Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 22
246@-
Nói cái gì mà lâu rồi không gặp.
Rõ ràng mới chỉ một tuần mà thôi.
Lưng của Thư Kiều dựa vào cánh cửa, âm thanh huyên náo từ phía bên kia ngày càng rõ ràng.
Nhưng rõ ràng hơn cả là hơi thở của người trước mặt.
Và cả nhịp tim vừa mới ổn định lại đã một lần nữa dậy sóng của cô.
Rõ ràng trong lòng đang thầm oán trách lời anh ta nói, nhưng khi mở miệng, giọng cô lại nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "…Ừ, lâu rồi không gặp."
"Cô cũng thấy lâu sao?" Anh bỗng bật cười.
Thư Kiều nghẹn lời, vô thức ngước mắt nhìn anh.
Lâu hay không lâu…
Trong lớp thi đua, toàn bộ thời gian của cô đều bị nhét đầy, gần như chạm mốc thành tích 7/24 giờ không ngừng nghỉ. Sáng sớm khi rửa mặt, cô còn phát hiện đã cô lại có quầng thâm mắt, thứ mà lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện trên mặt cô.
Cẩn thận ngẫm lại thì bởi vì cô đã tự học trước khá nhiều nội dung đại học, nên với cô, kiến thức cấp ba bây giờ chỉ là ôn lại mà thôi. Cũng đã rất lâu rồi cô chưa từng học hành căng thẳng đến vậy.
Trong tình cảnh này, nếu nói rằng cô có thời gian để nghĩ về Thương Thời Chu, thì đúng là không có.
Nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn không có.
Ví dụ như khi lướt WeChat, cô sẽ thấy đoạn hội thoại giữa hai người dừng lại ở câu hỏi cuối cùng của mình, mà không có thêm hồi âm nào nữa. Rồi cô sẽ tiện thể nghĩ xem, bây giờ anh ta đang làm gì.
Có phải đang ở giữa những tiếng ồn ào, dùng ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc bén nắm chặt vô lăng, lướt qua từng khúc cua một.
Hoặc là.
Dù Thương Thời Chu chưa từng chủ động liên lạc với cô, nhưng nhà hàng đó thỉnh thoảng vẫn gửi đồ ăn đến cho cô.
Rất ngon.
Chỉ có điều rõ ràng Thái Nguyệt Nguyệt đã đi rồi, nhưng mỗi lần ăn cô vẫn không khống chế được mà đi đến phòng của Thương Thời Chu.
Như thể làm vậy thì sẽ bớt chột dạ hơn.
Cô không biết rằng vào khoảnh khắc đôi gò má của mình ửng đỏ, trong mắt ánh lên vẻ né tránh và thẹn thùng, mọi lớp gai nhọn quanh người cô đều rơi xuống, trông chẳng khác nào một chú nai nhỏ giữa rừng sâu.
Làm người ta chỉ muốn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại ấy.
Vào khoảnh khắc này, câu trả lời đã không còn quan trọng nữa.
Biểu cảm của cô đã nói lên tất cả.
Thương Thời Chu nghĩ vậy, cũng làm như vậy.
Hơi ấm phủ l*n đ*nh đầu, rồi men theo mái tóc dài của cô mà trượt xuống. Anh tiện tay tháo sợi dây buộc tóc đơn giản của cô ra.
Mái tóc dài xõa xuống.
Thư Kiều bị kéo khỏi dòng suy nghĩ có chút chột dạ lúc nãy, khẽ kêu lên trừng mắt nhìn anh: "Anh làm gì vậy!"
Giọng cô vốn dĩ đã mềm mại.
Lúc này, ngữ điệu ấy càng giống như đang làm nũng hơn là đang trách móc.
Vừa rồi dưới ánh đèn sân khấu, khoảng cách xa như vậy khiến cô không nhìn rõ.
Giờ đây, khi anh đứng ngay trước mặt, cô mới nhìn kỹ được vẻ mệt mỏi thoáng ẩn hiện trên lông mày và khóe mắt của anh.
Nhưng đôi mắt anh vốn đã sâu thẳm, trạng thái mệt mỏi này không những không làm anh trông có vẻ uể oải, mà còn khiến anh trông lạnh lùng hơn, thêm chút kiêu ngạo khiến người khác khó mà tiếp cận.
Có lẽ chính nhờ khí chất này mà anh mới có thể nhanh chóng thoát khỏi đám đông như vậy.
Thế nhưng, người con trai toát lên vẻ xa cách ấy giờ đây lại ngang ngược chặn trước mặt cô như vậy.
Hai loại khí chất đối lập cùng tồn tại trên người anh, như thể có một nguyên tắc nào đó bị phá vỡ một cách thô bạo, khiến lòng người rối bời.
Thương Thời Chu tùy ý đeo sợi dây buộc tóc lên cổ tay, sau đó vươn ngón tay vén một lọn tóc bên má cô, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay.
"Vừa nãy nói vậy có vẻ cũng không đúng lắm." Anh bỗng trầm giọng nói: "Như thế này cũng thích."
Ánh mắt Thư Kiều khẽ dao động, cô dời tầm mắt, cố chuyển chủ đề: Chuyện của anh… sao rồi?"
Lần trước anh nói còn mười tám ngày.
Tính toán đến bây giờ, cũng chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa.
Thương Thời Chu lại thuận theo câu chuyện trước đó mà tiếp lời: "Có nhớ tôi không?"
Thư Kiều: "Kha Dịch thế nào rồi? Đã xuất viện chưa? Có kịp tham gia thi đấu không?"
Thương Thời Chu nhìn cô với vẻ mặt cười như không cười: "Tôi đang đứng ngay đây rồi mà cô còn muốn quan tâm người khác trước mặt tôi à?"
Thư Kiều vô thức buột miệng: "Tôi quan tâm người khác chẳng phải cũng là vì quan tâm…"
Anh.
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, cô đã bắt gặp ánh mắt mang theo chút trêu chọc của Thương Thời Chu.
Lập tức im bặt.
Nguy hiểm thật, suýt nữa thì mắc bẫy của anh rồi!
Thương Thời Chu bật cười, tiện thể giơ tay khẽ chạm vào chóp mũi cô: “Thừa nhận một chút khó đến vậy sao?”
Anh nói mơ hồ như thế, vừa hay để Thư Kiều giả vờ ngốc nghếch: “Thừa nhận cái gì?”
Thương Thời Chu vẫn giữ nguyên vẻ mặt ung dung, hơi nghiêng người nhường lối, lười nhác tựa vào tường: “Cũng chẳng có gì, cậu ấy ra viện rồi. Nhưng bác sĩ dặn không được vận động, nhất là những hoạt động cường độ cao.”
Thư Kiều sực hiểu ra, anh đang trả lời câu hỏi trước đó của cô.
Môn đua xe địa hình, không thể nói là vận động mạnh mà phải gọi là thể thao mạo hiểm mới đúng.
Dù cho hoa tiêu chỉ ngồi ở ghế phụ suốt chặng đua, thoạt nhìn thì như chẳng có hoạt động thể lực nào đáng kể, nhưng chỉ riêng việc ngồi trên một chiếc xe di chuyển với tốc độ cao như vậy đã là một thử thách tiêu hao thể lực cực lớn.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Có hoa tiêu dự bị không?” Thư Kiều nhíu mày. “Bây giờ thay hoa tiêu có còn kịp không?”
“Không có gì cả.” Thương Thời Chu nhướng mày đầy thờ ơ: “Một mình tôi cũng có thể chạy được.”
Lời này ý nghĩa đã quá rõ ràng.
Nếu không phải không còn lựa chọn nào khác, chẳng có tay đua nào lại chọn thi đấu một mình cả.
Trong lòng Thư Kiều cũng thầm mắng Kha Dịch vài câu.
Bình thường thích gây chuyện thì thôi đi, nhưng vào thời điểm này, đã phẫu thuật xong rồi mà vẫn không chịu ngoan ngoãn hơn chút nào.
Cô còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đã kết thúc. Tiếng chuông điện tử vang lên báo hiệu lớp học của ban thi đua sắp bắt đầu.
Thương Thời Chu hơi hất cằm về phía cô: “Mau đi đi, đừng để trễ. Tôi chỉ ghé qua xem cô một chút, cũng nên đi rồi.”
Thư Kiều “ồ” một tiếng, bước đi hai bước, bỗng khựng lại.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác thôi thúc mãnh liệt.
Đó là một cảm giác mãnh liệt, lấn át hoàn toàn cuộc sống tuân theo quy tắc và rập khuôn trước đây của cô, phá vỡ mọi giới hạn rồi bùng nổ, điên cuồng sinh trưởng.
Vì vậy, cô ấy dừng lại trong chốc lát, rồi xoay người lại trong ánh mắt mang chút nghi hoặc của Thương Thời Chu.
“Anh thấy tôi có được không?”
*
Thương Thời Chu không ngờ rằng Thư Kiều lại nghiêm túc.
Không có hoa tiêu, đôi khi anh không thể ứng phó kịp với những tình huống bất ngờ, vì vậy anh phải tự làm quen với tình trạng đường xá hơn nữa, để giảm thiểu mọi khả năng xảy ra sự cố. Vì lý do đó, những ngày gần đây anh đã điên cuồng luyện lái xe. Nếu không phải vì đã hứa trước với thầy Lưu, còn được dùng một căn phòng miễn phí, quan trọng nhất là muốn đến gặp Thư Kiều… có lẽ ngay cả thời gian nhìn điện thoại anh cũng chẳng có.
Lớp thi đua đã gần kết thúc, buổi chiều ngày Thương Thời Chu rời đi chính là kỳ kiểm tra kết thúc khóa học.
Tổng cộng chỉ có hơn một trăm học sinh, số lượng giáo viên cũng không ít. Ba tiếng đồng hồ là thi xong, mọi người nghỉ ngơi chưa đầy hai mươi phút, điểm số đã được công bố.
Dù không có xếp hạng cụ thể, nhưng điểm số đều được công khai trước mặt mọi người. Với bộ não của đám học sinh trong lớp thi đua này, chỉ cần nghe qua một lượt là có thể xác định ngay vị trí của mình, cũng như biết được top 10 gồm những ai.
Người trước đây từng mỉa mai Thư Kiều, Lý Nguy Nhiên, lần này làm bài khá tốt, tính ra có thể xếp vào khoảng hạng bốn mươi mấy. Nếu có thể duy trì phong độ trong kỳ thi chính thức, suất tuyển thẳng năm nay của cậu ta chắc chắn không có vấn đề gì.
Sau đó, cậu ta hơi nghiêng đầu, chờ nghe điểm số của Thư Kiều.
Mấy ngày nay, cậu ta cũng không phải không thấy Thư Kiều chăm chỉ học tập, nhưng những học sinh có thể vào lớp thi đua, ai mà không dốc hết sức mình để cố gắng.
Ở nơi này, nỗ lực thậm chí còn chưa đủ để có một tấm vé thông hành.
Cậu ta muốn xem thử, cái người đã chiếm suất của anh em tốt của cậu ta rốt cuộc có thể đạt được bao nhiêu điểm.
Nghĩ vậy, cậu ta cười khẩy một tiếng: “Đề lần này khó ghê đấy, không biết người nào đó có làm nổi không nữa. Dù sao thì, thi đua không phải cứ vùi đầu làm đề mỗi ngày hay dựa vào thông minh là được.”
Đúng lúc thầy giáo trên bục giảng đọc đến tên Thư Kiều.
Công bố điểm số.
Sau đó, Lý Nguy Nhiên nghe thấy, mỗi môn của Thư Kiều đều cao hơn cậu ta.
Hơn nữa không chỉ cao hơn ba điểm, năm điểm.
Nó gây ra một trận xôn xao nhỏ, khiến học sinh từ các trường khác cũng phải ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía Trường THPT Bắc Giang 1.
Thư Kiều đứng dậy đi lấy bài thi, phía sau vang lên những tiếng bàn tán.
“Trong tất cả điểm số nghe được đến giờ, đây là cao nhất rồi phải không?”
“Tôi ít hơn tận mười sáu điểm, còn cậu?”
“Tôi là người đứng đầu trường mình đấy, cũng kém chín điểm. Mà trước đây chẳng phải nghe nói cô ấy không phải ở lớp thi đua, chỉ được nhét vào đây để giữ vững thành tích thi đại học sao? Sao kết quả lại được điểm cao thế này? Đùa ai vậy?”
“Ai biết có phải Trường THPT Bắc Giang 1 cố tình tạo hiệu ứng gây tiếng vang không, nhìn xem, chẳng phải hiệu quả đạt được rồi sao?”
Người tích cực lan truyền tin đồn Thư Kiều là học sinh vô dụng chuyển lớp - Lý Nguy Nhiên: “……”
Trước đây cậu ta từng nghe nói khóa 14 có một đàn anh, chính là người đã đến chia sẻ kinh nghiệm trong buổi tọa đàm, cũng từng vào học ké lớp thi đua. Kết quả, người đó lại có thiên phú xuất sắc, dễ dàng đánh bại những học sinh khác chỉ trong chớp mắt.
Sao chớp mắt một cái, cậu ta cũng gặp được một thiên tài học siêu giỏi kiểu này vậy?!
Thư Kiều không có thời gian để ý đến tâm lý phức tạp và ánh mắt khó tả của Lý Nguy Nhiên.
Rốt cuộc chuyện đứng nhất hay nhì cũng không quan trọng với cô. Điểm số trên bài thi và quá trình làm bài đã đạt đúng kỳ vọng của cô, thế là đủ rồi.
Cô chụp lại điểm số gửi cho Lộ Trình để báo cáo kết quả, sau đó không thèm nghe phần chữa bài thi mà trực tiếp đi thu dọn đồ đạc, trả lại thẻ phòng cho thầy Lưu.
Ban đầu, thầy Lưu cũng có chung suy nghĩ với Lý Nguy Nhiên.
Không ngờ rằng Thư Kiều lại đạt điểm cao đến vậy, đúng là giúp người giáo viên phụ trách đoàn Trường THPT Bắc Giang 1 như thầy nở mày nở mặt.
Lúc nhìn thấy Thư Kiều, từng nếp nhăn trên gương mặt thầy Lưu đều giãn ra: “Em thể hiện rất tốt, kỳ sau em có muốn tham gia đội thi đua của trường không? Tuy có thể sẽ hơi vất vả, nhưng có thêm một con đường cũng không phải chuyện xấu.”
Thư Kiều suy nghĩ một chút, không từ chối: “Dạ cũng được.”
Thầy Lưu vô cùng hài lòng, tất nhiên cũng không để ý việc cô rời đi sớm, lập tức đi sắp xếp thủ tục đăng ký thi đua cho cô.
Thư Kiều đến đây chỉ mang theo một chiếc túi, khi rời đi cũng không nhiều hơn.
Cô không quay lại trường.
Mà trực tiếp xách túi lên chuyến xe đến núi Lê Đài.
Cô đã tìm hiểu rồi.
Hoa tiêu không cần bằng lái, chỉ cần đội đua nộp đơn xin tham gia khóa đào tạo lên Liên đoàn Ô tô một tuần trước giải đấu. Nếu vượt qua, sẽ có thể nhận được giấy phép hoa tiêu.
Thời gian vừa khớp.
Chỉ cần Thương Thời Chu đồng ý tiến cử cô, thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Cô không nhắn tin cho Thương Thời Chu mà đứng đợi ngay bên đường, nơi cô và anh gặp nhau lần đầu tiên.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, một tiếng gầm rú vang lên, mạnh mẽ hơn bất kỳ âm thanh nào Thư Kiều từng nghe trước đó. Ở đằng xa, bụi đất bốc lên như một trận thác đổ.
Rồi một tiếng phanh gấp quen thuộc vang lên.
Vài giây sau, cửa ghế lái bật mở.
Đây là lần đầu tiên Thư Kiều thấy Thương Thời Chu trong bộ đồ đua xe.
Anh đưa tay tháo mũ bảo hiểm, tóc trước trán hơi ẩm giống như lần đầu gặp mặt. Ánh nắng chiếu xuống người anh, phác họa nên một dáng hình cao lớn và mạnh mẽ.
Về sau, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc này, điều còn đọng lại trong ký ức Thư Kiều là vẻ mặt ngỡ ngàng của anh dưới ánh mặt trời.
Còn Thương Thời Chu thì nói rằng, cô đứng đó, mái tóc dài bị gió thổi tung, thậm chí che mất nửa khuôn mặt. Anh cũng nhớ hôm ấy nắng rất rực rỡ, nhưng khi cô cười, trong mắt anh không còn chỗ cho bất kỳ thứ gì khác.
Thư Kiều đưa tay lên, buộc mái tóc dài lên cao thành kiểu đuôi ngựa.
Lúc trước, khi cô hỏi anh: “Anh thấy tôi có được không?”, rõ ràng anh đã hiểu ý, vậy mà vẫn cười đùa thiếu đứng đắn: “Cô đang nói đến chuyện làm bạn gái tôi à?”
Khi đó, cô trừng mắt lườm anh một cái, rồi tức tối bỏ đi.
Nhưng bây giờ, cô đối diện với ánh mắt thực sự kinh ngạc của anh: “Tôi đã xin lộ trình từ Kha Dịch rồi.”
Rồi cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Muốn thử một chút không?”
Muốn để cô thử làm hoa tiêu của anh.
Cũng như làm bạn gái của anh sao.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Nói cái gì mà lâu rồi không gặp.
Rõ ràng mới chỉ một tuần mà thôi.
Lưng của Thư Kiều dựa vào cánh cửa, âm thanh huyên náo từ phía bên kia ngày càng rõ ràng.
Nhưng rõ ràng hơn cả là hơi thở của người trước mặt.
Và cả nhịp tim vừa mới ổn định lại đã một lần nữa dậy sóng của cô.
Rõ ràng trong lòng đang thầm oán trách lời anh ta nói, nhưng khi mở miệng, giọng cô lại nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "…Ừ, lâu rồi không gặp."
"Cô cũng thấy lâu sao?" Anh bỗng bật cười.
Thư Kiều nghẹn lời, vô thức ngước mắt nhìn anh.
Lâu hay không lâu…
Trong lớp thi đua, toàn bộ thời gian của cô đều bị nhét đầy, gần như chạm mốc thành tích 7/24 giờ không ngừng nghỉ. Sáng sớm khi rửa mặt, cô còn phát hiện đã cô lại có quầng thâm mắt, thứ mà lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện trên mặt cô.
Cẩn thận ngẫm lại thì bởi vì cô đã tự học trước khá nhiều nội dung đại học, nên với cô, kiến thức cấp ba bây giờ chỉ là ôn lại mà thôi. Cũng đã rất lâu rồi cô chưa từng học hành căng thẳng đến vậy.
Trong tình cảnh này, nếu nói rằng cô có thời gian để nghĩ về Thương Thời Chu, thì đúng là không có.
Nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn không có.
Ví dụ như khi lướt WeChat, cô sẽ thấy đoạn hội thoại giữa hai người dừng lại ở câu hỏi cuối cùng của mình, mà không có thêm hồi âm nào nữa. Rồi cô sẽ tiện thể nghĩ xem, bây giờ anh ta đang làm gì.
Có phải đang ở giữa những tiếng ồn ào, dùng ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc bén nắm chặt vô lăng, lướt qua từng khúc cua một.
Hoặc là.
Dù Thương Thời Chu chưa từng chủ động liên lạc với cô, nhưng nhà hàng đó thỉnh thoảng vẫn gửi đồ ăn đến cho cô.
Rất ngon.
Chỉ có điều rõ ràng Thái Nguyệt Nguyệt đã đi rồi, nhưng mỗi lần ăn cô vẫn không khống chế được mà đi đến phòng của Thương Thời Chu.
Như thể làm vậy thì sẽ bớt chột dạ hơn.
Cô không biết rằng vào khoảnh khắc đôi gò má của mình ửng đỏ, trong mắt ánh lên vẻ né tránh và thẹn thùng, mọi lớp gai nhọn quanh người cô đều rơi xuống, trông chẳng khác nào một chú nai nhỏ giữa rừng sâu.
Làm người ta chỉ muốn đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại ấy.
Vào khoảnh khắc này, câu trả lời đã không còn quan trọng nữa.
Biểu cảm của cô đã nói lên tất cả.
Thương Thời Chu nghĩ vậy, cũng làm như vậy.
Hơi ấm phủ l*n đ*nh đầu, rồi men theo mái tóc dài của cô mà trượt xuống. Anh tiện tay tháo sợi dây buộc tóc đơn giản của cô ra.
Mái tóc dài xõa xuống.
Thư Kiều bị kéo khỏi dòng suy nghĩ có chút chột dạ lúc nãy, khẽ kêu lên trừng mắt nhìn anh: "Anh làm gì vậy!"
Giọng cô vốn dĩ đã mềm mại.
Lúc này, ngữ điệu ấy càng giống như đang làm nũng hơn là đang trách móc.
Vừa rồi dưới ánh đèn sân khấu, khoảng cách xa như vậy khiến cô không nhìn rõ.
Giờ đây, khi anh đứng ngay trước mặt, cô mới nhìn kỹ được vẻ mệt mỏi thoáng ẩn hiện trên lông mày và khóe mắt của anh.
Nhưng đôi mắt anh vốn đã sâu thẳm, trạng thái mệt mỏi này không những không làm anh trông có vẻ uể oải, mà còn khiến anh trông lạnh lùng hơn, thêm chút kiêu ngạo khiến người khác khó mà tiếp cận.
Có lẽ chính nhờ khí chất này mà anh mới có thể nhanh chóng thoát khỏi đám đông như vậy.
Thế nhưng, người con trai toát lên vẻ xa cách ấy giờ đây lại ngang ngược chặn trước mặt cô như vậy.
Hai loại khí chất đối lập cùng tồn tại trên người anh, như thể có một nguyên tắc nào đó bị phá vỡ một cách thô bạo, khiến lòng người rối bời.
Thương Thời Chu tùy ý đeo sợi dây buộc tóc lên cổ tay, sau đó vươn ngón tay vén một lọn tóc bên má cô, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay.
"Vừa nãy nói vậy có vẻ cũng không đúng lắm." Anh bỗng trầm giọng nói: "Như thế này cũng thích."
Ánh mắt Thư Kiều khẽ dao động, cô dời tầm mắt, cố chuyển chủ đề: Chuyện của anh… sao rồi?"
Lần trước anh nói còn mười tám ngày.
Tính toán đến bây giờ, cũng chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa.
Thương Thời Chu lại thuận theo câu chuyện trước đó mà tiếp lời: "Có nhớ tôi không?"
Thư Kiều: "Kha Dịch thế nào rồi? Đã xuất viện chưa? Có kịp tham gia thi đấu không?"
Thương Thời Chu nhìn cô với vẻ mặt cười như không cười: "Tôi đang đứng ngay đây rồi mà cô còn muốn quan tâm người khác trước mặt tôi à?"
Thư Kiều vô thức buột miệng: "Tôi quan tâm người khác chẳng phải cũng là vì quan tâm…"
Anh.
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, cô đã bắt gặp ánh mắt mang theo chút trêu chọc của Thương Thời Chu.
Lập tức im bặt.
Nguy hiểm thật, suýt nữa thì mắc bẫy của anh rồi!
Thương Thời Chu bật cười, tiện thể giơ tay khẽ chạm vào chóp mũi cô: “Thừa nhận một chút khó đến vậy sao?”
Anh nói mơ hồ như thế, vừa hay để Thư Kiều giả vờ ngốc nghếch: “Thừa nhận cái gì?”
Thương Thời Chu vẫn giữ nguyên vẻ mặt ung dung, hơi nghiêng người nhường lối, lười nhác tựa vào tường: “Cũng chẳng có gì, cậu ấy ra viện rồi. Nhưng bác sĩ dặn không được vận động, nhất là những hoạt động cường độ cao.”
Thư Kiều sực hiểu ra, anh đang trả lời câu hỏi trước đó của cô.
Môn đua xe địa hình, không thể nói là vận động mạnh mà phải gọi là thể thao mạo hiểm mới đúng.
Dù cho hoa tiêu chỉ ngồi ở ghế phụ suốt chặng đua, thoạt nhìn thì như chẳng có hoạt động thể lực nào đáng kể, nhưng chỉ riêng việc ngồi trên một chiếc xe di chuyển với tốc độ cao như vậy đã là một thử thách tiêu hao thể lực cực lớn.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Có hoa tiêu dự bị không?” Thư Kiều nhíu mày. “Bây giờ thay hoa tiêu có còn kịp không?”
“Không có gì cả.” Thương Thời Chu nhướng mày đầy thờ ơ: “Một mình tôi cũng có thể chạy được.”
Lời này ý nghĩa đã quá rõ ràng.
Nếu không phải không còn lựa chọn nào khác, chẳng có tay đua nào lại chọn thi đấu một mình cả.
Trong lòng Thư Kiều cũng thầm mắng Kha Dịch vài câu.
Bình thường thích gây chuyện thì thôi đi, nhưng vào thời điểm này, đã phẫu thuật xong rồi mà vẫn không chịu ngoan ngoãn hơn chút nào.
Cô còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đã kết thúc. Tiếng chuông điện tử vang lên báo hiệu lớp học của ban thi đua sắp bắt đầu.
Thương Thời Chu hơi hất cằm về phía cô: “Mau đi đi, đừng để trễ. Tôi chỉ ghé qua xem cô một chút, cũng nên đi rồi.”
Thư Kiều “ồ” một tiếng, bước đi hai bước, bỗng khựng lại.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác thôi thúc mãnh liệt.
Đó là một cảm giác mãnh liệt, lấn át hoàn toàn cuộc sống tuân theo quy tắc và rập khuôn trước đây của cô, phá vỡ mọi giới hạn rồi bùng nổ, điên cuồng sinh trưởng.
Vì vậy, cô ấy dừng lại trong chốc lát, rồi xoay người lại trong ánh mắt mang chút nghi hoặc của Thương Thời Chu.
“Anh thấy tôi có được không?”
*
Thương Thời Chu không ngờ rằng Thư Kiều lại nghiêm túc.
Không có hoa tiêu, đôi khi anh không thể ứng phó kịp với những tình huống bất ngờ, vì vậy anh phải tự làm quen với tình trạng đường xá hơn nữa, để giảm thiểu mọi khả năng xảy ra sự cố. Vì lý do đó, những ngày gần đây anh đã điên cuồng luyện lái xe. Nếu không phải vì đã hứa trước với thầy Lưu, còn được dùng một căn phòng miễn phí, quan trọng nhất là muốn đến gặp Thư Kiều… có lẽ ngay cả thời gian nhìn điện thoại anh cũng chẳng có.
Lớp thi đua đã gần kết thúc, buổi chiều ngày Thương Thời Chu rời đi chính là kỳ kiểm tra kết thúc khóa học.
Tổng cộng chỉ có hơn một trăm học sinh, số lượng giáo viên cũng không ít. Ba tiếng đồng hồ là thi xong, mọi người nghỉ ngơi chưa đầy hai mươi phút, điểm số đã được công bố.
Dù không có xếp hạng cụ thể, nhưng điểm số đều được công khai trước mặt mọi người. Với bộ não của đám học sinh trong lớp thi đua này, chỉ cần nghe qua một lượt là có thể xác định ngay vị trí của mình, cũng như biết được top 10 gồm những ai.
Người trước đây từng mỉa mai Thư Kiều, Lý Nguy Nhiên, lần này làm bài khá tốt, tính ra có thể xếp vào khoảng hạng bốn mươi mấy. Nếu có thể duy trì phong độ trong kỳ thi chính thức, suất tuyển thẳng năm nay của cậu ta chắc chắn không có vấn đề gì.
Sau đó, cậu ta hơi nghiêng đầu, chờ nghe điểm số của Thư Kiều.
Mấy ngày nay, cậu ta cũng không phải không thấy Thư Kiều chăm chỉ học tập, nhưng những học sinh có thể vào lớp thi đua, ai mà không dốc hết sức mình để cố gắng.
Ở nơi này, nỗ lực thậm chí còn chưa đủ để có một tấm vé thông hành.
Cậu ta muốn xem thử, cái người đã chiếm suất của anh em tốt của cậu ta rốt cuộc có thể đạt được bao nhiêu điểm.
Nghĩ vậy, cậu ta cười khẩy một tiếng: “Đề lần này khó ghê đấy, không biết người nào đó có làm nổi không nữa. Dù sao thì, thi đua không phải cứ vùi đầu làm đề mỗi ngày hay dựa vào thông minh là được.”
Đúng lúc thầy giáo trên bục giảng đọc đến tên Thư Kiều.
Công bố điểm số.
Sau đó, Lý Nguy Nhiên nghe thấy, mỗi môn của Thư Kiều đều cao hơn cậu ta.
Hơn nữa không chỉ cao hơn ba điểm, năm điểm.
Nó gây ra một trận xôn xao nhỏ, khiến học sinh từ các trường khác cũng phải ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía Trường THPT Bắc Giang 1.
Thư Kiều đứng dậy đi lấy bài thi, phía sau vang lên những tiếng bàn tán.
“Trong tất cả điểm số nghe được đến giờ, đây là cao nhất rồi phải không?”
“Tôi ít hơn tận mười sáu điểm, còn cậu?”
“Tôi là người đứng đầu trường mình đấy, cũng kém chín điểm. Mà trước đây chẳng phải nghe nói cô ấy không phải ở lớp thi đua, chỉ được nhét vào đây để giữ vững thành tích thi đại học sao? Sao kết quả lại được điểm cao thế này? Đùa ai vậy?”
“Ai biết có phải Trường THPT Bắc Giang 1 cố tình tạo hiệu ứng gây tiếng vang không, nhìn xem, chẳng phải hiệu quả đạt được rồi sao?”
Người tích cực lan truyền tin đồn Thư Kiều là học sinh vô dụng chuyển lớp - Lý Nguy Nhiên: “……”
Trước đây cậu ta từng nghe nói khóa 14 có một đàn anh, chính là người đã đến chia sẻ kinh nghiệm trong buổi tọa đàm, cũng từng vào học ké lớp thi đua. Kết quả, người đó lại có thiên phú xuất sắc, dễ dàng đánh bại những học sinh khác chỉ trong chớp mắt.
Sao chớp mắt một cái, cậu ta cũng gặp được một thiên tài học siêu giỏi kiểu này vậy?!
Thư Kiều không có thời gian để ý đến tâm lý phức tạp và ánh mắt khó tả của Lý Nguy Nhiên.
Rốt cuộc chuyện đứng nhất hay nhì cũng không quan trọng với cô. Điểm số trên bài thi và quá trình làm bài đã đạt đúng kỳ vọng của cô, thế là đủ rồi.
Cô chụp lại điểm số gửi cho Lộ Trình để báo cáo kết quả, sau đó không thèm nghe phần chữa bài thi mà trực tiếp đi thu dọn đồ đạc, trả lại thẻ phòng cho thầy Lưu.
Ban đầu, thầy Lưu cũng có chung suy nghĩ với Lý Nguy Nhiên.
Không ngờ rằng Thư Kiều lại đạt điểm cao đến vậy, đúng là giúp người giáo viên phụ trách đoàn Trường THPT Bắc Giang 1 như thầy nở mày nở mặt.
Lúc nhìn thấy Thư Kiều, từng nếp nhăn trên gương mặt thầy Lưu đều giãn ra: “Em thể hiện rất tốt, kỳ sau em có muốn tham gia đội thi đua của trường không? Tuy có thể sẽ hơi vất vả, nhưng có thêm một con đường cũng không phải chuyện xấu.”
Thư Kiều suy nghĩ một chút, không từ chối: “Dạ cũng được.”
Thầy Lưu vô cùng hài lòng, tất nhiên cũng không để ý việc cô rời đi sớm, lập tức đi sắp xếp thủ tục đăng ký thi đua cho cô.
Thư Kiều đến đây chỉ mang theo một chiếc túi, khi rời đi cũng không nhiều hơn.
Cô không quay lại trường.
Mà trực tiếp xách túi lên chuyến xe đến núi Lê Đài.
Cô đã tìm hiểu rồi.
Hoa tiêu không cần bằng lái, chỉ cần đội đua nộp đơn xin tham gia khóa đào tạo lên Liên đoàn Ô tô một tuần trước giải đấu. Nếu vượt qua, sẽ có thể nhận được giấy phép hoa tiêu.
Thời gian vừa khớp.
Chỉ cần Thương Thời Chu đồng ý tiến cử cô, thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Cô không nhắn tin cho Thương Thời Chu mà đứng đợi ngay bên đường, nơi cô và anh gặp nhau lần đầu tiên.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, một tiếng gầm rú vang lên, mạnh mẽ hơn bất kỳ âm thanh nào Thư Kiều từng nghe trước đó. Ở đằng xa, bụi đất bốc lên như một trận thác đổ.
Rồi một tiếng phanh gấp quen thuộc vang lên.
Vài giây sau, cửa ghế lái bật mở.
Đây là lần đầu tiên Thư Kiều thấy Thương Thời Chu trong bộ đồ đua xe.
Anh đưa tay tháo mũ bảo hiểm, tóc trước trán hơi ẩm giống như lần đầu gặp mặt. Ánh nắng chiếu xuống người anh, phác họa nên một dáng hình cao lớn và mạnh mẽ.
Về sau, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc này, điều còn đọng lại trong ký ức Thư Kiều là vẻ mặt ngỡ ngàng của anh dưới ánh mặt trời.
Còn Thương Thời Chu thì nói rằng, cô đứng đó, mái tóc dài bị gió thổi tung, thậm chí che mất nửa khuôn mặt. Anh cũng nhớ hôm ấy nắng rất rực rỡ, nhưng khi cô cười, trong mắt anh không còn chỗ cho bất kỳ thứ gì khác.
Thư Kiều đưa tay lên, buộc mái tóc dài lên cao thành kiểu đuôi ngựa.
Lúc trước, khi cô hỏi anh: “Anh thấy tôi có được không?”, rõ ràng anh đã hiểu ý, vậy mà vẫn cười đùa thiếu đứng đắn: “Cô đang nói đến chuyện làm bạn gái tôi à?”
Khi đó, cô trừng mắt lườm anh một cái, rồi tức tối bỏ đi.
Nhưng bây giờ, cô đối diện với ánh mắt thực sự kinh ngạc của anh: “Tôi đã xin lộ trình từ Kha Dịch rồi.”
Rồi cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Muốn thử một chút không?”
Muốn để cô thử làm hoa tiêu của anh.
Cũng như làm bạn gái của anh sao.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 22
10.0/10 từ 11 lượt.