Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 107

111@-

Chương 107: Trở về


*


Ngô Thường tỉnh dậy trong tiếng trò chuyện.


Đó chính là dáng vẻ của buổi sớm mà cô yêu thích nhất.


Cô mở mắt trên giường, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Có người nói chuyện khe khẽ dưới lầu, mùi cơm thơm theo bậc thang mà bay thẳng lên tầng.


Mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Cô không ngờ rằng ở làng Xa, cô lại có thể sở hữu một buổi sớm như thế này.


Hình như bà ngoại đang chỉ huy người khác nấu ăn, vì Ngô Thường nghe bà nói: “Là rắc chút muối thôi, chứ không phải vốc cả nắm muối đâu nha! Mặn muốn chết luôn á! Đồ ngốc!”


“Trời đất ơi, thôi kệ, hay là ngoại chỉ cần nói miệng thôi, đừng có thêm loạn cho con nữa!”


Ngô Thường nghe vậy thì bật cười.


Trước đây khi cô phụ bà ngoại nấu ăn, bà cũng từng có những lúc mất kiên nhẫn như vậy. Cô hiếu kỳ muốn biết ai lại khiến bà ngoại mất kiên nhẫn, liền thay đồ đi xuống lầu, sau đó thì thấy Lâm Tại Đường đang lóng nga lóng ngóng bên bếp.


Diệp Mạn Văn hiếm hoi bĩu môi một cái: “Hay là con vẫn nên quay về làm tổng giám đốc của con đi, trả cái bếp lại cho ngoại.”


Lâm Tại Đường cười nói: “Bà ngoại à, con sẽ học nhanh thôi, con có thiên phú lắm đó.”


Ngô Thường không nhịn được hừ một tiếng.


Lâm Tại Đường nghe tiếng liền quay đầu nhìn cô, hỏi: “Em hừ cái gì vậy?”


“Tôi hừ cái chuyện anh bao nhiêu năm không học được, vậy mà để bà ngoại mắng vài câu thì học được liền sao?” Ngô Thường nói chẳng sai. Cô vẫn nhớ mấy năm đầu kết hôn, thỉnh thoảng cũng sẽ ép Lâm Tại Đường đi nấu ăn. Anh cũng chẳng mè nheo, ngoan ngoãn vào bếp, cầm lấy thực đơn cô viết sẵn mà làm rất nghiêm túc: chiên thì chiên, xào thì xào, nấu thì nấu, trình tự cũng đủ cả, nhưng đến khi bưng ra thì rối tung hết. Ngô Thường nghi ngờ anh cố tình, nhưng anh lại nghiêm túc giải thích: “Anh thật sự đã cố hết sức rồi.”


Trong hôn nhân, gian bếp chính là nơi Ngô Thường hóa giải phiền muộn. Cô cũng chẳng so đo với anh nữa, anh không biết thì thôi, cô làm. Cô không xem việc nấu nướng là lao động, mà từng ngày từng ngày, trong những bữa cơm canh lại nhận về sức mạnh.


“Hồi đó tôi chưa mọc cái dây thần kinh này, hôm nay bất ngờ mọc ra rồi!” Lâm Tại Đường nói xong thì quay sang Diệp Mạn Văn, muốn có được sự khẳng định của bà ngoại: “Có phải vậy không hả ngoại?”


Diệp Mạn Văn không nhịn được lại bĩu môi, nói: “Con lo mà bỏ muối ra nồi trước đi! May mà con không phải hậu duệ ngự trù, không thì bảng hiệu cũng bị con làm sụp luôn rồi.”


Nói xong, cả ba người đều bật cười.


Ngô Thường dựa vào khung cửa nhìn bọn họ bận rộn, cũng không bước tới phụ, chỉ lẳng lặng ngó bà ngoại, thỉnh thoảng lại đùa dăm câu với Diệp Mạn Văn. Cô nói: “Ngoại ơi, hồi xưa có phải ngoại rất nổi tiếng ở Ôn Châu không? Người ta gọi ngoại là Trù nương A An. Ông nội nói đó ngoại.”


“Ngoại trốn theo ông ngoại con chạy khỏi Ôn Châu, sợ người ta tìm ra còn không kịp, còn dám nổi tiếng gì nữa?” Diệp Mạn Văn nói, “Lời cậu út cũng không tin được, cậu rời Ôn Châu sớm rồi.”



Nói rồi, Diệp Mạn Văn lại ngẫm nghĩ. Bà nhớ mình từng phiêu bạt khắp những nơi nhỏ bé, quả thật nhờ vào cái nghề này mà sống được. Cho nên làng Xa vẫn đã tặng cho bà chút gì quý giá. Bà thấy may mắn, bởi món quà ấy cũng được để lại cho Ngô Thường.


Diệp Mạn Văn biết mình đã đi đến cuối đời, đôi khi bà nghĩ: cả đời này bà rất bất lực, hầu như chẳng để lại gia sản gì cho con cháu. Để Thường Thường làm cháu ngoại của bà thật sự là thiệt thòi. Nếu con bé sinh ra trong một gia đình phú quý, giờ nhất định đã bước lên tầng cao hơn rồi.


Mà bây giờ, Thường Thường cũng đi trên con đường cũ của bọn họ, cũng bước vào căn bếp, mở nhà hàng của riêng mình. Trong lòng Diệp Mạn Văn vì thế cũng được chút an ủi.


Bầu không khí trong bếp vô cùng hòa thuận.


Ngô Thường biết, nếu không dính tới lợi ích thì Lâm Tại Đường có thể mãi mãi như thế này. Nhưng đã sống trên đời, làm sao hoàn toàn gạt bỏ lợi ích cho được?


Lúc này Liêu Ân Hoành nhắn hỏi cô có thuận lợi không, tiện tay gửi luôn cho cô báo cáo tình hình kinh doanh của nhà ăn. Khi Ngô Thường vắng mặt, anh ta tự động đảm nhận vai trò “quản lý cuối tuần,” giúp cô xử lý công việc.


“Rất thuận lợi.” Ngô Thường đáp, “Lần đầu tiên tôi trải nghiệm ‘du lịch kinh dị nhập vai,’ thật bất ngờ lại phát hiện ra thị trường này rộng lớn đến vậy.”


Nói rồi cô đi ra ngoài, đưa mắt nhìn những người trên bãi biển xa xa. Cô có chút khâm phục loài người, bởi vì chỉ cần họ muốn, họ có thể đi đến bất cứ nơi nào trên thế giới. Cho dù là nơi hoang vu như làng Xa.


“Bên phía công đoàn đã tổng hợp xong danh sách nhân viên nghỉ hưu không người chăm sóc, chúng ta bàn giao lại đi.” Lâm Tại Đường bất chợt nhắc đến việc này. Trước đó họ từng nói qua, phải an trí triệt để cho những người già nghỉ hưu của công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang. Có vài người không con cái, không chỗ ở cố định, cũng chẳng ai chăm sóc, Lâm Tại Đường chủ động đề nghị phải sắp xếp cho họ. Họ đã họp tới ba lần để bàn bạc chuyện này.


Giờ đây công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang lại đang đứng trước biến động.


Tuy nhiều năm trước Lâm Tại Đường đã sắp đặt bản đồ kinh doanh cả online lẫn offline, nhưng tình hình năm nay lại không giống, các cửa hàng offline bị tác động nghiêm trọng. Quách Lệnh Tiên đề nghị cắt giảm nhân viên của các cửa hàng offline, Lâm Tại Đường liền một phiếu bác bỏ.


Anh cảm thấy chuyện này không thể quyết định một cách hồ đồ được, ít nhất cũng phải có phương án tốt, nếu không thì giảm nhân viên vào thời điểm đặc biệt này chẳng khác nào cắt đứt con đường sống của người ta.


Anh lại rơi vào một nỗi lo âu mới.


Trong quá trình này, anh bắt đầu học cách suy nghĩ giống như ông nội. Anh biết rất rõ, bất kỳ doanh nghiệp nào cũng sẽ có chu kỳ chấn động, cơ bản cứ ba đến năm năm là phải tiến hành một lần cải cách. Từ năm 2010 anh chính thức tiếp quản Đèn Trang Trí Tinh Quang đến nay, vừa đúng trải qua ba lần biến đổi.


Lâm Tại Đường là một người giỏi suy nghĩ, cũng dám gánh vác trách nhiệm. Nhưng điều này lại kéo theo một vấn đề mới: trách nhiệm gánh càng nặng, anh càng lo âu. Anh vẫn chưa học được sự bình thản, ung dung như ông nội, tuy ngoài mặt cố ý tỏ ra nhẹ nhàng với đời, nhưng trong lòng lại bị áp lực đè nặng.


Cho nên Diệp Mạn Văn không hề nói sai, đúng là trông anh càng ngày càng trầm mặc.


Lời nói của anh ít đi, bởi thời gian anh dành cho suy nghĩ nhiều hơn; anh thiếu những giây phút reo hò hớn hở, vì thật sự chẳng có gì có thể khơi dậy sóng gợn trong lòng anh.


Thế nhưng vào buổi sớm hôm nay, trong lòng anh lại yên ổn.


Lâm Tại Đường vô cùng chắc chắn: nơi nào có Ngô Thường, nơi đó sẽ khiến anh thấy an ổn. Dù bọn họ đã ly hôn, không còn bất kỳ ràng buộc về hợp đồng hay pháp luật nào, nhưng cảm giác yên ổn ấy vẫn tồn tại.


Lâm Tại Đường đã trải qua vô số đêm trắng, thường đến bốn, năm giờ sáng xem livestream của Ngô Thường, lúc đó cơn buồn ngủ mới kéo đến. Anh sẽ chợp mắt trong bầu không khí như thế, nếu không thì thật sự anh sẽ tự vắt kiệt chính mình.


Lúc này Diệp Mạn Văn đi ra ngoài, bà nói: “Hương Ngọc à, mẹ ra ngoài hít thở chút không khí.”


Lâm Hiển Tổ đang đọc sách trong sân, Diệp Mạn Văn bước ra ngoài rồi ngồi xuống cạnh ông.



“Có khoảng bao nhiêu người già nghỉ hưu cần phải an trí?” Ngô Thường nói, “Hôm nay tôi sẽ bàn với Tống Cảnh về việc sắp phòng. Nhưng Lâm Tại Đường, tôi nghĩ thế này, chuyện này tôi muốn làm cho ra trò một chút. Chúng ta có thể hợp tác, chẳng hạn như treo một tấm bảng ở chỗ chúng tôi, ghi ‘Cơ sở dưỡng lão Đèn Trang Trí Tinh Quang.’ Như vậy tôi có thể quảng bá, đồng thời cũng có thể bàn thêm loại hợp tác này với nhiều doanh nghiệp khác.”


“Giá cả thì sao?” Lâm Tại Đường hỏi.


“Phải tính toán chứ. Chút nữa tôi sẽ tính.”


“Được.” Lâm Tại Đường nói, “Em nói đúng, đã làm thì phải công tư phân minh, làm cho đàng hoàng. Tôi sẽ để công đoàn liên hệ với em.”


“Ừ, được.”


Lâm Tại Đường vừa nói chuyện vừa dọn dẹp bếp, anh không biết nấu ăn, nhưng quét dọn bếp thì rất rành. Đó là sự phân công của bọn họ khi ấy, chỉ cần anh ở nhà, Ngô Thường nấu cơm thì anh sẽ dọn bếp.


“Chú hai anh…” Ngô Thường ngập ngừng nói: “Dạo trước tôi nhận được một số chứng cứ nặc danh, những tài liệu đó giúp ích rất nhiều cho việc tôi và chú hai anh thắng kiện. Tôi biết là anh đưa cho tôi.”


“Cứ dùng đi. Em nói đúng, một số người trong nhà họ Lâm chính là chướng ngại của Đèn Trang Trí Tinh Quang.”


“Nhưng anh không đưa cho tôi tài liệu khác, chẳng hạn như chứng cứ liên quan đến vấn đề kinh tế nghiêm trọng của ông ta…” Ngô Thường nhíu mày nói: “Anh vẫn muốn chừa cho ông ta một con đường sống sao?”


“Không phải. Lần này để tôi tự làm đi.” Lâm Tại Đường nói: “Ngô Thường à, đã có rất nhiều lúc trước kia, những chuyện như vậy tôi đều dựa vào em. Bởi vì tôi tưởng rằng em chỉ cần tiền, còn những thứ khác em đều chẳng bận tâm. Về sau những việc này để tôi tự làm.”


“Vậy thì tôi đâu còn tiền nữa.” Ngô Thường xòe tay, phải thôi, được thì sẽ có mất, mất rồi thì mới có được, trên đời này làm gì có bao nhiêu chuyện cổ tích đẹp đẽ về hoàng tử công chúa? Cô chưa bao giờ tin vào mấy điều đó.


“Không sao, em có khả năng kiếm ra số tiền khiến em vui vẻ.” Lâm Tại Đường nói: “Ngô Thường, em đã bơi qua được con sông đó rồi. Giống như mẹ Hương Ngọc và mẹ tôi, từng vật vã khổ sở ở làng Xa, nhưng cuối cùng các bà đều thoát ra được, đều đi tới được bến bờ ngập ánh sao của riêng cuộc đời mình. Em cũng làm được. Hay cứ tiếp tục bơi đi.”


Ngô Thường cảm thấy Lâm Tại Đường dường như đã khác đi, nhưng cô không nói rõ được là khác ở chỗ nào. Cô đứng đó, ngẫm lại lời anh vừa nói về việc bơi qua con sông kia, hình như đúng vậy, sương mù trong cuộc sống dần dần tan biến, cô thật sự có thể bơi qua con sông đó rồi.


“Lâm Tại Đường, tôi phát hiện ra, thật ra anh cũng không đến nỗi đáng ghét. Giờ tôi đã có thể sống hòa bình với anh, cũng không còn cảm thấy ngột ngạt mỗi khi nghĩ đến chuyện gặp anh nữa. Ly hôn là đúng. Sau khi ly hôn, cả hai chúng ta đều trở nên tốt hơn.” Ngô Thường chân thành nói.


Lúc này Lâm Tại Đường dừng hết mọi động tác trong tay, nhìn sang Ngô Thường. Anh biết có vài câu hỏi vốn dĩ không nên hỏi, nếu là anh của ngày trước, tự tôn chắc chắn sẽ buộc miệng anh ngậm lại, không để anh hỏi ra những lời ngốc nghếch. Nhưng anh không thể chịu nổi việc mình không biết câu trả lời thật sự, nên giờ anh chậm rãi mở miệng:


“Ngô Thường, chúng ta quen biết hơn năm ngàn ngày, em có từng yêu tôi không?”


Ngô Thường không muốn lừa dối Lâm Tại Đường, trong lòng cô dâng lên một vị chua xót, khiến cô không nhịn được phải hắng giọng một cái, rồi mới nói: “Lâm Tại Đường, quen biết anh hơn năm ngàn ngày, nếu nói chưa từng yêu anh một ngày nào thì đó là gạt người. Tôi không muốn lừa anh, cũng không muốn lừa chính mình. Sự thật là, ngày tôi vào làm ở Đèn Trang Trí Tinh Quang, chính là ngày tôi yêu anh nhiều nhất trong cả cuộc đời này.”


Ngày hôm đó, Ngô Thường mang trong mình niềm mơ ước về tương lai, có sự tin tưởng và dựa dẫm nơi Lâm Tại Đường. Ngày hôm đó, Lâm Tại Đường là bạn tốt, là người yêu của cô, là người mang đến cho cô hy vọng sống. Cái cảm giác đó thật phức tạp, nó không giống như tình yêu thời niên thiếu kiểu sống chết vì nhau, chỉ có yêu, mà chẳng xen lẫn điều gì khác. Ngày hôm ấy, tình yêu của cô dành cho Lâm Tại Đường được cấu thành từ rất nhiều yếu tố phức tạp.


Sau đó, từng yếu tố tạo nên tình yêu phức tạp ấy, lần lượt, chậm rãi, chồng chéo nhau mà tan biến đi. Tình yêu cô dành cho anh, cũng hoàn toàn biến mất. Thật quá bi thương.


Lâm Tại Đường vô cùng kinh ngạc.


Anh vốn nghĩ Ngô Thường chưa từng yêu anh.


Anh vốn nghĩ tình yêu của Ngô Thường, hẳn là giống như tình yêu cô từng dành cho Bộc Quân Dương, mãnh liệt, thuần khiết, anh vốn nghĩ tình yêu của Ngô Thường chỉ có thể tồn tại ở dạng thức đó.



Điều anh không biết là, Ngô Thường lựa chọn chia tay với Bộc Quân Dương, chính bởi vì cô nhận ra rằng tình yêu vốn dĩ không hề đơn giản như thế. Nó vốn dĩ đã hòa lẫn với quá nhiều điều.


Cả hai cùng rơi vào trầm mặc.


Khoảnh khắc này, họ cùng nhau nhớ lại những niềm vui hiếm hoi khi còn ở bên nhau. Đúng vậy, họ nghĩ tới niềm vui.


Rất lâu sau, Lâm Tại Đường khẽ nói một câu: “Cảm ơn em.”


“Gì cơ?”


“Cảm ơn em đã từng yêu tôi.”


Điều mà Lâm Tại Đường từng canh cánh không thể buông bỏ, đến khoảnh khắc này rốt cuộc cũng buông được. Anh bước tới, khẽ xoa lên đầu Ngô Thường một cái, rồi xoay người đi ra ngoài, tiếp tục ở bên ông nội.


Lâm Tại Đường hỏi ông nội có muốn đến một nơi giao thông thuận tiện hơn để nghỉ dưỡng hay không, như vậy nếu có chuyện gì xảy ra, cũng có thể kịp thời xử lý. Nhưng Lâm Hiển Tổ từ chối.


Ông nói: “Con làm tốt việc của con đi, đừng lo chuyện của ông. Ông biết con thương ông, nhưng con nhớ kỹ: ông chỉ là khách qua đường trong cuộc đời con mà thôi.”


Nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Lâm Tại Đường, Lâm Hiển Tổ khẽ thở dài.


“Bây giờ gặp khó khăn rồi sao?” Lâm Hiển Tổ hỏi: “Ông biết rất nhiều doanh nghiệp cũng đang gặp khó khăn. Lúc này ông không có ý kiến nào khác, nhưng có vài kinh nghiệm, con có muốn nghe không? Nếu con còn cho rằng cái thân già này của ông vẫn còn dùng được.”


“Ông nội!” Lâm Tại Đường không chịu nổi khi nghe ông nói như vậy, liền vội vàng lên tiếng.


Lâm Hiển Tổ mỉm cười nói: “Thứ nhất, chính sách của quốc gia phải nắm cho thật thấu. Vào thời kỳ đặc biệt, nhà nước lúc nào cũng sẽ có chính sách cho doanh nghiệp. Ông nói thấu không phải chỉ là bề ngoài, mà phải nghiên cứu sâu như chuyên gia vậy.


Thứ hai, nội bộ doanh nghiệp phải ổn định, nhưng cũng đừng sợ cải cách. Ông nghe nói Quách Lệnh Tiên đề nghị cắt giảm nhân viên cửa hàng, con đã phủ quyết rồi. Chỉ dựa vào lương tâm mà làm việc thì quá võ đoán, bởi vì nó có thể dẫn đến vấn đề về dòng tiền, khiến càng nhiều người rơi vào cảnh khó khăn.”


“Dạ, con biết rồi, thưa ông nội.”


“Con vẫn không đồng ý hả?”


“Con vẫn chưa nghĩ xong.”


Lâm Hiển Tổ cười ha hả, ông chỉ vào Lâm Tại Đường: “Con đó, con đó, đúng là cái đầu cứng mà!”


Sau đó ông liền đuổi bọn họ đi: “Đi mau đi, đừng ở đây nữa. Làng Xa chỉ là một chặng ngắn ngủi trong đời người của thế hệ trước, cho dù thế nào thì cuối cùng cũng phải đi ra ngoài. Các con đừng vướng bận quá nhiều, đó cũng là gánh nặng của các con suốt bao năm qua. Cái gì cần buông thì buông, cái gì cần cắt thì cắt. Họ là họ, các con là các con.”


Lâm Tại Đường hiểu ông nội đang nói gì.


Anh biết ông nội đúng, là anh luôn phạm sai lầm.


Ngô Thường hỏi bà ngoại có muốn đi cùng hay không? Việc dưỡng lão ở Thiên Khê đã rất hoàn thiện, chỉ trong vòng một hai tháng ngắn ngủi mà đã có bước tiến vượt bậc. Cô muốn dành cho bà ngoại sự chăm sóc tốt nhất. Nhưng Diệp Mạn Văn từ chối.



Bà nói: “Ở cùng với bạn tốt của ngoại, ngoại đã được chăm sóc tốt nhất rồi.”


“Vậy thì mỗi tuần con sẽ đến thăm ngoại.”


“Đừng.” Diệp Mạn Văn nói: “Thường Thường à, lo làm ăn cho tốt đi. Đó là bát cơm tổ tiên để lại, con nhất định phải giữ cho chắc! Hương vị Hải Châu đó, quan trọng lắm đó nha!”


Ngô Thường rưng rưng gật đầu.


Mãi cho đến khi chiếc ca nô tới, Nguyễn Xuân Quế mới đi ra.


Đêm vừa qua như một trận cuồng phong mưa bão, đã đánh rụng hết cành lá trên cây của Nguyễn Xuân Quế, bà như chỉ còn lại một thân cây trơ trọi. Nhưng may mắn thay, trên thân cây đó dường như đã mọc ra một mầm non mới.


Nguyễn Xuân Quế nói với Diệp Mạn Văn: “Dì Diệp, nhớ giữ gìn sức khỏe đó nha.”


Lúc này Diệp Mạn Văn lại lú lẫn, bà lại nói với Nguyễn Xuân Quế: “Đói thì nói với mẹ nha, mẹ đem cơm cho con.”


“Con là Xuân Quế đây mà.”


“Mẹ cùng đi đưa cơm cho mấy đứa.”


Lúc này Nguyễn Xuân Quế bỗng nhớ lại, năm đó bà sắp chết đói, Diệp Mạn Văn từ ngoài biển trở về. Bà vừa ăn vừa khóc mà nói với Diệp Mạn Văn: “Dì giống như mẹ con vậy, dì chính là mẹ con.”


“Vậy thì gọi dì là mẹ đi.”


“Mẹ.”


Nguyễn Xuân Quế chợt nhận ra, tuy Diệp Mạn Văn đã lẫn rồi, nhưng trong ký ức của bà vẫn còn lưu giữ chuyện này. Trong khoảnh khắc, nước mắt Nguyễn Xuân Quế rơi xuống, bà bước tới ôm chầm lấy Diệp Mạn Văn.


Người phụ nữ đầu tiên rời khỏi làng Xa nay lại ở lại trong làng Xa, còn những người khác thì đều đi cả rồi. Họ ngồi thuyền rời đi.


Ngày hôm sau, khi trở về Thiên Khê, Ngô Thường tiếp nhận mười bảy công nhân già yếu cô đơn đã nghỉ hưu của Đèn Trang Trí Tinh Quang. Những người từng cháy bỏng tuổi xuân trong ngành sản xuất mấy chục năm trước, nay đều đã già yếu cả rồi.


Đèn Trang Trí Tinh Quang cũng không quá mức kỳ kèo về giá cả, chỉ hy vọng Thiên Khê có thể cho họ một tuổi già an lành.


Ngày hôm đó, Lâm Tại Đường cũng đến. Anh nhìn những cụ già ấy chọn phòng cho riêng mình, bất giác lại có chút hâm mộ họ.


Ngày trước, anh cũng từng có căn phòng của riêng mình ở Thiên Khê, về sau thì không còn nữa.


Về sau này thì sao?


Sẽ có lại được không?


Editor lảm nhảm:


Rồi thôi, mình nghĩ chỉ có đứng trước sinh tử thì OTP của mình mới quay lại và HE được thôi các ní à Một tình yêu phức tạp đan chéo, lòng đau như cắt aaaa


Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc Truyện Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc Story Chương 107
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...