Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 30

238@-

Sau đó thì sao?


 


Cuộc sống sau đó của cô chỉ là quay trở về như thời điểm chưa gặp Thương Thời Chu, giếng cạn không gợn sóng, từng bước từng bước.


 


Như trước đây.


 


Cũng không phải thật sự không có gì hay ho, chẳng qua chỉ là hoàn toàn đi theo quỹ đạo cuộc đời mà cô đã vạch ra cho mình mà thôi.


 


Không phải không có người theo đuổi, người có ngoại hình như Thư Kiều, cho dù ở đâu cũng sẽ không thiếu người mến mộ.


 


Kỷ nguyên video ngắn bắt đầu, có người nhìn thoáng qua trong đám người và quay được cô, nhóm cư dân mạng thần thông quảng đại nhanh chóng đào bới lý lịch của cô, lập tức hú hồn hú vía khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn, mấy đoạn cut có liên quan đến cô lại điên cuồng truyền đi một lần nữa tại các trang web lớn.


 


Trong số đó có hai cái hot nhất.


 


Một là khi cô ra khỏi phòng thi đại học cùng một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ "gặp lại ở Thanh Đại".


 


Cái còn lại là khi cô đứng dưới cổng vòm cầu vồng, tóc trán hơi ướt, đôi mắt sáng ngời, tay cầm sâm banh phun ra ngoài với dáng vẻ rực rỡ.


 


Cũng có người bới ra được chuyện cô từ bỏ suất tuyển thẳng, ngoảnh lại thi đậu trạng nguyên Bắc Giang.


 


Khi đó trên mạng thổi phồng cô là một người chỉ trên trời mới có, nói cái gì mà một học sinh giỏi thực thụ từ đầu đến cuối đều không phải vùi đầu học tập, mà là cả sở thích lẫn học tập đều nở hoa, nhìn nữ thần Thư người ta xem, trước khi thi đại học còn có thể giành được quán quân giải đua Rally.


 


Có rất nhiều phương tiện truyền thông muốn phỏng vấn cô, người đang có độ viral cực lớn ở thời điểm hiện tạo. Thư Kiều không có cảm tưởng gì đặc biệt đối với việc này, trong sân trường Thanh Đại có rất nhiều người tài giỏi, cũng không chỉ có một mình cô"nổi tiếng trên mạng", các bạn học đều có chí hướng riêng, cũng sẽ không để ý đến cô quá nhiều, cuộc sống của cô cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.


 


Cho nên gặp đúng lúc khi cô rảnh rỗi, cô cũng đã tiếp nhận một cuộc phỏng vấn.


 


Mấy câu hỏi trước đều không sao, chỉ là khi nhắc tới quán quân giải đua Rally, người dẫn chương trình hỏi: "Chắc hẳn em và cậu tay đua đẹp trai này rất ăn ý, sau đó là vì việc học hay là vì nguyên nhân gì đó của cậu ấy nên mới không tiếp tục tham gia giải đua nữa hay sao?"


 


Thư Kiều thoáng chốc hoảng hốt.


 


Đã một thời gian rồi cô không nhớ tới Thương Thời Chu.


 


Lúc đó sắc mặt của cô nhất định là không tốt, nếu không sau đó người dẫn chương trình cũng sẽ không liên tục xin lỗi. Sau khi tạm dừng trong khoảng thời gian ngắn, cô vẫn giữ được bình tĩnh để trả lời câu hỏi này.


 


''Không có nguyên nhân gì đặc biệt." Cô cười một tiếng: "Thích, trải nghiệm, chỉ đến đó thôi."


 


Cô nói ngắn gọn trực tiếp, vì vậy còn bị nói lung tung là có thái độ kiêu ngạo, khinh thường giải đua Rally, trước đây những người có chung sở thích đua xe đều tâng bốc cô rất nhiều, cũng bởi vì có người cố ý đặt điều nói xấu bịa đặt để câu view, có rất nhiều blogger ra vẻ tức giận mắng chửi cô, nói cô bị vạch trần tính cách thật, video phỏng vấn kia bắt đầu nổi tiếng theo chiều hướng không thể khống chế được.


 


Trên mạng dần dần bắt đầu có những tiếng nói khác nhau, chỉ là vẫn chưa chính thức lan rộng thì trong một đêm, tất cả những đề tài có liên quan đến Thư Kiều đều biến mất không còn cái nào.


 


Những blogger vẫn còn chửi rủa ầm ĩ ngày hôm trước giống như bị mất trí nhớ tập thể, sau đó không hề đề cập đến tất cả những thứ có liên quan đến cô.


