Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 21
270@-
Thư Kiều không còn nhớ rõ mình đã quay về phòng như thế nào.
Nhịp tim đập quá nhanh, gần như vượt quá mức cho phép.
Đầu óc trống rỗng, nơi chóp mũi vẫn còn vương vấn hương thơm từ vòng tay của Thương Thời Chu.
Cái ôm ấy cũng chẳng ngắn ngủi tí nào, đoạn đường từ tầng 23 xuống tầng 1 không có ai quấy rầy.
Cả thang máy yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hô hấp và nhịp tim.
Nhưng cô lại quên mất việc đẩy anh ra.
Như thể một sự ngầm đồng ý.
Cho đến lúc này, Thư Kiều vẫn đang suy nghĩ vì sao khi đó mình không đẩy anh ra.
Dường như đó đã là một sự thật hiển nhiên.
Cô không kháng cự sự tiếp cận của anh, thậm chí đến khi anh buông cô ra, trong lòng cô còn dấy lên một cảm giác mơ hồ khó tả.
Một sự mờ mịt trống trải đến lạ lùng.
Cô vẫn nhớ Thương Thời Chu cúi xuống, vén lọn tóc rủ trước mặt cô ra sau tai, rồi nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô, bảo cô đợi anh đến làm buổi tọa đàm.
Thư Kiều ngồi trong phòng, ngẩn người ở vị trí mà Thương Thời Chu vừa ngồi lúc trước.
Trong không khí vẫn còn vương chút mùi povidone thoang thoảng.
Khi cô dần lấy lại tinh thần thì mới nhận ra vài phút trước mình đã gửi cho Thương Thời Chu một tin nhắn:
[Mộc Kiều]: Anh dùng nước hoa hiệu gì vậy?
Thư Kiều: “……”
Nhớ ra rồi, cô đã gửi tin nhắn đó khi còn đang mơ màng trong thang máy.
Vậy nên, tại sao WeChat không cho phép thu hồi những lời nói thiếu suy nghĩ trong năm phút chứ hả?!
Cô còn đang do dự có nên gửi một loạt icon lung tung qua để làm loãng bầu không khí không thì đúng vào lúc này đối phương đã trả lời.
[Z]: Thơm không?
Thư Kiều: “……”
Khuôn mặt vốn đã nóng ran nay lại càng đỏ hơn.
Dù sao cũng đã gửi tin nhắn đi rồi, cô không thể giả vờ không thấy, đành cắn răng đánh chữ.
[Mộc Kiều]: Thơm.
Nhưng gửi xong lại cảm thấy mình thừa nhận quá nhanh, có chút không cam lòng.
Thế là cô lén lút bổ sung thêm một câu:
[Mộc Kiều]: Cảm giác rất hợp với cha tôi, lần sau tôi cũng mua một chai cho ông ấy.
Sau đó Thương Thời Chu lập tức gửi lại cho cô một biểu cảm mặt cười.
Chính là cái icon đầu tiên trên hàng đầu tiên, một nụ cười bình thản nhưng lại mang theo một chút trào phúng khó diễn tả.
[Z]: Vậy cô gửi địa chỉ của chú cho tôi, tôi đích thân mang qua. Mỉm cười.jpg
Thư Kiều nào dám trả lời nữa.
Thế nhưng dù cô đã mím môi chặt lại mà trên môi lại vô thức nở một nụ cười không thể che giấu.
Cô định đi rửa mặt, nhưng ngay lúc đó điện thoại trong phòng vang lên báo rằng robot giao đồ ăn đã đến trước cửa.
Thư Kiều có chút thắc mắc, cô không hề gọi đồ ăn mà.
Cô nhận lấy hộp cơm từ robot giao hàng, rồi nhận được cuộc gọi từ nhân viên giao đồ ăn.
Giọng đối phương rất lịch sự, mang theo chút áy náy: “Chào cô Thư, quầy lễ tân không cho phép chúng tôi giao hàng trực tiếp nên chỉ có thể dùng robot giao hàng. Anh Thương muốn nhắn lại rằng đây là lời xin lỗi vì đã thất hứa rời đi trước, hy vọng hợp khẩu vị của cô. Chúc cô dùng bữa ngon miệng. Nếu những ngày tới cô cần gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Túi đựng đồ ăn được thiết kế rất xinh đẹp tỉ mỉ, cầm trên tay có cảm giác nặng trĩu, rõ ràng bên trong không chỉ có một hộp cơm. Logo trên túi là của một nhà hàng tư nhân rất nổi tiếng, trước đây cô từng đến đó ăn một lần cùng Thư Đường Viễn. Nơi này cũng giống như Yến Quy Viện lần trước Thương Thời Chu dẫn cô đến, đây là kiểu nhà hàng khó đặt bàn, càng miễn bàn đến chuyện gọi đồ mang về.
Vậy mà Thương Thời Chu lại có thể dễ dàng đặt được như vậy.
Còn nhanh như vậy.
Nếu cô cứ thế mang về phòng bày ra bàn ăn cũng không ổn, lát nữa Thái Nguyệt Nguyệt về có khi sẽ ngửi thấy mùi thức ăn.
Thư Kiều chần chừ một lát, ánh mắt rơi vào chiếc thẻ phòng mà Thương Thời Chu để lại trước khi đi.
… Cảm giác thật kỳ lạ.
Cô cũng từng nghe qua những tình huống đưa thẻ phòng kiểu này, tiếp theo đó thường là những cảnh tượng đầy mờ ám.
Chỉ có cô, cầm thẻ phòng người ta, đi vào, rồi… ăn đồ ăn mang về.
Vừa có chút chột dạ.
Lại vừa cảm thấy hợp tình hợp lý một cách lạ thường.
Thư Kiều ít khi chụp ảnh đồ ăn.
Nhưng lần này, lần đầu tiên cô cẩn thận bày tất cả các món lên bàn, rồi đứng lên chụp một tấm.
Sau đó gửi cho Thương Thời Chu.
[Mộc Kiều]: Cảm ơn anh.
Cô ăn rất chậm rãi, Thương Thời Chu đặt hẳn sáu món, đầy đủ thịt cá rau củ, còn có một bát canh hầm vô cùng đậm đà ngon miệng.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ rất trong xanh, không một gợn mây, ánh nắng gay gắt nhưng nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh vừa phải. Mặc dù mặt trời chiếu vào chân cô thì cũng không thấy nóng bức khó chịu.
Thương Thời Chu chỉ ở trong căn phòng này một lát, nhiều nhất cũng chỉ rửa tay qua loa, thời gian dừng lại không lâu, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác cả căn phòng đều vương vấn mùi hương của anh.
Như một loại ảo giác kỳ lạ.
Mãi đến khi cô ăn xong, tiếng cười của Thái Nguyệt Nguyệt vang lên từ hành lang. Thương Thời Chu vẫn chưa trả lời cô, có lẽ anh đang trên đường đi, cũng có thể đã đến bệnh viện rồi.
Thư Kiều suy nghĩ một chút, vẫn quyết định gửi thêm một tin nhắn.
[Mộc Kiều]: Tình hình của Kha Dịch thế nào? Anh ấy ổn chứ?
Vẫn chưa có hồi âm.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô cũng không còn thời gian để kiểm tra điện thoại nữa.
Cô thông qua mắt mèo quan sát rất lâu, lén lút rời khỏi phòng của Thương Thời Chu, sang phòng bên cạnh lấy một ít đồ dùng học tập. Sau đó, cũng đến giờ lớp thi đua buổi chiều bắt đầu.
Phòng hội nghị kiểu bậc thang của khách sạn có sức chứa khoảng 150 người. Ngoại trừ khoảng 20 giáo viên dẫn đội của các trường ngồi ở hàng ghế sau, còn lại có hơn 100 học sinh đến tham dự, lấp đầy cả phòng họp.
Người đông như mắc cửi, khu vực ghế ngồi được chia theo từng trường. Khi Thư Kiều bước vào, cô nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc. Cũng có vài bạn cùng lớp, nhưng vì ngoại hình cô quá rực rỡ và có chút lạnh lùng, cộng thêm tính cách không chủ động bắt chuyện, nên sau khi mọi người gật đầu chào hỏi qua loa thì cũng không nói gì thêm.
Cô đã quen quá quen với bầu không khí như vậy từ lâu rồi.
Những ai quen biết cô mới hiểu rằng tính cách cô không tệ, cũng không hề kiêu căng.
Nhưng vẻ ngoài này thực sự khiến quá nhiều người phải e dè -- Cô quá xinh đẹp, thành tích cũng quá mức xuất sắc, hơn nữa không ít người đã từng thấy chiếc xe mà Thư Đường Viễn lái đến đón cô, rõ ràng gia cảnh cũng rất giàu có.
Trông chẳng khác gì một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng khó với tới.
Vẻ ngoài của cô quá nổi bật, khiến cho không ít người từ các trường khác hướng ánh mắt về phía cô. Cũng có người khẽ hỏi thăm tên của cô.
May mà Thư Kiều vốn không thích giao tiếp trong những tình huống như thế này. Cô hít sâu một hơi, mở quyển sổ ghi chép ra. Vừa viết xong tên mình, những lời bàn tán xung quanh không hẹn mà lọt vào tai cô.
"Sao Thư Kiều lại đến đây? Cô ấy đâu phải kiểu học sinh thi đua, có biết gì về thi đua không chứ?"
"Tớ nghe thầy Lưu nói là cô ấy được chủ nhiệm lớp đưa vào, chắc gia đình đã nhờ vả rồi. Nếu không thì với một người không có chút nền tảng nào như cô ấy, làm sao có thể có được một suất trong lớp thi đua này?"
Một loạt tiếng "Ồ…" đầy vẻ đã hiểu rõ vang lên, sau đó, cậu học sinh nam lên tiếng đầu tiên lại tiếp tục: "Thật là lãng phí một suất. Hi vọng là cô ấy đừng có mà không hiểu gì rồi lại phải giả vờ như đã hiểu. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm tôi thấy ngượng thay cho cô ấy rồi.”
Ngòi bút của Thư Kiều khựng lại một chút. Cô ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc nhìn thoáng về phía đó.
Đối phương rõ ràng cố tình nói lớn giọng, nên cũng không ngạc nhiên khi bị cô nhìn chằm chằm. Đối diện với ánh mắt của cô, cậu ta còn nhún vai tỏ vẻ không thèm để ý.
Lúc này một nữ sinh ngồi cạnh Thư Kiều khẽ nghiêng người, nhỏ giọng nói với cô: "Cậu đừng để tâm, Lý Nguy Nhiên vốn là một người miệng mồm sắc bén, hơn nữa bạn thân của cậu ta thi rớt, không giành được suất vào lớp thi đua lần này cho nên cậu ta thấy cậu vào mới không nhịn được thấy...”
Thư Kiều thu hồi ánh mắt, khẽ mỉm cười với cô gái bên cạnh: “Cảm ơn cậu, mình không sao.”
Lúc cô không cười ngồi yên tại chỗ thì trông chẳng khác nào một cô gái xinh đẹp siêu cấp lạnh lùng.
Nhưng khi cô cười lên lại như băng tuyết vừa tan, giọng nói ngọt ngào mềm mại, khiến cô gái kia sững sờ trong giây lát.
Những chút xích mích nhỏ thế này cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm xen ngang ngắn ngủi. Lịch học của những ngày tiếp theo rất dày đặc, từng xấp đề thi và tài liệu liên tục được phát xuống, chẳng ai còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác. Rất nhiều người thức trắng đêm trong phòng hội nghị để học, chỉ về phòng ngủ một chút rồi lại quay lại tiếp tục chiến đấu. Trước cửa phòng của các thầy cô hướng dẫn thi đua thường xuyên có hàng dài học sinh xếp hàng chờ đặt câu hỏi.
Thư Kiều cũng không ngoại lệ.
Có vài ngày, cô thậm chí suýt quên bẵng chuyện về Thương Thời Chu. Trước đây đúng là cô chưa từng tiếp xúc với dạng đề thi đua, nhưng chuyện học tập này đều học theo cách suy luận. Ban đầu cô đến đây chỉ với tâm thế quan sát, nhưng khi thật sự ngồi vào ghế, bản tính luôn muốn cố gắng làm tốt nhất mọi việc của cô lại trỗi dậy.
Mỗi ngày đều có những đàn anh đàn chị từng tham gia thi đua khác nhau đến chia sẻ kinh nghiệm.
Thái Nguyệt Nguyệt ở lại ba ngày rồi thu dọn đồ rời đi, căn phòng chỉ còn mình cô ở.
Có cảm giác như căn phòng này là của cô, cả căn phòng bên cạnh cũng là của cô luôn vậy, khá là vi diệu.
Hơn một tuần cứ thế trôi qua. Khi lớp học thi đua sắp kết thúc, Thư Kiều cúi đầu hoàn thành một bộ đề thi đua, đánh dấu lại những câu chưa hiểu rõ. Lúc cô đang bận làm ghi chú thì trong lớp bỗng dưng có chút xôn xao.
Cô không ngẩng đầu lên.
Một giáo viên tằng hắng thử loa rồi lên tiếng: “Hôm nay, người sẽ đến chia sẻ kinh nghiệm với chúng ta là thủ khoa kỳ thi đại học khóa 14 của Trường THPT Bắc Giang 1, đàn anh Thương Thời Chu…”
Giáo viên kia còn chưa dứt lời, cả hội trường đã vang lên tiếng xôn xao và reo hò hiếm thấy.
Không có gì lạ cả, không chỉ riêng ở Trường THPT Bắc Giang 1, mà những câu chuyện huyền thoại gắn liền với cái tên này đã sớm lan truyền khắp các trường cấp ba ở Bắc Giang.
Cô gái ngồi cạnh Thư Kiều hít sâu một hơi: “Sao anh ấy còn đẹp trai hơn cả trong ảnh và lời đồn vậy?”
Rồi lén lút lấy điện thoại ra để chụp hình.
Thư Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mấy cô gái ngồi bên cạnh len lén chọc nhẹ vào cánh tay nhau ở dưới gầm bàn, miệng không cử động thì thầm: “Anh ấy nhìn sang bên này kìa a a a a! Nhưng mà hôm nay tớ chưa gội đầu! Sai lầm quá!”
“Bớt hoang tưởng đi! Anh ấy nhìn thấy cậu thì mới lạ đó! Chẳng qua đây là trường cũ của anh ấy nên lịch sự liếc mắt nhìn các thầy cô và đàn em một chút thôi!”
"Hu hu hu hu hu, tớ không quan tâm! Anh ấy nhất định đã nhìn thấy tớ rồi! Cứu với, sao lại đúng hôm tớ chưa gội đầu thế này chứ!"
Cả lớp cười đùa rôm rả, Thư Kiều cũng không nhịn được mà khẽ cong khóe môi. Nhưng ngay lúc cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lại chạm phải Thương Thời Chu.
Rõ ràng là một hội trường với hàng trăm người, nhưng trong mắt anh dường như chỉ có duy nhất một mình cô.
Dưới ánh đèn rực rỡ, người đàn ông với bờ vai rộng, vòng eo thon và đôi chân dài, lười biếng tựa nửa người vào bục giảng. Trông anh hoàn toàn không có vẻ căng thẳng dù đang đứng trước đám đông, trái lại, cả người toát lên sự thư thái tự nhiên. Một vài lọn tóc mái rủ xuống che khuất ánh mắt, đường nét xương hàm sắc sảo, dường như anh sinh ra đã thuộc về nơi mà mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào.
Sau đó, anh khẽ nhướng mày, mang theo chút vẻ tinh nghịch của một thiếu niên, rồi với tay cầm lấy micro bên cạnh: "Chào mọi người. Tôi không có kinh nghiệm gì để chia sẻ, nhưng có thể trả lời mọi câu hỏi của các bạn."
Không hề có màn giới thiệu bản thân.
Cũng chẳng cần thiết.
Mọi người háo hức đặt câu hỏi, có người cố ý đưa ra những vấn đề hóc búa như muốn thử xem người đàn anh mang dáng vẻ quá mức tùy ý và kiêu ngạo như anh rốt cuộc có thực lực đến đâu. Nhưng tất cả đều bị anh nhẹ nhàng đáp lại một cách trôi chảy.
Bầu không khí dần trở nên sôi động hơn. Những buổi chia sẻ trước đây đa phần chỉ là bài giảng hoặc lời khuyên mang tính cổ vũ, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám trả lời tất cả câu hỏi, không chút né tránh. Cũng vì thế, chủ đề dần đi chệch hướng, từ học tập, giải đề, cuộc sống đại học… rồi cuối cùng đi đến cả chuyện cá nhân của anh.
Có người hỏi: "Đàn anh có phải con lai không ạ?"
"Ừ, có lai một chút, nhưng không nhiều lắm. Bà ngoại tôi là người Nga lớn lên ở Đức."
Thư Kiều đã hiểu.
Mặc dù cô đã nhận ra điều này từ lâu rồi nhưng cô chưa từng dám hỏi. Không ngờ lại biết được trong một hoàn cảnh như thế này.
Lại có một cô gái hoạt bát giơ tay lên: "Anh thật sự sẽ trả lời mọi câu hỏi ạ? Vậy để em hỏi trước, bây giờ đàn anh Thương vẫn còn độc thân chứ? Đã có bạn gái chưa? Nếu chưa, vậy đàn anh thích mẫu con gái như thế nào ạ?"
Tiếng cười vang lên khắp hội trường.
Cũng có rất nhiều ánh mắt mong chờ.
Tim Thư Kiều bất giác đập mạnh.
Thương Thời Chu vẫn không hề bối rối, vẫn giữ dáng vẻ hờ hững như trước: "Vẫn độc thân, chưa có bạn gái."
Tiếng trầm trồ bán tín bán nghi vang lên. Nhưng ngay sau đó, anh chậm rãi ngước mắt, không lệch một phân mà nhìn thẳng vào Thư Kiều, giọng điệu thản nhiên đổi sang đề tài khác: "Nhưng đang theo đuổi."
Tiếng xôn xao bỗng chốc biến thành những tiếng xuýt xoa, pha lẫn chút tiếc nuối và trêu ghẹo. Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt xám xanh vẫn khóa chặt trên người Thư Kiều.
Không ai biết Thương Thời Chu đang nhìn ai.
Nhưng giây phút này, tựa như có một dòng chảy ngầm giữa hai người, không cần ngôn ngữ, không cần ánh mắt truyền đạt, chỉ có những nhịp tim đồng điệu mà thôi.
"Thích kiểu con gái như thế nào à... Trùng hợp thật, dạo trước tôi cũng từng trả lời câu hỏi này một lần." Anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp truyền qua micro, tựa như một sợi dây đàn bị gãy nhẹ: "Đáng tiếc là, sau khi tôi nói xong, cô ấy còn hỏi tôi có muốn cô ấy giới thiệu cho tôi một người không."
Nhịp tim của Thư Kiều càng lúc càng nhanh, cô siết chặt cây bút trong tay, vạch một nét thật mạnh lên trang giấy.
Cả hội trường cười ồ, có người còn đùa: “Không ngờ cũng có người mà đàn anh Thương không theo đuổi được!” Thương Thời Chu cong môi, đẹp trai đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Giữa tiếng ồn ào này, giọng nói của anh vang lên.
“Tôi thích con gái buộc tóc đuôi ngựa, da trắng, mắt đẹp, mặc váy trông rất xinh.”
Những lời Thư Kiều từng nghe qua hôm đó lại được anh lặp lại từng chữ từng chữ một không sót chữ nào ngay dưới ánh đèn flash và trước bao nhiêu người.
Mọi người đều phấn khích reo hò, chỉ riêng Thư Kiều là thấy tim đập như trống, chậm rãi cúi đầu xuống.
Sau khi buổi chia sẻ kết thúc là thời gian nghỉ giải lao ngắn. Rất nhiều học sinh ùa lên bục giảng, nhanh chóng vây kín lấy Thương Thời Chu, bao phủ bóng dáng anh bên trong đám đông.
Trang giấy trước mắt Thư Kiều nhòe đi, cô không thể đọc được dù chỉ một chữ. Cô bạn ngồi bên cạnh vô tình liếc qua, rồi bật cười trêu chọc: “Thư Kiều, cậu không sao chứ? Sao mặt cậu đỏ thế này?”
Cô giật mình như bị bắt quả tang, vội lùi về sau một chút: “A… thật sao? Hình như hơi nóng, tớ đi rửa mặt.”
Sau đó cô vội đứng dậy.
Cô cũng không biết mình nên đi đâu. Cô chỉ bước đi thật nhanh, rời xa đám đông, ồn ào kia, khi rẽ vào một hành lang vắng vẻ không người thì đột nhiên có một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía sau.
Thư Kiều giật mình, nhưng ngay giây tiếp theo, một hơi thở quen thuộc đã bao trùm lấy cô.
Khi bị ép chặt vào cánh cửa, Thư Kiều mới chợt nhận ra cô đã đi một quãng đường dài, vòng vo rất lâu, vậy mà chẳng hiểu sao lại đúng lúc đi đến cửa bên của phòng hội nghị.
Cửa đã khóa, nhưng chỉ cách một cánh cửa này thôi, bên trong vẫn là những gương mặt quen thuộc, là thầy cô, là bạn học. Thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng bước chân phía bên kia đang tiến lại gần rồi dừng ngay sau cánh cửa, hình như là hai giáo viên của một trường nào đó đang trò chuyện, họ có chút cảm thán tuổi trẻ thật đẹp.
Ánh mắt nóng bỏng phủ xuống người cô, Thư Kiều không dám ngẩng đầu, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ bẫng, nhưng nhiệt độ cơ thể thì lại càng lúc càng tăng lên.
Người đàn ông từng đứng dưới ánh đèn sân khấu, đối diện với bao nhiêu ánh nhìn ngưỡng mộ, giờ đây lại chỉ cách cô một bước chân, anh chống một tay lên cửa, phong tỏa tất cả đường thoát của cô.
Giọng anh trầm ấm mà dịu dàng, mang theo chút ý cười.
“Thư Kiều, đã lâu không gặp, tôi rất nhớ cô.”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Thư Kiều không còn nhớ rõ mình đã quay về phòng như thế nào.
Nhịp tim đập quá nhanh, gần như vượt quá mức cho phép.
Đầu óc trống rỗng, nơi chóp mũi vẫn còn vương vấn hương thơm từ vòng tay của Thương Thời Chu.
Cái ôm ấy cũng chẳng ngắn ngủi tí nào, đoạn đường từ tầng 23 xuống tầng 1 không có ai quấy rầy.
Cả thang máy yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hô hấp và nhịp tim.
Nhưng cô lại quên mất việc đẩy anh ra.
Như thể một sự ngầm đồng ý.
Cho đến lúc này, Thư Kiều vẫn đang suy nghĩ vì sao khi đó mình không đẩy anh ra.
Dường như đó đã là một sự thật hiển nhiên.
Cô không kháng cự sự tiếp cận của anh, thậm chí đến khi anh buông cô ra, trong lòng cô còn dấy lên một cảm giác mơ hồ khó tả.
Một sự mờ mịt trống trải đến lạ lùng.
Cô vẫn nhớ Thương Thời Chu cúi xuống, vén lọn tóc rủ trước mặt cô ra sau tai, rồi nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô, bảo cô đợi anh đến làm buổi tọa đàm.
Thư Kiều ngồi trong phòng, ngẩn người ở vị trí mà Thương Thời Chu vừa ngồi lúc trước.
Trong không khí vẫn còn vương chút mùi povidone thoang thoảng.
Khi cô dần lấy lại tinh thần thì mới nhận ra vài phút trước mình đã gửi cho Thương Thời Chu một tin nhắn:
[Mộc Kiều]: Anh dùng nước hoa hiệu gì vậy?
Thư Kiều: “……”
Nhớ ra rồi, cô đã gửi tin nhắn đó khi còn đang mơ màng trong thang máy.
Vậy nên, tại sao WeChat không cho phép thu hồi những lời nói thiếu suy nghĩ trong năm phút chứ hả?!
Cô còn đang do dự có nên gửi một loạt icon lung tung qua để làm loãng bầu không khí không thì đúng vào lúc này đối phương đã trả lời.
[Z]: Thơm không?
Thư Kiều: “……”
Khuôn mặt vốn đã nóng ran nay lại càng đỏ hơn.
Dù sao cũng đã gửi tin nhắn đi rồi, cô không thể giả vờ không thấy, đành cắn răng đánh chữ.
[Mộc Kiều]: Thơm.
Nhưng gửi xong lại cảm thấy mình thừa nhận quá nhanh, có chút không cam lòng.
Thế là cô lén lút bổ sung thêm một câu:
[Mộc Kiều]: Cảm giác rất hợp với cha tôi, lần sau tôi cũng mua một chai cho ông ấy.
Sau đó Thương Thời Chu lập tức gửi lại cho cô một biểu cảm mặt cười.
Chính là cái icon đầu tiên trên hàng đầu tiên, một nụ cười bình thản nhưng lại mang theo một chút trào phúng khó diễn tả.
[Z]: Vậy cô gửi địa chỉ của chú cho tôi, tôi đích thân mang qua. Mỉm cười.jpg
Thư Kiều nào dám trả lời nữa.
Thế nhưng dù cô đã mím môi chặt lại mà trên môi lại vô thức nở một nụ cười không thể che giấu.
Cô định đi rửa mặt, nhưng ngay lúc đó điện thoại trong phòng vang lên báo rằng robot giao đồ ăn đã đến trước cửa.
Thư Kiều có chút thắc mắc, cô không hề gọi đồ ăn mà.
Cô nhận lấy hộp cơm từ robot giao hàng, rồi nhận được cuộc gọi từ nhân viên giao đồ ăn.
Giọng đối phương rất lịch sự, mang theo chút áy náy: “Chào cô Thư, quầy lễ tân không cho phép chúng tôi giao hàng trực tiếp nên chỉ có thể dùng robot giao hàng. Anh Thương muốn nhắn lại rằng đây là lời xin lỗi vì đã thất hứa rời đi trước, hy vọng hợp khẩu vị của cô. Chúc cô dùng bữa ngon miệng. Nếu những ngày tới cô cần gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Túi đựng đồ ăn được thiết kế rất xinh đẹp tỉ mỉ, cầm trên tay có cảm giác nặng trĩu, rõ ràng bên trong không chỉ có một hộp cơm. Logo trên túi là của một nhà hàng tư nhân rất nổi tiếng, trước đây cô từng đến đó ăn một lần cùng Thư Đường Viễn. Nơi này cũng giống như Yến Quy Viện lần trước Thương Thời Chu dẫn cô đến, đây là kiểu nhà hàng khó đặt bàn, càng miễn bàn đến chuyện gọi đồ mang về.
Vậy mà Thương Thời Chu lại có thể dễ dàng đặt được như vậy.
Còn nhanh như vậy.
Nếu cô cứ thế mang về phòng bày ra bàn ăn cũng không ổn, lát nữa Thái Nguyệt Nguyệt về có khi sẽ ngửi thấy mùi thức ăn.
Thư Kiều chần chừ một lát, ánh mắt rơi vào chiếc thẻ phòng mà Thương Thời Chu để lại trước khi đi.
… Cảm giác thật kỳ lạ.
Cô cũng từng nghe qua những tình huống đưa thẻ phòng kiểu này, tiếp theo đó thường là những cảnh tượng đầy mờ ám.
Chỉ có cô, cầm thẻ phòng người ta, đi vào, rồi… ăn đồ ăn mang về.
Vừa có chút chột dạ.
Lại vừa cảm thấy hợp tình hợp lý một cách lạ thường.
Thư Kiều ít khi chụp ảnh đồ ăn.
Nhưng lần này, lần đầu tiên cô cẩn thận bày tất cả các món lên bàn, rồi đứng lên chụp một tấm.
Sau đó gửi cho Thương Thời Chu.
[Mộc Kiều]: Cảm ơn anh.
Cô ăn rất chậm rãi, Thương Thời Chu đặt hẳn sáu món, đầy đủ thịt cá rau củ, còn có một bát canh hầm vô cùng đậm đà ngon miệng.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ rất trong xanh, không một gợn mây, ánh nắng gay gắt nhưng nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh vừa phải. Mặc dù mặt trời chiếu vào chân cô thì cũng không thấy nóng bức khó chịu.
Thương Thời Chu chỉ ở trong căn phòng này một lát, nhiều nhất cũng chỉ rửa tay qua loa, thời gian dừng lại không lâu, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác cả căn phòng đều vương vấn mùi hương của anh.
Như một loại ảo giác kỳ lạ.
Mãi đến khi cô ăn xong, tiếng cười của Thái Nguyệt Nguyệt vang lên từ hành lang. Thương Thời Chu vẫn chưa trả lời cô, có lẽ anh đang trên đường đi, cũng có thể đã đến bệnh viện rồi.
Thư Kiều suy nghĩ một chút, vẫn quyết định gửi thêm một tin nhắn.
[Mộc Kiều]: Tình hình của Kha Dịch thế nào? Anh ấy ổn chứ?
Vẫn chưa có hồi âm.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô cũng không còn thời gian để kiểm tra điện thoại nữa.
Cô thông qua mắt mèo quan sát rất lâu, lén lút rời khỏi phòng của Thương Thời Chu, sang phòng bên cạnh lấy một ít đồ dùng học tập. Sau đó, cũng đến giờ lớp thi đua buổi chiều bắt đầu.
Phòng hội nghị kiểu bậc thang của khách sạn có sức chứa khoảng 150 người. Ngoại trừ khoảng 20 giáo viên dẫn đội của các trường ngồi ở hàng ghế sau, còn lại có hơn 100 học sinh đến tham dự, lấp đầy cả phòng họp.
Người đông như mắc cửi, khu vực ghế ngồi được chia theo từng trường. Khi Thư Kiều bước vào, cô nhìn thấy không ít gương mặt quen thuộc. Cũng có vài bạn cùng lớp, nhưng vì ngoại hình cô quá rực rỡ và có chút lạnh lùng, cộng thêm tính cách không chủ động bắt chuyện, nên sau khi mọi người gật đầu chào hỏi qua loa thì cũng không nói gì thêm.
Cô đã quen quá quen với bầu không khí như vậy từ lâu rồi.
Những ai quen biết cô mới hiểu rằng tính cách cô không tệ, cũng không hề kiêu căng.
Nhưng vẻ ngoài này thực sự khiến quá nhiều người phải e dè -- Cô quá xinh đẹp, thành tích cũng quá mức xuất sắc, hơn nữa không ít người đã từng thấy chiếc xe mà Thư Đường Viễn lái đến đón cô, rõ ràng gia cảnh cũng rất giàu có.
Trông chẳng khác gì một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng khó với tới.
Vẻ ngoài của cô quá nổi bật, khiến cho không ít người từ các trường khác hướng ánh mắt về phía cô. Cũng có người khẽ hỏi thăm tên của cô.
May mà Thư Kiều vốn không thích giao tiếp trong những tình huống như thế này. Cô hít sâu một hơi, mở quyển sổ ghi chép ra. Vừa viết xong tên mình, những lời bàn tán xung quanh không hẹn mà lọt vào tai cô.
"Sao Thư Kiều lại đến đây? Cô ấy đâu phải kiểu học sinh thi đua, có biết gì về thi đua không chứ?"
"Tớ nghe thầy Lưu nói là cô ấy được chủ nhiệm lớp đưa vào, chắc gia đình đã nhờ vả rồi. Nếu không thì với một người không có chút nền tảng nào như cô ấy, làm sao có thể có được một suất trong lớp thi đua này?"
Một loạt tiếng "Ồ…" đầy vẻ đã hiểu rõ vang lên, sau đó, cậu học sinh nam lên tiếng đầu tiên lại tiếp tục: "Thật là lãng phí một suất. Hi vọng là cô ấy đừng có mà không hiểu gì rồi lại phải giả vờ như đã hiểu. Chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm tôi thấy ngượng thay cho cô ấy rồi.”
Ngòi bút của Thư Kiều khựng lại một chút. Cô ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc nhìn thoáng về phía đó.
Đối phương rõ ràng cố tình nói lớn giọng, nên cũng không ngạc nhiên khi bị cô nhìn chằm chằm. Đối diện với ánh mắt của cô, cậu ta còn nhún vai tỏ vẻ không thèm để ý.
Lúc này một nữ sinh ngồi cạnh Thư Kiều khẽ nghiêng người, nhỏ giọng nói với cô: "Cậu đừng để tâm, Lý Nguy Nhiên vốn là một người miệng mồm sắc bén, hơn nữa bạn thân của cậu ta thi rớt, không giành được suất vào lớp thi đua lần này cho nên cậu ta thấy cậu vào mới không nhịn được thấy...”
Thư Kiều thu hồi ánh mắt, khẽ mỉm cười với cô gái bên cạnh: “Cảm ơn cậu, mình không sao.”
Lúc cô không cười ngồi yên tại chỗ thì trông chẳng khác nào một cô gái xinh đẹp siêu cấp lạnh lùng.
Nhưng khi cô cười lên lại như băng tuyết vừa tan, giọng nói ngọt ngào mềm mại, khiến cô gái kia sững sờ trong giây lát.
Những chút xích mích nhỏ thế này cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm xen ngang ngắn ngủi. Lịch học của những ngày tiếp theo rất dày đặc, từng xấp đề thi và tài liệu liên tục được phát xuống, chẳng ai còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác. Rất nhiều người thức trắng đêm trong phòng hội nghị để học, chỉ về phòng ngủ một chút rồi lại quay lại tiếp tục chiến đấu. Trước cửa phòng của các thầy cô hướng dẫn thi đua thường xuyên có hàng dài học sinh xếp hàng chờ đặt câu hỏi.
Thư Kiều cũng không ngoại lệ.
Có vài ngày, cô thậm chí suýt quên bẵng chuyện về Thương Thời Chu. Trước đây đúng là cô chưa từng tiếp xúc với dạng đề thi đua, nhưng chuyện học tập này đều học theo cách suy luận. Ban đầu cô đến đây chỉ với tâm thế quan sát, nhưng khi thật sự ngồi vào ghế, bản tính luôn muốn cố gắng làm tốt nhất mọi việc của cô lại trỗi dậy.
Mỗi ngày đều có những đàn anh đàn chị từng tham gia thi đua khác nhau đến chia sẻ kinh nghiệm.
Thái Nguyệt Nguyệt ở lại ba ngày rồi thu dọn đồ rời đi, căn phòng chỉ còn mình cô ở.
Có cảm giác như căn phòng này là của cô, cả căn phòng bên cạnh cũng là của cô luôn vậy, khá là vi diệu.
Hơn một tuần cứ thế trôi qua. Khi lớp học thi đua sắp kết thúc, Thư Kiều cúi đầu hoàn thành một bộ đề thi đua, đánh dấu lại những câu chưa hiểu rõ. Lúc cô đang bận làm ghi chú thì trong lớp bỗng dưng có chút xôn xao.
Cô không ngẩng đầu lên.
Một giáo viên tằng hắng thử loa rồi lên tiếng: “Hôm nay, người sẽ đến chia sẻ kinh nghiệm với chúng ta là thủ khoa kỳ thi đại học khóa 14 của Trường THPT Bắc Giang 1, đàn anh Thương Thời Chu…”
Giáo viên kia còn chưa dứt lời, cả hội trường đã vang lên tiếng xôn xao và reo hò hiếm thấy.
Không có gì lạ cả, không chỉ riêng ở Trường THPT Bắc Giang 1, mà những câu chuyện huyền thoại gắn liền với cái tên này đã sớm lan truyền khắp các trường cấp ba ở Bắc Giang.
Cô gái ngồi cạnh Thư Kiều hít sâu một hơi: “Sao anh ấy còn đẹp trai hơn cả trong ảnh và lời đồn vậy?”
Rồi lén lút lấy điện thoại ra để chụp hình.
Thư Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mấy cô gái ngồi bên cạnh len lén chọc nhẹ vào cánh tay nhau ở dưới gầm bàn, miệng không cử động thì thầm: “Anh ấy nhìn sang bên này kìa a a a a! Nhưng mà hôm nay tớ chưa gội đầu! Sai lầm quá!”
“Bớt hoang tưởng đi! Anh ấy nhìn thấy cậu thì mới lạ đó! Chẳng qua đây là trường cũ của anh ấy nên lịch sự liếc mắt nhìn các thầy cô và đàn em một chút thôi!”
"Hu hu hu hu hu, tớ không quan tâm! Anh ấy nhất định đã nhìn thấy tớ rồi! Cứu với, sao lại đúng hôm tớ chưa gội đầu thế này chứ!"
Cả lớp cười đùa rôm rả, Thư Kiều cũng không nhịn được mà khẽ cong khóe môi. Nhưng ngay lúc cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lại chạm phải Thương Thời Chu.
Rõ ràng là một hội trường với hàng trăm người, nhưng trong mắt anh dường như chỉ có duy nhất một mình cô.
Dưới ánh đèn rực rỡ, người đàn ông với bờ vai rộng, vòng eo thon và đôi chân dài, lười biếng tựa nửa người vào bục giảng. Trông anh hoàn toàn không có vẻ căng thẳng dù đang đứng trước đám đông, trái lại, cả người toát lên sự thư thái tự nhiên. Một vài lọn tóc mái rủ xuống che khuất ánh mắt, đường nét xương hàm sắc sảo, dường như anh sinh ra đã thuộc về nơi mà mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào.
Sau đó, anh khẽ nhướng mày, mang theo chút vẻ tinh nghịch của một thiếu niên, rồi với tay cầm lấy micro bên cạnh: "Chào mọi người. Tôi không có kinh nghiệm gì để chia sẻ, nhưng có thể trả lời mọi câu hỏi của các bạn."
Không hề có màn giới thiệu bản thân.
Cũng chẳng cần thiết.
Mọi người háo hức đặt câu hỏi, có người cố ý đưa ra những vấn đề hóc búa như muốn thử xem người đàn anh mang dáng vẻ quá mức tùy ý và kiêu ngạo như anh rốt cuộc có thực lực đến đâu. Nhưng tất cả đều bị anh nhẹ nhàng đáp lại một cách trôi chảy.
Bầu không khí dần trở nên sôi động hơn. Những buổi chia sẻ trước đây đa phần chỉ là bài giảng hoặc lời khuyên mang tính cổ vũ, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám trả lời tất cả câu hỏi, không chút né tránh. Cũng vì thế, chủ đề dần đi chệch hướng, từ học tập, giải đề, cuộc sống đại học… rồi cuối cùng đi đến cả chuyện cá nhân của anh.
Có người hỏi: "Đàn anh có phải con lai không ạ?"
"Ừ, có lai một chút, nhưng không nhiều lắm. Bà ngoại tôi là người Nga lớn lên ở Đức."
Thư Kiều đã hiểu.
Mặc dù cô đã nhận ra điều này từ lâu rồi nhưng cô chưa từng dám hỏi. Không ngờ lại biết được trong một hoàn cảnh như thế này.
Lại có một cô gái hoạt bát giơ tay lên: "Anh thật sự sẽ trả lời mọi câu hỏi ạ? Vậy để em hỏi trước, bây giờ đàn anh Thương vẫn còn độc thân chứ? Đã có bạn gái chưa? Nếu chưa, vậy đàn anh thích mẫu con gái như thế nào ạ?"
Tiếng cười vang lên khắp hội trường.
Cũng có rất nhiều ánh mắt mong chờ.
Tim Thư Kiều bất giác đập mạnh.
Thương Thời Chu vẫn không hề bối rối, vẫn giữ dáng vẻ hờ hững như trước: "Vẫn độc thân, chưa có bạn gái."
Tiếng trầm trồ bán tín bán nghi vang lên. Nhưng ngay sau đó, anh chậm rãi ngước mắt, không lệch một phân mà nhìn thẳng vào Thư Kiều, giọng điệu thản nhiên đổi sang đề tài khác: "Nhưng đang theo đuổi."
Tiếng xôn xao bỗng chốc biến thành những tiếng xuýt xoa, pha lẫn chút tiếc nuối và trêu ghẹo. Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt xám xanh vẫn khóa chặt trên người Thư Kiều.
Không ai biết Thương Thời Chu đang nhìn ai.
Nhưng giây phút này, tựa như có một dòng chảy ngầm giữa hai người, không cần ngôn ngữ, không cần ánh mắt truyền đạt, chỉ có những nhịp tim đồng điệu mà thôi.
"Thích kiểu con gái như thế nào à... Trùng hợp thật, dạo trước tôi cũng từng trả lời câu hỏi này một lần." Anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp truyền qua micro, tựa như một sợi dây đàn bị gãy nhẹ: "Đáng tiếc là, sau khi tôi nói xong, cô ấy còn hỏi tôi có muốn cô ấy giới thiệu cho tôi một người không."
Nhịp tim của Thư Kiều càng lúc càng nhanh, cô siết chặt cây bút trong tay, vạch một nét thật mạnh lên trang giấy.
Cả hội trường cười ồ, có người còn đùa: “Không ngờ cũng có người mà đàn anh Thương không theo đuổi được!” Thương Thời Chu cong môi, đẹp trai đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Giữa tiếng ồn ào này, giọng nói của anh vang lên.
“Tôi thích con gái buộc tóc đuôi ngựa, da trắng, mắt đẹp, mặc váy trông rất xinh.”
Những lời Thư Kiều từng nghe qua hôm đó lại được anh lặp lại từng chữ từng chữ một không sót chữ nào ngay dưới ánh đèn flash và trước bao nhiêu người.
Mọi người đều phấn khích reo hò, chỉ riêng Thư Kiều là thấy tim đập như trống, chậm rãi cúi đầu xuống.
Sau khi buổi chia sẻ kết thúc là thời gian nghỉ giải lao ngắn. Rất nhiều học sinh ùa lên bục giảng, nhanh chóng vây kín lấy Thương Thời Chu, bao phủ bóng dáng anh bên trong đám đông.
Trang giấy trước mắt Thư Kiều nhòe đi, cô không thể đọc được dù chỉ một chữ. Cô bạn ngồi bên cạnh vô tình liếc qua, rồi bật cười trêu chọc: “Thư Kiều, cậu không sao chứ? Sao mặt cậu đỏ thế này?”
Cô giật mình như bị bắt quả tang, vội lùi về sau một chút: “A… thật sao? Hình như hơi nóng, tớ đi rửa mặt.”
Sau đó cô vội đứng dậy.
Cô cũng không biết mình nên đi đâu. Cô chỉ bước đi thật nhanh, rời xa đám đông, ồn ào kia, khi rẽ vào một hành lang vắng vẻ không người thì đột nhiên có một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía sau.
Thư Kiều giật mình, nhưng ngay giây tiếp theo, một hơi thở quen thuộc đã bao trùm lấy cô.
Khi bị ép chặt vào cánh cửa, Thư Kiều mới chợt nhận ra cô đã đi một quãng đường dài, vòng vo rất lâu, vậy mà chẳng hiểu sao lại đúng lúc đi đến cửa bên của phòng hội nghị.
Cửa đã khóa, nhưng chỉ cách một cánh cửa này thôi, bên trong vẫn là những gương mặt quen thuộc, là thầy cô, là bạn học. Thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng bước chân phía bên kia đang tiến lại gần rồi dừng ngay sau cánh cửa, hình như là hai giáo viên của một trường nào đó đang trò chuyện, họ có chút cảm thán tuổi trẻ thật đẹp.
Ánh mắt nóng bỏng phủ xuống người cô, Thư Kiều không dám ngẩng đầu, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ bẫng, nhưng nhiệt độ cơ thể thì lại càng lúc càng tăng lên.
Người đàn ông từng đứng dưới ánh đèn sân khấu, đối diện với bao nhiêu ánh nhìn ngưỡng mộ, giờ đây lại chỉ cách cô một bước chân, anh chống một tay lên cửa, phong tỏa tất cả đường thoát của cô.
Giọng anh trầm ấm mà dịu dàng, mang theo chút ý cười.
“Thư Kiều, đã lâu không gặp, tôi rất nhớ cô.”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 21
10.0/10 từ 11 lượt.