Bình Vương Thần Cấp

C203: Không biết

84@-

Bên trong núi Ngưu Bội thực sự có một ngọn núi gọi là núi Ngưu Bội, đây là một ngọn núi không cao nhưng chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa ngọn núi này còn được người ta cố tình san bằng.

Cho nên thời điểm lên đến đỉnh núi sẽ lại thấy một vùng đất bằng phẳng rất lớn. Đây chính là nơi Trương trưởng lão và Tề Phong tiến hành tranh giành vị trí người đứng đầu giới võ thuật.

Lúc này, tất cả thế gia tới tham gia đại hội võ thuật đều đã tụ tập ở nơi này, đây là một trận đấu được hàng triệu người quan tâm.

Đương nhiên, lúc này cách thời gian bắt đầu trận đấu còn một hồi lâu nữa, hai nhân vật chính là Trương trưởng lão và Tề Phong chắc chắn không có khả năng xuất hiện sớm như vậy.

Lâm Trạch Dương vốn dĩ muốn đến sớm để chiếm một vị trí quan sát tốt, nhưng đồ ăn trong nhà ăn hôm nay đặc biệt ăn ngon, quan trọng nhất vẫn là không có ai tranh với Lâm Trạch Dương, tất cả mọi người đều lên núi. Cơ hội tốt như vậy, Lâm Trạch Dương sao có thể buông tha. Vì vậy, Lâm Trạch Dương đã ăn rất nhiều, đến khi bụng không chứa nổi nữa, Lâm Trạch Dương mới hoàn toàn thỏa mãn, chậm rì rì đi về phía núi Ngưu Bội.

Không lâu sau, Lâm Trạch Dương đi dọc theo một đường nhỏ tới giữa sườn núi. Phía trước Lâm Trạch Dương xuất hiện một đám người. Bởi vì nhóm người này số lượng không ít, mà con đường này cũng không phải rất rộng cho nên tốc độ tiến lên của bọn họ rất chậm.

Lâm Trạch Dương nhanh chóng đi tới sau lưng bọn họ. Có người chặn đường, Lâm Trạch Dương rất tự nhiên nói với người phía trước: "Làm phiền tránh ra chút."

Những người phía trước quay đầu nhìn lại, không khỏi hơi nhăn mày, đây lại là chuyện gì? Thằng ngốc này từ đâu tới đòi nhường đường vậy? Có biết người ở phía trước là ai không?



Lâm Trạch Dương thấy nhiều người nhìn mình như vậy, nghĩ lại lời mình vừa nói, cảm thấy không có vấn đề gì, lại tiếp tục nói: "Các người đi quá chậm, tránh ra cho tôi đi, tôi đang vội đến xem Trương trưởng lão và Tề Phong so tài."

Những người đó đương nhiên không hề động đậy, bọn họ đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

"Anh có biết người ở đằng trước anh là ai không?" Có người mở miệng nói chuyện với Lâm Trạch Dương, trong giọng nói tràn đầy vẻ trịch thượng, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống.

Mặc dù nhóm người này rất đông nhưng vị trí đứng của bọn họ cũng rất thú vị, bọn họ tạo ra một khoảng trống ở giữa, bởi vì nơi đó có một người đàn ông trung niên đang đứng.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên này lạnh lùng, hai mắt ẩn chứa thần thái, trên người phát ra một loại cảm giác áp bách rất mãnh liệt, nhìn ông ta giống như nhìn thấy một con sói, một con sói cực kỳ có tính công kích, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lấy bạn, cắn xé bạn thành từng mảnh nhỏ.

Đương nhiên Lâm Trạch Dương đã sớm chú ý tới người đàn ông trung niên này, nhưng Lâm Trạch Dương cũng không thèm quan tâm, ông ta là sói nhưng Lâm Trạch Dương cũng là King, King sẽ sợ một con sói sao?

Vì vậy, Lâm Trạch Dương không hề để ý mà lắc đầu, thành thực đáp: "Không biết."

Người vừa nói chuyện với Lâm Trạch Dương thiếu chút nữa ngã lăn từ giữa sườn núi này xuống chân núi.

"Người này chính là Tề Phong của nhà họ Tề, là người đứng đầu khu Đông Bắc, Tề Phong." Người nọ ổn định cảm xúc của mình, sau đó dùng vẻ mặt kiêu ngạo nói với Lâm Trạch Dương. Sợ rồi chứ, biết ghê gớm thế nào rồi đúng không? Người sắp đối chiến với Trương trưởng lão mà anh sùng bái đang ở ngay trước mặt anh đó. Bây giờ anh đã biết hành vi vừa rồi của mình lỗ mãng như thế nào rồi chứ?

"Ồ." Lâm Trạch Dương gật đầu một cách rất qua loa.

"Ồ?" Người nọ lại sững sờ, đây là biểu hiện gì? Sao lại bình tĩnh như vậy.

"Đúng rồi, các người mau tránh ra một chút, tôi muốn đi lên chiếm một vị trí tốt." Lâm Trạch Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói.

Người nọ quả thực muốn nổ tung đầu, vừa rồi người kia nhìn thấy hai mắt Lâm Trạch Dương sáng lên còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng hiểu được lời hắn nói, nhưng không có nghĩ đến...

Người nọ cảm thấy đầu mình giống như bị hỏng, nếu không thì sao lại có chút mơ hồ chứ.


Tề Phong không khỏi nhíu chặt mày, nhìn thẳng vào Lâm Trạch Dương, ông ta muốn tranh giành vị trí người đứng đầu giới võ thuật với Trương trưởng lão, tất nhiên cũng là một người có lòng hiếu thắng mạnh mẽ. Một người có tính hiếu thắng mạnh thì đương nhiên không thể để cho người khác khinh thường mình như thế.

"Cậu là ai?" Tề Phong lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương nói.

"Tôi tên Lâm Trạch Dương, thế nào, thấy tôi đẹp trai nên muốn làm quen sao? Tôi thấy ông vẫn nên quên đi, mỗi ngày người muốn làm quen tôi bởi vì tôi đẹp trai không có một trăm thì cũng đến một ngàn, nếu mỗi người tôi đều phải để ý tới thì làm sao còn thời gian làm chuyện khác." Nói xong, Lâm Trạch Dương không nhịn được lắc đầu, một bộ dáng vẻ rất là bất đắc dĩ, đây chính là điểm không tốt của người đẹp trai.

Tề Phong cau mày càng chặt hơn, trên mặt xuất hiện vẻ giận dữ, muốn động thủ với Lâm Trạch Dương.

Một người bên cạnh ông ta thấy thế vội vàng đi tới, nói: "Tề Phong, đối thủ của ông là Trương trưởng lão, đừng lãng phí thời gian và tinh lực ở đây."

Tề Phong hít vào một hơi thật sâu, sau đó vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương rồi mới phất tay nói: "Chúng ta đi."

Sau đó, mọi người lập tức tiếp tục đi theo Tề Phong về phía trước.

Tốc độ của bọn họ vẫn không nhanh như trước, nhưng lúc này Lâm Trạch Dương cũng không đi theo.

Hiện tại Lâm Trạch Dương đang đứng tại chỗ, nhìn về một cái cây lớn ở phía xa, hơi nhíu mày.

Đúng lúc này, phía trước có người quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, sau đó không khỏi lắc đầu.


"Người kia thế mà lại muốn lấy phương thức như vậy để trở nên nổi tiếng, nếu có thể buộc Tề Phong đấu một trận với anh ta thì cho dù có thất bại thảm hại cũng tốt, dù sao anh ta cũng được đấu một trận với Tề Phong. Nhưng..."

"Người bình thường chính là người bình thường, chẳng qua Tề Phong mới chỉ nhìn thoáng qua, cả người đã sững sờ đứng đó, thậm chí ngay cả dũng khí động thủ cũng không có. Người như vậy thì có tiền đồ gì được chứ."

Lâm Trạch Dương cũng không nghe được bọn họ đang nói gì, toàn bộ lực chú ý của anh đều dừng ở ngọn cây lớn kia.

Nơi này là đỉnh núi, trên núi đương nhiên sẽ có rất nhiều cây cối, cái cây Lâm Trạch Dương đang nhìn chẳng qua cũng chỉ là một gốc cây trong rất nhiều cây, không có chỗ nào đặc biệt, không phải cao nhất, cũng không phải nhất thấp, rất bình thường. Nhưng Lâm Trạch Dương lại cảm thấy ngọn cây kia có một chút kỳ lạ, giống như có một cỗ hơi thở ẩn nấp ở đó.

Nhưng khoảng cách từ chỗ Lâm Trạch Dương đứng đến cái cây kia có chút xa cho nên cũng không cảm nhận được quá rõ ràng.

Nhìn một hồi lâu, Lâm Trạch Dương phát hiện nơi đó vẫn không có động tĩnh như trước, lắc lắc đầu, sau đó trên mặt lại xuất hiện nụ cười, tiếp tục đi về phía đỉnh núi.

"Người vừa rồi chính là Tề Phong, có chút thú vị, Trương trưởng lão sẽ không bị đánh chết chứ? Có bị đánh chết cũng đáng đời, ai bảo ông ta lừa tôi."

Chờ đến khi Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước mà không nhìn về phía cái cây nữa, cái cây kia vậy mà lại chuyển động. Cũng không phải cả cây chuyển động, mà là một phần vỏ cây. Sau đó, vỏ cây bong ra, một người xuất hiện. Người này nhíu chặt mày, nhìn về nơi Lâm Trạch Dương vừa đứng, vẻ mặt có chút lo nghĩ. Nhưng rất nhanh, bóng dáng của người này lại biến mất không chút dấu vết.



Bình Vương Thần Cấp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bình Vương Thần Cấp Truyện Bình Vương Thần Cấp Story C203: Không biết
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...