 


Lúc đó, Kha Dịch đã cố ý tới tìm cô một lần.


 


Tên công tử bột không đáng tin cậy, thay bạn gái còn nhanh hơn cả quần áo này cũng học ở đại học top 3 thành phố Bắc Kinh.


 



Anh ấy hẹn gặp Thư Kiều ở một quán cà phê, khuấy một cà phê đen, hiếm khi lộ ra vẻ mặt suy sụp, anh ấy vừa uống vừa nói ông chủ phòng thí nghiệm không phải là người, anh ấy đã thức suốt ba ngày rồi, nếu không tuyệt đối sẽ không uống loại thuốc độc mãn tính kiểu Mỹ này.


 


Thư Kiều chỉ cười.


 


Sau đó Kha Dịch nói cô không cần quan tâm đến mấy thứ trên mạng, anh ấy đều sẽ xử lý.


 


Thư Kiều gật đầu.


 


Cô không hỏi gì cả, Kha Dịch trái lại không nhịn được: "Cô không muốn biết vì sao ư?"


 


Thư Kiều nhấp một ngụm latte, nét mặt dịu dàng, vô cùng tự nhiên nói tiếp: "Hửm? Vì sao?"


 


Quả thực giống như đang thỏa mãn h*m m**n nói chuyện của Kha Dịch.


 


Kha Dịch không phân biệt được rốt cuộc là cô có muốn biết hay không, nhẫn nhịn một chút, rốt cuộc vẫn mở miệng: "Không phải anh ấy cố ý ra đi không từ biệt."


 


Thư Kiều lẳng lặng nhìn anh ấy.


 


"Tôi đoán chắc anh ấy chưa từng đề cập với cô, tình hình trong nhà anh ấy rất phức tạp." Kha Dịch nói: "Cha anh ấy họ Tần, anh ấy họ Thương, cô có biết đây là có ý gì không?"


 


Anh ấy giơ tay lên: "Nếu vợ có huyết thống nước ngoài, lại còn xuất thân quá mức giàu có, vậy thì con đường làm quan của cha anh ấy sẽ không thể tiến xa hơn. Cho nên nếu thật sự đến lúc đó, cha anh ấy thà là hoàn toàn đuổi anh ấy đi. Cô có hiểu ý nghĩa của chữ hoàn toàn không?"


 


"Chính là không cho phép phản kháng, không cho phép từ chối, không cho phép giải thích." Kha Dịch dùng liên tiếp ba cụm không cho phép, âm thanh rất thấp nhưng lại kịch liệt: "Nhưng anh ấy đã phản kháng, từ chối và giải thích, mà tất cả những điều đó trước một số chuyện lại trở nên vô nghĩa... Tóm lại, anh ấy bị ném thẳng ra nước ngoài, không có một vật gì, nói là bị bắt cóc cũng không quá đáng."


 


Kha Dịch đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của Thư Kiều sau khi nghe được tất cả.


 


Chẳng hạn như giật mình lo lắng, chẳng hạn như kinh ngạc, lại chẳng hạn như tìm tòi nghiên cứu tiếp tục hỏi thăm, dù sao khi thế giới đỉnh cao quyền lực hé lộ một góc ở trước mắt mình, rất ít người có thể kiềm chế được sự tò mò.


 


Điều duy nhất anh ấy không nghĩ tới là Thư Kiều lại nở nụ cười.


 


"Đã ở thời đại này rồi, sẽ không còn ai sẽ hoàn toàn mất đi liên lạc chỉ vì ra nước ngoài đúng không? Cho dù trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào, nhưng cũng không thể một hai năm trời mà vẫn bó tay chịu trận. Anh ấy là Thương Thời Chu." Thư Kiều nhấp một ngụm cà phê, mặt mày vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng nét mặt của cô rất nhạt, nụ cười cũng rất nhạt: "Chỉ đơn giản hai chữ, không muốn.''


 


Không muốn kéo dài quá nhiều.


 


Không muốn liên lạc với cô.


 


Không muốn quay đầu lại.


 


Không muốn cô.


 


Thư Kiều đặt ly cà phê xuống: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi đi về trước.''


 


Kha Dịch im lặng.


 


Vì thế Thư Kiều đứng dậy.


 


Kha Dịch nhìn bóng lưng cô, nói một câu cuối cùng.



"Anh ấy sống không tốt. Chỉ có một thân một mình bị ném vào thương trường tàn khốc, nơi mà ăn thịt người không thèm nhả xương, hoàn toàn không có kinh nghiệm..."


 


Thư Kiều dừng bước, quay đầu lại, không muốn nghe tiếp nữa, ngắt lời anh ấy: "Nếu như anh ấy muốn cho tôi biết anh ấy sống không tốt thì để anh ấy tự mình nói. Nếu không, anh ấy thế nào thì có liên quan gì đến tôi?"


 


''Hoặc là nói, anh cảm thấy nên có quan hệ gì với tôi đây?"


 


Không phải là không cho anh cơ hội, cho dù chỉ là nói mấy câu ngắn gọn cũng được.


 


Hôm nay biết được ngọn nguồn bên trong, cô cũng không phải là không thể hiểu vì sao anh ấy lại im lặng như thế.


 


Nhưng đã hiểu là đã hiểu.


 


Không tha thứ và đã hiểu là hai chuyện khác nhau.


 


Cô đẩy cửa quán cà phê ra.


 


Để lại Thương Thời Chu cùng những chuyện xưa kia ở phía sau.


 


*


 


Lúc đó cô thật sự cảm thấy sẽ không bao giờ gặp lại anh trong cuộc đời này nữa.


 


Ai có thể nghĩ đến cuộc sống này quanh đi quẩn lại, bọn họ lại gặp nhau ở cạnh bờ hồ một quốc gia xa lạ thế chứ.


 


Lại còn vào lúc cô lúng túng quẫn bách nhất.


 


Sau đó cùng nhau ngủ trên một chiếc giường.


 


Quả thực giống như ôn lại chuyện xưa.


 


Thư Kiều xoay người ngồi dậy.


 


Cảm giác này không tốt lắm.


 


Cô dị ứng với rượu, nhưng giờ phút này, cô lại có cảm giác say mèm.


 


Cô cử động rất nhẹ, nhưng vào khoảnh khắc hai chân chạm đất thì lại đổi ý.


 


Cô vốn định thừa dịp anh ngủ, trực tiếp xoay người rời đi, nhưng lại cảm thấy hoang đường đến nực cười.


 


Vào giây phút này, nốt nhạc đột nhiên im bặt đi vào bốn năm trước lại giống như đột nhiên tỉnh ngủ, phát sóng lại lần nữa.


 


Bọn họ cũng đã lên giường với nhau rồi.


 


Vì sao cô lại muốn chạy trốn chứ?


 


Khi Thương Thời Chu tỉnh lại, trong lòng trống rỗng.



 


Anh còn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ thoáng qua của anh mà thôi.


 


Trong không khí loáng thoáng còn có mùi hoa cam.


 


Giấc mộng kinh ngạc này rơi xuống, tan thành những mảnh vụn trên mặt đất.


 


Vải vóc mềm mại đan xen với sàn nhà, một mớ hỗn loạn nhưng mập mờ.


 


Trong phòng khách có âm thanh thưa thớt truyền đến.


 


Thương Thời Chu sửng sốt hai giây mới xác định được đây không phải là mơ. Anh đứng dậy, bước đi về phía phát ra âm thanh, bước chân khẽ đến gần như thành kính.


 


Sau đó dừng chân ở cánh cửa.


 


Đêm nay có trăng, nhưng không xuyên thấu màn đêm.


 


Trong bóng tối, một ngọn đèn đơn độc thắp sáng trong phòng khách, thiếu nữ ngồi trên sô pha khoác một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm của anh, cuộn tròn hai chân mảnh khảnh trước ngực.


 


Cổ tay cô buông lơi trên tay vịn nhung xanh đậm, cùng đôi chân thon dài kia, được nền màu trầm tôn lên trắng muốt như tuyết.


 


Mái tóc dài xõa tung, gương mặt cô lạnh lùng xinh đẹp, đầu ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.


 


Là màu đỏ tươi duy nhất trong đêm tối.


 


Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía anh, nét mặt thả lỏng, giữa đôi mày anh quen thuộc lại có nhiều thêm vài phần hờ hững và lạnh nhạt, chiếc áo sơ mi quá khổ với cô theo động tác của cô mà từ đôi vai gầy trượt xuống.


 


Giống như hải yêu quanh quẩn trên đá ngầm biển sâu vào ban đêm.


 


Thật giống như người vừa rồi liều chết triền miên cùng anh chỉ là ảo ảnh của cô.


 


"Em học được cách hút thuốc từ lúc nào thế?" Anh mở miệng mới phát hiện, giọng của mình thô ráp.


 


''Không có học." Cô đáp lại rất tự nhiên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt anh trong thoáng chốc, bắt lấy dấu vết rồi dời đi.


 


Lúc nãy cô tát cho anh một cái rất mạnh.


 


Lúc này cũng có thể nhìn thấy chút ít vết đỏ.


 


Lại càng không cần phải nói đến mấy vết cào quá rõ ràng trên cổ Thương Thời Chu.


 


Đáng tiếc, sao không cào đến cằm anh chứ, xem anh làm sao còn có thể lộ ra dáng vẻ mặc vest áo mũ chỉnh tề mặt người dạ thú đó nữa.


 


Thương Thời Chu lại quan sát cẩn thận mới phát hiện cô chỉ châm lửa, đầu lọc thuốc không có dấu vết bị ngậm lấy quá rõ ràng, hẳn là chỉ rít một hơi ban đầu để giúp thuốc cháy.


 


Anh cứ như vậy dựa vào cạnh cửa, nhìn cô chăm chú thật lâu, sau đó gọi tên cô: "Thư Kiều, đã lâu không gặp.''


 



 


Cô cụp mắt, đè điếu thuốc đã cháy đến tận cùng trong tay xuống gạt tàn thuốc bên cạnh, nhìn một chút màu đỏ tươi cuối cùng cũng tắt, lúc này mới đáp: "Bây giờ mới nói chuyện này, có phải đã quá muộn rồi không?"


 


Cô nhớ lại chiếc xe buổi chiều.


 


Lại nhìn vẻ tự phụ xa lạ của anh, không hiểu sao lại nhớ tới câu nói "Anh ấy sống không tốt" lúc trước của Kha Dịch.


 


Không tốt chỗ nào chứ.


 


Không phải là rất tốt sao?


 


Âm thanh của cô vẫn mềm mại và ngọt ngào như cũ, trong lúc động đậy, vết đỏ trên cổ như ẩn như hiện dưới bóng tối, tỏ rõ cơn hoang đường lúc trước.


 


Cũng hòa tan sự châm chọc quá mức rõ ràng trong lời nói của cô.


 


Thương Thời Chu không nghe hiểu, đi tới ngồi đối diện cô, ngón tay chỉ vào bao thuốc lá: "Em có để ý không?"


 


Thư Kiều nhướn mày: "Tôi để ý có quan trọng sao?"


 


Mặt mày Thương Thời Chu giãn ra: "Quan trọng, sao lại không quan trọng chứ. Vừa rồi em muốn anh nhẹ một chút, không phải anh cũng nghe lời sao?"


 


Lời nói này vừa ngả ngớn vừa khốn nạn, nhưng cô lại không có cách nào phản bác, Thư Kiều trào phúng thất bại ngược lại còn bị đùa giỡn bèn thẹn quá hóa giận, dùng chân đá anh nhưng lại bị một bàn tay của anh dễ dàng bắt được.


 


Thư Kiều sợ nhột, đặc biệt là lòng bàn chân.


 


Bị nắm giữ như vậy, cô lập tức không dám nhúc nhích.


 


Mưa đêm liên miên, nhiệt độ trong phòng cũng không cao, cô mặc ít như vậy, chân đương nhiên sẽ lạnh buốt.


 


Bàn tay nắm lấy chân cô thì vẫn nóng, anh còn nhẹ nhàng v**t v* một chút trên bàn chân của cô, mang theo sự ôn tồn dịu dàng.


 


Giống như đang nhắc nhở cô lúc da thịt dán sát vào nhau.


 


Trên mặt Thư Kiều bắt đầu có nhiệt độ bốc lên.


 


Cô giận dữ trừng anh, có một loại rực rỡ như ánh đèn chập chờn: "Buông ra.''


 


Thương Thời Chu nào chịu buông ra.


 


Anh mặc áo ngủ màu xanh sẫm, sau một loạt động tác lúc nãy thì nó đã hơi mở rộng ra, lộ ra cơ ngực căng mẩy có đường cong xinh đẹp. Anh không trêu chọc cô như Thư Kiều nghĩ nữa, chỉ cúi người, hôn lên bàn chân cô một cái.


 


Để lại một chút ẩm ướt.


 


Chân của cô bị anh thuận thế đặt trong lồng ngực, đè lên lồng ngực tr*n tr** của anh.


 


Và cả nhịp tim.


 


''Kiều Kiều." Rốt cuộc anh cũng gọi ra xưng hô ngày xưa, âm thanh như than thở: "Anh rất nhớ em.''


Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Story Chương 30
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...