Bình Vương Thần Cấp
C202: Đại hội võ thuật
Rất nhanh, đã đến ngày hôm sau.
Hôm nay, Lâm Trạch Dương chuẩn bị đến nhà họ Lý một lần nữa, muốn uốn ba tấc lưỡi của mình để nói đạo lý với người nhà họ Lý, để bọn họ khôi phục tự do của Lý Tuyết Tinh.
Lâm Trạch Dương tin tưởng với tài ăn nói cùng vẻ ngoài hơn người của mình, nhất định có thể khiến người nhà họ Lý hiểu được.
Nghĩ như vậy, Lâm Trạch Dương nhìn nắm đấm của mình một chút, sau đó vung tay về phía trước.
Một gã đệ tử Huyết Minh đứng bên cạnh thấy thế, vội vàng tránh sang một bên, vô cùng sợ hãi.
Ngay lúc này, bên ngoài biệt thự của Huyết Minh vang lên tiếng chuông cửa, sau đó Lý Tuyết Tinh nhanh chóng đi vào.
Hiện tại còn là sáng sớm, cho nên khi nhìn thấy Lý Tuyết Tinh, Lâm Trạch Dương có chút ngoài ý muốn.
Thực ra đêm qua Lý Tuyết Tinh đã muốn tới tìm Lâm Trạch Dương, nhưng khi đó đã quá muộn, quan trọng nhất là Lý Tuyết Tinh rất xấu hổ, Lâm Trạch Dương còn nói ngủ với cô, thậm chí đi tìm phòng cô khắp nơi, nếu không phải Tạ Đông Thành xuất hiện đúng lúc, ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì chứ.
Cũng không phải không thể ngủ cùng Lâm Trạch Dương, nhưng mà dù sao vẫn nên phát triển từ từ, người ta là con gái, hẳn là nên rụt rè một chút, nói yêu đương trước.
Nghĩ đến đây, Lý Tuyết Tinh lại đỏ mặt, cũng không dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương, ngượng ngùng, toàn thân lại bắt đầu nóng lên.
"Tuyết Tinh, cô làm sao vậy? Cô phát sốt rồi." Lâm Trạch Dương nhìn Lý Tuyết Tinh đứng trước mặt mình nhưng lại không có động tác gì, không nhịn được quan tâm hỏi.
Lý Tuyết Tinh trừng mắt liếc Lâm Trạch Dương một cái, người này đúng là không hiểu phong tình.
Nhưng Lý Tuyết Tinh cũng chỉ trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái, trên mặt lập tức lại xuất hiện nụ cười, nói: "Hiện tại tôi đã tự do, trong gia tộc nói tôi muốn làm gì thì làm, nhưng lại nói nếu cần trợ giúp, bọn họ sẽ đưa tay giúp đỡ. Nói cách khác, tôi có thể về nhà."
Nụ cười trên mặt Lý Tuyết Tinh giống như một đóa hoa nở rộ, rất tươi đẹp, dường như tỏa sáng, giống như hoa mai nở rộ trong mùa đông khắc nghiệt, từng chịu lạnh giá, từng chịu gió lạnh, từng chịu cô đơn, sau đó nở rộ, sau đó nghênh đón ánh mặt trời, xinh đẹp như thế, lại ấm áp như vậy.
Lâm Trạch Dương nhìn dáng vẻ của Lý Tuyết Tinh lúc này, có chút ngây ngốc.
Lý Tuyết Tinh phát hiện Lâm Trạch Dương nhìn mình chằm chằm, lại ngượng ngùng, cúi đầu xuống, nói nhỏ: "Cậu, cậu nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì? Trên mặt tôi có gì sao?"
Lâm Trạch Dương không nhịn được hít vào một hơi thật sâu, sau đó nuốt nuốt nước miếng, nói: "Mặt của chị nhìn rất đẹp."
Lý Tuyết Tinh lại lén nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó lập tức hạ tầm mắt xuống, một bàn tay không nhịn được nắm lấy vạt áo, càng thêm xấu hổ, Lâm Trạch Dương này thật là, sao lại luôn có dáng vẻ nôn nóng như vậy, bây giờ là ban ngày, hơn nữa còn nhiều người ở gần đây như vậy, cậu ấy muốn làm gì chứ.
"Mặt của chị thật giống quả táo, nhìn có vẻ ăn rất ngon, tôi rất muốn cắn một miếng." Lâm Trạch Dương không nhịn được lại nuốt nước miếng.
"Không để ý tới cậu, hừ." Lý Tuyết Tinh cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự hơi quá đáng, trừng mắt liếc Lâm Trạch Dương một cái, sau đó nhẹ nhàng nện nắm đấm vào ngực Lâm Trạch Dương, nhanh chóng chạy đi.
Lâm Trạch Dương bối rối, nhìn bóng dáng Lý Tuyết Tinh rời đi, lầm bầm lầu bầu: "Lý Tuyết Tinh làm sao vậy? Không phải tôi đã ám chỉ rằng tôi đang đói bụng, muốn ăn táo sao? Chạy nhanh như vậy làm gì? Thật đúng là quỷ hẹp hòi, ngay cả một quả táo cũng không chịu mời tôi ăn."
Lâm Trạch Dương lắc đầu, sau đó đi nhanh về phía nhà ăn, khà khà, đồ ăn trong nhà bếp cũng không mất tiền, tôi có thể ăn thoải mái, ha ha ha.
Đường não của Lâm Trạch Dương thật sự không giống người bình thường, nếu dùng tư duy của người bình thường để suy đoán Lâm Trạch Dương, có lẽ người kia sẽ phát điên.
Hiện tại Lý Tuyết Tinh đã tự do, có thể nói mục đích Lâm Trạch Dương tới nơi này gần như đã đạt được, vào lúc này Lâm Trạch Dương có thể trực tiếp dẫn Lý Tuyết Tinh rời đi.
Nhưng lúc này đại hội võ thuật đã chính thức bắt đầu, hiện tại Lâm Trạch Dương cũng không có chuyện gì cần làm nên dự định ở lại xem mấy ngày.
Giống như Lão Cố nói, người tham gia đại hội võ thuật đều là người của những gia tộc ở ẩn, những gia tộc ở ẩn này có kiến thức sâu rộng, rất có thể sẽ có một số lý giải độc đáo về võ thuật, sẽ có một ít trợ giúp đối với việc tu hành của Lâm Trạch Dương.
Cho nên, Lâm Trạch Dương liền ở lại.
Nhưng sau khi xem mấy chục trận so tài ở ngày đầu tiên, Lâm Trạch Dương cũng không phát hiện ra thứ gì có giá trị. . Ngôn Tình Cổ Đại
Thậm chí Lâm Trạch Dương còn cảm thấy nhàm chán muốn chết, những người kia sao gọi là chiến đấu chứ, rõ ràng chỉ là mấy người vớ vẩn đánh nhau, không có chút sức mạnh nào, hoàn toàn không đáng xem.
Nhưng Lâm Trạch Dương cũng không vội, anh biết thường thường ngày đầu tiên cũng sẽ không có cao thủ chân chính lên sân khấu, cứ xem tiếp là được.
Quả nhiên, sau khi kết thúc ngày so tài thứ hai, cả núi Ngưu Bội đều trở nên sôi nổi.
"Ngày mai sẽ là lúc Trương trưởng lão ra tay, đến lúc đó Trương trưởng lão sẽ đấu với Tề Phong của nhà họ Tề. Trương trưởng lão là người đứng đầu Võ Đang, cũng có danh xưng là người đứng đầu giới võ đạo, Tề Phong là người đứng đầu nhà họ Tề, lại là thế gia lớn đứng đầu khu Đông Bắc, thực lực cũng không thể khinh thường."
"Đúng vậy, trận đấu của hai người này sẽ quyết định được ai là người đứng đầu thế hệ trẻ hiện tại, thật sự đáng mong đợi."
"Tôi nghe nói lúc trước Tề Phong liên tiếp khiêu chiến mười lăm thế gia bên Đông Bắc, trong mười lăm thế gia này kể cả người của thế hệ trước lại không có một người là đối thủ của ông ta. Đây cũng là nguyên nhân Tề Phong được xưng là người đứng đầu Đông Bắc."
"Mạnh như vậy? Ngay cả người của thế hệ trước ra tay cũng không phải đối thủ của ông ta, như vậy xem ra Trương trưởng lão cũng không chắc chắn có thể thắng được. Đây chắc chắn sẽ là một hồi long tranh hổ đấu."
Lâm Trạch Dương đi tới nhà ăn, nghe được mọi người nghị luận, ánh mắt phát sáng.
Lâm Trạch Dương đã gặp Trương trưởng lão vài lần, thậm chí còn từng giao đấu. Tuy rằng Lâm Trạch Dương đã giải quyết Trương trưởng lão một cách dễ dàng nhưng điều này cũng không chứng minh Trương trưởng lão không có thực lực.
Trên thực tế, Lâm Trạch Dương cũng không đánh bại Trương trưởng lão dễ dàng như vẻ ngoài, chẳng qua là bởi vì thiên thời địa lợi nhân hoà mà thôi.
Khi đó Trương trưởng lão làm kẻ trộm cho nên có tật giật mình, sau đó lại đánh lén, xem như đã bước vào địa bàn của Lâm Trạch Dương, lúc ấy Trương trưởng lão cũng không nghĩ đến Huyết Minh lại có một cao thủ như Lâm Trạch Dương.
Nếu để Trương trưởng lão và Lâm Trạch Dương nghiêm túc so tài một hồi, tất nhiên Trương trưởng lão vẫn sẽ thua, nhưng sẽ không thua một cách khó coi như vậy. Cho nên, Lâm Trạch Dương cũng rất tán thưởng thực lực của Trương trưởng lão, hiện tại xem ra còn một người mạnh hơn Trương trưởng lão, Tề Phong này quả thật đáng chờ mong.
Lâm Trạch Dương nghĩ đến đây thì không nhịn được nở nụ cười.
Rất nhanh, đã đến ngày hôm sau.
Hôm nay tất cả mọi người đều ra ngoài, sau đó tụ tập cùng nhau, chuẩn bị chờ đợi một trận đại chiến bắt đầu.
Bình Vương Thần Cấp