Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 121
Chương 121: Chuyện cũ
*
Mùa thu như những hạt bồ công anh bị gió thổi tung, trong nháy mắt đã rải khắp ngàn khe suối. Gió biển thổi càng lúc càng mạnh, làm người ta xiêu vẹo, chao đảo.
Khu phức hợp còn ba ngày nữa là chính thức khai trương, bây giờ đã bắt đầu vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng. Lúc này Ngô Thường đang cùng chị Hứa ăn chiều, cô cũng tiện tay gắp vài miếng. Liên tiếp bận rộn mấy ngày, vậy mà tinh thần cô vẫn phơi phới, trong mắt ánh lên những tia sáng rực rỡ.
Chị Hứa cười trêu: “Sắp có chuyện vui rồi nên mặt mày cũng bắt đầu sáng rỡ ha.”
Cô đáp: “Trời ơi, chẳng lẽ em nhất định phải giữ kín kẽ sao? Bình thường em có thể khiêm nhường, nhưng lúc này em phải phô trương chứ chị!”
“Đúng rồi đúng rồi! Phải phô trương!” Chị Hứa nói: “Chút nữa em qua Hải Châu thì ghé xem giùm chị mấy món hàng dự trữ, đừng để sai sót nha.”
“OK.” Ngô Thường giơ tay làm cái ký hiệu, rồi xắn một miếng bánh ngọt bỏ vô miệng, sau đó xoay người bước đi.
Cô đã đặt may quần áo ở Hải Châu.
Trước giờ cô chưa từng đặt may đồ. Nhiều năm trước, Lâm Hiển Tổ với Lâm Tại Đường đều từng đặt may, Ngô Thường cũng từng đi theo bọn họ, nhưng bản thân cô thì chẳng mấy hứng thú. Cô không thích ăn mặc quá cầu kỳ, cảm giác giống như biến thành người gỗ, rất giả tạo.
Lần này khu phức hợp khai trương, đột nhiên cô muốn có một bộ quần áo hoàn toàn mang thẩm mỹ của riêng mình, hợp với vóc dáng của mình. Thế nên một tháng trước cô đã đến đó một lần. Hôm đó ông chủ không có ở tiệm, cô chỉ cùng nhân viên đo số, bàn sơ qua kiểu dáng rồi đi, sau đó toàn bộ đều trao đổi qua tin nhắn. Đến hôm nay mới báo là đã xong, có thể qua lấy.
Ngô Thường bây giờ không thường tới Hải Châu nữa.
Đường ven biển càng ngày càng được mở rộng, thế nhưng cô lại ít khi đặt chân tới Hải Châu. Nếu có đến thì thường chỉ ghé quán mì, tiện thể mua ít đồ dùng hằng ngày, đại khái cũng chỉ như vậy thôi.
Phố cổ mùa thu đẹp vô cùng.
Nó yên tĩnh đứng đó giữa trung tâm những tòa cao ốc, giống như một báu vật của thành phố này. Chỉ cần bước qua vạch sang đường, liền như mở ra chiếc hộp châu báu. Ngô Thường len vào dòng người, giả làm một khách du lịch, chỗ này dạo một vòng, chỗ kia liếc một chút, lắng nghe họ trò chuyện.
Có người nhận ra Ngô Thường, cất tiếng gọi: “Cô chủ nhỏ, cô tới rồi hả? Lâu quá không thấy, buôn bán chắc phát đạt lắm ha?”
Mẹ là bà chủ Nguyễn, bà chủ Hương Ngọc, nên Ngô Thường dĩ nhiên chính là cô chủ nhỏ. Năm đó nhờ được những người này quan tâm chăm sóc mẹ, quán mì Hương Ngọc mới đứng vững ở đây, vì vậy mỗi lần Ngô Thường về phố cổ đều mang ít hải sản, nhờ nhân viên quán đem chia cho từng nhà. Biết ơn báo đáp, là mẹ dạy cô như thế.
“Đúng rồi, con nhớ mọi người lắm á!” Ngô Thường cười nói: “Nè, thiệp mời khai trương trung tâm chắc mọi người nhận được rồi ha? Nhất định phải đến đó nha, không đến con giận đó. Tới đấy nha, chẳng cần mang gì, cũng không được bỏ phong bì, chỉ cần tới ủng hộ con thôi, chịu không?”
“Thiệp mời mạ vàng đẹp ghê, các cô dì chú bác sắp xếp thời gian sẵn rồi, bữa đó sẽ đi từ sớm.”
“Nếu không muốn dậy sớm thì báo con trước, đi sớm hơn một ngày, ở lại Thiên Khê một đêm ngắm biển cũng được mà.”
“Không được đâu, lễ Thu Vàng, thoát ra không nổi.”
Phố cổ đang tổ chức lễ Thu Vàng.
Gần như tất cả cửa tiệm đều tham gia, nào là giảm giá, tặng quà, lại còn có sổ đóng dấu lưu niệm, náo nhiệt hết sức. Đang nói chuyện, có một đứa nhỏ chạy vào gọi với bà chủ: “Bà ơi, con muốn đóng dấu.”
Ngô Thường thấy vậy cười nói: “Vậy con không làm phiền nữa, gặp lại ở Thiên Khê nha.”
Cô thích những người hàng xóm nơi phố cổ này, mẹ cô lúc còn sống cũng thích.
Mẹ từng nói với Ngô Thường rằng: cả đời bà chẳng làm nên chuyện gì, nửa đời trước cũng chẳng gặp được người tốt nào. Sau khi ba Ngô Thường mất, bà chẳng còn chút tiền tiết kiệm nào, có một quãng thời gian đã rơi vào cảnh khó khăn. Nghĩ muốn tìm một công việc nhưng đi đâu cũng bị từ chối, cuối cùng mới đến phố cổ.
Hồi đó phố cổ còn rất xập xệ, khách du lịch tới chẳng bao nhiêu, trong đó toàn là “người Hải Châu cũ”. Người Hải Châu cũ mỗi ngày ngồi ngoài trò chuyện, thấy có một “cô gái nhỏ xinh đẹp, sa sút” bước tới, liền hỏi bà muốn làm gì.
Nguyễn Hương Ngọc nói: “Tôi muốn tìm việc, rửa chén gì cũng được.”
“Cô có tay nghề gì không?” Có người hỏi.
“Tôi biết nấu ăn, nhà ông bà tổ tiên tôi là… ngự trù.” Nguyễn Hương Ngọc cắn răng nói ra một câu mà bình thường bà chẳng dám nói.
“Ngự trù hả? Vậy tụi tôi được ăn cơm vua rồi?” Người Hải Châu cũ bật cười: “Vậy tìm việc làm gì nữa, sao cô không mở quán ở đây luôn đi.”
“Tôi không có tiền.”
“Cô xem cái nhà xiêu vẹo đó kìa, sắp sập rồi. Cô cứ làm tạm, làm nên ăn nên, rồi trả tiền cũng được.”
Thế là, tại căn nhà tồi tàn nhất, nằm sâu nhất trong phố cổ Hải Châu, Nguyễn Hương Ngọc tìm được cái gọi là “công việc” của mình. Mấy năm đầu quán mì chỉ đủ đắp đổi qua ngày, khách tới ăn toàn là hàng xóm trong phố.
Thời đó “người Hải Châu cũ” vẫn còn cả nhà sống ở đây. Sáng sớm ngại nấu cơm cho con, họ bèn dắt đứa nhỏ còn ngái ngủ ra ngồi trên băng ghế gỗ bên ngoài, rồi gọi vào trong: “Bà chủ Hương Ngọc, hai tô mì gà hầm! Thêm hai cái bánh mạch nha! Với một cái cuốn ăn sáng đem đi luôn nha!”
Tiễn “học trò nhỏ” đi rồi, lại đón tiếp khách là mấy ông bà già thong dong.
Họ ngồi bên ngoài uống “trà rừng”, đó là loại trà bà ngoại lên núi hái về rồi tự rang. Trà rừng vị mạnh, hãm một chum uống vào thấy khoái lạ.
Người Hải Châu cũ vừa chuyện trò vừa uống trà, có khi còn để mặc cho mưa bụi rơi xuống cũng không chịu đi, cứ muốn góp thêm sinh khí cho quán mì.
Nếu không có cái “sinh khí” ấy, quán mì đã chẳng chống đỡ nổi mấy năm đầu. Những lúc buôn bán ế ẩm, hay khi đau bệnh, Nguyễn Hương Ngọc cũng từng nghĩ hay là đóng cửa cho rồi, sau đó đi tìm kế sinh nhai khác. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh bà con phố cổ mỗi ngày tất tả, bọn trẻ sáng sớm chẳng có được bữa cơm nóng nào thật tội, thì bà lại cắn răng chịu đựng tiếp.
Ấy cũng là cách bà báo đáp lại cho phố cổ Hải Châu. Biết ơn phải báo đáp mà.
Ngô Thường vừa đi về phía quán mì, vừa nhớ lại những chuyện cũ của mẹ. Cô nghĩ tới hồi mình mới quay về Hải Châu, làm đến mấy công việc bán thời gian, mỗi đêm tan ca lúc nửa khuya, đi ngang qua con phố cổ tối tăm vắng lặng, lại chen lên chiếc giường gấp cùng mẹ trong quán mì. Những ngày tháng như vậy đã sớm trôi xa, mà mẹ cũng chẳng còn nữa.
Vì điểm đóng dấu cuối cùng của “lễ Thu Vàng” nằm ở quán mì, nên hôm nay trong quán đông nghẹt người.
Người chờ đóng dấu xếp một hàng, khách ăn cũng xếp một hàng, có người vừa muốn ăn vừa muốn đóng dấu thì vào trong gọi món xong lại nhờ nhân viên đóng dấu hộ. Mùa thu là mùa cua béo, quán mới ra món mì cua tươi, hầu như ai tới cũng gọi một tô.
Ngô Thường đi vào kiểm tra nguyên liệu, tiện thể xem luôn báo cáo, thấy không có vấn đề gì mới nhắc tới chuyện nghỉ bán. Quán mì hầu như quanh năm không nghỉ, nhưng ngày khai trương tổ hợp thương mại, cô muốn cho nhân viên quán cũng được đi cùng. Ra biển ở một đêm, chơi hai ngày, cũng xem như cho cả nhà một kỳ nghỉ.
“Nhưng… bây giờ đông khách quá, nghỉ hai ngày chắc lỗ không ít.” Quản lý nói.
“Lỗ thì để em bù. Mọi người cũng phải được nghỉ phép chứ? Đi thôi, xem như ra ngoài nhìn ngắm xem tiệm mình tới đâu rồi.”
Quản lý nghe vậy thì mừng rỡ, lập tức thông báo tin vui này trong nhóm làm việc. Ngô Thường nghe mọi người cười ầm cả lên, lòng cũng thấy hân hoan. Sau khi dặn dò thêm vài câu, cô mới rời khỏi phố cổ.
Tiệm may đặt đồ của cô là cửa hàng mới mở ở Hải Châu. Nghe nói bà chủ từng làm may đo riêng tại Thượng Hải, từng làm ra vô số bộ đồ giá trị xa xỉ cho những nhân vật quyền quý. Ngô Thường chưa từng gặp bà chủ, chỉ biết đó là một mỹ nhân, hình như tổ tiên cũng là người Hải Châu.
Cô đẩy cửa bước vào, nói với nhân viên: “Tôi tới lấy đồ.”
Nhân viên liền đưa cô vào trong.
Ở khu nghỉ, Ngô Thường bất ngờ trông thấy Mạnh Nhược Tinh.
Mạnh Nhược Tinh.
Cái tên này gần như đã mờ nhạt hoàn toàn trong ký ức của Ngô Thường, ấn tượng cuối cùng của cô về Mạnh Nhược Tinh vẫn còn dừng ở thời điểm đối phương thích mặc quần yoga. Hôm nay, Mạnh Nhược Tinh diện một chiếc váy xinh đẹp, đôi hoa tai lấp lánh bling bling. Cô ta cũng ngạc nhiên khi thấy Ngô Thường, mở to mắt chào hỏi: “Ngô Thường? Lâu quá không gặp nha.”
“Lâu rồi không gặp.”
Ngồi đối diện cô ta, Ngô Thường cười xã giao: “Dạo này thế nào?”
Tiên hạc Mạnh Nhược Tinh xòe bàn tay thon dài: “Bán cháy hàng rồi đấy.”
Ngô Thường biết ngay cô ta ám chỉ điều gì. Với tư cách là nhà thiết kế hợp tác cùng thương hiệu Đèn Trang Trí Tinh Quang, những mẫu đèn Mạnh Nhược Tinh thiết kế trong hai năm qua đã khuấy đảo thị trường. Ngô Thường chưa bao giờ phủ nhận tài năng của cô ta.
“Chúc mừng nhé.” Ngô Thường nói.
“Cô sắp khai trương rồi chứ?” Mạnh Nhược Tinh giả vờ trách: “Nghe nói dân Hải Châu ai cũng có một tấm thiệp mạ vàng, thế mà riêng tôi lại không. Thế nào? Tôi không phải là người Hải Châu sao?”
“Chủ yếu là sợ mời không nổi thôi.” Ngô Thường nhàn nhạt đáp: “Tháng trước họp Hội doanh thương, tôi gặp Phó hội trưởng Mạnh. Ngay trong buổi họp, ông ấy công khai chê Hội doanh thương hạ thấp ngưỡng vào, giờ đến vốn liếng cũng chẳng cần xét. Tôi nghĩ đã như vậy thì đến khi khu phức hợp khai trương, nhà họ Mạnh chắc chắn sẽ không cử người qua.”
Ngô Thường vốn là người có cốt khí. Ba của Mạnh Nhược Tinh công khai gây khó dễ, vậy mà cô chẳng buồn nhiều lời, vẫn trò chuyện điềm nhiên. Thế nhưng, đến khi phát thiệp mời, Ngô Thường gửi cho tất cả thành viên Hội doanh thương, ngoại trừ ba của Mạnh Nhược Tinh.
Hội doanh thương thôi mà, thật ra có phải cô mong kiếm được đồng nào từ những người ấy đâu. Chẳng qua cùng buôn bán, có một cái quan hệ mà thôi. Đám lão làng tinh quái kia thì giúp gì nổi cô chứ? Chẳng lẽ cô vào Hội doanh thương không đóng hội phí à? Sao lại bảo là kéo thấp ngưỡng cửa Hội doanh thương?
Ngô Thường không thèm để tâm, trong lòng chỉ hừ một tiếng “cút đi” rồi gạt thẳng nhà họ Mạnh sang một bên.
Mạnh Nhược Tinh tất nhiên hiểu rõ chuyện này. Giữa cô ta và Ngô Thường vốn đã sẵn mâu thuẫn, gia đình đứng về phía cô ta là lẽ đương nhiên. Lúc này, Mạnh Nhược Tinh hơi mỉm cười: “Vậy thì tôi không mời mà tới được không?”
“Không có thiệp thì chẳng có chỗ ngồi.” Ngô Thường cũng đáp lại bằng một nụ cười.
“Thế thì tôi đi cùng người khác, làm bạn đồng hành của họ.” Mạnh Nhược Tinh nói: “Tôi không sao hết, tôi chỉ muốn đến xem thôi.”
“Vậy thì tôi tự nhiên cũng chẳng cản được.”
Đúng lúc ấy, Mạnh Nhược Tinh như sực nhớ ra điều gì, liếc nhìn quanh rồi hỏi: “Cô đặt may đồ ở đây à? Khéo thật đấy.”
Cô ta ngẫm nghĩ một lát, ngập ngừng chưa nói hết.
“Có gì thì nói thẳng đi, cô Mạnh.”
Đôi mắt Mạnh Nhược Tinh hơi nheo lại, thong thả thốt ra: “Bộ váy cưới tôi mặc khi kết hôn với Lâm Tại Đường… chính là cô ấy làm đó.”
“Cái váy cưới đó à…” Ngô Thường ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: “Tôi mặc hơi chật, nhưng mà đẹp lắm. Sau khi hôn lễ kết thúc, Lâm Tại Đường hỏi tôi tính xử lý như thế nào, tôi đem nó treo trong tủ kính để cho thuê. Cũng có nghĩa là, mấy năm đó ở Hải Châu, hễ có cặp nào chịu bỏ số tiền lớn để thuê váy cưới thì đều mặc cái váy này hết.”
Cô nói xong còn cố ý làm ra vẻ hối tiếc xen chút áy náy, quay sang hỏi Mạnh Nhược Tinh: “Chị không để bụng chứ?”
Nếu nói trước kia Ngô Thường chỉ có một màu thì bây giờ cô đã thành một con tắc kè hoa. Đối diện với ai thì sẽ hiện ra đúng dáng vẻ ấy, tuyệt nhiên không hề chùn bước. Ở cái nhà họ Mạnh cắm rễ sâu dày tại Hải Châu này thì đã sao? Trong môi trường thương mại ngày càng minh bạch như hôm nay, nghề trung gian môi giới đã không còn như trước nữa, chẳng lẽ còn phải để cho nhà họ Mạnh mãi mãi dẫm lên đầu cô hay sao?
Ngô Thường thở dài một tiếng, hỏi nhân viên: “Đồ của tôi đâu?”
Nhân viên nhìn ra được sự căng thẳng ngầm giữa hai người, cũng không dám nhiều lời, chỉ nở nụ cười lấy lòng mà đáp: “Đang ủi đó ạ, chị vui lòng chờ một chút. Mới sửa một đường may, thành ra có hơi nhăn.”
“Không gấp đâu.” Ngô Thường ung dung dựa vào sofa, cầm tạp chí lên lật vài trang.
Mạnh Nhược Tinh lúc này cất tiếng: “Mấy cái váy cưới đó ai mặc cũng vậy thôi, dù gì thì cũng là đồ tôi mặc qua rồi. Đầu tiên là tôi, sau đó ai cũng chỉ mặc lại đồ cũ thôi.”
Ngô Thường hơi nâng mắt lên, nhìn thẳng vào Mạnh Nhược Tinh.
Sau đó cô khẽ lắc đầu, mỉm cười.
“Sao vậy?” Mạnh Nhược Tinh hỏi.
“Không có gì.” Ngô Thường cố ý không nói, thật ra bản thân cô vốn chẳng có gì để nói. Nhưng cô nhất định phải tỏ ra như thể sắp thốt lên mà lại kìm lại, để cho Mạnh Nhược Tinh sinh lòng hiếu kỳ. Mạnh Nhược Tinh một khi tò mò thì sẽ nghĩ ngợi lung tung. Nghĩ tới nghĩ lui, thế nào cũng lệch hướng.
Nghĩ tới đó, Ngô Thường lại càng thấy vui, khẽ bật cười hai tiếng.
Nhân viên mang bộ đồ tới, đó là một chiếc váy công sở trắng muốt vô cùng xinh đẹp. Cô bưng lấy váy đi vào trong thử. Chất liệu váy cao cấp, ôm sát theo số đo cơ thể cô mà may, vừa khoác lên liền tôn lên vẻ đẹp tuyệt trần.
Ngô Thường xoay một vòng trước gương, trong khoảnh khắc ấy, cô nghĩ: Rốt cuộc mình cũng đã có một bộ váy thật sự hợp với mình, hoàn toàn thuộc về riêng mình.
Nhân viên ở ngoài mời cô bước ra dưới ánh đèn để tiện quan sát chi tiết. Ngô Thường cũng không ngại ngùng, kéo rèm bước lên bục thử. Cô biết Mạnh Nhược Tinh đang nhìn mình, nên sau khi đứng yên, cô cũng thẳng thắn nhìn lại.
Cô không còn giống như năm đó, vì mặc một bộ đồ không thuộc về mình mà tỏ ra co ro, lúng túng thảm hại. Cô vẫn nhớ rõ, hôm đó trời rất lạnh, chính Tống Cảnh đã cởi áo khoác lên cho cô.
Những chuyện vốn dĩ đã phai mờ trong trí nhớ của Ngô Thường, ngay giây phút này lại lần lượt hiện về.
“Thế nào?” Cô hỏi Mạnh Nhược Tinh: “Tay nghề bạn thân của chị có ổn không?”
“Cô ấy trong giới là tay nghề thuộc hàng đầu, cô mặc vào cũng rất hợp.”
“Cho nên ấy à…” Ngô Thường nháy mắt với Mạnh Nhược Tinh: “Chị thích mặc đồ còn mới tinh là đúng rồi. Nhưng có một điều, một khi đã chuyển tay, bất kể là mấy lần qua tay, có muốn cắt sửa thế nào đi nữa cũng đều do người khác quyết định. Cho dù có vừa mắt lại, cũng chẳng lấy về được nữa.”
Nói rồi, Ngô Thường đưa tay đặt lên ngực mình: “Chỗ này thoải mái lắm, cuối cùng cũng không còn bị siết nữa.”
Cô nhờ nhân viên gói bộ đồ lại, và dặn chuyển lời đến bà chủ: sau này cô vẫn sẽ quay lại đặt may.
“Thật ra cũng xem như có duyên, nhiều năm trước mình tình cờ từng mặc qua bộ đồ chị ấy may. Giờ vòng vo thế nào lại quay về đây, đủ thấy duyên phận giữa chúng ta cũng sâu dày.” Ngô Thường nói xong lại quay sang Mạnh Nhược Tinh, nghiêm túc mà rằng: “Tôi không gửi thiệp mời cho chú Mạnh, nhưng cô Mạnh thì nhất định phải mời. Giữa chúng ta cũng có duyên phận mà.”
Cô lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời trống, viết ngay trước mặt Mạnh Nhược Tinh.
Vừa viết, cô vừa nói: “Trân trọng mời cô Mạnh Nhược Tinh đến thăm Thiên Khê. Nếu tôi nhớ không lầm, mùa hè năm 2006, chị đã biết đến Thiên Khê rồi. Chỉ là khi ấy chị đang chu du khắp nơi, đối với một chỗ nhỏ như Thiên Khê thì chẳng hứng thú. Giờ thì có thể ghé chơi một lần rồi.”
Viết xong, cô đậy nắp bút lại, hai tay đưa tấm thiệp đến trước mặt Mạnh Nhược Tinh: “Thiên Khê chào đón chị.”
Mạnh Nhược Tinh vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo, bĩu môi nhận lấy tấm thiệp, nhưng cẩn thận bỏ vào túi của mình. Cô ta vốn tính tiểu thư, không chịu thua. Nhưng vừa nãy, khi nhìn Ngô Thường từ bên trong bước ra, cô ta lại nhớ đến năm đó lúc họ thành hôn, mình đã đến tham dự.
Cô ta đứng dưới kia, trông thấy Ngô Thường mặc chiếc váy cưới vốn dĩ thuộc về mình, ôm lấy gương mặt Lâm Tại Đường mà hôn. Khi ấy cô ta mới nhận ra tình yêu vốn thuộc về mình thật sự đã bị chính tay mình hủy hoại.
Cô ta từng nghĩ sẽ quay đầu, nhưng Ngô Thường nói đúng, đã không thể quay lại được nữa rồi.
“Bộ đồ này thật sự hợp với cô.” Cô ta buông một câu như thế.
“Tôi biết, cảm ơn.”
Ngô Thường mang bộ đồ đã gói lại, đặt lên ghế sau. Bộ đồ thuộc về chính cô, sẽ theo cùng cô đi dọc con đường ven biển nửa núi nửa biển, hướng thẳng về làng Thiên Khê.
Tâm trạng của cô lúc này, khó mà diễn tả được.
Tựa như tất cả mọi thứ suốt chặng đường đã qua, đều đọng lại trên bộ đồ ấy. Cô không cách nào nói rõ.
Về đến nhà, cô cẩn thận treo bộ đồ lên, lại đứng đó ngắm rất lâu. Cô thật sự rất thích bộ đồ này, và cô cũng mong đợi mình sẽ mặc nó để cắt băng khánh thành Starlight Haven. Lần xuất hiện này, so với lần năm ấy vào mùa đông mặc chiếc váy cưới không vừa mà phải ra mắt, đã cách bao nhiêu năm rồi.
Lâm Tại Đường về rất muộn.
Anh vừa đẩy cổng sân ra, liền thấy Ngô Thường cầm một nhánh mây ngồi trên ghế xích đu, chỉ tay vào anh nói: “Anh đứng lại đó cho em.”
Lâm Tại Đường ngẩn ra, đứng lại tại chỗ, hỏi cô: “Sao vậy? Muốn phạt à?”
Ngô Thường không thèm để ý đến anh.
Cô nhìn vào bộ “đồ còn mới tinh” mà Mạnh Nhược Tinh đã mặc qua.
Mạnh Nhược Tinh vốn dĩ luôn châm chọc mỉa mai, cô cũng chẳng giận. Chỉ là muốn chọc ghẹo Lâm Tại Đường một chút, xem như thú vui xấu xa của cô.
Thấy cô không nhúc nhích, Lâm Tại Đường liền bước vào trong, anh muốn rửa tay trước rồi đi thay đồ. Bộ đồ này mặc cả ngày, dính mồ hôi nhớp nháp.
Ngô Thường đi theo phía sau, mặt nghiêm lại ra lệnh: “Cởi ra!”
“Hả?”
“Cái bộ đồ anh đang mặc đó, cởi ra cho em!” Cô nói xong liền nhào tới hùng hổ kéo áo sơ mi anh, trông dữ dằn thấy rõ.
Lâm Tại Đường không chấp cô, buông tay để mặc cho cô cởi.
Ngô Thường vừa cởi vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh chính là bộ đồ đã qua tay của Mạnh Nhược Tinh!”
Lâm Tại Đường sững người, hỏi: “Có ý gì?”
“Ý là em đã nhặt lại món đồ đã bị Mạnh Nhược Tinh bỏ đi!”
Lâm Tại Đường nói một cách khó tin: “Em đang nói gì vậy? Em biết như vậy rất tổn thương người ta không?”
“Chẳng phải sự thật sao?!” Ngô Thường túm lấy cổ áo anh, gằn giọng hỏi: “Có phải không?! Có phải không?! Phải! Bởi vì Mạnh Nhược Tinh cởi bỏ rồi, sau đó mới đến lượt em mặc vào. Mặc kệ vừa vặn hay không vừa vặn, chẳng ai quan tâm vừa vặn hay không cả!”
Lâm Tại Đường chặn lại động tác của cô, lùi một bước: “Ngô Thường, em đừng nói như vậy. Em nói thế anh đau lòng lắm.”
“Anh đau lòng mà đâu có khóc.”
Vừa nói dứt lời, Lâm Tại Đường đã lao tới, xoay người cô úp trên chân mình, tát mạnh vào mông cô, gần như gầm lên: “Em nói nữa xem! Em nói nữa xem!”
Ngô Thường vốn chỉ định đùa, nhưng bị anh đánh đau quá, cô vẫn cứng miệng cãi: “Em nói đó! Em cứ nói đó!”
Lâm Tại Đường kéo quần cô xuống, tay nện thẳng lên da thịt, mấy cái đã đánh cho chỗ đó đỏ bừng.
Ngô Thường vùng vẫy đẩy anh ngã xuống, nhất quyết phải trả lại, hai người giằng co nhau.
“Em xin lỗi ngay cho anh!” Lâm Tại Đường ép Ngô Thường phải nhận sai.
“Em không! Anh đi tìm Mạnh Nhược Tinh mà đòi!” Ngô Thường cắn chặt vào hổ khẩu tay anh, vừa hổn hển vừa nói: “Anh chỉ biết bắt nạt em thôi! Anh để Mạnh Nhược Tinh xin lỗi anh đi! Em chỉ lặp lại nguyên lời cô ta nói thôi!”
Tay bị cô cắn đến bật máu, Lâm Tại Đường vừa khó chịu trong lòng, vừa tháo kính ném qua một bên, giọng nghẹn lại: “Giờ em đúng là biết cách làm tổn thương người ta rồi. Em cứ phải chọn mấy câu như vậy để nói hả?”
Nghe vậy, Ngô Thường liền rúc tới, vừa xoa mông mình vừa ngẩng đầu nhìn gương mặt Lâm Tại Đường. Mắt anh đỏ hoe, một giọt lệ lăn xuống.
Ngô Thường lúc này mới nhận ra trò đùa đã đi quá xa, bèn khẽ ho một tiếng, đẩy anh ra: “Em giỡn với anh thôi mà.”
Lâm Tại Đường vẫn không buông tha: “Em chắc trò đùa phải giỡn kiểu đó sao?”
“Vậy thì giỡn kiểu nào?”
“Anh không biết!”
Lâm Tại Đường trừng mắt nhìn cô, thấy cô đang xoa mông, bèn giành lấy tay cô thay cô mà xoa. Xoa một hồi, chợt nhận ra cảnh tượng quá đỗi mập mờ, anh vẫn còn tức giận, không muốn dễ dàng đầu hàng nên không nỡ mà rút tay về.
Ngô Thường ngước mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Hôm nay em có được một chiếc váy.”
“Một chiếc váy chỉ thuộc về riêng em, rất đẹp, rất vừa vặn, và em thật lòng rất thích nó.”
Con người vốn sinh ra đã tr*n tr**, có kẻ có quần áo riêng, có người mặc đồ của người khác. Nhưng điều đó không quan trọng. Dù sao cũng chẳng ai phải c** tr*n.
Trong khoảnh khắc, Lâm Tại Đường hiểu được ý của Ngô Thường. Anh nắm lấy tay cô, muốn nói điều gì đó, trong đầu lại hiện về năm đó, khi cô mặc chiếc váy cưới vốn không thuộc về mình, đứng trước ánh mắt như dao của bao người, bên tai toàn là tiếng chế giễu. Cô gắng gượng giữ thẳng lưng, làm cho bản thân trông như chẳng mảy may bận lòng.
“Hôm đó lạnh lắm.” Lâm Tại Đường đỏ mắt nói: “Anh nhớ rõ.”
“Hôm đó cả hai chúng ta đều lạnh.” Ngô Thường nói: “May mà ngày đó cũng đã qua rồi.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc