Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 119
Chương 119: Ấm áp
*
Khi cơn bão tan, Thiên Khê cuối cùng cũng trở lại yên bình.
Ngô Thường buông lỏng hơi thở vốn nén chặt trong lồng ngực.
Cô bước chậm rãi trên bãi cát, ánh nắng rọi theo sau, sóng biển vây lấy quanh mình. Chị Hứa và bạn trai miền Nam nước Pháp mở cửa sổ quán cà phê đón khách, trông thấy cảnh tượng này thì cùng tựa vai nhau ngắm cô.
“Cô ấy coi bộ hơi buồn?” Bạn trai miền Nam nước Pháp có chút khó hiểu: “Cô ấy sao vậy?”
Chị Hứa thở dài: “Anh không hiểu đâu.”
Bạn trai miền Nam nước Pháp không chịu phục: “Anh không hiểu, nhưng anh có thể pha cà phê cho cô ấy.”
Rồi anh ta quay sang lớn tiếng gọi Ngô Thường: “Ngô Thường, Tổng giám đốc Ngô, uống cà phê! Uống cà phê đi!”
Ngô Thường nghe thấy, quay đầu nhìn bọn họ, lớn tiếng đáp: “Tôi không uống đâu! Tôi muốn về ngủ! Tôi buồn ngủ quá trời!”
“Mau đi đi!” Chị Hứa nói: “Một cơn bão! Một giấc mơ đó!”
Đây là kinh nghiệm mà ba người họ rút ra trong hai năm nay: mỗi khi bão đến, Ngô Thường lo lắng an toàn cho toàn bộ khu phức hợp, Tống Cảnh lo cho mấy cụ già ở viện dưỡng lão sẽ đồng loạt phát bệnh, còn chị Hứa sợ có người bị nước cuốn. Mỗi cơn bão đều là một cuộc chạy đua sinh tử, phải dốc hết sức mình. Như một giấc mơ vậy.
“Đúng rồi! Một cơn bão — một giấc mơ đó!” Ngô Thường vừa cười vừa nói.
Cô thấy hơi đói, nhưng lại chẳng muốn ăn ở nhà ăn, vì nơi đó quá ồn ào. Những lúc mệt mỏi tột cùng, Ngô Thường không chịu nổi tiếng động, chỉ muốn có một chỗ yên tĩnh, nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó, ngồi ngẩn người rồi ngủ một giấc nữa. Nếu điện thoại không reo thì càng tốt.
Đôi chân cô nặng nề như đổ chì.
Cô nhớ hồi mẹ còn sống từng nói: lúc quán mì Hương Ngọc mới mở, buổi tối bà tiếc không nỡ đóng cửa, luôn muốn bán thêm vài tô nữa. Đến sáng hôm sau dậy, đi đường chẳng nhấc nổi chân, như có cái gì đó níu kéo lại.
Ngô Thường trước giờ không mấy hiểu cảm giác đó, mấy năm nay mới dần dần thấu.
Đời sống khó khăn thật sự.
Cho dù như cô, bề ngoài coi như làm ăn sáng sủa, nhưng bên trong cũng lắm điều không tiện nói ra. Nên cô càng hiểu Lâm Tại Đường ngày trước. Ai cũng chẳng dễ dàng.
Haizz. Không biết làm sao, Ngô Thường thở dài một tiếng.
Khi đi ngang qua viện dưỡng lão, Tống Cảnh đang tiếp một cụ già mới vào. Cô ấy dựa lưng vào gốc cây già đứng đó, cố gắng nặn nụ cười để người ta nhìn thấy. Dưới cặp kính cận, đôi mắt kia đã đỏ ngầu tia máu, mệt tới muốn xỉu.
Ngô Thường hỏi mấy cụ bị hen suyễn dạo này sao rồi, Tống Cảnh nói may mà trước đây nghe lời cậu, mời sẵn hai bác sĩ về hưu tới, chứ không lần này coi như tiêu đời rồi.
“Khoản tiền đó dùng đúng chỗ!” Tống Cảnh nói với Ngô Thường: “Hôm nay người nhà của mấy cụ còn đặc biệt gọi điện tới cảm ơn tụi mình nữa đó.”
“Vậy thì tốt rồi. Cái gì đáng dùng thì dùng, cái gì đáng tiết kiệm thì tiết kiệm. Cậu lo xong thì về ngủ một giấc đi, mình không chịu nổi nữa, giờ mệt quá chừng.”
“Mau đi ngủ đi!” Tống Cảnh đuổi theo nói: “Ngủ cả ngày cũng được, tối mình họp tiếp ha?”
“Ừ.” Ngô Thường đáp: “Ai cũng mệt hết rồi, tối ăn xong ra bờ biển họp đi.”
Cô đưa tay vẫy Tống Cảnh một cách yếu ớt, làm bộ như tạm biệt, rồi lại quay về nhà. Nhà là bến cảng tránh gió của Ngô Thường. Lão Vàng đã chạy ra tận xa đón cô, khoảnh khắc cô đẩy cửa sân vào, nhìn thấy cây cổ thụ trong vườn, lòng liền yên ổn hẳn.
Hôm nay, trên lá cây già treo đầy giọt mưa lấp lánh dưới nắng, gió thổi qua, mưa rớt xuống, vỡ tan trên đất, từng đóa từng đóa như hoa. Lão Vàng chạy lại, cố tình để mưa rơi trúng đầu, mắt chó hí hí lại, coi bộ khoái chí lắm.
Ngô Thường nghe trong nhà có động tĩnh liền bước vào xem. Trong bếp leng keng tiếng nồi niêu, nồi canh gà đang sôi ùng ục bốc hơi nóng, Lâm Tại Đường thì đang chặt vịt muối.
Ngô Thường thật sự cảm thấy đúng là một cơn bão một giấc mơ. Cô chưa từng nghĩ rằng sau cơn bão, sau chuỗi ngày dài làm việc căng thẳng, lại có một người chờ mình ở nhà, nấu cơm cho mình. Bởi những người từng chờ cô, nấu cơm cho cô, đều đã rời sang thế giới khác rồi.
“Anh không quay về khu Lâm Hải sao?” Ngô Thường hỏi: “Máy sửa xong chưa?”
“Có quay về rồi, sáng nay anh mới về lại đây.” Lâm Tại Đường quay đầu nhìn cô, chỉ vào mắt mình hỏi: “Em coi có phải có nếp nhăn rồi không? Thức đêm đúng là hại người mà.”
“Còn máy thì sao?”
“Tất nhiên là xử lý xong hết rồi.” Lâm Tại Đường vẫn giữ giọng điệu như xưa, giống như hôm đó cuộc trò chuyện giữa anh với Ngô Thường chưa từng xảy ra vậy.
“Em rửa tay rồi ngồi đó chờ chút.” Lâm Tại Đường đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại, đẩy lưng cô về phía nhà tắm.
“Nhưng mà anh đâu biết nấu ăn.” Ngô Thường chợt nhớ tới tay nghề bếp núc không dám khen của Lâm Tại Đường.
“Bà ngoại dạy anh mà. Nói cho đúng thì anh cũng là hậu duệ ngự trù đó nha! Mấy món cầu kỳ thì không làm được, nhưng nấu mì thì dư sức.”
“Ồ. Ừ ha.”
Ngô Thường vừa rửa tay, vừa hơi ngửa người ra sau, nhìn thấy Lâm Tại Đường dùng những ngón tay thon dài gắp một nắm mì khô bỏ vào nồi, một tay cầm đũa dài khuấy nhanh, coi bộ cũng ra dáng ra hình lắm.
Bụng Ngô Thường réo ọt ọt, cô rửa tay xong bước ra thì cơm cũng vừa chín. Lâm Tại Đường gọi cô lại ăn. Bát đũa bày sẵn cả rồi, anh thậm chí còn đặt luôn cả dĩa.
“Làm dữ vậy luôn hả?” Ngô Thường nói.
“Không phải học từ em sao?” Lâm Tại Đường nhớ lại: “Anh nhớ hồi trước mỗi lần em vui vẻ mà nấu cơm, làm xong đều phải bày đĩa cho đẹp, em nói thấy đồ ăn đẹp thì tâm trạng em cũng tốt lên.”
“Ờ, đúng là vậy.” Ngô Thường nói: “Vậy giờ tâm trạng anh cũng tốt hả?”
“Tốt chứ.” Lâm Tại Đường xoa tay: “Ăn thôi nào!”
Ngô Thường nếm thử một miếng mì anh nấu, ngạc nhiên phát hiện canh gà của Lâm Tại Đường chẳng thua gì cô nấu. Nhưng rõ ràng trước kia anh đâu có biết nấu canh gà.
“…”
“Em muốn hỏi sao canh gà anh nấu ngon vậy đúng không?” Lâm Tại Đường cười: “Hai năm nay ở Thượng Hải, gần như anh chỉ vật lộn với canh gà thôi. Mẹ Hương Ngọc với bà ngoại đều từng dạy, mà lúc đó anh đâu có biết làm. Một mình ở Thượng Hải, anh cũng chẳng thích ăn món khác, cứ sống nhờ tô mì mãi. Thế là bắt đầu nghiên cứu, vừa nhớ lại vừa thử, thứ gì bỏ nhiều, thứ gì bỏ ít, từ từ làm ra được mùi vị.”
Lâm Tại Đường trước giờ chưa bao giờ nói liền một hơi nhiều vậy, nhưng lúc đối diện Ngô Thường, anh lại không kềm được mà nói thêm đôi chút. Ngô Thường lắng nghe, tưởng tượng cảnh sống của anh suốt hai năm đó, chắc cũng là quãng ngày hoang mang, đau khổ.
Có một điều cô mãi không hiểu, nên mới hỏi: “Hồi đó anh phải trả nợ thay cho ba anh, rõ ràng tiền không đủ, sao anh không nói với em, mà còn kiên quyết đưa bốn mươi lăm triệu cho Thiên Khê?”
“Chuyện đó khó hiểu lắm sao? Anh xem Thiên Khê là đường lui của mình.” Lâm Tại Đường nói.
“Không, nếu anh không đưa tiền cho em, đường lui của anh còn nhiều hơn.” Ngô Thường nói: “Nhưng anh vẫn đưa cho em.”
Lâm Tại Đường liền cười: “Thật ra là vì trước khi sự việc xảy ra, anh đã nói sẽ đầu tư vào Thiên Khê rồi, nếu anh không đưa tiền cho em thì khác nào rút củi dưới đáy nồi với em.”
“Anh có thể đưa ít hơn mà.”
“Ngô Thường à, bao năm nay, anh từng nói sẽ trả thù lao cho em, sẽ đưa cho em những gì, có bao giờ đưa ít hơn một chút không?” Lâm Tại Đường nghiêm túc nói: “Không có đúng không? Đó là lời hứa, mà anh không thể dễ dàng phá bỏ lời hứa của chính mình.”
“Rốt cuộc anh đã trả bao nhiêu tiền nợ cho ba anh vậy?” Ngô Thường lại hỏi.
“Chuyện đó không quan trọng.” Lâm Tại Đường nói: “Ngô Thường, có một điều em không cần lo. Anh sẽ không vừa khóc vừa la lối đòi cưới em đâu, thật ra cả đời này anh chắc cũng khó mà cưới vợ. Nợ nần của ba anh là con số không xác định, anh không biết ngày nào lại có người từ đâu xuất hiện, cầm giấy tờ pháp lý hợp lệ đến trước mặt anh. Nếu anh cưới vợ, tức là để người khác thành cộng sự trả nợ cùng anh, anh sẽ không làm vậy đâu. Lương tâm anh không cho phép.”
“Em thở phào nhẹ nhõm rồi chứ gì?” Lâm Tại Đường gõ đầu cô: “Anh biết ngay là em sẽ thấy nhẹ nhõm mà!”
Anh nửa đùa nửa thật nói ra suy nghĩ của Ngô Thường, nhưng bản thân lại hoàn toàn chấp nhận. Lâm Tại Đường là kiểu người làm việc lớn, lại trải qua nhiều sóng gió cuộc đời, sớm đã nhìn thấu bản chất sự việc. Ngô Thường nói những lời đó, thoạt nghe thì chói tai, nhưng phân tích kỹ thì toàn là đạo lý.
Hai người vốn không phải kiểu lãng mạn mơ mộng, cả hai đều có lý tưởng và hoài bão riêng. Lúc mấu chốt, trước hết lo cho khó khăn của bản thân cũng chẳng có gì sai.
Còn chuyện có nên thổ lộ hay thổ lộ với ai, thật sự còn tùy vào hoàn cảnh khi ấy.
“Ăn xong anh tính ngủ một giấc, anh mệt quá rồi. Còn em?” Lâm Tại Đường nói.
“Em cũng phải ngủ thôi.” Ngô Thường đáp: “Em mệt muốn chết, tay nhấc còn không nổi nữa nè.”
Lâm Tại Đường đưa tay xoa tóc cô.
Anh phải thừa nhận, Ngô Thường là một người rất lợi hại. Năng lực giải quyết vấn đề của cô quá giỏi, lời nói việc làm đều đánh thẳng vào trọng điểm. Người ta coi Ngô Thường là đối thủ cạnh tranh, lúc nào cũng muốn hạ gục cô, cũng là chuyện bình thường thôi. Trên thương trường vốn không có bạn bè thật sự, ai cũng muốn loại bỏ kẻ mạnh nhất.
Sau đó hai người không nói thêm, ăn xong lặng lẽ rửa ráy rồi chen nhau lên chiếc giường nhỏ. Cánh tay Lâm Tại Đường khẽ vòng qua ôm cô, lòng bàn tay xoa nhè nhẹ tóc cô. Ngô Thường thấy rất dễ chịu, gần như vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi.
Một cơn bão, một giấc mơ.
Nhưng giấc ngủ này lại không có mơ. Chung quanh yên ắng, ai nấy đều biết Ngô Thường đã quá sức nên tự giác sắp xếp công việc, ai cũng biết chừng mực, chỉ cần trời không sập thì chờ cô ngủ dậy rồi hẵng tính.
Lão Vàng vẫn lợi hại như thường. Nó đứng sừng sững ở cửa, khiến những con chó khác không dám sủa, kẹp đuôi mà bỏ đi. Chỉ có chim chóc là chẳng chịu yên, ríu rít líu lo; tiếng côn trùng cũng vậy, nhưng điều đó chẳng hề gì. Ngô Thường cảm giác mình đang chìm đắm vào một không gian ngủ say ấm áp, thoải mái vô cùng, cô còn khẽ khàng phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Lâm Tại Đường cũng ngủ rất ngon.
Mấy ngày nay anh chỉ chợp mắt chưa tới mười tiếng. Hồi đôi mươi, thức trắng đêm chẳng hề gì, còn bây giờ thì thật sự không còn sức. Thỉnh thoảng trong lúc ngủ anh giật mình một cái, Ngô Thường trong mơ sẽ vỗ nhẹ lên cánh tay anh.
Họ ngủ đến tận hoàng hôn.
Buổi hoàng hôn trong túp lều nhỏ đẹp mê ly.
Ánh nắng chiều chiếu xiên qua tấm rèm cát, bóng sáng rải trên sàn; một con mèo hoang nhảy lên bệ cửa sổ, thân mềm mại lướt ngang; chim chóc cũng nhảy nhót, lá cây xào xạc vang.
Ngô Thường mở mắt nhìn mọi thứ, thả hồn trống rỗng một lát rồi lại thấy buồn ngủ, cô trở mình ôm lấy Lâm Tại Đường đã tỉnh rồi mà ngủ tiếp.
Lâm Tại Đường vừa buồn cười vừa bực, nằm bất động, trong bụng nín tiểu, cố kìm không dám đi. Lòng anh thầm cầu: mau dậy đi, dậy đi, bàng quang sắp nổ rồi. Hai mươi phút sau cuối cùng Ngô Thường cũng tỉnh hẳn.
Cô lo chuyện họp, nhảy xuống giường vội thay đồ, sau đó nói với anh: “Nếu anh chán thì ra quán cà phê chơi đi, em họp xong sẽ qua tìm. Tối chị Hứa bên kia có tiệc hoàng hôn, uống cocktail thoải mái, còn có hải sản nướng ngon lắm.” Mỗi lần Ngô Thường nói vậy, đều rất oai phong. Trong hai năm vắng mặt, cô đã hình thành phong cách mới. May là Lâm Tại Đường thích nghi nhanh.
“Cứ đi lo đi. Đừng bận tâm tới anh. Tổng giám đốc Ngô.” Anh nói: “Xử xong việc anh sẽ qua.”
“Được!” Ngô Thường nghiêng người vỗ nhẹ mặt anh, suy nghĩ một chút rồi ngồi lại mép giường, kéo tay anh lại rồi cúi nhìn, đếm từng ngón tay anh.
“Sao vậy?” Lâm Tại Đường hỏi: “Không phải đang vội sao?”
Ngô Thường nghiêng đầu ngước mắt nhìn anh, người được ngủ một giấc ngon lành nên trông mắt sáng rõ, tinh thần tỉnh táo hẳn.
Lâm Tại Đường bị cô nhìn khiến lòng bối rối, nói: “Nói đi, sao vậy?”
Ngô Thường nhỏ giọng: “Cảm ơn anh.”
“Cái gì?”
“Cảm ơn anh, hôm nay em đã được cảm nhận được sự ấm áp.” Ngô Thường nói: “Em không ngờ anh sẽ quay về, em tưởng anh sẽ giận rồi đi mấy ngày. Nhưng sau đó em nghĩ, có lẽ em đã coi thường anh quá, anh nhất định không phải kiểu người quay lưng bỏ lại vấn đề. Lâm Tại Đường, anh về nấu bữa sáng cho em, thật sự vừa xa lạ vừa ấm áp.”
Lâm Tại Đường vẩy tay: “Ê! Chuyện nhỏ thôi mà. Đi họp đi.”
“Vậy anh còn giận không?” Ngô Thường hỏi.
“Không giận nữa.” Lâm Tại Đường giả vờ liếc xéo cô: “Chỉ cần vị trí đúng chỗ là không có khoảng cách.”
“Vị trí gì chứ?” Ngô Thường bóp mạnh mặt anh: “Vị trí gì? Nói rõ cho em nghe!”
“Là ý anh dù anh không phải là người bạn tốt nhất để em tâm sự, nhưng họ cũng không thể cùng ngủ với em… Anh xuất hiện đúng lúc và tỏa sáng, vậy là cân bằng mối quan hệ giữa anh và em. Vị trí của anh chính là như vậy. Anh nói có đúng không?”
Ngô Thường cố ý nói: “Ừ đúng rồi.”
“Vậy em nhận xét thử khả năng tổng kết của anh đi.”
“Nhận xét hả…” Ngô Thường nói: “Thuần túy là nói nhảm! Nhận xét xong rồi đó!”
Cô bật dậy co chân chạy, xuống lầu giẫm cầu thang phát ra tiếng thình thình thình. Lâm Tại Đường bước đến bên cửa sổ đẩy cửa ra, lại gọi cô.
Ngô Thường dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ.
Lâm Tại Đường cười nói: “Hôm nay hoàng hôn đẹp lắm.”
“Sau cơn bão thì trời lúc nào cũng rực rỡ cả thôi!”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc