Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 111
Starlight Haven
Chương 111: Ngày hè
*
Tôi ở trong mùa hè xinh đẹp này.
Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống,
Hoa ven đường đã trồng sẵn cho người,
Rượu trong ly cũng đã rót đầy,
Xin người hãy mang theo câu chuyện của mình
Mà đến gặp tôi.
– Tháng 8 năm 2022, Starlight Haven, Ngô Thường
–
“Dịch vụ nhập vai mà tôi nói là có ý gì đây?” Ngô Thường thấy nhân viên của cô ai nấy đều nhíu mày, giống như cô đang nói tiếng ngoài hành tinh, bèn nhịn không được cười. Sau đó cô kiên nhẫn giải thích: “Trước giờ cứ nhắc tới phức hợp, vậy phức hợp là gì? Chính là mọi người có thể xem cả Thiên Khê như một công ty lớn, còn mấy người đó, chính là đang làm việc ở từng bộ phận khác nhau trong công ty. Đừng quan tâm anh là đầu bếp nhà hàng, hay hộ lý ở viện dưỡng lão, hay quản gia nhà nghỉ, thì mọi người đều là đồng nghiệp hết á!”
“Ồ ồ ồ, bà hiểu rồi!” Bà Tiêu ngồi trên xe lăn nói: “Bà cũng là đồng nghiệp.”
Cả đám cùng phá ra cười.
“Đúng rồi, bà Tiêu. Bà là đồng nghiệp ở bộ phận di sản phi vật thể đó nha!” Ngô Thường cười nói: “Nếu người ta hỏi chuyện của công ty mình, mà bà chỉ biết tới phần việc nhỏ của mình, thì chẳng phải người ta thấy nhân viên công ty mình lòng dạ không đồng lòng sao? Cho nên á! Buổi tập huấn này chính là để mọi người quen thuộc với toàn bộ công ty! Người ta hỏi chuyện Thiên Khê của mình, ai nấy đều trả lời được! Được không nè?”
Ngô Thường nghiêng đầu, đáng yêu hỏi: “Được không nè?”
“Được!”
“Vậy thì mời thầy Chu Ngọc Đình đến tập huấn cho mọi người nha!” Ngô Thường nói xong lại giơ một ngón tay làm điệu bộ hù dọa: “Có thi đó nha! Học giỏi thì có thưởng, học dở thì trừ tiền!”
Nói rồi, cô quay người bỏ đi.
Cô mặc một chiếc váy hai dây hoa nhí, mang đôi dép kẹp, đội cái nón rộng vành che nắng, đi trên bãi biển dài và sạch sẽ, giống hệt một cô gái miền nhiệt đới.
Chị Hứa trong quán cà phê ló đầu ra từ cửa sổ nhìn ra biển, lớn tiếng gọi: “Ngô Thường! Americano đá xong rồi nè!”
Ngô Thường nghe vậy liền vui vẻ chạy tới, mùa hè nóng bức ở Thiên Khê này, Americano đá chính là cứu tinh của cô! Ngồi trước khung cửa sổ to đùng trong quán cà phê, có thể nhìn bao quát cả bãi biển. Bên cạnh ly cà phê đá của cô còn để nửa quả dưa hấu, cà phê đá đi cùng dưa hấu chính là combo giải nhiệt đỉnh nhất của cô. Uống một hớp cà phê, ăn một miếng dưa, chị Hứa ngồi bên cạnh cười nói cô đang ăn “combo đau bụng chạy”. Cô thì lắc đầu lắc cổ, tỏ ra tràn đầy chờ mong.
Lúc này trên bãi biển đã dựng lên rất nhiều dù che nắng, còn có cả lều nhỏ, mọi người đang đùa giỡn cùng sóng biển, tiếng cười nói rộn ràng náo nhiệt.
Máy nhận order của chị Hứa cứ nhảy liên tục, địa chỉ đặt món cũng buồn cười lắm: “Cái lều màu đỏ thứ năm tính từ bên trái trên bãi biển”, “Người đang chơi lướt sóng ngay bờ biển trước quán cà phê”… Chị Hứa vừa nhìn vừa cười nói: “Ngô Thường, cảm giác như này cưng biết nên diễn tả sao không?”
“Diễn tả như nào?”
Chị Hứa nhấc một lọn tóc đỏ đã nhuộm của mình lên, nói: “Người chết sống lại. Thiên Khê hồi sinh rồi.”
Cách ví von này hay thật, Ngô Thường cười.
Cô ngồi một lúc, nghĩ tới ở cổng đang làm bảng chữ, bèn chào chị Hứa rồi đi về hướng đó. Trên bãi cát, tấm bảng chữ trắng đục lỗ đang được gia cố, từ nay về sau “Starlight Haven” sẽ sừng sững nơi đây.
Cái tên này cũng không phải không mang theo lãng mạn nào.
Có một đêm, Ngô Thường với Tống Cảnh bỗng dưng muốn ra biển dạo. Hôm đó gió đêm dịu dàng, sao giăng đầy trời, lại nghiêng xuống biển, từng đợt từng đợt dồn về phía bờ.
Starlight Haven bỗng chốc xông vào đầu Ngô Thường, cô sốt ruột chia sẻ cảm giác lúc đó với Tống Cảnh, hai người liền quyết định dùng cái tên này, còn vui vẻ chạy nhảy khắp trên bãi cát.
Thiên Khê xưa nay vốn là một nơi chẳng ai biết tới.
Trước kia, nếu bạn ở bên ngoài mà nhắc tới Thiên Khê, sẽ có người đầy vẻ nghi hoặc hỏi: Thiên Khê? Thiên Khêở đâu vậy? Thiên Khê là chỗ như thế nào?
Nhờ vào nỗ lực bền bỉ không ngừng của người Thiên Khê, đường mới được xây tới tận đây, ngày càng có nhiều người biết đến nơi này. Họ muốn tới Thiên Khê xem thử.
Nếu bạn từng vô tình ghé Thiên Khê vào mười năm trước hay sớm hơn nữa thì sẽ biết, Thiên Khê ngày nay đã thay đổi biết bao. Nó không còn dáng vẻ già nua tàn tạ, mà đang dần dần khoác lên một diện mạo mới.
Ngô Thường rất vừa ý với cái bảng chữ này, cô chụp một tấm hình gửi cho Liêu Ân Hoành, nói: “Thấy chưa, bảng hiệu dựng lên rồi. Đại hội cổ đông lần đầu tiên cũng nên mở thôi.”
Những cổ đông quan trọng của Starlight Haven gồm có: bốn chục triệu tiền mặt góp vốn của Lâm Tại Đường, bốn chục triệu đầu tư từ tổ chức của Liêu Ân Hoành, mười ba triệu của riêng Ngô Thường, cùng với bảy triệu gom góp chung của dân Thiên Khê. Trong hai năm qua, họ đã bỏ ra khoảng hai chục triệu để sửa sang lại những căn nhà cổ của Thiên Khê, đồng thời tiến hành quy hoạch thiết kế thống nhất; dùng gần mười lăm triệu nâng cấp cơ sở vật chất ngoài trời; bỏ ra gần mười triệu làm hàng loạt quảng cáo…
Cứ như vậy, trong những ngày đêm bận rộn liên miên, Starlight Haven rốt cuộc cũng sắp ra mắt.
Lạ thay, Ngô Thường lại không có cái cảm xúc hừng hực sục sôi nào, trong lòng cô rất bình thản, như thể tất cả những gì đang diễn ra vốn dĩ đã thuận theo lẽ thường.
Sau khi bọn họ xác định ngày của cuộc “Đại hội cổ đông” đầu tiên, tức là hội nghị khởi động kinh doanh, Ngô Thường nghĩ tới việc phải báo cho Lâm Tại Đường một tiếng.
Hai năm trước, sau khi Lâm Tại Đường chuyển tiền mặt vào tài khoản của Ngô Thường xong thì rời khỏi Thiên Khê, từ đó về sau, anh không còn tin tức gì nữa. Ngô Thường vẫn theo thói quen công việc, mỗi tháng gửi báo cáo tài chính cho Lâm Tại Đường để anh biết, thường thì anh chỉ trả lời: “Nhận được rồi, cảm ơn em.” Thỉnh thoảng anh sẽ hỏi Ngô Thường có thuận lợi không, mọi chuyện có như ý không, Ngô Thường sẽ trả lời thật lòng. Ngoài ra thì không có thêm cuộc trò chuyện nào khác.
Không ai biết Lâm Tại Đường sau khi từ chức ở Đèn Trang Trí Tinh Quang đã đi đâu làm gì.
Rất nhiều phóng viên kinh tế muốn phỏng vấn anh, hoặc các diễn đàn mời anh tới, anh cũng đều từ chối hết, cứ vậy biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Lâm Tại Đường – vị doanh nhân trẻ từng một thời lừng danh ở Hải Châu, đã bị người ta dần dần quên lãng.
Cùng lúc đó, một sản phẩm chăm sóc răng miệng nhỏ gọn mà tinh tế – bàn chải đánh răng điện, xuất hiện trên nền tảng xã hội, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã có được sức ảnh hưởng trong một phạm vi nhất định.
Có một ngày, Tống Cảnh không nhịn được mà mua một cái, vừa dùng vừa nói: “Tuyệt quá trời! Cái này chẳng phải còn xài sướng hơn mấy loại hai ba ngàn bên nước ngoài sao?!”
Cô ấy cũng tặng Ngô Thường một cây, Ngô Thường dùng thử: rất êm, rất thoải mái.
Ngô Thường cảm thấy phong cách ra mắt sản phẩm này rất giống Lâm Tại Đường, nhưng Tống Cảnh lại nói: Sao có thể chứ? Lâm Tại Đường chịu làm lại từ con số 0 hả? Chuyện làm ăn nhỏ như này, Lâm Tại Đường có thèm để mắt tới sao?
Ngô Thường không nói gì thêm.
Bây giờ là lần đầu tiên trong hai năm qua, cô gọi điện cho Lâm Tại Đường.
Điện thoại “tút tút” mấy tiếng, Lâm Tại Đường bắt máy. Ngô Thường nghe bên anh có tiếng “vo vo vo”, rồi giọng một người phụ nữ vang lên: “Cái thông số này phản ứng không đúng, làm lại đi.”
Ngô Thường vội nói: “Anh đang bận hả? Có tiện nghe điện thoại không?”
Lâm Tại Đường mấy ngày nay chưa cạo râu, trông ngược lại giống như một anh chàng kỹ thuật cắm đầu trong phòng thí nghiệm. Anh đưa tay ấn ngực, đè xuống nhịp tim đang đập thình thịch, giả vờ bình tĩnh mà nói: “Cũng ổn, em chờ tôi chút.”
Anh cầm điện thoại đi ra ngoài, tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, hỏi Ngô Thường: “Em tìm tôi có chuyện gì sao? Gặp khó khăn gì rồi hả?”
Ngô Thường cố tình chọc anh: “Đúng đó, gặp khó khăn rồi.”
Lâm Tại Đường liền nói ngay: “Cần tôi làm gì?”
“Cần anh về Hải Châu một chuyến.” Cô nói xong liền chờ phản ứng của Lâm Tại Đường, thật sự nhịn không được nữa thì bật cười: “Chọc anh thôi. Khu phức hợp sắp mở đại hội cổ đông lần đầu, anh là một trong những cổ đông lớn nhất, cũng phải đi họp một chút chứ.”
“Tôi không phải cổ đông, số tiền đó tôi đưa cho em quản lý, em mới là cổ đông thật sự.”
“Không thể nói vậy được, cũng không thể làm vậy được.” Ngô Thường nói: “Nếu tôi là người xấu, vậy thì tôi đã nuốt gọn bốn chục triệu của anh rồi. Không cần thiết đâu, chuyện nào ra chuyện đó.”
“Được rồi.” Lâm Tại Đường nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi có thể xuất một giấy ủy quyền cho em, để em thay tôi thực hiện tất cả quyền lợi ở đại hội cổ đông. Được không?”
“Được chứ.”
“Vậy thì tốt. Phiền em rồi.”
Lâm Tại Đường nói xong cũng chưa cúp máy, anh muốn trò chuyện với Ngô Thường thêm vài câu, lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Lúc này nhớ tới thân phận cổ đông hữu dụng của mình, bèn làm bộ làm tịch mà nói: “Tiến độ tới đâu rồi? Khu phức hợp đặt tên là gì? Còn chuyện kết nối với khu công nghiệp thì sao?”
Ngô Thường nghe vậy hơi bực: “Mỗi lần tôi gửi tiến độ công việc cho anh, anh toàn không coi hả?”
Lâm Tại Đường cười: “Có coi rồi. Tên nghe hay lắm.”
“Vậy tôi kiểm tra anh, hỏi nhanh đáp lẹ, tên là gì?”
“Starlight Haven.”
“Vậy còn tạm được.” Ngô Thường nói: “Thì ra anh biết rõ còn hỏi lại.”
Lâm Tại Đường gãi gãi đầu.
Vì vẫn còn việc phải làm, anh đành kết thúc cuộc gọi. Cúp máy xong, anh nhìn chằm chằm điện thoại mấy giây, rồi gửi cho Ngô Thường một tin nhắn: “Tên nghe hay lắm, hay lắm.”
Lâm Tại Đường nhớ lại mùa hè năm 2006, Ngô Thường từng chỉ qua bên kia biển mà nói với anh: Em nhất định phải đi tới bên kia, tìm được nơi thuộc về em. Giờ đây cô đã có Starlight Haven của riêng mình, một dải bờ biển rực rỡ ánh sao.
“Cảm ơn.” Ngô Thường nói: “Lúc nào rảnh thì hoan nghênh anh quay lại Thiên Khê xem thử. Dĩ nhiên, cũng luôn hoan nghênh anh kể cho tôi nghe tình hình gần đây của anh. Tôi thật sự rất muốn được nghe câu chuyện một thanh niên doanh nhân biết tiến biết lùi, nay có thể Đông sơn tái khởi.” Đây là viễn cảnh tươi đẹp mà cô dành cho Lâm Tại Đường.
“Xin tĩnh chờ tin lành.” Lâm Tại Đường đáp.
“Ừ.”
“Cùng nhau cố gắng.”
“Cùng nhau cố gắng.”
Ngô Thường cất điện thoại, lại bắt đầu “tuần tra núi” hai lần mỗi ngày của cô. Mỗi ngày cô đều cố định đi khắp trong ngoài Thiên Khê hai lượt, chỉ có không ngừng thân ở trong cảnh, cô mới liên tục bùng nổ cảm hứng. Việc khai trương đã kề cận, cô lo sợ từng chi tiết làm không chu toàn, nên phải lặp đi lặp lại mà tinh chỉnh.
Tống Cảnh khuyên cô đừng có căng thẳng quá, cô cố tình duỗi tay ra hỏi: “Mình căng thẳng hả?”
“Cậu chỉ còn thiếu điều sắp căng đứt thôi đó!” Tống Cảnh đẩy gọng kính nhỏ của mình, hít hít mũi rồi nói.
So với khu phức hợp, cái thu hút khách trước một bước lại là viện dưỡng lão.
Hai năm nay, sau ba lần mở rộng khu đất, nay đã có hơn hai trăm cụ già cùng lúc vào ở. Ở Hải Châu, đây cũng coi như hạng nhất. Các cụ thích sống ở đây, vì nơi này vừa độc lập lại vừa ấm áp. Chương trình livestream “Ông già và biển cả” do Tống Cảnh nghĩ ra, đôi khi sáng sớm có cả chục cụ già ngồi ngay ngắn bên bờ biển mà gà gật, cảnh tượng hết sức thú vị.
Các cô đều cảm thấy phương hướng đã chọn là đúng.
Ngô Thường khi ấy sẽ nói: “Mình mượn vận khí của mẹ và bà ngoại đó chứ. Hai người đã đem hết may mắn cả đời dành dụm mà trao cho mình rồi.”
“Cậu đừng nói vậy.” Tống Cảnh nói: “Cậu đừng có phủ nhận năng lực của mình.”
Đại hội cổ đông lần đầu tiên của khu phức hợp, mở ra cũng có phần qua loa, bởi vì toàn là người nhà, nên bọn họ đặt hội trường ngay trên bãi cát. Trên cát kê từng dãy ghế nhỏ, sợ mấy cụ già nóng, họ dựng dù che nắng, còn nhờ chị Hứa bày thêm tiệc trà.
Một chiếc bàn nhỏ đặt ngay đó, trên bàn để một cái micro, chiếc micro thì đã được xử lý cẩn thận, không biết ai còn buộc lên nó một đóa bách hợp đang rịn sương.
Ngô Thường gõ gõ micro, hắng giọng rồi nói: “Họp thôi, họp thôi. Chủ trì đâu rồi?”
Chu Ngọc Đình chạy tới: “Ở đây nè, ở đây nè.” Anh ta thậm chí còn thắt cà vạt, đứng đó cứ như đang lo liệu hôn lễ vậy.
Khung cảnh này có chút buồn cười, Liêu Ân Hoành ngồi phía dưới bụm miệng cười. Trước khi xuất phát anh ta còn do dự không biết có nên mời ông chủ tới tham dự hay không, giờ thì may mắn là chưa mời. Với thói quen chỗ nào cũng khắt khe của ông chủ, chỉ riêng cái bố cục đại hội này thôi cũng đủ làm ông ta phát điên lên rồi.
Nhưng Liêu Ân Hoành thì lại thích.
Anh ta chưa từng mở một đại hội cổ đông nào thoải mái, không chính quy như trên bãi biển ngoài trời thế này. Những đại hội cổ đông mà anh từng trải qua đều vô cùng đáng sợ: gươm đao sáng loáng, mỗi người một toan tính, tranh giành công khai lẫn ngấm ngầm, đến cuối cùng thì người ta kiệt sức, chỉ mong lập tức tìm chỗ ngã lưng ngủ chết dí đi. Dĩ nhiên cũng có những đại hội cổ đông chỉ làm cho có lệ, mà như thế thì càng chán ngắt.
Chu Ngọc Đình đang làm diễn văn mở màn, việc gì anh ta cũng đều nghiêm túc và nhập tâm, lời mở đầu thì viện dẫn lung tung, làm ra vẻ đạo mạo. Bà Tiêu nghe đến nỗi gà gật, lại buồn tiểu, dè dặt giơ tay lên.
Chu Ngọc Đình dừng lại hỏi: “Sao vậy, bà Tiêu?”
“Con đẩy bà đi tiểu đi…”
Mọi người liền bật cười rộ, Chu Ngọc Đình giậm chân một cái, bất đắc dĩ phải bước xuống đẩy bà Tiêu đi. Không còn người chủ trì nên đành đi thẳng vào chủ đề chính.
Chủ đề chính là tiến hành lên kế hoạch một số công việc cho lễ khai trương chính thức, bao gồm nhưng không giới hạn ở: ngân sách và danh sách mời cho lễ khai trương, phương án tuyển dụng và đãi ngộ nhân viên mới, xây dựng đợt nhà nghỉ tiếp theo v.v…
Ngô Thường rất nghiêm túc giải thích cho các cổ đông, thật ra ngoại trừ Liêu Ân Hoành thì chẳng ai nghe hiểu, nhưng ai nấy đều ra vẻ như nghe hiểu, mấy cụ già ở Thiên Khê ngửa cổ làm bộ suy tư, trông đáng yêu hết sức.
Cô nói đến khô cả họng, bèn cầm ly uống ngụm nước, nhân tiện liếc về phía cổng. Chỉ một cái liếc, cô thấy một chiếc xe bán tải cũ kỹ dừng lại, trên xe bước xuống một người mặc sơ mi và quần tây.
Người ấy đeo kính râm, sau khi đậu xe thì nhìn về phía hội trường. Ngô Thường nheo mắt lại, khoảng cách quá xa, thật sự không thấy rõ đó là ai, tám phần mười là khách du lịch đến nghỉ mát.
Cô thu tầm mắt về, tiếp tục nói: “Ai đồng ý phương án này thì giơ tay biểu quyết nha!” Cô đưa tay làm mẫu, mấy cụ già tưởng phải đồng ý, liền đồng loạt giơ tay lên. Liêu Ân Hoành lại bật cười.
Người ở xa kia đi thẳng về phía hội trường, đôi giày da rõ ràng không hợp với bãi cát Thiên Khê, bước thấp bước cao, chẳng giữ nổi phong độ và thể diện. Đi gần thêm mấy bước nữa, Ngô Thường nhận ra người đó: chính là “cổ đông” Lâm Tại Đường, đã biến mất suốt hai năm.
Đôi mắt anh bị kính râm che lại, nhưng khuôn mặt lại hướng về phía Ngô Thường, khẽ gật đầu với cô. Ngô Thường cũng gật đầu đáp lễ, vốn định công khai hoan nghênh sự xuất hiện của anh, nhưng nghĩ tới tính anh vốn kín đáo, cô liền tiếp tục nói chuyện.
Lâm Tại Đường không thay đổi.
Anh vẫn dáng người cao gầy, ăn mặc tươm tất sạch sẽ, gương mặt tuấn tú thanh nhã, bước đi ung dung, rồi ngồi xuống hàng ghế cuối cùng – một nơi chẳng ai chú ý, để lắng nghe Ngô Thường nói chuyện.
Ngược lại, Lâm Tại Đường suýt nữa không nhận ra Ngô Thường.
Cô gái đang đứng phía trước, dưới ánh nắng chiếu rọi, đã có làn da khỏe mạnh đều màu. Thân hình gầy guộc hai năm trước đã không còn, mơ hồ lại trở về dáng vẻ đầy đặn cân đối như năm 2006.
Khác biệt lớn nhất là nụ cười của cô: để lộ hàm răng trắng muốt, nụ cười chân thành, vui tươi.
Lâm Tại Đường lặng lẽ suy nghĩ: đã bao nhiêu năm rồi anh chưa từng thấy Ngô Thường cười như vậy? Anh thích nụ cười này của Ngô Thường, nó khiến anh cảm thấy mùa hè vốn thuộc về Thiên Khê lại quay trở về.
Mùa hè ở Thiên Khê vốn nên giống như mùa hè năm 2006 vậy, năm tháng luân chuyển, nhưng sóng nhiệt cuồn cuộn, tự do không bờ bến.
Anh cảm thấy có chút may mắn vì mình đã kịp quay về, nếu không thì đã bỏ lỡ nụ cười này rồi.
Anh ngồi ở hàng ghế cuối, giơ tay biểu quyết theo đám đông. Chuyện này với anh cũng hơi xa lạ, bởi sau khi rời khỏi Hải Châu, anh lang bạt mấy tháng trời, xác định được phương hướng rồi thì trở thành một kẻ khởi nghiệp nghèo khó, liều mạng. Nhóm khởi nghiệp ban đầu của anh rất nhỏ, hoàn toàn không tồn tại cái gọi là “đại hội cổ đông” cao cấp gì cả, bọn họ quyết định chuyện gì thì chỉ cần nói tới nói lui, cuối cùng bảo “nào, biểu quyết một cái đi”, thế là xong.
Theo lời mời của Quách Lệnh Tiên, anh lặng lẽ trở về Đèn Trang Trí Tinh Quang hai lần, giúp chị ta giải quyết một vài vấn đề, rồi lại lặng lẽ rời đi. Cảm giác không bị chú ý làm anh thấy thoải mái, giống như lúc này đây, anh là một “người ngoài cuộc”, điều đó khiến anh không có áp lực.
Đại hội cổ đông lần đầu tiên kết thúc chóng vánh, mấy cụ già xoa lưng đứng dậy đi hết, Lâm Tại Đường vẫn còn ngồi đó. Anh dự tính sẽ ở lại Thiên Khê hai ngày, đi thăm ông nội, bà ngoại, mẹ Hương Ngọc. À đúng rồi, Nguyễn Xuân Quế dặn anh tuyệt đối đừng đi viếng mộ Lâm Chử Súc, bà nói mộ phần của Lâm Chử Súc phong thủy không tốt. Nói sao đây nhỉ? Âm u rờn rợn, nhìn thôi cũng đủ gặp ác mộng.
Trước khi đến Thiên Khê, anh đã đi gặp Nguyễn Xuân Quế.
Giờ bà không còn thích mấy người đàn ông trẻ nữa, cũng chẳng còn ham làm “phu nhân Hải Châu”. Mỗi ngày bà mang đôi giày vải đi chợ mua thức ăn trong ngày, thời gian còn lại thì ở nhà chăm hoa trồng cỏ. Bà nói những h*m m**n đối với nhiều chuyện đã biến mất, ngoại trừ những chuyến du lịch mùa hè mỗi năm.
Vào mùa hè bà sẽ đến những nơi khác nhau ở lại một thời gian, khi tới những nơi ấy, bà chỉ là một người phụ nữ bình thường, chẳng ai biết đến, và bà thấy vui vẻ tự tại.
Ngô Thường từng gặp bà một lần.
Là trước mộ phần của bà ngoại.
Mộ của bà ngoại là một ngôi mộ trống, bởi bà đã đi theo biển cả nên không để lại di hài. Nhưng Ngô Thường vẫn xây một ngôi mộ, cô nghĩ rằng nếu bà mỏi mệt trên đường trôi dạt thì có thể quay về ghé nhìn.
Nguyễn Xuân Quế cười cô làm chuyện thừa thãi, vậy mà cũng đặt một bó hoa trước mộ Diệp Mạn Văn. Từ đó về sau, họ cũng chẳng còn gặp lại.
Giờ phút này, Lâm Tại Đường nhìn Ngô Thường.
Cô đang bị người ta vây quanh hỏi về một số vấn đề công việc, cô kiên nhẫn giải đáp. Thỉnh thoảng gặp câu hỏi dường như có chút khó, cô sẽ nghiêng đầu suy nghĩ, rồi sau đó mới trả lời.
Gió biển Thiên Khê thổi tung mái tóc cô, ngọn gió dường như đã quá quen thuộc với cô rồi, chẳng làm tóc cô rối tung, mà còn khiến dáng vẻ thêm phần phóng khoáng.
Cô đã lớn lên một cách hoang dã ngay trên mảnh đất quê hương mình — ngay tại Thiên Khê.
Trong lúc ấy, Lâm Tại Đường đưa mắt nhìn quanh, anh thấy một Thiên Khê hoàn toàn khác biệt. Anh cũng không lấy làm lạ, bởi Ngô Thường đã làm rất nhiều công việc chuẩn bị, trên truyền thông cũng có không ít tin tức tuyên truyền về Thiên Khê.
Khi ánh mắt anh quay về phía Ngô Thường, cô đã mỉm cười đi về phía anh.
Cô mang theo làn gió mùa hạ, bước đến bên cạnh anh, như một người bạn lâu ngày không gặp, thân thiết chào hỏi: “Chào anh nha, Lâm Tại Đường.”
“Lâu rồi không gặp, Ngô Thường.” Lâm Tại Đường nói. Anh tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt trong trẻo, nhìn cô với nụ cười ấm áp.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc