Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 112
Chương 112: Hôm nay và thuở xưa
*
Ngô Thường kinh ngạc chỉ vào mắt anh: “Còn kính đâu rồi?”
Lâm Tại Đường từ trong túi móc ra hộp kính, lấy kính đeo lên, vừa đeo vào, anh lại trở về dáng vẻ như xưa.
“Vậy mới đúng chứ.” Ngô Thường nói: “Vừa nãy tôi tưởng anh mù rồi.”
“Không ngầu sao?” Lâm Tại Đường hỏi: “Rất nhiều người nói tôi mang kính đen nhìn ngầu lắm.”
Ngô Thường nói “ngầu ngầu”, rồi đưa tay ra với anh: “Thiên Khê chào đón anh.”
Lâm Tại Đường đưa tay nắm lại, bàn tay ấy giờ tràn đầy sức mạnh, trong lòng anh thầm kinh ngạc, bất giác siết chặt hơn: “Cảm ơn.”
Ngô Thường cũng siết lại, cái bắt tay này như một sự hóa giải triệt để, cũng như một cuộc trùng phùng trang trọng.
“Là… Lâm Tại Đường?” Tống Cảnh vô cùng ngạc nhiên, vừa đẩy gọng kính vừa đi về phía anh, vừa đi vừa nói: “Lâm Tại Đường còn sống! Vẫn đẹp trai như ngày nào!”
Nói xong, cô ấy lại như có hơi giận: “Dựa vào cái gì chứ, sao anh không có lấy một nếp nhăn nào? Cũng đâu có bụng bự! Anh…”
“Anh cốt cách khác người, em cứ việc ganh tỵ thôi.” Nói rồi, anh còn nháy mắt với Tống Cảnh một cái.
Liêu Ân Hoành cúp điện thoại công việc cũng bước lại, chìa tay ra với anh: “Tổng giám đốc Lâm, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp.” Lâm Tại Đường đáp: “Cảm ơn Tổng giám đốc Liêu đã kiên trì giữ vững ý kiến, cùng Đèn Trang Trí Tinh Quang vượt qua hai năm khó khăn nhất… Năm nay tôi có thể nhận được tiền chia lợi nhuận rồi chứ?”
“Khả năng lớn là có đó.” Liêu Ân Hoành nói: “Chúng ta đều đã thấy được tiền lời quay vòng về rồi.”
Lâm Tại Đường vỗ vai Liêu Ân Hoành, rồi xoay người nhìn lại Thiên Khê, nói: “Đừng khách sáo nữa, ai có thể dẫn tôi đi ngắm Thiên Khê mới nào?”
Tống Cảnh lùi một bước, xua tay nói: “Mỗi ngày em đi bộ trung bình ba mươi ngàn bước, thật sự không còn sức để dẫn anh dạo Thiên Khê nữa. Tổng giám đốc Ngô đi đi, dù sao cậu ấy ngày nào cũng đi tuần tra hai lượt mà.”
“Vậy… mời?” Lâm Tại Đường hơi nghiêng người, nhường cho Ngô Thường một lối đi.
Ngô Thường cười đùa: “Làm hướng dẫn viên cho Tổng giám đốc Lâm chuyện này tôi rành, thôi để tôi dẫn vậy.”
Lâm Tại Đường đi theo sau cô, liếc nhìn hàng chữ “Thiên Khê chào đón bạn”. Thỉnh thoảng anh có lướt xem trên mấy ứng dụng đánh giá, “Thiên Khê chào đón bạn” đã trở thành một nhà hàng check-in mới ở Hải Châu. Có người nói muốn ăn “mùi vị Hải Châu xưa” thì tới quán mì Hương Ngọc ở phố cổ, muốn ăn “mùi vị Hải Châu mới xen xưa” thì tới “Thiên Khê chào đón bạn”. Rất trùng hợp là, hai nhà hàng này cùng một cô chủ.
Trước cửa “Thiên Khê chào đón bạn” lúc này có quầy nước tặng miễn phí, Lâm Tại Đường dừng bước, thấy đó là món chè đậu xanh quen thuộc, bèn bước tới múc một ly nếm thử.
Anh đã hai năm không uống rồi, vừa mới nhấp một ngụm liền được vị quen thuộc ấy xoa dịu.
“Ngon không?” Ngô Thường hỏi.
“Đúng là nguyên chất, ngon lắm.” Lâm Tại Đường lại gọi thêm một ly nữa. Trời quá nóng, chiếc áo sơ mi trắng của anh đã bị mồ hôi thấm ướt một chút. Ngô Thường nhớ khi xưa anh vốn không hay ra mồ hôi, giống như một người thằn lằn không nhiệt độ. Chắc tám phần là già rồi, thân thể suy yếu đó thôi. Cô âm thầm châm chọc Lâm Tại Đường, nhưng nét mặt không giấu được, anh vừa ngoái đầu lại liền thấy vẻ mặt kỳ quái của cô, bèn xòe tay ra, ý là: có gì sao?
Ngô Thường cũng học theo anh xòe tay: không có gì hết. Nhưng vẫn lướt mắt nhìn qua áo sơ mi của anh.
Lâm Tại Đường cúi đầu, dùng ngón tay nhấc lên lay lay, nói: “Nóng quá, lát nữa tôi thay ra.”
“Anh có thể thử khỏi mặc luôn đó.” Ngô Thường nói.
“Tôi đi dự đại hội cổ đông không lẽ không nên nghiêm chỉnh chút sao?” Lâm Tại Đường hỏi ngược lại.
Ngô Thường như bừng tỉnh, quả nhiên có vài người bất kể trải qua bao nhiêu năm, cái chất trong xương cốt cũng chẳng thay đổi, vẫn cứng nhắc giáo điều như vậy.
Lúc này chị Hứa đứng ở cửa quán cà phê, bàn tay che trán chắn nắng cho mắt, người bạn trai miền Nam nước Pháp của chị đứng bên cạnh, cánh tay dài vòng qua vai chị. Cả hai đều đang nhìn Lâm Tại Đường.
“Nè! Tổng giám đốc Lâm!” Chị Hứa gọi anh: “Lâu quá không gặp, lát nữa qua uống ly cà phê nha!”
“Được thôi.”
Lâm Tại Đường phát hiện, dường như hễ tới Thiên Khê, giọng nói của ai cũng lớn hơn trước kia. Có lẽ vì biển rộng gió to, không la thì người ta không nghe thấy. Ngay cả Lâm Tại Đường cũng vô thức nâng cao giọng, hướng về phía chị Hứa mà kêu:
“Tôi còn muốn ăn một miếng bánh mì nữa. Nhưng tôi nôn nóng muốn đi coi thử khoản đầu tư của tôi lắm rồi!”
Người bạn trai miền Nam nước Pháp của chị Hứa lộ ra vẻ hiếu kỳ phóng đại đặc trưng của người ngoại quốc, đang há miệng chuẩn bị hóng chuyện thì bị Ngô Thường bắt gặp, vội giục Lâm Tại Đường: “Đi mau, không đi thì trễ mất.”
Cô nói xong liền quay đầu bước đi, Lâm Tại Đường cũng sải chân bước theo sau.
Bóng dáng hai người họ chồng lên nhau trên bãi cát, có lúc hợp thành một hình thù kỳ lạ, có lúc lại tách rời, mang theo đôi chút thú vị.
“Lão Vàng…” Lâm Tại Đường chỉ vào con chó già nằm phục trong bóng râm, nói: “Đó là Lão Vàng!”
Nhìn thấy người bạn tốt Lão Vàng, anh có chút kích động: “Là Lão Vàng sao?”
“Ừ.” Ngô Thường nói: “Lão Vàng già quá rồi, năm rồi từng cứu cấp một lần, tuy giữ được mạng, nhưng nó bị liệt, mất luôn địa vị đại ca giang hồ. May mà chó ở Thiên Khê biết kính lão, tuy không nghe lời, nhưng cũng không ăn h**p nó.”
Lâm Tại Đường bước tới, gọi: “Lão Vàng, mày còn nhận ra tao không?”
Lão Vàng bất ngờ đứng phắt dậy, sủa một tiếng về phía anh, làm Lâm Tại Đường giật cả mình. Anh chỉ vào Lão Vàng, hỏi Ngô Thường: “Đây là bị liệt đó hả?”
Ngô Thường phá lên cười: “Giỡn anh đó, anh cũng tin nữa! Lão Vàng lúc nào cũng là vương của chó Thiên Khê!”
Lão Vàng tuy đã già, đi thì loạng choạng, nhưng lúc đứng dậy vẫn rất oai phong. Nó nhận ra Lâm Tại Đường, vẫy đuôi về phía anh.
Lâm Tại Đường ngồi xổm xuống xoa đầu nó, nhìn vào mắt nó. Khi Lão Vàng còn là Tí Vàng, Lâm Tại Đường đã thích nhìn khuôn mặt chó của nó rồi. Lão Vàng ở Thiên Khê bao nhiêu năm, tiễn biệt biết bao đám tang, rõ ràng là một con chó từng trải. Nó không thích kiểu trùng phùng đầy nặng nề này của Lâm Tại Đường, mất kiên nhẫn sủa anh thêm một tiếng, như bảo anh hãy phấn chấn lên, đừng có u sầu.
Sau đó nó lại chạy lên trước hai bước, ra hiệu cho họ mau đi tiếp.
Lâm Tại Đường, Ngô Thường, và Lão Vàng, một lần nữa lại tổ thành đội tuần hành của bọn họ. Mùa hè ở Thiên Khê vẫn y như xưa, ẩm ướt, oi bức, gió biển mang theo vị mằn mặn dính bết trên da thịt con người, cho đến khi biến cả trong lẫn ngoài người ta thành “Thiên Khê”. Lâm Tại Đường mới đi đến cổng làng thôi mà đã nhớ lại tất cả những ký ức về Thiên Khê.
Cái trạm xe buýt tồi tàn năm nào, cây quế trong sân bà Tiêu, con đường nhỏ hẹp và tiếng ve sầu râm ran không dứt, tất cả ký ức mùa hè cứ thế ập vào đầu anh một cách mạnh mẽ, không cho kháng cự, khiến anh nhớ lại mấy mươi năm Thiên Khê của mình.
Lâm Tại Đường thậm chí còn cảm thấy mình đang hoài niệm.
“Thấy như nào?” Ngô Thường hỏi anh: “Còn thấy quen không?”
“Đều không còn nữa.” Lâm Tại Đường nói: “Rất nhiều thứ đã không còn, nhưng những cái tôi thích nhất, ấn tượng sâu nhất thì vẫn còn. Cho nên khi em cải tạo, đúng là rất dụng tâm.”
“Đúng vậy.” Ngô Thường nói: “Tốn rất nhiều tâm tư, tôi vừa muốn giữ lại những thứ quý báu nhất của Thiên Khê, lại vừa muốn cho nó thêm vẻ đẹp mới. Thậm chí còn nhờ chú Giang Triết giúp liên hệ đơn vị bảo tồn và tu sửa cổ kiến tới xem. Dĩ nhiên, Thiên Khê không tính là kiến trúc cổ, nhưng rốt cuộc nó cũng đã rất rất xưa rồi…”
“Tôi hiểu.” Lâm Tại Đường khẳng định: “Không dễ dàng gì.”
“Chuyện này đương nhiên phải cảm ơn số tiền anh đưa.” Ngô Thường hỏi anh: “Anh dùng số tiền còn lại đó để khởi nghiệp hả?”
Lâm Tại Đường đâu có tiền dư.
Khi chuyện hơn mười mấy triệu kia xảy ra, Lâm Tại Đường liền ý thức được: đó chỉ là một phần nhỏ số tiền Lâm Chử Súc vay nợ, sau này sẽ còn có vô số người kéo tới đòi nợ nữa. Lâm Tại Đường quá hiểu cha mình rồi.
Anh đem toàn bộ số tiền còn lại đưa hết cho Nguyễn Xuân Quế, lúc rời đi chỉ có một chiếc bán tải cũ và hai trăm ngàn tệ. Nghĩ ra được dự án rồi nhưng lại không có vốn khởi động, anh phải mượn Chu Ngọc Đình hai triệu.
Nhưng Lâm Tại Đường không nói những chuyện này với Ngô Thường, anh thấy hôm nay rất vui, không cần thiết nhắc tới những chuyện quá khứ khiến người ta mất hứng.
“Chỉ cần tôi muốn tìm tiền thì rất dễ thôi.” Lâm Tại Đường nói: “Em quên tôi từng là ai rồi sao? Doanh nhân trẻ xuất sắc.”
“Ghê nha.” Ngô Thường giơ ngón tay cái với anh.
Hai người đã đi tới trước cửa nhà, Ngô Thường tự nhiên bước vào, mời Lâm Tại Đường vào nhà ngồi. Lâm Tại Đường đứng chần chừ ngoài cửa, không dám bước vào. Sợ bên trong vẫn giống như trước, lại cũng sợ không còn giống nữa, tâm tình ngổn ngang trăm mối.
Ngô Thường đã đi tới cửa nhà, thấy Lâm Tại Đường vẫn đứng yên không nhúc nhích, bèn nhíu mày: “Anh làm gì vậy? Vô đi chứ. Phải tám người khiêng kiệu rước anh hay gì?”
Lão Vàng thấy Lâm Tại Đường chậm chạp thì ngậm lấy ống quần anh kéo vào: Đi thôi, tôi còn phải uống nước nữa đó.
Lâm Tại Đường bước vào, thấy trong sân cây vẫn còn, cây sào phơi mì vẫn còn, cái bàn dưới gốc cây vẫn còn, mấy cái ghế vẫn y như trước.
“Nhà tôi không có sửa sang lại. Vì có người muốn tham quan ngôi nhà dân cư nguyên gốc, nên cuối cùng để nguyên.” Ngô Thường nói: “Vẫn giống như hồi trước.”
Thấy áo sơ mi của Lâm Tại Đường ướt đẫm, cô liền hỏi: “Anh có nóng không? Có đem đồ để thay không?”
Lâm Tại Đường thành thật đáp: “Nóng, nhưng đồ thay thì để trên xe rồi.”
“Để tôi kiếm cho anh.”
Ngô Thường lon ton chạy vào phòng ngoại, căn phòng đó vẫn giống như xưa. Ông nội mất, cô qua nhà bà nội Xuân Hoa dọn mấy món di vật cuối cùng của người lớn tuổi, đều đem hết về đặt trong căn phòng này.
Cô ngồi xổm trước chiếc giường gỗ, kéo cái rương chứa đồ ra ngoài, phát ra tiếng kêu xột xoạt.
Lâm Tại Đường từ ngoài sân bước vào, đứng ở cửa nhìn cô.
Trong giấc mơ anh luôn mơ thấy cô, có lúc họ còn cãi nhau trong mơ, tỉnh dậy rồi tim anh vẫn còn nhói đau.
“Anh có muốn coi thử di vật của ông nội có món nào cần mang đi không?” Ngô Thường ngẩng mặt nhìn anh, nói: “Hồi đó hỏi anh thì anh kêu để tôi giữ lại, tôi biết đó là ý tốt. Nhưng tôi cũng không thể ích kỷ vậy được, anh cũng lựa hai món mang đi đi.”
Lâm Tại Đường không trả lời cô, chỉ lắc đầu.
Anh dịu dàng nhìn Ngô Thường, ánh mắt ấy còn mang theo chút từ bi.
Ông nội và bà ngoại đã cùng nhau đi rồi.
Họ đi về phía biển cả.
Trước lúc đi, bà ngoại có gọi điện cho Ngô Thường.
Hôm đó trời mưa lất phất, nhưng sóng biển lại dâng trào dữ dội, trong điện thoại Ngô Thường nghe rất rõ.
Bà ngoại vui vẻ chào tạm biệt cô, bà nói: “Thường Thường à, sau này nhớ ngoại thì ra biển ngồi chút đi, con nói với biển câu gì ngoại cũng nghe thấy hết!”
Ngô Thường không khóc, cô nũng nịu nói: “Nhưng mà ngoại ơi, ngoại không cho con ra biển mà, ngoại nói biển ăn người đó.”
“Con lớn rồi, được rồi mà! Thường Thường ngoan, tạm biệt con nhé!”
Sau khi bà ngoại đi, Ngô Thường dọn dẹp căn phòng này, đem đồ của ông nội dời sang đây, như vậy cả nhà lại được đoàn tụ.
“Còn buồn không?” Lâm Tại Đường bỗng khẽ hỏi cô.
Khóe môi Ngô Thường mím lại, làm bộ dáng mấp mé muốn khóc.
Lúc này Lâm Tại Đường đưa cánh tay ra với cô, anh muốn ôm cô để an ủi.
Ngô Thường không từ chối, cô đứng dậy bước tới trước mặt anh, tựa đầu vào lồng ngực anh.
Cánh tay anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Còn anh? Anh còn buồn không?” Ngô Thường khẽ hỏi anh.
Lâm Tại Đường nghĩ một chút rồi nói: “Không buồn. Tôi cũng giống em, duyên thân tình mỏng lắm.”
Ngô Thường bị anh chọc cười, hít mũi một cái.
Chỉ có khoảnh khắc này họ mới thật sự đồng cảm với nhau.
Ngô Thường ôm chặt lấy Lâm Tại Đường.
Cô rất vui vì Lâm Tại Đường có thể quay lại Thiên Khê, quay lại chốn này, để họ còn có thể ôm nhau như những người bạn.
Ngô Thường vỗ vỗ lưng anh, chọc ghẹo: “Trời đất ơi, mau đi thay đồ đi!”
Cô lùi về bên giường, đưa cho anh chiếc áo thun vừa tìm được, tiện thể liếc qua phần th*n d*** của anh.
Lâm Tại Đường cầm cái áo thun trong tay lúng túng buông xuống để che, đợi Ngô Thường đi ra ngoài đóng cửa lại, anh mới chợt nhớ ra như vậy coi như chẳng thay đổi gì. Anh muốn đi tắm.
Qua cửa, anh hỏi Ngô Thường: “Đêm nay còn nhà nghỉ trống không? Tôi muốn đi tắm liền bây giờ.”
Ngô Thường ngồi trong sân vừa uống trà vừa nói: “Lên lầu tắm đi. Phòng còn chưa dọn xong, đừng có làm phiền người ta.”
“Có tiện không?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Không tiện, có camera đó.” Ngô Thường nói lớn: “Anh tắm thì đừng có c** đ* ra nha!”
Lâm Tại Đường nín cười bật ra một tiếng.
Phòng tắm đó anh rất quen thuộc, xoay người, cúi xuống, đưa tay đều ở khoảng cách vừa vặn, nhưng anh vẫn cẩn thận từng chút, sợ đụng trúng chính mình. Tắm một lần thì mồ hôi chảy ròng ròng, bất đắc dĩ phải xả thêm một lần nữa. Khi ra ngoài, cả người lại trở nên mát mẻ sạch sẽ, ngồi đối diện Ngô Thường ăn dưa hấu.
Ngô Thường hỏi anh định ở lại mấy ngày, anh đáp hai ngày.
“Hôm nay tính một ngày hả?” Ngô Thường hỏi.
Vốn dĩ là tính, nhưng Lâm Tại Đường theo bản năng nói: “Không tính, từ mai mới bắt đầu tính.”
Ngô Thường như nhìn thấu anh, cô bĩu môi, sau đó lại hỏi: “Vậy anh muốn làm gì? Tôi có thể tiếp đãi nhà đầu tư mà.”
Lâm Tại Đường buột miệng nói ra mấy chuyện anh muốn làm ở Thiên Khê: “Tôi muốn đi bãi biển bắt cua đem ra thị trấn bán, muốn ăn món hương vị Hải Châu do hậu duệ ngự trù nấu, muốn đi thắp nhang cho ông nội, bà ngoại và mẹ Hương Ngọc, còn muốn hứng gió biển đêm.”
“Hết rồi?” Ngô Thường nói: “Là một nhà đầu tư cao quý, mà anh chỉ có bấy nhiêu nguyện vọng mộc mạc vậy thôi hả?”
“Tôi còn có thể có nguyện vọng gì khác sao?”
“Ví dụ?”
“Ví dụ nếu em tiện thì tính toán giúp tôi khi nào tôi bắt đầu có thể lấy được cổ tức. Chuyện khởi nghiệp của tôi cần thêm vốn khởi động.” Lâm Tại Đường nghiêm túc nói.
“Chuyện nào ra chuyện đó phải không?” Ngô Thường gật đầu liên tục: “Lâm Tại Đường, hay dữ nha! Được được, tôi tính liền.”
Cô nói xong lại nhớ ra chuyện gì, chạy vào nhà lấy cái bàn chải điện Tống Cảnh tặng cô, đưa cho Lâm Tại Đường: “Nói đi! Có phải anh làm không?”
Lâm Tại Đường bất ngờ vô cùng.
Anh chắc chắn việc này anh không để lộ chút tin tức nào, nhưng anh cũng không muốn gạt Ngô Thường: “Đúng vậy, sao em biết?”
“Tôi biết mà!” Ngô Thường cả người đầy vẻ đắc ý: “Tôi đoán đó! Tôi đoán một cái là đúng anh làm! Nhưng Tống Cảnh thì nói không thể nào.”
Trên thị trường mỗi ngày đều có sản phẩm mới ra đời, vậy mà Ngô Thường lại đoán trúng ngay cái này, chẳng hề có chút dấu hiệu báo trước, chỉ cảm thấy đó chính là Lâm Tại Đường.
Lâm Tại Đường còn thấy áy náy vì chuyện này, anh nói: “Sản phẩm nhỏ thôi, hiện giờ chỉ có mẫu này, sản lượng cũng không nhiều, để Tổng giám đốc Ngô chê cười rồi.”
“Không.” Ngô Thường nói: “Rất dễ dùng, giá trị lại siêu cao. Tống Cảnh nói anh coi thường loại kinh doanh nhỏ lẻ này, nhưng tôi nghĩ nếu lúc anh rời Hải Châu hai bàn tay trắng, thì loại kinh doanh nhỏ lẻ này chính là trận lật mình đầu tiên của anh.”
Ngô Thường không cần hỏi thăm ai, cũng biết lúc sinh thời Lâm Chử Súc đã gây ra cho Lâm Tại Đường họa lớn đến mức nào, bởi vì lần Nguyễn Xuân Quế tự tử khi đó thật sự quá chấn động.
Cô không hỏi Lâm Tại Đường rốt cuộc anh đã thay Lâm Chử Súc trả bao nhiêu tiền, nhưng cô biết, Lâm Tại Đường nhất định đã trải qua một quãng thời gian cực kỳ, cực kỳ gian nan.
Người như anh sẽ không bao giờ than khổ với người khác.
“Mà, anh khó khăn lắm mới về được một lần, nguyện vọng của anh tôi sẽ thỏa hết. Hôm nay đã không tính vào lịch trình thì đi uống cà phê trước đi, giúp tôi xem dãy ven biển kia thiết kế có hợp lý không, cho tôi chút ý kiến.” Ngô Thường gõ gõ lên bàn: “Đi! Đi làm việc!”
Cô y như một bà chủ keo kiệt, chỉ thiếu điều cầm roi quất Lâm Tại Đường thôi.
Chị Hứa chờ họ đã lâu, bạn trai miền Nam nước Pháp của chị ở bên trong không ngừng pha cà phê. Quán cà phê cũng bán cocktail, cậu bartender mặc một chiếc sơ mi rộng nhăn nhúm, dáng vẻ phong trần rạng rỡ, hơi lém lỉnh. Ngược lại rất dễ lôi kéo mấy cô gái trẻ, trước quầy bar vây quanh mấy cô đang chờ rượu.
Chị Hứa hỏi Lâm Tại Đường hiện giờ ở đâu, Lâm Tại Đường nói ở ngoại ô Thượng Hải. Chị lại hỏi anh có tính về không, Lâm Tại Đường nói có, chắc là vẫn sẽ chọn an cư ở khu công nghiệp ven biển. Thuê một xưởng nhỏ, thêm một kho hàng, tạm thời cũng đủ dùng.
Chị Hứa lại hỏi khi nào anh trở về? Anh nói nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm.
Ngô Thường nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh, cô biết Lâm Tại Đường không phải loại người nói bừa, nghĩ đến việc anh sẽ về, trong lòng cô liền vui sướng.
Lâm Tại Đường nhận ra điều đó, hướng về phía cô mấp máy môi: Thật đó.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc