Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 29
228@-
Trên cửa sổ xe, những ngón tay mảnh mai hơi cong lại, rồi yếu ớt buông xuống.
Cô nằm trong vòng tay anh, đầu ngón tay vẽ vời vô định trên ngực anh, rồi bị anh nắm chặt, nghiêng đầu ghé sát tai cô: "Vẫn còn muốn sao?"
Thư Kiều đã sớm kiệt sức, vung tay đánh anh một cái, nhưng cũng không quá sợ, chỉ mỉm cười mang theo chút do dự, cuối cùng vẫn hỏi: "Sau này anh có còn đột nhiên biến mất mười mấy ngày, không trả lời tin nhắn của em không?"
Thương Thời Chu không trả lời.
Cô cũng không hỏi tiếp, cũng không thực sự mong mình sẽ có câu trả lời. Sau một khoảng im lặng rất lâu, Thư Kiều gần như sắp chìm vào cơn buồn ngủ.
Nhưng cô vẫn khẽ thì thầm: "Nếu thật sự có một ngày như thế, em thà rằng cả đời này không bao giờ gặp lại anh nữa."
Trước khi giấc ngủ hoàn toàn nhấn chìm cô, cuối cùng giọng nói của Thương Thời Chu cũng vang lên: "Nhưng anh muốn gặp em."
Anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, thậm chí cũng từng tính đến việc dùng tiền mở đường cho cô du học nước ngoài.
Bất kể cô muốn vào trường nào, hay là học ngành gì.
Anh ngừng lại một chút, như đang lẩm bẩm: "Vậy mà em lại cứ muốn làm nhà ngoại giao."
Anh vốn không nên tùy tiện can thiệp vào cuộc đời cô.
Chỉ vì không kìm nén được tình cảm nên mới đi đến bước đường này.
Không thể nói là sai, cũng không hối hận. Nếu được làm lại một lần nữa, anh cũng chưa chắc có thể ngăn trái tim muốn đến gần cô.
Tình yêu quá chân thực, quá khó che giấu, khi dễ dàng có được lại càng không dễ buông tay.
Anh từng tự phụ cho rằng mình có thể làm mọi thứ cho cô.
Nhưng đến cuối cùng, thứ duy nhất anh có thể làm là không dập tắt giấc mơ của cô.
Thư Kiều không nhận ra sự biến đổi trong cảm xúc của anh, chỉ ngoan ngoãn mà đáp: "Ừm, phải làm nhà ngoại… giao."
Rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Hình như có ai đó hôn lên trán cô, dường như Thương Thời Chu cũng nhận rất nhiều cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia đầy khói lửa, nhưng anh lại dịu dàng một cách khác thường, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu mộng đẹp của người trong ngực.
Đêm đó rất ngắn nhưng cũng rất dài.
Có người ngủ say, cũng có người mãi dõi mắt nhìn bầu trời đầy sao. Đôi mắt xám xanh chứa đầy mệt mỏi, do dự, giãy dụa.
Nhưng cuối cùng, mọi cảm xúc đều vụt tắt, chỉ còn lại một mảng bóng tối nhỏ do hàng mi che khuất mí mắt.
Thương Thời Chu rời đi không một tiếng động.
Vào buổi chiều thứ ba sau khi Thư Kiều lấy được bằng lái, cô đột nhiên mất liên lạc với anh.
Rõ ràng ngày hôm trước anh còn ngồi ở ghế phụ tỉ mỉ dạy cô từng kỹ thuật lái xe nhỏ, đùa rằng "chỉ cần em lái đủ nhanh, tai nạn sẽ không đuổi kịp em", rồi lại nghiêm túc lên một lớp dạy về pháp luật cho cô khi Thư Kiều vừa mạnh dạn vượt tốc độ một chút.
Dù trong lòng đã có dự cảm, Thư Kiều vẫn cảm thấy khó chấp nhận hơn những gì cô đã tưởng tượng.
Mới học lái xe được hai ngày, hôm trước nếu không có Thương Thời Chu ngồi ghế phụ, cô còn không dám lái xe ra đường.
Nhưng hôm nay, cô đã lái chiếc Impreza có chế độ tăng tốc quá nhanh nên rất khó điều khiển kia chạy khắp các con phố lớn nhỏ của Bắc Giang.
Cô đến hỏi chủ tiệm Yến Quy Viện. Ông chủ đã sớm nhận ra cô, trên mặt mang vẻ khách sáo nhưng lại không giấu được vẻ mơ hồ trong mắt, chỉ cười gượng: " Tôi nào dám hỏi thăm chuyện của ngài Thương."
Phố xá đông đúc, cô phanh gấp khiến chủ xe phía sau giận dữ bước xuống mắng. Nhưng khi thấy chủ nhân chiếc xe kiêu ngạo kia lại là một cô gái trẻ đẹp quá mức như Thư Kiều, người đó lại nuốt giận mà nói: "... Lái xe phải cẩn thận chút! Không phải ai cũng phản ứng nhanh như tôi đâu! Nếu tôi đâm vào đuôi xe của cô thì sao! Mỗi một linh kiện trên chiếc xe này của cô đều là hàng cao cấp, muốn thay thế thì phải đặt từ nước ngoài, cũng chưa chắc đã có hàng đâu!"
Thư Kiều ngẩn ra một lúc, vội nói lời xin lỗi.
Hôm đó, cô ngồi trong gara, dùng điện thoại tra từng cái tên thương hiệu linh kiện xa lạ lại khó đọc trên chiếc xe này, như thể chỉ cần nhớ kỹ chúng thì có thể giữ lại dấu vết anh từng tồn tại bên cô.
Cô cũng đã gọi điện cho Hứa Thâm. Hứa Thâm ngập ngừng như muốn nói gì đó, trong từng câu chữ đều là khuyên cô nghĩ thoáng hơn, cũng nói rằng thành phố Bắc Kinh phồn hoa, thế gian này cũng đâu phải không còn người tốt, rồi hỏi cô khi nào đến Bắc Kinh, anh ấy sẽ đến đón.
Thư Kiều không phải là không hiểu, cô khẽ nói lời cảm ơn, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Cuộc tìm kiếm ấy dừng lại vào khoảnh khắc Thư Kiều đẩy cửa căn hộ ven sông.
Mùi hoa tử la lan vẫn chưa phai hết.
Nhưng vì chúng đã héo tàn nên phảng phất thêm chút tiêu điều.
Trên bàn có vài tập tài liệu, là giấy tờ chuyển nhượng vô điều kiện của hai căn nhà ở Bắc Giang và chiếc Subaru Impreza. Tất cả thủ tục đã hoàn tất, chỉ cần cô ký tên là có hiệu lực.
Thư Kiều lặng lẽ ngồi giữa những cánh hoa rơi suốt đêm.
Rõ ràng ngày nào cũng bên nhau, vậy mà cô chẳng hay biết anh đã làm những việc này từ lúc nào.
Đã có rất nhiều cơ hội, nhưng anh chưa từng nói với cô dù chỉ một lời.
Sáng hôm sau, cô gọi người dọn dẹp đến, nhưng cuối cùng, trước khi tất cả cánh hoa bị quét đi, cô đã giữ lại một đóa hoa Violet.
Cô ép nó vào trang sách, trở thành một dấu vết khô héo nhưng không phai màu.
Đợi đến khi căn phòng trở về vẻ vắng lặng vốn có, Thư Kiều đứng dậy đóng cửa lại.
Cô chỉ lấy duy nhất tập tài liệu chuyển nhượng chiếc Subaru Impreza, những thứ còn lại vẫn đặt nguyên trên bàn.
Sau đó, cô mua vé trọn gói vào công viên giải trí, một mình chơi hết tất cả các trò chơi.
Lúc ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lần đầu tiên Thư Kiều nhắm mắt lại.
Mùa hè rực rỡ thuộc về cô, bắt đầu từ ngọn núi Lê Đài của năm trước đã hoàn toàn kết thúc trong cơn gió này.
*
Mùa hè đó quá dài, đã là ngày thứ hai mươi cô không có tin tức của Thương Thời Chu, vậy mà vẫn còn mấy ngày nữa mới khai giảng.
Thư Kiều không muốn tiếp tục ở lại Bắc Giang, nơi đây chỗ nào cũng mang bóng dáng Thương Thời Chu, nên đã mua một vé máy bay đi đến Bắc Kinh.
Cô không giấu giếm Thư Đường Viễn.
Ông gửi cho Thư Kiều vài số điện thoại của bạn bè ở Kinh Thành, dặn cô nếu gặp vấn đề gì thì cứ gọi họ. Rồi trêu chọc: "Lúc cha học đại học chỉ mong sớm tốt nghiệp, còn con thì ngược lại, chưa khai giảng đã muốn đi xem trước. Đây chính là khác biệt giữa người học giỏi và người học dốt sao?"
Thư Kiều lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, nhìn Thư Đường Viễn bận rộn gọi điện thoại thu xếp cho tương lai chưa biết của cô.
Đã rất lâu rồi, cô chưa từng quan sát cha mình gần đến vậy.
Những nếp nhăn trên mặt ông hằn sâu hơn, giữa mái tóc đen đã lốm đốm bạc.
Nhận ra ánh mắt của Thư Kiều, Thư Đường Viễn xoa đầu, cười nhẹ: "Con gái của cha giỏi giang thế này, cha có mấy sợi tóc bạc cũng chẳng sao. Nhuộm lại là được."
Rồi ông lấy ra một cái thẻ tín dụng: "Vốn dĩ đưa con đi chơi một vòng Bắc Kinh cũng không phải vấn đề gì, ai ngờ nửa năm trước có một dự án lớn, phải làm cho tốt. Nếu thuận lợi, nửa đời sau không cần lo nghĩ nữa."
Thư Kiều chưa bao giờ quan tâm đến công việc kinh doanh của Thư Đường Viễn, nhưng lần này, cô lại buột miệng hỏi: "Dự án gì vậy?"
Thư Đường Viễn hứng khởi, lại có chút thần bí, giơ tay chỉ lên trên: "Là một công ty thuộc top 500 thế giới, hơn nữa còn dựa vào –"
Lời dừng ở đây, nhưng cũng đã đủ rõ ràng.
Lông mày Thư Kiều khẽ nhíu lại.
Sau vài giây im lặng, khi đến sân bay, giữa tiếng ồn ào, cô gọi cho ông chủ Yến Quy Viện hôm đó đã để lại phương thức liên lạc, nói rằng năm ấy cô đã thả ba chiếc đèn hoa sen dưới cầu Trường Kiều.
Lời còn chưa dứt, đối phương đã bật cười: "Tất nhiên là nhớ, sau đó ngài Thương đã nhất quyết bảo tôi vớt lên. Hôm đó khách nhiều, đèn cũng nhiều, vớt rất lâu."
Thư Kiều sững sờ.
Cô đã viết ba điều ước.
"Mỗi năm sinh nhật đều có người ở bên."
Vậy nên anh đã trải hoa ngập lối, chờ cô trở về trong bóng tối.
"Chúc Thương Thời Chu bình an vô sự, mỗi cuộc thi đều là quán quân."
Vậy nên anh đã lao đi như gió, kéo cô đứng trên nóc xe, cùng nhau sánh bước dưới cổng vòm cầu vồng.
"Dù không phải là người cha tốt, nhưng mong sự nghiệp của Thư Đường Viễn luôn thuận lợi, sức khỏe bình an."
Vậy nên Thư Đường Viễn đã lập tức ký hợp đồng lớn, hớn hở vô cùng.
Cô mơ hồ nhớ lại những lời Thương Thời Chu từng nói.
"Cho em ba điều ước."
Anh không phải là ông già Noel, thần phúc lộc thọ, Aladdin, Elpis, hay Doraemon.
Anh là Thương Thời Chu, là Thương Thời Chu của cô.
Chuyến bay hôm đó cất cánh lúc hơn chín giờ tối, Thư Đường Viễn khăng khăng muốn tiễn cô. Trên xe, radio đang phát tin tức, Thư Kiều chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Là người đàn ông trung niên đã nói chuyện điện thoại với Thương Thời Chu.
Cô thoáng nghi hoặc, định nghe kỹ hơn, nhưng đài phát thanh đã chuyển sang tin tiếp theo.
Có lẽ là cô nghe nhầm.
Thư Kiều không nghĩ nhiều nữa, nhưng lại dường như đã ngầm hiểu ra điều gì đó.
Khi máy bay hạ cánh, cô không vội lấy hành lý mà đứng bên cửa kính nhìn ra bên ngoài. Sau đó, cô giơ tay chụp một bức ảnh sân bay rực sáng ánh đèn.
Trong ảnh, trên sân đỗ có vô số chiếc máy bay lớn nhỏ. Xa hơn một chút, ở một góc bức ảnh, có một chiếc máy bay tư nhân.
Ánh mắt Tư Kiều lướt qua chiếc máy bay đó, không dừng lại quá lâu.
Cô chỉ nhìn lên bầu trời tối đen của Bắc Kinh, bất giác muốn nán lại nơi này lâu hơn một chút.
Xa xa, từng chiếc máy bay không ngừng cất cánh, hạ cánh. Cô đứng yên rất lâu, mãi đến khi đôi chân bắt đầu tê mỏi mới hồi thần lại.
Cô thu lại ánh nhìn.
Chiếc chuyên cơ ấy đã cất cánh.
Thư Kiều hòa vào dòng người vội vã trong sân bay, giọng nói từ khắp nơi trên đất nước bao phủ lấy cô.
Mà là để thực hiện một cuộc chia ly dành riêng cho mình.
Chia tay một mùa hè rực rỡ, huyên náo, một mùa hè vốn không thuộc về cô.
Ngày khai giảng, trong sân trường đông đúc, tân sinh viên mang theo những kỳ vọng về tương lai, còn cha mẹ họ thì tự hào dõi theo.
Có người thấy cô một mình, cười hỏi cô có thể chụp giúp bọn họ một tấm ảnh có tên trường hay không.
Thư Kiều đồng ý, cúi người căn góc, cất giọng: "Một, hai, ba…"
Tân sinh viên cùng cha mẹ nở nụ cười rạng rỡ rồi cảm ơn cô.
Thư Kiều ngẩng đầu lên nhìn dòng chữ tên trường đã khắc sâu trong trí nhớ cô, vô cảm bước vào, báo danh, ký tên, hòa vào đám đông.
Có đàn anh đàn chị đến hỏi cô có cần giúp đỡ không, cô chỉ lịch sự mỉm cười, nhưng cũng không từ chối
Vài ngày sau, khi trở về ký túc xá sau giờ học, cô tùy ý ném túi xách lên ghế, chuẩn bị đi tắm.
Bỗng cô nghe thấy bạn cùng phòng kinh ngạc nói: "Trời ơi, Kiều Kiều, cậu dùng túi Hermes Birkin để đựng sách và đồ ăn sáng sao?"
Người đó ngập ngừng: "Là... túi thật chứ?"
Động tác của Thư Kiều khựng lại.
Rất lâu sau, cô bật cười thờ ơ: "Người khác tặng, ai mà biết là thật hay giả chứ."
Lúc đứng dưới vòi hoa sen, hơi nước che khuất gương mặt, cô mới chợt nhận ra mình đã khóc từ bao giờ.
Giữa tiếng nước chảy, cuối cùng cô cũng thật sự bật khóc thật to.
Thành phố này từng chất chứa biết bao hy vọng.
Nhưng giờ đây, nó chỉ còn lại sự trống rỗng.
Cô cũng có thể thản nhiên gọi anh là "người khác".
Đương nhiên là lỗi của em.
Khiến anh rời đi đột ngột, bỏ em lại giữa chừng.
…
Khoảnh khắc yêu nhau kia có lẽ chỉ là may mắn của riêng em.
Hãy để tất cả trở thành một bí mật nguệch ngoạc được khép lại vội vàng trong mùa hè này.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Trên cửa sổ xe, những ngón tay mảnh mai hơi cong lại, rồi yếu ớt buông xuống.
Cô nằm trong vòng tay anh, đầu ngón tay vẽ vời vô định trên ngực anh, rồi bị anh nắm chặt, nghiêng đầu ghé sát tai cô: "Vẫn còn muốn sao?"
Thư Kiều đã sớm kiệt sức, vung tay đánh anh một cái, nhưng cũng không quá sợ, chỉ mỉm cười mang theo chút do dự, cuối cùng vẫn hỏi: "Sau này anh có còn đột nhiên biến mất mười mấy ngày, không trả lời tin nhắn của em không?"
Thương Thời Chu không trả lời.
Cô cũng không hỏi tiếp, cũng không thực sự mong mình sẽ có câu trả lời. Sau một khoảng im lặng rất lâu, Thư Kiều gần như sắp chìm vào cơn buồn ngủ.
Nhưng cô vẫn khẽ thì thầm: "Nếu thật sự có một ngày như thế, em thà rằng cả đời này không bao giờ gặp lại anh nữa."
Trước khi giấc ngủ hoàn toàn nhấn chìm cô, cuối cùng giọng nói của Thương Thời Chu cũng vang lên: "Nhưng anh muốn gặp em."
Anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, thậm chí cũng từng tính đến việc dùng tiền mở đường cho cô du học nước ngoài.
Bất kể cô muốn vào trường nào, hay là học ngành gì.
Anh ngừng lại một chút, như đang lẩm bẩm: "Vậy mà em lại cứ muốn làm nhà ngoại giao."
Anh vốn không nên tùy tiện can thiệp vào cuộc đời cô.
Chỉ vì không kìm nén được tình cảm nên mới đi đến bước đường này.
Không thể nói là sai, cũng không hối hận. Nếu được làm lại một lần nữa, anh cũng chưa chắc có thể ngăn trái tim muốn đến gần cô.
Tình yêu quá chân thực, quá khó che giấu, khi dễ dàng có được lại càng không dễ buông tay.
Anh từng tự phụ cho rằng mình có thể làm mọi thứ cho cô.
Nhưng đến cuối cùng, thứ duy nhất anh có thể làm là không dập tắt giấc mơ của cô.
Thư Kiều không nhận ra sự biến đổi trong cảm xúc của anh, chỉ ngoan ngoãn mà đáp: "Ừm, phải làm nhà ngoại… giao."
Rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Hình như có ai đó hôn lên trán cô, dường như Thương Thời Chu cũng nhận rất nhiều cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia đầy khói lửa, nhưng anh lại dịu dàng một cách khác thường, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu mộng đẹp của người trong ngực.
Đêm đó rất ngắn nhưng cũng rất dài.
Có người ngủ say, cũng có người mãi dõi mắt nhìn bầu trời đầy sao. Đôi mắt xám xanh chứa đầy mệt mỏi, do dự, giãy dụa.
Nhưng cuối cùng, mọi cảm xúc đều vụt tắt, chỉ còn lại một mảng bóng tối nhỏ do hàng mi che khuất mí mắt.
Thương Thời Chu rời đi không một tiếng động.
Vào buổi chiều thứ ba sau khi Thư Kiều lấy được bằng lái, cô đột nhiên mất liên lạc với anh.
Rõ ràng ngày hôm trước anh còn ngồi ở ghế phụ tỉ mỉ dạy cô từng kỹ thuật lái xe nhỏ, đùa rằng "chỉ cần em lái đủ nhanh, tai nạn sẽ không đuổi kịp em", rồi lại nghiêm túc lên một lớp dạy về pháp luật cho cô khi Thư Kiều vừa mạnh dạn vượt tốc độ một chút.
Dù trong lòng đã có dự cảm, Thư Kiều vẫn cảm thấy khó chấp nhận hơn những gì cô đã tưởng tượng.
Mới học lái xe được hai ngày, hôm trước nếu không có Thương Thời Chu ngồi ghế phụ, cô còn không dám lái xe ra đường.
Nhưng hôm nay, cô đã lái chiếc Impreza có chế độ tăng tốc quá nhanh nên rất khó điều khiển kia chạy khắp các con phố lớn nhỏ của Bắc Giang.
Cô đến hỏi chủ tiệm Yến Quy Viện. Ông chủ đã sớm nhận ra cô, trên mặt mang vẻ khách sáo nhưng lại không giấu được vẻ mơ hồ trong mắt, chỉ cười gượng: " Tôi nào dám hỏi thăm chuyện của ngài Thương."
Phố xá đông đúc, cô phanh gấp khiến chủ xe phía sau giận dữ bước xuống mắng. Nhưng khi thấy chủ nhân chiếc xe kiêu ngạo kia lại là một cô gái trẻ đẹp quá mức như Thư Kiều, người đó lại nuốt giận mà nói: "... Lái xe phải cẩn thận chút! Không phải ai cũng phản ứng nhanh như tôi đâu! Nếu tôi đâm vào đuôi xe của cô thì sao! Mỗi một linh kiện trên chiếc xe này của cô đều là hàng cao cấp, muốn thay thế thì phải đặt từ nước ngoài, cũng chưa chắc đã có hàng đâu!"
Thư Kiều ngẩn ra một lúc, vội nói lời xin lỗi.
Hôm đó, cô ngồi trong gara, dùng điện thoại tra từng cái tên thương hiệu linh kiện xa lạ lại khó đọc trên chiếc xe này, như thể chỉ cần nhớ kỹ chúng thì có thể giữ lại dấu vết anh từng tồn tại bên cô.
Cô cũng đã gọi điện cho Hứa Thâm. Hứa Thâm ngập ngừng như muốn nói gì đó, trong từng câu chữ đều là khuyên cô nghĩ thoáng hơn, cũng nói rằng thành phố Bắc Kinh phồn hoa, thế gian này cũng đâu phải không còn người tốt, rồi hỏi cô khi nào đến Bắc Kinh, anh ấy sẽ đến đón.
Thư Kiều không phải là không hiểu, cô khẽ nói lời cảm ơn, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Cuộc tìm kiếm ấy dừng lại vào khoảnh khắc Thư Kiều đẩy cửa căn hộ ven sông.
Mùi hoa tử la lan vẫn chưa phai hết.
Nhưng vì chúng đã héo tàn nên phảng phất thêm chút tiêu điều.
Trên bàn có vài tập tài liệu, là giấy tờ chuyển nhượng vô điều kiện của hai căn nhà ở Bắc Giang và chiếc Subaru Impreza. Tất cả thủ tục đã hoàn tất, chỉ cần cô ký tên là có hiệu lực.
Thư Kiều lặng lẽ ngồi giữa những cánh hoa rơi suốt đêm.
Rõ ràng ngày nào cũng bên nhau, vậy mà cô chẳng hay biết anh đã làm những việc này từ lúc nào.
Đã có rất nhiều cơ hội, nhưng anh chưa từng nói với cô dù chỉ một lời.
Sáng hôm sau, cô gọi người dọn dẹp đến, nhưng cuối cùng, trước khi tất cả cánh hoa bị quét đi, cô đã giữ lại một đóa hoa Violet.
Cô ép nó vào trang sách, trở thành một dấu vết khô héo nhưng không phai màu.
Đợi đến khi căn phòng trở về vẻ vắng lặng vốn có, Thư Kiều đứng dậy đóng cửa lại.
Cô chỉ lấy duy nhất tập tài liệu chuyển nhượng chiếc Subaru Impreza, những thứ còn lại vẫn đặt nguyên trên bàn.
Sau đó, cô mua vé trọn gói vào công viên giải trí, một mình chơi hết tất cả các trò chơi.
Lúc ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lần đầu tiên Thư Kiều nhắm mắt lại.
Mùa hè rực rỡ thuộc về cô, bắt đầu từ ngọn núi Lê Đài của năm trước đã hoàn toàn kết thúc trong cơn gió này.
*
Mùa hè đó quá dài, đã là ngày thứ hai mươi cô không có tin tức của Thương Thời Chu, vậy mà vẫn còn mấy ngày nữa mới khai giảng.
Thư Kiều không muốn tiếp tục ở lại Bắc Giang, nơi đây chỗ nào cũng mang bóng dáng Thương Thời Chu, nên đã mua một vé máy bay đi đến Bắc Kinh.
Cô không giấu giếm Thư Đường Viễn.
Ông gửi cho Thư Kiều vài số điện thoại của bạn bè ở Kinh Thành, dặn cô nếu gặp vấn đề gì thì cứ gọi họ. Rồi trêu chọc: "Lúc cha học đại học chỉ mong sớm tốt nghiệp, còn con thì ngược lại, chưa khai giảng đã muốn đi xem trước. Đây chính là khác biệt giữa người học giỏi và người học dốt sao?"
Thư Kiều lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, nhìn Thư Đường Viễn bận rộn gọi điện thoại thu xếp cho tương lai chưa biết của cô.
Đã rất lâu rồi, cô chưa từng quan sát cha mình gần đến vậy.
Những nếp nhăn trên mặt ông hằn sâu hơn, giữa mái tóc đen đã lốm đốm bạc.
Nhận ra ánh mắt của Thư Kiều, Thư Đường Viễn xoa đầu, cười nhẹ: "Con gái của cha giỏi giang thế này, cha có mấy sợi tóc bạc cũng chẳng sao. Nhuộm lại là được."
Rồi ông lấy ra một cái thẻ tín dụng: "Vốn dĩ đưa con đi chơi một vòng Bắc Kinh cũng không phải vấn đề gì, ai ngờ nửa năm trước có một dự án lớn, phải làm cho tốt. Nếu thuận lợi, nửa đời sau không cần lo nghĩ nữa."
Thư Kiều chưa bao giờ quan tâm đến công việc kinh doanh của Thư Đường Viễn, nhưng lần này, cô lại buột miệng hỏi: "Dự án gì vậy?"
Thư Đường Viễn hứng khởi, lại có chút thần bí, giơ tay chỉ lên trên: "Là một công ty thuộc top 500 thế giới, hơn nữa còn dựa vào –"
Lời dừng ở đây, nhưng cũng đã đủ rõ ràng.
Lông mày Thư Kiều khẽ nhíu lại.
Sau vài giây im lặng, khi đến sân bay, giữa tiếng ồn ào, cô gọi cho ông chủ Yến Quy Viện hôm đó đã để lại phương thức liên lạc, nói rằng năm ấy cô đã thả ba chiếc đèn hoa sen dưới cầu Trường Kiều.
Lời còn chưa dứt, đối phương đã bật cười: "Tất nhiên là nhớ, sau đó ngài Thương đã nhất quyết bảo tôi vớt lên. Hôm đó khách nhiều, đèn cũng nhiều, vớt rất lâu."
Thư Kiều sững sờ.
Cô đã viết ba điều ước.
"Mỗi năm sinh nhật đều có người ở bên."
Vậy nên anh đã trải hoa ngập lối, chờ cô trở về trong bóng tối.
"Chúc Thương Thời Chu bình an vô sự, mỗi cuộc thi đều là quán quân."
Vậy nên anh đã lao đi như gió, kéo cô đứng trên nóc xe, cùng nhau sánh bước dưới cổng vòm cầu vồng.
"Dù không phải là người cha tốt, nhưng mong sự nghiệp của Thư Đường Viễn luôn thuận lợi, sức khỏe bình an."
Vậy nên Thư Đường Viễn đã lập tức ký hợp đồng lớn, hớn hở vô cùng.
Cô mơ hồ nhớ lại những lời Thương Thời Chu từng nói.
"Cho em ba điều ước."
Anh không phải là ông già Noel, thần phúc lộc thọ, Aladdin, Elpis, hay Doraemon.
Anh là Thương Thời Chu, là Thương Thời Chu của cô.
Chuyến bay hôm đó cất cánh lúc hơn chín giờ tối, Thư Đường Viễn khăng khăng muốn tiễn cô. Trên xe, radio đang phát tin tức, Thư Kiều chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Là người đàn ông trung niên đã nói chuyện điện thoại với Thương Thời Chu.
Cô thoáng nghi hoặc, định nghe kỹ hơn, nhưng đài phát thanh đã chuyển sang tin tiếp theo.
Có lẽ là cô nghe nhầm.
Thư Kiều không nghĩ nhiều nữa, nhưng lại dường như đã ngầm hiểu ra điều gì đó.
Khi máy bay hạ cánh, cô không vội lấy hành lý mà đứng bên cửa kính nhìn ra bên ngoài. Sau đó, cô giơ tay chụp một bức ảnh sân bay rực sáng ánh đèn.
Trong ảnh, trên sân đỗ có vô số chiếc máy bay lớn nhỏ. Xa hơn một chút, ở một góc bức ảnh, có một chiếc máy bay tư nhân.
Ánh mắt Tư Kiều lướt qua chiếc máy bay đó, không dừng lại quá lâu.
Cô chỉ nhìn lên bầu trời tối đen của Bắc Kinh, bất giác muốn nán lại nơi này lâu hơn một chút.
Xa xa, từng chiếc máy bay không ngừng cất cánh, hạ cánh. Cô đứng yên rất lâu, mãi đến khi đôi chân bắt đầu tê mỏi mới hồi thần lại.
Cô thu lại ánh nhìn.
Chiếc chuyên cơ ấy đã cất cánh.
Thư Kiều hòa vào dòng người vội vã trong sân bay, giọng nói từ khắp nơi trên đất nước bao phủ lấy cô.
Mà là để thực hiện một cuộc chia ly dành riêng cho mình.
Chia tay một mùa hè rực rỡ, huyên náo, một mùa hè vốn không thuộc về cô.
Ngày khai giảng, trong sân trường đông đúc, tân sinh viên mang theo những kỳ vọng về tương lai, còn cha mẹ họ thì tự hào dõi theo.
Có người thấy cô một mình, cười hỏi cô có thể chụp giúp bọn họ một tấm ảnh có tên trường hay không.
Thư Kiều đồng ý, cúi người căn góc, cất giọng: "Một, hai, ba…"
Tân sinh viên cùng cha mẹ nở nụ cười rạng rỡ rồi cảm ơn cô.
Thư Kiều ngẩng đầu lên nhìn dòng chữ tên trường đã khắc sâu trong trí nhớ cô, vô cảm bước vào, báo danh, ký tên, hòa vào đám đông.
Có đàn anh đàn chị đến hỏi cô có cần giúp đỡ không, cô chỉ lịch sự mỉm cười, nhưng cũng không từ chối
Vài ngày sau, khi trở về ký túc xá sau giờ học, cô tùy ý ném túi xách lên ghế, chuẩn bị đi tắm.
Bỗng cô nghe thấy bạn cùng phòng kinh ngạc nói: "Trời ơi, Kiều Kiều, cậu dùng túi Hermes Birkin để đựng sách và đồ ăn sáng sao?"
Người đó ngập ngừng: "Là... túi thật chứ?"
Động tác của Thư Kiều khựng lại.
Rất lâu sau, cô bật cười thờ ơ: "Người khác tặng, ai mà biết là thật hay giả chứ."
Lúc đứng dưới vòi hoa sen, hơi nước che khuất gương mặt, cô mới chợt nhận ra mình đã khóc từ bao giờ.
Giữa tiếng nước chảy, cuối cùng cô cũng thật sự bật khóc thật to.
Thành phố này từng chất chứa biết bao hy vọng.
Nhưng giờ đây, nó chỉ còn lại sự trống rỗng.
Cô cũng có thể thản nhiên gọi anh là "người khác".
Đương nhiên là lỗi của em.
Khiến anh rời đi đột ngột, bỏ em lại giữa chừng.
…
Khoảnh khắc yêu nhau kia có lẽ chỉ là may mắn của riêng em.
Hãy để tất cả trở thành một bí mật nguệch ngoạc được khép lại vội vàng trong mùa hè này.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 29
10.0/10 từ 11 lượt.