Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 115
Chương 115: Rực cháy
*
Đối với Lâm Tại Đường mà nói, trở lại làng Lâm Hải cũng chỉ là chuyện rất bình thường. Nhưng đối với người của Đèn Trang Trí Tinh Quang thì khi họ lại thấy Lâm Tại Đường xuất hiện trong khu xưởng chẳng khác nào một trận động đất.
Có người nhận ra anh, liền lao tới vây quanh, hỏi anh hai năm nay rốt cuộc đã đi đâu; cũng có người kéo anh ra nói về vấn đề trong xưởng sản xuất; lại có người nắm tay anh kể chuyện nhà.
Con gái thi đậu 985, người già vào học đại học lão niên, năm nay cả xưởng tập thể tăng lương… chuyện gì anh cũng nghe được. Anh vừa chăm chú lắng nghe, vừa chúc mừng mọi người vì cuộc sống có được những thay đổi tốt đẹp. Trong thời buổi kinh tế khó khăn thế này, Đèn Trang Trí Tinh Quang có thể một lần nữa gượng dậy quả thật chẳng dễ dàng.
Có người hỏi anh có định đưa công ty lên sàn không? Nói trong khu công nghiệp này mấy công ty nhỏ đều đang chuẩn bị niêm yết rồi, họ cũng muốn làm nhân viên của một công ty niêm yết đó chứ! Lâm Tại Đường đáp rằng chuyện lên sàn sẽ do ban quản lý hiện tại bàn bạc, còn anh bây giờ cũng chỉ là một cổ đông bình thường mà thôi.
Chuông reo, công nhân phải vào xưởng làm việc, họ lưu luyến chia tay anh.
Lâm Tại Đường đã gắn bó với khu công nghiệp này hơn mười năm.
Trong quãng thời gian anh làm việc ở Đèn Trang Trí Tinh Quang, có đến gần một phần ba thời gian là ở trong khu xưởng này. Lúc rời đi thì không thấy gì, đến khi gặp lại thì lại có chút bàng hoàng. Anh vốn chưa từng nghĩ công nhân sẽ thích mình; trong ấn tượng của anh, bất kể nhà quản lý có làm đến đâu thì với công nhân cũng ở thế đối lập căn bản, rất khó nhận được sự yêu mến thật lòng.
Cho nên lần gặp lại này khiến anh cảm thấy, có lẽ bản thân anh cũng không thẹn với tâm nguyện ban đầu năm đó, khi từ tay ông nội tiếp quản Đèn Trang Trí Tinh Quang.
Lần này, Lâm Tại Đường quả thực là đến để xem nhà xưởng.
Anh hiện giờ cần một xưởng nhỏ thôi. Phía khu công nghiệp nói, bây giờ tình hình kinh tế vùng ven biển đang rất tốt, đất đai nơi đây đã sớm quý như vàng, gần như không còn chỗ trống. Nhưng lại vô cùng trùng hợp, nhà ăn năm xưa gần đây đang cải tổ, sẽ thu hẹp bớt không gian sử dụng, phần còn dư vừa khéo đáp ứng được nhu cầu của Lâm Tại Đường.
Thời hạn thuê nhà ăn là năm năm, hiện còn lại ba năm rưỡi.
Người phụ trách chính là Ngô Thường.
Giám đốc khu công nghiệp nói với Lâm Tại Đường: “Tổng giám đốc Lâm à, thế giới này đúng là nhỏ quá. Nhiều lúc tôi còn ngẩn ngơ, khu công nghiệp Lâm Hải của chúng ta ấy à, đâu đâu cũng có chuyện của hai vợ chồng các người hết. Giờ thì hay rồi, lại thêm một nét bút nữa. Cái chuyện này, tôi còn nghĩ sẵn cho hai người cái tên rồi, gọi là ‘oan gia ngõ hẹp’ đó ha ha ha.”
Người Hải Châu ấy mà, rảnh rỗi là uống trà, có bận cỡ nào cũng sẽ tám dăm ba câu chuyện ngoài chợ; với người quen thì đùa giỡn riêng tư chẳng hề vòng vo. Giám đốc khu công nghiệp quen cả Lâm Tại Đường lẫn Ngô Thường, bao nhiêu năm nay làm việc với hai người, trong lòng đã sớm phong họ làm cặp đôi nam nữ “âm mưu tham vọng hạng nhất” của Hải Châu rồi.
Khi Lâm Tại Đường rời khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang, giám đốc khu công nghiệp đã tiếc nuối một thời gian dài, ban quản lý khu cũng nhiều lần níu kéo, mong anh cho dù làm doanh nghiệp gì đi nữa thì cũng đặt đại bản doanh ở đây. Dù sao khu công nghiệp này cũng có một phần là do chính tay anh góp sức xây dựng. Nay Lâm Tại Đường muốn quay lại, bọn họ dĩ nhiên rất mừng. Cả buổi sáng lật tới lật lui biết bao hợp đồng, thật sự chỉ còn mỗi nhà ăn là có chỗ trống.
Họ muốn để Lâm Tại Đường tạm thời chấp nhận trước, nhưng lại lo “vợ chồng” anh đã oán hận quá sâu, không thể ngồi xuống mà nói chuyện đàng hoàng, nên trước hết phải trải thảm lót đường.
Oan gia ngõ hẹp.
Lâm Tại Đường dĩ nhiên sẽ không chủ động báo cho giám đốc biết anh đã sớm đặt chân ở Thiên Khê, cũng sẽ không bày tỏ thật tình trạng quan hệ giữa anh và Ngô Thường. Trong lòng anh có chút thú vị ác độc, thích thú nhìn thấy người khác khi phải đối diện với những lời đồn về họ thì vừa dè dặt sợ gây chuyện, lại vừa cố tình buông dăm ba câu chuyện phiếm sợ không gây chuyện.
Thú vị vô cùng.
Anh giả vờ khó xử mà nói: “Vậy tôi đi tìm Ngô Thường bàn thử xem, nhờ ông cũng nói đỡ cho tôi vài câu. Còn chính sách khu công nghiệp thì…”
“Chính sách thì dễ thôi, các khoản trợ cấp của Nhà nước một đồng cũng không thiếu, khu công nghiệp còn có thêm vài dịch vụ khác nữa. Đợi Tổng giám đốc Lâm bàn xong, chúng ta lại nói chi tiết điều khoản.”
“Được thôi.”
Lâm Tại Đường đi dạo một vòng lớn trong khu công nghiệp.Nơi này đã khác xa mười
năm trước.
Mười năm trước, xưởng Tinh Quang là doanh nghiệp đầu tiên dọn vào khu công nghiệp, khi đó khu công nghiệp cùng các công trình phụ trợ vẫn còn trong quá trình xây dựng, xung quanh toàn là hoang vu. Bây giờ, khu công nghiệp đã bắt đầu bước vào mô hình làm việc hiện đại, máy móc và robot lao động chạy qua chạy lại trong từng khu vực riêng. Công nhân đã từ lao động tay chân biến thành nửa lao động tay chân, phần nhiều thời gian là phụ trách chỉ huy.
Công nhân của xưởng Tinh Quang cũng thay đổi cách thức làm việc trong quá trình này, đó chính là bước tiến của thời đại.
Dù Lâm Tại Đường vốn là người tâm tính rất nhạt, nhưng khi trông thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng khó tránh khỏi rung động. Anh rất mừng vì mình đã từng góp mặt trong đó.
Anh ngồi xe trung chuyển về lại, ở cổng khu công nghiệp, gã điên cũng ngồi xe trung chuyển. Lâm Tại Đường hỏi tài xế gã đi đâu, tài xế đáp: “Khôn lắm đó chứ, tới giờ rồi, đi nhà ăn Thiên Khê lấy đồ ăn.”
Ngay cả gã điên cũng biết đói bụng thì tìm cái ăn, mưa thì tìm chỗ trú, gã điên cũng tiến bộ rồi đó.
Lâm Tại Đường xuống xe cùng gã điên, anh nhớ năm đó gã này cứ đuổi theo Ngô Thường chạy, dọa cho Ngô Thường la oai oái. Thế nên anh đứng đó nhìn thêm một lúc.
Ngô Thường đã thay sang đồ công sở, đang tiếp đãi một đoàn khách trong ngày. Đoàn này có hơn hai trăm người, bao trọn nhà hàng và một bãi biển. Lâm Tại Đường sợ gã điên quậy phá, cố ý đứng cạnh trông chừng. Ngô Thường hướng tay về phía bọn họ vẫy vẫy, gã điên liền quay đầu bỏ chạy, chạy thẳng vào nhà ăn.
Ngô Thường đã thuần phục được gã điên rồi.
Cô mặc bộ công sở, giày cao gót gõ cộp cộp, tóc chải gọn gàng. Cô đang trò chuyện cùng người phụ trách của khách hàng, Lâm Tại Đường biết cô muốn ký kết hợp đồng hợp tác lâu dài, để khách hàng đặt trại huấn luyện mở rộng ngay ở Thiên Khê.
Năng lực phát triển kinh doanh cực mạnh của Ngô Thường lúc này bộc lộ rõ rệt.
Cô gọi một chiếc xe trung chuyển, chở vị lãnh đạo đi một vòng. Khi ngang qua chỗ Lâm Tại Đường, cô liếc mắt ra hiệu, nói: “Tổng giám đốc Lâm vất vả rồi, phiền anh chờ tôi một lát, tôi về sẽ bàn với anh.”
Rồi lại lớn tiếng nói với vị lãnh đạo kia: “Đây chính là cựu tổng giám đốc của Đèn Trang Trí Tinh Quang, hiện tại là cổ đông số một — Lâm Tại Đường đó.”
Dù Lâm Tại Đường đã biến mất khỏi tầm mắt công chúng hai năm nay, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, lại khéo đúng lúc Ngô Thường bàn chuyện làm ăn, thế nên cô dĩ nhiên lôi anh ra để nâng cao giá trị của mình. Có thể lợi dụng thì phải lợi dụng, tiện tay là dùng thôi.
“Vậy anh đi cà phê chờ em nha!” Lâm Tại Đường cố ý phối hợp, xoay người đi vào quán cà phê.
Có được tấm biển sống Lâm Tại Đường, việc bàn chuyện của Ngô Thường nhẹ đi được hai phần. Sau một vòng trở về, lãnh đạo khách hàng liền nói sẽ sắp xếp người tới khảo sát, sau này mỗi năm hai đợt huấn luyện quản lý và đào tạo nhân viên mới sẽ đặt ở đây.
Ngô Thường giành được thắng lợi bước đầu, tâm trạng vui vẻ, vừa ngâm nga vừa đi đến quán cà phê. Bạn trai người miền Nam nước Pháp của chị Hứa đang ngồi nói chuyện với Lâm Tại Đường, hỏi anh có thể đến xưởng vặn ốc được không. Anh ta nghe nói đi vặn ốc trong xưởng rất vui.
Lâm Tại Đường bảo, nếu cậu thật sự muốn vặn ốc thì chi bằng tập tấn mã bộ trước đi, bởi vì mã bộ mà đứng vững thì vặn ốc mới chắc. Anh hết sức nghiêm trang mà bịa đặt, bạn trai người Pháp kia tin sái cổ, quay sang nói với chị Hứa rằng sau này trước khi ngủ anh ta sẽ tập mã bộ.
Đúng là đồ xấu xa, Ngô Thường nghĩ thầm.
Cô ngồi xuống đối diện Lâm Tại Đường, mở miệng thẳng thừng: “Cái nhà ăn đó em muốn cho thuê lại thì nhất định phải lấy giá cao hơn. Cho người khác thuê thì cao hơn 30%, cho anh thì cao hơn 25%.”
“Em lại kiếm được kẻ gánh nợ rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Anh có thể không thuê.”
“Em cũng có thể không lấy cao hơn.” Đôi mắt Ngô Thường đảo một cái, liền có chủ ý.
“Em muốn góp vốn ngang giá.” Lâm Tại Đường vạch trần cô: “Em muốn làm cổ đông của anh, đúng không?”
“Được không?” Ngô Thường nói: “Không được thì thôi, em cho người khác thuê.”
Trong chuyện làm ăn thì phải nói chuyện làm ăn.
Số tiền của Ngô Thường kiếm được đâu dễ dàng gì, cô cũng không lấy danh nghĩa cá nhân để đầu tư, mà là lấy công ty liên quan của khu phức hợp để đầu tư, điều đó liên quan tới tiền chia hoa hồng của nhân viên công ty, cô tuyệt đối sẽ không nhường.
Phong thủy xoay vòng.
Giờ đây đến lượt Ngô Thường ở đâu cũng đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Cũng chính vì thân phận thay đổi như vậy, cô bắt đầu hiểu được vài lựa chọn cá nhân năm xưa của Lâm Tại Đường. Bởi so với tình cảm, trên vai cô gánh cả cơm áo của biết bao nhiêu người, chuyện đó mới là quan trọng nhất.
Lâm Tại Đường ngồi đó trầm ngâm.
Ngô Thường lúc này tung ra át chủ bài: “Tối nay trước mười giờ anh không quyết định thì ngày mai em cho người khác thuê đó. Hôm nay anh đi khu công nghiệp cũng thấy rồi, biết bao nhiêu doanh nghiệp muốn chen chân vô. Ban quản lý tuần rồi còn họp biểu quyết sẽ khai thác thêm một miếng đất nữa… nhưng biết tới mùa quýt năm nào mới xong. Trước mắt, trong khu công nghiệp, chỉ có chỗ của em là vừa khớp nhu cầu của anh thôi.”
“Ờ.” Lâm Tại Đường ậm ừ một tiếng, rồi hỏi Ngô Thường có muốn đi thị trấn bán cua không. Ngô Thường đã hứa chuyện gì với anh thì dĩ nhiên sẽ không thất hứa, hai người xách theo cái xô nhỏ, cưỡi xe điện chạy ra thị trấn.
Họ chẳng giống dân làm ăn gì, mà trông như đôi vợ chồng nhỏ sống dựa vào biển vậy. Xe điện thì chẳng chắn gió, lúc dừng xe cả hai đều bị gió thổi cho lả tả.
Họ lại đến bán cua dưới gốc cây già năm nào, đã hơn mười năm trôi qua, chẳng biết lũ nhỏ bây giờ còn thích nuôi mấy con cua nhỏ bắt ngay bờ biển này không?
Hai người bọn họ, làm ăn lớn là vậy, thế mà dốc hết sức cũng chỉ bán ra được một con cua.
Lâm Tại Đường nói: “Thôi, đã bán không được thì mình đi ăn mì đi.”
Quán mì dưới gốc cây già ấy vẫn còn, vẫn là cái nồi to năm nào, vợ chồng chủ quán cũng đã thành ông già bà lão. Trên khăn trải bàn nhựa còn có lá cây rụng xuống, tô mì nóng hổi vẫn ngon như trước. Lâm Tại Đường ăn đến cạn cả nước lèo.
Ngô Thường đề nghị dẫn Lâm Tại Đường đi dạo thị trấn, cưỡi chiếc xe điện mà cô thích nhất.
Giờ Ngô Thường rất mê xe điện, tiện hơn ô tô nhiều. Trong vòng mười cây số, xe điện chạy cái vèo là tới. Không cần lo kẹt xe, cũng chẳng lo tìm chỗ đậu khó khăn, muốn đi đâu là đi được ngay.
Lâm Tại Đường lúc mới ngồi đã thấy khó chịu, giờ ăn no rồi, vòng bụng của cả hai đều lớn thêm chút, ngồi lên lại càng chật chội.
Ngô Thường đội nón bảo hiểm, cái đầu cứ quay qua quay lại, nhìn chỗ này ngó chỗ kia. Lâm Tại Đường ngồi sau lưng cô, tay đặt chỗ nào cũng gượng gạo, cuối cùng vòng tay ôm lấy eo cô.
Ngô Thường cúi đầu nhìn bàn tay anh, chợt nhớ buổi chiều anh đã dùng tay giữ lấy cổ cô mà cưỡng hôn, liền cảm thấy “cảnh còn người mất, nay đã khác xưa”, bọn nhỏ chẳng còn mua cua nữa, mà Lâm Tại Đường cũng biến thành cầm thú rồi.
Thị trấn miền Nam thật đẹp.
Ngô Thường chạy chậm xe điện lại, để Lâm Tại Đường nhìn cái cổng nhỏ. Xem xong rồi, cô lại tiếp tục chạy, bóng cây che mát, mặc cho hai người xuyên qua. Thỉnh thoảng chen vào dòng xe điện, họ cũng chẳng khác gì đôi tình nhân hạnh phúc trên thị trấn này.
Lòng bàn tay của Lâm Tại Đường dán sát vào bụng Ngô Thường, bàn tay nóng rực, lại còn chắn gió cho cô, chẳng mấy chốc bụng cô đã rịn mồ hôi. Cô bảo anh bỏ tay ra, anh không chịu, dứt khoát vòng cả hai tay ôm chặt lấy cô.
Ngô Thường lớn tiếng nói: “Hay là anh chở em đi?”
“Anh đâu có biết chạy!” Lâm Tại Đường đáp.
“Xạo quá đi!” Ngô Thường chửi một câu: “Giờ anh đúng là vô lại thật sự.”
“Là em chọc anh trước đó chứ.” Lâm Tại Đường cũng lớn tiếng: “Anh là người văn minh lễ độ, tại em không chịu cho anh làm người đàng hoàng đó thôi!”
Ngô Thường bị anh chọc cho bật cười.
Đêm đã khuya, họ mới về tới Thiên Khê.
Thiên Khê đã chìm vào giấc ngủ.
Hai người bước vào căn nhà quen thuộc, Ngô Thường lên lầu về phòng, Lâm Tại Đường lại tự tiện theo sát phía sau. Cầu thang dưới chân phát ra tiếng kẽo kẹt, nghe mà khó chịu vô cùng, Ngô Thường bèn dừng bước, đứng cao nhìn xuống anh.
Giữa họ có ba bậc thang.
Cô bước xuống một bậc, anh liền lùi một bước.
Cô lại bước xuống một bậc, anh lại tiếp tục lùi.
“Sao? Nhát rồi hả?” Ngô Thường nói: “Đã nhát mà còn theo sau em làm gì?”
Lâm Tại Đường đứng yên đó, chỉ nhìn cô, từ tốn cởi nút áo của mình. Một nút, hai nút, ba nút, đều là thái độ đầy áp chế. Ngô Thường tiến lên, túm lấy cổ áo anh, đẩy mạnh anh vào tường.
Cô hoàn toàn áp sát vào anh, chặn lấy môi anh.
Lâm Tại Đường gần như lập tức đáp lại, cắn chặt lấy lưỡi cô. Còn chiếc đầm quây trên người cô, anh cũng thô bạo kéo tuột xuống.
Cả hai người mồ hôi nhễ nhại, không ngừng hôn nhau. Chiếc cầu thang chật hẹp làm sao chứa nổi hai thân thể đang bùng nổ, rực cháy của họ. Anh bế bổng cô lên, để đôi chân cô quấn chặt lấy mình, chậm rãi bước lên.
“Đi tắm trước đã.” Ngô Thường nói: “Nóng quá, toàn mồ hôi, bẩn lắm.”
Phòng tắm chật hẹp không chứa nổi hai người, trừ khi có một người chịu thiệt thòi chút. Nước rơi xuống vai Ngô Thường, cô ngẩng mặt đón lấy dòng nước ấm, còn Lâm Tại Đường thì quỳ một chân xuống.
Ngô Thường theo phản xạ cúi đầu định đẩy anh, những giọt nước từ gương mặt cô chảy xuống, rơi vào tóc anh. Anh tháo cặp kính mờ hơi nước ra, ngẩng đầu nhìn cô, hàng mi ướt sũng như sắp khóc.
Anh nhớ Ngô Thường thích như vậy.
Anh cũng thích như vậy.
Lâm Tại Đường chậm rãi cử động đầu lưỡi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Bàn tay Ngô Thường che lên mặt anh đẩy ra: “Lâm Tại Đường… em chịu không nổi nữa… dừng lại đi…”
“Vậy hả?” Lâm Tại Đường thật sự dừng lại.
Anh vừa dừng, Ngô Thường lại chủ động ghì tới, khiến anh bật cười khẽ.
Ngô Thường đứng không vững, Lâm Tại Đường đỡ lấy cô, lúc ấy anh nói: “Ở đây tắm, anh rành lắm rồi.”
Ngô Thường đã thở không ra hơi, liền đẩy anh ngược lại, một mạch ép anh ngã xuống giường. Lâm Tại Đường thở dồn dập, nhìn chằm chằm cô.
Trong lòng Ngô Thường dâng lên vô vàn tủi hờn không sao nói hết, nhưng cô chẳng mở miệng mà chỉ rút sợi dây lưng áo choàng ra, trói chặt cổ tay Lâm Tại Đường một cách thô bạo. Cô dùng sức quá mạnh, khiến anh bật rên khe khẽ, cô liền lấy tay bịt miệng anh, ép anh ngả đầu xuống gối.
Lâm Tại Đường mặc cho cô trói buộc tay mình, anh biết trong lòng Ngô Thường có quá nhiều cảm xúc phức tạp, cần có chỗ phát tiết. Bởi vậy anh không hề phản kháng.
Cô cúi đầu cắn lên cổ anh, anh cũng cố nén không phát ra tiếng, gương mặt gồng đến đỏ bừng, gân xanh nổi hằn trên trán. Cô cắn đến rớm máu in nguyên dấu răng, rồi lại cắn thêm một cái nữa, đúng lúc ấy, cô dứt khoát ngồi xuống.
Ngô Thường chưa bao giờ dữ dội đến vậy.
Cô coi Lâm Tại Đường như kẻ thù mà giày xéo, hôn anh cũng thật mạnh, giữ chặt cổ tay anh trên đỉnh đầu, không cho anh đáp lại. Anh vừa đáp lại, cô liền rút lui, bỏ mặc đầu lưỡi anh vương trong không khí khẽ quét một vòng.
Cả hai như phát điên. Lâm Tại Đường thậm chí còn mang theo nụ cười gian tà, anh hỏi Ngô Thường hai năm nay có phải đi học cưỡi ngựa rồi không, sao mà làm giỏi đến thế?
Anh nói vậy, Ngô Thường lại càng buông thả hết mức, chẳng hề giấu giếm. Dù sao thì lúc này cô vốn là kiểu người như thế, làm chuyện gì cũng dồn hết về phía tận hứng. Lâm Tại Đường cứ để mặc cho cô, đến khi cô không còn sức, hai tay bị trói của anh vòng ra sau lưng cô, bất ngờ siết mạnh, kéo cô ngã xuống, ngay sau đó là một trận cuồng phong dữ dội, nghiền nát đóa hoa.
Nút áo của Ngô Thường cài chẳng vững, anh dễ dàng cởi ra, trở mình một cái đã chiếm lấy thế chủ động, đổi thành anh giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu.
“Xả giận xong chưa, Ngô Thường?” Anh khẽ hỏi, cúi đầu hôn lấy môi cô một cách tỉ mỉ: “Xả chưa? Nếu chưa thì em cứ ngày ngày trói anh, cắn anh, đến khi em xả hết mới thôi, chịu không?”
Đôi mắt anh sâu thẳm, tĩnh lặng, mang theo một chút áy náy và thấu hiểu.
“Đẹp mặt quá ha.” Ngô Thường nói: “Bữa nay là anh trùng hợp gặp may thôi, phía sau còn một đống người đang chờ em chọn lựa đó……”
Lâm Tại Đường không muốn nghe cô nói mấy lời này, động tác lập tức trở nên thô bạo, nghiến răng nói: “Đừng có nằm mơ.”
“Vậy thì anh chờ đó đi…” Ngô Thường còn chưa dứt lời, giọng đã biến đổi, tay vùng khỏi sự kìm hãm của anh, che miệng mình lại, phát ra những tiếng rên khe khẽ.
Nhưng Lâm Tại Đường lại đột nhiên dừng lại.
Ngô Thường mở đôi mắt mơ màng nhìn anh, thấy trong mắt anh ánh lên vẻ hung hãn và cố chấp.
Đúng lúc gấp gáp nhất, tựa như kiến cắn vào tim, cô muốn tự giải quyết, nhưng lại bị anh ghì chặt, không thể cử động.
“Nói.” Lâm Tại Đường quát khẽ.
“Nói cái gì?” Ngô Thường như sắp khóc.
Lâm Tại Đường kề sát tai cô, cắn lấy vành tai, hạ giọng nói: “Nói em không thích người khác, chỉ thích anh. Chỉ làm với một mình anh thôi.”
Bao năm nay, điều Lâm Tại Đường cầu xin từ Ngô Thường chẳng có gì khác ngoài một điều này: anh muốn cô toàn tâm toàn ý yêu anh.
“Em chỉ thích mình anh thôi.” Ngô Thường nói: “Cho em đi.”
Ngô Thường vốn khéo diễn trò, Lâm Tại Đường lẽ nào không rõ? Nhưng chỉ cần cô cúi đầu dỗ dành anh một câu, anh đã vui mừng khôn xiết, trong nháy mắt đưa cô lên tận mây xanh.
Tay chân Ngô Thường đã rã rời, sau khi tắm rửa chỉ muốn ngủ, nhưng Lâm Tại Đường lại quấn lấy, trước trước sau sau, dây dưa cho đến tận rạng sáng.
Cuối cùng anh nói: “Anh biết em đang gạt anh, lúc hứng lên thì em nói cho có, hứng qua rồi thì đâu lại vào đó. Nhưng không sao, anh có thể chờ, có thể chơi với em được. Ngô Thường à.”
“Vậy thì chớp mắt em đi lấy chồng liền.” Ngô Thường nói: “Người quyền cao chức trọng muốn cưới em thiếu gì.”
“Em sẽ không đâu, Ngô Thường.” Lâm Tại Đường bóp cằm, nhìn cô nói: “Em tuyệt đối sẽ không làm vậy. Anh hiểu em quá rõ. Em khó khăn lắm mới đi tới hôm nay, tuyệt đối sẽ không tự đào hố chôn mình. Trừ khi em gặp một người mạnh hơn, nhưng Ngô Thường à, em cũng biết rõ: kẻ mạnh hơn sẽ không bao giờ trắng tay rời đi. Cả đời này, người duy nhất em gặp là một thương nhân không coi trọng tiền bạc, chỉ có một mình anh.”
“Chỉ có anh.”
Anh áp môi hôn lên môi cô, Ngô Thường mặc cho anh hôn. Cô biết Lâm Tại Đường đã nhìn thấu mình, hôn nhân và tình yêu với cô hiện tại đều là những thứ vô dụng. Cô vẫn còn d*c v*ng với đàn ông, nhưng lại thấy đàn ông rất bẩn. Không trách cô nghĩ vậy, bởi môi trường cô sống vốn đã thế: đàn ông có tiền thì phụ nữ bên cạnh thay hoài không hết, đàn bà có tiền thì cũng chẳng bao giờ thiếu đàn ông săn đón.
Lâm Tại Đường nói cũng chưa hẳn đúng.
Ngô Thường không coi trọng tiền của anh, mà coi trọng cái tính ưa sạch sẽ của Lâm Tại Đường. Một người có tính ưa sạch sẽ, không chịu phản bội là cực kỳ hiếm.
Điều này, Ngô Thường biết rất rõ.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc