Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 109
Chương 109: Khởi hành
*
Lâm Tại Đường vẫn còn ôm lấy cô. Anh cũng đang sợ hãi sau này.
Anh dùng sức quá mạnh, đến nỗi Ngô Thường thở không ra hơi. Cô gắng sức đẩy anh ra, nói: “Tới rồi, ôm nữa thì lố quá. Anh nhiệt tình quá mức rồi.”
Lâm Tại Đường khẽ nói một tiếng xin lỗi, rồi chậm rãi buông tay, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Lâm Tại Đường, anh có biết vì sao tôi không báo cảnh sát không?” Ngô Thường hỏi.
“Tại sao?”
“Tôi sợ người đó là người nhà họ Lâm, chẳng hạn như ba anh.”
“Tại sao là ba tôi thì em lại không báo cảnh sát?”
Ngô Thường không trả lời.
Suy nghĩ của cô rất phức tạp, cô lo lắng điều này sẽ gây ảnh hưởng xấu tới Đèn Trang Trí Tinh Quang. Mà Đèn Trang Trí Tinh Quang xảy ra chuyện, đối với bản thân cô cũng chẳng có lợi gì. Bởi vì việc làm ăn hiện giờ của cô đang nhờ cậy vào khu công nghiệp ven biển. Với tư cách là doanh nghiệp lớn nhất trong khu, Đèn Trang Trí Tinh Quang có tiếng nói.
Suy nghĩ đó, Lâm Tại Đường dĩ nhiên hiểu rõ. Anh lắc đầu nói: “Không thể nào là ba tôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ông ta đang ở ICU. Nếu thật sự là người nhà họ Lâm, vậy thì chỉ có thể là chú hai tôi.” Lâm Tại Đường nói: “Em đã chặn đường kiếm ăn của ông ta, dồn ông ta đến đường cùng rồi.”
“Ba anh bị gì vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Ông ta bị tai nạn xe. Nếu em thấy hứng thú, tôi sẽ kể cho em nghe.”
“Nếu anh không ngại tôi sẽ hả hê, khoái chí vỗ tay khen hay, thì anh cứ kể cho tôi nghe.”
Lâm Tại Đường lắc đầu.
Lâm Chử Súc vốn chẳng phải người cha trong lòng anh, tình cảm của anh đối với ông ta đã sớm tan biến. Thật ra, lúc nhận được điện thoại từ bệnh viện, anh cũng rất bình tĩnh.
Lâm Chử Súc bị “bạn trai” của “bạn gái trẻ” trong lúc sơ suất đẩy ngã từ trên lầu xuống. Tình huống cụ thể thì Lâm Tại Đường không rõ, bởi vì Lâm Chử Súc vẫn chưa tỉnh lại. Những gì anh biết là nghe Nguyễn Xuân Quế kể lại.
Bạn gái của Lâm Chử Súc chính là người mà hồi đó ông ta và ông hai Lâm mở tửu lâu đối diện quán mì Hương Ngọc.
Lâm Chử Súc vẫn luôn mơ ước có thêm một đứa con trai, bị cô gái đó dỗ ngon ngọt nên vui lắm. Mấy năm nay, tiền từ trong nhà đem ra đều đưa hết cho cô ta. Nhưng với một bộ xương già như ông ta, cô gái ấy đâu có coi trọng. Cô ta dùng tiền của ông ta để nuôi một người bạn trai bên ngoài.
Một ngày nọ, hai người đang làm chuyện mờ ám thì bị Lâm Chử Súc bắt gặp. Lâm Chử Súc mất hết mặt mũi, xông vào đánh nhau với bọn họ.
Kết quả là bị người ta đẩy ngã xuống lầu.
Không cao, chỉ tầng hai.
Nhưng Lâm Chử Súc tuổi tác đã lớn nên phải vào ICU.
Lâm Tại Đường từng đến bệnh viện một lần: cách ô cửa sổ, anh nhìn thấy Lâm Chử Súc nằm ở đó. Hôm ấy Nguyễn Xuân Quế cũng có mặt, bà lạnh lùng nhìn Lâm Chử Súc bên trong mà nói: Cuối cùng cũng biết an phận rồi. Giày vò một đời người, cuối cùng cũng biết an phận rồi.
Sau đó Nguyễn Xuân Quế đóng tiền viện phí cho Lâm Chử Súc, bà nói với bác sĩ: “Số tiền này xài hết mà ông ta còn chưa tỉnh thì không cần gọi cho ai nữa. Cứ rút ống đi, tôi có thể ký tên ngay bây giờ.”
Lâm Tại Đường dùng một giọng điệu gần như kể chuyện để thuật lại câu chuyện này cho Ngô Thường nghe, nói xong thì hỏi cô: “Có hả hê không?”
Ngô Thường nhếch khóe miệng lên, coi như đang cười.
Cô không thấy hả hê gì cả, ngược lại chỉ thấy rất đáng tiếc. Khi phát hiện kẻ khiến cô khổ sở suốt mấy năm nay hóa ra lại yếu ớt đến vậy, cảm giác đáng tiếc đó không sao kìm nén được. Giờ đây cô lại hận chính mình năm đó đã không tự tay xử lý bọn họ. Chỉ có chính tay mình làm, cô mới cảm thấy hả hê.
Tóc cô vẫn còn ướt, tí tách nhỏ nước xuống. Dáng vẻ như vậy, Lâm Tại Đường đã lâu lắm rồi không nhìn thấy. Anh vẫn còn nhớ, trong hai năm Ngô Thường chịu làm nũng với anh, mỗi lần tắm xong cô đều để nguyên mái tóc ướt quăng về phía anh, cho đến khi anh giữ chặt cô lại để giúp cô sấy khô.
Chu Ngọc Đình gõ cửa, đưa vào một cái máy sấy tóc rồi lập tức đóng cửa lại. Anh ta cùng Tống Cảnh đều dán sát vào cửa, tiếp tục nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Ngô Thường nhanh tay lấy máy sấy, dập tắt khả năng Lâm Tại Đường sẽ giúp cô sấy tóc. Đối với sự thân mật bất ngờ này, cô thấy rất khó chịu.
Chuyện của Lâm Chử Súc mang đến cho Ngô Thường một cú sốc lớn.
Tuy trong giới nhà giàu, loại chuyện này cũng thường có, thậm chí so với nó còn nhiều câu chuyện máu chó hơn nữa. Nhưng vì xảy ra ngay bên cạnh mình, lại dính tới người quen biết nên cảm giác trực tiếp là khác hẳn.
“Vậy còn mẹ anh thì sao?” Ngô Thường tắt máy sấy, hỏi Lâm Tại Đường.
Nguyễn Xuân Quế rốt cuộc cũng thoát khỏi biển khổ với Lâm Chử Súc, Ngô Thường đoán không biết có phải mỗi ngày bà đều lên núi mời thầy viết bùa, cầu cho cái đồ chết tiệt Lâm Chử Súc đó vĩnh viễn đừng bao giờ tỉnh lại. Đây đúng là việc Nguyễn Xuân Quế có thể làm ra.
“Bà ấy à.” Lâm Tại Đường đưa tay làm động tác: “Trống giong cờ mở, mừng rỡ vô cùng.”
“Không kiêng kỵ gì hết sao?”
“Không kiêng kỵ.” Lâm Tại Đường nói: “Bà ấy ghê tởm Lâm Chử Súc cả một đời, bây giờ thật sự là hả lòng hả dạ.”
“Cái giá phải trả có hơi lớn đó. Tôi vẫn luôn không hiểu, mẹ anh thật ra là một nhân vật rất lợi hại, vậy mà tại sao lại không chịu ly hôn với ba anh, cứ dây dưa cả đời. Nếu bà ấy ly hôn, có lẽ sẽ sống tốt hơn bây giờ, còn giàu có hơn nữa.”
Lâm Tại Đường trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Ngô Thường, không phải ai cũng giống em. Con người khi ở trong một môi trường tương đối đầy đủ lâu ngày, sẽ sinh ra sự lệ thuộc, dần dần quên mất bản lĩnh vốn có của mình. Giống như con chim bị nhốt trong lồng quá lâu, cũng sẽ quên mất mình biết bay. Người như em, mỗi ngày đều nhớ kỹ bản lĩnh của mình, tự nhắc bản thân phải bay, thật sự là hiếm có.”
“Tôi xem như anh đang khen tôi đó.” Ngô Thường ngồi xếp bằng trên sofa, quấn chặt quần áo: “Nhưng mà Lâm Tại Đường, tôi thấy chúng ta đều quên một chuyện: mẹ anh xuất thân ở làng Xa, còn tôi ở làng Thiên Khê. Mẹ anh đã đi xa hơn tôi, cũng có thể bà ấy không phải là dựa dẫm nhà anh, chỉ là bà ấy đi mệt rồi.”
Bên ngoài, Tống Cảnh và Chu Ngọc Đình đang nghe lén mà sốt ruột. Tống Cảnh nói:
“Sao lại giống như đang bàn công việc vậy trời? Người ly hôn đều nói chuyện kiểu này hay gì?”
Chu Ngọc Đình gọn gàng đáp: “Làm bộ làm tịch.”
“Anh nói ai làm bộ làm tịch?” Tống Cảnh không chịu: “Ngô Thường không phải loại người đó đâu!”
“Anh nói Lâm Tại Đường.” Chu Ngọc Đình nói: “Cậu ấy chỉ biết làm bộ nghiêm chỉnh thôi. Nhưng ở bên trong, cậu ấy lại không nói hết lời.”
Lâm Tại Đường nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, lén đi tới, bất ngờ kéo mạnh cửa ra, Tống Cảnh và Chu Ngọc Đình suýt nữa thì ngã nhào vào trong.
Hai người họ có hơi ngượng ngập.
Chu Ngọc Đình hắng giọng nói: “Tụi tôi sợ hai người đàn ông đàn bà ở chung một phòng sẽ làm ra chuyện gì quá đáng, nên mới đứng ngoài trông chừng.”
“Là anh chứ không phải em.” Tống Cảnh nói: “Em đơn thuần chỉ sợ Ngô Thường cần giúp gì thôi.”
“Mình không cần giúp.” Ngô Thường nói: “Mình chẳng cần gì hết. Mình chỉ muốn ngủ một giấc.”
Ngô Thường mệt rồi.
Cô cố tình làm ra vẻ rất bình thường, nhưng sức lực lại đang dần dần biến mất. Cô biết đây là di chứng của sự sợ hãi.
Cô nhớ rất rõ: lần còn nhỏ bị rơi xuống biển, sau đó một thời gian dài, hễ nhìn thấy sóng nước là cô lại choáng váng. Khi ấy, cô thấy biển thật đáng sợ. Còn bây giờ, nhìn người cũng khiến cô sợ hãi.
Cô không muốn che giấu cảm xúc ấy nên cúi đầu quay lại, ba người kia thì lặng lẽ theo sau. Đúng lúc chạm mặt Liêu Ân Hoành, anh ta nhận ra vẻ khác thường nơi Ngô Thường, liền hỏi cô sao rồi
Ngô Thường khẽ lắc đầu, nói: “Ngày mai nói được không? Tôi mệt lắm rồi.”
“Ừ.”
Ngô Thường về đến nhà thì đi thẳng lên lầu ngủ.
Đêm đến tất nhiên sẽ mộng mị, trong mơ trăm ngàn cảnh tượng kỳ quái, đáng sợ vô cùng. Khi tỉnh táo, cô chẳng cần ai canh giữ, vì luôn nghĩ mình có thể đối mặt tất cả. Nhưng khi ngủ say, cô lại mong có người đứng gác trước cửa, xua đuổi lũ yêu ma quỷ quái, để chúng đừng đến gần mình.
Cô bị một giấc mơ dữ dội làm cho bừng tỉnh.
Muốn ra ngoài hít thở, khi đứng trong sân, cô nghe có tiếng động bên ngoài. Cô áp mắt nhìn qua khe cửa, thấy Tống Cảnh, Chu Ngọc Đình và Lâm Tại Đường ngồi trên mấy chiếc ghế nhỏ, khẽ khàng trò chuyện.
Tống Cảnh hỏi Lâm Tại Đường vì sao lại quay về Thiên Khê, còn muốn ở lại nhà bà nội Xuân Hoa.
“Cậu ấy nhớ ông nội.” Chu Ngọc Đình nói: “Trong căn nhà đó vẫn còn đồ đạc của ông, ở trong ấy cậu ấy mới ngủ yên được.”
“Không phải vì Ngô Thường sao?” Tống Cảnh lại hỏi.
Lâm Tại Đường lắc đầu.
“Má ơi.” Tống Cảnh bật ra: “Tôi cạn lời rồi. Tôi cứ tưởng anh cuối cùng cũng đã thông suốt.”
“Xin lỗi, làm em thất vọng rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Em nghĩ Ngô Thường sẽ yêu một gã cứ bám riết không buông à? Không đâu.”
“Giờ thì anh nói như người hiểu chuyện lắm. Thật tức chết tôi rồi.” Tống Cảnh lại làu bàu.
Ngô Thường đứng trong sân nghe hết đoạn đối thoại, cô chợt hiểu ra, bất kể là khi tỉnh hay khi mơ, thì vẫn luôn có người canh chừng cho cô. Cô biết, cho dù một ngày nào đó bà ngoại cũng rời đi thì trên cõi đời này, cô cũng chẳng đến mức cô đơn.
Cũng giống như Lâm Tại Đường, chỉ cần còn có người thân ở bên, cô mới thấy lòng mình yên ổn.
Cô dời cái ghế xích đu mà ngoại hay nằm ra ngoài, rồi lại lấy cái mền mà ngoại thường đắp trùm lên người. Ghế xích đu cứ lắc lư, bóng cây lốm đốm chập chờn trong mắt cô, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi cô xuống nhà ăn, phát hiện Lâm Tại Đường và Liêu Ân Hoành đều không có mặt.
Tống Cảnh nói với cô: “Liêu Ân Hoành đi làm chung với Lâm Tại Đường rồi.”
“Tại sao vậy?”
“Mình cũng đâu có biết.”
“Ừ thôi.” Ngô Thường nói: “Liêu Ân Hoành rốt cuộc cũng đạt được mục đích của anh ta rồi.”
“Cái gì?” Tống Cảnh chưa hiểu, hỏi lại một câu.
“Cậu còn nhớ lần trước cậu hóng hớt hỏi mình: Liêu Ân Hoành có phải thích mình không.” Ngô Thường nhắc Tống Cảnh, quả thật hai người từng có đoạn đối thoại này.
“Ừ, mình nhớ. Khi đó cậu nói: Liêu Ân Hoành tuy là người tốt, nhưng tuyệt đối không đơn thuần.”
Ngô Thường gật đầu: “Đúng rồi, mình đã nói vậy. Anh ta hết lần này đến lần khác đến Thiên Khê, không hẳn chỉ vì mình, mà là vì Lâm Tại Đường, vì Đèn Trang Trí Tinh Quang. Anh ta biết mối quan hệ rắc rối giữa mình với Lâm Tại Đường, anh ta nghĩ sự ràng buộc này sẽ giúp ích cho anh ta. Cho nên Tống Cảnh à, cái gì mình cũng hiểu, chỉ là mình không nói ra thôi. Bởi vì Liêu Ân Hoành thật sự không phải người xấu. Dù anh ta có mục đích, nhưng sẽ không hại ai cả.”
“Ngô Thường… bộ trong đầu cậu đã xóa hết mấy chuyện yêu yêu đương đương rồi hả?”
Ngô Thường cười: “Chứ không thì sao? Không lẽ mình phải tin vào mấy giấc mơ công chúa hoàng tử à? Đừng tự dối mình nữa Tống Cảnh, trên đời này chẳng có công chúa hoàng tử gì hết. Muốn có cái gì, thì chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
“Vậy cậu có thích Liêu Ân Hoành không?” Tống Cảnh lại hỏi: “Anh ta thật ra cũng tốt mà. Mình thấy trong khu có nhiều cô gái cuối tuần cố tình xuống nhà ăn, giống như là để ngắm anh ta vậy.”
“Nếu anh ta không mang mục đích, có lẽ mình sẽ có chút gì đó với anh ta.” Ngô Thường nhún vai: “Đáng tiếc, anh ta lại có mục đích. Mà giờ mình thật sự ngán mấy cái đó rồi.”
Tống Cảnh đẩy gọng kính, chỉ vô mình: “Vậy thì hai tụi mình sống chung đi! Ngày tháng nhất định sẽ vui vẻ thôi!”
Ngô Thường bị cô ấy chọc cười.
Lúc này cô nhận được cuộc gọi từ anh quản gia trẻ ở làng Xa, bên kia nói với cô một tiếng: sáng hôm đó, ông cụ Lâm và bà Diệp đã lặng lẽ bỏ đi. Anh ta đã hỏi thăm, chắc là họ đi ca nô. Còn về sau đi đâu, thì anh ta không rõ.
Ngô Thường cảm ơn anh ta.
Điều này nằm trong dự liệu của cô, ngay lúc rời làng Xa cô đã mơ hồ cảm thấy họ rồi sẽ đi thôi.
Ngô Thường biết vì sao Lâm Hiển Tổ phải đi, bởi vì hậu duệ của ông nếu biết ông đang ở đâu thì chẳng để ông được yên một ngày nào. Bọn họ sẽ thay phiên bày đủ trò, bắt ông sửa di chúc, đem những gì để lại cho Diệp Mạn Văn rút hết về, rồi dựa vào bản lĩnh mà chia thêm phần cho mình. Lâm Hiển Tổ đã quá chán ghét chuyện này, nên dứt khoát biến mất khỏi nhân gian.
Còn về bà ngoại, Ngô Thường biết bà không muốn trở thành gánh nặng cho cô.
Ngô Thường có tấm lòng tinh tường, cô thật sự cái gì cũng hiểu. Sau khi cúp máy, cô lại chuyển cho quản gia hai ngàn tệ, cảm ơn vì đã chăm sóc ông bà suốt thời gian qua. Quản gia từ chối, anh ta nói: “Đó là công việc của tôi. Hoan nghênh cô quay lại làng Xa lần nữa.”
Làng Xa sao?
Ngô Thường nghĩ: có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa.
Cô không thích làng Xa.
“Cậu có từng nghĩ tới không?” Tống Cảnh bỗng hỏi.
“Nghĩ tới cái gì?”
“Kết cục của ông với ngoại.”
“Mình có nghĩ tới.” Ngô Thường bình thản mà bi thương nói: “ Mình đã nghĩ tới kết quả tệ nhất, là có thể lần gặp cuối cùng ở làng Xa đã là lần cuối chúng ta thấy họ. Có thể một ngày nào đó, sẽ có người mang tin đến cho mình, rằng họ đã đi lên trời rồi. Mình đều đã nghĩ tới, cho dù sẽ đau lòng, nhưng mình đều chấp nhận.”
“Thật đó Tống Cảnh, mình đều chấp nhận được.”
Nghe vậy, Tống Cảnh bước lên ôm lấy Ngô Thường.
Ngô Thường nói: “Đừng vậy, mình không cần an ủi. Mình không còn là cô bé suốt ngày khóc lóc nữa rồi. Mình biết nước mắt chẳng có ích gì, bây giờ mình chỉ coi khóc là cách để trút bỏ, chứ không coi là biện pháp nữa.”
Tống Cảnh lặng im.
Cô ấy và Ngô Thường sinh ra ở Thiên Khê, trước sau chỉ cách nhau vài ngày, lớn lên cùng nhau, trừ bốn năm đại học, hầu như lúc nào cũng kề cận. Cô ấy là người chứng kiến và tham dự vào quá trình cuộc đời Ngô Thường. Tất nhiên cô ấy vẫn nhớ Ngô Thường ngày trước là một người thế nào.
“Mình bây giờ cũng đâu có hay khóc nữa.” Tống Cảnh nói: “Nước mắt của mình giờ đều để dành cho phim tình cảm với tiểu thuyết ngôn tình rồi. Ở ngoài đời cũng chẳng có chuyện gì làm mình khóc nổi nữa.”
Lúc đó trên bản tin nói bão sắp đến.
Mỗi năm vào mùa hè đều phải khoa trương một hai trận bão, thật ra cũng chẳng cần khoa trương, ai cũng đã sẵn lòng kính sợ bão tố rồi.
Ngô Thường gọi điện cho Liêu Ân Hoành, khuyên anh ta đừng có theo Lâm Tại Đường cùng nhau về Thiên Khê sau giờ làm, đang ở Hải Châu thì nên tránh trước khỏi vùng bão đi. Không thì sẽ ảnh hưởng tới việc trở lại làm việc.
Liêu Ân Hoành lúc này ngập ngừng một chút, rồi nói: “Tạm thời tôi không cần đi.”
“Hả? Ý anh là sao?”
“Tôi chưa thể nói, xin lỗi.”
Ngô Thường biết Liêu Ân Hoành giữ được nguyên tắc nghề nghiệp, nhưng cô đột nhiên hiểu ra: Lâm Tại Đường đưa Liêu Ân Hoành theo đi làm, căn bản không phải để tách Liêu Ân Hoành ra khỏi cô. Lâm Tại Đường chưa từng là người đặt tình cảm lên trên hết, anh luôn rất lý trí.
Vì điều này mà Ngô Thường lại thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tống Cảnh hỏi cô sao vậy?
Cô nói: “Cái kịch bản ghép đôi lại cho mình với Lâm Tại Đường mà trong đầu cậu bịa ra đó, giờ có thể viết cái kết rồi. Trước đây mình còn thấy tiếc, sao Lâm Tại Đường lại thành ra như vậy? Lại còn coi thường chuyện anh ấy đưa Liêu Ân Hoành đi làm về chung nữa.”
“Tình hình thật sự thì sao?” Tống Cảnh hỏi: “Không phải là để cạnh tranh với cậu đó chứ?”
Ngô Thường lắc đầu: “Không phải.”
Đến lúc ăn tối, Ngô Thường mới đại khái biết được chút ít.
Hôm đó xưởng Đèn Trang Trí Tinh Quang không tăng ca, công nhân phân xưởng đều đến nhà ăn ăn cơm, ngay cả cái cô “quái vật khoa học” cũng có mặt.
Ngô Thường đối với “quái vật khoa học” có ấn tượng rất sâu, cô ta im lìm lấy phần ăn, không nói chuyện với ai. Nhưng có một công nhân mặt mày đầy vẻ thần bí ghé sát tới trước mặt cô ta, thì thầm hỏi: “Có thật không vậy?”
“Quái vật khoa học” ngẩng đầu nhìn người kia.
“Nghe nói cấp trên thay đổi rồi, có thật không?”
Ngô Thường vốn đang kiểm tra công việc ở cửa sổ, nghe câu đó thì theo phản xạ dừng bước, cô cũng muốn nghe đáp án. Trước đó, cô chưa từng nghe qua bất kỳ tin đồn nào. Kết hợp với phản ứng của Liêu Ân Hoành hôm nay, cô cảm thấy có lẽ thật sự có biến động.
Chẳng lẽ là Quách Lệnh Tiên sao?
Quách Lệnh Tiên là nhân viên kỳ cựu của Đèn Trang Trí Tinh Quang, đã cùng doanh nghiệp đi qua bao phong ba bão táp, là cộng sự mà Lâm Tại Đường tin tưởng nhất. Sau khi Ngô Thường rời khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang, Quách Lệnh Tiên gánh lấy áp lực dư luận, mạnh tay giải quyết rắc rối, cuối cùng vượt qua được khủng hoảng. Trong những lần sau đó, chị ta vẫn luôn giữ được cái đầu lạnh và phong cách quyết đoán, trở thành “sếp nữ” hiếm có trong ngành.
Nếu thật là chị ta rời đi thì đáng tiếc quá.
Ngô Thường biết Quách Lệnh Tiên cũng là một người có tham vọng và đầy lý tưởng, nếu chị ta thật sự rời đi, nhất định là có nguyên do khó nói.
“Quái vật khoa học” không trả lời, công nhân kia lại hỏi: “Là ai vậy? Có phải sếp Quách không?”
“Xin lỗi, tôi không biết.”
Cô ta thật sự không biết. Dù có biết thì cũng không thể nói.
Cô ta chẳng mấy hứng thú với những chuyện đó, cô ta chỉ quan tâm đến máy móc. Ở trong phòng thí nghiệm chế tạo mấy món lặt vặt khiến cô ta thích thú, còn những chuyện liên quan đến con người thì chỉ làm cô ta thấy mệt mỏi.
Cô ta thấy Ngô Thường, bèn gật đầu với cô, mỉm cười.
“Cơm ngon lắm.” Cô ta nói.
“Cảm ơn.” Ngô Thường đáp.
Ngày hôm đó, lúc công nhân xưởng Đèn Trang Trí Tinh Quang ăn cơm, vẫn luôn ghé tai nhau bàn tán, Ngô Thường giả vờ dọn khay để nghe ngóng, Tống Cảnh cũng rướn người lại gần. Đại khái là nói trưởng ca phân xưởng hôm nay bị gọi đi Hải Châu họp gấp, trước khi đi còn nói với họ: “Xong rồi, sắp động đất rồi.”
Động đất thế nào chứ?
Họ cũng nói không rõ, hai cô dĩ nhiên cũng chẳng nghe rõ.
Tống Cảnh thì thầm với Ngô Thường: “Lâm Tại Đường cũng thật là, mấy bữa nay ở với tụi mình, mà chẳng hé môi nửa lời.”
“Đó mới là phong cách của anh ấy.” Ngô Thường nói: “Nếu anh ấy là người ba hoa thì còn gọi gì là Lâm Tại Đường nữa? Người làm chuyện lớn, những lời như vậy cũng không kềm được. Lỡ mà lộ ra cho tụi mình nghe, tụi mình lại làm hư chuyện thì sao?”
“Ờ ha.”
Điện thoại Ngô Thường reo, là Lâm Tại Đường gọi đến.
Ngô Thường đi đến chỗ yên tĩnh để nghe máy, cô nói: “Hôm nay quản gia ở làng Xa có gọi cho tôi, nói ông với ngoại đã rời đi rồi, không biết đi đâu. Mẹ anh có biết không?”
“Không biết.” Lâm Tại Đường nói: “Tôi đã hỏi rồi. Bà không biết.”
“Ừ. Tôi biết rồi. Anh gọi cho tôi là muốn nói chuyện này hả?” Ngô Thường hỏi.
“Không phải.” Lâm Tại Đường nói: “Ngô Thường, tôi muốn nói với em một chuyện khác. Tôi không muốn em nhìn thấy trên mạng, hoặc là nghe người ta nói lại. Tôi muốn chính miệng nói với em.”
Ngô Thường nín thở, cô ý thức được chuyện mà Lâm Tại Đường sắp nói nhất định là rất quan trọng, nếu không thì anh sẽ không đặc biệt gọi điện để nói thế này.
“Anh nói đi.”
“Tôi sẽ từ chức Chủ tịch Đèn Trang Trí Tinh Quang, rút khỏi việc quản lý thường nhật của Đèn Trang Trí Tinh Quang.” Giọng Lâm Tại Đường vẫn bình thản như thường, như thể đang nói đến một chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
“Hả?” Ngô Thường tưởng mình nghe nhầm: “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói: tôi sẽ rút khỏi việc quản lý thường nhật của Đèn Trang Trí Tinh Quang, hoàn thành bước cuối cùng trong việc phi gia tộc hóa Đèn Trang Trí Tinh Quang, để nó trở thành một doanh nghiệp hiện đại thực sự dẫn đầu.” Lâm Tại Đường nói xong còn cười: “Lần này em nghe rõ chưa?”
Ngô Thường không trả lời.
Cô không biết phải trả lời anh thế nào.
Trong đầu chỉ thoáng hiện về những ngày đêm đã qua, Lâm Tại Đường dãi dầu mưa gió, hết lần này đến lần khác hy sinh cho Đèn Trang Trí Tinh Quang, hết lần này đến lần khác chịu uất ức, hết vòng này đến vòng khác gánh áp lực. Mười năm qua, ngay cả tên của cô cũng bị trói chặt với Đèn Trang Trí Tinh Quang.
“Ngô Thường, còn đó không?” Lâm Tại Đường ở đầu dây bên kia gọi cô: “Còn nghe đó không, Ngô Thường? Tôi nói là chuyện thật, tôi chỉ nói với mình em thôi. Xin em giữ bí mật giùm tôi được không? Tuần sau tụi tôi sẽ từ từ tung ra vài tin gợi ý, bên ngoài chắc chắn sẽ có nhiều đồn đoán, em không cần để ý. Tôi nói trước đáp án cho em đó.”
“Vậy còn lý tưởng của anh? Cái lý tưởng muốn để ánh sáng của Đèn Trang Trí Tinh Quang rọi khắp từng góc thế giới đó thì sao?”
“Đây chính là nỗ lực của tôi để thực hiện lý tưởng đó.”
“Tôi nói thật nha, có phải anh gặp chuyện gì rồi không vậy?” Ngô Thường nói: “Nói thật đó, chuyện này bất ngờ quá. Anh gặp vấn đề kinh tế? Hay là cạnh tranh không lành mạnh?”
Lâm Tại Đường bỗng bật cười lớn.
Anh biết chuyện anh vừa nói, Ngô Thường nhất định sẽ không dễ dàng tin. Bởi trong quá trình theo đuổi lý tưởng, Ngô Thường cũng từng trả giá rất nhiều, có cả nước mắt của cô. Anh suýt nữa cười ra nước mắt, cuối cùng gắng gượng nén lại, nói: “Ngô Thường à, tôi không gặp bất cứ vấn đề nào hết, em đừng lo. Bây giờ tôi còn chuyện phải xử lý với nhà đầu tư họ Liêu của em, tụi tôi chắc nửa đêm mới tới được Thiên Khê. Nếu nhà ăn có cơm thì để dành cho tụi tôi một phần đó nha. Cảm ơn em!”
Nói xong, Lâm Tại Đường cúp máy.
Lúc này anh đang ở ngay trong văn phòng của tòa nhà Tinh Quang.
Văn phòng của anh, mười năm nay vẫn như một ngày, trên bàn chất đầy hồ sơ, máy tính không ngừng nhắc nhở phê duyệt quy trình. Đứng bên cửa sổ, anh có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh đêm Hải Châu.
Mười giờ tối là lúc Hải Châu đẹp nhất.
Toàn thành phố đèn đuốc sáng rực, đường phố xe cộ tấp nập, người đi bộ dạo chơi bên lề đường. Những ánh đèn ấy kéo dài đến tận cuối thành phố, rồi dần thưa thớt và tối mờ đi.
Lâm Tại Đường rất thích Hải Châu vào lúc này. Anh đã không biết bao nhiêu lần đứng trước cửa sổ, nhìn ra Hải Châu, suy nghĩ về những nan đề mà sự nghiệp để lại cho mình. Rất nhiều quyết định khó khăn chính là được anh đưa ra từ nơi này.
Giờ đây trong tay anh cầm ổ bánh mì nướng mới ra lò của quán cà phê chị Hứa. Công thức bánh là Ngô Thường đưa, hương vị y như lần đầu tiên anh ăn nhiều năm về trước. Anh cắn một miếng bánh mì, rồi bước ra khỏi văn phòng.
Lúc đó, anh nhớ lại con hành lang dài mà ngày mới tiếp quản Đèn Trang Trí Tinh Quang, ngày nào anh cũng đi qua. Hai bên hành lang là những phòng làm việc dạng ô nhỏ, dưới đất chất đầy mẫu hàng. Còn bây giờ hành lang đã rộng rãi, văn phòng sáng sủa khang trang, bên trong có người đang trật tự tăng ca. Họ vẫn chưa biết chuyện gì, nhưng nghe được vài lời đồn, nên trên gương mặt thấp thoáng chút bất an.
Lâm Tại Đường bỗng nổi hứng đùa nghịch, bất chợt vỗ tay cái bốp nói: “Mời mọi người ăn khuya nha!”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh.
Anh thì cười, nụ cười không giống như ngày trước, ra hiệu cho một quản lý: “Tiểu Phùng, sắp xếp đặt cơm đi, cá nhân tôi mời.”
Sau khi nói xong, anh không ngoái đầu lại mà đi thẳng vào phòng họp.
Trong đó các lãnh đạo cấp cao của anh đã ngồi sẵn, chỉ có Liêu Ân Hoành là không có mặt, anh ta đang ở trong một không gian khép kín để gọi điện với công ty của mình.
Đối với Liêu Ân Hoành mà nói, ngày hôm nay quả thật đầy kịch tính.
Anh ta đi cùng Lâm Tại Đường đến Đèn Trang Trí Tinh Quang, vốn tưởng Lâm Tại Đường là muốn để anh ta tránh xa Ngô Thường. Anh ta đã chuẩn bị tinh thần đánh trận lâu dài, nào ngờ Lâm Tại Đường lại dẫn anh ta vào thẳng văn phòng, mở miệng nói ngay: “Tôi chuẩn bị rút khỏi việc quản lý Đèn Trang Trí Tinh Quang, cơ hội của anh tới rồi.”
Lâm Tại Đường đưa ra một phương án không chê vào đâu được, thậm chí ngay cả việc suy nghĩ thay Liêu Ân Hoành cũng đã làm xong, cứ vậy mà ném ra một phương án, để Liêu Ân Hoành bàn bạc với công ty. Còn anh thì, một bộ dáng chắc thắng, trong lòng đã nắm chắc phần.
Liêu Ân Hoành chợt nghĩ đến Lâm Hiển Tổ, lại nhìn người trước mắt là Lâm Tại Đường.
Hình ảnh của hai thế hệ doanh nhân rất giống nhau, nhưng lại cũng có sự khác biệt to lớn. Đó chính là sự khác nhau mà sự phát triển kinh tế và xã hội mang lại cho con người.
Liêu Ân Hoành chưa làm gì mà đã nảy sinh cảm khái. Anh ta thậm chí còn tưởng Lâm Tại Đường đang nói đùa với mình, nhưng rất nhanh, Lâm Tại Đường đã xua tan nghi ngờ này của anh ta, anh ném ra cho anh ta một bản tiến độ rút lui của riêng mình.
Bên trong Đèn Trang Trí Tinh Quang đã chuẩn bị kỹ càng, chu toàn, không một tiếng động, trong giới cũng chẳng có phong thanh gì.
“Tại sao vậy?” Liêu Ân Hoành khó hiểu: “Phương án này nghĩa là sau này anh không còn là cổ đông lớn nhất của Đèn Trang Trí Tinh Quang nữa. Anh sẽ hoàn toàn mất thực quyền.”
“Vậy không tốt sao? Nhiều người muốn hạ tôi, giờ thì chính tôi tự đi.” Lâm Tại Đường nói đùa.
“Cái này đúng là hiếm thấy.” Liêu Ân Hoành đáp: “Để tôi có thời gian bàn bạc với công ty đã.”
Lúc này anh ta đang để đội ngũ tính toán lại phương án của Lâm Tại Đường.
Đồng thời, điều anh ta tò mò là: tiếp theo Lâm Tại Đường muốn làm gì.
Anh ta thử hỏi, nhưng anh chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi về hưu sớm rồi. Không làm gì hết.”
Liêu Ân Hoành dĩ nhiên không tin chuyện Lâm Tại Đường về hưu, anh ta biết anh chắc chắn lại đã có toan tính mới.
Họ bận rộn trong tòa nhà Tinh Quang đến tận khuya, lúc ra khỏi tòa, Lâm Tại Đường bỗng quay đầu nhìn bốn chữ “Tòa Nhà Tinh Quang” sáng rực. Anh nhớ rất rõ: năm đó khi anh tiếp quản Đèn Trang Trí Tinh Quang, “Tòa Nhà Tinh Quang” đã cũ kỹ xập xệ, anh muốn vì nó mà thắp sáng thêm chữ “mặt trời” phía trên, nhưng vì chi phí quá cao nên đã phải chờ đợi rất lâu.
Dĩ nhiên anh sẽ không đem câu chuyện này kể cho Liêu Ân Hoành nghe, bởi nhắc lại gian khổ ngọt bùi vốn chẳng phải phong cách của Lâm Tại Đường.
Hai người im lặng quay về Thiên Khê, Liêu Ân Hoành bị công ty gọi điện kêu đi, Lâm Tại Đường thì chầm chậm bước về phía nhà bà nội Xuân Hoa.
Ngô Thường nhắn tin cho anh: Có đồ ăn khuya.
Anh nhìn tin nhắn mà bật cười.
Trong sân quen thuộc đã có tiếng cười, từ xa anh nghe ra ngay là Chu Ngọc Đình đang kể mấy chuyện cười nhạt nhẽo cho Tống Cảnh nghe. Tống Cảnh đã bắt đầu đuổi đánh Chu Ngọc Đình, nói anh ta mà kể được loại chuyện cười này thì khỏi nghĩ tới chuyện làm nhà văn đi, chán chết!
Chu Ngọc Đình liền biện hộ: “Đó chỉ là rác thải tư tưởng của anh thôi! Tinh hoa của anh đều ở trong sổ cả!”
Lâm Tại Đường đẩy cổng viện, nói: “Cậu Chu có thể tự bỏ tiền in sách, dù gì ba cậu cũng dư tiền mà.”
Lão Vàng chạy ra đón anh. Nó hình như cảm nhận được hôm nay của Lâm Tại Đường có gì khác, nên cứ vòng quanh anh mấy vòng.
Trên bàn quả nhiên là một mâm đồ ăn khuya.
Bởi vì ba người Ngô Thường cũng chưa ăn gì.
Ngày kia bão sẽ đổ bộ, họ phải làm gia cố công trình trước, loay hoay chẳng biết đã bận tới nửa đêm.
Trước kia mỗi lần bão về, họ sớm đã biến thành mấy “phế vật”. Vì trời bão vốn rất thích hợp để cuộn mình trong nhà, xem phim, ăn vặt. Còn bây giờ thì chẳng làm phế vật được nữa, phải làm những lao động viên vinh quang.
Lâm Tại Đường đi vào rửa tay, vô tình chạm mặt Ngô Thường. Cô bưng mâm thức ăn qua bên trái, anh lại bước sang phải; cô chuyển sang phải, anh lại sang trái. Không hề cố ý, nhưng cứ chắn ngang đường đi của cô.
“Anh đứng đó đừng nhúc nhích!” Ngô Thường nói: “Tôi sắp bị bỏng chết rồi nè!”
Nghe vậy, Lâm Tại Đường vội bước lên đỡ lấy, đầu ngón tay chạm nhau, Ngô Thường nhanh chóng rút tay lại, dặn anh: “Mau bưng ra bàn đi, đói chết rồi!”
Đã lâu rồi cô chưa từng nấu hẳn một bàn ăn như vậy, một là vì hôm nay bọn họ thật sự quá mệt, quá đói, hai là vì Lâm Tại Đường sắp thôi giữ chức CEO Đèn Trang Trí Tinh Quang. Với họ mà nói, đây là một ngày khởi đầu mới.
Tống Cảnh đề nghị uống một ly, bởi vì hình như từ trước đến nay họ chưa từng ngồi uống rượu cùng nhau. Cô ấy nói: “Hồi đó chuyện ly hôn của hai người làm um sùm quá trời… giống như là cả đời này sẽ không bao giờ ngồi chung bàn nữa, mình còn nghĩ chắc kiếp này ngồi không nổi luôn.”
Mọi người đều cười.
Tống Cảnh lại nói tiếp: “Ai mà ngờ được hai người còn có thể như hôm nay chứ! Quả nhiên là người làm chuyện lớn, tấm lòng rộng rãi hơn mình nhiều! Ly này, kính hai người một nụ cười xóa bỏ ân oán đi nào!”
Ngô Thường thản nhiên nói: “Chưa xóa.”
“Vậy thì kính hai người ngoài mặt hòa thuận, trong lòng bất hòa!” Tống Cảnh giục: “Mau uống đi! Mình khát rồi nè!”
Ngô Thường không chọc cô ấy nữa, nâng ly rượu lên. Lúc này cô nhìn sang Lâm Tại Đường: “Anh có lời gì muốn nói với bọn họ không?”
“Ly sau.”
Tống Cảnh đã sớm chờ không nổi, cả ngày nay cô ấy vẫn đoán già đoán non về biến động của Đèn Trang Trí Tinh Quang, ngay cả lão Tống cũng đã nghe được phong thanh.
“Mau nói đi! Lâm Tại Đường mau nói đi! Tôi đợi không nổi rồi!”
Lâm Tại Đường hắng giọng, nói: “Tôi sẽ thôi giữ chức Chủ tịch Đèn Trang Trí Tinh Quang, cuối cùng hoàn thành việc chuyển đổi nó từ mô hình gia tộc sang mô hình doanh nghiệp kiểu mới.”
Tống Cảnh kinh ngạc đến há hốc miệng: “Nhiều tiền như vậy… nhiều năm nỗ lực như vậy… vậy thì…”
Lâm Tại Đường ngắt lời cô ấy: “Anh đâu có làm từ thiện, cổ phần của anh sẽ bán đi một phần, làm vốn khởi động cho sự nghiệp kế tiếp; còn lại anh vẫn giữ 30% trong Đèn Trang Trí Tinh Quang.”
“Chuyện này…” Tống Cảnh chẳng biết nên nói gì, chỉ đành giơ ngón cái với Lâm Tại Đường. Dù sao đổi là cô ấy, cô ấy không nỡ đâu.
Ngược lại, Lâm Tại Đường còn khuyên ngược lại cô ấy, anh nói: “Chuyện cũ đã qua, từ nay non cao biển rộng, ngẩng đầu mà tiến bước.”
Ngô Thường nghe vậy liền quay sang Chu Ngọc Đình, cô nói: “Tôi cho phép anh viết chuyện hôm nay vào Nhật ký Thiên Khê của anh. Vì hôm nay đáng để kỷ niệm.”
Chu Ngọc Đình ngẫm nghĩ: “Cái này hơi khó viết, có khi lại lạc đề, vì dù sao cậu ấy cũng đâu phải người Thiên Khê…”
Mọi người đều bật cười lớn.
Không nhịn được lại uống thêm một ly rượu.
Trong lòng Lâm Tại Đường dâng lên một niềm xúc động mãnh liệt, anh như thể đã chờ đợi ngày hôm nay từ rất lâu rồi.
Năm ấy, khi anh tiếp quản Đèn Trang Trí Tinh Quang từ tay ông nội, là cảnh ép vịt lên giàn, trong cơn nguy cấp mà gánh lấy sứ mệnh. Tuổi còn trẻ đã phải mang trên vai gánh nặng, run rẩy lo sợ mà nhẫn nhịn chịu đựng, chìm nổi chốn thương trường, chỉ để khiến nó có thể từ cũ kỹ bước sang tươi mới.
Từ nay ngọn giáo này trao vào tay Quách Lệnh Tiên, anh cảm thấy chặng đường mình đã đi quả là sảng khoái thỏa thuê.
Nếu nói còn điều gì tiếc nuối, thì chính là Ngô Thường.
Lâm Tại Đường nhớ rõ Ngô Thường năm 2006, cô vui tươi rạng rỡ, soi sáng cả mùa hè Thiên Khê năm ấy. Ngày hôm nay, khi anh rời khỏi tòa nhà Tinh Quang, ngẩng đầu nhìn bốn chữ kia, anh chợt nhớ tới khi hai người gặp lại, bốn chữ ấy còn đang ảm đạm.
Về sau, nó có thể được thắp sáng, không thể không nhắc đến việc Ngô Thường rong ruổi qua bao thành phố, ký được từng đơn hàng; không thể không nhắc đến việc Ngô Thường cùng anh, cùng Đèn Trang Trí Tinh Quang kề vai chiến đấu.
Ngày Ngô Thường rời khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang, nhất định cô cũng từng ngoái đầu nhìn lại tòa nhà ấy. Trong lòng cô bao nỗi quanh co khúc khuỷu, Lâm Tại Đường đều hiểu.
Đều hiểu cả.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc