Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 108
Chương 108: Tình địch
*
Lâm Tại Đường hỏi Ngô Thường, anh có thể mua một căn nhà ở Thiên Khê không.
Ngô Thường hỏi anh sao không mua ở Lâm Hải, gần nhà xưởng thì tốt biết mấy.
Lâm Tại Đường nói anh chỉ thích Thiên Khê thôi.
“Nhưng mà nhà ở Thiên Khê đâu phải tôi làm chủ.” Ngô Thường nói: “Thiên Khê cũng đâu phải của tôi.”
“Tôi sợ em để ý chuyện tôi ở Thiên Khê.” Lâm Tại Đường đáp.
“Tôi để ý gì chứ?”
“Em không để ý thì tốt rồi.”
Nói xong, Lâm Tại Đường đi tới bãi đậu xe đầu làng lấy hành lý. Anh kéo va li đi trên con đường nhỏ hẹp, Lão Vàng đi cạnh bên, một người một chó thong dong bước chậm.
Đi ngang qua chỗ Ngô Thường thì bị cô gọi lại: “Vậy thì chuyện hồi nãy anh hỏi tôi có để ý chuyện anh ở Thiên Khê hay không, chẳng phải cũng đâu có ý nghĩa gì sao?”
“Nếu em để ý, tôi sẽ xin lỗi em. Em không để ý, vậy thì tôi khỏi phải xin lỗi.” Lâm Tại Đường nói xong còn cười với Ngô Thường, rồi giải thích: “Tôi cũng không ở thường xuyên.”
“Anh mua nhà của ai vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Nhà của bà nội Xuân Hoa.” Lâm Tại Đường nói: “Không phải mua, là thuê dài hạn.”
“Anh thuê với ai?”
“Người đó em quen lắm, Bộc Quân Dương.” Lâm Tại Đường sợ Ngô Thường không tin, còn định đưa cho cô coi mấy email qua lại với Bộc Quân Dương, nhưng Ngô Thường khoát tay: “Thôi khỏi, tôi không cần xem. Vấn đề là trước đó Bộc Quân Dương giao căn nhà cho tôi với Tống Cảnh quản lý, anh ấy cho anh thuê nhưng lại không nói với tôi. Anh thuê nguyên căn hả? Vậy thì Chu Ngọc Đình ở đâu? Tụi tôi còn tính sắp xếp cho mấy người già vô ở nữa đó.”
Trong đầu Ngô Thường toàn là chuyện làm ăn, cô không muốn để Lâm Tại Đường chen vô phá hỏng kế hoạch. Cô thậm chí không hỏi anh làm sao liên lạc được với Bộc Quân Dương, bởi vì cô vốn dĩ không quan tâm chỗ đó.
“Tôi chỉ ở căn phòng ông nội tôi từng ở thôi, em đừng lo.” Lâm Tại Đường nói: “Em cứ làm theo kế hoạch ban đầu đi.”
“Ờ, được.”
“Vậy tôi đi cất hành lý trước? Rồi ra nhà ăn làm thẻ?” Lâm Tại Đường hỏi Ngô Thường: “Được không? Tôi có thể ăn cơm ở nhà ăn không?”
“Không được. Anh nhịn đói đi.” Ngô Thường hai tay bỏ túi, đá một viên đá về phía Lâm Tại Đường, rồi xoay người bỏ đi.
Lúc này cô mới thấy có gì đó không đúng: tại sao Lâm Tại Đường lại muốn ở Thiên Khê chứ?
Tống Cảnh biết được Lâm Tại Đường dọn về, liền phân tích cho Ngô Thường nghe: “Tại sao dọn về Thiên Khê, chuyện này chẳng phải quá dễ hiểu sao? Bởi vì cậu đang ở Thiên Khê đó. Lâm Tại Đường là hạng người gì chứ, cáo già xảo quyệt. Người ta muốn vòng vo tìm cách giảng hòa thôi.”
Ngô Thường nhún vai, không nói gì.
Chiều tối, công nhân khu Lâm Hải ngồi xe đưa đón đến nhà ăn Thiên Khê ăn cơm, ở cổng bắt đầu xếp thành hàng dài. Lâm Tại Đường cũng đến lúc này, anh chưa có thẻ cơm, cũng không biết phải làm thẻ ở đâu, nên ngoan ngoãn đứng xếp cuối hàng.
Người trong khu dĩ nhiên đều biết Lâm Tại Đường, liền chào hỏi anh, hỏi anh sau này có thường xuyên tới đây ăn không.
Lâm Tại Đường lớn tiếng đáp là có, thấy sắc mặt công nhân có chút khác lạ, anh lại nói thêm: “Tôi giúp mọi người giám sát chất lượng của nhà ăn, nếu có vấn đề gì thì chúng ta cùng nhau phản đối.”
“Mấy cái đó thì được. Có Tổng giám đốc Lâm ở đây, tụi tôi yên tâm rồi.”
Ai cũng biết nhà ăn của nhà xưởng Tinh Quang ngon là bởi vì tổng giám đốc luôn đặt ra yêu cầu. Lúc này Lâm Tại Đường nói sẽ cùng giám sát nhà ăn Thiên Khê, dĩ nhiên là chuyện tốt.
Ngô Thường và Tống Cảnh đang đứng ở cửa điều phối dòng người, thấy vậy thì nói: “Giữ khoảng cách khi xếp hàng, tránh lây nhiễm qua giọt bắn!”
Cô ấy nói xong thì quay lại cười gian.
“Tự nhiên mình nhớ hồi quán mì khai trương, Lâm Tại Đường cũng toàn chọn lúc bận rộn mà tới, khi đó nhiều người còn đưa hồ sơ xin việc cho anh ấy ngay trước mặt.” Tống Cảnh chợt bừng tỉnh: “Ra là Tổng giám đốc Lâm đang chống lưng cho cậu đó!”
Ngô Thường thấy Tống Cảnh có gì đó là lạ, bèn nắm tay áo cô ấy kéo ra một bên: “Nói! Hôm nay sao cậu cứ ghép đôi mình với Lâm Tại Đường hoài vậy?”
Tống Cảnh sắc mặt không tự nhiên, ngó trước ngó sau, cười gượng với Ngô Thường. Ngô Thường giơ tay làm bộ đánh, Tống Cảnh giậm chân: “Trời ơi! Chẳng phải tại lão Tống đó sao! Bây giờ ngày tháng đều khó khăn, mấy nhà xưởng khác không nhận được đơn hàng, gần đây Đèn Trang Trí Tinh Quang là khách hàng duy nhất của lão Tống.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi lão Tống nói mình đừng ngày nào cũng trợn mắt, thổi râu với Lâm Tại Đường, sợ một ngày nào đó chọc giận anh ấy, anh ấy đem đơn hàng qua chỗ khác.”
“Vậy cậu ghép đôi mình với anh ấy làm gì?”
“Cái này thiệt tình mà nói: mình đâu có ghép, mình chỉ nhiều chuyện thôi.” Tống Cảnh giơ tay: “Mình thề, mình không có.”
“Có chứ.” Ngô Thường khẳng định.
“Được rồi, mình có.” Tống Cảnh nói: “Hôm bữa mấy người đi làng Xa, Chu Ngọc Đình có nói với mình là sau khi Lâm Tại Đường ra đi tay trắng, trên người thiệt sự không còn đồng nào. Anh ấy còn phải mượn tiền của Chu Ngọc Đình để xoay xở… mình lại thấy anh ấy tội nghiệp. Mình chưa từng thấy một ông chủ nào mà nghèo tới vậy hết á…”
Thấy dáng vẻ của Tống Cảnh, Ngô Thường bị chọc cười, chỉ vào cô: “Cậu đó cậu đó, chuyện gì cũng giấu không nổi!”
“Mình thật sự nghĩ vậy đó, thiệt là tội nghiệp.”
“Anh ấy tội nghiệp đâu phải lý do để mình thương anh ấy.” Ngô Thường nói: “Tội nghiệp không cấu thành tình yêu.”
“Rồi rồi rồi. Mình không nhiều chuyện nữa.”
Tống Cảnh cười hì hì kéo Ngô Thường đi làm việc.
Hàng rốt cuộc cũng tới lượt Lâm Tại Đường, anh hỏi Ngô Thường: “Xin hỏi tôi nên làm thẻ cơm ở đâu?”
Ngô Thường đưa tay chỉ ra phía sau. Thái độ cô không mấy dễ chịu, Lâm Tại Đường cũng không hỏi thêm, ngoan ngoãn đi làm thủ tục.
Công nhân ai cũng nói cơm nhà ăn ngon, nên Lâm Tại Đường rất muốn nếm thử. Khi đi dạo ngang mấy quầy, anh càng thêm cảm thấy Ngô Thường giỏi giang. Quầy nhà ăn rất sạch sẽ, món ăn được lựa chọn kỹ càng, giá rẻ nhưng bày biện lại đẹp mắt.
Lâm Tại Đường thích ăn mì, nên đứng ở quầy mì hơi lâu, phân vân không biết chọn món nào.
“Tôi giới thiệu cho Tổng giám đốc Lâm món mì hải sản xào sốt.”
Nghe vậy, Lâm Tại Đường quay đầu lại thì thấy Liêu Ân Hoành.
Anh biết Liêu Ân Hoành sẽ đến Thiên Khê vào cuối tuần, không ngờ ngày thường anh ta cũng tới.
Thế là anh nghiêm túc hỏi: “Tổng giám đốc Liêu nghỉ việc rồi sao? Định định cư ở Thiên Khê à?”
“Cũng không hẳn. Giờ khu phức hợp Thiên Khê là dự án trọng điểm của tôi, mà từ trước tới nay bên tôi vẫn có chế độ thường trực ở công trường.”
“Dự án nhỏ vậy cũng cần thường trực sao?” Lâm Tại Đường khiêm tốn xin chỉ giáo: “Tôi cứ tưởng các dự án mà Tổng giám đốc Liêu phụ trách đều là hạng trăm tỷ.”
“Hiện tại đúng là không có dự án nào tốt hơn.” Liêu Ân Hoành nói: “Tôi chọn Thiên Khê, chính là vì hiệu quả đầu tư cao nhất.”
“Tại sao lại nói vậy?”
“Bởi vì tôi tới Thiên Khê thì có thể gặp được Tổng giám đốc Lâm. Gặp được Tổng giám đốc Lâm thì cũng đồng nghĩa với việc tiếp xúc với Đèn Trang Trí Tinh Quang.”
Lâm Tại Đường cúi đầu trầm ngâm, cuối cùng nói: “Nếu vậy thì chi bằng tới nhà xưởng Tinh Quang và tòa nhà Tinh Quang làm việc luôn đi.”
“Thế thì thật sự vinh hạnh cho tôi quá.” Liêu Ân Hoành biết mình đã đánh cược đúng, trong lòng huýt một tiếng sáo, nhưng mặt mày không đổi, vẫn giữ vẻ ôn hòa: “Tổng giám đốc Lâm khi nào thì tiện?”
“Dù sao Tổng giám đốc Liêu ngày nào cũng ở Thiên Khê, có thể đi làm về cùng tôi.”
“Được thôi. Cảm ơn nhiều.”
Liêu Ân Hoành bưng khay cơm rời đi. Anh ta tuy tính tình hiền hòa, nhưng trong ngành này, nếu không có tâm cơ thâm sâu thì vốn dĩ chẳng thể trụ lại. Anh ta muốn chơi chung với Đèn Trang Trí Tinh Quang, vốn đã muốn từ lâu. Nhưng Lâm Tại Đường lại là kẻ rất kỳ quái, trước kia có vốn đổ vào, rồi chẳng mấy chốc đã bị anh đá ra khỏi cuộc.
Liêu Ân Hoành muốn gặm cho bằng được khúc xương cứng Lâm Tại Đường này, mà Ngô Thường chính là một trong những chiến lược của anh ta. Trong lòng anh ta thấy có lỗi với Ngô Thường, nhưng cũng may mắn rằng mình chưa làm chuyện gì bỉ ổi, sự hợp tác tranh thủ được với Ngô Thường cũng đang tiến hành theo trật tự, bảo đảm không xảy ra bất kỳ vấn đề nào.
Trong mắt người ngoài, bọn họ là ba người đàn ông đàn bà quan hệ phức tạp: hai người đàn ông tranh giành một người phụ nữ. Nhưng sự thật là, trong bọn họ, ít nhất có hai người, trong lòng chỉ toàn tính toán chuyện làm ăn. Không, là cả ba người đều vậy.
Lâm Tại Đường vừa ăn cơm, vừa quan sát Liêu Ân Hoành.
Anh ta cố tình tỏ ra quen thân với Ngô Thường, dường như cũng chẳng phải cố tình, hễ rảnh rỗi là chạy tới Thiên Khê, lúc nào cũng bày tỏ sự yêu thích nơi này, anh ta với Ngô Thường đúng là có quen thân. Còn Ngô Thường, đối với anh ta cũng khá gần gũi.
Lâm Tại Đường ngồi ăn dưới tán cây trong sân, nhai chậm nuốt kỹ, tâm tư suy nghĩ mông lung. Trong khi đó, Liêu Ân Hoành ăn xong thì đứng ở cửa trò chuyện với Ngô Thường. Họ không biết đang bàn bạc chuyện gì, chỉ thấy đang nói nói cười cười, Ngô Thường còn giơ ngón cái khen anh ta.
Sau lớp chắn giọt bắn trong suốt, gương mặt Ngô Thường nở nụ cười rực rỡ như hoa.
Lâm Tại Đường biết Ngô Thường xưa nay luôn được người ta yêu thích.
Từ khi hai người kết hôn, đã không ngừng có kẻ nhét đàn ông vào trước mặt Ngô Thường, muốn nhờ cô mà thu phục Lâm Tại Đường. Ngô Thường hết chặn bên này lại chống bên kia, bận rộn ứng phó. Đám đàn ông trẻ thì đổ xô theo đuổi Ngô Thường, chỉ bởi cô là phu nhân nhà giàu, trẻ trung, xinh đẹp của Hải Châu. Họ thậm chí còn có chút ý muốn nghiêm túc chứ chẳng phải chỉ là trò đùa nơi tình trường.
Những gã đàn ông khác thì Ngô Thường biết cô coi thường, nhưng trong lòng Lâm Tại Đường vẫn để ý. Liêu Ân Hoành thì khác, Ngô Thường không khinh miệt anh ta, cũng chẳng ghét bỏ, thậm chí đối với anh ta còn có một kiểu thân mật khác thường.
Điều đó khiến Lâm Tại Đường thấy khó chịu.
Ăn cơm xong anh liền ra ngoài, Liêu Ân Hoành chào anh, anh chỉ gật đầu, rồi đi thẳng ra bờ biển.
Thái độ của Lâm Tại Đường, Liêu Ân Hoành biết rõ trong lòng, nhưng anh ta vẫn giả vờ như một con cáo già vô tội, hỏi: “Không biết Tổng giám đốc Lâm xưa giờ đều ít nói vậy, hay là…”
“Có lúc thôi.” Ngô Thường nói: “Cũng còn tùy người.”
Liêu Ân Hoành làm bộ đã hiểu, xoay người rời đi.
Đêm hôm đó, sau khi nhà ăn đóng cửa, Ngô Thường theo lệ thường đến “Thiên Khê chào đón bạn” để kiểm tra tình hình. Đây là việc trong ngày cô mong chờ nhất. Bởi vì mỗi khi bước vào đó, cô liền có cảm giác mình được Thiên Khê ôm lấy.
Tòa kiến trúc xinh đẹp, cô độc, đứng đó sừng sững, từ xa nhìn lại đã thấy thật mỹ lệ.
Ngô Thường đứng ở bờ biển ngắm một lúc, thì thấy nơi đường bờ xa xa có một người đang đi lại. Bóng dáng đó cô không quen, nghĩ chắc là ai đó trong khu ven biển ăn cơm xong ra bờ biển dạo bộ, nên cô cũng không bận tâm.
Cô đi chân trần nghịch sóng, một tay cầm giày của mình. Người kia càng đi càng gần, Ngô Thường sợ cản đường, bèn cố tình bước thêm một bước về phía biển.
Gió biển thổi đến khiến cô cảm thấy thật dễ chịu, cô quay mặt về phía đại dương, ngẩng đầu nhìn sao. Đúng lúc cô phát giác sau lưng có tiếng động, cả người lập tức bị một sức mạnh ập đến xô ngã. Ngay sau đó, cô cảm thấy có người túm tóc mình, ép đầu cô xuống biển.
Ngô Thường gần như lập tức phản ứng được: cô gặp rắc rối rồi.
Nước biển tràn vào mũi, cảm giác đó khiến cô ngay khoảnh khắc liền trở về thời thơ ấu: cô từng vùng vẫy trong biển cả, Bộc Quân Dương bất chấp tất cả để cứu cô lên. Nỗi sợ hãi từ đáy biển phải mất nhiều năm cô mới dần quên đi, mà hôm nay, tất cả lại ào ạt tràn về.
Ngô Thường sắp ngạt thở, nhưng cô nghĩ: tôi không thể chết như vậy, tôi không thể để người ta h**p đáp. Không biết lấy đâu ra sức, cô bất ngờ vung cánh tay ra sau, loạn xạ móc vào mắt kẻ kia.
Cô gầy yếu quá, hoàn toàn không đánh lại được hắn, bờ biển đen kịt vắng tanh chẳng một bóng người. Ngô Thường nghĩ: tôi không thể chết như vậy được. Cô bắt đầu ra sức giãy giụa, chuẩn bị liều mạng chống trả.
Kỳ lạ là, người kia bỗng quay đầu bỏ chạy.
Ngô Thường hồn vía chưa yên, toàn thân ướt sũng, trông chẳng khác nào một nữ quỷ vừa bị vớt từ biển lên.
Lúc này Tống Cảnh và Chu Ngọc Đình ở bờ biển gọi to: “Ngô Thường! Ngô Thường!”
Ba người họ tối nào cũng hẹn gặp nhau ở “Thiên Khê chào đón bạn”, Ngô Thường chưa từng đến trễ, hôm nay cô lại không đến, cũng không liên lạc được. Hai người bạn thân hốt hoảng, liền cất tiếng gọi lớn.
Tiếng gọi của họ như chiếc phao cứu mạng, Ngô Thường gom góp chút sức tàn, lần theo tiếng gọi mà chạy về phía họ, cuối cùng ngã nhào vào lòng Tống Cảnh.
“Ngô Thường! Ngô Thường!” Tống Cảnh lo lắng hỏi: “Sao vậy? Sao cậu ướt nhẹp hết trơn vậy! Sao cậu lại…”
Ngô Thường run lẩy bẩy, răng va lập cập, nói chẳng nên câu: “Lạnh… lạnh quá…”
Tống Cảnh vội cởi áo khoác trùm cho cô, bảo: “Có phải cậu rớt xuống biển không? Giống như hồi nhỏ vậy hả? Thôi, cậu đừng trả lời nữa, lo sưởi ấm trước đã!”
Bọn họ đưa Ngô Thường về “Thiên Khê chào đón bạn”, ở đó tìm được quần áo dự phòng của công nhân cho cô thay, rồi còn đưa cô uống nước nóng.
Ngô Thường ngồi hồi lâu, nỗi sợ mới thật sự tan đi. Cô nói: “Mình đã chặn đường làm ăn của người ta rồi, Tống Cảnh. Hồi nãy ngoài biển có người ép mình xuống nước, không biết sao sau đó gã đó lại chạy mất.”
“Báo cảnh sát đi!” Tống Cảnh tức đến tay run lên, rút điện thoại ra định gọi.
Ngô Thường ngăn lại: “Khoan đã, đừng báo vội.”
“Tại sao?”
Ngô Thường lắc đầu, không nói lý do.
Lâm Tại Đường nghe tin liền vội đến, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Ngô Thường, anh chỉ siết chặt nắm đấm ngồi đó, nghiến răng ken két không nói một lời.
Ngô Thường nhìn ra được Lâm Tại Đường đang giận.
Anh giận chính là bộ dạng như thế, thương xót cũng là bộ dạng như thế.
“Tôi tự té xuống biển đó.” Ngô Thường nói, “Không cẩn thận bị sóng cuốn xuống. Anh cũng biết, Thiên Khê của mình mà…”
“Nói dối!” Giọng Lâm Tại Đường bỗng dâng cao, lớn tiếng quát: “Nói dối! Sao em phải giấu tôi? Tôi có thể hại em chắc!”
Gân xanh trên trán anh nổi lên, mặt đỏ bừng vì giận dữ: “Em có thể nói với họ mà không thể nói với tôi!”
Mấy người trong phòng đều sững sờ.
Tống Cảnh vội tìm cách xoa dịu không khí, nói: “Ờ… hình như… Ngô Thường cũng đâu có nói nhiều với tụi tôi…”
Lâm Tại Đường chợt nhận ra mình thất thố, nhưng anh hoàn toàn không kềm lại được. Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Ngô Thường gặp phải chuyện như vậy!
“Sao em không báo cảnh sát?” Anh hỏi Ngô Thường: “Em không báo, lần sau sẽ còn có kẻ đến hại em nữa. Em có biết đây là xã hội pháp trị không?”
“Anh nhỏ giọng chút đi, cậu ấy vừa bị hoảng hồn đó.” Tống Cảnh nhắc nhở Lâm Tại Đường. Cô ấy thật sự thấy con người này phải chăng đã đem hết trí óc đặt vào chuyện làm ăn rồi, sao cứ đến chuyện của Ngô Thường là chỗ nào cũng sai vậy?
“Xin lỗi.” Lâm Tại Đường nói.
Anh tha thiết xin Tống Cảnh ra ngoài, anh muốn nói chuyện riêng với Ngô Thường. Tống Cảnh gật đầu đồng ý, sau đó kéo Chu Ngọc Đình cùng đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Lâm Tại Đường chậm rãi bước đến trước mặt Ngô Thường, chăm chú quan sát sắc mặt cô. Anh lo cô có bị thương.
“Tôi chỉ sặc nước thôi.” Ngô Thường nói: “Giờ không sao nữa, anh đừng có…”
Lời chưa dứt, Lâm Tại Đường đã bước tới, siết chặt cô vào lòng!
Ngô Thường nhận ra Lâm Tại Đường đang run rẩy, nỗi sợ trong anh đã không cách nào kìm nén được. Đôi tay cô buông thõng hai bên, mặc cho anh ôm.
Vòng tay Lâm Tại Đường đối với Ngô Thường vô cùng quen thuộc, bọn họ cũng từng có biết bao lần ôm chặt nhau như thế. Nhưng sự thất thố của Lâm Tại Đường, đây là lần đầu cô được thấy.
“Tôi không sao mà.” Ngô Thường nói: “Lâm Tại Đường, tôi không sao. Tôi chợt nhớ tới lời ông nội từng nói: người ta sợ anh nên mới đối xử với anh như vậy.”
“Cho nên anh có biết không?” Ngô Thường mỉm cười: “Giờ tôi lại thấy rất vui, bởi vì tôi đã đủ mạnh mẽ rồi.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc