Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 113
Chương 113: Về nhà
*
Bữa cơm đầu tiên sau khi về lại Thiên Khê, là một buổi tiệc xã giao.
Liêu Ân Hoành nói muốn mời cổ đông lớn nhất của tổ hợp ăn cơm, nên hẹn ở “Thiên Khê chào đón bạn.”
Chốn thương trường thì đầy chuyện tầm thường. Hai năm nay, Lâm Tại Đường nghe không ít lời bàn tán về chuyện của Ngô Thường và Liêu Ân Hoành, nói rằng ở Thiên Khê, cô Ngô Thường kia lấy đi tài sản của Lâm Tại Đường ở Hải Châu xong liền đá anh, quay qua tìm vốn đầu tư của Liêu Ân Hoành.
Giờ thì, Liêu Ân Hoành của giới tư bản đang ngồi đối diện với anh. Ngô Thường buổi tối có việc nên không thể tham dự, chỉ còn hai người bọn họ. Nhờ có mối dây từ Đèn Trang Trí Tinh Quang trước đây, nên giữa họ cũng không hề lúng túng, chẳng phải người xa lạ, thậm chí còn có thể xã giao vài câu.
Trong lời nói, Liêu Ân Hoành rất khách sáo, xoay quanh khu phức hợp mà bàn bạc với Lâm Tại Đường, sau đó hỏi anh hiện giờ đang làm việc gì. Lâm Tại Đường nói là đang làm giám đốc điều hành thuê cho một doanh nghiệp.
Liêu Ân Hoành bèn cười lắc đầu, nói: “Anh vẫn không thích vốn đầu tư xen vào. Năm đó để tôi chen vào Đèn Trang Trí Tinh Quang cũng là bất đắc dĩ. Tôi nghe được không ít chuyện về anh, việc anh dứt áo ra đi là vì dự cảm nhà anh sẽ xảy ra biến cố lớn, anh sợ liên lụy đến Đèn Trang Trí Tinh Quang nên mới rút lui trước khi chuyện xảy ra. Đúng không?”
“Tổng giám đốc Liêu đúng là người thông minh.” Lâm Tại Đường nói.
“Không bằng Tổng giám đốc Lâm.” Liêu Ân Hoành chân thành nói: “Sau khi nhận ra điều đó, tôi mới thật sự hiểu Tổng giám đốc Lâm là người dụng tâm điều hành doanh nghiệp, là một doanh nhân có trách nhiệm. Dòng chảy của số vốn sau khi Tổng giám đốc Lâm rút lui cũng chứng minh Tổng giám đốc Lâm là một người chí tình chí thiện.”
“Thôi đừng khen tôi nữa, tôi đâu dám nhận. Tiếng xấu về tôi vang dội vậy, Tổng giám đốc Liêu chưa từng nghe một câu sao?”
“Tôi chỉ tin vào phán đoán khách quan của bản thân. Cho nên mục đích hôm nay tôi mời Tổng giám đốc Lâm chính là: nếu việc kinh doanh mới của Tổng giám đốc Lâm đã khởi động và thấy tôi là một người đáng tin, thì chi bằng cho tôi thêm một cơ hội.”
“Anh muốn bám rễ ở Hải Châu hả? Nhắm ngay tôi rồi.” Lâm Tại Đường bông đùa một câu, đứng dậy rót trà cho Liêu Ân Hoành: “Tôi nói thẳng luôn, hôm nay tôi về Hải Châu cũng là để gặp anh. Thật ra có thể hẹn ở Thượng Hải, nhưng anh biết đó, người Hải Châu chúng tôi hơi tin phong thủy, Thiên Khê chính là phong thủy bảo địa của tôi, ở đây bàn chuyện với anh thì chuyện gì cũng thuận lợi.”
“Cho nên, dù Tổng giám đốc Liêu không mời, hôm nay tôi cũng sẽ mời Tổng giám đốc Liêu.” Lâm Tại Đường nói: “Sản phẩm của tôi đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, kế tiếp tôi sẽ quay về khu công nghiệp ven biển. Tôi cần vốn.”
“Vậy thì…”
“Ăn trước đi, từ từ nói.” Lâm Tại Đường cầm đũa: “Nói thật, tôi thật sự nhớ hương vị Hải Châu này quá.”
Lâm Tại Đường đối với chuyện ăn uống vốn không có nhiều h*m m**n.
Hai năm nay rời xa chốn danh lợi, làm một người vô danh, công việc cứ theo nề nếp, đời sống thì phẳng lặng, chuyện ăn uống lại càng thanh đạm đơn sơ. Anh mua mì chay làm sẵn của quán mì Hương Ngọc trên mạng, hầu như mỗi sáng một tô, thế là đủ rồi. Anh không xã giao, cũng không uống rượu, mỗi ngày vẫn chỉ uống trà, trông cả người thanh đạm nhạt nhẽo, chẳng có cái dáng vẻ bụng phệ của đàn ông hơn ba mươi.
Anh đối với bản thân như vậy, rất là hài lòng. Anh thường nghĩ: nếu có một ngày tái ngộ cố nhân mà lại phình bụng bia ra, thì thà rằng đừng gặp nữa cho xong.
Ông nội lúc sinh thời thường nói anh không giống người làm ăn, Lâm Tại Đường chỉ cười, không giống thì thôi, vậy cũng hay.
Ngay lúc này, anh gắp một miếng vịt kho tương. Đó chính là hương vị mà năm xưa Diệp Mạn Văn và Nguyễn Hương Ngọc đặc biệt làm cho anh, Lâm Tại Đường vừa cắn một miếng đã thấy xúc động, bỗng dưng thèm ăn hẳn ra.
Liêu Ân Hoành thấy anh như vậy thì chỉ ngồi nhìn anh ăn. Anh ta từng gặp vô số người, làm kinh doanh đầu tư thì ngưỡng cửa cao, những thương vụ lọt vào mắt anh ta không nhiều, mà từ trong ra ngoài, để anh ta chủ động bám riết không buông chỉ có hai người: một là Ngô Thường, hai là Lâm Tại Đường. Liêu Ân Hoành đã tổng kết, trên người hai người này có một đặc chất rất hấp dẫn anh ta: họ đều là những kẻ theo lý tưởng chủ nghĩa. Thế nhưng cả hai lại không tự biết, còn tự gọi mình là mấy con buôn đầy mùi đồng tiền. Chính điều đó lại càng kịch tính hơn.
Bữa cơm này, Lâm Tại Đường ăn rất vui. Anh mời Liêu Ân Hoành hôm nào rảnh thì ghé văn phòng anh chơi, rồi sau đó nói: “Anh còn nhớ chuyên gia cơ khí bên Đèn Trang Trí Tinh Quang hồi đó không? Lúc đó anh còn từng khen cô ấy đó. Giờ cô ấy đang giúp tôi nghiên cứu sản phẩm mới.”
“Tôi đoán được rồi.” Liêu Ân Hoành nói: “Hồi đó cô ấy đi, Tổng giám đốc Quách sốt ruột dữ lắm. Chị ta kể với tôi có một năm máy móc bị sự cố, người nước ngoài thừa cơ hớt tay trên. Chị ta sợ sau này còn sự cố nữa nên đặc biệt mời cô ấy làm cố vấn, có việc gì thì chị ta có thể về ngay.”
“Đúng vậy.” Lâm Tại Đường nói: “Tôi từng dẫn cô ấy về một lần.”
Liêu Ân Hoành lúc này mới hỏi: “Vậy hai người…”
“Đừng có hóng hớt, không phải tình nhân.” Lâm Tại Đường ngắt lời: “Sao dân làm đầu tư lúc nào cũng nhiều chuyện vậy? Quan tâm tình cảm của tôi dữ vậy? Chẳng lẽ tôi quen ai thì có lợi gì cho anh sao?”
“Ờ thì cũng…” Liêu Ân Hoành nhún vai.
Sau khi ăn xong, Lâm Tại Đường đi dạo ngoài bờ biển.
Anh thích đêm ở Thiên Khê, sóng biển đập vào chân, gió biển vỗ về anh. Quần áo anh bị gió thổi ép sát người, tóc cũng bị gió thốc tung. Lâm Tại Đường cảm thấy mình thật nhẹ nhõm, dang hai tay bước xuống biển.
Khung cảnh vốn dĩ nên rất đẹp, nhưng lại bị một tiếng thét thảm thiết cắt ngang: “Lâm Tại Đường! Lâm Tại Đường! Anh đang làm cái gì vậy!”
Lâm Tại Đường quay đầu lại, thấy Ngô Thường hốt hoảng chạy về phía anh. Cô đã chẳng còn để ý đến hình tượng, đá văng đôi dép lê, vừa chạy vừa la: “Lâm Tại Đường! Anh đứng yên đó cho em! Đừng! Đừng có nhúc nhích!”
Tiếng kinh hoảng của Ngô Thường xé toạc màn đêm, cô gần như là cắm đầu cắm cổ chạy đến trước mặt anh, một phát nắm chặt lấy áo anh kéo ngược về sau.
Lâm Tại Đường khó hiểu nhìn cô, nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có quái vật biển ăn thịt người hả?”
Ngô Thường chợt nhận ra mình phản ứng quá đà, liền buông áo anh ra. Lâm Tại Đường lúc này mới hiểu: Ngô Thường tưởng anh sẽ giống như bà ngoại và ông nội, đi thẳng ra biển, vùi thây nơi đáy nước.
Anh vốn đang rất bình tĩnh, vậy mà gần như trong khoảnh khắc đã rơi lệ, lại thấy tình cảnh này buồn cười quá, vừa khóc vừa cười nói: “Ngô Thường, hồi nãy em dọa người ta quá trời luôn đó. Cái cổ họng em la muốn bể, lúc chạy tới thì giống y chang ma nữ giương nanh múa vuốt, em không sợ làm anh giật mình té xuống biển bị sóng cuốn đi sao?”
Ngô Thường cúi đầu, khẽ chạm ngón tay vào chóp mũi, nói: “Xin lỗi nha.”
“Không có gì.” Lâm Tại Đường nói: “Ở Thiên Khê này có nhiều người tới tự sát lắm sao?”
“Đừng nhắc nữa.” Ngô Thường nói: “Không biết thằng quỷ nào nói ở Thiên Khê phong thủy tốt, thích hợp để tự sát, riêng năm nay tụi em kéo được năm người rồi. Anh có thấy mấy cái vọng gác chưa? Đó đâu chỉ để cứu người đuối nước khi tắm biển đâu, còn để cứu người nhảy biển đó. Nhân viên cứu hộ sáng bảy giờ đã ngồi lên đó, tới tận chín giờ tối mới về đó…”
“Cực khổ ghê ha.” Lâm Tại Đường nói: “Anh coi bộ dạng hồi nãy của em cũng rất có nghề mà.”
Nói xong thì anh lại bật cười ha hả.
Gió biển nuốt lấy tiếng cười của anh, ánh trăng soi sáng đôi mắt anh. Anh nhìn Ngô Thường, tưởng tượng ra cảnh cô một mình trải qua những đêm tối khó lòng chịu đựng ấy.
Chu Ngọc Đình từng nói, khi bà ngoại và ông nội vừa mất, Ngô Thường thường hay nửa đêm ra bãi biển ngồi. Có một hôm, cô hỏi Chu Ngọc Đình: bị sóng cuốn đi thì sẽ đau đớn bao lâu? Có lâu lắm không? Người ta có hoảng loạn không?
Chu Ngọc Đình cũng không biết trả lời sao, chỉ nói: “Ban đêm đừng ra biển nữa, coi giống ma hoang vậy, lỡ dọa khách du lịch chết khiếp thì sao.”
Giờ phút này, hai người họ cùng đứng bên bờ biển.
Ngô Thường nói: “Em nhớ ra rồi, hồi nhỏ em từng suýt chết đuối, là Bộc Quân Dương cứu em lên đó. Em sợ lắm. Chắc già rồi thì sẽ hết sợ hả…”
Lâm Tại Đường đưa tay xoa đầu cô. Hai người cùng nhìn về nơi thật xa.
Trên đường đi vào trong làng, họ thấy Liêu Ân Hoành chạy bộ trở về, hai bên từ xa vẫy tay chào nhau. Lâm Tại Đường hỏi Ngô Thường: “Em vẫn còn một mình hả? Không có ‘em trai’ nào ngày nào cũng bám riết em sao?”
“Hê hê.” Ngô Thường bật cười, không trả lời anh. Cô cảm thấy nếu nói ra thì giống như đang khoe khoang: cô đúng là quá được săn đón. Cô có chút tiền, dung mạo cũng không tệ, lại đang trong thời khắc đẹp đẽ nhất của đời người, đâu chỉ có em trai chứ? Những người đàn ông thích cô thật sự nhiều vô kể.
“Em không trả lời tức là có chuyện rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Anh đoán được, chắc nhiều người thích em lắm. Họ đúng là có mắt nhìn.”
“Đúng vậy đó.” Ngô Thường kiêu hãnh ngẩng mặt lên: “Nhưng vấn đề là ai quan tâm chứ? Em thì không quan tâm người ta có thích em hay không. Nói thật lòng, em đã qua rồi cái tuổi bận tâm đến suy nghĩ của người khác, giờ em chỉ cần vui vẻ, mấy chuyện khác không quan trọng, em vui là quan trọng nhất.”
Anh quan tâm đó.
Lâm Tại Đường thầm nói trong lòng.
Lúc này Chu Ngọc Đình gọi điện cho Ngô Thường, bảo rằng phòng của Lâm Tại Đường đã được dọn dẹp xong, anh có thể đến ở. Lâm Tại Đường hỏi Ngô Thường là phòng nào? Ngô Thường nói: tầng hai nhà bà Tiêu.
Ngô Thường không sắp xếp cho anh vào căn phòng ông nội lúc sinh thời từng ở, vì cô không muốn để anh nhìn cảnh mà nhớ người, cho dù căn phòng đó nay đã khác xưa. Nhưng căn phòng tầng hai nhà bà Tiêu, chính là nơi mùa hè năm 2006 Lâm Tại Đường từng ở khi tới Thiên Khê. Năm đó đối với cả hai người mà nói, đều là những tháng ngày vô ưu vô lo.
“Giờ phòng tầng hai nhà bà Tiêu là phòng tốt nhất ở Thiên Khê rồi đó. Bình thường phải đặt trước một tháng mới có thể thuê được.” Ngô Thường nghiêm túc nói: “Hôm nay tụi em thương lượng với khách, miễn tiền phòng đổi phòng.”
“Người ta chịu sao?”
“Chịu chứ, còn tặng thêm một bữa cơm nữa, ai cũng vui vẻ hết.”
“Sao lại làm lớn chuyện vậy?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Năm giờ mười sáng mai anh nhớ dậy kéo rèm cửa ra xem.” Ngô Thường nói: “Đến lúc đó anh sẽ hiểu.”
“Nhưng trước cửa sổ là cây quế mà… giờ phòng có view sân vườn lại đáng giá vậy hả?”
“Anh khỏi hỏi nhiều! Em kêu anh xem thì cứ xem! Lắm lời quá!” Ngô Thường cố tình làm bộ tức giận, quay mặt đi không thèm để ý tới anh nữa.
Lâm Tại Đường ôm tâm tình hiếu kỳ vô cùng mà bước vào trong sân nhà đó.
Nơi đây nay đã khác xưa nhiều lắm.
Sân nhà bà Tiêu đã thông với hai nhà bên cạnh cải tạo lại, tầng một dùng làm nhà ăn lớn của Thiên Khê, tầng hai làm nhà nghỉ. Cây quế quen thuộc kia đã được dời đi chỗ khác. Anh đi đến căn phòng đó, mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài chỉ thấy một màu đen thẫm của đêm và cái trạm xe buýt kia. Ngoài ra không có gì đặc biệt.
Nhưng anh vẫn nhớ lời Ngô Thường dặn, sáng mai năm giờ mười phải kéo rèm cửa. Anh đã đặt báo thức, thế nhưng thế nào cũng không ngủ được.
Hai năm nay giấc ngủ của anh vốn đã dần ổn định, ngoài những áp lực vô hình ngày trước, anh chỉ tập trung vào khởi nghiệp và sản phẩm nên không còn suy nghĩ quá nhiều. Khi thôi nghĩ ngợi, giấc ngủ của anh cũng dần tốt lên.
Nhưng đêm nay, anh lại không sao chợp mắt.
Khi trở về Thiên Khê lần nữa, biết bao cảm xúc ào ạt kéo về trong đầu. Khi nhìn thấy sức sống mãnh liệt của Ngô Thường một lần nữa trỗi dậy, trái tim anh ngập tràn xúc động. Anh thật sự rất nhớ Ngô Thường, suốt cả ngày hôm nay, có rất nhiều khoảnh khắc anh chỉ muốn ôm chầm lấy cô.
“Đặt báo thức chưa đó?” Ngô Thường nhắn cho anh: “Nhất định phải dậy đó nha.”
Lâm Tại Đường cảm thấy cô lại trở về dáng vẻ của cô hướng dẫn viên nhỏ vào mùa hè năm 2006 ấy, mỗi ngày đều vắt óc sắp xếp hành trình cho anh, cái gì hay cái gì tốt đều ôm hết đưa cho anh như dâng bảo vật, sau đó đôi mắt lại cười cong cong chờ anh khen ngợi.
“Rồi.”
“Vậy yên tâm rồi nha!” Ngô Thường gửi cho anh một cái icon “chờ xem đi đó”.
Sáng hôm sau vào lúc năm giờ mười, Lâm Tại Đường đúng giờ kéo rèm cửa sổ.
Trước mắt anh hiện ra cả một biển trời cam rực rỡ, hải âu từng đàn tung cánh bay lượn trên mặt biển, những con thuyền vượt sóng ra khơi đã xuất phát. Trong khoảnh khắc ấy, trời đất bừng nở ngay trước mắt anh.
“Chào mừng về nhà.” Lúc này Ngô Thường gửi tin nhắn cho anh: “Lâm Tại Đường, chào mừng anh trở về Thiên Khê.”
Lâm Tại Đường cảm thấy cả đời mình, có cha mẹ nhưng lại chẳng khác nào mồ côi, nhà cửa cũng chỉ là cái bóng hư ảo. Anh đã đi qua biết bao nơi trên thế giới, lúc nào cũng thấy mình là kẻ lãng tử trôi dạt. Khi ở bên Ngô Thường, anh từng ngỡ rằng mình đã có một mái nhà. Đến khi ly hôn, anh hiểu được có lẽ cả đời này anh vẫn phải tiếp tục phiêu bạt.
Nhưng khi Ngô Thường nói với anh “chào mừng về nhà”, cô đã là người trước hết mở rộng cõi lòng, dang tay đón anh trở về.
Những chuyện đã qua, thật sự đã qua rồi.
Yêu Ngô Thường, từng yêu Ngô Thường, là điều khiến Lâm Tại Đường hổ thẹn, bởi anh thật sự đã làm không đủ tốt; yêu Ngô Thường, từng yêu Ngô Thường, lại khiến anh cảm thấy hạnh phúc, bởi vì Ngô Thường thật sự quá đỗi tốt đẹp.
Anh rất muốn nói với Ngô Thường: “Ngô Thường à, mái nhà trong lòng anh chính là em”, thế nhưng anh đã không thốt ra. Anh biết Ngô Thường sắp đi đến một nơi xa hơn, cô đã không còn cần một mái nhà nữa.
Đôi mắt của Lâm Tại Đường bị phản chiếu bởi màu đỏ rực của biển cả. Trong buổi sớm tinh mơ này, anh có được phong cảnh đẹp nhất của Thiên Khê, và cả người đáng để trân quý nhất.
Chưa đầy hai mươi phút sau, bãi biển bắt đầu nhộn nhịp. Người dân Thiên Khê đã dậy và bắt tay vào công việc, Ngô Thường cũng mặc quần công nhân, giày thể thao, từ con đường nhỏ vội vã bước ra. Khi đi ngang qua sân trước của bà Tiêu, cô ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng của Lâm Tại Đường.
Đèn trong phòng anh chưa bật, cô chẳng thấy rõ tình hình bên trong. Chẳng lẽ cái tên này chưa dậy sao? Nếu vậy thì đúng là uổng phí căn phòng này rồi. Ngô Thường nghĩ thầm, nhưng ngay lúc đó, Lâm Tại Đường đẩy cửa sổ ra, từ trong ánh bình minh ló đầu ra, cười chào cô: “Ngô Thường, chào buổi sáng nha! Em đi đâu vậy?”
Ngô Thường cười: “Dân lao động phải bắt đầu một ngày làm việc cực khổ thôi! Anh có muốn đi chung không?”
“Được chứ.” Lâm Tại Đường nói: “Anh cũng muốn coi thử em mỗi ngày đều làm gì! Đợi anh chút!”
Anh nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi chạy xuống lầu, cùng Ngô Thường đi về phía bờ biển. Thật ra anh biết rõ công việc hằng ngày của Ngô Thường: mỗi sáng sớm Chu Ngọc Đình đều mở livestream, cho mọi người ngắm bình minh ở Thiên Khê; đến 5 giờ 45 phút Ngô Thường tiếp quản, tùy tiện trò chuyện với mọi người đôi câu, sau đó mấy cụ già được đưa ra, Tống Cảnh tiếp quản, cho mọi người xem cảnh “ông già và biển cả”. Lúc này nhà ăn và nhà hàng đều bắt đầu chuẩn bị bữa, Ngô Thường sẽ đi kiểm tra công việc trong ngày, sau khi kiểm tra xong, cô sẽ đăng lịch trình vui chơi hôm nay.
Sáng sớm cô dẫn trẻ con và người lớn đi bắt hải sản, đến khi trời sáng rõ thì ăn sáng. Ăn xong, bắt đầu chuyến đi kiểm tra đầu tiên trong ngày: đi một vòng quanh cả Thiên Khê.
Đây là lịch trình mỗi ngày của Ngô Thường, mà Lâm Tại Đường đều biết rõ.
Anh thấy may mắn vì bọn họ sinh ra trong thời đại mạng internet, cho dù cách xa nhau, anh vẫn có thể qua đó mà thấy những mảnh vụn trong đời sống của Ngô Thường. Mỗi ngày anh đều thấp thỏm, sợ rằng trong ống kính sẽ xuất hiện một người đàn ông, rồi Ngô Thường nói đó là bạn trai của cô.
Hôm ấy, lúc đi bắt hải sản, Lâm Tại Đường hỏi Ngô Thường lát nữa có muốn đem cua lên thị trấn bán không. Ngô Thường nói giờ đã khác xưa rồi, nhưng có thể đem đi bán thử.
Cô biết anh là đang hoài niệm, và cô cũng bằng lòng phối hợp với anh. Bởi vì mười mấy năm qua, trong cuộc sống của họ, thật sự những điều đáng để hoài niệm chẳng có bao nhiêu. Nếu vẫn còn sót lại chút gì đẹp đẽ, vậy thì đi lại một lần nữa, có gì đâu mà không được chứ?
Lúc này Lâm Tại Đường đi đến trước mặt Ngô Thường, xòe lòng bàn tay ra, Ngô Thường thấy trong tay anh có một chiếc vỏ sò lấp lánh xinh đẹp.
“Tặng em đó.” Lâm Tại Đường nói.
“Lấy mấy thứ này dụ con gái hả?” Ngô Thường chê bai, cầm lên ngắm một chút, sau đó quăng thẳng vào cái xô nhỏ của mình.
“Ngô Thường, anh hỏi em một câu.” Lâm Tại Đường nói: “Nếu ngày đó…”
Ngô Thường ngắt lời anh: “Em biết anh muốn hỏi gì, chuyện ngày xưa đừng nhắc lại nữa, em chỉ muốn nhìn về phía trước. Với em mà nói, từ nay về sau mỗi lần trung với bản thân mình đều là một chiến thắng đáng để nâng ly.”
Nói rồi, cô nhìn anh, cười láu lỉnh, rồi thêm một câu: “Nhưng nếu cho em được đi lại một lần nữa, em nghĩ em vẫn sẽ lấy anh, vì với em thời đó, anh là con đường tắt tốt nhất. Chỉ cần không có mấy chuyện phiền não phía sau nữa thì hoàn hảo rồi.”
“Mừng là giờ em không phải đi con đường tắt nữa.” Lâm Tại Đường nói. “Bây giờ em đã trở thành con đường tắt của người khác rồi.”
“Nếu có, em vẫn sẽ đi.” Ngô Thường rành rọt nói.
Lâm Tại Đường cười lắc đầu.
Ngô Thường lúc này áp sát lại trước mặt anh, như thể đã soi thấu mọi thứ, nói: “Lâm Tại Đường, nói thật lòng nha, em biết anh vẫn còn thích em, thân xác anh đã tố cáo anh.”
Ngô Thường không giả vờ, cô đóng kịch mấy năm rồi nên mệt lắm. Bây giờ cô thích đặt mọi thứ ra ánh sáng.
“Nhưng anh cũng phải hiểu, thứ tình cảm không dám đem ra cho người khác thấy, em đây chẳng thèm.” Ngô Thường nói.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc