Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 26
Chương 26: Chuyện còn dài lắm, từ từ rồi kể
*
Ngày đầu tiên ngủ lại nhà Lâm Tại Đường, Ngô Thường lại ngủ ngon lành.
Sau khi mở mắt ra, cô leo lên gác mái, nằm dài trên ghế tựa phơi nắng một lúc rồi mới quyết định xuống lầu tìm gì đó ăn. Lâm Tại Đường đã đi ra ngoài mà cô chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào.
“Như ma quỷ vậy.” Cô lẩm bẩm một câu.
Trên bàn ăn có một mẩu giấy, nét chữ bay bổng viết vài dòng: Nhà không có đồ ăn sáng, em cầm tiền đi ăn ngoài đi. Dưới mẩu giấy là hai tờ một trăm tệ. Cảnh này giống hệt những ngày cô còn đi học, ba mẹ bận rộn công việc, mỗi sáng để lại tiền tiêu vặt cho con tự lo bữa ăn.
Ngô Thường chẳng chút do dự mà nhét tiền vào túi, vui vẻ ra khỏi nhà. Hôm nay quán cà phê được nghỉ, cô định về Thiên Khê. Trước khi đi, cô không gọi điện báo trước, muốn tạo bất ngờ cho Nguyễn Hương Ngọc và Diệp Mạn Văn. Nhưng khi về đến nơi, chính Nguyễn Hương Ngọc mới là người làm cô bất ngờ.
Mẹ cô dẫn theo vài người đã đến Hải Châu. Phải, Nguyễn Hương Ngọc từ giường bệnh gắng gượng đứng dậy, quyết tâm tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của mình. Đã chẳng biết bao nhiêu lần, trong ký ức của Ngô Thường, Nguyễn Hương Ngọc luôn như vậy, ngã xuống rồi lại kiên cường đứng lên. Bà chưa bao giờ chịu thua.
Ngô Thường nói với Tiểu Hoàng: “Sau này mày được ăn thịt mỗi bữa hay chỉ húp đồ thừa, toàn bộ trông cậy vào lần này mẹ tao có làm nên trò trống không đấy! Tao cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để làm một đứa con nhà giàu thứ thiệt đây!”
Tiểu Hoàng sủa một tiếng, chẳng biết có hiểu hay không.
Diệp Mạn Văn ngồi trước bàn, cúi đầu ôn lại thực đơn. Tổ tiên từng là ngự trù nên bà thừa hưởng tay nghề, giờ tuổi đã cao nhưng vẫn tráng kiện, bà quyết định sẽ trở lại nắm bếp. Họ chẳng muốn ngồi không, vì không muốn trở thành gánh nặng cho Ngô Thường.
Ngô Thường ăn qua loa một bữa rồi vội vã chạy đến phố cổ Hải Châu, cô sợ Nguyễn Hương Ngọc mệt. Trên đường đi, xa lộ ven biển xảy ra tai nạn, kẹt xe kinh khủng. Khi đi ngang, cô thoáng thấy phần đầu xe bị bẹp dúm, mơ hồ giống xe của Lâm Tại Đường.
Ngô Thường hốt hoảng, thò người ra ngoài cửa sổ xe buýt. Tài xế thấy thế liền quát: “Muốn chết hả! Ngồi lại ngay!”
Ngô Thường ngồi xuống, lòng dạ bồn chồn, nghĩ đến việc sáng nay Lâm Tại Đường còn để lại hai trăm tệ cho cô ăn sáng, thật sự không thể coi là người xấu, thậm chí còn là chiến hữu đáng tin của cô.
Cô bèn gọi điện cho Lâm Tại Đường. Anh bắt máy nhanh chóng, hỏi cô: “Có gì không em?”
“À… anh không bị tai nạn xe hả?” Ngô Thường hỏi thẳng.
Lâm Tại Đường bật cười, giọng có chút bực: “Dù em có ghét anh thì anh cũng đâu có tội đến mức đó chứ?”
“Đúng ha!” Ngô Thường đáp.
“Em thấy tai nạn ở đâu? Đang đi đâu thế?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Trên xa lộ ven biển, giờ em đang đi phố cổ. Mẹ em muốn làm ăn lớn, em đi xem sao.”
Lâm Tại Đường nhìn đồng hồ, nói: “Vậy anh cũng ghé xem thử. À Ngô Thường, cảm ơn em đã lo cho anh.”
Lúc này ở phố cổ, Nguyễn Hương Ngọc đang hừng hực khí thế bắt tay làm lại từ đầu.
Bà cầm bản phác thảo tự vẽ, trước mặt là hai ông lão từ làng Thiên Khê. Hồi trẻ, hai ông từng ra khơi đánh cá, tích lũy được sức lực dẻo dai. Giờ không còn ra biển, ở nhà buồn chán đến mốc meo, ngày nào cũng nhìn biển ngẩn ngơ. Họ từng làm cứu hộ tình nguyện một thời gian, mỗi ngày ngồi bên bờ biển, nhưng vì Thiên Khê ít người qua lại nên họ vẫn chỉ nhìn mặt biển ngẩn ngơ.
Vậy nên khi Nguyễn Hương Ngọc mời họ giúp xây nhà trong thành phố, họ gần như nhảy cẫng lên, hăng hái theo bà vào phố.
Nguyễn Hương Ngọc đã mua thêm một quán bên cạnh. Ở khu phố cổ này, hai quán không lớn, nhưng đủ kê mười bộ bàn ghế, cũng đủ để bà trổ tài. Bao năm trồi sụt, sụt nhiều hơn trồi, tiền bạc chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn lại khả năng tự làm. Nguyễn Hương Ngọc cái gì cũng biết.
Tờ giấy bà cầm là bản vẽ mặt bằng bà tự đo đạc rồi thiết kế lên. Bà dùng màu nước phác họa, một quán nhỏ mộc mạc cứ thế hiện ra.
Ngô Thường cứ hỏi tiền ở đâu ra, bà luôn không nói. Mãi đến một ngày, Ngô Thường nghe Diệp Mạn Văn nói chuyện điện thoại mới biết mẹ và bà ngoại đã thế chấp căn nhà ở Thiên Khê, cả chiếc xe cũ nát của Nguyễn Hương Ngọc cũng đem đi thế chấp.
“Nếu lỡ…” Ngô Thường định nói, lỡ lần này lại không thành thì sao.
“Thì ngủ lề đường chứ sao.” Diệp Mạn Văn nói. Họ đã lớn tuổi, nhưng chẳng ai chịu thua, vẫn dám đánh cược thêm lần nữa.
“Đập đi.” Nguyễn Hương Ngọc nói. Hai ông lão Thiên Khê đã nôn nóng từ lâu, nghe vậy vung búa lên, “ầm” một tiếng, bức tường giả đổ sập, bụi bay mù mịt. Nguyễn Hương Ngọc nheo mắt, lúc mở ra, trước mặt đã là một đống hỗn độn.
Hàng xóm phố cổ đứng xem náo nhiệt, có người tò mò hỏi: “Bà chủ Nguyễn, làm gì thế?”
“Mở quán vị Hải Châu.”
“Giờ này làm gì có vị Hải Châu chính gốc nữa?”
Nguyễn Hương Ngọc cười: “Có chứ, có chứ. Chờ bọn tôi mở quán, mời mọi người đến nếm thử nha.”
“Còn làm món mì chứ? Đám nhỏ trước khi đi học muốn ăn món này lắm!”
“Có chứ.” Nguyễn Hương Ngọc vẫn cười hiền.
Đúng lúc này, Nguyễn Xuân Quế xuất hiện.
Bà đi giày cao gót đến phố cổ, đôi giày hôm nay đặc biệt mảnh, cứ kẹt vào khe đá, khiến bà bước đi loạng choạng, mất đi vài phần sang trọng và thêm vài phần lúng túng.
Nguyễn Hương Ngọc nghe tiếng động, quay đầu lại thì thấy Nguyễn Xuân Quế.
Lúc này, Nguyễn Xuân Quế đang che mũi, mặt đầy vẻ ghét bỏ, thò đầu vào nhìn: “Làm gì đấy?”
“Trang trí.”
“Trang trí làm gì?”
“Mở quán mì.”
“Dùng cái nghề tổ truyền của mẹ bà à.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Cũng đủ lừa vài người chưa từng thấy việc đời.”
“Lừa được cả bà, hồi đó còn la hét đòi ăn, người khác chắc càng dễ lừa hơn.” Nguyễn Hương Ngọc mỉm cười đáp, sau đó hỏi: “Bà đến làm gì?”
“Tôi không được đến à? Nơi này treo bảng cấm tôi đến hả?” Nguyễn Xuân Quế lời nào cũng xéo sắc, khí thế hùng hổ. Nguyễn Hương Ngọc thấy vậy thì không nói thêm nữa.
Nói ra thì hai người bao năm chưa gặp, giờ gặp lại đáng ra nên ngồi xuống nói chuyện tử tế, nhưng cả hai đều chẳng muốn. Bao chuyện cũ nhắc lại chẳng có ý nghĩa, chỉ thêm oán hận.
Thấy Nguyễn Xuân Quế không có ý rời đi, Nguyễn Hương Ngọc kéo ghế cho bà ngồi nghỉ, còn mình thì tiếp tục bận rộn.
Nguyễn Xuân Quế nhìn chằm chằm Nguyễn Hương Ngọc, thấy tóc bà đã điểm bạc, khóe mắt đầy nếp nhăn. Người thì gầy guộc, chẳng còn chút mỡ thừa. Bà gần như chẳng khác gì những người phụ nữ lao động từng trải qua đau khổ, chỉ là nét dịu dàng trong xương cốt vẫn còn, khiến bà có phần khác biệt.
Nguyễn Xuân Quế dĩ nhiên vẫn nhớ Nguyễn Hương Ngọc của ngày xưa.
Gặp ai cũng cười trước, nói năng chậm rãi, hành xử nhường nhịn. Nếu bạn tranh giành gì với bà, bà sẽ đẩy đồ qua cho bạn: “Cầm đi, tôi không cần.”
“Tôi hỏi bà.” Nguyễn Xuân Quế cuối cùng lên tiếng: “Bà nghĩ sao về chuyện hôn sự của tụi nó?”
Vừa nhắc đến chuyện này, tay Nguyễn Hương Ngọc đang làm việc chậm lại, lòng nặng trĩu. Bà đứng thẳng, nhìn Nguyễn Xuân Quế. Bà nghĩ: Có nên nói rõ không? Nếu nói rõ, rồi Nguyễn Xuân Quế quay về nói với Ngô Thường: Mẹ cô biết hết, mẹ cô coi cô là cỗ máy kiếm tiền, bán thân cô đấy!
Ngô Thường nghe được sẽ xấu hổ. Dù thế nào, Nguyễn Xuân Quế luôn có cách làm tổn thương người khác.
Bà quyết định im lặng.
Nguyễn Xuân Quế cười lạnh: “Tôi nói thẳng với bà nhé, chuyện Ngô Thường với nhà họ Lâm là do tôi sắp xếp. Tôi chẳng lo gì, chỉ lo bà là gánh nặng. Nhà họ Lâm có tiền thế nào đi nữa thì cũng không thể nuôi bà với mẹ bà mãi được. Nói ra chẳng hay ho gì.”
Nguyễn Xuân Quế cố ý nói những lời khó nghe. Trong lòng bà chẳng thấy dễ chịu hơn, nhưng làm tổn thương Nguyễn Hương Ngọc lại mang đến một cảm giác khoái trá hiếm có.
“Nguyễn Hương Ngọc chẳng phải giỏi giang lắm sao? Chẳng phải rời làng Xa mãi mãi không quay lại sao? Chẳng phải nói không đội trời chung với tôi sao? Tốt thôi, giờ tôi muốn gặp bà đấy. Không chỉ gặp mà tôi còn muốn dây dưa với bà, kiểm soát bà, tôi còn muốn trói con gái bà bên cạnh tôi. Những khổ sở tôi chịu cả đời này, tôi muốn con gái bà cũng phải nếm đủ!”
“Tôi sẽ không thành gánh nặng cho Thường Thường đâu.” Nguyễn Hương Ngọc nói. “Thường Thường chỉ cần sống cuộc đời của nó. Chỉ cần tôi còn một hơi thở thì tôi vẫn sẽ cố gắng, cố gắng đến chết. Bà yên tâm, cả đời này tôi chẳng lấy của bà một đồng nào.”
“Bà nhớ kỹ lời hôm nay đấy.”
“Quên sao nổi.”
Cứng cỏi là bản chất của Nguyễn Hương Ngọc từ nhỏ. Điều khiến Nguyễn Xuân Quế bất ngờ là: nửa đời người trôi qua, bà vẫn y như thế.
Khi Ngô Thường đến, hai người phụ nữ họ Nguyễn đang trong một cuộc đối đầu im lặng, đối đầu vì chuyện gì, cô không rõ. Cô chỉ cảm giác giữa mẹ mình và Nguyễn Xuân Quế có một câu chuyện rất dài, chắc chắn không vui vẻ, thậm chí đầy đau khổ.
Cô chưa kịp mở lời thì Nguyễn Hương Ngọc đã kéo cô sang một bên, hỏi về chuyện tối hôm đó tên say rượu đập cửa. Sau khi đến, bà đã nghe hàng xóm kể lại.
“Chẳng phải con nói là Tống Cảnh ở một mình buồn nên ở với con bé vài ngày sao?” Nguyễn Hương Ngọc hỏi. “Sao lại đến ở quán mì?”
“Mẹ Tống Cảnh về rồi mà!” Ngô Thường đáp. “Hôm đó con đến quán lấy đồ, muộn quá nên không muốn về nhà mình.” Nhà mình mà cô nói, là nhà cô với Lâm Tại Đường.
Cô không giỏi nói dối, lúc này không dám nhìn Nguyễn Hương Ngọc, mắt chỉ hướng về phía xa phố cổ. Rồi cô thấy cứu tinh Lâm Tại Đường.
Anh bước nhanh đến, vì lúc đậu xe đã thấy xe của Nguyễn Xuân Quế, lo bà đến gây chuyện nên anh đi vội hơn.
Anh cảm nhận được sự thù hằn của Nguyễn Xuân Quế với mẹ Ngô Thường, cũng đoán họ có thể có ân oán cũ.
Lâm Tại Đường bước tới, kéo Ngô Thường sang một bên hỏi: “Mẹ em hồi phục rồi hả? Sao còn mở quán mì? Bà chịu nổi không?”
“Bác sĩ nói sau khi đặt mấy cái đinh thì mẹ như người bình thường, mẹ cũng hứa không làm việc nặng. Còn vì sao mở quán mì, chắc vì mẹ là hậu duệ ngự trù đó.” Ngô Thường hiểu Nguyễn Hương Ngọc. Mẹ cô không chịu ngồi không, để mẹ rảnh rỗi chẳng khác nào lấy mạng mẹ.
Lâm Tại Đường gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Anh quay lại gọi Nguyễn Xuân Quế một tiếng “Mẹ.”
Nguyễn Xuân Quế lại lớn giọng: “Nguyễn Hương Ngọc, gọi bà kìa!”
“Chưa lãnh giấy kết hôn, không cần đổi cách gọi.” Nguyễn Hương Ngọc đáp.
“Đã tổ chức hôn lễ rồi thì phải đổi chứ.”
Lâm Tại Đường chẳng hiểu Nguyễn Xuân Quế đang giở trò gì, sao lại cãi cọ chuyện xưng hô. Rồi bà quay sang Ngô Thường: “Con cũng phải đổi cách gọi, gọi mẹ là mẹ. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà.”
Ngô Thường đương nhiên không chịu gọi. Hôn lễ đó là giả, ai muốn tự dưng có thêm một bà mẹ chứ. Cô lấy ngón tay chọc lưng Lâm Tại Đường, ra hiệu cho anh nghĩ cách.
Trước đó, Ngô Thường không chắc Lâm Tại Đường sẽ giúp mình, chọc chỉ là thử xem sao. Nhưng Lâm Tại Đường nhanh trí, nói: “Gọi mẹ dĩ nhiên tốt, sau này đúng là người một nhà. Nhưng gọi mẹ phải có nghi thức, chỗ này bụi bặm, chẳng có chỗ ngồi, làm sao dâng trà được.”
Anh nhìn túi xách đắt tiền của Nguyễn Xuân Quế, chắc trong đó chẳng có bao nhiêu tiền mặt, bèn nói tiếp: “Nghi thức phải có tiền lì xì chứ? Mẹ mang tiền chưa? Mang rồi con gọi mẹ ngay.”
Nguyễn Xuân Quế thấy Lâm Tại Đường bênh người ngoài, cũng đành dừng lại. Bà vốn chỉ hứng chí gây sự, giờ cũng không cố chấp. Bà đứng dậy chuẩn bị đi, nói với Nguyễn Hương Ngọc: “Ngày nào rảnh cùng ăn bữa cơm, chỉ bà với tôi thôi.”
“Được.”
Nguyễn Xuân Quế hống hách xong, liếc Ngô Thường một cái rồi bỏ đi.
Chuyến này bà đến thật kỳ lạ, không nói làm gì, cũng chẳng làm gì thật. Lâm Tại Đường đi theo sau, vừa đi vừa hỏi: “Mẹ với mẹ Ngô Thường rốt cuộc có ân oán gì? Sao mẹ cứ gây khó dễ với bà ấy vậy?”
Nguyễn Xuân Quế đeo kính râm, giọng điệu khinh miệt: “Chuyện không liên quan đến con thì đừng hỏi. Con nên cảm ơn cái ân oán này. Nếu không có nó, mẹ cũng chẳng để mắt đến đứa dễ nắm như Ngô Thường đâu.”
“Mẹ nói Ngô Thường vậy, sau này còn gặp cô ấy nữa chứ?”
“Gặp thì sao? Mẹ trả tiền, cô ta làm việc, có vấn đề gì?”
Lâm Tại Đường thật sự chịu thua Nguyễn Xuân Quế, không muốn nói thêm, anh vội đi đến nhà xưởng. Một thiết bị mới vượt đại dương về, hôm nay lần đầu khởi động, anh phải xem qua.
Đường trước nhà xưởng chưa sửa, lái xe rất khó khăn. Khi đến nơi, anh phát hiện máy chưa chạy, công nhân đứng tụm năm tụm ba trước máy mới.
Lâm Tại Đường hỏi: “Sao lại đứng hết ở đây?”
“Họ nói tiền bồi thường sa thải chưa tới tài khoản.”
“Chưa tới thật à?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Tra rồi, chưa tới.”
Lâm Tại Đường tự gọi cho kế toán, nhưng không ai nghe máy.
“Đừng gọi nữa! Người ta chạy từ sáng rồi!” Công nhân nói. “Sáng sớm thấy người ta xách vali đi!”
Lâm Tại Đường thấy mình quá ngây thơ, tưởng người do ông nội Lâm Hiển Tổ dùng thì đáng tin. Giờ này ai còn đáng tin? Ai cũng chỉ muốn vơ vét chút tài sản từ Đèn Trang Trí Tinh Quang rồi chuồn đi, chẳng ai quan tâm đến sự sống chết của Đèn Trang Trí Tinh Quang như anh.
Anh lập tức báo cảnh sát.
Nhưng tiền công nhân chưa nhận được đã là sự thật.
Lâm Tại Đường cảm thấy mình thật sự cô lập không ai giúp. Anh khẩn khoản xin mọi người cho thêm thời gian, hôm nay khởi động máy làm gấp. Những cô dì chú bác bình thường thân thiết lại nói:
“Ai biết có phải con sai người ôm tiền chạy không? Dù sao con cũng là lạc đà chết gầy còn hơn ngựa béo…”
Những lời khó nghe hơn, Lâm Tại Đường không muốn nghe nữa. Trước mặt công nhân, anh gọi cho ngân hàng, muốn thế chấp vài chiếc xe nhà để giải quyết. Anh mời đại diện công nhân giám sát thì mới tạm ổn.
Mọi người cuối cùng giải tán, máy móc mới sáng loáng chiếu lên người anh. Anh hít sâu một hơi, nói:
“Khởi động máy đi.”
Lần khởi động đầu tiên cần làm nóng và điều chỉnh nửa tiếng, tiếng máy gầm vang, chấn động đến đau màng nhĩ. Anh không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng anh chắc chắn một điều: Anh thật sự đã liều mình đập nồi dìm thuyền.
Hôm nay thật sự là một ngày mang ý nghĩa lịch sử. Nguyễn Hương Ngọc từ giường bệnh đứng dậy đập bức tường quán mì, Lâm Tại Đường trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng khởi động được chiếc máy mới đầu tiên.
Trong dòng chảy thời đại, chuyện này chẳng đáng nhắc tới, chẳng ai nhớ đến. Nhưng Nguyễn Hương Ngọc và Lâm Tại Đường đều thấy ngày này đáng để ghi dấu.
Nguyễn Hương Ngọc kỷ niệm bằng cách mời Ngô Thường ăn một bữa cơm. Lâm Tại Đường ăn mừng bằng cách ngồi trước cổng nhà xưởng hút một điếu thuốc. Anh hầu như chẳng có ai để chia sẻ niềm vui này.
Khi anh về đến nhà, Ngô Thường đã ở đó. Cô cố ý đợi anh để nói lời cảm ơn.
“Em thật không ngờ tụi mình hợp cạ thế, cảm ơn anh.” Ngô Thường nói.
Lâm Tại Đường xua tay, ý bảo chuyện nhỏ không đáng nhắc.
“Hôm nay máy đầu tiên khởi động rồi.” Anh bất chợt muốn chia sẻ với Ngô Thường.
“Wow!” Ngô Thường vỗ tay rộn ràng: “Em biết anh làm được mà!”
“Sổ công lao cũng có phần của em.”
Lâm Tại Đường cười chân thành. Thật ra anh cười lên rất đẹp, đôi mắt sau cặp kính vì nụ cười mà trở nên dịu dàng.
“Anh nên cười nhiều hơn.” Ngô Thường nói. “Có ai cấm doanh nhân không được cười đâu?”
“?”
Lâm Tại Đường không hiểu sao cô nói vậy.
“Anh cười đẹp lắm mà!” Ngô Thường thật lòng khen. “Cười nhiều vào nha!”
“Ừ.”
Lâm Tại Đường gật đầu đồng ý.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay đi đường hơn chục tiếng, xin lỗi vì đã đăng trễ nhé.
Editor có lời muốn nói:
Xưng hô của Ngô Thường và Nguyễn Xuân Quế mất chương trước mình sẽ chỉnh lại nhé ~
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc