Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 25
Chương 25: Căn phòng thuộc về cô
*
Câu “Chúc ngủ ngon” của Lâm Tại Đường khiến Ngô Thường bối rối. Điều cô sợ nhất là “giả biến thành thật”, hoặc Lâm Tại Đường làm điều gì đó tầm thường, làm tổn thương tình bạn trong sáng giữa hai người.
Cô hỏi Tống Cảnh: “Nếu một người đàn ông nói chúc ngủ ngon với cậu, cậu nghĩ anh ta có ý gì?”
“Ai rảnh đâu mà đi nói chúc ngủ ngon với người khác giới chứ?”
“Hả?”
“Hai người nói chuyện tới tận khuya, tới giờ đi ngủ còn nói chúc ngủ ngon, vậy thì trong sáng cái nỗi gì?”
“Thế nếu không nói chuyện nhiều, nhưng anh ta nói vừa bận việc gì đó, rồi chúc ngủ ngon… thì sao?”
“Thì chắc chắn là vừa làm chuyện không ra gì, nhưng vẫn không quên thả thính người khác. Đồ đểu cáng.”
Ngô Thường như bừng tỉnh, gật đầu nói: “Mình cũng thấy không giống người đàng hoàng.”
Đêm khuya tĩnh lặng, phố cổ đã chìm vào giấc ngủ. Trong quán mì, chỉ còn một ngọn đèn vàng mờ nhạt sáng lên. Ngô Thường nằm trên chiếc giường gấp, hai tay đan sau đầu. Thật ra cô rất thích sống ở phố cổ. Dù nằm giữa lòng thành phố Hải Châu, nơi đây lại khác hẳn với những khu vực khác của Hải Châu. Ban đêm ở phố cổ có tiếng ve kêu, chim hót, và ánh trăng treo lơ lửng trên đầu ngõ.
Bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài, Ngô Thường giật mình ngồi bật dậy. Quán mì Hương Ngọc đã đóng cửa mấy tháng nay, người trong phố cổ ai cũng biết, chẳng ai đến gõ cửa vào ban đêm cả. Cô hét ra ngoài: “Đóng cửa rồi! Không bán nữa!”
Nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn vang lên, liên hồi như muốn cướp hồn người, khiến lông tơ Ngô Thường dựng đứng. Cô vội chụp lấy cái muôi cán dài, rón rén bước đến cửa, ghé mắt qua cửa sổ nhìn ra ngoài. Hình như là một gã say rượu, không ngừng đập cửa, thậm chí còn đá vào cửa, miệng lẩm bẩm chửi rủa: “Đồ khốn! Mở cửa ra!”
Ngô Thường nín thở, chạy về giường gấp lấy điện thoại gọi báo cảnh sát bằng giọng nhỏ xíu. Sau khi gọ xong, cô chạy vào bếp, sau đó bật lửa lên. Cô đã tính sẵn, nếu gã say kia thật sự xông vào, nước sôi rồi, cô sẽ tạt thẳng vào người gã! Như vậy gã sẽ không thể lại gần cô!
Nỗi sợ trong lòng Ngô Thường nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một cảm giác phấn khích kỳ lạ. Cô thầm nhủ trong lòng: “Mày vào đi! Mày vào đi! Để xem tao có tạt nước sôi vào con heo béo mày không!”
Gã say rượu hẳn phải cảm ơn cảnh sát vì đã đến kịp lúc.
Đêm đó, Ngô Thường mới nhận ra phố cổ ban đêm không yên bình như cô tưởng. Mẹ cô, bà Nguyễn Hương Ngọc, cũng từng nhiều lần bị những gã say quấy nhiễu, gõ cửa giữa đêm. Bà cũng báo cảnh sát, nhưng chưa bao giờ kể với Ngô Thường.
Hóa ra, mẹ và con gái giống nhau, chỉ báo tin vui, chẳng bao giờ kể chuyện buồn.
Cảnh sát dặn Ngô Thường: “Cẩn thận an toàn, chặn cửa cho chắc. Nếu được thì cô đừng ở một mình trong quán thế này.”
Ngô Thường gật đầu, bước đến trước mặt gã say, định giơ chân đá một cái thì bị cảnh sát kéo lại. Cảnh sát nói: “Cô bé, em gan thật đấy!”
“Đáng ghét lắm luôn!” Ngô Thường nói. “Hù em sợ đến giờ còn run đây nè!”
Hôm sau, khi kể lại chuyện tối qua và cảm giác phấn khích kỳ lạ của mình cho Tống Cảnh nghe, Tống Cảnh suýt rớt hàm. Cô ấy bảo: “Thảo nào người ta nói cậu là người làm chuyện lớn…”
Vài ngày sau, không hiểu sao chuyện này lại đến tai Nguyễn Xuân Quế. Bà gọi điện cho Ngô Thường, bảo cô đừng ở lại quán mì nữa. Thấy Ngô Thường im lặng phản kháng, bà nói thẳng: “Chúng ta đã thỏa thuận rồi, cô đừng phá luật. Chuyện cô ở quán mì đã đến tai tôi rồi, nếu đồn ra ngoài, người ta sẽ nghĩ sao về nhà họ Lâm chúng ta? Nghĩ nhà mình ngược đãi con dâu sao? Đuổi con dâu ra khỏi nhà à?”
Lời bà nói không dễ nghe, Ngô Thường muốn phản bác, nhưng nghĩ lại, tinh thần giữ lời hứa rất quan trọng. Đã nhận tiền, cô phải làm tròn bổn phận. Thế là cô nhẹ nhàng đáp: “Vâng, con biết rồi. Con sẽ về Thiên Khê ở.”
“Không, cô chưa hiểu ý tôi. Ý tôi là cô đến nhà Lâm Tại Đường mà ở. Nhà nó nhiều phòng, cô thích phòng nào thì chọn. Nguyễn Xuân Quế cười, sau đó nói tiếp: “Cô đừng lo Lâm Tại Đường sẽ làm gì cô. Con trai tôi, tôi hiểu rõ nhất, nó không phải loại bỉ ổi!”
Nguyễn Xuân Quế có tính toán của riêng bà. Nhờ “mánh khóe” của Ngô Thường mà một vấn đề của Lâm Tại Đường đã được giải quyết. Bà nhận ra việc đưa Ngô Thường về quả là “vô tình trồng liễu, liễu xanh um”. Nguyễn Xuân Quế thích người thông minh, và sự lanh lợi của Ngô Thường khiến bà để tâm.
Chuyện này chẳng cần bàn thêm, Ngô Thường vì tinh thần giữ lời hứa nên vui vẻ đồng ý.
Lần đầu tiên Ngô Thường bước vào nhà Lâm Tại Đường là để mang hành lý đến. Lâm Tại Đường tự ra mở cửa. Ngô Thường trêu: “Nhà to thế này mà không có dì giúp việc hả anh?”
“Dì giúp việc hôm qua xin nghỉ rồi, về quê chăm cháu. Dì giúp việc mới chưa đến.”
“Anh nghiêm túc ghê.” Ngô Thường phát hiện Lâm Tại Đường là người cực kỳ thật thà. Có khi cô chỉ buột miệng đùa một câu, anh cũng trả lời nghiêm túc, như thể không phân biệt được người ta đùa hay thật.
Trước khi Ngô Thường đến, Lâm Tại Đường đã dọn dẹp ngôi nhà kỹ lưỡng. Khi xây ngôi nhà này, Mạnh Nhược Tinh cũng tham gia. Cả hai đều ngầm hiểu đây sẽ là tổ ấm tương lai của họ, nên Mạnh Nhược Tinh chăm chút từng chi tiết. Lúc đó, họ còn đang du học, kỳ nghỉ về nước thì lịch trình kín mít, đi Thượng Hải, Hàng Châu, Phúc Châu xem vật liệu xây dựng, ngày nào cũng theo dõi công trình. Cảm giác cùng nhau xây dựng một mái ấm thật kỳ diệu. Mạnh Nhược Tinh ngày nào cũng kêu mệt, nhưng lại ngày nào cũng hăng say. Đôi khi họ cãi nhau vì bất đồng thẩm mỹ, nhưng cuối cùng vẫn tìm được cách giải quyết.
Trước khi Ngô Thường đến, trong nhà vẫn còn sót lại vài món đồ của Mạnh Nhược Tinh. Lâm Tại Đường hỏi cô ta khi nào đến lấy, Mạnh Nhược Tinh chỉ nói không vội, cứ để tạm ở chỗ anh.
Lâm Tại Đường liền gom hết đồ đạc lại, mang đến tận cửa nhà họ Mạnh, đặt xuống rồi nhắn Mạnh Nhược Tinh bảo người nhà ra lấy.
“Không đợi em về được sao?” Mạnh Nhược Tinh hỏi.
“Không được, bất tiện rồi.”
Giờ đây, trong ngôi nhà này không còn món đồ nào của Mạnh Nhược Tinh, nhưng dấu ấn thẩm mỹ của cô ta vẫn còn. Ngô Thường chẳng nhận ra gì, chỉ tay vào bức tượng bé trai đang “tè” ở giữa bãi cỏ trước sân và nói: “Cái này nhìn y chang ở châu Âu luôn.”
“Không thích thì dỡ đi.”
“Đừng, đừng.” Ngô Thường vội xua tay. “Em chỉ đến ở nhờ, giả vờ sống chung với anh thôi, em đâu dám động vào đồ trong nhà anh.”
“Không có nhà anh nhà em gì hết. Trong mắt người ngoài, đây là nhà của chúng ta. Em có quyền thay đổi.” Lâm Tại Đường hất cằm về một bên. “Đi, anh dẫn em đi xem nhà.”
“Dạ, được.”
Ngô Thường đi theo Lâm Tại Đường, ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trên người anh. Lâm Tại Đường không thích những mùi hương phô trương, anh thỉnh thoảng dùng nước hoa nam, hầu như đều là mùi gỗ. Căn nhà của anh trông như nhà của một ông cụ vậy.
Trước cửa sổ kính lớn là một bàn trà to, trên bàn đang đốt hương. Ngô Thường ghé lại ngửi, mùi hương ấy giống hệt mùi trên người anh. Chưa kịp xem những chỗ khác, cô đã không muốn đi tiếp. Cô ngồi phịch xuống ghế gỗ, giả bộ làm khách, yêu cầu Lâm Tại Đường: “Pha cho em ít trà đi anh!”
Cô có cách riêng để hóa giải sự ngượng ngùng, đó là đối xử với Lâm Tại Đường như bạn thân. Cô với Tống Cảnh cũng thế, hai người cứ đùa giỡn, thỉnh thoảng buông lời kỳ quặc. Phản ứng của cô cũng khiến Lâm Tại Đường thả lỏng, anh thật sự đi pha trà cho cô.
Lâm Tại Đường uống trà mà cũng chẳng yên, điện thoại cứ reo liên tục. Anh không vội vàng, cứ mười phút lại trả lời tin nhắn một lần.
“Tính anh tốt hơn em tưởng.” Ngô Thường nói. “Trước giờ em cứ nghĩ tổng giám đốc bá đạo ngày nào cũng phải chửi người ta.”
“Anh không phải tổng giám đốc bá đạo. Em từng thấy tổng giám đốc nào bị người ta đuổi theo chửi không?” Lâm Tại Đường tự giễu cười. “Anh ấy à, chỉ là một con kiến. Trà ngon không?”
“Ngon.”
“Ngon thì sau này pha thường xuyên. Em cũng có thể tự mày mò, em có khiếu, mấy thứ này vào tay em là học một cái hiểu liền.”
Chiều hôm đó, nhà Lâm Tại Đường tấp nập người ra vào, Ngô Thường giúp anh tiếp khách. Cô không ngờ mình phải “lên sàn” nhanh vậy, vội điều chỉnh tâm trạng rồi tự nhủ với bản thân: Mình là “bà Lâm”, mình là “bà Lâm”, mình phải giúp lão Lâm giải quyết vấn đề.
Những người đến không ngồi lâu, chỉ liên tục than vãn với Lâm Tại Đường. Có người khóc lóc sụt sùi, thậm chí còn định quỳ trước mặt anh. Lâm Tại Đường nhanh chân ngồi xổm xuống, đỡ người đó dậy, nói: “Cái này tôi không nhận nổi.”
Ngô Thường nghe họ nói, bỗng cảm thấy cuộc sống của mình cũng chẳng khổ sở gì. Khi mọi người đi hết, cô hỏi Lâm Tại Đường: “Chuyện gì vậy? Sao nhiều người đến nhà anh thế?”
“Xưởng phải cắt giảm vài vị trí.” Lâm Tại Đường giải thích. “Trước đây không phải anh nói với em về chuyện máy móc mới sao? Máy mới về, dĩ nhiên phải tinh giản nhân sự. Giờ nhân viên quá đông, hiệu quả lại thấp, đơn hàng lớn không giao kịp, thiết kế tinh vi cũng không làm được. Đây là vấn đề lớn đang đối mặt.”
“Thế mấy người đó chịu sao nổi?” Ngô Thường hỏi.
“Cho nên phải đền bù và chi phí sa thải hậu hĩnh.” Lâm Tại Đường nói. “Đó là một khoản tiền lớn. Mọi người đến tìm anh, chẳng qua là muốn xin ở lại, nếu không được thì cũng muốn một khoản đền bù tốt.”
“Sao họ tìm thẳng anh được?”
“Đây lại liên quan đến vấn đề quản lý khác.” Lâm Tại Đường kiên nhẫn giảng giải. “Trước đây, nhiều công nhân ở xưởng Đèn Trang Trí Tinh Quang là họ hàng, em biết mà, ở Hải Châu, Ôn Châu làm ăn thường kéo cả gia tộc vào. Dù sau này có cải thiện, nhưng tình trạng này vẫn nghiêm trọng. Ở đây, người ta đặt tình thân lên trước, rồi mới đến chuyện làm ăn.”
Ngô Thường chăm chú nghe Lâm Tại Đường nói, một lúc sau cô bảo: “Làm doanh nhân mệt thật.”
“Anh không phải doanh nhân.” Lâm Tại Đường khiêm tốn. “Cứ coi anh là giám đốc xưởng đi. Một giám đốc xưởng kỹ thuật.”
“Dạ, giám đốc Lâm.” Ngô Thường vỗ tay, sau đó đứng dậy. “Anh bận cả buổi chiều rồi, giờ hai đứa mình cũng nên ăn gì đi.”
“Dì giúp việc trước mua nhiều đồ lắm, để hết trong tủ lạnh.” Lâm Tại Đường nói. “Em muốn ăn gì? Anh làm cho.”
“Anh biết làm hả?”
“Anh không biết.”
“Không biết mà anh làm bộ cái gì!” Ngô Thường hào hứng. “Để em! Em chưa dùng cái bếp to thế này bao giờ!” Cô tạo dáng. “Giám đốc Lâm, dẫn đường đi nào.”
Lâm Tại Đường dẫn cô vào bếp.
Ngô Thường không giấu nổi sự kinh ngạc với căn bếp này, cô nói: “Đây là lần đầu em thấy một cái bếp chẳng có chút khói lửa nào… Ở nhà anh mà nấu ăn có vi phạm pháp luật không?”
“Anh ít ăn ở nhà. Anh cũng chẳng mê ăn uống.”
“Anh gầy trơ xương thế rồi mà còn không mê!” Ngô Thường nói. “Phải ăn nhiều, ăn nhiều thì mới vui chứ!”
Trong ký ức của Ngô Thường, ăn uống là chuyện quan trọng nhất nhà cô. Dù gặp khó khăn gì thì họ vẫn phải ăn, dù chỉ một miếng cũng được.
Hồi cấp ba, khi ba cô qua đời, cô đau buồn, nhốt mình trong phòng, không chịu ăn gì. Nguyễn Hương Ngọc bưng một tô mì chay nóng hổi, bà đứng ngoài cửa nói: “Thường Thường, con cưng, ăn một miếng mì với mẹ đi con?”
“Con không muốn ăn, mẹ ơi.” Ngô Thường nằm trên giường, nước mắt tuôn rơi. “Con không đói, con không muốn ăn.”
Bên ngoài im lặng một lúc, sau đó Ngô Thường nghe tiếng húp mì. Cô mở cửa, thấy Nguyễn Hương Ngọc ngồi trước cửa phòng, vừa khóc vừa ăn mì. Bà nghẹn ngào nói: “Thường Thường, người ta phải ăn, ăn rồi mới sống được.”
Ngô Thường chạy đến ôm lấy Nguyễn Hương Ngọc, bật khóc nức nở.
Cô cũng nói với Lâm Tại Đường như thế: “Anh phải ăn chứ.”
“Anh không có hứng ăn.” Lâm Tại Đường nói.
“Vậy em phải điều chỉnh cho anh. Nếu không được thì chỉ còn cách nhờ ngoại em, bà Diệp Mạn Văn ra tay thôi. Sau này rảnh là hai ta về Thiên Khê! Chẳng ai là không mê đồ ăn ngoại em nấu đâu!”
“Em cũng ăn rồi, khen không ngớt miệng. Lúc ăn ở nhà anh, anh đúng là không thấy em chán ăn chút nào.”
Ngô Thường đứng trước bếp, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớn, chiếu lên người cô, ấm áp rực rỡ.
Lâm Tại Đường thầm ngưỡng mộ. Anh ngưỡng mộ Ngô Thường luôn tràn đầy năng lượng, ngưỡng mộ cô chẳng giấu giếm tâm sự.
Ngôi nhà của anh bỗng có thêm một người, như thể có cả ngàn quân vạn mã ồn ào. Anh nghe trong bếp vang lên tiếng xoong chảo leng keng, đủ thứ âm thanh, mà “đầu bếp” còn tự hát nghêu ngao, khiến anh khó mà tĩnh tâm. Anh cố nhịn, mấy lần định bước vào bếp ngăn cô làm ồn, nhưng mỗi lần thấy ánh nắng chiếu trên người cô, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nghiêng nghiêng, anh lại đổi ý.
Ăn cơm xong, Lâm Tại Đường nhắc Ngô Thường: “Em chưa chọn phòng đấy.”
“Ồ, đúng ha! Em chưa xem hết nhà nữa!” Ngô Thường chỉ vào bàn đầy bát đĩa bừa bộn. “Em không dọn đâu nha, giao cho anh đó!”
Cô lên lầu, thấy phòng của Lâm Tại Đường, cạnh một phòng thay đồ lớn. Ngay bên cạnh là một phòng nhỏ hơn, trông như phòng trẻ con. Cô dĩ nhiên không muốn ở đó, gần anh quá.
Cô đi lòng vòng tầng hai và tầng ba hai lượt, cuối cùng chọn căn phòng ở góc tầng ba có gác xép.
Ngô Thường thích gác xép.
Căn phòng cô chọn có một cầu thang gỗ xinh xắn dẫn lên gác xép, như thể bước lên thiên đường. Cô thích mê.
Gác xép có ba cửa sổ lớn, ánh nắng tràn ngập, sáng đến mức cả hai phải nheo mắt.
“Em định dùng gác xép làm gì?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Em chưa nghĩ ra, có lẽ… sẽ làm một góc cà phê, hoặc một phòng làm bánh? Như vậy, tầng một nhà anh uống trà, gác xép uống cà phê, cũng coi như là kết hợp Đông Tây.” Ngô Thường chỉ tay xuống bức tượng bé trai đang “tè” dưới sân: “Anh không thấy cà phê trên gác xép rất hợp với bức tượng kia sao? Đều là đồ ‘Tây’ cả!”
Lâm Tại Đường gật đầu, lập tức gọi điện, nửa tiếng sau đã có mấy công nhân bước vào, bắt đầu đào bới ngay trước mặt Ngô Thường.
Ngô Thường kinh ngạc hỏi: “Anh làm gì vậy? Anh có hay hành động bốc đồng thế không?”
“Muốn làm thì làm thôi.” Lâm Tại Đường nói.
Công nhân đào mãi, đến tối, bức tượng bé trai đang “tè” bị nhổ lên rồi cho lên xe cẩu, sau đó biến mất tăm.
Chỉ còn lại một cái hố sâu hoắm và đống ống nước lộn xộn.
“Cái này… xấu xí quá!” Ngô Thường nói. “Anh ta thà để cậu bé đó tè bậy còn hơn!”
“Giao cho em đó.” Lâm Tại Đường nói. “Cải tạo đi, cứ theo ý em thích.”
“Anh không phải đào tượng.” Ngô Thường nói. “Anh đang đào vết sẹo của mình mà.”
Thấy Lâm Tại Đường quay lại nhìn mình chăm chú, cô nói tiếp: “Nên em chẳng cảm ơn anh đâu.”
“Nhưng em cảm ơn vì anh đã để em có một căn phòng thuộc về mình trong ngôi nhà của anh, dù chỉ là tạm thời.”
“Đồng thời, còn được nhận lương nữa.”
“Hì hì.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc