Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 45
246@-
Thương Thời Chu nhanh chóng xử lý xong những công việc tồn đọng, bút ký tên di chuyển nhanh chóng, vô số hồ sơ có thể quyết định bước tiếp theo của tập đoàn được định ra trong phút chốc rũ mắt của anh. Thư ký Lý nhìn Thư Kiều đang đứng ở đằng xa, cho cô một nụ cười có chút tôn kính, đột nhiên quay đầu đi về phía chiếc Mercedes đậu đằng sau chiếc Subaru kia.
Cảnh này trông có chút buồn cười.
Chiếc xe mà thư ký xài đủ để mua vài chiếc xe của sếp.
Biểu cảm của bí thư Lý cũng có chút cứng lại, nhưng hết cách rồi, anh ấy còn phải đi tham dự vài cuộc họp quan trọng, ông chủ có thể thích làm gì thì làm, anh ấy lại không thể lái một chiếc xe cùi bắp đi tham dự cuộc họp thương nghiệp được.
Anh ấy có thể không biết xấu hổ.
Nhưng Thương Thị còn cần mặt mũi.
Thư ký Lý nhanh chóng co giò bỏ chạy rời đi, chờ đến khi Thương Thời Chu nhìn sang thì sắc mặt của Thư Kiều đã bình thường trở lại.
Cô thậm chí còn chủ động mở miệng hỏi: “Sao tự nhiên anh lại muốn lái chiếc xe này?”
“Tôi còn cho rằng em sẽ hỏi xem vì sao tôi lại còn có chiếc xe này.” Thương Thời Chu khom lưng mở cửa xe cho cô, tay vô cùng tự nhiên đặt trên khung cửa xe: “Hoặc là hỏi hiện tại chúng ta sẽ đi đâu.”
Nhưng cố tình Thư Kiều đều không muốn hỏi hai vấn đề này.
Cho nên cô cười cười ngồi vào trong xe, lại ngước mắt liếc nhìn anh.
Cô im lặng như thế cũng đã đủ để chứng minh cái gì rồi.
Cô không tò mò.
Mối quan hệ hiện tại của bọn họ chỉ là mối quan hệ trên hợp đồng, cô hỏi ra vấn đề lúc nãy cũng đã là quá lắm rồi, cô không có ý định tìm hiểu càng sâu hơn.
Thương Thời Chu vòng qua vị trí ghế điều khiển, sắc mặt của anh cũng chẳng dao động tí nào. Sau khi khởi động xe, ánh mắt của anh cũng không hề nhìn Thư Kiều thêm cái nào nào.
——Đây chỉ là suy nghĩ của Thư Kiều mà thôi.
Lúc Thương Thời Chu vô tình ngước mắt lên, anh vẫn cứ thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy chút vẻ hoảng hốt ở đáy mắt cô.
Thư Kiều thật sự có hơi ngẩn người.
Dù sao hiện tại cũng đang ở trong trung tâm thành phố, xe được cải tạo để tham dự các cuộc đua xe Rally sẽ làm cho khu giảm xóc càng cứng hơn, cảm giác thoải mái khi ngồi xe sẽ được giảm đi rất nhiều, Thương Thời Chu hiển nhiên cũng không có ý định làm Thư Kiều trải nghiệm cảm giác xốc nảy trên xe. Bên trong chiếc xe Subaru này đã được cải trang mới lại hoàn toàn, cố gắng giữ lại nguyên trạng nhất có thể, lại gia tăng thêm độ thoải mái khi ngồi xe.
Nếu không phải Thư Kiều quá quen thuộc chiếc xe này, nếu nhắm mắt mắt lại, chỉ e là cô sẽ cảm thấy cô không phải đang ngồi trên xe Subaru mà là đang ngồi Maybach.
Nhưng dù sao thì người đang ngồi trên ghế điều khiển vẫn là Thương Thời Chu.
Đã bốn năm rồi cô chưa từng thấy anh chạm vào tay lái của vô lăng xe có logo của Subaru.
Trong tích tắc này, những ký ức và hình ảnh dần dần rất hiếm khi xuất hiện trong giấc mơ đêm khuya của cô lại đột nhiên lóe lên, trở nên vô cùng rõ ràng lại giống như đã cách mấy đời rồi.
Cô sẽ không cảm thấy những chuyện này sẽ lại diễn ra trong tương lai.
Cho dù bàn tay đang cầm tay lái kia vẫn cứ thon dài xinh đẹp như xưa, trên cổ tay vẫn đang đeo đồng hồ mà cô tặng cho anh, nhưng trên dây đồng hồ đã in hằn dấu vết của năm tháng.
Thư Kiều nhìn chằm chằm trong chốc lát rồi thu hồi tầm mắt lại.
Không phải cô chưa từng đến Paris, nhưng mấy lần ít ỏi đó vẫn chưa đủ để làm cô quen thuộc đến mức cho dù ngẩn người cũng biết được Thương Thời Chu đã dừng xe lại ở nơi nào.
Sau khi xuống xe, cô theo bản năng đi theo phía sau Thương Thời Chu được vài bước rồi mới giật mình bừng tỉnh ngước mắt lên.
Là Vườn Tuileries.
Chờ đến khi Thương Thời Chu thật sự cầm lấy hai vé tham quan phòng tranh của Bảo tàng Orangerie quay về, Thư Kiều cầm vé trong tay, chậm rãi chớp mắt.
“Anh đến Paris là để... ngắm tranh sao?”
Vẻ mặt của cô quá thẳng thắn và dễ đoán.
Rất dễ hiểu.
Chỉ thiếu điều viết thẳng mấy hàng chữ “Nếu anh nói anh đến đây lựa tranh để mua về thì tôi còn tin, nhưng nếu anh chỉ đến ngắm tranh thôi thì khả nghi quá rồi đó. Hay là phải nói mấy bức tranh trong Bảo tàng Orangerie không phải là tranh thật, nó đã bị các anh lén mua về rồi, ha, quả nhiên là nhà tư bản ác độc” lên trên mặt.
Thương Thời Chu không nhịn được cong môi nói: “Nếu như em có thể nghĩ theo chiều hướng khác thì cũng được thôi.”
Anh lại bổ sung thêm: “Trong nhà tôi cũng có tranh thật do Claude Monet vẽ nữa, ông ấy vẻ 251 tranh hoa thủy tiên, lúc ông ngoại tôi còn trẻ, vì muốn lấy lòng bà ngoại nên đã sưu tầm.”
Thư Kiều chửi thầm một câu nhà tư bản, lại muốn nói nếu nhà anh đã có rồi, vì sao lại còn chạy đến nơi này nữa.
Không bao lâu sau cô đã biết được câu trả lời.
Thương Thời Chu đến đây không phải để xem mấy bức tranh hoa thủy tiên siêu cấp nổi tiếng kia.
Anh đi thẳng xuống tầng hầm dưới đất. Cho dù không phải ngày nghỉ thì trong Bảo tàng Orangerie chưa bao giờ thiếu khách du lịch. Anh đi xuyên qua những gương mặt khác nhau đến từ các nơi trên thế giới, làm cho ánh mắt của không ít người đều rời khỏi tranh vẽ nhìn về phía anh, lộ ra ánh mắt kinh ngạc trước sắc đẹp của anh.
Nơi anh đi qua, cho dù là ở nơi nào, người nơi đó đang làm gì thì cũng không bao giờ thiếu đi những ánh nhìn chăm chú.
Chân Thương Thời Chu rất dài, mặc dù anh đi không nhanh nhưng Thư Kiều cũng phải đi nhanh mới có thể đuổi kịp, hoàn toàn không có thời gian đi ngắm mấy bức tranh trên tường.
Bọn họ đi xuyên qua tranh của Cézanne, rồi qua Matisse và Gauguin.
Đám đông và tiếng ồn ào từ những ngôn ngữ khác nhau dần dần bị bỏ lại ở phía sau.
Đến một ngã rẽ nào đó, cuối cùng Thương Thời Chu cũng dừng chân lại.
So sánh với phòng tranh hoa thủy tiên rộn ràng nhốn nháo, chỉ có rải rác vài người dừng chân lại trước tranh của Renault, nhiều nhất cũng chỉ dùng ánh mắt ngạc nhiên kỳ lạ nhìn thoáng qua, chụp vài bức ảnh rồi thôi, sẽ không có ai như si như say dừng lại quá lâu.
Thư Kiều không ngờ Thương Thời Chu lại đến đây xem tranh của Chaïm Soutine.
Anh thích tranh tĩnh vật của ông ấy.
Những bút pháp đường nét vẽ vặn vẹo kia xuyên thấu qua lớp vải tranh sơn dầu ập vào trước mặt, làm tĩnh vật mang theo cảm giác đau đớn khổ sở đến cùng cực.
Thư Kiều đứng ở bên cạnh anh, cùng anh ngắm nhìn một lúc, ánh mắt dừng lại trên miếng thịt bò nổi tiếng nhất của Chaïm Soutine, lại ngắm đóa hoa lay ơn, không để ý quá nhiều đến những bức tranh vẽ gia cầm, chỉ tạm dừng lại ở tóm tắt họa sĩ.
Mấy câu ngắn ngủi tóm tắt một cuộc đời, ghi rõ ngày sinh ngày mất, nói về phong cách sáng tác của ông ấy, giống như muốn áp súc cả một cuộc đời mấy chục năm đi đó đi đây của một người vào vài câu nói ngắn ngủi.
Mà tất cả các cảm xúc đều đọng lại ở bên trong tranh vẽ.
Thư Kiều đã từng học thêm chuyên ngành lịch sử nghệ thuật, có ấn tượng về người họa sĩ người Belarus luôn đắm chìm cả đời mình vào trong những nỗi đau đớn và phân tích.
“Ông ấy sinh ra ở Smilavichy. Đó là một trấn nhỏ bên cạnh Min-xcơ của Belarus, rất ít người biết đến.” Thương Thời Chu đột nhiên nhẹ nhàng nói.
Thư Kiều có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua anh
Cho dù là trong quá khứ, vào những lúc bọn họ thân mật nhất, anh cũng rất hiếm khi nhắc đến người nhà của anh.
Đây là lần đầu tiên.
“Trong cái trấn nhỏ đó chỉ có chừng vài nghìn người dân sinh sống, đi dạo trên đường sẽ thấy toàn gương mặt quen thuộc, bà ngoại của tôi lớn lên ở nơi đó, cực kỳ chán ghét và nhàm chán với nơi này, cho nên bà đã rời đi, đi về hướng Nam đến Đức. Đó là sự may mắn của bà, cũng là bất hạnh.” Ánh mắt của Thương Thời Chu vẫn cứ nhìn phía bức tranh vẽ hoa lay ơn đỏ kia nói: “Trong trận chiến tranh thế giới thứ hai, nơi này bị đánh chiếm. Bị nước Đức chiếm lĩnh.”
Thư Kiều không hỏi Thương Thời Chu có huyết thống người Do Thái hay không.
Anh đã từng nói anh có một phần tư huyết thống Caucasus, không liên quan gì đến Do Thái cả.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là có thể tránh được trận chiến tranh từng thổi quét toàn bộ lục địa Châu Âu.
Anh không có ý định nói quá nhiều, lướt qua rất nhiều khoảng thời gian đau khổ mà đại lục châu Âu phải chịu đựng: “Nhưng bà ngoại không rời đi nơi này, vẫn cứ quyết định ở lại nơi khiến bà đau khổ định cư lâu dài. Khi còn nhỏ tôi đã sống với bà, hỏi bà vì sao không rời đi nơi này, bà ấy hỏi ngược lại tôi, nếu bà ấy rời đi khỏi nơi này thì có thể đến nơi nào.”
Anh hơi khựng một chút, giống như thở dài, cũng giống như đang ám chỉ gì đó: “Rời khỏi nơi này, còn có thể đi đâu nữa.”
Cho dù đã xây dựng lại, quê hương của bà ấy cũng không còn dáng vẻ như xưa nữa.
Đứng ở mảnh đất quen thuộc kia, bà ấy không có tí lòng trung thành nào.
Đứng ở nơi làm cho mình đau khổ, cho dù bà ấy đã xây dựng được một bản đồ thương nghiệp thuộc về chính mình, có được gia đình, bạn bè và những người khác đều vô cùng hâm mộ tất cả những gì bà ấy có được, nhưng ở sâu trong nội tâm của bà ấy, bà ấy vẫn cứ là một cô bé tức giận và bất lực đứng ở đầu đường Smilovich.
Nhưng bà ấy đã không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về nơi đó.
Đến lúc bà ấy có đủ năng lực để thay đổi tất cả mọi thứ thì tất cả mọi thứ cũng đã không thể nào thay đổi được nữa.
Chẳng hạn như anh.
Anh lớn lên ở vùng giáp ranh giữa Đức và Thụy Sĩ, lại về Trung Quốc hoàn thành việc giáo dục cơ sở, sau khi tiến vào trường đại học danh giá, vừa mới bắt đầu kế hoạch ấm áp tưởng tượng đến tương lai sung sướng của mình, gặp được cô gái đầu tiên trong đời làm anh cảm thấy yêu thích.
Sau đó tất cả mọi thứ đột nhiên chấm dứt.
Anh không thuộc về Trung Quốc.
Cũng không thuộc về Đức hay Thụy Sĩ.
Trong lòng anh thậm chí còn không có lấy một con phố Smilovich như bà ngoại nữa.
Bởi vì cho dù anh đi đến nơi nào thì đều sẽ bị gắn mác “con lai”, người châu Âu cảm thấy anh là người Trung Quốc, người Trung Quốc lại cảm thấy anh nên thuộc về phương tây.
Cho nên dù cho anh đi trên con phố quen thuộc như thế nào thì cũng chẳng phát sinh ra bất cứ lòng trung thành gì cả.
Người yêu anh nhất trên đời này chính là bà ngoại, bà ấy lại là một người rất giỏi giấu cảm xúc và yêu thương trong thầm lặng, đè nén toàn bộ tình cảm bên dưới những yêu cầu khắc nghiệt dành cho anh.
Thật ra anh vốn dĩ cũng không biết cách biểu đạt tình cảm lắm.
Anh đã có được tiền tài làm người ta cực kỳ hâm mộ, nhưng trên thế giới này lại chẳng có một nơi chân chính có thể cho anh dung thân.
Đối với anh mà nói, tất cả mọi nơi đều có tính bại ngoại.
Ngoại trừ...
Ngoại trừ khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh cô, ở trong vùng trời nhỏ bé ở Bắc Giang kia.
Nhưng mà không bao lâu sau, cha của anh vì con đường làm quan của ông ta mà không cho phép anh đặt chân bước vào lãnh thổ quốc gia dù chỉ nửa bước.
Anh thậm chí không thể chào tạm biệt cô một cách đàng hoàng.
Bởi vì nguyên nhân của cuộc chia ly này không thể nói rõ, không thể nào mở miệng được.
Anh rời đi quá chật vật, cũng không muốn cho ai biết mình chật vật như thế.
Ngày hôm đó, lúc anh ngồi ở sân bay cầm hộ chiếu, thậm chí trên hộ chiếu của anh đã không còn chữ Hán, hơn nữa còn không thể quay về.
Không phải anh chưa từng phản kháng.
Nhưng từ giây phút Thương Thời Chu biết cả đời này anh cũng không thể theo họ cha thì anh cũng đã biết, phản kháng chẳng có tác dụng gì.
Anh cũng không quá để ý đến việc anh mang họ gì.
Chỉ có điều phản kháng là dùng để tấn công người để ý đến anh.
Duyên phận cha con của anh và cha anh rất nhạt, mối quan hệ máu mủ kia còn mỏng hơn cả giấy, phản kháng gì chứ.
Anh cũng sẽ không làm những chuyện vô ích.
Chỉ riêng đối mặt với Thư Kiều, cho dù vô ích thì anh cũng rất sẵn lòng.
Thư Kiều nghiêng mặt nhìn anh.
Có lẽ đến cả chính anh cũng không biết, thay vì dùng màu xanh xám để hình dung đôi mắt của anh thì càng có thể nói nó giống như mặt nước biển trong xanh bị bao phủ bởi một lớp sương mù xám nhạt.
Những gam màu không quá tươi sáng, thậm chí là có phần đau khổ trong tranh vẽ của Chaïm Soutine phản chiếu vào trong đáy mắt của anh, giống như muốn phản chiếu ra một chút nội tâm mà không ai có thể hiểu được, cũng chưa bao giờ bày tỏ với ai của anh ra ngoài.
Cho dù anh có nhắc đến thì cũng chỉ dùng phương pháp ậm ừ như thế.
Anh không hề giải thích, cũng không cần thương hại, cho nên cảm xúc chỉ thoáng hiện lên trong chớp mắt rồi lập tức thu hồi lại ngay.
Ngay sau đó, khi anh nhìn về phía Thư Kiều, gương mặt anh đã bình thường trở lại, giống như chút yếu ớt hiện lên lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
“Em có muốn xem tranh nào không?” Thương Thời Chu hỏi, anh rũ mắt nhìn đồng hồ: “Vẫn còn có thời gian.”
Thư Kiều lẳng lặng nhìn anh.
Có khách du lịch đứng lại ở nơi này, dừng lại một chút rồi rời đi, đế giày và mặt đất va chạm phát ra từng tiếng vang không có quy tắc nào đó, giống như cái bóng đan xen giữa hai vật thể vĩnh viễn đều sẽ không giao nhau.
Cô giống như đang đợi gì đó.
Lại không chờ được.
Thương Thời Chu vẫn cứ lịch sự ngăn nắp như thế, vẫn cứ bọc cái áo giáp kín mít không một kẽ hở nào kia.
Cuối cùng Thư Kiều cũng chậm rãi thu hồi ánh mắt lại: “Không có.”
Sao lại không có chứ.
Cô chỉ là không muốn đi xem cùng anh mà thôi.
Ít nhất hiện tại cô không muốn.
“Thư Kiều.” Anh đột nhiên gọi tên cô: “Xin lỗi.”
Là lời xin lỗi đã đến muộn bốn năm.
Vào khoảnh khắc cô rũ mắt xuống, cuối cùng anh cũng nghiêm túc nói ra những lời mà anh đã muốn nói ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Anh lặp lại, mỗi một chữ đều rất rõ ràng: “Anh xin lỗi.”
Mọi động tác của Thư Kiều đều khựng lại.
Những tiếng ồn kia lại cuồn cuộn dâng trào lên giống như sóng biển, cô lại nghe được tiếng người nói chuyện, mà anh lại một lần nữa bước vào nhân gian.
Giờ phút này Thư Kiều cũng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào nữa.
Thật ra cô cũng không cảm thấy anh nợ cô một lời xin lỗi.
Đối với cô mà nói, ký ức bị chôn giấu suốt bao năm qua cũng không phải là một gánh nặng, đúng là thỉnh thoảng khi nhớ đến cô sẽ hơi ngẩn ngơ. Nhưng bốn năm trôi qua, cô đã hòa tan những cảm xúc nồng đậm đó từ lâu rồi.
Cô cũng sẽ chỉ vì say rượu lại gặp được anh mà bùng nổ trong tích tắc, chỉ thế mà thôi.
Cô cho rằng chỉ thế mà thôi.
Nhưng mà khi thật sự nghe được ba chữ đó, lon nước có gas quá hạn sử dụng đã được khui ra trong lòng Thư Kiều vẫn cứ nổi lên một ít bọt khí bong bóng nho nhỏ.
“Trả lời lại câu hỏi lúc nãy của anh.” Thư Kiều nghiêng mặt, không nhìn anh nói: “Tôi muốn ngắm hoa thủy tiên.”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Thương Thời Chu nhanh chóng xử lý xong những công việc tồn đọng, bút ký tên di chuyển nhanh chóng, vô số hồ sơ có thể quyết định bước tiếp theo của tập đoàn được định ra trong phút chốc rũ mắt của anh. Thư ký Lý nhìn Thư Kiều đang đứng ở đằng xa, cho cô một nụ cười có chút tôn kính, đột nhiên quay đầu đi về phía chiếc Mercedes đậu đằng sau chiếc Subaru kia.
Cảnh này trông có chút buồn cười.
Chiếc xe mà thư ký xài đủ để mua vài chiếc xe của sếp.
Biểu cảm của bí thư Lý cũng có chút cứng lại, nhưng hết cách rồi, anh ấy còn phải đi tham dự vài cuộc họp quan trọng, ông chủ có thể thích làm gì thì làm, anh ấy lại không thể lái một chiếc xe cùi bắp đi tham dự cuộc họp thương nghiệp được.
Anh ấy có thể không biết xấu hổ.
Nhưng Thương Thị còn cần mặt mũi.
Thư ký Lý nhanh chóng co giò bỏ chạy rời đi, chờ đến khi Thương Thời Chu nhìn sang thì sắc mặt của Thư Kiều đã bình thường trở lại.
Cô thậm chí còn chủ động mở miệng hỏi: “Sao tự nhiên anh lại muốn lái chiếc xe này?”
“Tôi còn cho rằng em sẽ hỏi xem vì sao tôi lại còn có chiếc xe này.” Thương Thời Chu khom lưng mở cửa xe cho cô, tay vô cùng tự nhiên đặt trên khung cửa xe: “Hoặc là hỏi hiện tại chúng ta sẽ đi đâu.”
Nhưng cố tình Thư Kiều đều không muốn hỏi hai vấn đề này.
Cho nên cô cười cười ngồi vào trong xe, lại ngước mắt liếc nhìn anh.
Cô im lặng như thế cũng đã đủ để chứng minh cái gì rồi.
Cô không tò mò.
Mối quan hệ hiện tại của bọn họ chỉ là mối quan hệ trên hợp đồng, cô hỏi ra vấn đề lúc nãy cũng đã là quá lắm rồi, cô không có ý định tìm hiểu càng sâu hơn.
Thương Thời Chu vòng qua vị trí ghế điều khiển, sắc mặt của anh cũng chẳng dao động tí nào. Sau khi khởi động xe, ánh mắt của anh cũng không hề nhìn Thư Kiều thêm cái nào nào.
——Đây chỉ là suy nghĩ của Thư Kiều mà thôi.
Lúc Thương Thời Chu vô tình ngước mắt lên, anh vẫn cứ thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy chút vẻ hoảng hốt ở đáy mắt cô.
Thư Kiều thật sự có hơi ngẩn người.
Dù sao hiện tại cũng đang ở trong trung tâm thành phố, xe được cải tạo để tham dự các cuộc đua xe Rally sẽ làm cho khu giảm xóc càng cứng hơn, cảm giác thoải mái khi ngồi xe sẽ được giảm đi rất nhiều, Thương Thời Chu hiển nhiên cũng không có ý định làm Thư Kiều trải nghiệm cảm giác xốc nảy trên xe. Bên trong chiếc xe Subaru này đã được cải trang mới lại hoàn toàn, cố gắng giữ lại nguyên trạng nhất có thể, lại gia tăng thêm độ thoải mái khi ngồi xe.
Nếu không phải Thư Kiều quá quen thuộc chiếc xe này, nếu nhắm mắt mắt lại, chỉ e là cô sẽ cảm thấy cô không phải đang ngồi trên xe Subaru mà là đang ngồi Maybach.
Nhưng dù sao thì người đang ngồi trên ghế điều khiển vẫn là Thương Thời Chu.
Đã bốn năm rồi cô chưa từng thấy anh chạm vào tay lái của vô lăng xe có logo của Subaru.
Trong tích tắc này, những ký ức và hình ảnh dần dần rất hiếm khi xuất hiện trong giấc mơ đêm khuya của cô lại đột nhiên lóe lên, trở nên vô cùng rõ ràng lại giống như đã cách mấy đời rồi.
Cô sẽ không cảm thấy những chuyện này sẽ lại diễn ra trong tương lai.
Cho dù bàn tay đang cầm tay lái kia vẫn cứ thon dài xinh đẹp như xưa, trên cổ tay vẫn đang đeo đồng hồ mà cô tặng cho anh, nhưng trên dây đồng hồ đã in hằn dấu vết của năm tháng.
Thư Kiều nhìn chằm chằm trong chốc lát rồi thu hồi tầm mắt lại.
Không phải cô chưa từng đến Paris, nhưng mấy lần ít ỏi đó vẫn chưa đủ để làm cô quen thuộc đến mức cho dù ngẩn người cũng biết được Thương Thời Chu đã dừng xe lại ở nơi nào.
Sau khi xuống xe, cô theo bản năng đi theo phía sau Thương Thời Chu được vài bước rồi mới giật mình bừng tỉnh ngước mắt lên.
Là Vườn Tuileries.
Chờ đến khi Thương Thời Chu thật sự cầm lấy hai vé tham quan phòng tranh của Bảo tàng Orangerie quay về, Thư Kiều cầm vé trong tay, chậm rãi chớp mắt.
“Anh đến Paris là để... ngắm tranh sao?”
Vẻ mặt của cô quá thẳng thắn và dễ đoán.
Rất dễ hiểu.
Chỉ thiếu điều viết thẳng mấy hàng chữ “Nếu anh nói anh đến đây lựa tranh để mua về thì tôi còn tin, nhưng nếu anh chỉ đến ngắm tranh thôi thì khả nghi quá rồi đó. Hay là phải nói mấy bức tranh trong Bảo tàng Orangerie không phải là tranh thật, nó đã bị các anh lén mua về rồi, ha, quả nhiên là nhà tư bản ác độc” lên trên mặt.
Thương Thời Chu không nhịn được cong môi nói: “Nếu như em có thể nghĩ theo chiều hướng khác thì cũng được thôi.”
Anh lại bổ sung thêm: “Trong nhà tôi cũng có tranh thật do Claude Monet vẽ nữa, ông ấy vẻ 251 tranh hoa thủy tiên, lúc ông ngoại tôi còn trẻ, vì muốn lấy lòng bà ngoại nên đã sưu tầm.”
Thư Kiều chửi thầm một câu nhà tư bản, lại muốn nói nếu nhà anh đã có rồi, vì sao lại còn chạy đến nơi này nữa.
Không bao lâu sau cô đã biết được câu trả lời.
Thương Thời Chu đến đây không phải để xem mấy bức tranh hoa thủy tiên siêu cấp nổi tiếng kia.
Anh đi thẳng xuống tầng hầm dưới đất. Cho dù không phải ngày nghỉ thì trong Bảo tàng Orangerie chưa bao giờ thiếu khách du lịch. Anh đi xuyên qua những gương mặt khác nhau đến từ các nơi trên thế giới, làm cho ánh mắt của không ít người đều rời khỏi tranh vẽ nhìn về phía anh, lộ ra ánh mắt kinh ngạc trước sắc đẹp của anh.
Nơi anh đi qua, cho dù là ở nơi nào, người nơi đó đang làm gì thì cũng không bao giờ thiếu đi những ánh nhìn chăm chú.
Chân Thương Thời Chu rất dài, mặc dù anh đi không nhanh nhưng Thư Kiều cũng phải đi nhanh mới có thể đuổi kịp, hoàn toàn không có thời gian đi ngắm mấy bức tranh trên tường.
Bọn họ đi xuyên qua tranh của Cézanne, rồi qua Matisse và Gauguin.
Đám đông và tiếng ồn ào từ những ngôn ngữ khác nhau dần dần bị bỏ lại ở phía sau.
Đến một ngã rẽ nào đó, cuối cùng Thương Thời Chu cũng dừng chân lại.
So sánh với phòng tranh hoa thủy tiên rộn ràng nhốn nháo, chỉ có rải rác vài người dừng chân lại trước tranh của Renault, nhiều nhất cũng chỉ dùng ánh mắt ngạc nhiên kỳ lạ nhìn thoáng qua, chụp vài bức ảnh rồi thôi, sẽ không có ai như si như say dừng lại quá lâu.
Thư Kiều không ngờ Thương Thời Chu lại đến đây xem tranh của Chaïm Soutine.
Anh thích tranh tĩnh vật của ông ấy.
Những bút pháp đường nét vẽ vặn vẹo kia xuyên thấu qua lớp vải tranh sơn dầu ập vào trước mặt, làm tĩnh vật mang theo cảm giác đau đớn khổ sở đến cùng cực.
Thư Kiều đứng ở bên cạnh anh, cùng anh ngắm nhìn một lúc, ánh mắt dừng lại trên miếng thịt bò nổi tiếng nhất của Chaïm Soutine, lại ngắm đóa hoa lay ơn, không để ý quá nhiều đến những bức tranh vẽ gia cầm, chỉ tạm dừng lại ở tóm tắt họa sĩ.
Mấy câu ngắn ngủi tóm tắt một cuộc đời, ghi rõ ngày sinh ngày mất, nói về phong cách sáng tác của ông ấy, giống như muốn áp súc cả một cuộc đời mấy chục năm đi đó đi đây của một người vào vài câu nói ngắn ngủi.
Mà tất cả các cảm xúc đều đọng lại ở bên trong tranh vẽ.
Thư Kiều đã từng học thêm chuyên ngành lịch sử nghệ thuật, có ấn tượng về người họa sĩ người Belarus luôn đắm chìm cả đời mình vào trong những nỗi đau đớn và phân tích.
“Ông ấy sinh ra ở Smilavichy. Đó là một trấn nhỏ bên cạnh Min-xcơ của Belarus, rất ít người biết đến.” Thương Thời Chu đột nhiên nhẹ nhàng nói.
Thư Kiều có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua anh
Cho dù là trong quá khứ, vào những lúc bọn họ thân mật nhất, anh cũng rất hiếm khi nhắc đến người nhà của anh.
Đây là lần đầu tiên.
“Trong cái trấn nhỏ đó chỉ có chừng vài nghìn người dân sinh sống, đi dạo trên đường sẽ thấy toàn gương mặt quen thuộc, bà ngoại của tôi lớn lên ở nơi đó, cực kỳ chán ghét và nhàm chán với nơi này, cho nên bà đã rời đi, đi về hướng Nam đến Đức. Đó là sự may mắn của bà, cũng là bất hạnh.” Ánh mắt của Thương Thời Chu vẫn cứ nhìn phía bức tranh vẽ hoa lay ơn đỏ kia nói: “Trong trận chiến tranh thế giới thứ hai, nơi này bị đánh chiếm. Bị nước Đức chiếm lĩnh.”
Thư Kiều không hỏi Thương Thời Chu có huyết thống người Do Thái hay không.
Anh đã từng nói anh có một phần tư huyết thống Caucasus, không liên quan gì đến Do Thái cả.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là có thể tránh được trận chiến tranh từng thổi quét toàn bộ lục địa Châu Âu.
Anh không có ý định nói quá nhiều, lướt qua rất nhiều khoảng thời gian đau khổ mà đại lục châu Âu phải chịu đựng: “Nhưng bà ngoại không rời đi nơi này, vẫn cứ quyết định ở lại nơi khiến bà đau khổ định cư lâu dài. Khi còn nhỏ tôi đã sống với bà, hỏi bà vì sao không rời đi nơi này, bà ấy hỏi ngược lại tôi, nếu bà ấy rời đi khỏi nơi này thì có thể đến nơi nào.”
Anh hơi khựng một chút, giống như thở dài, cũng giống như đang ám chỉ gì đó: “Rời khỏi nơi này, còn có thể đi đâu nữa.”
Cho dù đã xây dựng lại, quê hương của bà ấy cũng không còn dáng vẻ như xưa nữa.
Đứng ở mảnh đất quen thuộc kia, bà ấy không có tí lòng trung thành nào.
Đứng ở nơi làm cho mình đau khổ, cho dù bà ấy đã xây dựng được một bản đồ thương nghiệp thuộc về chính mình, có được gia đình, bạn bè và những người khác đều vô cùng hâm mộ tất cả những gì bà ấy có được, nhưng ở sâu trong nội tâm của bà ấy, bà ấy vẫn cứ là một cô bé tức giận và bất lực đứng ở đầu đường Smilovich.
Nhưng bà ấy đã không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về nơi đó.
Đến lúc bà ấy có đủ năng lực để thay đổi tất cả mọi thứ thì tất cả mọi thứ cũng đã không thể nào thay đổi được nữa.
Chẳng hạn như anh.
Anh lớn lên ở vùng giáp ranh giữa Đức và Thụy Sĩ, lại về Trung Quốc hoàn thành việc giáo dục cơ sở, sau khi tiến vào trường đại học danh giá, vừa mới bắt đầu kế hoạch ấm áp tưởng tượng đến tương lai sung sướng của mình, gặp được cô gái đầu tiên trong đời làm anh cảm thấy yêu thích.
Sau đó tất cả mọi thứ đột nhiên chấm dứt.
Anh không thuộc về Trung Quốc.
Cũng không thuộc về Đức hay Thụy Sĩ.
Trong lòng anh thậm chí còn không có lấy một con phố Smilovich như bà ngoại nữa.
Bởi vì cho dù anh đi đến nơi nào thì đều sẽ bị gắn mác “con lai”, người châu Âu cảm thấy anh là người Trung Quốc, người Trung Quốc lại cảm thấy anh nên thuộc về phương tây.
Cho nên dù cho anh đi trên con phố quen thuộc như thế nào thì cũng chẳng phát sinh ra bất cứ lòng trung thành gì cả.
Người yêu anh nhất trên đời này chính là bà ngoại, bà ấy lại là một người rất giỏi giấu cảm xúc và yêu thương trong thầm lặng, đè nén toàn bộ tình cảm bên dưới những yêu cầu khắc nghiệt dành cho anh.
Thật ra anh vốn dĩ cũng không biết cách biểu đạt tình cảm lắm.
Anh đã có được tiền tài làm người ta cực kỳ hâm mộ, nhưng trên thế giới này lại chẳng có một nơi chân chính có thể cho anh dung thân.
Đối với anh mà nói, tất cả mọi nơi đều có tính bại ngoại.
Ngoại trừ...
Ngoại trừ khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh cô, ở trong vùng trời nhỏ bé ở Bắc Giang kia.
Nhưng mà không bao lâu sau, cha của anh vì con đường làm quan của ông ta mà không cho phép anh đặt chân bước vào lãnh thổ quốc gia dù chỉ nửa bước.
Anh thậm chí không thể chào tạm biệt cô một cách đàng hoàng.
Bởi vì nguyên nhân của cuộc chia ly này không thể nói rõ, không thể nào mở miệng được.
Anh rời đi quá chật vật, cũng không muốn cho ai biết mình chật vật như thế.
Ngày hôm đó, lúc anh ngồi ở sân bay cầm hộ chiếu, thậm chí trên hộ chiếu của anh đã không còn chữ Hán, hơn nữa còn không thể quay về.
Không phải anh chưa từng phản kháng.
Nhưng từ giây phút Thương Thời Chu biết cả đời này anh cũng không thể theo họ cha thì anh cũng đã biết, phản kháng chẳng có tác dụng gì.
Anh cũng không quá để ý đến việc anh mang họ gì.
Chỉ có điều phản kháng là dùng để tấn công người để ý đến anh.
Duyên phận cha con của anh và cha anh rất nhạt, mối quan hệ máu mủ kia còn mỏng hơn cả giấy, phản kháng gì chứ.
Anh cũng sẽ không làm những chuyện vô ích.
Chỉ riêng đối mặt với Thư Kiều, cho dù vô ích thì anh cũng rất sẵn lòng.
Thư Kiều nghiêng mặt nhìn anh.
Có lẽ đến cả chính anh cũng không biết, thay vì dùng màu xanh xám để hình dung đôi mắt của anh thì càng có thể nói nó giống như mặt nước biển trong xanh bị bao phủ bởi một lớp sương mù xám nhạt.
Những gam màu không quá tươi sáng, thậm chí là có phần đau khổ trong tranh vẽ của Chaïm Soutine phản chiếu vào trong đáy mắt của anh, giống như muốn phản chiếu ra một chút nội tâm mà không ai có thể hiểu được, cũng chưa bao giờ bày tỏ với ai của anh ra ngoài.
Cho dù anh có nhắc đến thì cũng chỉ dùng phương pháp ậm ừ như thế.
Anh không hề giải thích, cũng không cần thương hại, cho nên cảm xúc chỉ thoáng hiện lên trong chớp mắt rồi lập tức thu hồi lại ngay.
Ngay sau đó, khi anh nhìn về phía Thư Kiều, gương mặt anh đã bình thường trở lại, giống như chút yếu ớt hiện lên lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
“Em có muốn xem tranh nào không?” Thương Thời Chu hỏi, anh rũ mắt nhìn đồng hồ: “Vẫn còn có thời gian.”
Thư Kiều lẳng lặng nhìn anh.
Có khách du lịch đứng lại ở nơi này, dừng lại một chút rồi rời đi, đế giày và mặt đất va chạm phát ra từng tiếng vang không có quy tắc nào đó, giống như cái bóng đan xen giữa hai vật thể vĩnh viễn đều sẽ không giao nhau.
Cô giống như đang đợi gì đó.
Lại không chờ được.
Thương Thời Chu vẫn cứ lịch sự ngăn nắp như thế, vẫn cứ bọc cái áo giáp kín mít không một kẽ hở nào kia.
Cuối cùng Thư Kiều cũng chậm rãi thu hồi ánh mắt lại: “Không có.”
Sao lại không có chứ.
Cô chỉ là không muốn đi xem cùng anh mà thôi.
Ít nhất hiện tại cô không muốn.
“Thư Kiều.” Anh đột nhiên gọi tên cô: “Xin lỗi.”
Là lời xin lỗi đã đến muộn bốn năm.
Vào khoảnh khắc cô rũ mắt xuống, cuối cùng anh cũng nghiêm túc nói ra những lời mà anh đã muốn nói ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Anh lặp lại, mỗi một chữ đều rất rõ ràng: “Anh xin lỗi.”
Mọi động tác của Thư Kiều đều khựng lại.
Những tiếng ồn kia lại cuồn cuộn dâng trào lên giống như sóng biển, cô lại nghe được tiếng người nói chuyện, mà anh lại một lần nữa bước vào nhân gian.
Giờ phút này Thư Kiều cũng không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào nữa.
Thật ra cô cũng không cảm thấy anh nợ cô một lời xin lỗi.
Đối với cô mà nói, ký ức bị chôn giấu suốt bao năm qua cũng không phải là một gánh nặng, đúng là thỉnh thoảng khi nhớ đến cô sẽ hơi ngẩn ngơ. Nhưng bốn năm trôi qua, cô đã hòa tan những cảm xúc nồng đậm đó từ lâu rồi.
Cô cũng sẽ chỉ vì say rượu lại gặp được anh mà bùng nổ trong tích tắc, chỉ thế mà thôi.
Cô cho rằng chỉ thế mà thôi.
Nhưng mà khi thật sự nghe được ba chữ đó, lon nước có gas quá hạn sử dụng đã được khui ra trong lòng Thư Kiều vẫn cứ nổi lên một ít bọt khí bong bóng nho nhỏ.
“Trả lời lại câu hỏi lúc nãy của anh.” Thư Kiều nghiêng mặt, không nhìn anh nói: “Tôi muốn ngắm hoa thủy tiên.”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 45
10.0/10 từ 11 lượt.