Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 116
Chương 116: Tỉnh lại
*
Sáng hôm sau, năm giờ ba mươi, Ngô Thường mở mắt ra.
Đây là đồng hồ sinh học của cô, hơn hai năm nay đều như vậy. Cô vừa mở mắt, gần như không có động tĩnh gì, chỉ là nhịp thở thay đổi, Lâm Tại Đường cũng mở mắt theo.
Ánh sáng xuyên qua màn cửa, chim non đã sớm chờ sẵn dưới mái hiên. Ngô Thường nghe thấy bên ngoài lất phất mưa rơi, cô liền nhảy xuống giường kéo màn ra, quả nhiên đang mưa.
Lâm Tại Đường nhớ trước kia cô thích nướng thêm giấc, nhất là ngày mưa thì càng lười biếng. Anh hỏi Ngô Thường có muốn ngủ thêm một chút không, Ngô Thường nghĩ ngợi, cô ngáp một cái rồi quay trở lại giường.
Một chiếc giường nhỏ, hai người quấn lấy nhau, chân anh đè lên chân cô, cánh tay ôm lấy cô. Tình huống thế này chẳng cần thích ứng gì, thân thể sớm đã có ký ức. Lâm Tại Đường đè sát vào cô.
“Anh uống thuốc rồi hả?” Ngô Thường nghi ngờ hỏi: “Loại tác dụng bốn mươi tám tiếng đó.”
Lâm Tại Đường im lặng không nói, bản thân anh cũng thấy có chút áy náy, nhưng không nhiều. Cơ thể khẽ rút lại, song vẫn ôm lấy Ngô Thường. Máy lạnh vẫn là loại năm xưa Lâm Tại Đường đổi cho, bây giờ đã có vẻ cũ, dàn máy ngoài kêu khá to, hòa với tiếng mưa, tiếng chim, tựa như một khúc hát ru.
Trong chăn ấm áp, Ngô Thường lại lơ mơ buồn ngủ.
Đến khi cô mở mắt lần nữa, đã là mười giờ sáng. Bên ngoài vẫn mưa, Lâm Tại Đường vẫn ôm chặt cô.
“Bên ngoài còn đang mưa, anh muốn đi thăm họ không?” Ngô Thường nói: “Con đường đó khó đi, ở trên núi. Còn cách một đoạn.”
“Đi chứ.” Lâm Tại Đường nói: “Có một lần anh nằm mơ thấy ông nội với ngoại, trong mơ anh đã hứa sẽ đi thăm ông bà.”
“Ừ, được thôi.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc