Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 120
Chương 120: Vượt ải
*
Sau cơn bão là trời nắng chói chang.
Ngô Thường lại nói với Lâm Tại Đường một lần nữa, cô cũng không hiểu sao mình phải nhấn mạnh thêm lần nữa, nhưng nói xong lại tự bật cười khúc khích, cô giải thích: “Anh có thấy giọng điệu của em giống ngoại không? Em nhớ ra rồi, đây là câu ngoại hay nói đó!”
Ngô Thường không biết người khác có giống mình hông, thỉnh thoảng tự dưng buột miệng nói một câu y chang mấy người lớn tuổi hay nói. Nói lúc đó thì không thấy gì, nhưng vừa dứt lời lại nhớ tới. Thì ra họ đã in sâu vô tận xương tủy mình rồi đó!
“Anh cũng nhớ ra rồi.” Lâm Tại Đường cười theo: “Ngoại hình như có nói vậy thật.” Anh nói: “Vậy thì chúc em có một buổi tối tốt lành.”
“Cũng chúc anh vậy đó nha!” Ngô Thường vẫy tay với anh, vui vẻ đi vô phòng họp.
Cô có thói quen làm việc riêng của mình: sau mỗi sự kiện lớn đều phải họp để rút kinh nghiệm. Cô với đội ngũ phải trưởng thành trong việc không ngừng tổng kết, suy ngẫm. Làm ăn với khu phức hợp này thì chuyện phát sinh bất ngờ nhiều lắm, không thể chỉ dựa vô kinh nghiệm của người khác, mà phải có quy trình làm việc riêng.
Lần này bão không lớn lắm, nhưng vẫn lộ ra mấy vấn đề:
Một: Khâu trấn an tâm lý và dự phòng cấp cứu cho mấy cụ già. Tuy có bác sĩ, nhưng do nhân viên chăm sóc thiếu kinh nghiệm y tế, thành ra lúng túng rối rắm. Cần phải tăng cường kiến thức sơ cứu và kinh nghiệm y tế cho tất cả nhân viên; đồng thời phải làm công tác tâm lý cho người già trong mấy hiện tượng thời tiết đặc biệt. Người già cũng giống như con nít vậy, lúc trẻ thì che chở bảo bọc cho người khác, nhưng tới già thì lại yếu ớt mong manh.
Hai: Khu phức hợp nằm ngay ven biển, khả năng ứng phó với bão còn phải tăng cường thêm. Lần này bão làm ngã đổ vài cây xanh, còn có mấy căn nhà nghỉ bị vỡ kính. Ngoài việc sửa chữa ra, cần phải tính toán dùng vật liệu tốt hơn.
Ba: Vấn đề tiếp nhận người trú tạm. Ngô Thường tới trước khi họp mới biết, lúc bão đổ vô có tài xế xe tải với khách vãng lai ghé vô xin tránh tạm. Nhưng vì số lượng quá nhiều, bọn họ không lo chu toàn được. Ngô Thường cho rằng bãi đậu xe cần mở rộng, còn có nhà nghỉ tạm thời, tương tự kiểu nhà nghỉ tập thể, cũng phải đưa vô kế hoạch.
Bốn: Về an toàn vui chơi ở bãi biển thì càng phải nâng cao cảnh giác. Ngô Thường chủ động đứng ra quy hoạch lại toàn bộ khu phức hợp, đánh dấu từng điểm vui chơi và điểm nguy hiểm, làm thành cẩm nang vui chơi phát cho từng du khách tới ở, rồi còn phải giải thích miệng nữa.
Khu phức hợp muốn làm cho đàng hoàng thì từng chi tiết cũng phải nghĩ tới. Dù có chỗ chưa nghĩ tới thì khi gặp vấn đề cũng phải nhanh chóng nâng cấp. Thường mấy cuộc họp như vậy, mọi người sẽ cùng nhau bàn bạc, rồi lập tức bắt tay vô thực hiện. Lần này cũng không khác gì. Tống Cảnh liền sắp xếp việc cho toàn bộ nhân viên viện dưỡng lão học tập và kiểm tra kiến thức y khoa, còn chị Hứa thì chủ động nhận phần cẩm nang du lịch và nhà nghỉ tập thể. Nói chung cuộc họp diễn ra rất nhanh, một tiếng sau là xong.
Ngô Thường nhìn mọi người rời đi, còn cô thì ngồi trên bãi cát, ngó ra biển mà suy nghĩ. Cô phải nhìn nhận lại mình còn chỗ nào thiếu sót, rồi mấy công việc trước và sau khi khu phức hợp khai trương. Từ lúc lóe lên ý tưởng “Thiên Khê chào đón bạn” tới lúc quyết định làm khu phức hợp, cũng đã tròn năm năm.
Một đời người rốt cuộc có được bao nhiêu cái năm năm thật sự có ý nghĩa chứ, Ngô Thường cũng không nói cho rõ được. Nghĩ lại năm năm qua của mình, mưa gió gian nan, vượt cửa này qua ải khác, cuối cùng cũng ráng chịu tới lúc bình minh ló dạng. Trong lòng thật khó tránh được cảm khái, đôi lúc cũng sẽ nghĩ: nếu ngoại với mẹ còn ở đây thì tốt biết mấy.
Ngô Thường vẫn còn nhớ rõ ký ức tuổi thơ về Thiên Khê.
Cô nhớ lúc trời chưa sáng, tàu thuyền ngoài bến đã hú còi rời bến, bên bờ là người đưa tiễn. Tàu chạy về hướng xa hay gần, đông hay tây. Nếu là tàu đánh bắt thì còn đỡ, thường một hai đêm sau là có thể đầy ắp hải sản mà quay về. Còn nếu là tàu chở hàng, thì phải bến này rồi tới bến khác, cứ thế mà đi xa. Ngắn thì ba bốn ngày, dài thì hai ba tháng. Người Thiên Khê sống nhờ vô đó.
Mỗi ngày bận rộn, nhưng đời sống thì kham khổ. Vì bất kể là hàng hóa hay hải sản, đều phải qua từng cửa từng cửa, không nắm được nguồn gốc chuyện làm ăn thì không kiếm ra tiền lớn.
Về sau kinh tế ven biển phát triển, người Thiên Khê cũng muốn bước ra ngoài. Họ tới Ôn Châu, Thượng Hải, Phúc Kiến, Quảng Đông, nhưng phần lớn chỉ làm mấy việc buôn bán nhỏ, cũng chỉ đủ cơm no áo ấm.
Khoảng năm 2010, làn gió mới của đợt phát triển kinh tế lại thổi tới Hải Châu. Chính quyền Hải Châu quyết định xây dựng một dải công nghiệp ven biển, nhờ đại dương mà buôn bán đi khắp nơi. Lúc đó người Thiên Khê mừng lắm, bởi vì chính phủ nói sẽ giải tỏa tái thiết. Giải tỏa mà, giải tỏa thì tốt biết mấy. Tái thiết cũng tốt biết mấy. Nhưng cuối cùng, họ lại chọn làng Lâm Hải. Người Thiên Khê thở dài, lại phải tiếp tục sống nghèo khó rồi.
Ngày trước, Ngô Thường chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chỉ lo cho cơm áo gạo tiền của mình, chỉ muốn giải quyết mấy chuyện sinh hoạt thường ngày. Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phát triển của Thiên Khê, vì cô không có năng lực, cũng cảm thấy đó chắc là việc mấy người giỏi giang hơn phải nghĩ tới.
Ban đầu, cô muốn rời khỏi Thiên Khê, rời khỏi Hải Châu. Ban đầu, cô muốn theo đuổi một cuộc đời tự do tự tại. Nhưng đời sống có lẽ vốn đã có sắp đặt, nó đẩy cô, từng bước một đi tới hôm nay. Ngô Thường khiêm tốn nghĩ rằng mình là người được lựa chọn, bởi cô căn bản đâu có năng lực như vậy.
Thế mà rốt cuộc cô cũng đã đi tới ngày hôm nay.
Ngô Thường ngả người nằm trên bãi cát, nhìn mây, lắng nghe tiếng sóng biển và tiếng cười vui của du khách. Lâm Tại Đường tới từ khi nào, cô cũng không hay.
Lâm Tại Đường lặng lẽ nằm bên cạnh cô.
Trong lòng anh rất yên ổn.
Mấy chuyện hỗn loạn ngày xưa, nào là người nhà loạn lạc chẳng lo làm ăn, nào là cạnh tranh thương trường dơ bẩn tàn khốc, dường như đều rời xa anh rồi. Anh biết rõ những thứ đó không có biến mất thật sự, mà là khi anh học được cách buông bỏ, chọn lựa, đấu tranh và quyết định, thì tâm thái của anh đã thay đổi tận gốc rễ.
Bây giờ anh đã biết đứng ra ngoài để nhìn lại những chuyện đó, y như lời ông nội nói: cái này không phải nhằm vô con, mà chỉ vì người kia tình cờ lại chính là con thôi.
Từ khi Lâm Tại Đường trở lại khu công nghiệp ven biển, ngày nào anh cũng đi ngang qua nhà xưởng Tinh Quang. Công nhân chào anh, cũng có người tới tham quan nhà xưởng mới. Ban đầu Lâm Tại Đường thấy cứ như cách một đời vậy. Anh cảm giác thân phận mình bị lệch đi.
Nhưng sau cơn bão, khi máy móc trong nhà xưởng mới lại gầm rú vận hành, linh hồn anh liền quay về chỗ cũ. Anh biết, trước mắt mình chính là sự nghiệp mới, là sự nghiệp do anh gây dựng từ con số không. Trong bản đồ sự nghiệp này, anh có thể bỏ xuống hết thảy áp lực ngày trước, hoàn toàn theo kế hoạch của riêng mình mà tạo dựng một doanh nghiệp mới. Cảm giác đó thật k*ch th*ch.
Trong lòng, Lâm Tại Đường vốn ưa thích cái cảm giác k*ch th*ch và có phần phản nghịch này.
Chân anh chạm khẽ vô chân Ngô Thường, lúc đó Ngô Thường mới phát hiện bên cạnh mình có thêm một người.
“Ủa? Không phải anh nói đi dự tiệc của chị Hứa rồi sao? Sao lại qua đây?”
Lâm Tại Đường chỉ tay, nói: “Mấy đứa trẻ đó đang chơi nhạc death rock, tim anh chịu không nổi.”
Ngô Thường nhìn theo hướng tay anh, thấy trên bãi cát đã đốt lên một đống lửa, một nhóm thanh niên ăn mặc thời thượng nổi bật đang quây quanh lửa trại điên cuồng cúi đầu, lắc tóc, tiếng nhạc death rock cùng tiếng gào thét vang dội cả bầu trời.
Đừng nói Lâm Tại Đường thích yên tĩnh thấy chịu không nổi, ngay cả Ngô Thường nhìn thôi cũng đã cảm thấy choáng váng.
“Có phải mình già rồi không ta?” Ngô Thường nói: “Chút xíu trận nhỏ vậy mà cũng không chịu nổi sao?”
“Anh hồi trẻ cũng đâu chịu nổi. Cái này liên quan gì tuổi tác?” Lâm Tại Đường cãi lại, tranh luận với Ngô Thường: “Đây là sở thích cá nhân! không liên quan tới tuổi tác!”
“Ờ ờ ờ.” Ngô Thường ứng phó cho qua: “Ờ ờ ờ ờ, em biết rồi.”
Nói xong thì cô bật cười: “Nhưng mà Lâm Tại Đường, mình thật sự không còn hai mươi tuổi nữa rồi đó. Anh nghĩ xem, năm 2006 lúc em làm hướng dẫn viên cho anh là ra sao, còn bây giờ lại ra sao?”
“Năm 2006 là đồ quậy, bây giờ cũng là đồ quậy, có khác gì đâu.” Lâm Tại Đường nói.
Ngô Thường vốc một nắm cát tung vô người anh, Lâm Tại Đường lăn một vòng né khỏi.
“Em sao mà quậy chứ? Anh nói rõ xem!” Ngô Thường nhảy lên người Lâm Tại Đường, cố gắng đè chặt anh xuống, bắt anh phải giải thích cho rõ ràng.
Lâm Tại Đường muốn hất Ngô Thường ra thì dễ như chơi, nhưng chỗ Ngô Thường ngồi lại vừa khéo, khiến anh căng cứng người, không dám động đậy. Ánh mắt anh trở nên mập mờ, nhìn cô, mong cô tự nhận ra tư thế ngồi của mình lúc này quả thật hơi táo bạo.
Ngô Thường nhận thấy không ổn, cúi xuống nhìn, rồi ngó lại Lâm Tại Đường, cố tình ngồi mạnh hơn. Lâm Tại Đường khẽ hừ một tiếng.
“Nói không?!” Ngô Thường cúi người, nắm lấy cổ áo anh: “Nói! Em sao mà quậy?”
Tuy trong lòng hơi loạn, nhưng Lâm Tại Đường vẫn nói: “Năm 2006 em không thương anh, bây giờ cũng không thương anh, vậy không phải quậy thì là gì?”
“Năm 2006 anh thương em? Bây giờ anh thương em? Vậy theo anh nói thì anh cũng là ‘đại quậy’ rồi!”
Lâm Tại Đường bị cô chặn họng, cứng lưỡi không biết đáp sao.
Anh chợt nhớ lại trận cãi nhau lớn với Mạnh Nhược Tinh năm 2006. Khi đó cô ta nói anh ngoại tình tư tưởng, Lâm Tại Đường tức muốn chết, cảm thấy bị Mạnh Nhược Tinh sỉ nhục. Anh tự nhận phẩm hạnh mình cao, tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện “ngoại tình tư tưởng” như vậy. Thế nhưng về sau anh cũng từng phân vân, dù sao đi nữa, anh cũng phải thừa nhận, Ngô Thường của năm 2006 đối với anh mà nói là đặc biệt. Cô xuất hiện, thắp sáng mùa hè năm 2006 của anh. Đến nỗi sau này anh thường hay nói với Chu Ngọc Đình rằng: Thiên Khê là một nơi có câu chuyện, có người một khi đã tới Thiên Khê thì sẽ chẳng muốn rời đi nữa. Chu Ngọc Đình không tin, cuối cùng cũng tới Thiên Khê, rồi mấy năm trôi qua, Chu Ngọc Đình cũng đâu có đi.
Vậy thì bây giờ thì sao? Lâm Tại Đường vốn chẳng phải kẻ tình cảm lãng mạn gì, anh không giỏi đem chuyện yêu thương ra nói bằng miệng. Tình cảm và cách biểu đạt của anh đều rất kiềm nén, đến mức khiến người khác cảm thấy tình yêu dường như chưa từng xảy ra trên người anh.
“Bây giờ anh thương em.” Anh thản nhiên nói, như thể đây chỉ là một chuyện bình thường nhất.
Ngô Thường nghe xong liền cúi đầu, để mặt mình gần sát mặt anh hơn. Cô nhìn chằm chằm vào anh, muốn từ nét mặt anh mà tìm ra chút dấu vết nói dối nào đó.
Cô vẫn luôn nghĩ, hai người họ vốn giống nhau.
Ngày trước, Lâm Tại Đường tìm sự ấm áp của gia đình ở nơi cô, còn cô tìm ở nơi anh một chiếc thang để leo lên trời. Họ mỗi người đều có tính toán riêng, luôn giữ cho mình sự tỉnh táo. Cô biết mình đối với Lâm Tại Đường là đặc biệt, bởi một người kiêu ngạo như anh, đâu dễ dàng nhường nhịn ai hết lần này tới lần khác. Cô nghĩ anh chịu nhường nhịn, là vì anh từng coi cô như người thân. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới: Lâm Tại Đường lại yêu cô.
Nếu như anh từng yêu cô, vậy thì những tủi hờn ngày trước mà cô phải chịu vì anh, rốt cuộc tính là cái gì đây?
Ngô Thường nghĩ mãi cũng không thông.
Lông mày cô chau chặt lại.
Lâm Tại Đường vỗ vỗ tay cô, ra hiệu cho cô từ trên người anh xuống. Bây giờ anh căng thẳng quá, rất khó chịu; mà cứ tiếp tục như vậy thì anh sắp tiêu luôn trên bãi cát này mất thôi.
Mặc dù lúc này trời đã tối đen, nhưng bầu trời đầy sao lấp lánh, mặt biển loang loáng sóng ánh, xa xa đống lửa trại đang bốc cao thẳng lên trời. Tất cả những thứ đó khiến cho h*m m**n giấu kín của anh bỗng dưng lộ liễu đến mức rầm rộ. Điều này chẳng hợp chút nào với phong thái của một quý ông.
“Anh nói rõ xem.” Ngô Thường nói: “Em thắc mắc. Anh thương em sao em không biết?”
“Không sao, sau này em sẽ biết thôi.” Lâm Tại Đường nói: “Trước đây anh làm chưa được tốt, thật sự tính ra không phải là thương. Sau này thì chờ xem đi.”
“Xì.” Ngô Thường từ trên người anh đứng dậy, phất tay khí phách mà nói: “Thương hay không cũng không quan trọng. Nếu em đi xa vậy rồi mà trong đầu cứ quanh quẩn một chuyện một người đàn ông rốt cuộc có thương em hay không, vậy thì em sống uổng đời rồi.”
“Đúng vậy.” Lâm Tại Đường nói: “Em lúc nào cũng biết mình muốn gì, đó là sức hút độc đáo mà em sẽ không bao giờ mất đi.”
Lâm Tại Đường hiểu chính mình, anh thích chính là Ngô Thường như vậy. Anh thích cô trung thành với bản thân, không lạc lối ở bất kỳ chỗ nào, cũng không vì bất kỳ ai mà thay đổi. Cô chịu đựng được lời ra tiếng vào, có buồn thì cũng chỉ khóc một lần, quậy một trận, nhưng ngay sau đó lại đi chiến đấu tiếp. Sức sống của cô kiên cường đến vậy, anh chưa bao giờ thấy có ai kiên cường như cô.
Hai người họ lặng im xuống.
Lúc này Ngô Thường lại nhớ tới công việc của mình, cô trực tiếp nói với Lâm Tại Đường: “Khai trương khu phức hợp, anh là cổ đông lớn nhất, anh cũng phải lên đứng sân khấu đó nha.”
“Ừ.”
“Em còn có mấy việc muốn giao cho anh, được không? Em có lấn quyền không? Vậy mà dám giao việc cho doanh nhân Lâm Tại Đường đó nha!” Ngô Thường nói giỡn.
“Đừng mà. Giờ anh chỉ là một người khởi nghiệp bình thường thôi, Tổng giám đốc Ngô có việc thì cứ thoải mái giao.”
“Vậy hả.” Ngô Thường nói: “Vậy thì em nói thật luôn nha. Em muốn giao cho anh hai việc: thứ nhất, khách mời trong lễ khai trương khu phức hợp, hiện tại hạng mà tụi em có thể mời được thì còn hạn chế. Cần anh ra mặt, dùng lại chút ảnh hưởng mấy năm trước, càng mời được nhiều càng tốt; thứ hai, truyền thông. Tụi em cần mời một số đơn vị truyền thông hàng đầu trong ngành tới, giúp tụi em phát thông cáo báo chí, mấy cái này tuy Liêu Ân Hoành nói sẽ lo, nhưng em hy vọng anh cũng ra tay thể hiện chút thần thông.”
Ngô Thường phân công công việc rất có lý lẽ, mấy chuyện như vậy thì để cho Lâm Tại Đường đi giải quyết những người mà ngay lúc này cô cũng chưa với tới được. Dù sao thì Đèn Trang Trí Tinh Quang và ảnh hưởng của anh còn đó, làm sẽ dễ hơn cô nhiều.
Lâm Tại Đường cười bất lực: “Em thật sự hiểu cách làm việc quá rồi.”
“Học từ anh mà.” Ngô Thường nói: “Ngày xưa anh thấy em hợp làm sale, dẹp mọi ý kiến để em vào Đèn Trang Trí Tinh Quang làm sale, từ đó em kiếm được đồng vốn đầu tiên. Em học được từ chuyện đó cách đặt một người vào đúng chỗ, để người ta phát huy giá trị lớn nhất.”
“Anh mừng là em nghĩ vậy. Trước đây anh lo em sẽ oán anh vì việc đó, vì nó đem đến cho em nhiều rắc rối về sau, kể cả việc em rời khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang.” Lâm Tại Đường xin lỗi: “Anh không biết em nghĩ sao, đến giờ anh vẫn chưa thể buông. Anh tiếc cho giới hạn lúc ấy của mình.”
“Nếu tới giờ em còn nghĩ vậy, chắc em đi không xa được.” Ngô Thường vỗ vỗ ngực mình: “Lâm Tại Đường, anh có biết không? Em cũng không ngừng tự xét mình, em ép bản thân phải có tầm nhìn rộng, và tư duy của kẻ mạnh mà em vốn chẳng hiểu gì. Khi em không còn vướng mắc những thứ đó nữa, em thấy mọi thứ thênh thang xán lạn.”
Lúc đó khi ly hôn, họ đối mặt nhau như kẻ thù, chẳng thấy chút tốt nào ở đối phương. Muốn bẻ khớp, thiêu rụi người kia cho xong, cũng từng nghĩ sẽ quấn lấy báo thù đến cùng.
Nhưng theo thời gian trôi qua, khi cô ngoái lại nhìn, cô phát hiện nhiều dấu vết nhỏ mà lúc đó mình không nhận ra. Lâm Tại Đường với cô không hẳn hoàn toàn ác ý, cô với anh cũng không hẳn hoàn toàn thù hằn. Tất cả cảm xúc khi ấy đều bị trộn lẫn trong những sự kiện phức tạp, mỗi người đều có lập trường riêng.
May mắn là, họ đều để cho nhau một lối thoát. Lối thoát đó, là lòng từ bi với tình cảm, và cách họ giải trình với nhau về những năm tháng ấy. Nhìn lại, mọi thứ hóa ra nhẹ tựa mây trôi, gió lặng.
“Cảm ơn anh đã để hết tiền cho em.” Ngô Thường vỗ vai Lâm Tại Đường: “Dù đó là thù lao anh trả cho em, nhưng có khi em vẫn nghĩ, nếu gặp phải người có đạo đức bỉ ổi, em sẽ trắng tay. Nên Lâm Tại Đường à, chất nền của anh là tốt, là chính trực, điều đó đánh gục tới gần 99,9% đàn ông. Có lẽ đó là may mắn của em.”
“Không dám nhận.” Lâm Tại Đường nói: “Quá khứ vẫn có chỗ anh làm em tổn thương, cảm ơn em đã thông cảm.”
Lời nói kiểu trang trọng của anh làm Ngô Thường bật cười ha hả, cô đứng lên vỗ mông, giơ tay với Lâm Tại Đường: “Đi thôi, mình ra quẩy nhạc death rock một chút.”
Lâm Tại Đường miễn cưỡng theo cô đi.
Anh vốn chẳng biết quẩy death rock, anh sợ trẹo lưng, cũng sợ kính rớt, nên cứ đứng đó như thây ma, tay chân lóng ngóng, trông vừa ngố vừa buồn cười.
Ngô Thường chọc ghẹo anh: “Anh dù gì cũng từng lăn lộn trong giới du học mà!”
Lâm Tại Đường lắc đầu: “Tụi bạn học của anh… đều giống như Chu Ngọc Đình.”
Nhưng Chu Ngọc Đình thì tuyệt đối không phải là anh, Chu Ngọc Đình “rock” ngon lành lắm chứ! Ngày thường cứ như một ông học giả già, vậy mà lúc này đang đấu nhảy với đám trẻ, người ta vừa nhảy xong, anh ta liền xông ra, chỉ vào mình nói: “Nhìn tôi nè! Nhìn tôi nè!”
Rồi bắt đầu “rock” luôn.
Buồn cười chết đi được.
Tống Cảnh đứng bên che mặt nói: “Tôi không quen anh ta đâu nha! Tôi không quen anh ta đâu! Viện dưỡng lão tụi tôi làm gì có nhân viên kiểu này chứ!”
Chu Ngọc Đình lập tức kéo chặt lấy cô ấy, lớn tiếng nói: “Đây là viện trưởng của tụi tôi! Chào mừng mọi người gửi ông bà tới chỗ tụi tôi nha!”
Ngô Thường với Lâm Tại Đường cười ha hả.
Ngày trước, họ cứ nghĩ con người vốn cô độc, cả đời có được một hai tri kỷ cũng đủ rồi, gặp được người cùng tần số thì là hạnh phúc biết bao.
Bây giờ, họ thật sự đều đang hạnh phúc.
Lâm Tại Đường khẽ kéo tay Ngô Thường, cô liền hiểu ý, cùng anh rút khỏi chỗ náo nhiệt, chậm rãi đi về phía nhà.
Lúc này con đường nhỏ tĩnh lặng lạ thường.
Hai bên đường, mấy ngọn đèn tròn tròn lấp lóe mờ ảo, đèn sao treo trên dãy cây xanh cũng sáng lên.
Họ đi trên con đường yên ắng như vậy, đều nhịn thở không dám thở mạnh, sợ rằng chỉ cần một hơi thở thôi cũng sẽ để lộ cái khát vọng bừng bừng trong lòng.
Mà Lão Vàng thì đâu có nghĩ được mấy chuyện này, một con chim bất ngờ vỗ cánh bay từ cây này sang cây kia làm nó giật mình, sủa “gâu gâu” hai tiếng, dọa Ngô Thường suýt chút nữa nhảy dựng.
Ngay sau đó, cô lại thấy mình buồn cười, thế là cô bật cười ra tiếng.
Lâm Tại Đường nắm chặt cổ tay cô, bước đi ngày càng nhanh. Ngô Thường cố ý hỏi anh: “Anh đi gì mà nhanh dữ vậy? Em mệt rồi à nha! Em không muốn đi nữa.”
Lâm Tại Đường chẳng nói chẳng rằng, bất ngờ vác cô lên chạy luôn.
Đầu Ngô Thường chúi xuống, cảm giác này còn dữ dội hơn cả “death rock”, cô liên tục đấm thùm thụp vào lưng Lâm Tại Đường: “Đồ chó má! Anh thả em xuống mau!”
Lâm Tại Đường không nói gì, chỉ cắm đầu chạy, cuối cùng cũng chạy tới cửa nhà, đẩy cửa vào rồi đóng sập lại. Lão Vàng bị nhốt bên ngoài, tức tối sủa om sòm, sau đó lại tự chui lọt qua khe cửa mà vào.
Lâm Tại Đường một hơi bế Ngô Thường đến chân cầu thang, sau đó đặt cô xuống bậc thềm, kéo tay cô đặt lên quần mình.
Dưới tay cô, anh đang căng đầy, rạo rực đập dồn, Ngô Thường bật kêu “oa” một tiếng.
“Với cái tuổi của anh…” Cô định dùng lời này để xua bớt bầu không khí căng thẳng, như sắp nổ tung lúc này. Nhưng Lâm Tại Đường lại cúi xuống hôn cô một cái, anh khẽ hỏi: “Em không muốn sờ thử sao?”
“Hả?” Ngô Thường ngẩn ra một thoáng.
Lâm Tại Đường giữ lấy tay cô, nhét vào trong dây nịt, đưa sâu vào, ngay khoảnh khắc chạm tới, anh hít mạnh một hơi.
Dây nịt siết làm cổ tay Ngô Thường đau, cô lầm bầm than một câu, ra lệnh anh tháo ra.
Mặt Lâm Tại Đường kề sát má cô, không ngừng hôn, tay nhanh chóng giật dây nịt ném xuống đất.
Ngô Thường đáp lại nụ hôn, sau đó đưa tay vào, nghiêng đầu đón lấy môi Lâm Tại Đường, hé đầu lưỡi khẽ chạm lên môi anh, để anh ngậm lấy.
Lúc này đôi mắt khép chặt, mọi cảm giác đều phóng đại, tay Lâm Tại Đường lặng lẽ luồn qua tà váy cô, nhẹ nhàng đặt lên.
Trong chớp mắt Ngô Thường không đứng vững, bị anh ôm chặt vào lòng. Hai người loạng choạng trên cầu thang, suýt ngã mấy lần nhưng vẫn không rời nhau. Cuối cùng họ dứt khoát dừng lại.
Mặt cô dán vào bức tường mát lạnh, nhắm mắt cảm nhận bàn tay anh. Mu bàn tay cọ xát vải áo, lòng bàn tay như biển rộng dâng trào. Cô kìm không nổi mà bật ra mấy tiếng rên, ngay sau đó liền cảm giác váy mình bị hất lên.
Cả người cô đang tràn ngập.
“Đừng.” Cô nói.
“Suỵt, anh biết.” Lâm Tại Đường thì thầm bên tai cô, trấn an: “Đừng sợ. Anh có mang rồi.”
Anh cũng đâu phải thú vật gì, chỉ là vừa rồi cô mải chìm đắm nên không nghe thấy tiếng anh xé bao bì.
“Em thử cảm nhận lại đi…” Lâm Tại Đường dồn sức một cái để cô cảm nhận rõ, Ngô Thường nghiến răng đấm anh thùm thụp.
“Anh học mấy cái này ở đâu… anh…”
Lâm Tại Đường sẽ không nói cho cô biết, những giấc mơ của anh đủ loại đủ kiểu, anh đã học rất nhiều. Cũng từng hoang tưởng một ngày nào đó có thể nối lại với cô, và đem tất cả ra dùng, không ngờ hôm nay thật sự có ngày này.
Anh chỉ một mực ra sức, cho đến khi Ngô Thường lại ưỡn lên, cố sức đẩy anh ra ngoài.
Có lẽ là do bị “death rock” ảnh hưởng, đêm nay cả hai đều không muốn dừng lại. Trong bóng tối, Ngô Thường ôm lấy mặt Lâm Tại Đường, giọng run rẩy nói: “Lâm Tại Đường, anh nói lại lần nữa đi.”
“Nói gì?”
“Nói anh thương em.”
“Anh thương em.”
Câu nói ly kỳ ấy càng khiến cảm xúc trong Ngô Thường bùng nổ, cùng lúc với lời của Lâm Tại Đường, là ngọn nhiệt tình vô tận của cô bùng ra.
Tình yêu hiếm hoi này!
Tác giả có lời muốn nói:
Báo với mọi người lịch đăng hai chương cuối:
Thứ hai đăng một chương, thứ tư đăng chương cuối.
Sau đó vì công việc nên ngoại truyện sẽ đăng tùy duyên. Ngoại truyện sẽ viết thuần tình cảm.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc