Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 106
Chương 106: Sao băng
*
“Ngô Thường, em có biết sau khi tới làng Xa, tôi luôn nghĩ gì không?” Lâm Tại Đường cúi đầu, hiếm khi anh có dáng vẻ u sầu như vậy. Anh lúc nào cũng đối mặt với khó khăn, Ngô Thường cũng thế, nhưng điều may mắn là cả hai đều chưa từng thoả hiệp.
Giây phút này, anh u sầu vì làng Xa mang đến cho anh quá nhiều cảm xúc khó mà nói nên lời.
“Anh nghĩ gì?” Ngô Thường hỏi.
“Tôi nghĩ, vận mệnh giữa em và tôi lại ràng buộc sâu đậm đến vậy. Nói ra thật buồn cười, trước đây tôi vẫn cho rằng đó chỉ là thứ tình tiết khéo léo mà người ta viết được trong sách, nào ngờ giờ lại thật sự rơi xuống đầu tôi.” Anh khựng lại, dường như nghẹn lời trong thoáng chốc, nỗi buồn loé lên ấy Ngô Thường không nhìn thấy, bởi anh đã lại tiếp lời: “Nhưng tôi rất tiếc, chúng ta lại đi tới kết cục như thế này.”
Cuối cùng thì anh cũng có thể nói ra chữ “tiếc”.
Tình cảm của họ bị quá nhiều người, quá nhiều việc chi phối, vừa không thể vứt bỏ tất cả để yêu nhau, lại chẳng có cách nào giải quyết trọn vẹn mọi khúc mắc. Trừ phi có một người hoàn toàn buông bỏ.
Ngô Thường hiểu rõ ý Lâm Tại Đường.
Cô gượng cười nói: “Chuyện này chẳng thể trách anh, lại càng không thể trách tôi. Kết hôn thì mỗi người đều ôm tâm tư riêng, đến lúc ly hôn lại chĩa mũi nhọn vào nhau. Anh trách tôi trong hôn nhân chẳng đủ chân thành với anh, tôi thì nghi ngờ anh muốn nuốt hết thành quả lao động của tôi. Thật ra nghĩ kỹ lại, chung sống với nhau lâu như vậy, vậy mà chưa có một ngày nào là thật lòng không vướng bận. Đây chẳng phải cũng là một dạng tiếc nuối sao? Nhưng thôi, không sao cả, đoạn tình cảm sau này cứ đối xử tử tế với nhau, nếu như có.”
Ngô Thường vỗ nhẹ lên vai Lâm Tại Đường.
Giờ đây cô chẳng còn tâm tư nói chuyện tình cảm với anh, những lời tha thiết mà vô ích kia cô cũng không muốn nghe, ngay cả lời xin lỗi của anh cô cũng chẳng muốn nhận. Điều duy nhất cô muốn biết là chuyện của mẹ và Nguyễn Xuân Quế. Cô không muốn mẹ mình lúc còn sống thì bị liên luỵ, sau khi mất lại bị hiểu lầm.
Lâm Tại Đường biết anh không thể mong nhận được sự tha thứ nào từ Ngô Thường. Cái đó giống như lớp bụi bám suốt tám năm trên sàn nhà, quét một lần, hai lần, ba lần cũng chẳng sạch được, dẫu có nhìn bề ngoài như sạch rồi, thì nơi góc khuất vẫn còn. Phải quét mãi, quét mãi thì sàn nhà mới thật sự sạch.
Anh học theo Ngô Thường, cũng vỗ nhẹ lên vai cô.
Khi vỗ lên đó, anh chợt phát hiện Ngô Thường gầy hơn anh tưởng rất nhiều. Xương vai lộ rõ ra, dễ dàng chạm tới, cấn cả vào lòng bàn tay anh.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Lâm Tại Đường liền nhớ về mùa hè năm 2006, khi cô mặc chiếc váy vàng, trên người vẫn còn chút mỡ trẻ con, cả người tràn đầy sức sống. Trong lòng anh bỗng nhói đau vì thương xót cô.
“Mỗi ngày em dậy sớm như vậy, mấy giờ mới đi ngủ?” Anh hỏi.
“Chín giờ.” Ngô Thường trả lời qua loa, mắt không nhìn anh.
“Nói bậy bạ.” Lâm Tại Đường bóp nhẹ vai cô: “Em đã gầy đến thành… một mảnh rồi…”
“Biết bao nhiêu người bỏ tiền ra mua cái gầy mà gầy không nổi, còn tôi đây là điều kiện trời cho, người khác có muốn ghen tị cũng không kịp nữa.” Ngô Thường gỡ tay Lâm Tại Đường xuống, đặt lại bên hông anh.
“Anh có phải sáng nào cũng xem livestream của tôi không?” Ngô Thường hỏi.
“Ừ.” Lâm Tại Đường thừa nhận.
“Tại sao vậy?”
“Tôi thức dậy sớm, cũng rảnh rỗi. Phong cảnh và con người trong phòng livestream của em tôi đều quen thuộc, có cảm giác như đang nói chuyện với một người bạn cũ vậy.” Lâm Tại Đường tự giễu mà nói: “Tôi thật sự chẳng có mấy ai là bạn bè.”
“Không sao, anh vẫn còn Chu Ngọc Đình không đuổi đi được.” Ngô Thường nói: “Chu Ngọc Đình đúng là thích hợp làm bạn tốt.”
Ngô Thường dùng chân đá văng một viên đá nhỏ, khẽ nói: “Tôi đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cô xoay người chạy vào trong, bà ngoại đã từ phòng cậu út đi ra. Bà đang nằm trên giường chờ Ngô Thường, đôi mắt sáng long lanh, như thể không kìm được muốn kể chút chuyện tám với cô.
Ngô Thường thay đồ ngủ rồi nằm xuống cạnh bà, cười hỏi: “Sao vậy ngoại? Con biết lúc này ngoại nhớ con, bởi ánh mắt ngoại khác hẳn mà.”
Diệp Mạn Văn ngồi dậy nhìn ra ngoài, cằm hất về phía ngoài kia: “Con nói chuyện gì với Tại Đường đó?”
“Có nói gì đâu mà.” Ngô Thường đáp: “Anh ấy bảo con gầy rồi, kêu con phải ngủ cho đàng hoàng.”
“Ồ.” Diệp Mạn Văn có vẻ hơi thất vọng, bà nằm xuống, thở dài nói: “Lần này Tại Đường tới, hình như so với trước còn trầm hơn nữa. Sao trên đời lại có người trầm như vậy chứ? Chẳng giống một thanh niên chút nào! Nhưng ngoại thấy nó cứ len lén nhìn con hoài…”
“Ngoại à…” Ngô Thường bật cười khúc khích: “Anh ấy nhìn con thì cứ nhìn, cần gì phải len lén? Như ăn trộm vậy đó!”
“Thật ra Tại Đường là người tốt. Bất cứ chuyện gì, nó cũng muốn chăm lo, muốn chu toàn, muốn giữ thể diện.”
“Chuyện gì cũng muốn chu toàn, chuyện gì cũng muốn giữ thể diện, chuyện gì cũng muốn chăm lo, vậy thì chắc chắn sẽ có chỗ không chu toàn nổi, chuyện không giữ được thể diện, người không thể chăm lo đến. Ngoại, đừng nói những chuyện này nữa, con nhớ ngoại lắm rồi. Ngoại mau ôm con đi!”
Diệp Mạn Văn bật cười rồi ôm chầm lấy cô.
Đây là khoảng thời gian Ngô Thường thích nhất, chỉ đơn giản yên tĩnh nằm bên bà ngoại. Hơi thở của bà nặng nề hơn trước, nhưng lạ lùng thay, trên người bà vẫn còn nguyên mùi hương sạch sẽ ấy.
Ngô Thường khép mắt lại, nhưng cô chẳng nỡ ngủ, sợ rằng lỡ chìm vào giấc ngủ thì sẽ hoang phí mất quãng thời gian như thế này.
“Ngoại, ngoại có thể kể cho con nghe chuyện của mẹ không?” Ngô Thường nói: “Nguyễn Xuân Quế oán hận mẹ con dữ lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Mạn Văn nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chuyện giữa họ đó mà… Xuân Quế từng thích ba con.
Hồi đó chiếc thuyền của ba con cứ cách mấy ngày lại cập bến làng Xa. Ban đầu mỗi lần ba con tới, mẹ và Xuân Quế sẽ nhờ nó mang mấy món đồ trang sức bằng vỏ sò đi bán giúp, chờ thuyền quay lại thì tính tiền. Sau này ba con lo hai đứa nó nóng ruột, nên mỗi lần đều trả tiền trước cho hai đứa, mấy món đó cũng chẳng đáng bao nhiêu, chỉ vài xu thôi.
Khi ấy ba con hào hoa phong nhã, lại tốt bụng, chăm chỉ, đương nhiên được mấy cô gái để ý, trong đó có Xuân Quế.
Nó vốn gan lì, ba con tới, nó liền kéo ba con ra một bên, hỏi ba con có chịu dẫn nó đi hay không. Ba con nói thẳng trong lòng nó đã có mẹ con. Xuân Quế rất buồn. Sau đó, ba con muốn an ủi nó, liền hỏi nó có phải không thích làng Xa, muốn rời khỏi nơi này không? Nó bảo đúng vậy. Ba con hứa sẽ giúp nó lo một tấm vé thuyền.
Hồi đó vé thuyền khó kiếm, ba con cực nhọc lắm mới kiếm được một tấm, định đưa cho nó. Nó cũng đã chuẩn bị xong xuôi để đi, nhưng lại gặp chuyện mẹ con bị bán đi, thế là mẹ con cầu xin nó cho mượn tấm vé đó trước. Ba con cũng hứa với nó rằng nhất định sẽ kiếm thêm một tấm vé khác để quay lại đón nó.
Mẹ con cầm vé thuyền trốn thoát, nhưng vừa rời làng Xa không lâu thì đột ngột phát bệnh nặng, chưa tới Hải Châu đã phải vội vàng xuống thuyền, tìm một bệnh viện xập xệ cấp cứu. Trước khi hôn mê, mẹ còn năn nỉ ba con đừng lo cho nó, mau đi lấy vé mà giao lại cho Xuân Quế. Nhưng lúc đó mẹ con đang nguy kịch, bên cạnh chẳng có một ai thân thích, ba con đành nghĩ đợi nó qua khỏi rồi hẵng đi.
Chính vì vậy mà chậm trễ mất.
Sau đó dân làng Xa biết ba con đã đưa mẹ con đi, đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua cho nó, nên hai người họ mới bỏ trốn.
Nguyễn Xuân Quế tưởng rằng họ đã bỏ rơi mình.
“Vậy ra Nguyễn Xuân Quế đâu có nói dối đúng không? Bà ấy cảm thấy mẹ lấy đi vé thuyền của mình, rồi chẳng quay lại cứu, cũng không hề có ý định cứu.” Trong lòng Ngô Thường đau nhói. Cô biết sau này khi họ gặp lại, mẹ nhất định đã giải thích rồi, nhưng Nguyễn Xuân Quế chẳng chịu tin nữa. Bởi khi ấy bà đã từng bị cả thế gian ruồng bỏ. Còn mẹ, có lẽ cũng vì mình đã dùng tấm vé đó mà trong lòng hối hận, nên mới cam chịu nhường nhịn Nguyễn Xuân Quế như vậy.
Ngô Thường trong thoáng chốc rơi vào mông lung.
Cô vẫn không thể tha thứ cho Nguyễn Xuân Quế, vẫn hận bà, nhưng lại hiểu thêm đôi phần về bà.
Cô rất tỉnh táo, cô biết sự phòng bị trong lòng Nguyễn Xuân Quế đã theo bà ấy cả một đời, tuyệt nhiên sẽ không dễ gì hối cải. Nhưng từ nay về sau, cô cũng chẳng muốn tranh cãi với bà nữa. Ngô Thường nhận ra quyết định ly hôn của mình là đúng đắn, nếu không, dưới mối hận thù như thế này, nỗi đau khổ giữa cô và Lâm Tại Đường chỉ càng chồng chất thêm.
“Ngủ đi.” Diệp Mạn Văn nói: “Ngủ đi, trời đã tối rồi.” Dứt lời, bà liền chìm vào giấc ngủ.
Có phải con người càng già thì càng dễ ngủ không? Bởi não bộ không còn hoạt động hăng hái như tuổi trẻ, vì đã chất chứa quá nhiều điều, nên mới dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Nhưng họ cũng tỉnh dậy rất nhanh, giấc ngủ của họ từng đoạn, từng đoạn.
Sau khi tỉnh lại, Diệp Mạn Văn nhìn Ngô Thường rất lâu.
Bà thương Thường Thường của bà biết bao.
Thế nhưng Thường Thường của bà còn trẻ như vậy đã phải mất đi tất cả người thân rồi! Thường Thường nhất định phải sống cho thật tốt mới được. Diệp Mạn Văn khẽ hôn lên trán Ngô Thường, rồi ngồi dậy xuống giường.
Bà bước đi rất chậm, nhưng không chịu nằm mãi trên giường, chỉ cần còn chút sức lực, bà liền muốn đi lại. Gió đêm lớn quá, bà vừa bước ra cửa liền bị thổi nghiêng người, vội vàng vịn vào khung cửa đứng vững, đợi quen dần rồi lại tiếp tục đi ra ngoài.
Bà muốn ra ngoài dạo một vòng.
Ban ngày mọi người không cho bà đi một mình, họ bảo trí nhớ bà suy giảm, đầu óc lẫn lộn, lại bệnh tật, nếu đi rồi sẽ khó mà tìm về được. Diệp Mạn Văn lại nghĩ: Mình mới chưa tới ba mươi tuổi, sao đã lão hoá rồi? Mình cứ phải đi xem thử mới được.
Bà khẽ mở cánh cổng làng Xa, lén lút bước ra ngoài, trong khoảnh khắc đó bà cảm giác mình như một đứa trẻ nổi loạn, cảm giác ấy khiến bà hứng khởi lạ thường.
Diệp Mạn Văn đi mãi, đi mãi trong làng Xa của ký ức, không biết mệt mỏi.
Sau lưng bà, một bóng dáng gầy gò cao ráo lặng lẽ theo sát. Đó là Lâm Tại Đường, anh lo cho bà ngoại nên mới đi theo. Sau lưng Lâm Tại Đường, còn có một người đang gấp gáp đuổi tới, là Ngô Thường. Bất chợt phát hiện bà ngoại đã xuống giường. Cô chạy đến bên cạnh Lâm Tại Đường, hỏi anh: “Phía trước có phải là ngoại tôi không?”
Lâm Tại Đường gật đầu.
Cô vừa định mở miệng gọi, đã bị anh đưa tay bịt lấy.
Anh nói: “Suỵt, em không muốn xem thử ngoại định làm gì sao?”
Ngô Thường chớp mắt ra hiệu cho anh buông tay.
Lâm Tại Đường chậm rãi dời tay ra, hai người xoay người lại, lặng lẽ đi theo.
Bà ngoại có lẽ mệt rồi.
Bà ngồi xuống bãi cát.
Ngô Thường và Lâm Tại Đường cũng ngồi xa xa trên bãi biển.
Bờ biển về đêm đối với họ chẳng hề xa lạ, bao năm nay, không biết đã bao nhiêu lần họ đứng bên bờ biển trong đêm tối, hứng gió biển mà trò chuyện.
Điện thoại của Lâm Tại Đường vang lên, anh vội vàng tắt đi, mở khung chat để trả lời tin nhắn.
Ngô Thường vô tình liếc mắt qua, thấy danh sách đối thoại của anh vẫn mang phong cách tối giản, chẳng có người nào đặc biệt.
Cô hơi hiếu kỳ, bèn hỏi: “Dạo trước anh có phải đi xem mắt không? Kết quả sao rồi?”
Lâm Tại Đường trả lời xong tin nhắn mới ngẩng đầu nhìn cô, nhưng thấy ánh mắt cô vẫn dõi về phía bà ngoại, liền biết cô chỉ buột miệng hỏi.
“Tôi có đi vài lần.” Lâm Tại Đường đáp: “Lúc vừa ly hôn, mẹ tôi sắp xếp cho tôi đi xem mắt.”
Diệp Mạn Văn đổi sang tư thế khác, Ngô Thường vươn cổ nhìn, lơ đãng hỏi: “Vài lần là mấy lần?”
Hỏi xong mới thấy câu này hơi ngốc, cô lại sửa: “Tôi hỏi là kết quả.”
“Đều là mấy cô gái rất tốt.” Lâm Tại Đường đáp: “Gia cảnh tốt, lý lịch tốt, hình tượng khí chất đều xuất sắc.”
“Vậy tốt quá ha? So với Mạnh Nhược Tinh thì sao?” Ngô Thường lại hỏi: “Mạnh Nhược Tinh hình như biến mất rồi…”
“Mỗi người một nét, ai cũng tốt cả.” Lâm Tại Đường đáp: “Nhưng tôi không muốn kết hôn nữa.”
“Chẳng phải anh muốn có một gia đình sao?” Ngô Thường lại nói: “Lạ ghê, sao bây giờ lại không muốn cưới nữa? Không cưới thì lấy đâu ra gia đình chứ?”
“Tôi không thích hợp để có gia đình. Tôi sợ bi kịch lặp lại.”
“Anh cũng biết tự phản tỉnh dữ ha.”
Ngô Thường tê chân, bèn ngả người ra nằm trên bãi cát, hai chân bắt chéo lên nhau. Chân cô còn chưa hồi phục, Diệp Mạn Văn đã đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Ngô Thường cũng đứng lên theo, nhưng vì chân tê không có lực, suýt nữa ngã nhào.
Lâm Tại Đường vội nắm lấy cánh tay cô.
Ngô Thường không tránh né, mà khập khiễng nhảy lò cò một chân, nói: “Đi thôi.”
“Tôi cõng em nha.” Lâm Tại Đường đề nghị.
“Không cần.”
Ngô Thường vẫn cố chấp nhảy lò cò tiến về phía trước.
Cô nhận ra Diệp Mạn Văn có lẽ muốn lên núi, vì bà vừa đi vừa ngó nghiêng về hướng núi.
“Bữa giờ mình đều bỏ sót, đây cũng là quê ngoại đó.” Lâm Tại Đường nói: “Đối với ngoại, chỗ này chắc chắn cũng là nơi bà luyến tiếc.”
Diệp Mạn Văn vừa đi vừa nhớ lại: “Chắc là chôn ở đó rồi hả? Hình như hồi nhỏ, vừa khóc vừa đào trong rừng, cuối cùng đem cái hộp chôn xuống dưới đất.”
Hôm nay nhất định phải đào nó lên!
Bà âm thầm hạ quyết tâm.
Thế nhưng đi được một hồi, sức lực cạn kiệt, bà không bước nổi thêm bước nào, bèn ngồi phịch xuống cát.
Chốc lát quên mất mình muốn đi đâu, quên cả đường về nhà, bà ngơ ngác nhìn quanh, càng gấp gáp càng òa khóc.
Tiếng khóc y như một đứa trẻ, không hề kìm nén, thậm chí còn mang chút cố ý trút xả.
“Ngọai khóc rồi.” Lâm Tại Đường buông cánh tay đang nắm của Ngô Thường ra, vừa nhanh chân chạy tới phía trước vừa dặn: “Em tự từ từ nhảy nhé!”
Lâm Tại Đường thật sự lo cho ngoại.
Anh chạy mấy bước đã đến sau lưng Diệp Mạn Văn, sợ bất chợt lên tiếng làm bà giật mình, anh liền khựng lại, sau đó vòng lên trước mấy bước, đến khi chắc chắn bà có thể thấy rõ mình, anh mới cất tiếng gọi: “Ngoại, ngoại ơi.”
Diệp Mạn Văn nghe tiếng anh liền nín khóc, thấy là anh, bà liền dang tay về phía anh, lại tiếp tục òa khóc: “Tại Đường, Tại Đường.”
Bà vừa khóc vừa gọi tên anh, rốt cuộc ngay khoảnh khắc này nhớ anh một cách hoàn toàn, và thật lòng nương tựa vào anh.
Lâm Tại Đường chưa từng được ai cần đến như vậy.
Tiếng khóc của ngoại khiến tim anh nhói đau, anh vội vàng đáp: “Ngoại, là con đây. Ngoại, là con đây.”
Anh nhào người tới, quỳ một chân xuống cát, nắm lấy đôi tay của Diệp Mạn Văn rồi ôm chầm lấy bà.
“Tại Đường, ngoại sợ quá. Sao ngoại lại ở đây vậy?” Diệp Mạn Văn buồn bã: “Ngoại có phải gây phiền cho tụi con không?”
“Không, không đâu ngoại.” Lâm Tại Đường vô cùng xúc động, dịu dàng ôm lấy Diệp Mạn Văn như ôm một đứa trẻ.
Thật ra, Diệp Mạn Văn hôm nay đúng là như một đứa trẻ: gầy gò, yếu ớt, thể lực thoái hóa, trí nhớ thoái hóa, cần được chăm sóc từng chút một.
Lâm Tại Đường vỗ về bà, cũng bật khóc theo.
Anh nghĩ đến ông nội cũng cần sự chăm sóc như vậy, chỉ tiếc ông lại là người như thế: thà lặng lẽ co mình trong góc, tự chịu đựng nỗi đau, cũng không chịu than vãn với anh.
Ngô Thường đứng cách đó không xa, nhìn bóng lưng bà ngoại và Lâm Tại Đường ôm nhau, đôi mắt đỏ hoe. Bà ngoại là người thân thiết nhất của cô, còn Lâm Tại Đường là người đã ở bên cạnh cô lâu nhất, ngoài bà ngoại và mẹ. Bất kể trước đây họ từng trải qua bao nhiêu nghi kỵ, phản bội, đấu tranh, khoảnh khắc này dường như tất cả đều có thể được tha thứ.
Bởi vì Lâm Tại Đường đối với mẹ cô, với bà ngoại cô, thật sự, thật sự rất tốt.
Ngô Thường lau đi nước mắt, cô bước lên phía trước, mỉm cười nói: “Ái chà chà, gọi là Tại Đường rồi, vậy chắc cũng quen biết con luôn ha! Thường Thường cũng muốn được ôm một cái!”
Nói rồi, cô liền nhào tới, ôm chầm lấy họ.
Ở làng Xa này, chỉ có ôm lấy nhau mới có thể sống tiếp. Năm đó, nếu không có việc Nguyễn Hương Ngọc và Nguyễn Xuân Quế cùng nhau lớn lên, dìu dắt nhau, cùng nhau chống chọi, có lẽ họ đã sớm bị làng Xa nuốt chửng rồi.
Cái ôm của ba người họ siết chặt hơn bất cứ lúc nào. Người Ngô Thường lạnh toát, Lâm Tại Đường nhận ra cô bị lạnh, bèn đổi một tư thế khác, vòng tay ôm trọn cả cô và Diệp Mạn Văn vào lòng.
Khoảnh khắc này giữa họ không có chút mập mờ nào, cũng chẳng nảy sinh ý nghĩ thừa thãi nào, tất cả chỉ cùng tìm được một chút an yên trong vòng ôm ngắn ngủi ấy.
Diệp Mạn Văn cuối cùng cũng không còn khóc nữa.
Bà hơi ngượng ngùng hỏi: “Ngoại đi xa lắm rồi hả?”
Ngô Thường hỏi bà: “Ngọai còn nhớ vì sao muốn ra ngoài không?”
Diệp Mạn Văn lắc đầu. Bà không nhớ nữa.
Ngô Thường bèn an ủi: “Không sao đâu ngoại, đôi khi con cũng bất chợt quên mất mình đang định làm gì, ngoại đừng buồn. Nhưng mà sau này ngoại nhất định phải nghe lời đó, đừng như hôm nay mà vội vã bỏ ra ngoài nữa nha.”
“Được mà.” Diệp Mạn Văn ngoan ngoãn đồng ý.
Thế nhưng ai cũng biết, bà đồng ý là thật lòng, mà lẫn thẫn cũng thật lòng. Ngô Thường không hề trách bà.
Diệp Mạn Văn đi không nổi nữa, Lâm Tại Đường liền khom lưng cõng bà lên.
“May mà lúc nãy tôi không để anh cõng mình đó.” Ngô Thường nói.
“Ý là sao?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Nếu anh cõng tôi, thì sẽ không cõng nổi ngoại nữa rồi.”
Lâm Tại Đường nói:
“Ý em là trên lưng tôi chỉ có thể gánh vác được bấy nhiêu thôi, không thể nhận thêm trách nhiệm nữa. Tôi biết, em muốn nói vậy.”
Ngô Thường không đáp lời.
Diệp Mạn Văn đã ngủ trên lưng Lâm Tại Đường, đây là giấc ngủ thứ hai của bà trong đêm nay.
Họ đi rất chậm, một tay của Ngô Thường đặt trên lưng Diệp Mạn Văn để phòng bà rớt xuống.
Giữa đường cô hỏi Lâm Tại Đường có mệt không, Lâm Tại Đường bảo không. Chỉ là anh đang gắng gượng thôi, cát bãi biển lún sâu khó đi, bọn họ lại đi xa như vậy, gió biển lại mạnh đến thế.
“Lâm Tại Đường, anh có biết không? Thật ra anh là một người rất tốt.” Ngô Thường nghiêm túc nói: “Bản chất của anh là lương thiện. Mẹ Hương Ngọc của tôi lúc sinh thời cũng nói với tôi như vậy, bà dặn tôi đừng làm khó anh quá, vì anh là một đứa trẻ ngoan.”
“Mẹ Hương Ngọc thật sự nói vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Lâm Tại Đường gật đầu: “Tôi hình dung ra được, Mẹ Hương Ngọc trước giờ luôn rất tốt với tôi. Cho nên, Ngô Thường, tôi thay cho mẹ tôi nói lời xin lỗi em về những gì bà ấy nói hôm nay. Tôi không kịp ngăn lại, vì lúc đó tâm trạng bà đã không thể khống chế. Tôi sợ mình nói sai lời nào sẽ càng kích động bà hơn.”
“Tôi biết, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Không do mình quyết định được.”
Trong lòng Lâm Tại Đường chất chứa nỗi khổ, nhưng anh không nói thêm gì nữa, vì trên lưng anh, Diệp Mạn Văn bỗng cất tiếng: “Đời người, ngắn lắm. Thoắt một cái, đã trôi qua rồi…”
Bà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Nhìn kìa! Sao băng!”
Ba người họ đứng trên bãi cát, cùng ngẩng nhìn lên trời.
Ngôi sao băng vạch ngang bầu trời, rồi chìm hẳn xuống đáy biển. Họ tưởng là hết rồi, nào ngờ lại có thêm một ngôi nữa.
Nó sáng rực lạ thường, từ chân trời rơi xuống, lao thẳng ra biển cả.
“Ngày hôm nay hình như cũng không tệ đến vậy.” Lâm Tại Đường bỗng nói.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc