Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 16
Chương 16: Xin đừng khóc nữa
*
Lâm Tại Đường từ từ uống nước gừng, Diệp Mạn Văn ôm một túi chườm nước nóng đã cũ ngồi đối diện nhìn anh.
Anh cảm thấy hơi không tự nhiên mà nói: “Bà ngoại nhìn con làm con hồi hộp quá.”
Diệp Mạn Văn mỉm cười hiền từ, nói: “Thật kỳ lạ, tôi thấy cậu giống một người quen cũ lắm. Tổ tiên của cậu Lâm là người ở đâu vậy?”
“Tổ tiên à…” Lâm Tại Đường suy nghĩ một chút rồi trả lời nghiêm túc: “Tổ tiên con là người Ôn Châu, khi ba con mười tuổi, ông nội đã dẫn cả nhà chuyển đến Hải Châu…”
“Người Ôn Châu… người Ôn Châu…” Diệp Mạn Văn lẩm bẩm.
“Bà ngoại có người thân ở Ôn Châu sao?” Lâm Tại Đường hỏi. Diệp Mạn Văn lắc đầu, hỏi Lâm Tại Đường có muốn uống thêm một bát nữa không, nếu không uống thì mau về đi, trời đang mưa, đường về thành phố không dễ đi.
Lúc chia tay, bà đưa cho Lâm Tại Đường một con vịt, Lâm Tại Đường từ chối, Diệp Mạn Văn liền giả vờ tức giận nói: “Chỉ là một chút lòng thành thôi, tự tay làm món gia đình, cậu đừng chê.”
Lâm Tại Đường thấy bà hiểu lầm liền vội giải thích: “Không phải vậy đâu bà ngoại, con chỉ cảm thấy mình không xứng đáng thôi.” Rồi anh tiện tay nhận lấy, sau đó chào tạm biệt Diệp Mạn Văn.
Con đường nhỏ ra khỏi làng Thiên Khê, Lâm Tại Đường đã đi qua rất nhiều lần. Gần đây vì chuyện xây nhà xưởng, anh thường xuyên đi ngang qua Thiên Khê. Thiên Khê trong mưa, gió lớn thổi qua, mang theo tiếng sóng biển ầm ầm. Địa điểm mới của nhà xưởng cách Thiên Khê mười lăm cây số, năm 2006 Ngô Thường đã dẫn Lâm Tại Đường đi khắp khu vực lân cận, cuối cùng Lâm Tại Đường đã chọn nơi cách biển một khoảng, mật độ dân cư thấp, đất đai tương đối bằng phẳng. Sau đó Hiệp hội Thương mại Hải Châu đã liên hệ với chính quyền, đề xuất thuê và cải tạo khu vực đó, do Đèn Trang Trí Tinh Quang đứng đầu, đã tạo ra một dải sản xuất công nghiệp.
Lúc đó Ngô Thường không biết Lâm Tại Đường thực sự muốn làm gì, nhưng chắc chắn sau này cô sẽ thắc mắc: Tại sao đợt làm giàu này lại duy nhất bỏ qua Thiên Khê. Người dân Thiên Khê cũng thực sự đang hoang mang: Chuyện gì vậy, sống gần biển nhưng biển không cho ăn, di dời cũng không được di dời, nghèo từ đời này qua đời khác!
Trong báo cáo, Lâm Tại Đường đã viết như sau: Làng Thiên Khê là cửa ngõ kết nối với dải công nghiệp, là ngôi làng gần đường bờ biển nhất của Hải Châu, có giá trị phát triển du lịch rất lớn. Sự thúc đẩy lẫn nhau giữa ngành du lịch và dải công nghiệp là xu thế tất yếu. Hiệp hội thương mại không quan tâm đến điều này, họ chỉ nhất loạt đổ xô vào những mảnh đất giá rẻ.
Mùi thơm từ con vịt của Diệp Mạn Văn lan tỏa trong xe, thực ra Lâm Tại Đường không thích ăn vịt lắm, anh thấy béo ngậy, nhưng lúc này anh cảm thấy đói, nên đã dừng xe bên đường, chuẩn bị ăn qua loa.
Mở một lon coca, rồi mở gói đồ ăn, lúc này anh mới phát hiện rằng, Diệp Mạn Văn không chỉ đưa một con vịt nguyên con, mà còn có lưỡi vịt và một vài miếng bánh rong biển. Diệp Mạn Văn rất thực tế, đặc điểm này đã được Ngô Thường thừa hưởng.
Vịt kho của bà ngoại ngon thật, Lâm Tại Đường lần đầu tiên được ăn vịt kho ngon như vậy.
Tiếng mưa rơi lộp bộp trên nóc xe, anh vừa nghe mưa vừa gặm vịt và uống coca, bỗng nhiên cảm thấy thư thái hiếm có. Lần này, anh không nghĩ đến Mạnh Nhược Tinh.
Mặc dù đây là điều mà Mạnh Nhược Tinh thích. Cô ta thích cắm trại, nên Lâm Tại Đường đã mua một chiếc xe bán tải, thùng sau chất đầy các thiết bị. Thỉnh thoảng họ tìm thời gian rảnh đi cắm trại ở vùng núi hoặc bãi biển. Đôi khi chỉ đem theo ít đồ, ngồi trong xe giết thời gian như thế này.
Ngày hôm nay Lâm Tại Đường nghe tiếng mưa, nhưng không nghĩ đến những điều này.
Ngô Thường gọi điện cho anh, nói rằng người cha tên Lâm Chử Súc của anh bị xuất huyết dạ dày, hiện đang truyền dịch, vẫn chưa tỉnh rượu, nói mình đói và nhờ cô y tá xinh đẹp tìm một chút đồ ăn cho ông ta.
Ngô Thường đứng nhìn từ xa, cảm thấy thật hoang đường. Lâm Tại Đường nho nhã, chín chắn lại có một người cha kỳ quặc buông thả.
“Y tá nói gì?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Y tá nói ông không muốn sống nữa à? Bây giờ không được ăn!” Ngô Thường bắt chước giọng y tá, rồi cô nói tiếp: “Tôi thấy chút nữa ông ấy sẽ làm loạn lên, anh vẫn nên tự đến xem thì hơn.”
Lâm Chử Súc quả nhiên làm loạn, không biết ông ta lấy sức lực đâu ra đòi rút kim, chân đạp liên tục, y tá bị ông ta làm phiền bèn quát lớn: “Làm loạn gì vậy!”
“Cô biết Tinh Quang…” Lâm Chử Súc định nói cô biết Đèn Trang Trí Tinh Quang quyên góp bao nhiêu tiền cho bệnh viện của các cô không? Sao cô lại có thái độ như vậy? Chưa nói hết câu, ông ta bắt đầu nôn. Y tá lại vội vàng lên phía trước xử lý.
Ngô Thường thực sự không chịu nổi nên đã chạy lên giúp đỡ.
Lâm Chử Súc toàn thân nồng nặc mùi rượu, không còn tỉnh táo, Ngô Thường cảm thấy buồn nôn. Cô ghê tởm nghĩ: Nếu một người đàn ông sa đọa đến mức này, dù có nhiều tiền đến đâu cũng thật kinh tởm! Mong Lâm Tại Đường đừng học ba anh, nhiễm toàn tật xấu này!
Nghĩ đến việc ông ta vừa bắt nạt cô y tá nhỏ, cảm giác công lý trỗi dậy, khi giúp ông ta xoay người, cô thuận tay bóp mạnh cánh tay ông ta một cái, Lâm Chử Súc kêu lên: Ai đánh tôi? Ai đánh tôi!
“Xin lỗi, xin lỗi.” Ngô Thường nói: “Tôi không cố ý.”
Cô thầm nghĩ: Đánh ông? Tôi ước gì đánh chết ông đây này! Sao lại khó chịu đến thế! Lúc này cô muốn tát một cái vào mặt Lâm Chử Súc, dù ông ta tỉnh lại cũng chắc không nhớ chuyện này.
Cô y tá nhìn thấy biểu cảm thất thường của cô, lén nói với cô: “Cảm ơn cô nhé, tôi thực sự rất sợ bệnh nhân say rượu.”
“Không có chi, đó là việc nên làm mà.” Ngô Thường nói.
“Ông ta là gì của cô vậy?” Y tá lại hỏi.
“Ông ta á?” Ngô Thường suy nghĩ một chút: “Ông ta là ba của một người bạn của tôi.”
“Nghe nói ông ta có quyền thế…”
“Có quyền thế thì có thể nổi điên say rượu à?” Ngô Thường nói: “Có quyền thế chẳng phải càng nên chú ý đến hành vi của mình sao?”
Khi Lâm Tại Đường đến, Ngô Thường đã về chăm sóc xong Nguyễn Hương Ngọc, rồi lại chạy về đây chăm sóc người cha nát rượu của anh. Cô đã vất vả hơn nửa đêm mà vẫn không thấy mệt mỏi, đôi mắt cô lấp lánh, giơ tay với Lâm Tại Đường: “Phí người chăm sóc hai trăm, vì anh đã đưa bà ngoại tôi về nhà nên giảm 50% còn một trăm. Phí giặt quần áo năm mươi, phí tổn thất tinh thần năm trăm.”
“Tổn thất tinh thần là sao?” Lâm Tại Đường hỏi.
Cô y tá đang thay thuốc nói: “Năm trăm còn ít đó, vừa nãy còn vừa nôn vừa chửi, may mà có cô ấy!”
“Tôi đưa em một nghìn, em đi ngủ đi.” Lâm Tại Đường nói.
“Hai ngày này tôi có thể giúp anh, dù sao cũng ở cùng một bệnh viện.” Ngô Thường nói: “Cuối cùng tính tiền một lần.”
Lâm Tại Đường mỉm cười với cô, sau đó lấy ví tiền ra đếm. Trong chiếc ví đen đó nhét một xấp tiền trăm, anh rút ra một ít đưa cho Ngô Thường. Còn Ngô Thường, đếm ra mười tờ, rồi đưa lại số còn lại cho anh: “Không phải của tôi thì tôi không lấy. Những ngày sau cũng tính theo ngày.”
“Được.” Lâm Tại Đường liếc nhìn Lâm Chử Súc đang ngủ say, rồi nhìn Ngô Thường, sau đó anh hỏi cô: “Em có bao giờ nghĩ ba tôi là người như vậy không?”
Ngô Thường nghĩ bụng giờ đến lượt mình trả thù rồi, cô vội gật đầu: “Đã từng nghĩ rồi. Nhìn anh là biết ba anh như thế nào!”
Ánh mắt Lâm Tại Đường mang theo chút sát khí, nhưng anh không nói gì cả. Anh rất sợ mình giống ba, từ nhỏ anh đã tự nhủ rằng: không thể làm một người như ba, cũng không thể làm một người như mẹ. Câu nói đùa của Ngô Thường thực sự như một nhát dao đâm vào tim anh.
Ngô Thường thấy sắc mặt anh thay đổi, liền ngẩng cao đầu, ưỡn ngực. Đáng đời anh lắm, ai bảo anh trước đây bắt nạt người ta chứ.
Lúc này cánh tay Lâm Chử Súc làm một động tác như ôm, miệng lẩm bẩm “cưng cưng”, Ngô Thường bật cười: “Ba anh đang mơ đẹp kìa!”
“Tôi đã nói với em rồi.”
“Hả?”
“Mùa hè năm đó tôi đã nói với em, tôi nói ba tôi không ra gì, tôi vừa thấy ông ta là rất tức giận. Tôi cũng đã nói với em, ba mẹ tôi đều có người tình bên ngoài, nhưng vì nhiều lý do nên không thể ly hôn. Tôi còn nói với em khi họ cãi nhau, tôi luôn vô tội mà bị liên lụy.” Lâm Tại Đường nhìn Ngô Thường nói: “Tôi nói những điều này với em, em không tin một câu nào cả.”
“Vì anh chẳng có mấy câu là thật.” Ngô Thường nói: “Anh chỉ là một kẻ lừa đảo.”
Ngô Thường canh cánh trong lòng mấy ngày liền vì Lâm Tại Đường đã xúc phạm nhân cách của cô, lúc này mới cảm thấy đã trút hết mối hận.
“Phòng bệnh của mẹ em ở đâu?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Ở tầng 4 khu nội trú.”
“Bệnh gì vậy?”
Ngô Thường chỉ vào lưng mình: “Ở đây, do lao động nặng nhiều năm dẫn đến vấn đề cột sống thắt lưng, cần đặt hai cái đinh ở vị trí này.” Ngô Thường khoa tay múa chân cho Lâm Tại Đường xem.
“Em không phải đi Thượng Hải tìm việc sao? Thế nào rồi?”
Ngô Thường lập tức phấn chấn hẳn lên, cô vỗ đùi, chuẩn bị khoe với Lâm Tại Đường: “Công việc của tôi ghê lắm, lương năm hai trăm nghìn tệ đó!”
Rồi cô dang tay: “Nhưng mới đi làm một ngày thì mẹ tôi bị bệnh.”
Mặc dù cô nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng như bị dây thun bắn, đau nhói.
Lâm Tại Đường muốn an ủi cô, liền nói: “Không sao, ít ra mẹ em thương em.”
“Ba anh không thương anh sao?”
“Ba tôi à… ba tôi…” Lâm Tại Đường lười nói nữa: “Thôi, em đi ngủ đi. Có chuyện gì cần giúp thì gọi cho tôi.”
Nói xong anh ôm chặt vai, dựa vào lưng ghế, sau đó nhắm mắt lại. Ánh đèn phản chiếu qua cặp kính, giấu hết tâm sự của anh. Ngô Thường đá anh một cái rồi nói: “Anh nhích qua đi! Chắn đường rồi!”
Lâm Tại Đường liền rút chân dài về, cho Ngô Thường đi ra. Áo bông của cô cọ qua đầu gối anh, anh hé một mắt, thấy cô vén mái tóc rủ xuống cài bừa ra sau tai. Sau đó cô chạy đi mất.
Nguyễn Hương Ngọc đã ngủ, Ngô Thường rón rén đi vào nhìn một cái rồi ra hành lang. Lúc này hành lang không có ai, cô nằm trên ghế, cuối cùng cũng ngủ được. Sáng hôm sau năm giờ sáng tỉnh dậy, thấy đầu giường Nguyễn Hương Ngọc bày rất nhiều trái cây. Cô hỏi Lâm Tại Đường có phải anh gửi đến không, Lâm Tại Đường không trả lời trực tiếp, ngược lại nói: “Em lau vết nước miếng trước đi! Tôi không biết sao nằm trên ghế mà em ngủ say như vậy được.”
Ngô Thường tiện tay sờ mặt, vết nước miếng đã khô lâu rồi, cô nói cảm ơn Lâm Tại Đường rồi cúp điện thoại.
Chiều hôm đó, Nguyễn Hương Ngọc được phẫu thuật, khi tỉnh dậy sau cơn gây mê, nhìn thấy Ngô Thường, bà liền rơi nước mắt, bà nghẹn ngào nói: “Thường Thường, mẹ xin lỗi con, mẹ đã khiến con mất việc rồi.”
Là một người mẹ, bà tất nhiên có thể cảm nhận được niềm vui của con gái ngày hôm đó, nhưng căn bệnh của bà như một gáo nước lạnh tạt vào Ngô Thường. Nguyễn Hương Ngọc ghét bản thân bị bệnh không đúng lúc, cũng hận mình đáng lẽ nên đóng cửa quán sớm hơn, như vậy có thể cầm cự thêm một thời gian, không đến nỗi khiến con gái bị động như vậy.
Ngô Thường nắm tay bà lau nước mắt, cô nói với bà: “Mẹ, mẹ có biết không? Con đọc trên mạng nghe người ta nói, dù trải qua điều gì, dù đắng hay ngọt, tất cả đều là sự sắp đặt tốt nhất. Con tin điều đó.”
Nguyễn Hương Ngọc quay mặt vào gối, những giọt nước mắt rơi xuống, bà cố nén tiếng khóc. Bà biết, chẳng bao giờ có sự sắp đặt nào tốt hơn cả. Số phận sẽ chỉ ném những kẻ yếu lên đầu sóng, sống hay chết đều phải nghe theo mệnh trời. Bà cảm thấy buồn trong lòng, lại không muốn ảnh hưởng đến Ngô Thường, nên cố nén không khóc nữa, bà nói với cô: “Thường Thường, con về đi, nói lại với công ty, tìm được công việc mình thích không dễ đâu.”
“Dạ mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa, con biết mà.”
Ngô Thường vừa đáp ứng vừa đi ra ngoài, lúc lau nước mắt thì nhìn thấy Lâm Tại Đường đứng ở cửa, anh có vẻ hơi ngượng bèn chỉ tay về phía khác: Tôi đi ngang qua.
Ngô Thường thấy trong tay kia của anh xách đồ dinh dưỡng, liền hỏi: “Anh đến thăm mẹ tôi à?” Nước mắt còn chưa khô mà cô đã phải ép mình nặn ra nụ cười.
Lâm Tại Đường thực sự không chịu được, liền nói: “Em không cần cười cho tôi xem đâu, không cần thiết. Thật đấy. Bộ dạng xấu xí của tôi cũng chẳng giấu em, đúng không?”
Ngô Thường gật đầu, vuốt ngực nghẹn ngào nói: “Tôi mấy ngày không ngủ ngon, tôi thực sự mệt mỏi quá.”
“Tôi thực sự mệt mỏi quá.”
“Tại sao tôi còn trẻ như vậy mà đã mệt mỏi thế này?”
Editor có lời muốn nói:
Có ai khóc vì chương này không? Mình có.
Lương 200 nghìn tệ là tầm 720 triệu VND á cả nhà
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc