Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 110
Chương 110: Ra khơi
*
Trước khi bão đổ bộ, trời đã đổ cơn mưa lớn.
Xe của Lâm Tại Đường vốn dĩ đã chạy ra khỏi Thiên Khê, vừa lên con đường mới thì lại phải quay đầu trở về.
Còn chưa vào tới làng thì mưa to đã ập xuống, anh đậu xe, chạy vội vào “Thiên Khê chào đón bạn”.
“Thiên Khê chào đón bạn” đang chuẩn bị công đoạn cuối cùng, dự kiến tháng mười một năm 2020 sẽ chính thức khai trương. Ngô Thường đang thử món trong bếp, các đầu bếp bưng ra một dĩa, cô nếm một miếng, vài món trôi qua là đã thấy no. Thấy Lâm Tại Đường bước vào chẳng khác nào vớ được cứu tinh, cô liền gọi anh thử giúp.
“Mưa rồi hả?” Ngô Thường hỏi: “Tôi nghe ngoài kia rào rào lộp độp.”
“Ừ, bão đổ bộ sớm. Tôi vừa lái lên xa lộ thì lại quay đầu về.” Lâm Tại Đường nếm thử một miếng chân cua muối, thịt chắc ngọt, đây là loại cua ngon hiếm có vào mùa này.
“Hương vị ra sao? Ý tôi là so với bà ngoại làm thì thế nào?” Ngô Thường hỏi.
“Thua ngoại một chút, nhưng đã là món ngon nhất trên thị trường rồi.”
“Vậy tôi còn phải sửa công thức nữa.” Ngô Thường cau mày nói: “Thiên Khê chào đón bạn không thể lấy món Hải Châu không chuẩn mực ra tiếp đãi khách.”
Nói rồi, cô bước ra khỏi bếp, thấy bên ngoài mưa mỗi lúc một nặng hạt, liền bảo các đầu bếp về ký túc xá trước, không thôi bão đến sẽ khó về.
“Anh không đến công ty được hả?” Ngô Thường hỏi.
“Được chứ.” Lâm Tại Đường nói: “Làm việc từ xa cũng vậy thôi.”
“Sau này anh định tính sao? Đã quy đổi thành tiền mặt, tài chính tự do rồi, chẳng lẽ định không làm gì hết? Vậy thì không giống anh chút nào.”
Lâm Tại Đường đứng trước cửa kính sát đất, trán dán vào mặt kính, ngón tay đuổi theo những giọt mưa lăn xuống ngoài kia, hết giọt này đến giọt khác.
“Trước nghỉ ngơi một tháng đi.” Anh nói: “Bao năm nay tôi chưa từng nghỉ ngơi cho đàng hoàng, chưa có chuyến đi thật sự, cũng chưa có một ngày yên tĩnh trọn vẹn. Tôi muốn sống vài ngày như vậy trước. Rồi… sẽ tính chuyện công việc sau.”
“Anh nhất định đã có sẵn dự định rồi.” Ngô Thường vừa mặc áo mưa vừa nói: “Tôi không tin anh chẳng có kế hoạch gì. Anh không phải người như vậy.”
“Cũng có vài ý tưởng. Có manh mối rồi tôi sẽ nói với em.” Thấy Ngô Thường sắp đi, anh cũng mặc áo mưa, cùng cô quay về.
Mưa rất to, gió cũng rất mạnh, thổi đến mức Ngô Thường không đứng thẳng được. Cô gầy đi mười cân so với trước, bình thường không thấy rõ, nhưng gặp ngày gió lớn thì cảm nhận rõ rệt. Cô loạng choạng trong gió, rồi cảm giác được một bàn tay đặt lên vai mình, bàn tay ấy khẽ dùng sức, kéo cô sát lại bên cạnh.
Ngô Thường ngẩng đầu nhìn anh, nhưng qua áo mưa chẳng thấy được gì, chỉ thấy trên gọng kính của Lâm Tại Đường có một giọt mưa rơi xuống.
“Mau đi thôi!” Lâm Tại Đường hét lớn: “Không đi nữa là có giông sét đó!”
Anh không nói dối, ở phía xa vang lên những tiếng sấm ì ầm.
Lần này cảnh báo bão rất nghiêm trọng, Ngô Thường sợ chết, không hề giãy dụa, mặc cho cánh tay Lâm Tại Đường ôm chặt mà kéo cô chạy, chạy qua con đường hẹp dài hun hút.
Không biết từ đâu lại nổi hứng trẻ con, cứ thấy vũng nước là Lâm Tại Đường giẫm vào, nước bắn tung tóe ướt cả ống quần Ngô Thường. Cô tức giận chửi anh: “Anh bị khùng hả?”
“Thì ra em vốn thích giẫm vũng nước.”
“Anh xàm quá.”
Ngô Thường nói xong không cam lòng, thấy một vũng nước thì cũng nhảy vào, bắn tung một đóa nước lớn hơn, rồi cô bật cười.
Hai người cứ thế vừa chạy vừa nhảy về, ướt sũng, ướt nhẹp, sau đó vội vã cởi áo mưa ra. Lâm Tại Đường tiện tay kéo một chiếc khăn ở cửa, đứng đó lau tóc.
“Ướt nhà rồi kìa!” Ngô Thường kéo anh vào trong, đóng cửa lại.
Căn nhà cũ tối om, cô thuận tay bật đèn, rồi chạy tới cửa sổ chờ bão tới. Lâm Tại Đường ngồi xuống cạnh cô, cùng nhìn mưa ngoài trời.
Bên ngoài cuồng phong dữ dội chẳng có chút mỹ cảm nào, cuốn phăng tất cả, mang theo cành khô lá rụng bay đầy trời. Con chó già Lão Vàng thấy nhiều cũng quen, chẳng buồn để ý nữa, chỉ lặng lẽ nằm dưới chân họ. Nhiều năm trước họ cũng từng gặp một cơn bão, trong văn phòng cũ nát của Lâm Tại Đường ở xưởng trong khu công nghiệp, hai người từng ôm nhau thật chặt.
Lâm Tại Đường đưa ngón tay khẽ chạm vào cánh tay Ngô Thường, cô quay đầu nhìn anh.
“Ngô Thường, để tôi làm chút tài chính ở chỗ em đi.” Anh nói.
“Tài chính gì vậy?”
“Tôi mua vài căn hộ ở Thiên Khê, để chung chỗ em quản lý, em lo điều hành thống nhất, mỗi năm chia cho tôi ít tiền là được.”
“Ý anh là anh muốn góp vốn vào khu phức hợp hả?” Ngô Thường hỏi.
“Coi như vậy cũng được.” Lâm Tại Đường nói: “Trứng không thể để chung một giỏ, tôi để một phần ở khu phức hợp, một phần tự khởi nghiệp, còn một phần tôi làm các khoản tài chính khác.”
“Rốt cuộc anh định làm gì vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Chưa nghĩ xong, nhưng sẽ có câu trả lời thôi.”
“Tôi đồng ý.” Ngô Thường nói.
Cuộc trò chuyện giữa họ rất khách sáo, rất dè dặt, giống như hai người vốn chẳng quen thân. Thế nhưng khi ánh mắt chạm nhau, lại không cách nào quên được rằng mình đã cùng người trước mặt vướng mắc gần mười năm. Trong căn phòng tối tăm, khép kín ấy, ký ức bắt đầu lặng lẽ lên men.
Phòng tối dần, Ngô Thường gối đầu lên cánh tay, mơ màng lơ đãng.
Sau đó cô chợt nhớ phải đứng dậy làm gì đó để tránh ngượng ngập, nhưng lại bị Lâm Tại Đường bất ngờ kéo ngược trở lại. Cô vừa định mở miệng, nụ hôn của anh đã cuồn cuộn tràn đến, ập xuống như sóng dữ. Ngô Thường liều mạng đẩy anh, đánh anh, nhưng sức cô chẳng thể nào chống lại nổi. Cuối cùng, lưỡi anh cạy mở hàng răng cứng rắn của cô, tiến vào trong khoang miệng.
Cô đã rất lâu không hôn, hương bạc hà trong miệng anh khiến cô bốc đồng, liền cắn mạnh vào đầu lưỡi anh, nghe thấy tiếng anh khẽ rên.
“Ngô Thường, Ngô Thường?” Lúc này Ngô Thường bị Lâm Tại Đường lay tỉnh, cô mở đôi mắt còn ngái ngủ, nhận ra vừa rồi chỉ là mơ. Trước mắt, Lâm Tại Đường đang ngượng ngùng cầm cái xẻng, chỉ về phía nhà bếp nói: “Hỏng rồi, tôi vốn muốn nấu canh cá, nhưng quên mất phải làm thế nào rồi.”
Ngô Thường dụi mắt, đứng dậy, cùng Lâm Tại Đường đi vào bếp.
“Để tôi làm.” Ngô Thường nói: “Anh vốn dĩ chẳng có khiếu này. Giao cho hậu duệ ngự trù đi.”
Cô nhận lấy cái xẻng, định đẩy Lâm Tại Đường ra ngoài, nhưng anh đứng đó vững như vách tường đồng.
“Tôi giúp em.” Anh nói.
Đúng lúc này điện thoại Ngô Thường reo, lại là Nguyễn Xuân Quế gọi tới.
Nghe như bà uống say, vì giọng nói mơ hồ không rõ.
Ngô Thường nghe chẳng hiểu, liền hỏi: “Bà sao vậy? Bà nói gì tôi nghe không hiểu.”
Nguyễn Xuân Quế bắt đầu khóc, rồi cúp máy.
“Có vẻ như mẹ anh gặp chuyện rồi.” Ngô Thường nói với Lâm Tại Đường: “Anh gọi điện cho bà đi.”
Nhưng khi gọi lại, Nguyễn Xuân Quế đã không bắt máy nữa.
Lâm Tại Đường khoác áo mưa đi ra ngoài, Ngô Thường nói với anh: “Bão sắp tới rồi, anh đi vậy nguy hiểm lắm.”
Lâm Tại Đường khẽ lắc đầu, mấy lần định nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn bước đi.
Ngô Thường nhớ ra mình từng kết bạn với hàng xóm của Nguyễn Xuân Quế, lúc này chẳng màng ảnh hưởng xấu gì, liền gọi nhờ người ta sang xem thử. Vài phút sau hàng xóm gọi lại, nói đã gõ cửa sân nhà bà rất lâu nhưng chẳng ai mở, có lẽ trong nhà không có ai.
Cảnh tượng này Ngô Thường đã quá quen thuộc.
Bao nhiêu năm qua, Nguyễn Xuân Quế luôn dùng cách này để uy h**p Lâm Tại Đường. Hôm nay chắc hẳn là vì chuyện Lâm Tại Đường từ chức.
Ngô Thường quyết định không quản nữa.
Vốn dĩ việc này chẳng liên quan đến cô.
Bốn mươi phút sau khi Lâm Tại Đường rời đi, cơn bão chính thức đổ bộ.
Đây là trận bão lớn nhất ở Hải Châu trong vòng năm năm trở lại đây.
Ngô Thường thấy thế giới ngoài kia thoáng chốc đã trở nên mù mịt, cuồng phong cuốn theo biết bao thứ bay vút lên không trung. Với sức gió này, muốn cuốn phăng một con người cũng chẳng có gì khó.
Cô gọi điện cho Lâm Tại Đường, muốn hỏi anh đã bình an tới nơi chưa, nhưng Lâm Tại Đường không bắt máy.
Ngô Thường bắt đầu thấy hoảng.
Tội của Lâm Tại Đường chưa tới mức mất mạng, huống chi giữa họ còn có bao nhiêu năm gắn bó. Cho dù lúc này hai người đã chẳng còn liên quan gì thì anh vẫn là một đoạn không thể nào vượt qua trong quỹ đạo đời cô.
Cô nghĩ: nếu lỡ như Lâm Tại Đường có chuyện gì, vậy cô nên lấy thân phận gì để cúng tế anh đây? Cô sẽ mang hoa đến trước mộ anh.
Chỉ nghĩ đến như vậy thôi mà lòng cô đã thấy buồn man mác rồi.
Lâm Tại Đường suýt nữa đã mất mạng.
Giữa đường xe chạy, một thân cây lớn rơi xuống đập thẳng vào kính trước. Khoảnh khắc ấy, tầm nhìn bị che khuất cộng thêm cú va đập mạnh khiến xe anh lệch về phía lan can. Anh liền theo bản năng xoay tay lái ngược lại.
Nhưng tấm kính trước xe đã nứt toác gần như vỡ vụn, anh cứ thế mà lái một chiếc xe nát bươm cùng cái mạng vừa vớt lại được, đến thẳng nhà của Nguyễn Xuân Quế.
Mẹ anh nằm yên lặng trên giường, bên cạnh rơi vãi mấy lọ thuốc.
Lâm Tại Đường đã không chỉ một lần mơ thấy cảnh tượng này, mơ thấy mẹ nằm trên giường, hơi thở đã dứt. Giấc mơ của anh không phải vô cớ, những năm qua Nguyễn Xuân Quế ít nhất đã ba lần thật sự tìm đến cái chết.
Nguyễn Xuân Quế không lấy cái chết làm thủ đoạn để uy h**p người khác, bình thường bà cực kỳ khao khát sống, nhưng một khi đã nghĩ đến chết thì là thật sự muốn chết. Con người bà làm gì cũng rất quyết tuyệt, cả đời này hầu như bà chưa từng dừng lại ở lưng chừng.
Lâm Tại Đường gọi điện 120, sau đó kéo Nguyễn Xuân Quế từ trên giường dậy, móc họng bà để mong bà nôn hết thuốc ra.
Anh không hiểu rốt cuộc Nguyễn Xuân Quế bị gì, mấy ngày trước vẫn còn bình thường, còn lên núi bái Phật, lúc về còn nói với Lâm Tại Đường rằng bà muốn hướng thiện. Ấy thế mà hôm nay bà lại muốn tìm cái chết.
Đợi đến khi xe cứu thương tới, trước lúc ra cửa, anh mới nhìn thấy dưới đất trước cửa rơi một tờ giấy: Lâm Chử Súc ở bên ngoài làm ăn, nợ hơn mười lăm triệu.
Lâm Tại Đường cầm chặt tờ giấy, chợt nhận ra chính một món nợ mười lăm triệu này đã là cây rơm cuối cùng đè gãy Nguyễn Xuân Quế.
Nếu ở Hải Châu lâu, sẽ thường nghe thấy nhiều câu chuyện các thương nhân giàu có “gia đạo sa sút”. Người Hải Châu đều nói: kiếm tiền thì dễ, giữ tiền mới khó. Hôm trước còn xe sang ngựa quý, rượu ngon giai nhân, hôm sau đã thành kẻ lang thang nơi đầu đường xó chợ.
Lâm Tại Đường biết Nguyễn Xuân Quế đã không còn nhiều tiền như thế, cho dù bà vẫn có cách xoay sở, bà cũng sẽ không tuyệt vọng. Bà vừa không muốn liên lụy đến Lâm Tại Đường, lại vừa không muốn đến tuổi xế chiều còn phải đi dọn cái đống rác rưởi của Lâm Chử Súc.
Giữa ngày bão tố như vậy, Lâm Tại Đường chợt nhận ra, cho dù mạnh mẽ như anh, cũng chỉ là một cọng cỏ nhỏ bé nơi nhân gian mà thôi. Lúc này, điều duy nhất khiến anh cảm thấy may mắn là mình đã kịp đi trước một bước so với tai nạn, đã kịp tách Đèn Trang Trí Tinh Quang ra khỏi đời mình. Nếu không, ngọn đèn gọi là “lý tưởng” kia sớm muộn gì cũng sẽ vụt tắt.
Anh rơi vào sự giằng co.
Buổi chiều anh vừa nói với Ngô Thường rằng: sẽ lấy một phần tiền để xây dựng khu phức hợp, nào ngờ chưa đầy hai tiếng sau, cha mẹ anh đã mang thêm món nợ mười lăm triệu. Cây cầu bắc ngang giữa anh và Ngô Thường đã bị lũ cuốn sập rồi.
Nguyễn Xuân Quế được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Bác sĩ bảo Lâm Tại Đường tạm thời về trước, hiện tại bệnh viện hạn chế thăm nom, có chuyện gì sẽ liên lạc với anh.
Lúc này đã là sáng sớm hôm sau, trận bão đã qua giai đoạn khốc liệt nhất. Lâm Tại Đường không biết mình nên đi đâu, anh lại lái chiếc xe với kính chắn gió nứt vỡ ấy chạy về Thiên Khê.
Cho dù anh vẫn luôn chuẩn bị, không ngừng tự nhắc mình: đời người vốn dĩ phong thủy luân phiên, mặt trời không thể mãi mãi chiếu rọi trên anh, có lẽ rồi cũng sẽ đến một ngày anh “tay trắng mà thôi”. Thế nhưng khi ngày đó thật sự tới, nỗi đau trong lòng anh lại không thể nào diễn tả nổi.
Khi anh đến nơi, Ngô Thường hình như đã thức trắng cả đêm.
Cô hỏi anh tình hình thế nào?
Anh nói không sao.
Lâm Tại Đường trên đường quay về đã đưa ra quyết định, tiền mặt của anh vẫn sẽ đưa cho Ngô Thường, phần còn lại đem đi trả nợ cho Nguyễn Xuân Quế. Suy cho cùng anh là người mềm lòng, không muốn nhìn thấy mẹ mình bị ép đến đường cùng.
Trong lòng anh chằng chịt vết thương, rất muốn thổ lộ với Ngô Thường, nhưng lại sợ đem phiền muộn đến cho cô.
Cảnh tượng như vậy Ngô Thường đã quá quen thuộc.
Ngày trước mỗi lần Nguyễn Xuân Quế xảy ra chuyện, phần nhiều đều có liên quan tới Ngô Thường, Lâm Tại Đường tìm đến cô, lúc trở về liền mang dáng vẻ như vậy: vừa áy náy, lại vừa đau khổ. Nhưng anh chẳng nói gì.
Anh không nói, Ngô Thường cũng không hỏi, chỉ quay người vào bếp nấu mì cho anh. Cô biết chắc Lâm Tại Đường chưa ăn gì.
Trong bếp vang lên tiếng động. Lâm Tại Đường nghe thấy, muốn vào giúp cô, nhưng cả người anh như bị rút sạch sức lực, chỉ ngửa đầu tựa trên ghế sofa, không nhúc nhích nổi.
Ngoài kia mưa xối xả, chiếc xe bị hư kính trước của anh chắc chắn đã bắt đầu tràn nước, giống hệt như cõi lòng anh lúc này.
Thôi vậy, thôi vậy.
Anh nghĩ.
Nhưng nghĩ tới chuyện từ nay không còn thể làm bàn đạp cho Ngô Thường, đưa cô sang đến bờ biển tươi sáng bên kia, anh lại không kìm được mà thở dài. Anh khóc, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, bị anh nhanh chóng lau đi.
Anh biết mình đã mất đi tư cách cuối cùng.
Đến khi Ngô Thường bưng tô mì ra, thấy cửa để hé, mà Lâm Tại Đường đã không còn ở đó.
Sau cơn bão là trời trong. Ngô Thường gọi điện cho Nguyễn Xuân Quế, bên kia không bắt máy. Lúc này hàng xóm của Nguyễn Xuân Quế nhắn tin cho cô, nói: “Xin lỗi nha cô Ngô, tôi không giúp được gì. May mà anh Lâm tới, gọi xe cấp cứu.”
Ngô Thường không hỏi thêm, mà gọi điện cho Lâm Tại Đường.
Giọng anh nghe có vẻ rất nhẹ nhõm, anh nói với cô: “Không sao, bà ở bệnh viện vài hôm cũng tốt, yên tĩnh chút.”
“Anh còn chuyện gì giấu tôi không?” Ngô Thường hỏi.
“Không có.” Lâm Tại Đường nói: “À đúng rồi, tôi sắp rời đi một thời gian. Đi Thượng Hải.”
“Đi làm gì?”
“Bắt đầu sự nghiệp mới của tôi.”
“Vậy chúc anh thành công.”
“Đương nhiên là tôi sẽ thành công.” Lâm Tại Đường cười nói: “Chờ đến lúc khu phức hợp của em. Tôi nói là khu phức hợp chứ không phải Thiên Khê chào đón bạn chính thức ra mắt, tôi nhất định sẽ quay về với tư cách cổ đông.”
Ngô Thường cảm thấy anh như đang nói lời từ biệt, vì anh rất lạ lùng. Điều này khiến lòng cô chua xót, lần chia tay này cô không nói với Lâm Tại Đường bất kỳ lời cay nghiệt nào, mà dịu dàng vui vẻ nói: “Lâm Tại Đường, vốn đầu tư của anh tôi sẽ thản nhiên nhận lấy. Tôi nhất định sẽ cố gắng kinh doanh có lãi, không để lỗ vốn. Nếu sự nghiệp mới của anh không thuận lợi cũng chẳng sao, xin anh hãy mãi nhớ rằng: Thiên Khê chào đón anh. Nơi này còn có bát cơm cuối cùng dành cho anh.”
Bàn tay Lâm Tại Đường siết chặt lấy điện thoại, anh biết Ngô Thường đã hòa giải với anh, với cả quá khứ. Bao hận thù ngút trời khi xưa, bao quyết tâm muốn hủy diệt tất cả, dưới sự ve vuốt dịu dàng của năm tháng đã dần dần phai nhạt. Cô buông xuống quá khứ, quyết tâm bước về phía tương lai.
Nước mắt Lâm Tại Đường lặng lẽ tuôn rơi. Anh không muốn để Ngô Thường biết mình khóc nên đã cúp máy.
Một tuần sau, tin tức về lần cải tổ thứ ba của Đèn Trang Trí Tinh Quang liên tiếp truyền ra; ba tuần sau, Lâm Tại Đường chính thức từ chức chức vị Tổng giám đốc Đèn Trang Trí Tinh Quang, gây nên một trận sóng gió; bốn tuần sau, Lâm Chử Súc bị tuyên bố chữa trị vô hiệu mà qua đời, Nguyễn Xuân Quế không tổ chức tang lễ cho ông ta.
Cùng ngày Lâm Chử Súc qua đời, Lâm Tại Đường rời khỏi Hải Châu. Hôm anh rời đi, trời trong xanh rạng rỡ. Anh lái xe ra đi, chiếc bán tải cũ lại được anh mua về, thùng xe chất đầy hành lý của anh. Anh lái xe chạy trên con đường ven biển, ngắm ánh mặt trời rải xuống mặt biển xanh thẳm vô tận, tựa như một thế giới hoàn toàn mới.
Tháng mười một năm ấy, Ngô Thường thắng kiện vụ kiện với ông hai Lâm, được bồi thường một triệu ba trăm ngàn. Ngày hôm sau khi việc bồi thường được thực thi, tư liệu về vô số vấn đề kinh tế của ông hai Lâm được gửi đến Ủy ban Kỷ luật, ông hai Lâm bị lập án điều tra.
Tống Cảnh hỏi có phải Ngô Thường tố cáo không? Ngô Thường nói không phải. Hai người họ nhìn nhau, lập tức ngầm hiểu được người kia là ai.
Ngày mười hai tháng mười một, Thiên Khê chào đón bạn chính thức khai trương. Đồng thời, Trung tâm chăm sóc người cao tuổi Thiên Khê cũng chính thức treo biển, đồng thời treo biển hiệu Ngôi nhà hưu trí của nhân viên Đèn Trang Trí Tinh Quang và Nhà dưỡng lão khu công nghiệp ven biển.
Hôm khai trương, lúc cắt băng khánh thành, có một chuyện nhỏ xen vào.
Lão Vàng ngậm một phong bao đỏ chạy đến trước mặt Ngô Thường, cô mở ra xem, bên trong là một thỏi vàng. Cô hỏi Lão Vàng ai gửi vậy?
Lão Vàng sủa một tiếng, Ngô Thường cười nói: “Biết rồi, biết rồi mà!”
Cô nhìn về phía xa, đó là bờ biển mà cô hằng khao khát được đặt chân đến, giờ phút này đang nằm ngay dưới chân cô.
Câu chuyện Thiên Khê thuộc về cô, vừa mới viết nên những dòng mở đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
– Hết quyển này.
Ngày mai bắt đầu quyển cuối cùng, khoảng sáu mươi nghìn chữ. Để tôi viết cái kết cho đàng hoàng, tôi thật sự không muốn viết qua loa cho xong. Xin lỗi vì ngày 15 tháng 9 không thể hoàn thành, mong mọi người cho tôi thêm vài ngày nhé. Bắn tim.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc