Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 24
Chương 24: Cô ấy thông minh đến thế
*
Lần gặp gỡ tình cờ này đúng là có chút ngượng ngùng.
Tống Cảnh vừa nhìn thấy Lâm Tại Đường thì đã sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng nói với Ngô Thường rằng sẽ chia nhau đi dạo, hẹn gặp ở nhà hàng rồi co cẳng chạy mất.
Ngô Thường cũng muốn chạy, nhưng cô bị Lâm Tại Đường túm lại. Cô mỉm cười với anh, anh cũng mỉm cười đáp lại.
Cô dè dặt hỏi: “Anh vừa nghe thấy gì không?”
“Nghe các em nói muốn dùng roi quất anh.” Lâm Tại Đường tỏ ra khó hiểu: “Chẳng lẽ các em không có việc gì đứng đắn để làm sao? Cứ tụ tập lại rồi nói nhăng nói cuội à? Ba mẹ Tống Cảnh không cho cô ấy đi làm, cô ấy cũng không muốn đi làm hả?”
“Chuyện đó liên quan gì tới anh?” Ngô Thường hừ một tiếng: “Anh đừng có xen vào chuyện của người khác.”
Lâm Tại Đường vừa định mở miệng nói gì đó, Ngô Thường đột nhiên kéo anh né sang một bên.
“Sao thế?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Kia có phải là chú hai của anh không?” Ngô Thường đưa tay chỉ về phía xa. Cô từng gặp chú hai của Lâm Tại Đường một lần ở “đám cưới”, nên có chút ấn tượng. Lúc này, chú hai đang khoác tay một cô gái, bước vào một cửa hàng xa xỉ.
“Chuyện gì thế này, anh đổi thím rồi à?” Ngô Thường nói xong thì cười hì hì. Lâm Tại Đường lạnh lùng liếc cô. Chuyện phong lưu của chú hai ở Hải Châu nổi tiếng lắm, thím thì nhắm một mắt mở một mắt. Tâm trạng tốt thì thôi, tâm trạng không tốt thì làm ầm lên. Mỗi lần làm ầm, thím lại đòi chú hai tiền, vài chục triệu, thậm chí cả trăm triệu. Đây cũng là phong cách của các bà vợ ở Hải Châu, Ngô Thường từng nghe qua.
Hầu hết các bà vợ Hải Châu đều không phải dạng vừa, phải vượt qua cái “ải tình” của việc chồng mình lăng nhăng. Người ngoài không cười nhạo mà chỉ nói: Có cho thì có nhận chứ! Mỗi năm cho cô năm chục triệu, cô có chịu không? Không chịu? Vậy cho cô một trăm triệu! Tiền của đàn ông ở đâu thì tim họ ở đó.
Thật biết cách an ủi người khác!
Thật biết cách tự an ủi mình!
Ngô Thường nhìn chú hai của Lâm Tại Đường, rồi lại nhìn anh, mắt cô đảo lia lịa, một mưu kế tinh quái đã nhen nhóm trong đầu.
Cô hỏi: “Loại doanh nhân như các anh làm ăn, có phải đều làm ăn đàng hoàng không? Mấy cái mánh khóe mờ ám có phải các anh không thèm dùng không?”
“Có gì thì cứ nói thẳng.” Lâm Tại Đường lườm cô: “Nhìn là biết em đang ủ mưu gì đó không tử tế rồi.”
“Rõ ràng vậy sao?”
“Em soi gương mà xem đi!”
Ngô Thường quay đầu lại, nhìn thoáng qua tấm kính lớn: Đúng là không thể trách Lâm Tại Đường, nhìn cô quả thật giống như đang ủ mưu gì đó.
“Thôi kệ!” Cô lắc đầu rồi nói với Lâm Tại Đường: “Em nghĩ em đã tìm ra cách để kiếm một ít tiền mua máy móc mới cho anh.”
Lâm Tại Đường “ồ” lên một tiếng, anh nhướng mày, tò mò muốn nghe cách của Ngô Thường. Cô nói: “Chú hai của anh lúc phân chia gia sản được bao nhiêu tiền mặt?”
“Hai mươi mấy triệu.”
“Thím của anh có quản tiền không?”
“Chắc là có.”
Ngô Thường gật đầu, nghiêm túc nói: “Trước đây em nghe nói những người như chú hai của anh luôn đưa tiền cho vợ, để vợ nhắm mắt cho qua chuyện lăng nhăng. Vậy thím anh chắc chắn có tiền. Các bà vợ Hải Châu mà, có tiền thì mua vàng, mua nhà, gửi ngân hàng, hoặc đầu tư… Bây giờ, anh chỉ cần dẫn em đến nhà chú thím anh thăm hỏi. Em là người mới đến, nói sai gì cũng không sao. Em sẽ tiết lộ chuyện hôm nay của chú hai cho thím anh nghe.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi thím anh nhiều khả năng sẽ làm ầm lên với chú hai. Sau khi cãi vã, chú hai nhiều khả năng sẽ đưa tiền để dỗ. Vài ngày sau, anh để mẹ anh đi tìm thím anh, kêu thím đầu tư vào máy móc mới. Mẹ anh chắc chắn sẽ vẽ ra viễn cảnh hoành tráng, cái này em tin chắc.” Có một câu Ngô Thường không nói ra: Mẹ anh vẽ cái viễn cảnh hoành tráng cho em, lớn đến mức em nuốt không nổi luôn.
Lâm Tại Đường không đáp ngay, ngược lại, anh trầm ngâm nhìn Ngô Thường. Anh càng thêm thấm thía một điều: Ngô Thường là một người cực kỳ, cực kỳ thông minh. Từ hồi mười mấy tuổi, cô đã biết mua đi bán lại, đem mấy con cua con không đáng tiền bắt ở bãi biển ra trấn bán, thế mà cua lại bán được giá. Cô làm hướng dẫn viên cho anh, không phải kiểu dẫn đi ngó nghiêng qua loa mà thực sự đưa anh trải nghiệm. Hôm nay, cô lại muốn dùng một “kế ly gián” để lấy lại số tiền mà chú hai đã chia được.
Ngô Thường bị anh nhìn đến mức ngượng ngùng, tưởng ý tưởng của mình là “mánh khóe” mà doanh nhân tư nhân như anh không thèm để mắt, bèn chán nản nói: “Không được thì thôi, anh nhìn em kiểu gì vậy? Ai sinh ra đã biết làm ăn đâu? Mấy cái thủ đoạn cạnh tranh thương trường của các anh có cái nào là quang minh chính đại đâu?”
Lâm Tại Đường lúc này mới lên tiếng: “Không phải vậy. Em quá giỏi làm ăn đấy. Em biết không, Ngô Thường, em là một người đặc biệt thông minh.” Một người như Ngô Thường, nếu cho cô một cái thang, cô có thể leo lên tận trời.
Ngô Thường bị anh khen đến ngại, bèn gãi đầu nói: “Hờ! Chẳng phải trò trẻ con sao?” Cô tự xem ý tưởng tuyệt vời của mình chỉ là trò trẻ con. Lâm Tại Đường không đồng ý với cách nói đó.
Anh nói: “Em để Tống Cảnh tự đi dạo trước, giờ hai ta đi mua ít đồ rồi đến thăm thím anh.”
“Giờ đi luôn hả?”
“Chứ còn gì nữa? Đi ngay bây giờ.”
“Anh đúng là… hành động nhanh thật. Hèn gì anh làm doanh nhân được.”
“Trước đây em bảo anh là ông chủ nhỏ của công ty phá sản.” Lâm Tại Đường thẳng thừng vạch trần cô.
Ngô Thường vội phản bác: “Không đời nào! Em có thể nói anh là công ty phá sản, nhưng tuyệt đối không nói anh là ông chủ nhỏ. Anh đâu có nhỏ!”
Câu này nghe hơi kỳ, cả hai đồng thời im bặt.
Ngô Thường tuy tự trách mình nói hớ, nhưng có thể giúp Lâm Tại Đường, cô cũng vui lắm. Cô gọi điện cho Tống Cảnh: “Mình đi lo chuyện ‘khởi đầu hai mươi triệu’ trước, cậu cứ dạo phố đi, đợi mình về mình mời cậu ăn bữa ngon. Bữa ngon gì hả? Cậu cứ chọn thoải mái ở Hải Châu, sếp Lâm trả tiền!”
“Anh nói là anh trả tiền khi nào hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Chứ em đi với anh một chuyến không công à?” Ngô Thường phản pháo: “Nếu chuyện này thành thật, chẳng phải em là công thần sao? Anh mời công thần và bạn cô ấy một bữa cơm thì có sao đâu?” Chưa gì cô đã tự xem mình là công thần.
Khi đến nhà chú hai, Lâm Tại Đường đi xem cháu làm bài tập, để Ngô Thường trò chuyện với thím. Anh chẳng lo Ngô Thường làm hỏng việc, cô tinh ranh lắm! Anh vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, Ngô Thường đầu tiên là cười nói hớn hở, làm nũng, trò chuyện việc nhà, rồi hạ giọng nói gì đó. Một lúc sau, thím dùng tiếng Hải Châu líu lo chửi mắng ai đó, rồi lại bình tĩnh trở lại.
Đến khi tiếng cười vang lên lần nữa, Lâm Tại Đường bước ra, anh giả vờ như chẳng biết gì, hỏi: “Nói gì mà vui thế? Lúc thì vui, lúc lại giận.”
Ngô Thường cố ý trách anh: “Liên quan gì đến anh.” Rồi cô đứng dậy, nói với thím: “Lần sau con làm xong sẽ mang qua cho thím.” Cô khoác tay Lâm Tại Đường rời đi.
Tối đó, Ngô Thường và Tống Cảnh chưa kịp ăn tối thì Lâm Tại Đường nhắn tin cho cô: “Thím với chú cãi nhau rồi.”
Anh cũng kể chuyện này cho Nguyễn Xuân Quế, bảo mẹ đi xử lý thím. Nguyễn Xuân Quế hỏi: “Từ bao giờ con biết dùng mấy chiêu vòng vo thế này vậy?”
“Là ý của Ngô Thường.”
“Ngô Thường?” Nguyễn Xuân Quế có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi hiểu ra: “Vậy cũng không lạ. Mẹ Nguyễn Hương Ngọc của nó vốn đã thông minh. Nó thừa hưởng gen của mẹ, không có gì lạ. Chuyện này mẹ sẽ lo tiếp, con chuẩn bị hợp đồng đi.”
Nguyễn Xuân Quế cũng vì chuyện này mà đánh giá cao Ngô Thường hơn.
Sau đó, Ngô Thường không hỏi gì thêm, cứ như người hiệp khách “xong việc phủi áo ra đi”. Nhưng Lâm Tại Đường lại chuyển cho cô một khoản tiền, gọi là “phí tư vấn”, không nhiều, chỉ mười triệu.
Ngô Thường yên tâm nhận lấy.
Tháng Tư ở Hải Châu cứ thế mà đến, Lâm Tại Đường lại biến mất tăm một thời gian dài. Một ngày nọ, khi anh đi ngang qua quán cà phê, chị Hứa nhìn thấy, liền nói với Ngô Thường: “Em không quản lý chồng em đi, để râu ria xồm xoàm, trông như người rừng ấy.”
“Anh ấy hả… bận lắm, ngày nào cũng ngập đầu trong nhà xưởng. Chỗ đó điện nước còn chưa xong xuôi, máy móc mới cũng chưa lắp xong, anh ấy không bốc mùi thối là đã sạch sẽ lắm rồi.” Ngô Thường đáp bừa. Thực ra mấy chuyện này cô nghe từ Tống Cảnh, mà Tống Cảnh thì nghe từ lão Tống. Lão Tống bảo: “Đèn Trang Trí Tinh Quang sau này có làm nên trò trống gì không thì chưa biết, nhưng thằng nhóc Lâm Tại Đường này, nhìn thế nào cũng không phải hạng xoàng! Cũng chẳng có gì lạ, cháu cưng do Lâm Hiển Tổ tự tay dẫn dắt, làm sao mà kém được!”
Danh tiếng của Lâm Tại Đường dần dần tốt lên, nhưng Ngô Thường lại vì đắc tội chú hai mà bị đánh giá càng tệ hơn. Chú hai không tiện nói thẳng rằng Ngô Thường đã chơi ông ta một vố ở nhà, chỉ nói với người ta: “Con nhỏ Ngô Thường đó, nhìn là biết hồ ly tinh. Nhà chẳng có đồng nào, cứ bám riết lấy thằng Tại Đường, ngày ngày dán mắt vào nó, sợ con vịt quay chín bay mất! Thằng Tại Đường cũng không biết sao lại bị nó mê hoặc, cả tướng mạo lẫn gia thế đều chẳng bằng Mạnh Nhược Tinh, người thì cũng chẳng đứng đắn!”
Lời này truyền đến tai lão Tống, lão Tống kể lại cho Tống Cảnh. Tống Cảnh tức đến đau cả răng, hôm sau liền chạy đi tìm Ngô Thường. Nhưng Ngô Thường lại khuyên cô ấy: “Cậu đừng có giận.”
“Sao mình không giận được! Họ nói vậy là sai rồi! Sao lại đi bôi nhọ người ta thế!” Tống Cảnh tức đến mức muốn đập cả kính mắt, nhưng nhớ lần trước đi xem mắt làm lão Tống nổi giận, cắt “lương” cô ấy cả tháng, nên cô đành ngoan ngoãn đeo kính lại.
“Mình không giận đâu.” Ngô Thường điềm tĩnh nói: “Họ nói gì thì liên quan gì tới mình đâu, có ảnh hưởng đến cuộc sống của mình không? Kệ họ đi. Xưa nay vua chúa còn có ba phần lỗi bảy phần công, cũng chẳng ngăn được miệng lưỡi thiên hạ. Người thường như bọn mình làm sao quản được cái miệng người khác? Chỉ cần họ không nói trước mặt, không chỉ vào mặt mình mà chửi thì mình coi như không có chuyện gì. Nếu chọc tức mình, lần sau mình lại đến nhà họ mách lẻo cho xem. Mình ngay thẳng, chẳng sợ bóng sợ gió, còn ông ta lăng nhăng thì chính ông ta mới là người phải chột dạ!”
Tống Cảnh gật đầu: “Cậu nói đúng. Nghe cậu nói xong mình không những hết giận mà còn thấy cậu giỏi hơn mấy người đó nhiều!”
“Cho nên, họ càng chửi dữ, càng chứng tỏ họ bị thiệt lớn. Dân buôn ở Hải Châu, kẻ nào chẳng tinh ranh. Ai mà chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.”
Tống Cảnh ngẩn ngơ nhìn Ngô Thường. Trước giờ cô ấy chưa từng nói chuyện kiểu này với Ngô Thường, đây là lần đầu. Cô ấy cảm thấy đầu óc Ngô Thường thật sự rất “gợi cảm”.
“Ngô Thường Thường Thường…” Tống Cảnh nói: “Đầu óc cậu gợi cảm thật. May mà mình không đối đầu với cậu…”
“Dừng lại!” Ngô Thường nhét một miếng bánh mì vào miệng cô ấy. Lúc này, điện thoại báo có khoản chuyển khoản, lại là “phí tư vấn”. Cô nhắn tin cho Lâm Tại Đường: “Anh chưa xong hả?”
“Chuyện nào ra chuyện đó. Hôm nay tiền của thím anh đã vào tài khoản.” Lâm Tại Đường nhắn lại.
Ngô Thường thật lòng vui cho anh, gửi một tràng “hahaha”: “Chúc mừng anh! Lâm Tại Đường! Anh lại giải quyết được một vấn đề nhỏ nữa!”
“Cảm ơn em, quân sư quạt mo.” Lâm Tại Đường đáp.
“Em làm thêm bánh mì, anh muốn thử không?”
“Được, anh tự đến lấy.” Lâm Tại Đường thích đến quán cà phê. Với anh lúc này, quán cà phê là nơi duy nhất để anh thở được. Còn Ngô Thường là một người bạn đặc biệt.
Anh ngày nào cũng ngập đầu trong nhà xưởng, hầu như chẳng có giao tiếp xã hội. Nguyễn Xuân Quế luôn giục anh ra ngoài chơi, thậm chí bảo anh tự cho mình một kỳ nghỉ, anh đều từ chối. Trách nhiệm thúc đẩy Lâm Tại Đường nỗ lực không ngừng, anh không thể dừng lại, như thể chỉ cần dừng lại, Đèn Trang Trí Tinh Quang sẽ sụp đổ.
Người anh gầy đi trông thấy, thân hình cao lớn chỉ còn lại bộ xương cứng cỏi. Tống Cảnh thấy anh thế này, cô ấy trêu Ngô Thường: “Sao thế, chồng cậu gầy đi, mà trông càng ngầu hơn đấy!”
“Ngầu gì mà ngầu?”
Tống Cảnh nháy mắt với cô, sau đó nhún vai, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Ngô Thường cầm một hạt dẻ ném Tống Cảnh, bảo cô ấy đừng đùa lung tung. Nhưng khi cô nhìn kỹ Lâm Tại Đường, lại thấy Tống Cảnh nói cũng không sai. Gương mặt anh góc cạnh hơn, trong quá trình đấu đá kéo dài với các chú bác, anh dần rèn được một lớp khí chất vừa cứng rắn vừa bất cần.
Một Lâm Tại Đường như thế bỗng nhiên được nhiều người để mắt hơn.
Kỳ lạ thay, trước đây anh nho nhã, cũng được các cô gái yêu thích, nhưng thứ yêu thích ấy thường kiềm chế, lịch sự. Còn bây giờ, sự yêu thích của các cô dành cho anh bắt đầu mang tính xâm chiếm và tham vọng.
Thế nên, tin nhắn trong điện thoại Lâm Tại Đường bắt đầu đầy rẫy những số lạ, hoặc giả vờ mời anh uống một ly để bàn chuyện làm ăn, hoặc thẳng thừng hẹn anh ra ngoài ngồi chơi. Lúc này, Ngô Thường trở thành lá chắn của anh. Anh gặp ai cũng bảo: “Tôi cưới vợ rồi.” Thấy thế chưa đủ sức thuyết phục, anh còn mua một chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út.
Trong mắt Ngô Thường, Lâm Tại Đường là một người phức tạp. Anh vừa có nét trong trẻo của mùa hè ở làng Thiên Khê năm ấy, vừa mang sự mơ hồ trong tình cảm, cùng với sự vật lộn và tự cứu lấy sự nghiệp. Cô thích những ưu điểm mà ai cũng thấy ở anh: ngoại hình sáng sủa, phẩm chất quý ông, tài sản đáng nể. Nhưng đồng thời cũng ghét phần lằng nhằng, thiếu quyết đoán của anh.
“Anh xem trong mấy tác phẩm văn nghệ, tổng giám đốc nào cũng quyết đoán tàn nhẫn.” Ngô Thường thẳng thắn nói với Lâm Tại Đường: “Còn anh thì sao, cứ như sống dở chết dở! Nếu em có gia thế như anh, em còn quan tâm gì đến chuyện tình cảm nữa!”
Khát khao tiền bạc của Ngô Thường khắc sâu vào xương tủy. Những cô gái khác tuổi dậy thì mơ về một câu chuyện tình yêu trọn vẹn, còn giấc mơ của cô là trở nên giàu có tột bậc.
Lâm Tại Đường bảo tự đến lấy, Tống Cảnh liền hùa theo, nhất định bắt Ngô Thường đánh son. Cô ấy bảo: “Cậu không biết đó chứ, giờ chồng cậu hot lắm đấy.”
“Mình với anh ấy có thật đâu.”
“Nhưng cậu đang cầm tiền lương mà…”
Ngô Thường bất lực, bị Tống Cảnh làm ầm lên, cô đành để cô ấy đánh son cho mình. Màu môi tự nhiên của cô là hồng nhạt, tươi tắn mọng mẩy. Tống Cảnh luôn bảo môi cô rất hợp để hôn, hoặc đóng mấy bộ phim tình cảm gợi cảm. Ngô Thường chẳng cảm nhận sâu sắc về chuyện này. Cô tự thấy ngũ quan của mình kỳ lạ, ghép lại thì không nổi bật, nhưng tách riêng từng phần thì cũng không đến nỗi xấu.
Kẻ bi quan. Tống Cảnh bảo cô là kẻ bi quan, chưa từng thực sự nhìn nhận bản thân.
Cô ấy đánh một lớp son mỏng, lúc cười, lúm đồng tiền trên má càng rõ hơn. Chị Hứa nhìn chằm chằm môi cô, Ngô Thường trợn mắt hỏi: “Sao thế?”
Chị Hứa hơi áy náy nói: “Nhìn môi em, chị tự nhiên nghĩ đến mấy cảnh kỳ quặc.”
Ngô Thường bất lực lườm một cái, sau đó lấy giấy lau son đi. Cô thì thầm với Tống Cảnh: “Giờ tô vẽ mày mò làm gì? Cả cái Hải Châu này, đàn ông nào đáng để mắt đều biết mình là vợ Lâm Tại Đường. Chỉ có mấy thằng nhóc mới về nghỉ phép nhìn mình hợp mắt, nhưng mình đâu thể làm mấy chuyện đó! Cậu nói xem có đúng không? Đã ở vị trí này thì phải làm tròn việc, cầm tiền của Nguyễn Xuân Quế thì cứ lo làm tốt chuyện trước đã. Ráng chịu chút đi.”
“Chịu đến bao giờ?” Tống Cảnh nói: “Thời đẹp nhất chỉ có vài năm thôi.”
Tối tám giờ hơn, Lâm Tại Đường mới đến. Ngô Thường đang bận, anh gọi một ly nước ép trái cây tươi, rồi ngồi bên cửa sổ chờ. Anh trông tâm trạng không tốt, dựa vào sofa thẫn thờ. Ngô Thường gõ chuông, đùa đùa gọi: “Lão Lâm, nước ép của anh xong rồi đây.”
Anh quay đầu lại, ánh đèn trên đầu Ngô Thường chiếu thẳng xuống. Anh bỗng nhận ra hôm nay cô có gì đó khác.
Môi cô như một đóa hoa kiều diễm.
Anh nhìn môi Ngô Thường, trong khoảnh khắc bỗng ngẩn ngơ. Trong cơ thể như có thứ gì đó bừng tỉnh, một cảm xúc dữ dội, muốn phá hủy, muốn đè ép điều gì đó, chẳng cần biết đối phương là ai, có vượt qua bài kiểm tra đạo đức hay không.
Hèn hạ. Sao con người lại có thể hèn hạ thế chứ? Anh tự trách mắng mình, hòng kéo lại trái tim quân tử.
Ngô Thường thấy anh ngồi im, bèn bước ra đặt ly nước ép trước mặt anh. Cuối cùng cô cũng xong việc, có thể nói vài câu với Lâm Tại Đường. Nhưng lời cô nói chẳng lãng mạn tẹo nào, bình thường đến không thể bình thường hơn: “Cái bánh đậu đỏ đó, sáng mai anh ăn thì hâm bằng lò vi sóng hoặc lò nướng, mười lăm giây là đủ. Vỏ bánh sẽ mềm giòn, ăn ngon hơn.”
Lâm Tại Đường “ừ” một tiếng lơ đãng, đầu tựa vào lưng sofa mà nhìn cô.
Nguyễn Xuân Quế thường không chịu nổi dáng vẻ nửa sống nửa chết của Lâm Tại Đường, đôi lúc còn xúi anh: “Trước tiên, con phải bước ra ngoài đã, chẳng lẽ định vì Mạnh Nhược Tinh mà ở vậy cả đời sao? Thử với người khác đi.”
Anh suýt chút nữa đã mở lời mời Ngô Thường thử cùng anh, nhưng đó là lĩnh vực anh không rành. Anh đối xử với người khác hòa nhã, nhưng trong lòng thực sự cao ngạo. Trong mắt anh, bất kỳ người phụ nữ nào so với Mạnh Nhược Tinh đều thiếu một chút gì đó. Đôi mắt không đủ trong veo, dáng người không đủ thanh thoát, tính cách không đủ đáng yêu, đầu óc không đủ sắc sảo. Anh soi mói từng chút, nhưng cũng biết rõ đó chỉ là sự bao che vô điều kiện của anh dành cho người anh từng yêu sâu đậm. Vì yêu cô ta nên cô ta hơn tất cả mọi thứ trên đời. Nhưng Mạnh Nhược Tinh đã là dĩ vãng, anh đã lâu không nghĩ đến cô ta. Cảm giác yêu sâu đậm ấy cũng dần phai nhạt.
Hôm nay, tâm trạng Lâm Tại Đường có chút bấp bênh. Ngô Thường không nói thêm gì với anh. Đêm đã khuya, trong quán không còn ai, nhiệt độ điều hòa ban đầu bỗng trở nên lạnh. Cô điều chỉnh điều hòa về mức phù hợp, rồi tắt đèn trần phía anh ngồi để anh có thể thả lỏng. Lâm Tại Đường chìm trong một góc tối, ánh đèn đường là nguồn sáng duy nhất của anh. Cô bật nhạc nhẹ, khẽ khàng lau dọn quầy.
Ánh mắt vừa rồi của Lâm Tại Đường khiến cô bối rối. Cô mơ hồ cảm nhận được giữa họ có điều gì đó đã khác. Cô không ngốc, tất nhiên cô hiểu. Nhưng cô không ngây thơ đến mức nghĩ ánh mắt của Lâm Tại Đường là nghiêm túc, vì nó chẳng thể gọi là nghiêm túc. d*c v*ng của Lâm Tại Đường rất sâu kín, sự tự vấn bản thân của anh lại càng sâu sắc. Trong chuyện này, anh không như những người đàn ông khác, giả vờ làm quân tử. Lâm Tại Đường khinh việc giả tạo, điều đó khiến d*c v*ng của anh dường như cao quý hơn. Đây chẳng phải một cuộc đấu. Một người đàn ông yêu người khác và một người phụ nữ không cần tình yêu, giữa họ chẳng thể nào có bất kỳ cuộc đối đầu nào.
“Lâm Tại Đường, em phải tan làm rồi.” Ngô Thường thay chiếc áo sơ mi rộng, vạt áo vừa đủ che mông. Vì đầu xuân còn gió, cô đội thêm mũ, trông như sinh viên vừa tốt nghiệp. Quả thật cô tốt nghiệp chưa được bao lâu, chỉ hai năm, nhưng dường như đã mất đi nhiều nét ngây thơ.
Lúc khóa cửa, cô hỏi Lâm Tại Đường có hay phải đi công tác không, anh đáp có. Sau đó cô lấy từ túi ra một món đồ nhỏ đưa anh xem: “Hai ngày nghỉ vừa rồi em đi chùa với Tống Cảnh, thỉnh cái này và đã được khai quang. Nếu anh không chê, anh có thể để nó trong cặp công văn. Em cứ cảm thấy từ hôm đi chùa, ngày tháng của em dường như dễ thở hơn một chút.”
“Vậy à?” Lâm Tại Đường cầm món đồ nhỏ, nhìn kỹ. Tượng Phật cúi mày mỉm cười. Anh từng nhận nhiều món quà đắt tiền, nhưng vật được khai quang thì chưa từng có. Anh cầm xem một lúc, cảm ơn cô rồi nắm chặt trong tay. Vài lần anh định ngỏ lời rủ cô đi quán bar ngồi chơi, uống chút rượu, như lời Nguyễn Xuân Quế, để thư giãn một chút.
“Anh nên tặng gì đáp lễ nhỉ?” Lâm Tại Đường hỏi: “Em thích gì không?”
“Trời, anh đừng khách sáo thế! Làm em ngượng chết!” Ngô Thường liếc anh, thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út: “Anh đeo cái này làm gì?”
“Để tránh phải giải thích.”
“Anh có người ưng ý thì cứ tiếp cận đi, hai ta chỉ là cưới giả thôi, sao anh lại tự giới hạn mình thế?” Ngô Thường khó hiểu: “Chẳng lẽ anh muốn tình trạng này kéo dài mãi? Lâu thêm nữa là em diễn không nổi đâu!”
“Anh hỏi em, em thích gì?” Lâm Tại Đường kéo câu chuyện trở lại: “Anh muốn tặng em quà đáp lễ.
“Em thích tiền mà! Anh không biết sao? Anh tặng gì em cũng bán lại hết.” Ngô Thường cười hì hì: “Được không? Nếu được thì tặng em cái gì đắt đắt chút.”
Lâm Tại Đường bị cô chọc cười, nhưng anh nghiêm túc đáp: “Được.”
Ngô Thường hơi đau đầu, cô vung tay nói: “Sao thế? Sao anh cứ như ông cụ non vậy!”
“Đừng nghiêm túc thế, Lâm Tại Đường, em đùa thôi!” Ngô Thường đấm nhẹ vào ngực anh: “Cổ hủ thế! Như ông nội anh luôn!”
Cô không tiếp tục nói chuyện với Lâm Tại Đường mà bước đi trước. Cô cảm giác ánh mắt anh như thiêu đốt sau lưng, như muốn đốt cháy cả người cô.
Khi về đến nhà, thu dọn xong xuôi, cô nhắn tin cho Lâm Tại Đường: “Lão Lâm, em đến quán mì rồi. Anh về đến chưa?”
Hồi lâu sau anh mới trả lời: “Vừa xử lý chút việc, ngủ ngon.”
Câu chúc ngủ ngon này hơi kỳ lạ, Ngô Thường nghĩ một lúc, không trả lời.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc