Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 17
Chương 17: Một chiếc váy cưới, một cuộc giao dịch
*
Hải Châu vốn dĩ không lớn, mà người làm ăn thì khó tránh khỏi chuyện giao thiệp xã hội. Nguyễn Xuân Quế trong những buổi tiệc rượu thường bị người ta bóng gió hỏi về chuyện hôn sự. Bà bèn lấp l**m: “Ngày 20 tháng 1 không phải ngày tốt, đã tìm thầy xem lại, chọn được một ngày lành tháng tốt rồi.”
“Cô dâu hả… tới lúc đó mọi người sẽ biết, giữ bí mật chút.” Bà nói xong thì nâng ly rượu, lướt qua chủ đề này một cách khéo léo.
Nguyễn Xuân Quế là người hơi thù dai. Khi xuống bàn tiệc, bà vẫn tiếp tục lo liệu tìm cho Lâm Tại Đường một đối tượng phù hợp. Bà đã tính toán đâu ra đấy, không nhất thiết phải môn đăng hộ đối. Tệ nhất thì cứ tổ chức đám cưới, cưới xong tìm cớ đường ai nấy đi.
Ý định đã quyết, mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Chuyện này bà cần bàn bạc với lão già không bao giờ chết kia.
Nguyễn Xuân Quế đến bệnh viện Hải Châu. Cũng như Lâm Tại Đường, bà cực kỳ ghét bệnh viện. Mùi thuốc khử trùng khiến bà chóng mặt, tim đập thình thịch. Gặp vài bệnh nhân nặng, bà có thể ngã quỵ ngay. Trước khi vào, bà lấy khẩu trang, xịt chút nước hoa lên, sau đó đeo nhanh vào, cũng tạm đối phó được một lúc.
Lão già không chết đã tỉnh, nhưng chỉ ăn được đồ lỏng. Lúc này, ông đang tựa vào đầu giường cáu kỉnh. Cô y tá nhỏ không thèm để ý, chỉ xem ông như một lão điên. Thấy Nguyễn Xuân Quế, Lâm Chử Súc hừ một tiếng: “Bà còn biết đường tới đây à?”
“Tôi không tới thì ai lo hậu sự cho ông?” Nguyễn Xuân Quế miễn cưỡng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ: “Tôi muốn bàn với ông một chuyện. Hôn sự của Tại Đường đúng là không thể đùa được, nhưng cái cục tức này cũng không thể nuốt trôi. Tôi định tìm cho nó một ‘người tạm thời’…”
“Bà làm vậy mà gọi là không đùa à?” Lâm Chử Súc lại hừ: “Đồ đàn bà nông cạn!”
“Tôi nói đàng hoàng với ông, ông nghe cho đàng hoàng vào!” Nguyễn Xuân Quế ngắt lời Lâm Chử Súc: “Ông hiểu gì? Hiện giờ nhà họ Lâm bị động thế nào, đám thương nhân ở Hải Châu tinh ranh ra sao? Lần này ông để người ta nắm thóp rồi, sau này còn làm ăn được nữa không? Ông phải tỏ ra cái thế không gì sợ hãi… Nhà họ Mạnh đang làm mưa làm gió, dựa vào cái gì? Chẳng phải là dựa vào việc nắm mấy mối khách lớn của mình, nghĩ rằng mình không dám xé toạc mặt nhau sao…”
Nguyễn Xuân Quế vốn không phải người nặng tình nghĩa, nhưng làm ăn thì là tay lão luyện. Ngay cả Lâm Hiển Tổ cũng từng nói: Nếu Nguyễn Xuân Quế là con gái ruột, giao Công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang cho bà là chuyện hiển nhiên. Chỉ tiếc bà là con dâu, trong mắt người ngoài vẫn là người ngoài. Bà nói vậy dĩ nhiên cũng có lý. Trên thương trường Hải Châu, người ta nâng kẻ khác lên cao, cũng đạp kẻ khác xuống thấp. Một khi đã mất thế, ắt sẽ bị người ta giẫm đạp vài năm.
“Vậy bà nói xem phải làm sao?” Lâm Chử Súc hỏi.
“Tôi nói…” Nguyễn Xuân Quế định nói tiếp, nhưng quay đầu lại thì thấy một cô gái bước vào. Cô gái mặc áo bông dài cũ kỹ, tay đeo bao tay, mu bàn tay đỏ ửng. Hai tay cô xách hai cái túi, bên trong là hộp cơm. Tới trước giường Lâm Chử Súc, cô đặt hộp cơm xuống, nói: “Mì chay của ông đây.”
“Tôi không ăn.” Lâm Chử Súc ngoảnh mặt đi: “Tôi không thích ăn thứ đồ tệ hại này.”
“Không ăn thì ông cứ đói đi.” Ngô Thường nói.
Nguyễn Xuân Quế nhìn nghiêng mặt cô, thấy quen quen, bèn hỏi: “Cô đây là?”
“Người chăm sóc.” Ngô Thường đáp. Cô mỉm cười với Nguyễn Xuân Quế, lập tức đoán ra bà là ai. Ngô Thường không muốn chuốc phiền phức. Nếu nói mình là bạn của Lâm Tại Đường, chắc chắn sẽ bị tra hỏi. Năm đó, Lâm Tại Đường từng nói: “Dù chỉ là con muỗi cái bay qua trước mặt tôi, mẹ tôi cũng sẽ tóm lại xem nó có xinh không, hỏi thăm gia cảnh, hôm nay hút máu no chưa.”
“Người ở đâu?” Nguyễn Xuân Quế lại hỏi.
“Người Hải Châu.” Ngô Thường nhớ tới bữa cơm của Nguyễn Hương Ngọc, vội bước ra ngoài: “Tôi còn phải mang cơm đi, tôi đi trước đây!”
Cô đi rồi, Nguyễn Xuân Quế cũng bước theo. Không biết vì sao, bà cứ cảm thấy gương mặt cô gái ấy như đã gặp ở đâu.
Ngô Thường vào phòng bệnh, nói với Nguyễn Hương Ngọc: “Mẹ, mì chay và cá hấp của mẹ đây.” Bác sĩ dặn Nguyễn Hương Ngọc ăn thêm chất đạm, nhưng đồ ăn trong bệnh viện đắt mà không ngon. Ngô Thường bèn chạy về quán mì ở phố cổ, nhóm bếp nấu cho mẹ, tiện thể làm một tô mì chay cho Lâm Chử Súc.
“Mẹ đã nói chỉ cần ăn một quả trứng là được… giờ mẹ muốn đi vệ sinh.” Nguyễn Hương Ngọc trở mình định tự ngồi dậy, nhưng thắt lưng đau nhức, Ngô Thường vội bước tới đỡ. Cô ôm lấy Nguyễn Hương Ngọc, dồn sức nâng mẹ lên, để mẹ tựa vào người tìm tư thế ngồi thoải mái, rồi đi tìm giày cho mẹ.
Mỗi bước đi đều đau, Nguyễn Hương Ngọc đau đến toát mồ hôi. Ngô Thường xót xa, mắt cô đỏ hoe, sau đó cô nói: “Mai sẽ đỡ hơn, bác sĩ nói mỗi ngày sẽ tốt hơn một chút.”
Mẹ con hai người chật vật vô cùng. Lúc này, có người gọi: “Nguyễn Hương Ngọc??”
Nguyễn Hương Ngọc ngẩng đầu, thấy Nguyễn Xuân Quế đứng ở cửa. Bà sững sờ.
Hải Châu có một làng chài hẻo lánh tên “Làng Xa”. Gọi là Làng Xa vì nó xa thành phố, hiếm người lui tới. Dân trong làng đều mang họ Nguyễn, đời đời làm nghề đánh cá. Nguyễn Hương Ngọc lúc nhỏ được gửi về Làng Xa, đến khi mười mấy tuổi mới ra ngoài.
Hai người phụ nữ họ Nguyễn từ Làng Xa gặp nhau nơi đây. Một người áo gấm lụa là, quý phái rực rỡ; một người túng thiếu, vừa phẫu thuật xong, chật vật đáng thương.
Nguyễn Xuân Quế nhìn Nguyễn Hương Ngọc từ đầu đến chân rồi bĩu môi, khịt một tiếng: “Tôi tưởng cô đã sớm thành phượng hoàng rồi chứ!”
Nguyễn Hương Ngọc không nói gì. Bà biết tính Nguyễn Xuân Quế: Từ nhỏ đã cay nghiệt, hiếu thắng.
“Cô bị làm sao vậy?” Nguyễn Xuân Quế lại hỏi.
“Phẫu thuật.”
“Mẹ quen bà ấy à?” Ngô Thường hỏi Nguyễn Hương Ngọc. Cô nhận ra Nguyễn Xuân Quế khí thế hùng hổ, cũng bất ngờ vì Nguyễn Hương Ngọc vốn hiền lành, chưa từng gây thù với ai.
“Là người quen cũ, nhiều năm rồi không gặp.” Nguyễn Hương Ngọc nói, bước vào nhà vệ sinh, ra hiệu cho Ngô Thường đóng cửa.
Nguyễn Xuân Quế đứng ngoài hét lên: “Cô đừng tưởng đóng cửa là tiễn khách, tôi không đi đâu, tôi còn muốn ôn chuyện cũ với cô!” Bà khoanh tay tựa vào đó, giọng lớn đến mức người qua lại không khỏi ngoái nhìn. Bà cũng chẳng bận tâm: “Nhìn gì mà nhìn? Bạn cũ gặp nhau, chưa thấy bao giờ à?”
Lâm Tại Đường bất ngờ thấy mẹ Nguyễn Xuân Quế của mình đang ở đây. Anh bước tới hỏi: “Mẹ làm gì ở đây?”
Nguyễn Xuân Quế chỉ vào cánh cửa nhà vệ sinh đang đóng, hỏi Lâm Tại Đường: “Mẹ con kia, con quen hả?”
“Ai cơ?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Con nhỏ đưa cơm cho ba con, còn bà kia thì phẫu thuật.”
“Con có quen. Sao vậy mẹ?”
“Sao con quen được?”
“Chuyện dài lắm. Rốt cuộc mẹ có chuyện gì?” Lâm Tại Đường nhận ra tâm trạng Nguyễn Xuân Quế đang rối bời. Dù bà vẫn tỏ vẻ hống hách, nhưng dường như đang che giấu điều gì.
Nguyễn Xuân Quế nhìn chằm chằm cánh cửa, muốn xem Nguyễn Hương Ngọc trốn được đến bao giờ! Bao năm nay, nghĩ đến Nguyễn Hương Ngọc là bà nghiến răng tức tối. Giờ thì hay rồi, người đang ở ngay trước mặt, mang bộ dạng thảm hại. Bà sao có thể bỏ qua cơ hội này. Nguyễn Xuân Quế chuẩn bị dùng những lời độc địa nhất để sỉ nhục Nguyễn Hương Ngọc, khiến bà ta phải trả giá cho chuyện năm xưa!
Cửa mở, Ngô Thường mồ hôi nhễ nhại ôm Nguyễn Hương Ngọc, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, không sao, con cõng mẹ về giường.”
Nguyễn Hương Ngọc đau đến toát mồ hôi, không còn chút sức lực, tay bám chặt vào bồn rửa. Lâm Tại Đường vội bước tới đỡ Nguyễn Hương Ngọc, cho bà mượn sức. Gần như nửa ôm nửa dìu, anh đưa bà về giường bệnh.
Nguyễn Xuân Quế đứng sau, bị dáng vẻ của Nguyễn Hương Ngọc làm cho hoảng hốt. Những lời độc địa nghẹn lại, bà ngẩn người. Bà từng tưởng tượng cảnh tái hợp với Nguyễn Hương Ngọc, hai người phải ngang tài ngang sức, mỗi người một vẻ. Nhưng không ngờ bà ta lại rơi vào cảnh túng quẫn thế này.
Hành lang người qua kẻ lại, mùi trong phòng bệnh xộc thẳng vào đầu Nguyễn Xuân Quế. Bà không chịu nổi mà lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Ngô Thường vừa lau mồ hôi cho Nguyễn Hương Ngọc, vừa nói với Lâm Tại Đường: “Cảm ơn anh.”
“Chuyện nhỏ mà.”
“Anh tới làm gì?” Ngô Thường hỏi.
Lâm Tại Đường bước ra ngoài, cô đi theo. Ra tới hành lang, Lâm Tại Đường lấy ví, rút một xấp tiền đưa cho Ngô Thường. Chuyện là sau khi xong việc, anh vội đến bệnh viện, thấy tô mì chay trên bàn của Lâm Chử Súc, biết Ngô Thường đã tận tâm chăm sóc người cha chẳng ra gì của mình. Đã nói là trả tiền hàng ngày, Lâm Tại Đường không muốn chậm trễ, nên anh đến tìm Ngô Thường thanh toán.
Ngô Thường chỉ lấy ba trăm, trả lại số dư cho Lâm Tại Đường: “Ba anh hôm nay không làm tôi tổn thương tinh thần.” Một đồng cô cũng không lấy thêm.
Bên kia, Nguyễn Xuân Quế đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh. Hai người họ “giao dịch” xong thì im lặng, nhất thời không biết phải xử lý tình huống này thế nào. Nguyên nhân cốt lõi là họ không rõ ân oán giữa hai người lớn tuổi, nhưng đều nhận ra quá khứ của họ dường như không mấy vui vẻ.
Ngô Thường nói trước, giọng cương quyết: “Mẹ tôi vừa phẫu thuật xong, không thể để bà giận, cũng không chịu được ấm ức. Nếu mẹ anh mà nói năng bất lịch sự, tôi nhất định không khách sáo đâu!”
“Em ghê gớm thật ấy.” Lâm Tại Đường nói: “Sao lại ghê gớm với tôi?”
“Đó là mẹ anh, không ghê với anh thì ghê với cô y tá à?”
Nguyễn Xuân Quế đã bước ra, thần sắc tươi tỉnh, như chưa từng nôn, vênh váo đi tới trước giường Nguyễn Hương Ngọc. Nhìn Nguyễn Hương Ngọc yếu ớt đến thảm thương, bà khịt mũi: “Cô cũng có ngày hôm nay!” Rồi quay người bỏ đi. Khi đi ngang Ngô Thường, bà quan sát cô từ đầu tới chân, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên gương mặt Ngô Thường.
Nhìn kỹ, Nguyễn Xuân Quế không khỏi chấn động. Bà như thấy lại Nguyễn Hương Ngọc ba mươi năm trước, lông mày thanh tú, gương mặt tròn đầy. Là kiểu người chỉ cần một bát cháo loãng cũng có thể sống vui vẻ.
Ngô Thường bị bà nhìn đến khó chịu, cô khẽ nghiêng mặt đi. Lâm Tại Đường bước lên chắn trước mặt Ngô Thường, hỏi Nguyễn Xuân Quế: “Mẹ làm gì vậy? Đừng gây chuyện ở đây.” Lâm Tại Đường quá hiểu mẹ mình, thần thái này là điềm báo trước cơn bão, lát nữa thôi là có thể lật tung cả mái nhà.
Nguyễn Xuân Quế hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Lâm Tại Đường sợ mẹ gây chuyện, bèn đi theo sau. Mẹ con hai người, một trước một sau, quay lại phòng bệnh của Lâm Chử Súc, không khí có phần kỳ lạ.
Lâm Chử Súc thấy Nguyễn Xuân Quế trở lại, rất bực bội, xoay người nằm nhìn ra cửa sổ, lười nói chuyện với bà. Nguyễn Xuân Quế cũng chẳng nói gì, ngồi trên ghế nhỏ bóc cam, sợ làm bẩn móng tay, bà xé một tờ giấy lót. Vừa bóc vừa nghĩ gì đó, lát sau bag hỏi Lâm Tại Đường: “Con quen cô gái đó bao lâu rồi?”
Lâm Tại Đường không muốn nói thật với Nguyễn Xuân Quế, anh đáp qua loa: “Chưa lâu.”
Nguyễn Xuân Quế cười lạnh, đặt quả cam bóc dở xuống, nhìn Lâm Tại Đường: “Vậy vừa rồi con vào phòng bệnh người ta làm gì?”
“Cô ấy giúp chăm sóc ba, con qua đó cảm ơn.”
Nguyễn Xuân Quế bĩu môi, bà đứng dậy, ném lại một câu bảo Lâm Chử Súc dưỡng bệnh cho tốt, đừng để lúc tiệc rượu ngã cái rụp mà chết, sau đó đi thẳng.
Bà đi rồi, Lâm Chử Súc mới xoay người lại, chỉ tay ra ngoài hét lên: “Cánh bà ta cứng rồi đấy! Hồi đó nếu không có ba, giờ bà ta vẫn đang ở siêu thị quốc doanh (*) lau giày cho người ta kia kìa!”
Lâm Tại Đường chẳng muốn nghe, nói: “Hồi đó ba cũng chỉ bán bóng đèn ở siêu thị quốc doanh thôi mà?”
(*) Siêu thị quốc doanh là siêu thị do nhà nước đầu tư, sở hữu và quản lý, thường xuất hiện trong thời kỳ kinh tế kế hoạch hoặc bao cấp, giá cả ổn định, hàng hóa phân phối theo chỉ tiêu.
Lâm Chử Súc bị con trai chọc tức đến nấc lên mà quay mặt đi. Hai năm nay, ông có phần sợ Lâm Tại Đường. Không biết sao, thằng con này hồi nhỏ vui vẻ hoạt bát, lớn lên lại càng ngày càng âm trầm.
Lâm Tại Đường ngồi một lúc đã cảm thấy đói. Hôm nay anh đã đến nhà vài người chú bác bàn chuyện phân chia tài sản, giờ anh đã mệt lử. Dặn dò Lâm Chử Súc xong, anh định ra ngoài kiếm gì ăn. Ở cổng bệnh viện, anh lại gặp Ngô Thường, cô đang xuống lầu mua dép chống trượt cho Nguyễn Hương Ngọc.
Thấy Lâm Tại Đường, cô chỉ chào qua loa. Nhưng anh lại hỏi: “Bận rộn cả ngày, em ăn gì chưa?”
Ngô Thường lắc đầu. Từ sáng mở mắt, cô đã chạy lên chạy xuống, quên béng chuyện ăn uống. Anh vừa hỏi, bụng cô lập tức kêu réo.
“Đi thôi, cùng ăn gì đó đi.”
“Ăn gì?”
“Cũng vất vả thế rồi, ít nhất phải ăn món ngon chút.”
Từ bệnh viện Hải Châu tới phố cổ, có một nhà hàng Tây đầu tiên ở Hải Châu, Lâm Tại Đường hồi nhỏ từng đến. Nhưng Ngô Thường lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần đâu, tôi không ăn. Tôi muốn ăn mì nóng hổi.”
“Thôi được rồi, để tôi nấu cho anh một tô.” Cô nói tiếp.
Hợp ý Lâm Tại Đường. Tô mì chay trước giường Lâm Chử Súc lúc nãy đã khiến anh thèm thuồng. Vì Lâm Chử Súc không ăn, để mì ngấm nước đến hỏng, anh trong lòng cũng mắng ông phung phí của trời. Anh thật sự chán ghét người cha của mình.
Hai người mỗi người cầm một chiếc ô, bước vào Hải Châu ướt át. Mưa phùn kéo dài hai ngày, không khí lạnh mang theo hơi ẩm từ biển, bao trùm cả Hải Châu. Chỉ đứng ngoài trời hai phút, tóc đã lấm tấm những hạt nước li ti. Ngô Thường dù che dù, cũng dính chút sương ẩm. Lông mi cô ướt, trông như vừa khóc vậy.
Lâm Tại Đường nhìn cô, thấy ánh mắt cô cũng mịt mờ.
“Em sao vậy?” Anh hỏi: “Gặp chuyện khó khăn gì à?”
Ngô Thường lắc đầu, cô cười: “Tôi đang làm bộ sâu sắc đó!” Cô lắc cây dù, nước mưa bắn tung tóe, rơi lên áo Lâm Tại Đường. Cô cười lớn, nhấc chân chạy, vừa chạy vừa hét: “Nhanh lên, sắp thành ma đói rồi!”
Lâm Tại Đường bước nhanh theo sau, họ lách qua người đi đường, rời khỏi những tòa nhà cao tầng, bước vào phố cổ.
Rẽ vào phố cổ như bước vào một thế giới khác. Cô gái miền Nam che dù trong mưa, bóng lưng mang chút u sầu.
Quán mì Hương Ngọc khóa ổ sắt gỉ sét một cách tượng trưng. Ngô Thường tra chìa, nhẹ nhàng kéo, ổ khóa mở ra. Cô mở hai cánh cửa đối, mời Lâm Tại Đường vào. Anh bước vào, ánh sáng trong quán mờ mờ. Ngô Thường tìm một cây nến cỡ lớn đã dùng nửa rồi thắp lên, nhỏ sáp lên bàn, sau đó đặt nến vào. Ánh lửa nhảy nhót trên mặt họ, bóng mũi dao động trên hai gò má.
Ngô Thường giơ tay giả làm ma cà rồng hù Lâm Tại Đường. Anh giật mình thật, vô thức lùi lại. Cô cười phá lên: “Đi nấu ăn đây!” Rồi cô nhanh nhẹn lôi từ tủ lạnh ra ít hoành thánh còn lại lần trước, cùng hai con cá vàng đông lạnh.
“Ăn tạm đi.” Ngô Thường nói: “Hoành thánh mì chay, cá hấp. Tôi mời anh.”
“Tại sao?”
“Vì hôm nay chăm ba anh, không cần tới năm trăm. Ba anh hôm nay ngoài việc làm mặt xấu với tôi hai lần thì không nói gì quá đáng.”
Lâm Tại Đường bị cô chọc cười.
Trong lúc ngồi chờ cơm, anh nhận được tin nhắn của Nguyễn Xuân Quế: “Để cô gái đó cưới con, thế nào?”
“Mẹ đừng giỡn.” Lâm Tại Đường trả lời.
Nguyễn Xuân Quế không nhắn thêm.
Lâm Tại Đường nhìn Ngô Thường bận rộn trong bếp, mùi thơm nhanh chóng lan ra. Bất ngờ là anh nghe tiếng xào nấu. Lại gần xem, Ngô Thường đang xào một phần hải sản nhỏ. Thấy anh tới, cô nói: “Thưởng cho mình chút, ăn nhiều vào.”
“Được.”
Lâm Tại Đường nói xong thì đi ra ngoài. Lúc quay lại, anh xách một con gà quay, muốn thêm món cho họ. Cơm của Ngô Thường đã dọn lên, hai người ngồi đối diện ăn.
Cả hai đều mệt, chẳng muốn nói gì, chỉ có tiếng húp canh, nuốt và nhai nhỏ nhẹ. Trong khoảnh khắc này, lòng họ được nghỉ ngơi đôi chút.
Tối đó, Ngô Thường ở bệnh viện đón một vị khách, là Nguyễn Xuân Quế đã quay lại. Bà gọi Ngô Thường ra ngoài, đi vòng quanh cô ba lần, quan sát từ đầu đến chân. Ngô Thường rất khó chịu với hành vi này, hai lần định bỏ đi đều bị Nguyễn Xuân Quế kéo lại.
“Chúng ta làm một vụ làm ăn đi.” Nguyễn Xuân Quế nói. Bà không dùng từ “giao dịch”, mà dùng từ “làm ăn”.
“Tôi chẳng có gì, không làm ăn được. Tôi không có vốn.”
“Cô có mà.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Tôi là người không thích tốn công sức, nên nói thẳng với cô luôn: Tôi đã chọn ngày lành tháng tốt cho Lâm Tại Đường cưới, hôn lễ diễn ra ngay ngày kia. Tôi thuê cô làm cô dâu giả, trả trước một trăm nghìn tệ (**), sau đám cưới sẽ trả thêm một trăm nghìn tệ. Nếu cô chịu diễn tiếp một thời gian, tôi sẽ trả theo tháng.”
(**) 100 nghìn tệ ≈ 350 triệu đồng
“Sao lại là tôi?” Ngô Thường khẽ hỏi.
“Sao lại là cô à?” Nguyễn Xuân Quế hít hà: “Trời lạnh thật đó! Sao lại là cô, vì bên cạnh Lâm Tại Đường không có ai phù hợp. Chuyện hôn lễ không phải trò đùa, người có tiền thì không chịu diễn trò, còn người chịu diễn, nói thật, chẳng ai bằng cô. Cô có biết không? Mặt cô đầy đặn, tuy không đến mức xuất sắc, nhưng có tướng đại phú đại quý.”
Mỗi lời Nguyễn Xuân Quế nói đều khiến Ngô Thường sững sờ.
Điều khiến cô sốc nhất là hai trăm nghìn tệ mà Nguyễn Xuân Quế đưa ra, đúng bằng mức lương cả năm của công việc cô vất vả tìm được. Cô cảm thấy thật mỉa mai.
“Cô không cần phải dây dưa gì với Lâm Tại Đường.” Nguyễn Xuân Quế tiếp: “Hôm nay ở bệnh viện, tôi thấy tình trạng mẹ cô thế này, chắc chắn sau này nuôi gia đình sẽ tốn kém lắm. Cô muốn tìm việc tử tế ở Hải Châu cũng cần thời gian, chi bằng dùng hai trăm nghìn tệ này để thở phào một chút.”
“Nhà mà không có tiền để dành thì không được, cô biết có những người cả đời cũng không tích góp nổi hai trăm nghìn tệ không?”
Đầu óc Ngô Thường bắt đầu rối loạn.
Mỗi lời Nguyễn Xuân Quế đều chạm đúng những vấn đề khiến cô trăn trở. Trước đây khi Lâm Tại Đường nói muốn cưới cô, cô cảm thấy bị xúc phạm; hôm nay Nguyễn Xuân Quế nói muốn thuê cô, cảm giác đó vẫn không tan biến. Nhưng cô dao động.
Cô mới ngoài hai mươi, chưa từng thấy số tiền lớn nào. Khi nhận được lời đề nghị công việc lương hai trăm nghìn tệ một năm, cô mừng rỡ khôn xiết, nhưng khi bắt đầu tính toán cuộc sống với mức lương ấy, cô nhận ra nó chỉ đủ để ngày tháng bớt túng quẫn, chứ khó mà chịu nổi rủi ro. Nếu, nếu như nhà lại có người mắc bệnh nặng, họ chẳng có đồng tiết kiệm nào.
Nhưng nếu cô nhận số tiền này một lần mà không ảnh hưởng đến công việc khác, thì cô sẽ có khả năng đối phó với rủi ro.
Đây là miếng bánh lớn nhất cô có thể ngoạm ngay lúc này, bánh từ trên trời rơi xuống. Không vẻ vang, nhưng chẳng ảnh hưởng đến ai. Trừ chính cô.
Cô đứng đó, hồi lâu không nói gì, đôi mắt trẻ trung lộ vẻ bối rối và giằng xé. Nguyễn Xuân Quế tiến gần nhìn cô. Bà tưởng tượng Ngô Thường là Nguyễn Hương Ngọc năm mười tám tuổi, khi đó bà từng ao ước thấy Nguyễn Hương Ngọc mang vẻ mặt này.
“Cô cứ nghĩ thêm đi. Không vội đâu. Tôi cũng mong cô rủ lòng giúp tôi một tay, cô không biết Công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang giờ rối như thế nào đâu. Vì chuyện này, Tinh Quang đã bị người ta cười nhạo ở Hải Châu. Tôi thật sự cần cô.” Nguyễn Xuân Quế thở dài, lấy bút giấy từ túi rồi viết một số điện thoại, “xoẹt” một tiếng xé tờ giấy, khiến tim Ngô Thường cũng run theo.
Nguyễn Xuân Quế nhét tờ giấy vào túi áo bông của Ngô Thường, ra vẻ đáng thương: “Trước mười hai giờ tối nay, dù quyết định thế nào, cô cứ gọi cho tôi. Nếu không được, mai tôi sẽ tìm người khác. Bọn tôi phải tổ chức đám cưới vào ngày 25.”
“Nếu cô đồng ý, tôi chuyển trước năm mươi nghìn. Sáng ngày cưới chuyển một trăm năm mươi nghìn, cưới xong chuyển thêm năm mươi nghìn. Tôi nói là làm.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Coi như tôi giúp người đồng hương một tay, chỉ có một điều, đừng nói với mẹ cô. Mẹ cô sẽ buồn lắm đấy. Cô có thể nói là cô với Lâm Tại Đường có tình cảm, đằng nào mẹ cô cũng quen nó.”
Nói xong, bà vỗ vai Ngô Thường rồi thong thả rời đi.
Nguyễn Xuân Quế lăn lộn trên thương trường bao năm, Lâm Hiển Tổ quả không nhìn lầm, bà đúng là người có thủ đoạn sắc bén, chỉ tiếc không mang họ Lâm. Với người như bà, xử lý một cô gái ngoài hai mươi như Ngô Thường là dư sức.
Đầu óc Ngô Thường trống rỗng. Khi trở lại phòng bệnh, Nguyễn Hương Ngọc vẫn đang ngủ. Mẹ ngủ mà lông mày vẫn nhíu, Ngô Thường dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt nếp nhăn trên trán mẹ. Mái tóc mai điểm bạc của mẹ dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm chói mắt, Ngô Thường chợt xót xa, tiện tay tắt đèn.
Giường bên cạnh nói chuyện nhỏ tiếng, rồi con gái họ bắt đầu khóc. Ngô Thường biết, hôm nay bệnh viện yêu cầu nộp thêm phí, họ không xoay sở được. Cuối cùng, cô nghe họ nói: “Thôi, xuất viện vậy…”
Ngô Thường bước ra ngoài hành lang, gọi cho Nguyễn Xuân Quế. Chưa kịp mở lời, cô đã nghe Nguyễn Xuân Quế nói: “Ngô Thường hả?”
Ngô Thường ấp úng: “Dạ…”
Nguyễn Xuân Quế không hỏi quyết định của cô, mà nói: “Tôi chuyển tiền cho cô, gửi số tài khoản cho tôi. Cảm ơn cô, Ngô Thường, cảm ơn cô đã giúp tôi, hợp tác vui vẻ.”
Ngô Thường đứng đó, hít sâu vài lần. Khi nhắn tin cho Nguyễn Xuân Quế, tay cô khẽ run, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Cô lau tay vào áo, mồ hôi mới lại túa ra. Tin nhắn soạn đi soạn lại mười mấy phút, cuối cùng dùng đầu ngón tay nhấn mạnh nút gửi. Khi âm báo gửi thành công vang lên, tim cô lại rung lên một nhịp.
Bên kia, Nguyễn Xuân Quế nhận được tin, khóe miệng nhếch lên, nhưng nhanh chóng chuyển tiền cho Ngô Thường. Rồi bà nói với Lâm Tại Đường: “Cô dâu mẹ tìm cho con rồi, ngày 25 tổ chức đám cưới, để nhà mình ăn cái Tết cho đàng hoàng. Đừng để mấy chuyện vớ vẩn này kéo qua năm mới, không thì lúc Tết, họ hàng sẽ nhổ nước bọt ngập chết con.”
Lâm Tại Đường thấy tin nhắn này, vô thức bước tới phòng để đồ xem chiếc váy cưới. Trong phòng có một tủ quần áo cao sát trần, là thứ Mạnh Nhược Tinh từng nói sẽ dùng để treo váy cưới và lễ phục của cô ta. Giờ chiếc váy cưới đang treo đó. Lâm Tại Đường nhớ lại ngày cô ta thử váy, lòng anh từng tràn ngập hạnh phúc và niềm vui. Giờ chiếc váy này sẽ được người khác mặc.
“Con không hỏi là ai à?” Nguyễn Xuân Quế nhắn.
“Ngô Thường.”
“Sao con biết?”
“Vì mẹ có tiền, vì cô ấy thiếu tiền.”
“Vậy chẳng phải vừa đẹp sao?”
“Dạ, vừa đẹp.”
Lâm Tại Đường cảm thấy bất lực, cũng không cam tâm với chuyện này. Anh hơi bất ngờ khi Ngô Thường đồng ý với đề nghị của Nguyễn Xuân Quế, nhưng ngẫm lại, dường như cũng nằm trong dự đoán.
Hôm sau, anh và Ngô Thường gặp nhau ở bệnh viện.
Ngô Thường dường như đã quẳng chuyện này ra sau đầu. Khi anh đến, cô đang nhìn y tá thay chai thuốc cho Lâm Chử Súc. Lâm Chử Súc gần như đã khỏi, nhưng bên ngoài quá ồn ào, ông vịn cớ chưa xuất viện để trốn thanh thản, để lại đống hỗn độn cho mẹ con Lâm Tại Đường và Nguyễn Xuân Quế.
“Nói chuyện một chút được không?” Lâm Tại Đường nói với Ngô Thường.
“Đi thôi.” Ngô Thường vui vẻ theo sau anh, giả vờ như không để tâm chuyện này, để giảm bớt cảm giác tự trách.
Chuyện này dĩ nhiên không thể nói trong bệnh viện, cả hai đều ngầm cảm thấy nó không vẻ vang, muốn tìm chỗ vắng người để nói. Thế là họ đi mãi, đi mãi, cuối cùng đến quán mì Hương Ngọc. Trong căn phòng mờ tối, Ngô Thường lại thắp một cây nến. Lâm Tại Đường mới thấy rõ, là cây nến màu trắng.
Cả hai đều cảm thấy ngột ngạt, không hẹn mà cùng bước ra gần cửa. Cuối cùng, anh ngồi một bên cửa, cô ngồi bên kia.
“Em muốn thử váy cưới không?” Lâm Tại Đường lên tiếng trước: “Váy có sẵn, đặt may từ trước.”
“Anh có số đo không? Anh nghĩ tôi mặc vừa không? Tôi nhớ cô Mạnh rất gầy.” Ngô Thường chỉ vào mình: “Tôi chắc nặng hơn cô ấy hơn chục ký.”
Hình ảnh Mạnh Nhược Tinh hiện lên trong đầu Ngô Thường, cả vòng eo thon thả của cô ta.
Lâm Tại Đường nhanh chóng và e dè liếc nhìn ngực Ngô Thường, nói: “Chỗ này có thể hơi chật. Những chỗ khác chắc ổn. Không biết giờ sửa còn kịp không?” Ánh mắt anh không chút tà ý hay xúc phạm, thậm chí còn mang vẻ lùi bước.
“Vừa là được. Chật thì chật chút.” Ngô Thường nói: “Không sao đâu.”
“Em muốn xem trước không?” Lâm Tại Đường lại hỏi.
Ngô Thường vội xua tay: “Sáng ngày kia nếu không có gì bất ngờ, mẹ tôi sẽ xuất viện, từ đây về Thiên Khê mất hai ba tiếng. Về còn phải lo giường, gối các thứ, chắc không có thời gian đi thử váy cưới đâu.”
Lâm Tại Đường chống hai khuỷu tay lên đầu gối, người hơi cúi, nhìn xuống sàn thật lâu.
“Ngày kia tôi lái xe đưa mẹ em xuất viện nhé.” Lâm Tại Đường nói: “Em không cần gọi xe cấp cứu đưa về, đường vào Thiên Khê không dễ đi, có vài khúc cua xe cấp cứu chưa chắc vào được.”
“Có tiện không?” Ngô Thường hỏi.
“Tiện chứ.” Lâm Tại Đường nói: “Có gì mà không tiện?”
“Vậy cảm ơn anh.” Ngô Thường không đợi anh trả lời, tự đứng dậy thổi tắt nến và tắt đèn.
Hải Châu lại mưa lất phất, lạnh buốt. Ngô Thường mặc thêm áo khoác lông bên trong áo bông, nhưng vẫn thấy luồng gió lạnh luồn vào ngực.
Tới cửa phòng bệnh, Ngô Thường dừng lại rồi đổi sang vẻ mặt rạng rỡ, cô đẩy cửa bước vào, đi đến bên giường Nguyễn Hương Ngọc.
“Chuyện gì mà vui thế?” Nguyễn Hương Ngọc hỏi.
“Mẹ, mẹ thấy Lâm Tại Đường thế nào?” Ngô Thường hỏi.
“Lâm Tại Đường hả… Tốt lắm.”
“Vậy con cưới anh ấy được không?” Ngô Thường giấu chuyện cưới giả, nghĩ rằng có lẽ một thời gian sau sẽ nói với Nguyễn Hương Ngọc rằng hai người không hợp, chia tay.
“Hả? Mẹ cứ bảo sao cậu ấy cứ hay qua thăm mẹ, hóa ra hai đứa yêu nhau à?”
Ngô Thường gật đầu.
“Mẹ cậu ấy đồng ý không?” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Mẹ cậu ấy thì…”
“Mẹ anh ấy đồng ý rồi.”
Nguyễn Hương Ngọc nhìn Ngô Thường, nghĩ rằng chuyện con cái thì để con cái tự quyết. Bà biết Ngô Thường thật lòng thích Bộc Quân Dương, nhưng Bộc Quân Dương đã cưới rồi, còn Lâm Tại Đường dường như cũng không tệ. Ấn tượng của Nguyễn Hương Ngọc về Lâm Tại Đường là một chàng trai lịch thiệp, phong độ, ngoại hình tốt.
“Hai đứa quen nhau thế nào?” Nguyễn Hương Ngọc hỏi.
“Thì vài năm trước, anh ấy thuê nhà của bà Tiêu, con làm hướng dẫn viên cho anh ấy.”
“Ồ, chuyện này mẹ lờ mờ nhớ. Hóa ra là cậu ấy.”
“Đúng vậy!”
Ngô Thường cầm tay Nguyễn Hương Ngọc, áp vào má mình, nói: “Mẹ, con thích Lâm Tại Đường lắm. Mẹ xem, anh ấy đẹp trai thế nào! Anh ấy còn biết kiếm tiền! Người cũng tốt…” Cô ra sức kể hàng chục ưu điểm của Lâm Tại Đường, để chứng minh với Nguyễn Hương Ngọc rằng “cưới” anh là niềm vui lớn với cô. Nguyễn Hương Ngọc lặng lẽ nghe, cuối cùng nhắm mắt lại. Khóe mắt bà nóng lên, như sắp khóc, thế nên bà đành xoay người, quay lưng lại với Ngô Thường rồi vẫy tay: “Thôi, thôi, mẹ biết con vui rồi! Cưới khi nào?”
“Nhà anh ấy gấp lắm, nói là vài ngày nữa muốn làm lễ.”
Nguyễn Hương Ngọc hiểu hết, nhưng không hỏi thêm, bà chỉ nói: “Mẹ thế này, không dự đám cưới được…”
“Không sao, chỉ là ăn bữa cơm thôi. Sau này về Thiên Khê, hai đứa con làm một lễ đàng hoàng, lúc đó mới thật sự là xuất giá!”
Lòng dạ Ngô Thường ngổn ngang, trong lúc không ngừng tự trách, cô phát hiện một điều quan trọng: con người rất biết tự an ủi. Cô không còn muốn nghĩ chuyện này đúng hay sai, mà nghĩ về sau này, nếu có hai trăm nghìn tệ trong tay, cô có lẽ sẽ thoải mái hơn. Cô cũng hiểu ra rằng mọi thứ, dù hữu hình hay vô hình thì đều có giá của nó.
Ngày Nguyễn Hương Ngọc xuất viện, Lâm Tại Đường thật sự đến từ sớm.
Tối qua anh họp suốt đêm với đội tài chính và luật sư, bàn chi tiết về phân chia cổ phần, phân chia gia sản. Cuối cùng, ngoài nhà máy và chút tiền mặt ít ỏi, Công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang chẳng còn gì.
Anh dường như còn nghèo hơn Ngô Thường.
Anh đứng trước giường Nguyễn Hương Ngọc, lịch sự nói: “Cô, con đến đón cô xuất viện.”
“Cảm ơn con.” Nguyễn Hương Ngọc nhìn Lâm Tại Đường, đứa trẻ này thật ra không tệ, không có vẻ hống hách như mẹ anh. Anh điềm tĩnh, nho nhã, giống hệt ông nội anh.
Nhìn sang Ngô Thường, cô đứng yên bên anh, để anh đẩy xe lăn tới, sau đó đỡ Nguyễn Hương Ngọc ngồi vững, trông cũng có vài phần ân ái. Lâm Tại Đường rất chu đáo, xếp hàng lâu để đậu xe trong bãi bệnh viện. Khi mở cửa xe, họ mới thấy anh đã điều chỉnh ghế phụ thành tư thế thoải mái, còn lót một tấm đệm mềm để Nguyễn Hương Ngọc ngồi dễ chịu.
Nguyễn Hương Ngọc ít nói, vì hiểu hết mọi chuyện, bà cảm thấy mình lúc này như một món hành lý nặng nề, vô dụng trên vai con gái. Bà không thể hỏi thẳng, vì biết lòng tự trọng của con đã trải qua một lần tra hỏi. Bà nghĩ, số phận quả có luân hồi, ba mươi năm trước ở Làng Xa, bà chia tay Nguyễn Xuân Quế, ba mươi năm sau, Nguyễn Xuân Quế lại kéo bà trở lại bên mình.
Diệp Mạn Văn đứng đợi ở đầu làng Thiên Khê, dáng người gầy gò như một bức tranh. Khi ba thế hệ phụ nữ đứng cùng nhau, như kể lại một câu chuyện hoàn chỉnh về Thiên Khê.
Lâm Tại Đường có cảm giác mơ hồ, như thể chính mình cũng bị kéo vào câu chuyện ấy.
Trước khi đi, anh lén mang váy cưới lên lầu nhà Ngô Thường, nói với cô rằng sáng mai sẽ có xe đến đón. Nếu váy cưới không vừa, cô có thể tùy ý cắt sửa. Anh nói nhỏ, tránh để người lớn nghe thấy, đây là sự đồng cảm lớn nhất anh dành cho cô.
Ngô Thường gật đầu, nhưng chiếc váy cưới để đó, cô không nhìn tới.
Ba giờ sáng ngày 25 tháng 1, Ngô Thường mở mắt, dậy rửa mặt rồi mở chiếc váy cưới. Nếu chuyện này không liên quan đến cô, chắc chắn cô sẽ say mê chiếc váy này. Nó thật sự đẹp, là bằng chứng rằng Lâm Tại Đường và Mạnh Nhược Tinh từng yêu nhau.
Ngô Thường bắt đầu mặc váy. Váy đẹp thật, nhưng quả nhiên không thuộc về cô. Ngực và eo hơi chật, ép đến mức cô khó thở. Cô chán nản dậm chân. Nghe tiếng động, Diệp Mạn Văn bước vào, bà đứng đó nhìn cô. Ánh mắt bà lão trong trẻo, lòng bà cũng sáng tỏ, bà hiểu hết, nhưng không hỏi gì. Vì trong động tác hoảng loạn và đôi mắt đỏ hoe của Ngô Thường, bà thấy được sự giằng xé trong cô.
Bà không có tư cách can thiệp, cũng không có quyền trách cô vì đã nắm lấy cơ hội. Họ vốn dĩ chỉ là những kẻ bị sóng đánh dạt nơi bến Thiên Khê, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm. Đúng hay sai của lựa chọn ấy không phải do họ định đoạt, chỉ có thời gian mới có thể phán xét.
Bà tiến tới ôm Ngô Thường, nói: “Thường Thường của bà đẹp quá.”
“Nhưng ngoại, cái váy này không hợp với con, con kéo không lên khóa sau lưng.”
“Không sao, để ngoại kéo giúp con.”
Sợ cô lạnh, bà khoác thêm cho cô một chiếc áo bông đỏ kiểu Trung, là áo bà mặc ngày cưới. Ngô Thường bước xuống lầu, thấy Nguyễn Hương Ngọc chống nạnh đứng đó.
“Mẹ…”
“Lâm Tại Đường cũng thật là, váy cưới mà không để tâm…” Nguyễn Hương Ngọc giả vờ trách.
Ngô Thường vội nói: “Không phải lỗi của anh ấy, con cũng chẳng để tâm.” Cô cười: “Con thích mặc chật chút, gợi cảm hơn mà.”
Trong phòng khách nhỏ, cô xoay một vòng. Đuôi váy quét qua chân bàn, đánh thức chú chó vàng đang ngủ.
Bốn giờ sáng, một chiếc xe lặng lẽ chạy vào Thiên Khê, vào sân nhà Ngô Thường, âm thầm đón cô đi.
Bình minh ló dạng, sóng biển cuồn cuộn, đường bờ biển ẩn trong bóng tối.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc