Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 46

133@-

Tranh về hoa thủy tiên không chỉ được trưng bày tại Bảo tàng Orangerie.


 


Sau khi chiếc xe Subaru Impreza lái vào trấn nhỏ Giverny, Thư Kiều mới biết được, thì ra ngắm hoa thủy tiên có thể là ngắm tranh vẽ, cũng có thể là ngắm khung cảnh được vẽ lại trong tranh.


 


“Bà ngoại của tôi rất thích một câu tục ngữ của Trung Quốc.” Thương Thời Chu nói: “Nguyên canh hóa nguyên thực (1). Cho nên bà ấy cứ nhất quyết muốn đặt tranh vẽ ở nơi nó được sinh ra, sau đó quyết định mua lại trang viên này.”


 

  1. : nghĩa là dùng nước luộc thức ăn để hỗ trợ tiêu hóa chính thức ăn đó, đặc biệt là với các món có tinh bột như bánh bao hoặc sủi cảo. Nước dùng có chứa một lượng nhỏ tinh bột, giúp thúc đẩy quá trình tiêu hóa.

 


Thư Kiều: “...”


 


Cô đã bắt đầu có cách giải nghĩa theo góc nhìn của một công ty về câu tục ngữ “Nguyên canh hóa nguyên thực”.


 


Lúc trước cô đã đến trấn Giverny rồi.


 


Cô đi theo các khách du lịch khác xếp hàng dài hai cây số, đi đến đó lại nhìn thoáng qua, vội vàng chụp ảnh, cảm thán vài câu rồi rời đi giống hệt như một chuỗi dây chuyền sản xuất.


 


Đến hiện tại bức ảnh kia vẫn còn đang nằm trên trang cá nhân của cô.


 


Cô không thích nhìn lại quá khứ cho lắm, cho nên mấy bức ảnh kia cũng bị vứt xó.


 


Cô chưa bao giờ biết rằng còn có một góc nhìn như thế, có thể đứng ở trước cửa sổ sát đất cực to sáng trong không một hạt bụi là có thể nhìn thấy hết toàn bộ khung cảnh hồ hoa thủy tiên.


 


Rất đẹp.


 


Cửa sổ sát đất cực lớn kia được mở ra, không còn thứ gì ngăn cản tầm mắt, thỉnh thoảng sẽ có khách du lịch nhìn thoáng qua bên này, cũng sẽ lộ ra ánh mắt giật mình, nhìn thiếu nữ người Trung Quốc đứng trong khung cảnh nổi tiếng của tranh sơn dầu, có cảm giác như đột nhiên gặp được người trong tranh vẽ.


 



Lúc đến đây, Giverny đang có mưa, Thư Kiều chỉ đi một đoạn đường ngắn từ lúc xuống xe vào trang viên thôi mà ống quần cũng bị ướt. Khi Thương Thời Chu mở ra tủ quần áo đầy ắp, Thư Kiều ngập ngừng một chút rồi lại nói nhỏ: “Cảm ơn.”


 


Ngược lại anh còn chủ động giải thích: “Đây là một trong những sở thích của bà tôi, bà ấy thích phân loại các loại trang phục và quần áo được đặt may riêng theo cảnh sắc rồi đặt ở các trang viên khác nhau.”


 


Anh đang muốn ám chỉ những bộ váy áo trong tủ quần áo này đều rất hợp với nơi đây.


 


Thư Kiều vươn ngón tay xem xét tủ quần áo, cảm thấy mắt thẩm mỹ của bà cụ thật sự rất đẹp.


 


Cô chọn một cái váy len kẻ caro màu xám, phần lưng bản to phác họa vòng eo thon nhỏ của cô, áo trên của cô chưa ướt nên không cần thay, vẫn cứ mặc cái áo sơ mi màu xám nhạt kia, trông cũng rất hợp.


 


Lúc đi ra, trên tay Thương Thời Chu còn cầm áo khoác của cô, vô cùng chu đáo mặc vào cho cô lại nói nhỏ: “Chờ tôi một chút.”


 


Chờ đến khi đi ra, trong tay anh có thể một cái nơ kiểu nữ được đính một viên ngọc bích Kashmiri cực lớn, rũ mắt mang lên cho cô.


 


Cho nên bộ quần áo khiêm tốn lập tức trở nên rực rỡ lấp lánh, Thư Kiều rũ mắt nhìn thoáng qua viên ngọc bích của mình, lại nhìn về phía cổ tay áo của Thương Thời Chu. Anh đã thay một cái nút cài cổ tay áo khác, nhưng vẫn cứ dùng ngọc bích Kashmiri.


 


Trông thì có vẻ như anh cực kỳ thích màu sắc của loại ngọc bích tương tự như màu mắt của mình.


 


Cô dựa vào cửa sổ, không còn sử dụng cả điện thoại lẫn máy ảnh, chụp ảnh ba trăm sáu mươi độ rồi đăng lên trang cá nhân giống lần đến đây du lịch như dây chuyền sản xuất lúc trước.


 


Mà lại quyết định dùng ánh mắt ghi nhớ mọi hình ảnh.


 


Ngược lại người đàn ông đứng phía sau cô vài bước lại giơ điện thoại lên.


 


Trong vòng bốn năm qua, đây là bức ảnh chụp cô đầu tiên trong điện thoại của anh.


 



 


Thư Kiều không cảm nhận được Thương Thời Chu đang làm gì, cô nhìn rất lâu, cũng có lẽ chỉ là trong tích tắc.


 


Trong nháy mắt này, ký ức không nên được tính toán bằng thời gian.


 


Lúc xoay người lại, Thư Kiều không ngờ rằng Thương Thời Chu lại ở ngay đằng sau mình, cánh tay đụng phải tay anh.


 


Thương Thời Chu cầm đồ không quá chắc, mấy thứ trong tay rơi xuống đất.


 


Thư Kiều vô ý thức nói xin lỗi, nhìn thấy là ví của anh rơi xuống cũng cẩn thận cúi người nhặt, nhưng vẫn cứ làm đồ bên trong rơi xuống đất.


 


Mấy cái thẻ cô không biết là thẻ gì nhưng nhìn rất sang trọng, còn có một tấm ảnh Polaroid đã hơi cũ.


 


Thư Kiều không có ý định tìm hiểu quá kỹ, đang muốn xin lỗi trả lại cho anh, ánh mắt lại khựng lại trùng hợp nhìn về phía bức ảnh kia.


 


Ảnh đã hơi phai màu, nhưng trông vẫn rất quen.


 


Ký ức vốn dĩ đã phai màu lại nảy lên trong lòng cô lần nữa, mùa hè ồn ào náo động hỗn loạn mùi bụi đất, cô mang theo những sự kỳ vọng hời hợt của mọi người, leo lên ghế phụ lái của anh, lại vượt xa mong đợi của mọi người biểu hiện ổn định chạy ra được thành tích khiến tất cả đều phải thán phục, có người hoan hô nhảy nhót chạy đến đốt pháo hoa.


 


Cô còn nhớ rõ bức ảnh này là do Lộ Soái chụp, lúc đó Lộ Soái còn nhuộm tóc xanh lè la to bảo cô nhìn về phía màn ảnh, lại không biết rằng lúc cô nhìn về phía màn ảnh thì Thương Thời Chu đang nắm tay cô đã cúi đầu nhìn cô.


 


Đằng sau bọn họ là pháo hoa sáng rực, ánh mắt của anh khi nhìn cô tràn ngập vẻ lưu luyến và cưng chiều, còn có chút ý cười thả lỏng lười biếng.


 


Đó là biểu cảm mà sau này chưa bao giờ xuất hiện trên mặt anh.


 


Ngón tay Thư Kiều hơi khựng lại.



 


Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bức ảnh này.


 


“Chỉ có một tấm này thôi.” Thương Thời Chu nhận lấy bức ảnh trong tay cô, nhanh chóng nhét vào ví, giống như sợ mình chậm một chút là Thư Kiều sẽ xé bỏ bức ảnh vậy. Anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa còn to hơn lúc bọn họ mới đến nói: “Thời tiết thế này chắc là không thể đến Disney được rồi.”


 


Thư Kiều ngẩn người: “... Disney?”


 


Vẻ mặt Thương Thời Chu thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, nhưng hiển nhiên anh đang cố gắng làm giọng nói của mình trở nên tự nhiên hơn một chút: “Ừ, Disney ở Paris.”


 


Anh lại im lặng một lúc rồi đảo mắt nhìn về phía cô: “Em đã từng nói đến.”


 


Thư Kiều hoảng hốt.


 


Đúng là cô đã từng nói.


 


Lúc đó Thượng Hải còn chưa mở Disney, cô nằm trên đùi anh, chỉ vào bài báo trên di động nói: “Nói là phải đến năm 2016 mới thử mở ra đón du khách, vậy chẳng phải là còn phải chờ hai năm sao.”


 


Anh cười nói: “Nếu em không chờ nỗi thì không phải còn có Disney ở Paris, Disney ở Tokyo sao, em có muốn đi không?”


 


Cô xoay người ngồi dậy suy nghĩ nói: “Vậy thì đi Paris đi.”


 


Khi đó Thương Thời Chu đã hỏi cô vì sao, cô bắt đầu bẻ đầu ngón tay tính toán: “Đến lúc đó em còn có thể đến bảo tàng Orangerie xem tranh, lại đến Giverny xem thử xem ông ấy vẽ có giống thật hay không, sau đó buổi tối lại đến Disney xem pháo hoa!”


 


“Tham lam như thế à?” Thương Thời Chu nhướng mày: “Giverny và Disney không nằm cùng một hướng, em xác nhận là em có thể chạy đến đó kịp lúc sao?”


 


Thư Kiều thề thốt khẳng định: “Anh lái xe, lúc nào cũng có thể chạy đến kịp.”



...


 


Ký ức hiện lên cuồn cuộn, cắn nuốt hoàn toàn hai người hiện tại đang đứng ở Giverny.


 


Đến tận lúc này Thư Kiều mới hiểu được vì sao hôm nay anh lại sắp xếp lịch trình như thế này.


 


Sau này khi cô đến Bảo tàng Orangerie cũng đã quên mất cô còn từng muốn đến Giverny xem xem hoa thủy tiên được vẽ có giống thật hay không, nhưng Thương Thời Chu lại vẫn cứ nhớ rõ.


 


Cũng không thể xác định được rốt cuộc cả hai người bọn họ đều đã tiếp tục bước về phía trước.


 


Hay là vẫn còn có người sống trong quá khứ.


 


Thư Kiều giơ tay đóng cửa sổ sát đất lại, ròng rọc thường xuyên có người đến bảo dưỡng, kéo lại cũng không khó, cơn mưa bên ngoài cửa sổ bắt đầu lớn hơn, có vài giọt mưa bắn đến tay của Thư Kiều, các du khách ở nơi xa dần trở nên mờ ảo trong màn mưa, ngôn ngữ của các quốc gia truyền đến, tiếng được tiếng mất không thể nào nghe rõ được.


 


Thương Thời Chu theo bản năng giơ tay muốn giúp, động tác của Thư Kiều đột nhiên dừng lại.


 


“Chắc là tôi đã quên mất rồi.” Cô đột nhiên nói, sau đó ngước mắt nhìn anh, cong môi mỉm cười: “Những chuyện đã nói lại không thể thực hiện trong quá khứ chắc là đã quên hết rồi.”


 


Tiếng mưa rơi thông qua cửa sổ sát đất còn chưa đóng kín hoàn toàn truyền vào, giống như muốn làm cho hai người trong khoảnh khắc này càng cách xa nhau hơn. Nhưng hơi nước càng thêm dày đặc trong không khí lại làm cho sự xa xôi này trở nên đặc sệt dính vào nhau, làm cho bọn họ sát gần bên nhau giống như những đóa hoa thủy tiên liền kề nhau trong hồ hoa.


 


Cũng có gió thổi vào, thổi rèm lụa bay lên, thổi bay mái tóc dài và làn váy của Thư Kiều. Sau khi Thương Thời Chu nghe được những lời này của Thư Kiều, cơn gió này cũng thổi sụp bức tường cố ra vẻ kiên cường cuối cùng trong lòng anh.


 


Cũng có lẽ bức tường kia vốn dĩ đã chẳng hề kiên cố tí nào, chỉ là anh cố chống đỡ, chỉ là cần dùng một câu Thư Kiều không muốn diễn với anh nữa là sẽ lập tức sụp đổ.


 


Chính là giây phút này.


 


Thương Thời Chu rũ mắt xuống.


Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Story Chương 46
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...