Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 44

258@-

Đã lâu lắm rồi Thương Thời Chu không cảm thấy thấp thỏm lo lắng như thế này.


 


Nhất là khi đang đợi người ta.


 


Hôm qua tạm biệt nhau như thế, anh không biết Thư Kiều có còn thực hiện lời hứa tiếp nữa hay không.


 


Cô là người có tính vừa hiếu thắng lại cứng đầu, từ trước đến nay rất hay dễ cáu giận, nói không chừng cô thật sự có thể cắn răng đi làm ba công việc bán thời gian một ngày, sau đó gửi tiền vi phạm hợp đồng vào tài khoản của anh.


 


Cúi đầu xem đồng hồ lần thứ ba, sau đó anh lại phát hiện cây kim phút trên đồng hồ thậm chí còn chưa từng di chuyển đi sang ô tiếp theo, môi Thương Thời Chu không nhịn được lộ ra một nụ cười có chút bất đắc dĩ.


 


Mấy năm trôi qua, từ trước đến nay đều chỉ có người khác chờ anh. Anh sắp quên mất cảm giác chờ người khác là như thế nào rồi.


 


Nhưng anh lại đột nhiên có hơi ngẩn ngơ.


 


Anh không cảm thấy Thư Kiều có thể chờ anh.


 


Tuy rằng anh chưa từng thật sự nói một lời tạm biệt rõ ràng, thậm chí còn rời đi rất vội vàng, nhưng từ đó đến giờ anh vẫn luôn cảm thấy, dựa vào những hiểu biết của anh về Thư Kiều...


 


Có lẽ cô sẽ ngồi trong căn nhà trống trải ngẩn ngơ một lúc, sẽ khóc một trận thật to, nhưng mà cô lại sẽ nhanh chóng bắt đầu một hành trình mới.


 


Cô luôn là người có tính cách như thế, cũng nên là một người như thế.


 


Chẳng hạn như lúc cô bình tĩnh từ bỏ suất được tuyển thẳng kia vậy. Không phải vì cô giống anh, cũng đang trong tuổi niên thiếu nổi loạn ngông nghênh bất chấp hậu quả, mà là vì từ trước đến nay cô đều biết rõ cái gì thích hợp với chính mình nhất, cũng biết cô muốn cái gì nhất.


 


Lúc mà cô cần anh nhất, chính là vào mùa hè nóng bỏng lại thẳng thắn kia. Mà khi con đường đó chỉ còn lại một mình cô, cô sẽ tự biến thành mặt trời thiêu đốt chính mình.


 


Anh sẽ giống như một cái bí mật nguệch ngoạc nào đó, bị cô chôn giấu đi thật sâu.


 


Nếu không phải hiện tại thì cũng sẽ dần biến mất theo thời gian.


 


Từ trước đến nay anh đều cảm thấy như thế.


 


Những chuyện mà anh thông qua Kha Dịch và các con đường khác để biết biết đều cho thấy cô cũng thật sự đã như thế.


 


Cô đang tiếp tục bước về phía trước.


 


Không hề quay đầu lại mà tiến bước.


 


Giống như những gì cô từng nói, cô muốn làm nhân viên ngoại giao, cho nên mỗi năm cô đều trở thành sinh viên thuộc top 1% đầu tiên của chuyên ngành quan hệ quốc tế, khi thực tập cũng đến các bộ môn liên quan, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, giống hệt như những gì cô đã quy hoạch.


 


Đúng vậy, những gì cô đã lên kế hoạch trước, cuộc sống không có anh.


 


Cô vẫn cứ nghe theo những điều đúng đắn, sống rất tốt.


 


Có rất nhiều người theo đuổi cô, nhiều như những gì anh tưởng tượng. Sau kỳ thi đại học, khoảng thời gian cô lên hot search, thậm chí đến cả Kha Dịch cũng bị hẹn đi tham dự vài bữa tiệc, tất cả đều là do đám con ông cháu cha mà anh thường tiếp xúc tổ chức, mọi người đều là vì muốn xin thông tin liên lạc của Thư Kiều.


 


Càng miễn bàn đến ở trong trường học.


 


Đến cả lúc anh gặp lại cô trên phố Konstanz, không phải cô cũng đang bị một người quấn lấy sao.


 



Đúng là cô chưa từng có bạn trai mới nào.


 


Nhưng cô cũng chưa từng quay đầu lại.


 


Thương Thời Chu cũng không biết nên nói anh vui mừng hay là trống trải nữa, chỉ khóa chặt tất cả những hồ sơ liên quan đến cô vào trong ngăn kéo trên cùng của bàn làm việc anh. Anh thậm chí không dám xem ảnh của cô quá nhiều.


 


Anh sợ anh sẽ không nhịn được mà đi tìm cô.


 


Cô có con đường của cô, có thế giới của cô, có tương lai mà cô đã tự quy hoạch và xây dựng.


 


Anh xâm nhập vào đó một lần là đủ lắm rồi, sao có thể lại đảo loạn tất cả thêm lần nữa chứ.


 


Anh không xứng.


 


Cũng không thể.


 


Mãi đến sau này anh mới biết được khi lên nghiên cứu sinh cô đã xin chuyển ngành học, còn trực tiếp chạy đến Đức.


 


Sau đó là hiện tại.


 


Trong khoảng thời gian Thương Thời Chu đứng chờ đợi này, chuyện mà từ trước đến nay anh luôn khẳng định lại dần dần trở nên ngập ngừng do dự.


 


... Nếu, anh nói là nếu.


 


Nếu như lúc trước, cô cũng chờ anh thì sao?


 


Cho dù chỉ chờ một giờ thôi.


 


Có phải cô cũng sẽ... cảm thấy trong lòng trống vắng, mờ mịt, không biết phải làm sao giống hệt anh lúc này không?


 


...


 


Ngày hôm nay sáng sủa trong xanh hơn ngày hôm qua rất nhiều, ánh mặt trời mang theo ấm áp cực kỳ hiếm có vào mùa thu đông của nước Đức chiếu rọi xuống, bầu trời rất trong xanh, giống như muốn xóa sạch mọi sự âm u.


 


Chỉ riêng không chiếu rọi đến Thương Thời Chu.


 


Anh giống như rêu phong bị để sót ở một góc.


 


Sinh trưởng bên dưới ánh nắng không phù hợp với mình, giống như đang chờ đợi một cơ hội được cứu rối, cũng giống như tự nguyện cam chịu chờ bị rút sạch hơi nước, chờ giây phút khô héo rồi bị nghiền nát.


 


Rốt cuộc là được cứu rỗi hay bị nghiền nát, đều không nằm trong tầm khống chế của anh.


 


Chuyện duy nhất anh có thể làm là chờ đợi.


 


Mãi đến khi một bóng người xuất hiện trước mặt anh, sắc mặt Thư Kiều vẫn cứ như thường, nhìn anh nở một nụ cười vô cùng công nghiệp hóa.


 


Sau đó cô lai nghĩ đến những lời anh nói hôm qua, hơi thu hồi biểu cảm trên mặc.


 


Cô mặc một bộ vest thoải mái, quần dài bao vây lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, áo phác hóa ra đường cong trên eo, áo sơ mi màu xám bó sát người, trên cổ đeo một sợi dây chuyền trân châu. Nhưng mà cô thật sự quá gầy, cho nên cho dù là đồ bó sát người thì khi cô mặc vào vẫn có vẻ hơi rộng, lộ ra một đoạn xương cổ tay hơi mảnh khảnh.


 


Trắng đến chói mắt.



Ngón tay Thương Thời Chu giật nhẹ, chặn lại xúc động muốn nắm lấy đoạn cổ tay kia, lại ngăn cản cơn kích động khó hiểu dâng lên trong lòng mình sau khi nhìn thấy Thư Kiều.


 


“Hôm nay vẫn ở chỗ này sao?” Thư Kiều nhìn trái nhìn phải, lại vẫn chưa nhìn thấy những gương mặt đã hơi quen thuộc như ngày hôm trước.


 


Trái tim lơ lửng đầy lo lắng của Thương Thời Chu dần dần ổn định vị trí, rêu phong lạc loài kia bắt đầu ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh nắng mặt trời.


 


“Không ở đây.” Anh nhìn cô, lúc giơ tay lên, tay áo hơi xê dịch, lộ ra cái đồng hồ đã hơi cũ trên cổ tay anh, anh rũ mắt nhìn thoáng qua đồng hồ nói: “Phải đi công tác.”


 


“Còn phải đi công tác à?” Thư Kiều hoàn toàn không cảm nhận được Thương Thời Chu đã hơi dừng lại tự hỏi trong chốc lát, cúi đầu kiểm tra lại lịch trình của mình: “Cũng không phải là không được...”


 


“Giá khác.” Thương Thời Chu vô cùng biết điều mà bổ sung thêm nửa câu sau, sau đó trong tài khoản của Thư Kiều đã có thêm một nghìn euro: “Tiền đi công tác.”


 


Nếu so sánh với tiền công năm trăm euro một ngày thì đây đã là tiền lương khá cao rồi.


 


Cúi đầu trước tiền bạc quen rồi, việc này cũng không còn quá khó chấp nhận nữa.


 


Lời từ chối đảo quanh trong khoang miệng Thư Kiều, lại bị cô nuốt ngược trở về: “Muộn nhất là chiều ngày mốt phải về.


 


“Được rồi.” Thương Thời Chu xoay người đi ngay: “Tôi đã mua vé xe xong rồi, còn nửa tiếng nữa, lên xe thôi.”


 


Thư Kiều: “Hả... Hả?”


 


Bây giờ hả?


 


Đây lại là một chuyến đi nằm ngoài mọi kế hoạch tính toán của Thư Kiều.


 


Thư Kiều biết Thương Thời Chu có máy bay tư nhân.


 


Đến cấp bậc và quyền thế của nhà họ Thương, không có mới là lạ. Lúc trước Kha Dịch cũng từng vô tình hoặc cố ý nói qua, nói Thương Thời Chu là từ Konstanz ngồi máy bay trực thăng bay đến Bonn.


 


Tương tự, lúc cô theo chân Thương Thời Chu bước lên xe lửa, cô còn tưởng rằng lần này cô cũng chỉ là chạy đến sân bay thôi.


 


Nhưng Thương Thời Chu lại quyết định đi xe lửa.


 


Đương nhiên là khoang doanh nhân.


 


Thư Kiều cũng không phải là chưa từng ngồi khoang doanh nhân lần nào, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy khoang doanh nhân trống rỗng chỉ có hai người.


 


Cô nhìn trái nhìn phải, trên mặt lộ rõ vẻ khó hiểu không hề che giấu.


 


Trước khi lên xe cô đã xem sơ qua thông tin rồi, đây là đoàn tàu từ Cologne đến Paris, trước giờ luôn rất đông đúc, sao lại sẽ...


 


“Tôi đã bao toa xe này rồi.” Thương Thời Chu lên tiếng giải đáp thắc mắc của cô đúng lúc: “Vốn dĩ còn có khoang có cấp bậc thoải mái hơn nữa, nhưng thời gian khởi hành không khớp, chỉ đành chịu khổ một chút vậy.”


 


Thư Kiều đã hiểu.


 


Đã bình dân, nhưng cũng không bình dân hẳn.


 


Cô không muốn trả lời cái câu “chịu khổ một chút” của anh.


 


Người chịu khổ là tổng giám đốc Thương cao quý chứ không phải thư ký bé nhỏ là cô.



 


Có lẽ đây chính là nhà tư bản ác độc nhỉ.


 


Biểu cảm trên mặt cô quá rõ ràng, Thương Thời Chu chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay cô đang nghĩ gì, vừa lúc có tiếp viên xe lửa đến đây hỏi bọn họ muốn dùng cà phê vị gì, Thương Thời Chu lễ phép nói: “Một ly Americano, một ly Latte nóng, cảm ơn.”


 


Cô không quá thích thế này, giống như anh nắm rõ mọi khẩu vị yêu thích của cô.


 


Thư Kiều không thèm ngẩng đầu lên, cố ý nói: “Tôi cũng muốn uống cà phê Americano.”


 


Thương Thời Chu không hề kinh ngạc gật đầu nói: “Cà phê Americano là của em, Latte nóng là của tôi.”


 


Thư Kiều ngẩng đầu liếc nhìn anh.


 


“Vậy tôi đổi ý, trong khoang lạnh quá, tôi cũng muốn uống Latte nóng.” Thư Kiều nói.


 


Thương Thời Chu cong môi nói: “Xem ra tôi vẫn là phải uống cà phê Americano rồi.”


 


Thư Kiều: “...”


 


Vừa nhìn thấy dáng vẻ mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh của Thương Thời Chu là lại bực.


 


Cô rất muốn kiếm chuyện với anh.


 


Cho nên cô lại nhìn về phía tiếp viên xe lửa nói: “Xin lỗi, tôi muốn Capuchino, sữa tách kem, cảm ơn.”


 


Tiếp viên xe lửa giữ nguyên nụ cười, trưng cầu ý kiến nhìn Thương Thời Chu, Thương Thời Chu dựa lưng vào ghế, ánh nắng mặt trời chiếu lên ngọn tóc của anh, lại không chiếu lên mặt anh: “Một ly cà phê Americano, một ly Latte nóng.”


 


Cho nên một lúc sau, trên bàn của hai người xuất hiện ba ly cà phê.


 


Thương Thời Chu cầm ly cà phê Americano lên nhưng không uống, chỉ lắc nhẹ mấy viên đá bên trong ly.


 


Một ly cà phê Americano mà Thư Kiều cảm thấy có vị còn tệ hơn đồ ăn thừa ở trong tay Thương Thời Chu lại bị anh lắc lư lộ ra vẻ sang trọng phú quý hệt như một ly Whiskey Macallan M vậy.


 


Sau đó, anh cười khẽ giành nói trước Thư Kiều: “Nhà tư bản là như thế đó, uống một ly đổ một ly. Nếu em không muốn nhà tư bản lãng phí thì có thể uống phụ nhà tư bản một ly.”


 


Thư Kiều: “...”


 


Hít thở sâu vào.


 


Cô thật sự không thích Capuchino, càng không thích sữa tách kem.


 


Cô có chút bực bội cầm lấy ly Latte nóng kia, biết rõ đây là Thương Thời Chu cố ý tìm cớ để cô xuống nước, cô cũng thuận thế xuống nước theo, nhưng cô cũng không tình nguyện cho lắm, có vẻ như cô đang cố ý kiếm chuyện vậy.


 


Ánh nắng chiều tà mang theo màu vàng rực.


 


Màu vàng chiếu xuống cánh đồng ở Europa, các tường thành của thành phố ở Bỉ và Luxembourg, ba tiếng rưỡi sau cũng đã dừng lại ở trạm sông Seine.


 


Dưới những bức tượng điêu khắc ngoài bờ sông, bồ câu giương cánh chở mặt trời lặn, khinh thường nhìn đống khoai tây sợi bị khách du lịch quăng xuống dưới đất, lại thiên vị dừng lại trên bàn quán cà phê, yên lặng chờ đợi mấy sợi khoai tây chiên nóng hổi vừa mới ra lò.


 


Gió đêm ở Paris dịu dàng hơn ở Đức rất nhiều, gió thổi qua đường Champs-Élysées, mang theo mùi thơm ngào ngạt. Thương Thời Chu mặc một cái áo gió dài màu đen, anh trông vẫn cứ thẳng thớm gọn gàng, thậm chí không chút cẩu thả như bình thường, nhưng khí thế lạnh như băng, thậm chí quá mức cũ kỹ quanh người anh lại yên lặng bị sự lãng mạn mất tinh thần của nước Pháp trung hòa.


 



 


Thư Kiều cũng không ngoại lệ.


 


Cô vốn dĩ không cảm thấy không thể dùng từ thưởng thức cho người bạn trai cũ của mình. Trên thực tế, cho dù là vẻ bề ngoài hay lý lịch cá nhân thì Thương Thời Chu đều vô cùng xứng đôi với hai chữ này.


 


Trên thế giới này cũng không có ai phù hợp hơn anh.


 


Nhưng cô cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt lại.


 


Sau khi xuống xe, Thư Kiều đã đoán trước có lẽ sẽ có một chiếc xe có tỷ lệ quay đầu cực cao như Lincoln hay là Rolls-Royce yên lặng đậu ở ven đường chờ đợi, lại không ngờ rằng cô chỉ đoán đúng được phân nửa.


 


Đúng là có xe đang đợi.


 


Thư ký Lý quen mặt lại thần thông quảng đại kia dùng hai tay đưa chìa khóa xe cho anh, nói nhỏ gì đó với Thương Thời Chu, còn thuận tay lấy ra một chồng hợp đồng và viết.


 


Thương Thời Chu rũ mắt xuống, bút ký tên trong tay anh lướt qua mặt giấy, anh vừa nghiêng tai lắng nghe thư ký Lý nhanh chóng báo cáo, lại còn có thể phân tâm ngước mắt nhìn thoáng qua Thư Kiều.


 


Cái thoáng nhìn kia vừa bí ẩn lại vừa nhanh, khi chạm phải ánh mắt của cô lại mang theo chút ý cười như có móc câu, chợt biến mất.


 


Chỉ có điều chiếc xe đang chờ ở bên cạnh cũng không phải xe thương vụ xa hoa gì đó, mà là một chiếc Subaru Impreza vô cùng quen thuộc.


 


Đám đông và dòng xe cộ như nước chảy, ánh nắng mặt trời kéo dài bóng dáng của mọi người, lại mạ lên một quầng sáng vàng rực rỡ.


 


Trái tim Thư Kiều đột nhiên đập thình thịch.


 


Thương Thời Chu không hợp với những ngày mưa, những ngày bầu trời màu xám trắng, những bức tượng điêu khắc lạnh như băng cứng rắn và những bữa tiệc ăn uống linh đình dối trá.


 


Anh nên đứng ở một nơi lộng lẫy như thế này, được phủ lấy một lớp ánh sáng mềm mại.


 


Giống hệt như lần đầu tiên cô và anh gặp nhau vậy.


 


Thư Kiều vẫn rất khó có thể liên hệ Thương Thời Chu mà cô từng hiểu biết trong quá khứ và Thương Thời Chu ở hiện tại lại với nhau.


 


Khác biệt quá rõ ràng.


 


Ngoại trừ gương mặt kia, dường như giữa hai con người kia đều chẳng liên quan gì đến nhau cả.


 


Thậm chí đường nét trên gương mặt kia cũng lạnh lùng hơn lúc trước, làm gì còn có dấu vết của quá khứ nữa chứ.


 


Nhưng mà giờ phút này.


 


Góc áo của anh bị gió từ con sông Seine thôi qua, cuối cùng thì sau khi gặp lại nhau lâu như thế, Thư Kiều mới muộn mà mà nảy sinh một chút cảm xúc.


 


Không phải lúc anh ngồi trên xe Rolls-Royce nhìn cô, không phải lúc anh rũ mắt nhìn cô vào ở trong bóng đêm, cũng không phải lúc anh từ Konstanz lao đến Bonn chỉ vì gặp cô một lần.


 


Mà là vào khoảnh khắc vô cùng bình thường này.


 


Giống như một bình nước có gas đã được phủ bụi từ lâu, vốn tưởng rằng nó đã hết gas trở nên nhạt nhẽo bình thường, nhưng vào giây phút này nó lại đột nhiên được khui ra, phát ra tiếng “đùng”.


 


Sau đó mới phát hiện, thì ra vị của nước có gas quá thời hạn lại có vị ngọt mang theo chút đắng chát.


 


Thư Kiều nhìn bóng dáng của anh, khóe mắt hơi ươn ướt.


Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Story Chương 44
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...