Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 117
Chương 117: Bụng dạ tính toán
*
Ngô Thường ngồi ở mép giường nhìn anh.
Trong phòng u tối, ánh mắt cô cũng sâu thăm thẳm. Cô cảm thấy Lâm Tại Đường như một con người hoàn toàn mới, bởi vì anh có gì đó không giống trước, nhưng cô lại nói không rõ cụ thể khác ở chỗ nào.
“Anh nói liền bây giờ đi.” Ngô Thường bất giác buông ra một câu như thế.
“Nói cái gì?”
“Muốn em cho anh danh phận chứ gì.” Ngô Thường nói: “Đêm qua ngủ cả một đêm, với tính tình của anh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện mua bán lỗ vốn.”
“Khóc khóc lóc lóc đòi danh phận hả?” Lâm Tại Đường xoa đầu cô: “Anh sẽ không vậy đâu. Anh không cần danh phận. Cần danh phận để làm gì? Theo như em nói đó, bây giờ sau lưng em đàn ông xếp hàng dài cả đống, anh chen vô được đã may rồi, sao còn dám đòi danh phận? Anh không dám đâu.”
Lời Lâm Tại Đường nửa thật nửa giả, Ngô Thường nghe không ra. Nhưng anh không chấp nhặt với cô khiến cô thở phào một hơi.
Tâm trạng cô cực tốt, lúc rửa mặt cũng ngân nga hát, lúc đi cũng ngân nga hát. Trước khi xuất phát, họ ghé qua từng khu vực nhìn một vòng mà cô vẫn còn ngân nga hát. Ở quán cà phê phía trước, hai người gặp chị Hứa với Tống Cảnh, cả hai nhìn Ngô Thường mà tặc lưỡi tặc lưỡi.
Ngô Thường hỏi bọn họ tặc lưỡi cái gì?
Tống Cảnh hỏi Ngô Thường: “Ăn no chưa? Có bị bội thực không? Anh ấy lớn tuổi rồi… có khi nào…”
Ngô Thường nhéo một cái, nói: “Lo chuyện của cậu trước đi!”
Lâm Tại Đường ngồi uống cà phê dưới chiếc dù lớn bên ngoài, thỉnh thoảng quay đầu liếc một cái, liền biết ba người kia đang nói gì. Cái kiểu tám chuyện, dò xét, cùng nụ cười gian tà đó, chắc chắn là liên quan tới anh.
Khi lại lần nữa xuất phát, anh hỏi Ngô Thường: “Đêm qua ổn không?”
Ngô Thường không trả lời thẳng, ngược lại nói: “Chiếc bán tải cũ của anh chạy bao nhiêu năm rồi mà còn sung lắm.”
Nghe vậy Lâm Tại Đường bật cười, nói: “Anh thương chiếc bán tải của anh lắm.”
“Thương không tệ, còn ngon hơn mấy chiếc khác.”
“Anh biết.”
“Anh biết sao được?”
Lâm Tại Đường đưa tay làm một động tác, Ngô Thường liền giơ cánh tay lên đánh anh. Cô hiểu ý của Lâm Tại Đường. Lúc cô thật sự đạt đến kh*** c*m, thân thể sẽ không nhịn được mà ưỡn lên. Trước kia Lâm Tại Đường luôn dùng cách này để đoán xem cô có hài lòng hay không, nếu cô chưa có thì anh sẽ đổi đủ kiểu, cho tới khi cô như vậy mới thôi.
“Hôm nay tái chiến.” Lâm Tại Đường nói: “Dù sao anh bỏ lâu rồi, có hơi rỉ sét. Hôm nay thử lại xem sao.”
Ngô Thường quay đầu lại nhìn anh.
Cuối cùng cô cũng biết Lâm Tại Đường khác chỗ nào rồi. Trước đây anh tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy.
Lâm Tại Đường vốn luôn là một người lạnh nhạt, kiềm chế, có vài câu nói ra sẽ khiến anh cảm thấy mất thể diện. Anh không bao giờ nói chuyện tục tĩu, đa phần thời gian là lặng lẽ làm, thỉnh thoảng nói một hai câu đã là rất hiếm hoi. Ly hôn mà có thể khiến một người đàn ông thay đổi đến như vậy sao?
“Em cảm thấy anh đã thay đổi, đúng không?” Lâm Tại Đường thấu hiểu tâm tư của Ngô Thường nên đã hỏi như vậy.
“Đúng.”
“Nếu anh vẫn là anh của ngày trước thì tối hôm qua đã không theo em lên lầu, cũng sẽ không có những chuyện sau đó. Mấy năm nay anh đã nghĩ thông một chuyện.”
“Nói em nghe thử xem.”
“Con người ta không cần lúc nào cũng phải giữ thể diện. Không cần thể diện thì sẽ có cái vui của không cần thể diện.”
Ngô Thường bĩu môi.
Thành thật mà nói, cô thích Lâm Tại Đường khi không cần thể diện. Trước kia Lâm Tại Đường quá coi trọng thể diện, điều đó khiến cho một số lúc thiếu đi chút thú vị.
Đường lên núi không dễ đi.
Mấy năm trước từng có một con đường tắt, sau này quy hoạch lại, con đường tắt ấy bị chặn và trồng cây, muốn lên núi thì phải vòng một đoạn.
Mộ của ngoại và mẹ nằm sát nhau, mộ của ông nội cũng không xa.
Họ ôm hoa đi đến trước nghĩa trang, từ xa đã thấy trước mộ có đặt hoa.
“Có người tới rồi kìa.” Ngô Thường nói: “Em đoán là mẹ anh.”
Cô ôm hoa đi tới, ngồi xổm trước mộ, lấy khăn tay ra lau bức ảnh trên bia mộ. Nguyễn Hương Ngọc mỉm cười rạng rỡ, Ngô Thường lúc này quay đầu lại hỏi Lâm Tại Đường: “Anh xem có phải em càng ngày càng giống mẹ em không? Không đúng, phải nói là ba bà cháu tụi em càng ngày càng giống nhau.”
Lâm Tại Đường lắc đầu.
“Không giống hả?” Ngô Thường lại hỏi.
“Không giống.” Lâm Tại Đường nói.
Anh ngồi xuống, nhìn gương mặt của Nguyễn Hương Ngọc.
Quãng đời sau cùng của mẹ Hương Ngọc vô cùng đau đớn. Khi Lâm Tại Đường đến thăm, bà luôn gượng nở nụ cười đón anh. Khi đó bà thường nói với Lâm Tại Đường: cho dù là lúc nào, mẹ Hương Ngọc xin anh hãy đối xử với Thường Thường tốt một chút. Thường Thường rất đáng thương.
Lâm Tại Đường đã đồng ý với bà.
Anh vẫn luôn nghĩ: đối xử tốt với Ngô Thường, chỉ có một cách hiệu quả nhất, đó chính là cho cô tiền, đưa hết tất cả tiền cho cô. Có tiền rồi, Ngô Thường sẽ có cảm giác an toàn, sẽ có thể đi đến những nơi xa hơn.
“Lâm Tại Đường, anh có biết không? Trước khi mẹ em qua đời, bà luôn nói với em: kêu em đừng trách anh, kêu mình phải sống cho thật tốt. Bà nói anh là một người hiền lành, chỉ là đôi khi bất đắc dĩ. Mẹ em thật sự rất thích anh.”
“Anh biết.”
“Vậy anh vái một cái rồi mình đi thôi. Chút nữa mưa lớn đó.”
Lâm Tại Đường nghe lời, vái trước mộ bọn họ, sau đó đi đến mộ ông nội. Anh nói với ông: “Ông nội, con lại sắp quay về Hải Châu rồi. Chuyện con hứa với ông, con đã làm được.”
“Anh hứa với ông nội chuyện gì vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Trở về Hải Châu. Làm một doanh nhân có lương tâm.” Lâm Tại Đường nói thẳng: “Anh biết mấy lời này nghe có chút xấu hổ, nhưng ông nội đã nói như vậy đấy. Cả đời ông nhờ có sự giúp đỡ của rất nhiều người mới có nhà xưởng Tinh Quang. Ông nội là người luôn biết uống nước nhớ nguồn.”
“Em nghe cũng không thấy xấu hổ chút nào. Anh có thể về lại Hải Châu, em cũng mừng cho anh. Anh cũng biết đó, ở Hải Châu muốn đơn thương độc mã vươn lên thì rất khó. Hai năm nay việc làm ăn của em liên tục bị tấn công, bị vu khống, suy cho cùng chính là: có vài người thích bắt nạt người khác, nghĩ rằng một người phụ nữ xuất thân cỏ rác như em thì không thể gánh nổi một cuộc làm ăn lớn như vậy.”
“Anh quay về là giải quyết được hết sao? Với em thì anh ở đâu cũng giống nhau thôi, em chỉ cần thỉnh thoảng mượn chút tiếng tăm của anh là có thể dẹp yên chuyện của em rồi.”
“Cũng không giống đâu. Nếu anh có thể ra mặt với em diễn tuồng đôi thì mọi chuyện càng dễ giải quyết. Tất nhiên, em cũng sẽ không để anh diễn miễn phí, em cũng sẽ giúp anh. Hai đứa mình giúp nhau, thành tựu lẫn nhau, quá tốt còn gì.”
Ngô Thường cố tình dùng giọng nũng nịu nói chữ ‘quá tốt còn gì’. Mỗi lần cô có mục đích, cô đều nói bằng giọng điệu như thế.
“Liêu Ân Hoành không thể diễn tuồng đôi với em sao? Anh ta chỉ bỏ tiền vô rồi chờ chia cổ tức, chẳng làm gì hết? Làm nhà đầu tư tổ chức dễ vậy hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Liêu Ân Hoành có giá trị tồn tại của anh ta. Hướng đi của hai người không giống nhau. Ở Hải Châu, vẫn phải là kiểu rắn đầu đàn như anh.”
“Cho nên tối hôm qua em nể mặt làm với anh, là vì anh còn chút giá trị dư thừa của một rắn đầu đàn Hải Châu đúng không?”
“Anh nghĩ sao?” Ngô Thường hỏi ngược lại.
“Anh còn có giá trị lợi dụng, chuyện này làm anh vừa mừng vừa lo.”
Lâm Tại Đường một tay nhận lấy chiếc ô, tay kia kéo cổ tay Ngô Thường ôm chặt vào lòng, hai người chậm rãi đi xuống núi.
“Hải Châu mưa nhiều quá.” Ngô Thường than phiền: “Mỗi năm còn có bão nữa. Mỗi lần em lên núi đều gặp mưa, chưa lần nào né được hết.”
Lâm Tại Đường đưa tay xoa xoa vai cô, coi như an ủi.
Về tới nhà, Ngô Thường quyết định thực hiện phần mà Lâm Tại Đường trông chờ nhất trong chuyến đi Hải Châu lần này: nấu cho anh một bữa cơm mang hương vị chính gốc Hải Châu. Vừa mới buộc xong chiếc tạp dề, đã bị Lâm Tại Đường tháo ra. Ngô Thường không hiểu, hỏi: “Không ăn nữa hả?”
“Để chừa lại chút khoảng trống.” Lâm Tại Đường nói: “Em nợ anh bữa này, lần sau anh về em đừng có chối.”
“Vậy tối nay ăn gì?” cô hỏi.
“Đi ăn nhà ăn.” Lâm Tại Đường nói: “Anh thích ăn ở nhà ăn của em, trong đó cái gì cũng có, lại có khói lửa nhân gian.”
Lâm Tại Đường bụng dạ tính toán sâu xa.
Liêu Ân Hoành với đám người lớn lên ở Thiên Khê, còn có mấy chàng trai trẻ trong quán cà phê, bọn họ vây quanh Ngô Thường, giống như mấy con sói đói. Lâm Tại Đường không muốn thấy Ngô Thường xảy ra chuyện gì với họ. Cho nên anh phải tự tạo ra vài đề tài cho mình, chẳng hạn như cùng Ngô Thường kề cận sánh đôi.
Ngô Thường nói đúng, bây giờ dư luận đã đổi chiều rồi. Ở nơi Thiên Khê này, Ngô Thường có sức hút tuyệt đối. Bất kể anh từng là ai, trong mắt người khác, anh cũng chỉ là một trong nhiều người đàn ông đứng phía sau Ngô Thường mà thôi.
Khoảnh khắc anh cùng Ngô Thường bước vào nhà ăn, liền thấy mọi người nhìn bằng ánh mắt lạ lẫm, có phần dè dặt. Chỉ thoáng chốc Lâm Tại Đường đã quay về những năm xưa, khi Ngô Thường đi cùng anh tham dự các hoạt động thương vụ. Mỗi lần bọn họ xuất hiện, ánh mắt người ta nhìn về phía Ngô Thường đại để cũng giống như vậy.
Lúc đó Lâm Tại Đường cứ nghĩ Ngô Thường chẳng để tâm, mãi đến khi loại ánh mắt đó rơi trên người anh, anh mới hiểu ra: sao mà không để tâm cho được? Con người ta làm sao có thể không để tâm khi bị những ánh mắt chẳng thân thiện, khinh thường, nghi ngờ nhìn chằm chằm như vậy?
“Sao vậy? Hối hận rồi hả?” Ngô Thường nhỏ giọng hỏi anh: “Lời đồn như dao, hôm qua em đã nói với anh rồi đó.”
Lâm Tại Đường nắm chặt cổ tay Ngô Thường, lấy đồ ăn, ăn cơm, rồi đi dạo một vòng ngoài bờ biển, sau đó lại trở về nhà.
Ngô Thường cố tình chọc ghẹo anh, vừa bước vô cửa liền ào ào chạy lên lầu, định nhốt Lâm Tại Đường ở ngoài. Lâm Tại Đường phát hiện mưu mẹo nhỏ của cô, nhanh chóng đuổi theo. Cầu thang rung lên, dưới bước chân của họ vang ra tiếng động lớn. Âm thanh gấp gáp, tựa như những nhịp trống nện thẳng vào lòng người.
Ngô Thường vừa khép cửa thì trong khoảnh khắc đó Lâm Tại Đường đã chen vào, một tay chụp lấy cô ép chặt vào cánh cửa.
“Chạy nữa xem!” Anh dữ dằn nói.
“Em cứ chạy đó!” Ngô Thường cố tình chọc tức anh.
Lâm Tại Đường bất ngờ cúi xuống hôn cô, bế bổng lên rồi quăng thẳng xuống giường.
Cái giường nhỏ xíu, Ngô Thường quay lưng lại với anh bò vào trong, nhưng lại bị anh túm lấy mắt cá chân kéo ngược lại, để mặc anh mạnh mẽ đè xuống.
Ngô Thường ưỡn cổ định kêu “cứu mạng”, Lâm Tại Đường ôm lấy cô, va mạnh một cái, làm cho tiếng cô vỡ vụn ra.
“Chơi trò cosplay phải không?” Lâm Tại Đường hỏi, hai tay ghì chặt tay cô ra sau lưng, toàn thân chen chặt vào giữa.
Anh nhớ có khi Ngô Thường rất lười, không muốn động tay, nhưng lại thích mấy trò chạm chạm nơi ranh giới. Cô đặc biệt thích anh cứ thế mà cọ xát qua lớp quần áo, liên tục trêu chọc cô.
“Bây giờ còn thích vậy không?” Giọng Lâm Tại Đường đã khàn hẳn đi, thì thầm bên tai cô.
Ngô Thường giãy giụa muốn thoát khỏi sự kìm giữ của anh, cô vốn thích nắm quyền chủ động, đối với việc hoàn toàn bị động như thế này luôn có chút sợ hãi.
Nhưng Lâm Tại Đường vẫn giam chặt cô, kiên trì hỏi: “Bây giờ còn thích vậy không?” Rồi anh cắn lấy vành tai cô: “Anh nhớ em thích đổi trò.”
Dĩ nhiên Lâm Tại Đường nhớ rất rõ.
Ngô Thường chưa bao giờ che giấu chuyện này, cô thích thế nào thì sẽ là thế đó. Lâm Tại Đường chiều theo ý cô, mấy động tác ở ranh giới ấy lại mở ra một trời khác, cô khép mắt, ngã xuống trên tấm nệm.
Ngay sau đó, cô cảm nhận một ngón tay, nhẹ nhàng, xuyên qua lớp vải mỏng manh, dịu dàng v**t v*, m*n tr*n từng chút.
Đúng như Lâm Tại Đường mong muốn, thân thể Ngô Thường ưỡn cong lên.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Lâm Tại Đường đã theo ánh bình minh rời đi. Anh quay về Thượng Hải, bắt tay vào việc di dời nhà xưởng.
Dĩ nhiên anh rất nhớ Ngô Thường, từng khắc từng giây đều nhớ. Nhưng anh không muốn làm ra những hành vi khiến cô chán ghét. Anh biết Ngô Thường ghét sự dây dưa vô nghĩa, ghét những người đàn ông ăn không ngồi rồi, ghét đàn ông biến mình thành chó cho cô.
Cho nên Lâm Tại Đường nén nỗi nhớ xuống, chỉ thỉnh thoảng nhắn cho Ngô Thường một câu.
Anh cũng không trông mong Ngô Thường sẽ nhiệt tình đáp lại mình, quả nhiên Ngô Thường chẳng hề nhiệt tình, trả lời cho anh đều là mấy chữ ngắn ngủn.
Không sao, đó mới chính là Ngô Thường thật sự.
Lâm Tại Đường tuy trong lòng thấy khó chịu, nhưng anh biết, với Ngô Thường bây giờ, chịu khó trả lại cho anh vài chữ đã xem như là nể mặt anh lắm rồi.
Chỉ là có một hôm tối, Ngô Thường lại chủ động gọi điện cho anh. Hình như cô uống rượu, giọng nói chậm rãi, cũng chẳng rõ ràng, còn nghèn nghẹn mũi.
Trong điện thoại, cô hỏi anh: “Anh đang làm gì đó?”
Lâm Tại Đường nói: “Anh vừa tắm xong, đang xem tài liệu.”
“Đang xem tài liệu à~” Ngô Thường kéo dài giọng, hỏi anh: “Đang xem tài liệu gì vậy?”
“Tài liệu công việc. Có chuyện gì không?” Lâm Tại Đường cố ý hỏi.
“Có chuyện chứ~” Ngô Thường thở ra một hơi.
Lâm Tại Đường cuối cùng cũng phản ứng lại, Ngô Thường không phải uống rượu, mà là đang tự mình giải quyết. Máu anh dồn thẳng lên đầu, cả người như muốn nổ tung.
Giọng nói khẽ run, anh nhẹ giọng hỏi cô: “Sắp tới chưa?”
“Lâm Tại Đường, anh nói vài câu cho em nghe đi.” Ngô Thường nhắm mắt lại, tưởng tượng Lâm Tại Đường đang ghé sát bên tai thì thầm thở gấp.
Lâm Tại Đường vốn không giỏi mấy chuyện này, nhưng giọng Ngô Thường càng lúc càng gấp, cô bắt anh phải mau nói.
“Anh muốn em.” Cuối cùng Lâm Tại Đường cũng nói ra.
“Em cũng muốn.” Ngô Thường im lặng thật lâu, sau đó cúp máy.
Lâm Tại Đường gửi cho cô một dấu hỏi. Ngô Thường nhắn lại: “Chỉ chọc anh một chút thôi, mà anh cũng mắc bẫy à?”
Lâm Tại Đường lại gửi thêm một dấu hỏi.
“Ai kêu anh lúc nào cũng làm bộ nghiêm chỉnh với em?” Ngô Thường nói: “Có bản lĩnh thì lúc gặp mặt anh đứng cách em tám trượng luôn đi!”
Lâm Tại Đường thật sự không đoán nổi Ngô Thường nữa.
Nhưng anh chợt nhận ra một chuyện: tiến độ dời nhà xưởng phải nhanh lên, bởi nếu còn chậm trễ, Ngô Thường sẽ tăng giá cho người khác thuê mất. Chuyện này Ngô Thường hoàn toàn làm được.
Một tháng rưỡi sau, vào mùa thu năm ấy, trong khu công nghiệp ven biển lặng lẽ xuất hiện thêm một xưởng nhỏ.
Xưởng nhỏ ấy đặt ngay trong nhà ăn cũ, cũng chẳng treo bảng hiệu.
Bên trong xưởng phần lớn là thiết bị hiện đại, công nhân chừng chưa tới hai mươi người.
Mọi người biết về xưởng chẳng nhiều, nhưng có một chuyện thì ai ai cũng rõ: vị doanh nhân tên Lâm Tại Đường ấy, cuối cùng cũng đã trở lại Hải Châu rồi.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc