Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 118
Chương 118: Tùy duyên
*
Đến ngày thứ ba kể từ khi Lâm Tại Đường chính thức vào ở khu công nghiệp Lâm Hải, bão đã sắp tới.
Ngày ấy anh nguyên định về sớm ở Thiên Khê, nhưng thiết bị chập mạch hỏng, phải sửa gấp, anh yên tâm không được nên nói với Ngô Thường sẽ về muộn.
Anh vốn không có nghĩa vụ phải báo với Ngô Thường, vì Ngô Thường trước giờ cũng chẳng mấy để ý. Anh về rồi gặp cô một lần, cô rất vui khi anh về, nhưng hôm ấy cô đang trong kỳ kinh, nên niềm vui của cô có vẻ không được long trọng lắm.
Lâm Tại Đường không khỏi chạnh lòng, về tới khu công nghiệp thì nhận được tin của Ngô Thường: “Vịt kho chưa lấy.”
“Anh về rồi ăn.”
Lâm Tại Đường nói vậy, nhưng hôm sau đã bị một hợp đồng tập thể kéo đi Hàng Châu. Lôi thôi mờ mịt gặp khách ký hợp đồng, khó khăn lắm mới về, lại gặp ngay máy hỏng và bão.
Anh nói sẽ về muộn, Ngô Thường mãi sau mới đáp lại: “Bão tới rồi, đừng cố về.”
Bên phía Ngô Thường cũng đang bận.
Có một vị khách nhất quyết muốn xuống biển trước khi bão tới, cứu hộ nhiều lần khuyên không được, đành gọi điện cho Ngô Thường. Từ khi làm khu phức hợp, Ngô Thường sợ nhất là gặp những người như thế — coi mạng người nhẹ như lông hồng. Một khi có chuyện, người ngoài không nghĩ đến lý do, chỉ vội quy chụp những nhân viên như họ vô tình vô cảm, sống chết mặc bay. Nhưng đằng sau đó là rất nhiều tình huống phức tạp khó nói thành lời, ví dụ như bây giờ.
Ngô Thường liều mình ra ngoài giữa gió lớn, trước khi đi nói với Lâm Tại Đường: “Anh lo việc anh đi, em đi làm chuyện chính.”
Cô vừa bước ra vài bước đã bị mưa tạt ướt sủng.
Cơn mưa như từ trời giáng xuống, đập vào người cô đến nỗi cô không mở nổi mắt. Ngô Thường vừa đi vừa chửi mấy kẻ ngu dại không biết trân trọng mạng sống, nếu không muốn sống thì tìm chỗ vắng mà chết đi, sao lại tới Thiên Khê làm gì!
Lao xe điện trong gió mưa tới bờ biển, chị Hứa và bạn trai miền Nam nước Pháp của chị cũng có mặt, họ đều kéo giữ người ấy, nhưng người ấy có vẻ đã quyết, cứ chạy thẳng ra biển.
Chị Hứa đã năm mươi, bị gió xông tới ho sù sụ, nhưng vẫn khuyên anh ta: “Thanh niên ơi, đừng như vậy nữa được không? Sống trên đời nào có dễ dàng đâu.”
Người ấy càng quyết tâm hơn, nhất định muốn chết.
Ngô Thường tức muốn chết, cô vất vả chạy đến trước mặt bọn họ, vung tay tát thẳng vào mặt gã kia, làm anh ta sững sờ, không tin nổi mà nhìn cô.
“Cho anh mặt mũi rồi đó!” Ngô Thường lớn tiếng chửi: “Anh đừng có chết trên địa bàn của tôi! Anh có biết ở đây phải nuôi sống bao nhiêu người không hả! Đồ rác rưởi!” Cô vừa chửi vừa túm chặt cổ áo anh ta, những người khác thấy vậy cũng cùng xông tới, lôi anh ta về “Thiên Khê chào đón bạn”, rồi khóa cửa lại.
Ngô Thường cởi áo mưa, đưa tay lau nước mưa trên mặt, sau đó lấy điện thoại gọi báo cảnh sát. Cô nói: “Ở chỗ tôi có người muốn tự sát. Chúng tôi nhốt anh ta trong nhà hàng rồi. Phải nói rõ với các đồng chí cảnh sát, đây không phải là giam giữ trái phép đâu nha!”
Người đàn ông kia thì như mất hồn, chẳng biết tốt xấu, cứ chửi rủa Ngô Thường không ngừng.
Chị Hứa nhỏ giọng nói: “Anh ta như bị điên vậy. Ngô Thường, em nhất định phải cẩn thận đó. Chị thấy dạo này trên mạng có người truyền rằng phong thủy Thiên Khê rất tốt, nói chết ở đây thì đầu thai sẽ được vào nhà giàu. Em nghĩ xem, đây đã là người thứ bao nhiêu trong thời gian gần đây rồi?”
Ngô Thường cũng cảm thấy có chỗ lạ lùng.
Thiên Khê vốn là nơi tránh đời, hai năm gần đây mới được vài người biết tới. Cô thấy ở nhiều thành phố du lịch ven biển, gần như chưa từng nghe ai nói nơi nào thích hợp để tự sát.
Ngô Thường hỏi gã đàn ông kia: “Ai nói với anh là ở đây thích hợp để tự sát?”
“Trên mạng nói đó.”
“Đưa tôi coi.” Ngô Thường chìa tay đòi điện thoại, nhưng anh ta không đưa.
Ngô Thường lập tức thấy có điều chẳng lành, cô cảm thấy Thiên Khê đã bị ai đó để mắt tới, nhưng là ai chứ?
Đúng lúc này, Nguyễn Xuân Quế gọi điện cho cô, hỏi cô dạo này có về làng Xa chưa. Ngô Thường nói: “Không, tôi chỉ tới làng Xa một lần, rồi chẳng còn muốn về nữa.”
“Vậy thì cô đi làng Xa xem đi, chỗ đó lại đảo lộn hết rồi.”
“Ý bà là sao?” Ngô Thường hỏi.
“Ý là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của khu phức hợp của cô sẽ là làng Xa, hiểu chưa? Cô sao vậy? Làm ăn đến ngu người rồi à? Sao chẳng còn chút nhạy bén nào hết vậy?”
Nguyễn Xuân Quế đã rất lâu rồi không một hơi nói nhiều như thế, nói xong thì thấy mệt mỏi, liền bảo: “Thôi, coi như tôi chưa nói gì.”
“Khoan đã.” Ngô Thường nói: “Bà đừng cúp máy. Bà nghe được chuyện gì hả? Bà nói rõ ra xem nào.”
“Tôi nghe người ta nói bây giờ cả làng Xa đã được tu sửa lại rồi, muốn sao chép mô hình của Thiên Khê, làm thành khu nghỉ dưỡng dưỡng lão tổng hợp, nhà cửa cũng đã bắt đầu rao bán rồi.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Tôi thì không có đi, cái chỗ xó xỉnh đó cả đời này tôi cũng không muốn tới. Tôi cũng không hiểu sao có người lại chịu tới đó mà dưỡng lão, lỡ phát bệnh đột xuất thì chẳng có chỗ nào mà khám.”
“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn bà.”
“Lâm Tại Đường đâu?” Nguyễn Xuân Quế hỏi: “Về Hải Châu mấy bữa rồi mà cũng chưa tới thăm tôi.”
“Bà gọi thẳng cho anh ấy là được, hai chúng tôi không ở chung.” Ngô Thường nói.
Nguyễn Xuân Quế thở dài.
Bà thấy mình cô độc vô cùng, mà lại chẳng có ai để thổ lộ.
Cả đời bà kiêu ngạo, đến tuổi xế chiều cũng không chịu cúi đầu. Nguyễn Hương Ngọc mất đã mấy năm, rất nhiều chuyện bà dần nghĩ thông rồi, cũng chịu tin bà ấy. Nhưng Nguyễn Xuân Quế biết: người đã chết rồi, bà có nói gì thì còn có ích gì nữa?
Bà không có bạn. Những người gọi là bạn chẳng qua cũng chỉ là mấy kẻ ham hư danh, lợi dụng lẫn nhau, bám víu nhau để tự an ủi, sợ đánh mất cái danh “phu nhân Hải Châu”. Giờ đây đã thành “phu nhân già Hải Châu” cả rồi, thế mà vẫn không cam lòng, cứ níu chặt không chịu buông một vài thứ.
Trong tay Nguyễn Xuân Quế cũng có chút tiền. Trước khi Lâm Hiển Tổ mất, ông đã dạy bà học cách buông bỏ, cũng dặn dò bà đừng lú lẫn tuổi già mà bị người ta lừa mất tài sản. Nguyễn Xuân Quế biết Lâm Hiển Tổ nói đến là mấy gã trai trẻ đó, ông không cần lo đâu, bà đã ăn chơi phóng khoáng cả đời, giờ đây hoàn toàn đã hết hứng thú với bọn trai trẻ rồi.
Bà chỉ muốn tìm ai đó để trò chuyện đôi câu.
Nhưng con trai Lâm Tại Đường thì bận việc, mỗi ngày chỉ nói với bà được vài ba câu rồi lại biến mất. Nguyễn Xuân Quế không thể trách con trai, bà biết hiện giờ Lâm Tại Đường đang trong giai đoạn khó khăn, làm sao còn có thể lo cho bà được?
Nguyễn Xuân Quế cũng lo lắng Lâm Tại Đường lại bị Ngô Thường đùa giỡn thêm lần nữa.
Trong lòng bà biết rõ Ngô Thường đối với Lâm Tại Đường chẳng qua chỉ là thấy hợp mà thôi. Cô ta vốn không hề yêu Lâm Tại Đường, cô ta chỉ yêu con đường phía trước của chính mình.
Nguyễn Xuân Quế lại thấy mình lo xa, bà tự nhủ: con cháu rồi cũng sẽ có phúc phần riêng thôi!
Ngô Thường đã nhận ra được những tâm sự phức tạp của Nguyễn Xuân Quế, nhưng cô không có nghĩa vụ phải an ủi bà. Thế nên cô cúp máy.
Người đàn ông vừa rồi định tự sát khiến cô nhận ra dường như mình lại bị cuốn vào một cuộc cạnh tranh thương mại ác liệt. Bản thân Ngô Thường vốn không hay chủ động đi gây sự với người khác, nhưng nếu có ai gây sự với cô thì cô nhất định sẽ trả thù đến cùng.
Hiện giờ khu phức hợp đang chuẩn bị khai trương chính thức, nhưng trên mạng lại lan truyền những tin tức như thế này. Chỉ cần xảy ra chuyện, toàn bộ bãi biển sẽ bị phong tỏa nghiêm ngặt, và như vậy sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc kinh doanh của khu phức hợp.
Quả thật là lòng dạ đáng giết.
Bên ngoài gió gào mưa dữ, cơn bão trí mạng ấy đã đổ bộ rồi.
Ngô Thường yêu cầu bộ phận an ninh tăng cường theo dõi camera, nửa tiếng phải báo cáo một lần. Đồng thời bảo mấy người trong bộ phận chăm sóc khách hàng nhắn tin hoặc gọi điện từng khách du lịch, dặn dò họ tuyệt đối đừng ra ngoài.
Trong lòng cô thấy thấp thỏm lo lắng.
Người đàn ông trước mắt đã bình tĩnh lại, Ngô Thường ngồi đối diện anh ta, hỏi anh ta có thể gọi điện báo bình an cho người nhà không. Anh ta lắc đầu từ chối. Ngô Thường thấy ánh mắt anh ta vẫn dao động, cô biết anh ta vẫn chưa hoàn toàn dứt bỏ ý định chết.
Cô nghĩ ngợi một chút, lại gọi thêm một cuộc báo cảnh sát.
Đường đã bị nước ngập, tín hiệu khi có khi không, cảnh sát không tới được. Ngô Thường hỏi mấy đồng chí cảnh sát rằng cô có thể ghi lại video, đợi họ tới thì giao cho họ được không, cô thật sự sợ xảy ra chuyện. Cảnh sát đồng ý cho cô làm vậy.
Anh bạn trai miền Nam nước Pháp của chị Hứa vẫn chăm chăm nhìn gã đàn ông ấy, thậm chí còn nghĩ đến chuyện trói anh ta lại.
Ngô Thường lấy máy tính ra tra tìm khắp các trang web, cuối cùng trên một trang nhỏ cô thấy có người đăng bài: nói hoàng hôn ở Thiên Khê thật đẹp, kêu gọi mọi người cùng tới đây.
Kế đó, trong video, người kia đi xuống biển, còn ngoái đầu nhìn vào ống kính. Cảnh tượng ấy rùng rợn vô cùng, Ngô Thường nổi hết da gà, phải mất vài giây mới hoàn hồn, sau đó cô chuyển thẳng đoạn đó cho Liêu Ân Hoành.
Cô nói: “Tôi nghi ngờ có người cạnh tranh ác ý, trên mạng xúi giục người khác tới Thiên Khê gây rối. Giao cho anh xử lý đi, tìm ra kẻ đứng sau. Giờ tôi chỉ có thể tăng cường tuần tra, sắp khai trương rồi, tuyệt đối không thể để xảy ra ồn ào lớn.”
Liêu Ân Hoành bảo cô yên tâm, anh ta nhất định sẽ điều tra.
Sau đó anh ta hỏi Ngô Thường: “Lâm Tại Đường về Hải Châu rồi hả?”
“Ừ. Ở khu công nghiệp Lâm Hải. Bộ anh không biết sao? Trước đây anh còn tới nhà xưởng của anh ấy ở Thượng Hải nữa mà.”
“Nhưng anh ta đột nhiên dọn về mà không nói với tôi.” Liêu Ân Hoành nói.
“Đó là chuyện của mấy người.”
Cơn bão muốn lật tung cả mái nhà.
Ngô Thường vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài, giờ đây chắc chắn chẳng ai có khả năng đi được ra tới bãi biển, nhưng cô vẫn cứ dán mắt mà nhìn. Ngô Thường quý trọng mạng sống của con người, cũng quý trọng sự nghiệp của mình, Thiên Khê mà bao năm qua họ đã dốc hết tâm sức để dựng nên, tuyệt đối không thể để vướng phải những tin đồn hay đả kích thế này. Khu phức hợp nhất định phải khai trương đúng hẹn, quang minh chính đại.
Chị Hứa muốn cô nghỉ một lát, cô lắc đầu nói: “Em không ngủ được.”
Cô hỏi người đàn ông kia: “Chỉ có một mình anh tới hả? Không hẹn ai cùng chết với anh sao?”
Người đàn ông tê liệt lắc đầu: “Không có.”
Ngô Thường biết từ miệng anh ta chẳng moi được tin tức gì, cô chỉ hy vọng cơn bão mau chóng đi qua, các đồng chí cảnh sát có thể an toàn đến nơi.
Lâm Tại Đường hỏi tình hình thế nào, có phải chuyện lớn không?
Cô nói có thể khống chế, nhưng chưa biết chắc. Rồi cô hỏi lại anh: “Còn anh thì sao?”
“Máy móc trục trặc, đang sửa. Nhưng hôm nay điện áp trong khu không ổn định, phần lớn là không được rồi.”
Lâm Tại Đường rất tức giận, anh nhớ mấy năm trước, anh luôn yêu cầu khu công nghiệp tăng cường liên lạc với điện lực, thúc đẩy nâng cấp cơ sở hạ tầng điện, sao mấy năm nay lại lơ là như vậy chứ?
“Thôi từ từ đi.” Ngô Thường nói: “Dù gì anh cũng không phải Tổng giám đốc Lâm nữa. Giờ anh là Tổng giám đốc Lâm nhỏ rồi.”
“Anh là họ Lâm này nọ đó.” Lâm Tại Đường nói: “Ít nhất trước mặt em, anh chính là họ Lâm này nọ.”
Ngô Thường hiểu ý anh, nhưng cô không trả lời.
Nửa đêm, gió ngoài kia dần yếu lại.
Người đàn ông kia dựa vào góc tường ngủ, bạn trai miền Nam nước Pháp của chị Hứa thì nắm chặt vạt áo anh ta, chỉ cần anh ta có chút động tĩnh liền có thể lập tức phản ứng khống chế. Ngô Thường vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài, trong lòng luôn thấy không yên.
Lúc này có một bóng người từ phía tấm biển “Thiên Khê chào đón bạn” gắng gượng đi về phía bờ biển, Ngô Thường không kịp nghĩ ngợi liền lao ra ngoài.
Gió gào thét, cuốn theo sóng biển, điên cuồng xô ập vào bờ. Tiếng cô hét bị gió nuốt chửng, cô mặc kệ hết thảy, gắng sức lao tới, cuối cùng một cái đẩy mạnh khiến người kia ngã nhào xuống đất.
“Nguy hiểm!” Ngô Thường nói: “Nguy hiểm! Đừng ra bờ biển!”
Đó là một cô gái, nghe Ngô Thường nói vậy, liền liều mạng đẩy cô ra để chạy về phía biển. Ngô Thường cũng như phát điên, kéo ngược cô ta lại. Chị Hứa cùng nhân viên cứu hộ cũng chạy ra, mấy người cùng nhau kéo cô ta vào trong “Thiên Khê chào đón bạn.”
Lúc này gió lại nổi lên, cánh cửa thế nào cũng không đóng được, đèn chùm pha lê bị gió thổi va đập phát ra âm thanh chói tai lanh lảnh. Người bên bếp chạy tới, cuối cùng mới đóng được cửa.
“Thường Thường, em bị thương rồi!” Chị Hứa chỉ vào vết máu trên trán Ngô Thường, máu đã nhuộm đỏ nửa bên mặt cô. Ngô Thường chỉ cảm thấy nóng hổi, chứ không thấy đau.
Cô tìm hộp cứu thương lau đi một chút, thấy trán mình bị rách. Hẳn là lúc nãy có vật gì đó va trúng. Cảnh tượng hỗn loạn khi ấy, cô đã không còn nhớ nổi nữa.
Cô lấy gạc ấn lên trán rồi quay sang cô gái kia, hỏi: “Tôi hỏi cô, cô có nhận được điện thoại hay tin nhắn mà nhân viên chúng tôi gửi cho cô không! Có ai dặn cô là ngày bão tuyệt đối đừng ra bờ biển không! Cảnh báo mà chính phủ với truyền thông đưa ra cô có xem không! Cô ra bờ biển rốt cuộc muốn làm gì hả!”
Lúc này trong đầu Ngô Thường toàn là hình ảnh bà ngoại và ông nội bước về phía biển. Cô thật sự không thể nào buông xuống được, tại sao con người lại phải chọn cách này để rời khỏi nhân thế chứ!
“Tôi hỏi cô đó! Trả lời đi!” Ngô Thường không kìm được cơn giận: “Cô có biết không! Cô làm vậy còn liên lụy tới người khác nữa đó!”
Cô gái kia lúc này mới hoàn hồn, người rúc trong góc, run rẩy không ngừng. Cô ta lắp bắp nói với Ngô Thường: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Ngô Thường trừng mắt nhìn cô ta, chị Hứa là người biết rõ hết mọi chuyện liền ôm lấy vai Ngô Thường, không ngừng nói: “Thường Thường, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại nào.”
Ngô Thường cố nén nước mắt, cô xoay người đi, hai tay chống ngang hông, hít thở thật sâu, hết hơi này đến hơi khác.
Chị Hứa quan sát vết thương của cô, thấy không chảy máu nữa, liền băng bó lại, rồi sau đó nói: “Chờ tình hình sau này ổn hơn chút, phải đi bệnh viện đó nha.”
Ngô Thường gật đầu. “Không sao đâu.” Chị Hứa nói: “Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, có cảm xúc thì cứ phát tiết. Khởi nghiệp có bao giờ dễ dàng đâu?”
Ngô Thường cảm thấy đây là một cái nút chết.
Cô không biết phải làm sao để hóa giải nhanh khủng hoảng này, chỉ biết rằng “Starlight Haven” sắp khai trương, nếu gặp phải tin xấu thì khởi đầu thật sự quá khó.
Cô cứ đi tới đi lui trên sàn, không ngừng nghĩ cách phải giải quyết thế nào.
Lúc này người bạn trai miền Nam nước Pháp kia chán chường mở điện thoại lướt video ngắn, Ngô Thường nghe thấy tiếng liền đột nhiên cảm giác như tìm được cọng rơm cứu mạng. Vấn đề dư luận thì cứ dùng dư luận mà giải quyết.
Đúng vậy! Chính là vậy!
Cô kích động nắm chặt tay chị Hứa nói: “Chị Hứa, em có cách rồi! Em muốn quay video! Em phải quay video để nói!”
“Quay sao đây?”
“Quay chuyện tối nay nè!” Ngô Thường nói: “Em muốn nhờ Chu Ngọc Đình viết cho em! Ngay bây giờ luôn!”
Cô lập tức gọi điện cho Chu Ngọc Đình. Bên viện dưỡng lão vừa mới yên ổn lại, buổi chiều có mấy cụ lên cơn hen suyễn, còn có cụ sợ bão, toàn bộ nhân viên không ai ngủ, vẫn luôn ở đó chăm sóc.
Nghe giọng Ngô Thường run run, Tống Cảnh giành lấy điện thoại từ tay Chu Ngọc Đình, sau đó hỏi cô: “Cậu không sao chứ? Ý mình là Chu Ngọc Đình không sao nữa, có thể viết rồi. Nhưng cậu thì sao, có sao không?”
“Không sao, mình bị thương, nhưng mình rất sợ sẽ có người cứ tới Thiên Khê để tự sát. Mình…”
“Ngô Thường, cậu nghe mình nói đã…” Tống Cảnh dịu giọng: “Đừng ôm lấy cái tâm niệm làm vị cứu tinh. Ông nội và bà ngoại cậu chọn rời đi theo cách đó… là do tâm nguyện của họ. Ổn không?”
Ngô Thường nghẹn giọng: “Ổn.”
“Vậy mình cho Chu Ngọc Đình viết kịch bản ngay, ngày mai mưa nhỏ lại thì mình quay, quay xong là dựng. Tối mai đăng luôn. Trước khi bão kết thúc, tụi mình sẽ phát ra. Được không?”
“Được.” Ngô Thường chấp nhận sự yếu đuối của chính mình lúc này, cô nói với Tống Cảnh: “Tống Cảnh, cảm ơn cậu.”
“Có gì đâu.” Tống Cảnh nói: “Một ngày cậu cứu được hai người, tích góp bao nhiêu công đức rồi đó.”
Ngô Thường bị cô ấy chọc cười.
Cảnh sát đến nơi, Ngô Thường trình bày lại tình hình. Cảnh sát giúp liên hệ người nhà, sau đó đưa người đi.
Lúc này Ngô Thường đã gần ba mươi tiếng không chợp mắt, nhưng cô vẫn muốn quay video trước. Nếu vấn đề chưa giải quyết, cô không thể nào ngủ được.
Cô chưa từng kể rõ cho Lâm Tại Đường nghe chuyện mình gặp phải, kể cả việc bị thương. Lâm Tại Đường là thông qua Chu Ngọc Đình mới biết. Anh dặn dò xong việc nhà xưởng iền vội vã chạy về Thiên Khê, nhìn thấy Ngô Thường cực kỳ mệt mỏi, trán quấn băng gạc.
Anh bước tới định nói chuyện với cô, nhưng Ngô Thường lại nghiêm túc nói với anh: “Có gì anh nói sau đi, em bây giờ rất bận.”
“Em cần nghỉ ngơi.”
“Anh đừng lo.” Ngô Thường nói: “Anh đừng lo, em tự biết chừng mực, em biết cơ thể mình thế nào.”
Nói rồi, cô liền quay lại với công việc, để mặc Lâm Tại Đường đứng một bên. Ngô Thường không hề cố ý như vậy, cũng chẳng phải nhắm vào Lâm Tại Đường. Cô chỉ muốn ưu tiên xử lý chuyện công việc trước, để khu phức hợp có thể khai trương đúng kế hoạch. Rất nhiều người đang chờ đợi, trông ngóng, cũng có kẻ đang rình rập xem cô thất bại, thế nên cô tuyệt đối không thể lơi lỏng.
Lâm Tại Đường cứ thế đứng trong mưa, nhìn Ngô Thường đứng bên bờ biển, kể về câu chuyện sinh và tử. Sóng biển dập dờn nơi ống quần, gió thổi tung mái tóc họ, như từng tiếng nức nở.
Vết thương trên trán Ngô Thường phơi bày trách nhiệm mà cô gánh với thân phận người Thiên Khê. Nhưng cô tuyệt nhiên không nhắc đến khu phức hợp, chỉ nói mãi về những nhọc nhằn của kiếp người, sự sụp đổ của tinh thần và niềm tin. Cô bảo rằng cô đều có thể hiểu, bởi chính người thân cận nhất của cô cũng đã rời đi theo cách đó. Nhưng cô vẫn hy vọng những ai đang bước vào biển cả có thể ngoảnh đầu nhìn lại, dù chỉ một lần thôi.
Lâm Tại Đường biết tất cả quá khứ đều đã khắc dấu trên người họ, nỗi đau là không thể xóa nhòa. Dù có nhắc nhở mình bao nhiêu lần phải mỉm cười mà sống thì vẫn luôn có khoảnh khắc nào đó, nước mắt chẳng thể ngăn được mà tuôn rơi.
Anh cũng rất đau lòng.
Ngô Thường chưa từng bày tỏ nỗi khổ với anh, cũng chẳng nói cho anh biết cô đã bị thương. Có lẽ đó là thói quen của cô, rằng cô đã quen với việc một mình gánh vác tất cả, gạt anh ra khỏi thế giới của mình.
Cuối cùng video cũng quay xong, Chu Ngọc Đình lau kính, không chịu thừa nhận mình đã khóc. Anh ta nói: “Thiên Khê thật sự là một nơi khiến người ta cảm động, hiện tại của Thiên Khê, thật đáng để viết đó.”
Dù nói vậy, nhưng những gì anh ta có vẫn chỉ là vài mẩu nhật ký rời rạc. Thứ anh ta ghi chép quá nhiều, vẫn chưa gom lại thành một quyển sách thật sự.
Chu Ngọc Đình thấy Lâm Tại Đường đứng đó như kẻ mất hồn, bèn nói: “Bọn tôi sắp đi dựng video rồi, cậu có muốn hạ cố đi chung không?”
Ngô Thường lúc này mới sực nhớ Lâm Tại Đường vẫn còn ở đó, cô vội vàng xin lỗi anh: “Xin lỗi anh, hồi nãy em bận quá. Anh định nói với em chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Lâm Tại Đường nói: “Em lo trước đi. Lo xong rồi hẵng nói.”
Ngô Thường liền tiếp tục bận rộn.
Đêm 21:00, họ đăng tải video. Mười giây sau có bình luận đầu tiên, mười phút sau bình luận vượt quá một trăm, tiếp theo đó vô số người tràn vào.
Bão vẫn chưa tan, có nghĩa là câu chuyện cũng chưa kết thúc.
Nhưng Ngô Thường đã có thể thở phào, cô biết lần này mình đã đi trước một bước, nhanh hơn cả những toan tính thương trường.
Cả người cô như bị rút cạn, rã rời ngồi phịch xuống ghế sofa, chẳng còn sức để nhấc tay hay mở mắt.
Lâm Tại Đường ngồi ngay bên cạnh, đắp cho cô một tấm chăn mỏng. Mọi người đều đã đi bận rộn, trong văn phòng chỉ còn lại hai người họ.
Ngô Thường đã ngủ.
Nhưng Lâm Tại Đường vẫn mở mắt.
Cô ngủ một mạch đến sáng hôm sau, bên ngoài mưa đã nhỏ đi, mặt biển cũng lặng hơn. Thấy Lâm Tại Đường ở cạnh mình, cô chủ động nói chuyện: “Anh có biết em nằm mơ thấy gì không?”
“Gì vậy?”
“Em mơ thấy ông nội. Ông nói năm đó ra ngoài, bị người ta tông xe. Còn mơ thấy anh, bị người ta chuốc rượu… Chiến tranh thương trường thì lúc nào cũng có, chỉ là đổi thay cách thức không ngừng. Em tự nhận mấy năm nay cũng đã thấy nhiều rồi, nhưng mỗi lần chuyện xảy ra, em không thể nào bình tĩnh được như các anh.” Ngô Thường nói: “Em còn một đoạn đường rất dài phải đi.”
Lâm Tại Đường khẽ “ừ” một tiếng.
Ngô Thường cuối cùng cũng nhận ra cảm xúc anh có gì đó không ổn, bèn hỏi: “Anh sao vậy?”
Lâm Tại Đường chỉ nhìn Ngô Thường, ánh mắt thâm trầm, giọng anh có chút tự giễu: “Ngô Thường à, anh biết trong lòng em, anh không phải là người yêu, nhưng anh cứ nghĩ mình cũng xem như là bạn tốt của em. Vậy mà em đối mặt chuyện nguy hiểm gấp gáp đến vậy mà cũng chẳng hề nghĩ đến chuyện nói cho anh biết, em bị thương rồi cũng không nói với anh. Đêm qua anh cứ nghĩ mãi: rốt cuộc trong lòng em, anh là cái gì chứ?”
“Em luôn bận rộn.” Ngô Thường nói: “Em không nói cho anh, chẳng phải đó là chuyện bình thường sao?”
“Bình thường sao?” Lâm Tại Đường nói: “Với mối quan hệ giữa chúng ta mà em cho là bình thường à?”
“Bình thường.” Ngô Thường nói: “Lâm Tại Đường, anh không thể vì em và anh vốn dĩ cùng một bản chất mà trách móc em, rồi tự bào chữa cho mình. Em chỉ làm lựa chọn giống như anh thôi. Không chỉ bây giờ, sau này cũng sẽ vậy. Em sẽ ưu tiên giải quyết vấn đề của chính mình, nếu em cần nói với anh thì nhất định là vì trong quá trình giải quyết vấn đề đó, em cần anh tham dự.”
“Anh biết.” Lâm Tại Đường nói: “Anh không hề trách móc em.”
“Có.” Ngô Thường nói: “Anh đang trách em. Bởi vì anh nghĩ trong lòng em, anh không đủ gần gũi.”
“Em cái gì cũng hiểu, vậy sao còn hỏi anh?” Lâm Tại Đường bỗng trở nên nghiêm nghị: “Trong lòng em cái gì cũng rõ, nhưng lại cố tình làm vậy, bởi em cảm thấy vốn dĩ anh cũng chẳng quan trọng. Anh chỉ là người tình trên giường tạm thời của em, em không chịu ngủ với thằng đàn ông khác, vì em thấy họ bẩn. Em vừa đối xử với anh như bạn bè, lại không thể đối đãi với anh như những người bạn khác; em vừa ngủ với anh, lại không thể xem anh là người yêu.”
“Đừng nói nữa.” Ngô Thường nói: “Lâm Tại Đường, anh đừng nói vậy.”
“Em muốn trả thù vì năm xưa anh đã không để ý đến em sao? Em thấy anh khi đó cứ luôn bỏ qua cảm nhận của em, nên giờ em cũng phải đối xử với anh như vậy, có đúng không?” Lâm Tại Đường nắm chặt tay, hỏi: “Có đúng không?”
“Không phải!” Ngô Thường lớn tiếng nói: “Em hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện trả thù anh! Em đối xử với anh như vậy, chỉ vì bây giờ em vốn là con người như thế này thôi!”
“Anh biết.”
“Anh thất vọng rồi phải không? Em không phải là kiểu phụ nữ trong đầu toàn bong bóng màu hồng chỉ biết yêu đương. Em không có khóc lóc năn nỉ tình yêu của anh, dựa dẫm vào anh, nên anh thất vọng rồi phải không? Vậy thì anh cứ thất vọng đi. Em nói thẳng, anh sẽ luôn thất vọng thôi.” Ngô Thường vừa đứng dậy đi ra ngoài vừa nói: “Về sau em cũng sẽ như vậy, em mãi mãi cũng sẽ thế. Không ai đáng tin cậy hơn chính bản thân em.”
Lâm Tại Đường đứng dậy định kéo cô lại, nhưng bị cô hất ra.
Ngô Thường trừng mắt nhìn anh, sau đó lại cười: “Lâm Tại Đường, em biết anh nói những lời đó là vì anh lo cho em. Nhưng anh lo cho em, không nên dùng cách này. Cách này có thể hữu hiệu với người khác, nhưng với em thì không. Trước mặt em, hoặc là giúp được em, nếu không giúp được chút gì, thì ngay lúc này khen em một câu. Như vậy là đủ rồi.”
Cô đưa tay khẽ chạm vào mặt Lâm Tại Đường, thấy anh nghiêng đầu tránh đi thì rụt tay lại.
“Em đi bận đây.” Cô nói: “Mỗi lần bão đi qua, đều lấy của người ta nửa cái mạng.”
Cô nói xong thì bước đi.
Tống Cảnh thấy Lâm Tại Đường buồn bã đi ra, bèn hỏi Ngô Thường: “Lâm Tại Đường không sao chứ? Nhìn anh ấy như rất đau lòng vậy.”
“Anh ấy không sao.” Ngô Thường nói: “Đợi tới khi anh ấy nghĩ thông suốt rồi thì sẽ ổn thôi.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc