Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 28
186@-
Ban đầu Thư Kiều vẫn lưu lại số liên lạc của những người khác trong đoàn xe.
Cô chờ thêm hai ngày nữa, cuối cùng cũng đánh liều nhắn tin cho chị gái nhiếp ảnh trong số đó.
Bên kia trả lời rất nhanh: [Không biết nữa, sau khi kết thúc mùa giải trước, Chu gia đã tạm nghỉ thi đấu rồi, anh ấy không nói với cô à?]
Thư Kiều nhìn mấy chữ cuối cùng, hơi ngẩn ra.
Anh không nói, cô cũng chưa từng hỏi, thậm chí không hề nghĩ tới khả năng này.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lịch thi đấu của giải đua xe Rally dày đặc như vậy mà anh lại có nhiều thời gian chạy qua chạy lại giữa Bắc Giang và thủ đô như thế, làm sao mà thi đấu được.
Lần đầu tiên Thư Kiều nghĩ, có phải cô thực sự hiểu quá ít về Thương Thời Chu rồi không.
Cô đi đến hai căn nhà mà Thương Thời Chu để lại ở Bắc Giang, nhìn thấy trên lá hoa Violet vẫn còn đọng sương, rõ ràng vừa mới có người tới thay, cảm giác bất an âm ỉ trong lòng cuối cùng cũng dịu bớt chút ít.
Thư Kiều ngồi chờ Thương Thời Chu ở căn hộ cạnh trường THPT số một Bắc Giang.
Mãi đến chiều, anh mới mang theo vẻ mệt mỏi phong trần đẩy cửa bước vào
Thư Kiều đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, mái tóc dài buông xuống, ánh sáng chiếu rọi tạo nên một vầng hào quang dịu dàng.
Cô tưởng là người giao hoa đến, thậm chí không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Cứ đặt bên đó là được, vất vả rồi."
Nhưng tiếng bước chân tiến thẳng đến phía sau cô.
Thư Kiều giật mình quay đầu, sau đó rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo giữa mùa hè.
Anh không nói gì, chỉ ôm lấy cô như thế, để hơi ấm mà cô được mặt trời sưởi ấm lan tỏa lên người mình, xua tan đi sự mệt mỏi vây lấy anh.
"Bận xong rồi sao?" Thư Kiều không hỏi gì khác, chỉ nói như vậy.
"Ừm." Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, rất lâu sau mới nói: "Để em phải đợi lâu rồi. Còn chưa kịp chúc mừng em giành thủ khoa Bắc Giang, anh mang quà đến cho em đây, dùng để đựng sách hay laptop đều được, rất tiện dụng."
Thư Kiều sững người một lúc, rồi nâng tay chạm vào cánh tay anh, hơi nghiêng đầu muốn nhìn anh.
Nhưng anh lại che mắt cô, rồi cúi xuống hôn cô thật sâu.
Nụ hôn này mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Như thể có thứ gì đó ẩn sâu trong xương tủy đang trỗi dậy, lại giống như cảm xúc bị dồn nén quá lâu, khi chạm vào người mà anh khắc khoải mong nhớ, cuối cùng cũng có thể lộ ra bản thân chân thực nhất.
Nụ hôn của anh cuồng nhiệt, cảm xúc mãnh liệt, bàn tay siết chặt bờ vai cô đến mức đau nhói.
Sau một lúc lâu, Thương Thời Chu khẽ nói một câu "Xin lỗi", rồi định buông cô ra. Nhưng Thư Kiều lại vòng tay qua cổ anh, kéo anh về phía mình.
Cô không hỏi anh đã đi đâu trong khoảng thời gian biến mất ấy.
Nếu suy nghĩ kỹ, có lẽ ngay từ khoảnh khắc này cô đã có một dự cảm không thể diễn tả thành lời.
Nhưng cô vẫn sẵn sàng lao vào, dù không rõ con đường phía trước sẽ ra sao.
Tối hôm đó, Thư Kiều không về nhà.
Cánh tay cô quấn lấy cổ anh, lưng cô dán lên tấm kính lạnh buốt, mái tóc dài đung đưa theo nhịp. Cô giống như một người đang chìm trong nước, bám chặt lấy anh đến mức móng tay bị gãy mất.
Có chút vết máu nên chắc hẳn anh cũng đau như cô, anh không quá thành thạo nhưng vẫn dịu dàng nâng tay cô lên, đưa ngón tay ấy vào miệng, quăng một cái túi đóng gói bằng nhựa nào đó xuống đất lẩm bẩm hỏi: "Có làm em đau không?"
Có.
Đau nhưng chân thực.
Cô rưng rưng nước mắt gật đầu, linh hồn như lơ lửng giữa không trung quan sát chính mình, nhưng trái tim đang dao động giống như chợt tìm được bến đỗ, tựa như cánh chim mỏi mệt đã tìm được nơi quay về.
Trong những nhịp thở dồn dập, Thư Kiều nhìn vào đôi mắt xám xanh tuyệt đẹp của Thương Thời Chu, mơ màng nghĩ…
Nếu như không có ngày mai.
Vậy thì không có cũng được.
Cô nhớ đến những cung đường mà họ đã lao đi trong khoang xe chật hẹp, mặc trên người bộ đồ đua, nhớ đến tiếng drift vang dội, nhớ đến ánh mắt sắc bén và gương mặt góc cạnh của anh, nhớ đến những giọt mồ hôi lăn xuống từ gò má anh lúc đó.
Giống như bây giờ.
Chỉ khác là khi ấy mồ hôi nhỏ xuống vạt áo anh. Còn bây giờ, cô chính là vạt áo của anh.
Cô biết cô yêu anh, cũng biết tại sao mình yêu anh.
Trong mỗi khoảnh khắc của cuộc đời, cô luôn muốn đi nước cờ mạo hiểm hơn, nhưng chưa từng có cơ hội.
Muốn đi tàu lượn thêm một lần nữa, muốn men theo con đường nhỏ lên núi Lê Đài như ngày bé, muốn từ chối suất tuyển thẳng, không muốn đi theo Thư Đường Viễn Đạo gặp đủ loại bạn gái của ông, không muốn đóng vai ngoan hiền chỉ để đổi lấy một lời khen của Thư Đường Viễn.
Là anh đã cho cô thêm can đảm để làm chính mình.
Còn bây giờ, người cho cô sự dũng cảm đó lại chính là nước cờ mạo hiểm của cô.
Vậy thì cô chấp nhận đánh cược tất cả.
Mắt cá chân trắng ngần nhỏ xinh của cô còn vướng lại lớp vải, nó đong đưa theo nhịp như những lọn tóc, rồi cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Bàn tay Thương Thời Chu luồn vào tóc cô, kéo cô lại gần anh hơn, nhẹ giọng gọi: "Kiều Kiều."
Thư Kiều mở mắt nhìn anh. Giữa màn đêm mờ ảo, đường nét của anh lại vô cùng rõ ràng. Cô mở miệng, nhưng giữa kẽ răng chỉ là hơi thở ám muội.
"Thư Kiều." Anh vùi đầu vào hõm vai cô, thì thầm: "Kiều Kiều của anh."
Tên cô bị anh cắn nuốt, giống như chính bản thân cô vậy.
Đêm khuya tĩnh lặng, cô nghe thấy anh thì thầm bên tai mình.
"Anh yêu em."
*
Sau đó không lâu, các trường đại học hàng đầu đều đưa ra điều kiện để tranh giành cô. Lộ Trình đã dựa vào kinh nghiệm đàm phán phong phú của mình mà thành công khiến Đại học Thanh Hoa nâng mức ưu đãi lên gấp ba lần, cuối cùng mới khiến Thư Kiều ký vào đơn nguyện vọng.
"Chuyện tốt thường gặp trắc trở." Lộ Trình thổi lớp bọt trà trong tách, thỏa mãn nói: "Chiêu này là năm đó Thương Thời Chu dạy thầy đấy..."
Nói đến đây, ông ấy bỗng im bặt.
Lộ Trình dời ánh mắt khỏi tách trà bằng sứ của mình, nhìn về phía cô gái nhỏ ngồi đối diện với ánh mắt phức tạp: "Đừng có nói với thầy là hai đứa vẫn còn liên lạc với nhau đó nha?"
Thư Kiều đăng ký vào đơn nguyện vọng hơi dừng bút một chút, suýt chút nữa đã viết lệch mất chữ “Kiều”, nhưng giọng điệu vẫn rất tự nhiên: "Sau này cùng học một trường, ngẩng đầu cúi đầu đều có thể gặp, giữ liên lạc chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Em nghĩ đại học Thanh Hoa cũng nhỏ như Trường THPT số 1 Bắc Giang chắc?" Lộ Trình cười cười: "Đừng nhìn đây chỉ là một trường đại học, nếu như không muốn gặp thì có khi từ khi nhập học đến lúc tốt nghiệp cũng chưa chắc chạm mặt được đâu."
"Lão Lộ à, sao thầy lại nguyền rủa em không gặp được vợ mình thế?" Một giọng nói lười biếng vang lên từ cửa văn phòng. Không biết Thương Thời Chu đã đến từ lúc nào, cũng không rõ anh đã nghe được bao nhiêu, chỉ đứng đó trong ánh nắng, nheo mắt cười nhạt.
Lộ Trình: "..."
Lộ Trình tức đến mức không nói nên lời, run run tay chỉ vào Thương Thời Chu một hồi lâu rồi quay sang nhìn Thư Kiều. Chỉ thấy cô cúi đầu mím môi cười, vành tai hơi ửng đỏ, không có chút ý muốn phản bác nào.
Lộ Trình nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Thương Thời Chu vẫn giữ vẻ mặt lười biếng, nụ cười kiêu ngạo. Anh bước tới, cúi đầu nhìn vào tờ đơn nguyện vọng của Thư Kiều, chậm rãi hỏi: "Thật sự muốn học Quan hệ Quốc tế sao? Còn học thêm tiếng Đức? Em là thủ khoa khối tự nhiên mà."
Thư Kiều đặt bút xuống, sống lưng thẳng tắp, trong mắt ánh lên sự kiên định rực rỡ: "Ừm. Ước mơ của em là trở thành nhà ngoại giao."
Lần đầu tiên, trong mắt Thương Thời Chu hiện một tia ngạc nhiên.
Anh hơi co ngón tay lại, nhìn cô thật lâu, rồi khẽ cong môi: "Vậy thì anh chúc em... ước mơ thành hiện thực."
Lộ Trình cũng bật cười, phụ họa theo lời Thương Thời Chu: "Đương nhiên sẽ thành hiện thực rồi. Xuất thân từ khoa Quan hệ Quốc tế của đại học Thanh Hoa mà, nếu chuyện này còn không thể trở thành hiện thực, thì còn chuyện gì có thể thành hiện thực chứ."
Rất nhanh sau đó, lại có sinh viên khác đến tìm Lộ Trình để tư vấn nguyện vọng. Ông ấy phất tay tỏ ý đuổi Thương Thời Chu đi, rồi vỗ nhẹ vào vai Thư Kiều.
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi chạm vào ánh mắt quá đỗi sáng suốt và thấu triệt của Thư Kiều, ông ấy lại chẳng thể thốt ra.
Trước khi rời đi, Lộ Trình hỏi: "Em muốn viết gì vào phần lời nhắn trên bức tường danh dự đây?"
Thư Kiều suy nghĩ một chút, rồi bật cười: "Cho thuê vị trí quảng cáo."
Sau đó, trước khi Lộ Trình kịp nổi giận, cô nắm lấy tay Thương Thời Chu chạy đi mất.
Khi ấy, chẳng ai ngờ rằng câu nói "đến lúc tốt nghiệp cũng chưa chắc gặp lại" của Lộ Trình lại trở thành sự thật.
Mùa hè năm đó, từng phút giây của Thư Kiều gần như đều gắn liền với Thương Thời Chu.
Anh đưa cô lái xe đi khắp Bắc Giang, cùng cô ngồi tàu lượn đến tận mười lần, đến mức nhân viên bán vé cũng nhìn họ đầy ngờ vực.
Thư Kiều rời đi một lát, dặn Thương Thời Chu chờ cô một chút.
Khu phố sầm uất người qua lại tấp nập, Thương Thời Chu đứng cạnh chiếc Bentley quá mức nổi bật, thu hút không ít ánh nhìn, không ít người đều đứng lại nhìn. Khi Thư Kiều chạy đi đã thấy có cô gái bước đến, dường như muốn xin số điện thoại của anh.
Cô chạy được hai bước rồi vẫn ngoái đầu lại.
Thương Thời Chu tựa nghiêng vào thân xe, cúi đầu châm một điếu thuốc, khóe môi vương nét cười lịch sự mà xa cách: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi."
Khóe môi Thư Kiều xuất hiện ý cười mà đến cô cũng không ý thức được.
Khi trở lại, trên tay cô đã có thêm một chiếc hộp mang logo của một thương hiệu đồng hồ nổi tiếng.
"Tiền kiếm được từ việc chia sẻ kinh nghiệm cho các đàn em, cùng với tiền tổ chức hội thảo và bán ghi chú." Khi đưa nó ra, cô hơi xấu hổ mà rũ mắt xuống: "Quà sinh nhật muộn quá lâu."
Cô đã dành dụm được một thời gian. Dù số tiền mà Thư Đường Viễn cho cô nhiều hơn số tiền đó gấp bội, nhưng cô vẫn muốn dùng chính tiền của mình hơn.
Mấy chục ngàn tệ, không hề rẻ.
Nhưng so với chiếc đồng hồ hiện giờ đang ở trên tay của Thương Thời Chu thì lại quá mức bình dân.
Thương Thời Chu dịu dàng nhìn cô, không chút do dự tháo chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn trên tay xuống, chìa cổ tay ra để Thư Kiều đeo giúp.
Anh v**t v* nó một lúc lâu rồi kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên giữa chân mày cô, cười khẽ: "Anh rất thích."
Là thật sự rất thích.
Từ đó trở đi, trừ lúc tắm và ngủ, Thư Kiều luôn thấy chiếc đồng hồ đó trên tay anh.
Anh đưa cô l*n đ*nh núi hoang dã ngắm sao, mua rượu, nhưng Thư Kiều nói cô bị dị ứng cồn nặng, kể rằng trước đây lúc không biết thể trạng của mình đã uống hai ngụm rồi bị Tô Ninh Phỉ đưa vào viện.
Thương Thời Chu không trách cô không nói trước. Anh mở tất cả các chai rượu ra nhưng không uống, chỉ nói rằng như vậy thì không khí sẽ tốt hơn, rồi lại bảo nếu anh uống thì Thư Kiều cũng sẽ say.
Trước khi Thư Kiều kịp hỏi tại sao thì anh đã hôn cô thật lâu.
Tình nồng ý đậm, bốn bề vắng lặng, chỉ có chiếc Subaru Impreza lay động dưới trời sao.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Ban đầu Thư Kiều vẫn lưu lại số liên lạc của những người khác trong đoàn xe.
Cô chờ thêm hai ngày nữa, cuối cùng cũng đánh liều nhắn tin cho chị gái nhiếp ảnh trong số đó.
Bên kia trả lời rất nhanh: [Không biết nữa, sau khi kết thúc mùa giải trước, Chu gia đã tạm nghỉ thi đấu rồi, anh ấy không nói với cô à?]
Thư Kiều nhìn mấy chữ cuối cùng, hơi ngẩn ra.
Anh không nói, cô cũng chưa từng hỏi, thậm chí không hề nghĩ tới khả năng này.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lịch thi đấu của giải đua xe Rally dày đặc như vậy mà anh lại có nhiều thời gian chạy qua chạy lại giữa Bắc Giang và thủ đô như thế, làm sao mà thi đấu được.
Lần đầu tiên Thư Kiều nghĩ, có phải cô thực sự hiểu quá ít về Thương Thời Chu rồi không.
Cô đi đến hai căn nhà mà Thương Thời Chu để lại ở Bắc Giang, nhìn thấy trên lá hoa Violet vẫn còn đọng sương, rõ ràng vừa mới có người tới thay, cảm giác bất an âm ỉ trong lòng cuối cùng cũng dịu bớt chút ít.
Thư Kiều ngồi chờ Thương Thời Chu ở căn hộ cạnh trường THPT số một Bắc Giang.
Mãi đến chiều, anh mới mang theo vẻ mệt mỏi phong trần đẩy cửa bước vào
Thư Kiều đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, mái tóc dài buông xuống, ánh sáng chiếu rọi tạo nên một vầng hào quang dịu dàng.
Cô tưởng là người giao hoa đến, thậm chí không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Cứ đặt bên đó là được, vất vả rồi."
Nhưng tiếng bước chân tiến thẳng đến phía sau cô.
Thư Kiều giật mình quay đầu, sau đó rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo giữa mùa hè.
Anh không nói gì, chỉ ôm lấy cô như thế, để hơi ấm mà cô được mặt trời sưởi ấm lan tỏa lên người mình, xua tan đi sự mệt mỏi vây lấy anh.
"Bận xong rồi sao?" Thư Kiều không hỏi gì khác, chỉ nói như vậy.
"Ừm." Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, rất lâu sau mới nói: "Để em phải đợi lâu rồi. Còn chưa kịp chúc mừng em giành thủ khoa Bắc Giang, anh mang quà đến cho em đây, dùng để đựng sách hay laptop đều được, rất tiện dụng."
Thư Kiều sững người một lúc, rồi nâng tay chạm vào cánh tay anh, hơi nghiêng đầu muốn nhìn anh.
Nhưng anh lại che mắt cô, rồi cúi xuống hôn cô thật sâu.
Nụ hôn này mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Như thể có thứ gì đó ẩn sâu trong xương tủy đang trỗi dậy, lại giống như cảm xúc bị dồn nén quá lâu, khi chạm vào người mà anh khắc khoải mong nhớ, cuối cùng cũng có thể lộ ra bản thân chân thực nhất.
Nụ hôn của anh cuồng nhiệt, cảm xúc mãnh liệt, bàn tay siết chặt bờ vai cô đến mức đau nhói.
Sau một lúc lâu, Thương Thời Chu khẽ nói một câu "Xin lỗi", rồi định buông cô ra. Nhưng Thư Kiều lại vòng tay qua cổ anh, kéo anh về phía mình.
Cô không hỏi anh đã đi đâu trong khoảng thời gian biến mất ấy.
Nếu suy nghĩ kỹ, có lẽ ngay từ khoảnh khắc này cô đã có một dự cảm không thể diễn tả thành lời.
Nhưng cô vẫn sẵn sàng lao vào, dù không rõ con đường phía trước sẽ ra sao.
Tối hôm đó, Thư Kiều không về nhà.
Cánh tay cô quấn lấy cổ anh, lưng cô dán lên tấm kính lạnh buốt, mái tóc dài đung đưa theo nhịp. Cô giống như một người đang chìm trong nước, bám chặt lấy anh đến mức móng tay bị gãy mất.
Có chút vết máu nên chắc hẳn anh cũng đau như cô, anh không quá thành thạo nhưng vẫn dịu dàng nâng tay cô lên, đưa ngón tay ấy vào miệng, quăng một cái túi đóng gói bằng nhựa nào đó xuống đất lẩm bẩm hỏi: "Có làm em đau không?"
Có.
Đau nhưng chân thực.
Cô rưng rưng nước mắt gật đầu, linh hồn như lơ lửng giữa không trung quan sát chính mình, nhưng trái tim đang dao động giống như chợt tìm được bến đỗ, tựa như cánh chim mỏi mệt đã tìm được nơi quay về.
Trong những nhịp thở dồn dập, Thư Kiều nhìn vào đôi mắt xám xanh tuyệt đẹp của Thương Thời Chu, mơ màng nghĩ…
Nếu như không có ngày mai.
Vậy thì không có cũng được.
Cô nhớ đến những cung đường mà họ đã lao đi trong khoang xe chật hẹp, mặc trên người bộ đồ đua, nhớ đến tiếng drift vang dội, nhớ đến ánh mắt sắc bén và gương mặt góc cạnh của anh, nhớ đến những giọt mồ hôi lăn xuống từ gò má anh lúc đó.
Giống như bây giờ.
Chỉ khác là khi ấy mồ hôi nhỏ xuống vạt áo anh. Còn bây giờ, cô chính là vạt áo của anh.
Cô biết cô yêu anh, cũng biết tại sao mình yêu anh.
Trong mỗi khoảnh khắc của cuộc đời, cô luôn muốn đi nước cờ mạo hiểm hơn, nhưng chưa từng có cơ hội.
Muốn đi tàu lượn thêm một lần nữa, muốn men theo con đường nhỏ lên núi Lê Đài như ngày bé, muốn từ chối suất tuyển thẳng, không muốn đi theo Thư Đường Viễn Đạo gặp đủ loại bạn gái của ông, không muốn đóng vai ngoan hiền chỉ để đổi lấy một lời khen của Thư Đường Viễn.
Là anh đã cho cô thêm can đảm để làm chính mình.
Còn bây giờ, người cho cô sự dũng cảm đó lại chính là nước cờ mạo hiểm của cô.
Vậy thì cô chấp nhận đánh cược tất cả.
Mắt cá chân trắng ngần nhỏ xinh của cô còn vướng lại lớp vải, nó đong đưa theo nhịp như những lọn tóc, rồi cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Bàn tay Thương Thời Chu luồn vào tóc cô, kéo cô lại gần anh hơn, nhẹ giọng gọi: "Kiều Kiều."
Thư Kiều mở mắt nhìn anh. Giữa màn đêm mờ ảo, đường nét của anh lại vô cùng rõ ràng. Cô mở miệng, nhưng giữa kẽ răng chỉ là hơi thở ám muội.
"Thư Kiều." Anh vùi đầu vào hõm vai cô, thì thầm: "Kiều Kiều của anh."
Tên cô bị anh cắn nuốt, giống như chính bản thân cô vậy.
Đêm khuya tĩnh lặng, cô nghe thấy anh thì thầm bên tai mình.
"Anh yêu em."
*
Sau đó không lâu, các trường đại học hàng đầu đều đưa ra điều kiện để tranh giành cô. Lộ Trình đã dựa vào kinh nghiệm đàm phán phong phú của mình mà thành công khiến Đại học Thanh Hoa nâng mức ưu đãi lên gấp ba lần, cuối cùng mới khiến Thư Kiều ký vào đơn nguyện vọng.
"Chuyện tốt thường gặp trắc trở." Lộ Trình thổi lớp bọt trà trong tách, thỏa mãn nói: "Chiêu này là năm đó Thương Thời Chu dạy thầy đấy..."
Nói đến đây, ông ấy bỗng im bặt.
Lộ Trình dời ánh mắt khỏi tách trà bằng sứ của mình, nhìn về phía cô gái nhỏ ngồi đối diện với ánh mắt phức tạp: "Đừng có nói với thầy là hai đứa vẫn còn liên lạc với nhau đó nha?"
Thư Kiều đăng ký vào đơn nguyện vọng hơi dừng bút một chút, suýt chút nữa đã viết lệch mất chữ “Kiều”, nhưng giọng điệu vẫn rất tự nhiên: "Sau này cùng học một trường, ngẩng đầu cúi đầu đều có thể gặp, giữ liên lạc chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Em nghĩ đại học Thanh Hoa cũng nhỏ như Trường THPT số 1 Bắc Giang chắc?" Lộ Trình cười cười: "Đừng nhìn đây chỉ là một trường đại học, nếu như không muốn gặp thì có khi từ khi nhập học đến lúc tốt nghiệp cũng chưa chắc chạm mặt được đâu."
"Lão Lộ à, sao thầy lại nguyền rủa em không gặp được vợ mình thế?" Một giọng nói lười biếng vang lên từ cửa văn phòng. Không biết Thương Thời Chu đã đến từ lúc nào, cũng không rõ anh đã nghe được bao nhiêu, chỉ đứng đó trong ánh nắng, nheo mắt cười nhạt.
Lộ Trình: "..."
Lộ Trình tức đến mức không nói nên lời, run run tay chỉ vào Thương Thời Chu một hồi lâu rồi quay sang nhìn Thư Kiều. Chỉ thấy cô cúi đầu mím môi cười, vành tai hơi ửng đỏ, không có chút ý muốn phản bác nào.
Lộ Trình nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Thương Thời Chu vẫn giữ vẻ mặt lười biếng, nụ cười kiêu ngạo. Anh bước tới, cúi đầu nhìn vào tờ đơn nguyện vọng của Thư Kiều, chậm rãi hỏi: "Thật sự muốn học Quan hệ Quốc tế sao? Còn học thêm tiếng Đức? Em là thủ khoa khối tự nhiên mà."
Thư Kiều đặt bút xuống, sống lưng thẳng tắp, trong mắt ánh lên sự kiên định rực rỡ: "Ừm. Ước mơ của em là trở thành nhà ngoại giao."
Lần đầu tiên, trong mắt Thương Thời Chu hiện một tia ngạc nhiên.
Anh hơi co ngón tay lại, nhìn cô thật lâu, rồi khẽ cong môi: "Vậy thì anh chúc em... ước mơ thành hiện thực."
Lộ Trình cũng bật cười, phụ họa theo lời Thương Thời Chu: "Đương nhiên sẽ thành hiện thực rồi. Xuất thân từ khoa Quan hệ Quốc tế của đại học Thanh Hoa mà, nếu chuyện này còn không thể trở thành hiện thực, thì còn chuyện gì có thể thành hiện thực chứ."
Rất nhanh sau đó, lại có sinh viên khác đến tìm Lộ Trình để tư vấn nguyện vọng. Ông ấy phất tay tỏ ý đuổi Thương Thời Chu đi, rồi vỗ nhẹ vào vai Thư Kiều.
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi chạm vào ánh mắt quá đỗi sáng suốt và thấu triệt của Thư Kiều, ông ấy lại chẳng thể thốt ra.
Trước khi rời đi, Lộ Trình hỏi: "Em muốn viết gì vào phần lời nhắn trên bức tường danh dự đây?"
Thư Kiều suy nghĩ một chút, rồi bật cười: "Cho thuê vị trí quảng cáo."
Sau đó, trước khi Lộ Trình kịp nổi giận, cô nắm lấy tay Thương Thời Chu chạy đi mất.
Khi ấy, chẳng ai ngờ rằng câu nói "đến lúc tốt nghiệp cũng chưa chắc gặp lại" của Lộ Trình lại trở thành sự thật.
Mùa hè năm đó, từng phút giây của Thư Kiều gần như đều gắn liền với Thương Thời Chu.
Anh đưa cô lái xe đi khắp Bắc Giang, cùng cô ngồi tàu lượn đến tận mười lần, đến mức nhân viên bán vé cũng nhìn họ đầy ngờ vực.
Thư Kiều rời đi một lát, dặn Thương Thời Chu chờ cô một chút.
Khu phố sầm uất người qua lại tấp nập, Thương Thời Chu đứng cạnh chiếc Bentley quá mức nổi bật, thu hút không ít ánh nhìn, không ít người đều đứng lại nhìn. Khi Thư Kiều chạy đi đã thấy có cô gái bước đến, dường như muốn xin số điện thoại của anh.
Cô chạy được hai bước rồi vẫn ngoái đầu lại.
Thương Thời Chu tựa nghiêng vào thân xe, cúi đầu châm một điếu thuốc, khóe môi vương nét cười lịch sự mà xa cách: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi."
Khóe môi Thư Kiều xuất hiện ý cười mà đến cô cũng không ý thức được.
Khi trở lại, trên tay cô đã có thêm một chiếc hộp mang logo của một thương hiệu đồng hồ nổi tiếng.
"Tiền kiếm được từ việc chia sẻ kinh nghiệm cho các đàn em, cùng với tiền tổ chức hội thảo và bán ghi chú." Khi đưa nó ra, cô hơi xấu hổ mà rũ mắt xuống: "Quà sinh nhật muộn quá lâu."
Cô đã dành dụm được một thời gian. Dù số tiền mà Thư Đường Viễn cho cô nhiều hơn số tiền đó gấp bội, nhưng cô vẫn muốn dùng chính tiền của mình hơn.
Mấy chục ngàn tệ, không hề rẻ.
Nhưng so với chiếc đồng hồ hiện giờ đang ở trên tay của Thương Thời Chu thì lại quá mức bình dân.
Thương Thời Chu dịu dàng nhìn cô, không chút do dự tháo chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn trên tay xuống, chìa cổ tay ra để Thư Kiều đeo giúp.
Anh v**t v* nó một lúc lâu rồi kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên giữa chân mày cô, cười khẽ: "Anh rất thích."
Là thật sự rất thích.
Từ đó trở đi, trừ lúc tắm và ngủ, Thư Kiều luôn thấy chiếc đồng hồ đó trên tay anh.
Anh đưa cô l*n đ*nh núi hoang dã ngắm sao, mua rượu, nhưng Thư Kiều nói cô bị dị ứng cồn nặng, kể rằng trước đây lúc không biết thể trạng của mình đã uống hai ngụm rồi bị Tô Ninh Phỉ đưa vào viện.
Thương Thời Chu không trách cô không nói trước. Anh mở tất cả các chai rượu ra nhưng không uống, chỉ nói rằng như vậy thì không khí sẽ tốt hơn, rồi lại bảo nếu anh uống thì Thư Kiều cũng sẽ say.
Trước khi Thư Kiều kịp hỏi tại sao thì anh đã hôn cô thật lâu.
Tình nồng ý đậm, bốn bề vắng lặng, chỉ có chiếc Subaru Impreza lay động dưới trời sao.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 28
10.0/10 từ 11 lượt.