Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 18
Chương 18: Vậy thì say một trận cho đã đi
*
Chiếc xe đưa cô đến Khách sạn Hải Châu, nơi sang trọng nhất ở thánh phố này. Bên ngoài, đội xe cưới đã sẵn sàng, Ngô Thường cả đời chưa từng thấy nhiều xe sang như thế. Nhà họ Lâm đã đặt sẵn một phòng số 999 cho cô.
Ngô Thường chợt nhớ đến bộ phim “Show Diễn Của Truman (*)”, cảm giác mình đang trong một buổi diễn thực cảnh, còn khán giả thì dõi theo từng cử chỉ của cô.
Thợ trang điểm bước tới làm đẹp cho cô, một nhiếp ảnh gia chụp hình. Cô không thoải mái, cứ vô thức tránh né. Thợ trang điểm rất kiên nhẫn, đối xử lịch sự, lúc nghỉ giữa giờ còn nói: “Sau này chị tham gia tiệc tùng chắc không tránh khỏi, lúc đó cứ tìm em trang điểm nha. Lát em để lại danh thiếp cho chị.”
Ngô Thường gật đầu đồng ý.
Bình thường cô ít trang điểm đậm, vì lười biếng nên cô chỉ thoa một lớp mỏng cho có sắc mặt. Lần này khi làm xong và nhìn vào gương, cô như hóa thành một quý bà lộng lẫy. Cô có chút không nhận ra chính mình.
“Bây giờ nhìn hơi chói, nhưng lát đứng dưới ánh đèn sẽ vừa đẹp.” Thợ trang điểm nói: “Chị yên tâm, em làm nghề lâu rồi, không sai đâu.”
“Được.”
Tống Cảnh đến.
Cô ấy còn ngáp dài, nhưng thấy lớp trang điểm của Ngô Thường thì mắt tròn xoe. Lúc không có ai, cô ấy nói: “Chuyện gì thế này, cưới giả mà cũng làm đẹp thế sao?” Cô ấy cười hì hì, không xem chuyện này nghiêm túc, chỉ nghĩ Ngô Thường nhận một công việc bán thời gian. Thậm chí còn bảo: “Sau này kiểu làm ăn này có thể làm thường xuyên.”
Ngô Thường hỏi liệu cô ấy có vì thế mà coi thường mình không, Tống Cảnh đẩy kính rồi gõ trán cô: “Cậu bị hâm à? Mình coi thường cậu làm gì?”
Ngô Thường tiến tới ôm chặt Tống Cảnh.
Lòng cô nặng trĩu, dù là người lạc quan đến đâu thì hôm nay cũng chẳng nặn nổi một nụ cười. Tống Cảnh là chỗ dựa duy nhất của cô trong đám cưới giả này.
Tống Cảnh vỗ lưng cô, nói: “Xinh lên, phải thật xinh. Dù gì váy cưới cũng đẹp thế này mà!” Cô ấy kéo đuôi váy rồi xuýt xoa, Lâm Tại Đường đúng là chịu chi.
“Trời ơi! Cậu nhìn đi! Nhìn bộ trang sức này xem! Lấp la lấp lánh đẹp mê luôn!!” Tống Cảnh la lên, làm dịu đi nỗi đau khó nói trong lòng Ngô Thường. Cô nắm chặt tay Tống Cảnh, như sợ cô ấy chạy mất. Tống Cảnh cười toe: “Ba mẹ mình cũng tới. Trước giờ mình không biết nhà mình cũng làm ăn với Đèn Trang Trí Tinh Quang luôn.”
“Mình cũng không ngờ nhà họ Lâm phát thiệp kiểu này, gần như mời cả giới doanh thương Hải Châu.”
“Vấn đề là ba mẹ mình đâu có trong giới doanh thương, cái xưởng nhỏ xíu nhà mình mà cũng nhận được thiệp từ quản lý kinh doanh của Tinh Quang.”
Đó chính là thủ đoạn của Nguyễn Xuân Quế, Ngô Thường nghĩ.
Lát sau, Lâm Tại Đường đến, vận bộ lễ phục sang trọng, như công tử hào hoa. Chỉ có điều mặt anh lạnh tanh.
Anh chỉ liếc váy cưới của Ngô Thường một cái rồi ngoảnh mặt đi. Nỗi niềm trong lòng chẳng thể nói với ai, chỉ như con dao cùn cắt vào thịt, đau âm ỉ. Chiếc váy cưới lấp lánh dưới ánh đèn, không ngừng kéo ánh nhìn của anh, buộc anh phải nhìn và nhớ lại.
Tống Cảnh thấy thế, tiến tới trêu: “Đàn anh, đàn anh, hôm nay đám cưới như vậy, có bao lì xì cho em không?” Cô ấy chìa hai tay, chờ Lâm Tại Đường đưa phong bì. Anh thật sự lấy một cái đưa cô ấy, sau đó nói: “Cảm ơn em.”
Tống Cảnh hài lòng, đẩy Ngô Thường đến trước mặt Lâm Tại Đường, nháy mắt với cô: “Để mình xem, cô dâu chú rể có hợp không nào?”
Họ đứng cạnh nhau, đều mặc lễ phục lộng lẫy, ngoại hình cũng xem là xứng đôi, chỉ có điều thần sắc chẳng giống người một nhà.
Tống Cảnh nhìn hồi lâu, cô ấy cười hì hì, khẽ huých eo Ngô Thường, giục cô đi mau.
Những phù dâu, phù rể còn lại Ngô Thường đều không quen. Trong mắt họ, cô đọc được vẻ giễu cợt. Cô biết họ quen Mạnh Nhược Tinh, trong đó có một cặp nam nữ cô nhớ, hôm Hải Châu tuyết rơi, ở bến xe buýt Thiên Khê, cô thấy họ cùng xe với Lâm Tại Đường.
Khi cô kéo váy cưới bước qua ngưỡng cửa cao của khách sạn, máy ảnh vang tiếng tách giòn tan. Cô nghe ai đó phía sau thì thầm: “Đồ giả…”
Phần sau cô không nghe rõ, nhưng nghĩ họ chẳng nói sai. Cô đúng là đồ giả, là kẻ mạo danh. Người ta cưới vì tình yêu, còn cô vì hai trăm nghìn thù lao. Cô thẳng lưng, quyết diễn tốt vở kịch hôm nay. Đây là tố chất cơ bản của một diễn viên.
Mu bàn tay cảm nhận một luồng lạnh, cô cúi đầu, đúng lúc Lâm Tại Đường nắm lấy cổ tay cô. Tay anh lạnh ngắt, chắc cũng lạnh như lòng anh. Khuy măng sét băng giá chạm vào da cô, khiến cô bất giác rùng mình.
Lâm Tại Đường cảm thấy hồn mình như đã bay đi, mặc người sắp đặt. Nhiếp ảnh gia bảo “nắm tay”, anh liền nắm tay. Nhưng khi mu bàn tay chạm vào tay Ngô Thường, một nỗi buồn dâng lên, anh siết chặt cổ tay cô. Anh hơi mạnh tay, như đang trút giận lên cô. Ngô Thường đau, vỗ một cái vào mu bàn tay anh, cô cười nói: “Giết người à!”
Lâm Tại Đường giật mình tỉnh lại.
Xưa kia khi nắm cổ tay Mạnh Nhược Tinh, anh hay nói: “Em gầy quá, anh sợ không cẩn thận làm em gãy mất.”
Giờ anh nắm một cổ tay xa lạ, người bị nắm cũng rất cứng rắn. Dù họ nắm tay nhau, cả hai đều biết có một lực vô hình kéo họ về hai phía đối lập. Lực đó chính là tình cảm chân thật trong lòng.
Anh từng yêu người khác, cô cũng từng yêu người khác, nhưng giờ họ phải ở bên nhau, làm một đám cưới lố bịch. Đây là hôn lễ bị lợi ích kinh tế thao túng, những kẻ điều hành cố dùng “cú lật ngược” tình cảm để kiểm soát lòng người phức tạp trong làm ăn. Giữa họ chẳng có chút chân tình nào cả.
Lâm Tại Đường đã không còn theo đuổi thứ gọi là chân tình nữa, anh cảm thấy trong mười năm yêu Mạnh Nhược Tinh, tấm chân tình của anh đã bị rút cạn từng chút một, đến giờ anh chẳng còn lại gì.
Trước khi anh ra khỏi cửa vào buổi sáng, Nguyễn Xuân Quế dặn dò anh: “Con nhớ lời mẹ dặn, người đạp người thì thấp, người nâng người thì cao. Hôm nay dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải gồng mình chịu đựng. Vài năm nữa con sẽ hiểu, tình cảm là thứ vô dụng nhất trong đời người. Một thương nhân thật sự thành công, sẽ biết biến tất cả thành công cụ để sử dụng, kể cả tình cảm.”
“Tôi lạnh quá.” Ngô Thường bên cạnh nói: “Lạnh chết mất, chụp xong lên xe đi!” Lâm Tại Đường quay sang nhìn, cô đang cười toe, nhưng mắt chẳng có chút niềm vui nào. Răng cô run cầm cập, da nổi một tầng da gà dày đặc. Vậy mà chẳng ai chuẩn bị cho cô một cái áo choàng.
Tống Cảnh xót xa, nói: “Thôi đừng chụp nữa, chụp bao nhiêu cuối cùng cũng chỉ chọn vài tấm.” Cô ấy cởi áo khoác lông ngắn của mình rồi khoác lên vai Ngô Thường, sau đó giục: “Đi thôi, lên xe đi! Đừng lỡ giờ lành!”
Ngô Thường cũng nói: “Đi nhanh đi!”
Thế nhưng Lâm Tại Đường lại kéo mạnh cô quay về, nói với cô: “Cứ coi như là đi chơi đi. Coi như em đang đóng một vai diễn. Những chuyện khác, đừng nghĩ nữa.”
“Anh an ủi tôi à?” Ngô Thường hỏi.
“Tôi an ủi cả hai chúng ta.”
“Thôi đừng an ủi, tôi sắp chết cóng rồi.” Ngô Thường nói: “Thời tiết quái quỷ này, thật sự hợp để cưới sao?”
Cả hai cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một màu xám xịt. Sao lại thế này, cơn mưa âm u này, sao mãi không chịu dứt?
Sau đó, chiếc xe sang trọng chở Ngô Thường lướt qua những con phố ở Hải Châu, trận thế ấy, đến cả Ngô Thường cũng chưa từng thấy qua. Cô chỉ nhớ lời dặn của Nguyễn Xuân Quế: phải cười, nhất định phải mỉm cười. Phải đứng thật thẳng, bất kể người ta hỏi gì, hỏi cô là con nhà ai, có xuất thân thế nào, cô cũng chỉ cần mỉm cười. Phải giữ vẻ thần bí.
Bà đặt lòng bàn tay lên má Ngô Thường, nhẹ giọng nói: “Khoản tiền thứ hai đã chuyển rồi. Nghĩ tới chuyện này, chẳng lẽ cô không thấy vui sao?”
Ngô Thường thật sự bật cười.
Cô bị động nghĩ: Đồng tiền lớn đầu tiên trong đời, đến rồi. Phải cười thôi.
Đây là lần đầu tiên cô đi qua Hải Châu một cách chậm rãi như thế. Khi đoàn xe lướt qua một quán cà phê, cô thấy một tấm băng rôn chữ thư pháp treo ngoài cửa: “Cuộc đời là một trải nghiệm trường cửu.” Trên vỉa hè, nhiều người đứng xem đoàn xe cưới. Chị Hứa cả ngày rảnh rỗi, dĩ nhiên cũng ra xem. Chị ngậm một viên chocolate, như đang nói gì đó với người khác. Sau này Ngô Thường mới biết chị Hứa đang quảng bá quán cà phê của mình, chị nói: “Đèn Trang Trí Tinh Quang làm thẻ thành viên ở chỗ tôi, mấy người học theo đi. Dám chi tiền cho bản thân, cuộc sống mới đẹp hơn chứ!”
Mọi thứ về ngày hôm đó, Ngô Thường không nhớ rõ lắm. Cô chỉ biết mình như con rối gỗ, người ta bảo sao thì làm vậy. Nghi thức long trọng mà dài dòng. Nguyễn Xuân Quế luôn nhìn cô chằm chằm, hễ cô lơ là, bà liền ra dấu, yêu cầu cô đứng thẳng và mỉm cười. Ngô Thường răm rắp làm theo, trong lòng lặng lẽ đếm thời gian, mong rằng sẽ sớm kết thúc.
Điểm cao trào duy nhất của buổi lễ là khi cánh cửa đôi đóng kín hé ra một khe, rồi Mạnh Nhược Tinh bước vào. Cô ta vốn định giữ kín đáo, nhưng chẳng cần trang phục lộng lẫy, cô ta vẫn rực rỡ. Vẻ ung dung tự tại ấy đã hơn người khác ba phần. Mạnh Nhược Tinh chỉ nhẹ gật đầu chào mọi người.
Lâm Tại Đường lập tức nhìn thấy cô ta.
Cô ta ngồi ở bàn cuối, lặng lẽ nhìn anh. Khi người dẫn chương trình hỏi Lâm Tại Đường có đồng ý hay không, anh dừng lại hai giây. Lúc này, đám đông Hải Châu thích xem náo nhiệt đều hướng mắt về Mạnh Nhược Tinh.
Tiếng giày cao gót của Nguyễn Xuân Quế gõ cộc cộc trên sàn, bà khoanh tay, ra hiệu bằng mắt với Ngô Thường. Ngô Thường hiểu ý.
Cô bất ngờ nâng khuôn mặt Lâm Tại Đường một cách dịu dàng, kéo ánh nhìn của anh về phía mình, mỉm cười đối diện anh. Khoảnh khắc ấy, cô thấy đôi mắt của Bộc Quân Dương. Hồi nhỏ, khi mơ về đám cưới, chú rể của cô là Bộc Quân Dương. Năm mười mấy tuổi, cô từng viết thơ trong nhật ký:
Biển chạy về phía mặt trăng
Em chạy về phía anh.
Khuôn mặt Lâm Tại Đường mờ đi, hóa thành Bộc Quân Dương. Khi cô nhận ra, cô đã hôn lên trán anh rồi.
Về cảnh này, người Hải Châu tại hiện trường nói: Nhà họ Lâm cưới cô gái này không đơn giản, tâm cơ quá sâu. Con dâu nhà họ Lâm chắc chắn giống Nguyễn Xuân Quế. Đại loại thế. Trong lời kể của họ, Ngô Thường là một ả độc ác, bất chấp mọi giá để đổi lấy phú quý. Chẳng ai thích cô.
“Tôi đồng ý.” Lâm Tại Đường nói.
Mạnh Nhược Tinh đứng dậy rời đi.
Cô ta đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước, khi ở cùng bạn bè, họ hỏi cô ta điều cô ta muốn làm nhất trong đời là gì. Cô ta trả lời là cưới Lâm Tại Đường. Cuối cùng, chính cô ta đã từ bỏ anh.
Cô ta cảm thấy thật kỳ lạ, nhìn váy cưới của mình trên người một phụ nữ khác, người yêu cũ của mình nói “tôi đồng ý” với người khác. Lần này, cô ta biết Lâm Tại Đường sẽ không quay lại. Không rõ là hối hận hay gì, cô ta chỉ thấy mọi thứ thật lố bịch.
Đám cưới nhàm chán nhưng hoành tráng kết thúc. Ngô Thường ngồi trên thảm khách sạn, bên cạnh là váy cưới, trang sức, giày cao gót đã cởi ra ngổn ngang. Cô bỏ hết những gánh nặng ấy, cuối cùng mặc lại bộ đồ ngủ ấm áp. Đôi chân đau nhức dữ dội. Cô gần như chưa từng mang giày cao gót, trừ vài lần hồi học sinh muốn giả làm người lớn, đi thử đôi ba lần rồi không mang nữa.
Lâm Tại Đường bị người ta đẩy vào, anh uống chút rượu nhưng vẫn tỉnh táo. Cửa đóng lại, họ như bị cách ly với thế giới.
Lâm Tại Đường cũng chẳng thích bộ đồ này. Kỳ lạ thay, bình thường anh mặc vest thắt cà vạt cũng chẳng nhẹ nhàng hơn hôm nay là bao. Nhưng hôm nay, bộ đồ thật sự quá “nặng”, như hóa thành dây thừng, trói chặt anh, khiến anh không động đậy được, càng vùng vẫy càng ngạt thở.
Hỗn loạn.
Anh bắt đầu c** đ*, đầu tiên là áo vest, nó bị anh ném sang một bên. Bộ vest chồng lên váy cưới, mọi thứ càng thêm lộn xộn.
Ngô Thường ngồi xếp bằng trên sàn, lưng tựa mép sofa lớn, ngẩng đầu nhìn anh.
“Em sợ tôi không?” Mắt Lâm Tại Đường đỏ ngầu vì rượu, mặt cũng đỏ, như một con quái vật khát máu.
Ngô Thường ôm chặt hai đầu gối, cô hỏi: “Sợ anh cái gì?”
“Sợ tôi có ý đồ xấu với em. Dù gì hôm nay là đám cưới của chúng ta, trong mắt người khác, xảy ra cái gì cũng là chuyện thường.”
“Tôi không sợ.” Ngô Thường khẽ nói.
“Tại sao?”
“Vì anh sẽ không làm vậy.”
“Em tin tôi thế à?” Lâm Tại Đường nói: “Sao em nghĩ tôi là người tốt? Thật ra tôi chẳng tốt với em. Trước đây tôi lừa em, giờ lại lợi dụng em, sau này chắc cũng sẽ tiếp tục lợi dụng em.”
“Tôi tin anh, anh tuy không hẳn là người tốt, nhưng anh thật lòng yêu Mạnh Nhược Tinh. Dù tình cảm của hai người đã kết thúc, nhưng anh sẽ không xúc phạm nó. Ít nhất là bây giờ.” Ngô Thường nói.
“Trước đây anh lừa tôi, giờ lại lợi dụng tôi, nhưng Lâm Tại Đường, anh có nhận ra không, dù trước đây hay bây giờ, anh đều trả thù lao cho tôi.” Ngô Thường che đôi mắt nóng bừng bằng hai tay: “Hồi mười mấy tuổi, khoản tiền lớn đầu tiên tôi kiếm được là phí hướng dẫn viên cho anh. Giờ ngoài hai mươi, khoản tiền lớn đầu tiên là làm đám cưới giả với anh. Anh là thần tài của tôi.” Cô đùa: “Chào thần tài!”
Lâm Tại Đường bật cười. Anh nói: “Em nghĩ được thế, thật sự làm tôi bất ngờ.”
Ngô Thường cười: “Tôi đói rồi. Sao mấy người không chuẩn bị gì cho cô dâu ăn hả?”
“Khách sạn có thể gọi món, sao em không gọi gửi đến phòng?”
“Vậy tôi gọi đây. Tôi đói lắm rồi.”
Ngô Thường từ sáng chưa ăn gì, giờ cảm thấy tay cũng không nhấc nổi. Lâm Tại Đường cầm điện thoại, nhanh chóng gọi món, tiện thể gọi thêm một chai rượu.
“Anh muốn say à?” Ngô Thường hỏi: “Say rồi sẽ thấy dễ chịu hơn sao? Lúc Mạnh Nhược Tinh bỏ đi, anh chắc đau lòng lắm. Tôi thấy rõ mà.”
“Em sẽ vì thế mà xem thường tôi không?” Lâm Tại Đường hỏi: “Tôi không buông được, do dự, thiếu quyết đoán. Rõ ràng cô ấy phản bội tôi, vậy mà tôi vẫn buồn.”
“Nói thật, có một chút.” Ngô Thường quay sang anh, đầu tựa nghiêng trên sofa: “Anh biết không? Anh khác với hình dung của tôi về dân làm ăn. Tôi chưa thấy người làm ăn nào không buông được như anh. Anh thế này, vậy làm ăn kiểu gì?”
“Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, con người không phải động vật.”
Ngô Thường nhún vai: “Đã thế, tôi sẽ cùng anh say một trận cho đã!”
Họ nâng ly uống cạn, mắt dần mơ màng.
Người trước mặt hóa thành người trong lòng.
Lâm Tại Đường khẽ gọi: “Mạnh Nhược Tinh… Mạnh Nhược Tinh…”
Ngô Thường say rượu, cô tát một cái vào miệng anh: “Anh nhìn cho kỹ! Tôi là Ngô Thường, không phải cái cô Mạnh Nhược Tinh gì đó của anh!!”
“Anh có tật thích bị cắm sừng hả!” Ngô Thường túm cổ áo anh, sau đó hét lớn: “Nói! Anh có tật thích bị cắm sừng không!”
Chú thích:
(*) “Show Diễn Của Truman” (The Truman Show) là một bộ phim nổi tiếng của Mỹ ra mắt năm 1998, kể về một người đàn ông sống trong một thị trấn hoàn hảo mà không hề biết toàn bộ cuộc đời mình chỉ là một chương trình truyền hình thực tế, còn mọi người xung quanh, kể cả gia đình và bạn bè, đều là diễn viên.
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy ngày gần đây cập nhật không ổn định, nhưng mình đảm bảo mỗi ngày đều sẽ có chương mới. Sau ngày 28 tháng 5, mình sẽ đăng đều đặn vào 9 giờ tối mỗi ngày. Nếu có chương cập nhật thêm, mình sẽ thông báo trước cho mọi người.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc