Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 20
242@-
Tô Ninh Phỉ ở bờ biển bên kia cười to xong rồi đi ngủ.
Nhưng Thư Kiều lại không thể nào ngủ được.
Cô nhìn điện thoại ngẩn người một lúc.
Như vậy tính ra đúng là cô hiểu lầm Thương Thời Chu rồi.
Nhưng mà cứ vì một chút cảm xúc đơn phương không thể diễn tả thành lời, lại đột ngột xuất hiện không đầu không đuôi, hình như cũng chỉ có thể để nó lắng đọng lại thành một câu hỏi không có lời giải đáp cho một mình cô.
Còn có chút xấu hổ nữa.
Nhưng cũng không phải chỉ có xấu hổ thôi.
Nói đến cùng thì Thương Thời Chu là loại người như thế nào thì có liên quan gì đến cô chứ?
Vì sao cô lại để ý đến thế?
Chính cái sự để ý kia mới là nguồn cơn khiến những cảm xúc đó nảy sinh.
Bởi vì cho dù cô đã biết đây chỉ là một lần hiểu lầm đơn phương thì trong lòng cô vẫn cứ cảm thấy nặng nề.
Bắt đầu từ khi nghe được chuyện liên quan đến Thái Nguyệt Nguyệt đến khi nhìn thấy cô ta ở ngoài đời.
Cô ta là một đàn chị vô cùng rộng rãi hào phóng lại rất dễ gây thiện cảm, sẽ vô cùng thẳng thắn đối mặt với tình cảm của mình, dũng cảm nói thẳng ra ngoài, rất khó để không bị cảm xúc lạc quan và tích cực của cô ta ảnh hưởng đến.
Bởi vì tính cách cá nhân, cô sẽ không bao giờ có thể trở thành loại người như thế.
Thư Kiều cảm thấy nếu cô là con trai thì cô chắc chắn sẽ không bao giờ có thể từ chối một cô gái như thế.
Cô có chút suy sụp tinh thần ngã ngửa ra giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng như tuyết, hít một hơi thật sâu.
Phiền chết đi được.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh nhìn chằm chằm vào Thái Nguyệt Nguyệt, mang theo chút ý cười nói chuyện với cô ta là cô lại cảm thấy rất phiền.
Cô nghĩ có lẽ trong quá khứ và hiện tại cũng đã có rất nhiều cô gái như thế thích anh, cũng rất phiền.
Lại nghĩ đến cảnh anh cúi người sang thắt dây an toàn cho cô, lại càng phiền hơn.
Đây hoàn toàn không giống với những bài tập toán lý hóa mà cô thường làm, chỉ cần viết xuống chữ giải thì nhất định sẽ tìm được câu trả lời.
Mà nó thật sự khó giải quyết, nằm ngoài phạm vi hiểu biết, thậm chí là một thứ mà cô chẳng có tí manh mối nào.
Giờ phút này, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Nếu như Thương Thời Chu và Thái Nguyệt Nguyệt thật sự... hoặc là nói anh yêu đương với bất kỳ một cô gái nào khác.
Chỉ e là cô rất khó có thể nói lời chúc phúc.
Nhưng cô vẫn chưa thể suy nghĩ rõ ràng xem rốt cuộc là vì sao lại như thế.
Có người lễ phép gõ lên cửa phòng ba tiếng.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng của nhân viên phục vụ: “Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ, xin hỏi cô có cần dịch vụ chăm sóc khách hàng không?”
Thư Kiều: “Không cần.”
Có lẽ là cô nói quá nhỏ, cô đã nói liền ba lần mà bên ngoài cứ tiếp tục gõ cửa mãi.
Cô thở dài đứng lên mở cửa ra: “Cảm ơn, tôi không...”
Lời nói dừng lại ở bên miệng.
Làm gì có nhân viên phục vụ nào chứ, Thương Thời Chu thong thả ung dung đứng ngoài cửa, trên mặt mang theo ý cười lười biếng, điện thoại được anh cầm trên tay đang liên tục phát đi phát lại đoạn ghi âm kia: “Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ, xin hỏi cô có cần dịch vụ chăm sóc khách hàng không?”
Anh còn đọc theo lời ghi âm kia một lần.
Lừa cô mở cửa ra à.
Sao mà người này còn xài chiêu mưu mô lừa dối này nữa chứ!
Mọi áy náy lúc nãy trong lòng Thư Kiều lập tức tan thành mây khói.
Cô tức giận, tay đang nắm then cửa không chút do dự lại đóng sầm cửa lại lần nữa.
Cô đóng cửa lại rất mạnh.
Nhưng lại bị cản lại.
Thương Thời Chu dùng bàn tay chen ngang vào chặn cửa lại, sau đó khẽ suýt xoa một tiếng.
Thư Kiều mất chừng ba giây mới phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía mấy ngón tay kẹt giữa khung cửa và cửa của Thương Thời Chu, đột nhiên mở cửa ra lần nữa.
Ngón tay hằn rõ vệt đỏ, Thương Thời Chu lại giống như không phát hiện ra, vẫn cứ mỉm cười như cũ, rũ mắt nhìn cô hỏi: “Hết giận chưa?”
Thư Kiều sốt ruột quan sát tay của anh, giơ tay nắm chặt cổ tay của anh lại: “Trầy da rồi kìa! Có bị thương xương không? Cánh cửa này nặng lắm đó, tôi... Sao anh lại dùng tay cản cửa chứ!”
Trong khách sạn đương nhiên là không có túi sơ cứu y tế rồi, cô lôi anh vào phòng, đè anh ngồi xuống giường, xoay người gọi điện thoại cho lễ tân hỏi xem có cồn i ốt và tăm bông không.
Thương Thời Chu mặc cho cô muốn làm gì thì làm, thấy cô cúi đầu cẩn thận thoa cồn i ốt lên ngón tay anh. Cô cúi người rất sát, tóc từ trên má cô trượt xuống, dừng lại ở cánh tay của anh.
Vết thương rất đau.
Nhưng làn da nơi đuôi tóc chạm đến lại càng ngứa hơn.
Thư Kiều sát trùng cho anh xong rồi hỏi thử: “Anh nhúc nhích ngón tay thử xem, xương cốt có vấn đề gì không?”
Thương Thời Chu cố ý trêu ghẹo cô: “Cô sờ thử xem?”
Kết quả không ngờ rằng Thư Kiều thật sự nhẹ nhàng giơ tay sờ từng đốt xương ngón tay của anh, liên tục hỏi: “Có đau không?”
Ngón tay cô có màu xanh nhạt xinh đẹp, lại còn nhỏ nữa, Thương Thời Chu cảm thấy anh chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nắm lấy hai tay của cô.
Lòng bàn tay của cô rất mềm, giọng lại càng mềm hơn, sắc mặt nghiêm túc, không biết từ lúc nào trán đã toát ra chút mồ hôi, cũng không biết có phải vì cô đã quá căng thẳng không nữa.
Trông có vẻ như thái độ vui đùa của Thương Thời Chu trông chẳng ra cái gì cả.
“Còn tạm ổn.” Anh lại hỏi: “Lo cho tôi à?”
Giọng nói của anh vẫn cứ mang theo chút ý cười không thèm để ý đến.
Mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào tay mình không chớp mắt, thấy cô cứ sờ tớ sờ lui, cơn đau ở vết thương cũng bị cảm giác nóng cháy khi da thịt chạm nhau che giấu mất.
Cuối cùng Thư Kiều cũng kiểm tra xong đốt ngón tay cuối cùng, xem ra anh chỉ bị chút vết thương ngoài da thôi, lúc này mới yên tâm ngước mắt lên nhìn anh: “Anh muốn tôi mở cửa thì cứ gõ cửa là được rồi, cần gì phải lừa tôi chứ?”
“Tôi gõ cửa thì cô sẽ mở sao?” Thương Thời Chu hỏi.
Ánh mắt Thư Kiều hơi dao động: “Mở chứ, sao lại không mở, tại sao tôi không mở chứ, có vấn đề gì mà không thể mở.”
Thật sự chẳng khác nào viết mấy chữ nghĩ một đằng nói một nẻo lên mặt.
Thương Thời Chu thử hoạt động nhẹ ngón tay, vẫn cứ đau nhói, cồn i ốt thoa lên vết thương lại càng gia tăng cảm giác đau, nhưng cũng không phải là chuyện không thể chịu đựng được. Anh cũng không vạch trần Thư Kiều: “Tôi chỉ là muốn cô mở cửa ra nhanh hơn thôi.”
Thư Kiều nói nhỏ: “Nhanh một chút hay chậm một chút thì có gì khác nhau đau chứ.”
“Khác nhau lớn lắm.” Thương Thời Chu không thèm để ý, ánh mắt lại sâu thẳm: “Thời gian chỉ có bao nhiêu đó, tôi muốn nhìn cô lâu thêm một lúc.”
Lại nữa rồi.
Bọn họ cách nhau quá gần, Thư Kiều thậm chí cũng không biết nên nhìn vào chỗ nào. Trong không khí toàn là mùi của Thương Thời Chu, tim của cô đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp, sau đó giống như sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng biểu cảm trên mặt cô vẫn cứ rất lạnh nhạt.
Là cái loại lạnh nhạt dù cho tim có đập như trống thì vẫn cứ cố giữ bình tĩnh đó.
Bởi vì cô không xác định được.
Không xác định anh nói như thế là có ý gì.
Cô sợ mình nghĩ quá nhiều rồi lại sẽ xấu hổ.
Sợ mình tưởng tượng quá nhiều mà đối phương chỉ là thuận miệng nói chơi.
Cho nên cô thà là mình nghe không hiểu.
Nhưng nhịp tim lại không biết nói dối.
Thư Kiều lắp bắp muốn chuyển sang đề tài khác: “Anh, anh đua xe Rally là phải mang bao tay đúng không, trầy da chắc chắn sẽ ma sát đụng vết thương rất đau, còn có khả năng sẽ nhiễm trùng sinh mủ nữa, anh nhớ phải tháo bao tay ra thường xuyên, vết thương không bị đụng vào thì mới... mới nhanh lành được.”
Cô càng nói giọng càng nhỏ.
Sau đó lại khoanh tay đi dọn dọn tăm bông povidone đặt lung tung trên bàn, bỏ hết vào một cái túi nhỏ rồi nhét vào tay anh.
“Tôi có cái gì đâu mà phải giận chứ.” Cô đang trả lời câu hỏi hết giận chưa của anh lúc nãy.
Không cần giải thích quá nhiều cũng đã đủ rõ ràng rồi.
Chuyện cô muốn trốn tránh anh lại càng rõ rành rành ra đó.
“Muốn đuổi tôi đi nhanh thế à?” Thương Thời Chu nhướng mày nhìn cô, ra vẻ như lại càng không muốn làm theo ý của cô, dựa người ra phía sau: “Dù sao thì sáng sớm hôm nay cũng là tôi chở cô đến nơi này, hiện tại còn chưa ăn được hạt cơm nào, không ngờ em gái Thư lại vô tình như thế.”
Tay Thư Kiều khựng lại.
Anh gọi cô là “em gái Thư” bằng giọng điệu vô cùng ngả ngớn, cô chậm rãi cuộn tròn đầu ngón tay lại.
“Không phải đàn chị Thái đã mời anh đi ăn rồi sao?” Cô rũ mắt xuống, lui ra sau hai bước ngồi lên mép giường, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, rèm cửa được kéo ra một nửa, cho nên ánh sáng mặt trời tạo thành hai khu vực ánh sáng được phân chia rõ ràng trên mặt đất – anh ở dưới ánh nắng, mà cô thì ở trong bóng tối, cô nói chuyện một cách gượng gạo: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây.”
“Xem ra cô vẫn còn chưa hết giận.” Thương Thời Chu mỉm cười, nói chuyện khá tùy ý: “Không phải tôi không đi rồi sao? Huống chi cô không đi, tôi đi làm gì nữa chứ.”
Cái câu “Anh không đi thì liên quan gì đến tôi” kẹt chết trong miệng của Thư Kiều.
Chút để ý mà cô không muốn thừa nhận trong lòng lại cứ thế mà thật sự biến mất.
Một lúc lâu sau, cô bỏ cuộc thở dài đứng lên nói: “Được rồi, anh muốn ăn cái gì, tôi mời anh.”
*
Cuối cùng thì anh và cô cũng không thể ăn cơm cùng nhau được.
Bọn họ đã đi đến trước cửa thang máy rồi, Thư Kiều vốn dĩ còn đang lo lắng không biết mình có gặp được Thái Nguyệt Nguyệt hay không, dù sao thì mới lúc nãy thôi cô còn nói mình khó chịu, lại ra vẻ như chẳng hề quen biết Thương Thời Chu.
Sau đó mới quay đầu đi hai người bọn họ đã đứng chung một chỗ, nếu hiện tại bị cô ta nhìn thấy, cô chắc chắn sẽ xấu hổ chết mất.
Nhưng sau khi nhấn nút chờ thang máy, thang máy còn chưa đến, Thương Thời Chu đã nhận được một cuộc điện thoại.
Vẻ mặt lười biếng của anh cũng dần trở nên nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên Thư Kiều nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt này.
“Sao thế?” Sau khi anh cúp điện thoại, cô lập tức tiến lên hỏi. Trong giọng nói còn mang theo vẻ lo lắng mà đến cả chính cô cũng không cảm nhận ra được, nói ra rồi mới cảm thấy mình hơi đường đột nói: “Tôi... Có chuyện gì tôi có thể giúp được cho anh không?”
“Kha Dịch phẫu thuật xong không chịu nghỉ ngơi cho khỏe, tối hôm qua đi nhậu, bây giờ lại tái phát nhập viện lại rồi, lại thêm bệnh xuất huyết dạ dày nữa.” Thương Thời Chu cũng không có ý định nói dối cô, ánh mắt nhìn điện thoại cực kỳ lạnh nhạt, rõ ràng là đang rất giận: “Thằng ranh kia cứ luôn như thế, không thèm để ý đến sức khỏe của mình gì cả.”
Thư Kiều nghĩ đến dáng vẻ của Kha Dịch trong phòng bệnh, cảm thấy nếu những chuyện này phát sinh trên người anh ấy cũng rất bình thường, rất là Kha Dịch, nhưng mà cô lại nghĩ đến một sự kiện khác: “Vậy trận thi đấu sau đó...”
Giữa mày Thương Thời Chu lộ rõ vẻ bực bội: “Còn có mười tám ngày nữa, tôi đến bệnh viện xem tình hình thế nào đã. Cô tìm thầy cô xin nghỉ giúp tôi đi, tình hình sau đó như thế nào tôi sẽ nói cho cô nghe sau.
Sau đó anh lại thò tay vào túi lấy thẻ phòng khách sạn của mình đưa cho cô.
Thư Kiều ngơ ngác nhận lấy.
“Đây là thẻ phòng của tôi.” Thương Thời Chu nói: “Nếu cô không quen ở chung với người khác thì cứ đến phòng của tôi ngủ. Tôi lấy cái phòng đó vốn dĩ cũng định cho cô.”
Thư Kiều đang định nói khi cô ở trong ký túc xá trường học thì cũng trọ ở phòng hai người, có cái gì mà không quen chứ.
Nhưng mà lời nói đã đến bên miệng lại bị cô nuốt trở vào.
Thang máy đến, bên trong không có ai, Thương Thời Chu sải bước đi vào, cô theo bản năng đuổi kịp, lại đột nhiên dừng chân hơi lui về phía sau nửa bước nhỏ.
Chắc là anh đang định chạy đến bệnh viện, cô đi theo làm gì chứ.
Thương Thời Chu đang rất bực bội, nhìn thấy động tác đáng yêu này của cô, cuối cùng cũng nở nụ cười nói: “Không tiễn tôi à?”
Cửa thang máy đã sắp đóng lại, Thư Kiều nghe thế, hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ, nhanh chóng bước về phía trước.
Chân cô vừa mới đụng đến kẹt cửa, cửa thang máy đã bắt đầu khép lại.
Một lực kéo cực mạnh kéo mạnh cô vào trong.
Cửa thang máy đóng lại sau lưng cô.
Hương vị quen thuộc từ bốn phương tám hướng ập đến, hơi thở ấm áp phả vào đỉnh đầu của cô, cô bị mất trọng tâm theo bản năng giơ tay chống đỡ, cho nên đôi tay cứ thế mà dán sát lên ngực của đối phương.
Cơ bắp rất cứng rắn, cảm giác ấm áp trực tiếp từ đầu ngón tay chạy dọc đến lỗ tai, sau đó nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ gương mặt.
Vách tường trong thang máy rất sáng, sáng đến mức có thể soi ra bóng người, Thư Kiều nghẹn họng há hốc mồm hai mắt đăm đăm nhìn tư thế hiện tại của bọn họ - cô gần như chui hẳn vào trong lòng ngực anh, còn có vài sợi tóc dài rơi trên cánh tay đang ôm lấy cô của anh.
Cánh tay của anh cũng không phải thật sự chạm vào cô, chỉ là khoác hờ ở bên ngoài, rõ ràng là đang muốn bảo vệ cô, tránh cô đụng phải thứ gì đó.
Tiếng tim đập gần như sắp vang vọng khắp buồng thang máy.
Thư Kiều chợt phản ứng lại, đứng thẳng lên, luống cuống tay chân nói: “Tôi... Tôi không cố ý.”
Giây tiếp theo, cánh tay đang treo hờ của anh đột nhiên hạ xuống, lại đè cô vào trong lòng ngực mình lần nữa.
Nhịp tim đập trầm ổn tràn ngập sức mạnh đan chéo với nhịp tim đập của cô, giây phút này bị kéo dài ra vô hạn, cô đột nhiên trợn to mắt.
“Tôi cố ý đó.” Giọng nói có phần nặng nề của Thương Thời Chu vang lên, mang theo chút ủ rũ, còn có chút cười khẽ khi thực hiện được, có vẻ càng khàn hơn bình thường một chút.
“Có lẽ mấy ngày sau đó cô sẽ không gặp được tôi, cho tôi ôm một tí nào.”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Tô Ninh Phỉ ở bờ biển bên kia cười to xong rồi đi ngủ.
Nhưng Thư Kiều lại không thể nào ngủ được.
Cô nhìn điện thoại ngẩn người một lúc.
Như vậy tính ra đúng là cô hiểu lầm Thương Thời Chu rồi.
Nhưng mà cứ vì một chút cảm xúc đơn phương không thể diễn tả thành lời, lại đột ngột xuất hiện không đầu không đuôi, hình như cũng chỉ có thể để nó lắng đọng lại thành một câu hỏi không có lời giải đáp cho một mình cô.
Còn có chút xấu hổ nữa.
Nhưng cũng không phải chỉ có xấu hổ thôi.
Nói đến cùng thì Thương Thời Chu là loại người như thế nào thì có liên quan gì đến cô chứ?
Vì sao cô lại để ý đến thế?
Chính cái sự để ý kia mới là nguồn cơn khiến những cảm xúc đó nảy sinh.
Bởi vì cho dù cô đã biết đây chỉ là một lần hiểu lầm đơn phương thì trong lòng cô vẫn cứ cảm thấy nặng nề.
Bắt đầu từ khi nghe được chuyện liên quan đến Thái Nguyệt Nguyệt đến khi nhìn thấy cô ta ở ngoài đời.
Cô ta là một đàn chị vô cùng rộng rãi hào phóng lại rất dễ gây thiện cảm, sẽ vô cùng thẳng thắn đối mặt với tình cảm của mình, dũng cảm nói thẳng ra ngoài, rất khó để không bị cảm xúc lạc quan và tích cực của cô ta ảnh hưởng đến.
Bởi vì tính cách cá nhân, cô sẽ không bao giờ có thể trở thành loại người như thế.
Thư Kiều cảm thấy nếu cô là con trai thì cô chắc chắn sẽ không bao giờ có thể từ chối một cô gái như thế.
Cô có chút suy sụp tinh thần ngã ngửa ra giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng như tuyết, hít một hơi thật sâu.
Phiền chết đi được.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh nhìn chằm chằm vào Thái Nguyệt Nguyệt, mang theo chút ý cười nói chuyện với cô ta là cô lại cảm thấy rất phiền.
Cô nghĩ có lẽ trong quá khứ và hiện tại cũng đã có rất nhiều cô gái như thế thích anh, cũng rất phiền.
Lại nghĩ đến cảnh anh cúi người sang thắt dây an toàn cho cô, lại càng phiền hơn.
Đây hoàn toàn không giống với những bài tập toán lý hóa mà cô thường làm, chỉ cần viết xuống chữ giải thì nhất định sẽ tìm được câu trả lời.
Mà nó thật sự khó giải quyết, nằm ngoài phạm vi hiểu biết, thậm chí là một thứ mà cô chẳng có tí manh mối nào.
Giờ phút này, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Nếu như Thương Thời Chu và Thái Nguyệt Nguyệt thật sự... hoặc là nói anh yêu đương với bất kỳ một cô gái nào khác.
Chỉ e là cô rất khó có thể nói lời chúc phúc.
Nhưng cô vẫn chưa thể suy nghĩ rõ ràng xem rốt cuộc là vì sao lại như thế.
Có người lễ phép gõ lên cửa phòng ba tiếng.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng của nhân viên phục vụ: “Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ, xin hỏi cô có cần dịch vụ chăm sóc khách hàng không?”
Thư Kiều: “Không cần.”
Có lẽ là cô nói quá nhỏ, cô đã nói liền ba lần mà bên ngoài cứ tiếp tục gõ cửa mãi.
Cô thở dài đứng lên mở cửa ra: “Cảm ơn, tôi không...”
Lời nói dừng lại ở bên miệng.
Làm gì có nhân viên phục vụ nào chứ, Thương Thời Chu thong thả ung dung đứng ngoài cửa, trên mặt mang theo ý cười lười biếng, điện thoại được anh cầm trên tay đang liên tục phát đi phát lại đoạn ghi âm kia: “Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ, xin hỏi cô có cần dịch vụ chăm sóc khách hàng không?”
Anh còn đọc theo lời ghi âm kia một lần.
Lừa cô mở cửa ra à.
Sao mà người này còn xài chiêu mưu mô lừa dối này nữa chứ!
Mọi áy náy lúc nãy trong lòng Thư Kiều lập tức tan thành mây khói.
Cô tức giận, tay đang nắm then cửa không chút do dự lại đóng sầm cửa lại lần nữa.
Cô đóng cửa lại rất mạnh.
Nhưng lại bị cản lại.
Thương Thời Chu dùng bàn tay chen ngang vào chặn cửa lại, sau đó khẽ suýt xoa một tiếng.
Thư Kiều mất chừng ba giây mới phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía mấy ngón tay kẹt giữa khung cửa và cửa của Thương Thời Chu, đột nhiên mở cửa ra lần nữa.
Ngón tay hằn rõ vệt đỏ, Thương Thời Chu lại giống như không phát hiện ra, vẫn cứ mỉm cười như cũ, rũ mắt nhìn cô hỏi: “Hết giận chưa?”
Thư Kiều sốt ruột quan sát tay của anh, giơ tay nắm chặt cổ tay của anh lại: “Trầy da rồi kìa! Có bị thương xương không? Cánh cửa này nặng lắm đó, tôi... Sao anh lại dùng tay cản cửa chứ!”
Trong khách sạn đương nhiên là không có túi sơ cứu y tế rồi, cô lôi anh vào phòng, đè anh ngồi xuống giường, xoay người gọi điện thoại cho lễ tân hỏi xem có cồn i ốt và tăm bông không.
Thương Thời Chu mặc cho cô muốn làm gì thì làm, thấy cô cúi đầu cẩn thận thoa cồn i ốt lên ngón tay anh. Cô cúi người rất sát, tóc từ trên má cô trượt xuống, dừng lại ở cánh tay của anh.
Vết thương rất đau.
Nhưng làn da nơi đuôi tóc chạm đến lại càng ngứa hơn.
Thư Kiều sát trùng cho anh xong rồi hỏi thử: “Anh nhúc nhích ngón tay thử xem, xương cốt có vấn đề gì không?”
Thương Thời Chu cố ý trêu ghẹo cô: “Cô sờ thử xem?”
Kết quả không ngờ rằng Thư Kiều thật sự nhẹ nhàng giơ tay sờ từng đốt xương ngón tay của anh, liên tục hỏi: “Có đau không?”
Ngón tay cô có màu xanh nhạt xinh đẹp, lại còn nhỏ nữa, Thương Thời Chu cảm thấy anh chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nắm lấy hai tay của cô.
Lòng bàn tay của cô rất mềm, giọng lại càng mềm hơn, sắc mặt nghiêm túc, không biết từ lúc nào trán đã toát ra chút mồ hôi, cũng không biết có phải vì cô đã quá căng thẳng không nữa.
Trông có vẻ như thái độ vui đùa của Thương Thời Chu trông chẳng ra cái gì cả.
“Còn tạm ổn.” Anh lại hỏi: “Lo cho tôi à?”
Giọng nói của anh vẫn cứ mang theo chút ý cười không thèm để ý đến.
Mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào tay mình không chớp mắt, thấy cô cứ sờ tớ sờ lui, cơn đau ở vết thương cũng bị cảm giác nóng cháy khi da thịt chạm nhau che giấu mất.
Cuối cùng Thư Kiều cũng kiểm tra xong đốt ngón tay cuối cùng, xem ra anh chỉ bị chút vết thương ngoài da thôi, lúc này mới yên tâm ngước mắt lên nhìn anh: “Anh muốn tôi mở cửa thì cứ gõ cửa là được rồi, cần gì phải lừa tôi chứ?”
“Tôi gõ cửa thì cô sẽ mở sao?” Thương Thời Chu hỏi.
Ánh mắt Thư Kiều hơi dao động: “Mở chứ, sao lại không mở, tại sao tôi không mở chứ, có vấn đề gì mà không thể mở.”
Thật sự chẳng khác nào viết mấy chữ nghĩ một đằng nói một nẻo lên mặt.
Thương Thời Chu thử hoạt động nhẹ ngón tay, vẫn cứ đau nhói, cồn i ốt thoa lên vết thương lại càng gia tăng cảm giác đau, nhưng cũng không phải là chuyện không thể chịu đựng được. Anh cũng không vạch trần Thư Kiều: “Tôi chỉ là muốn cô mở cửa ra nhanh hơn thôi.”
Thư Kiều nói nhỏ: “Nhanh một chút hay chậm một chút thì có gì khác nhau đau chứ.”
“Khác nhau lớn lắm.” Thương Thời Chu không thèm để ý, ánh mắt lại sâu thẳm: “Thời gian chỉ có bao nhiêu đó, tôi muốn nhìn cô lâu thêm một lúc.”
Lại nữa rồi.
Bọn họ cách nhau quá gần, Thư Kiều thậm chí cũng không biết nên nhìn vào chỗ nào. Trong không khí toàn là mùi của Thương Thời Chu, tim của cô đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp, sau đó giống như sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng biểu cảm trên mặt cô vẫn cứ rất lạnh nhạt.
Là cái loại lạnh nhạt dù cho tim có đập như trống thì vẫn cứ cố giữ bình tĩnh đó.
Bởi vì cô không xác định được.
Không xác định anh nói như thế là có ý gì.
Cô sợ mình nghĩ quá nhiều rồi lại sẽ xấu hổ.
Sợ mình tưởng tượng quá nhiều mà đối phương chỉ là thuận miệng nói chơi.
Cho nên cô thà là mình nghe không hiểu.
Nhưng nhịp tim lại không biết nói dối.
Thư Kiều lắp bắp muốn chuyển sang đề tài khác: “Anh, anh đua xe Rally là phải mang bao tay đúng không, trầy da chắc chắn sẽ ma sát đụng vết thương rất đau, còn có khả năng sẽ nhiễm trùng sinh mủ nữa, anh nhớ phải tháo bao tay ra thường xuyên, vết thương không bị đụng vào thì mới... mới nhanh lành được.”
Cô càng nói giọng càng nhỏ.
Sau đó lại khoanh tay đi dọn dọn tăm bông povidone đặt lung tung trên bàn, bỏ hết vào một cái túi nhỏ rồi nhét vào tay anh.
“Tôi có cái gì đâu mà phải giận chứ.” Cô đang trả lời câu hỏi hết giận chưa của anh lúc nãy.
Không cần giải thích quá nhiều cũng đã đủ rõ ràng rồi.
Chuyện cô muốn trốn tránh anh lại càng rõ rành rành ra đó.
“Muốn đuổi tôi đi nhanh thế à?” Thương Thời Chu nhướng mày nhìn cô, ra vẻ như lại càng không muốn làm theo ý của cô, dựa người ra phía sau: “Dù sao thì sáng sớm hôm nay cũng là tôi chở cô đến nơi này, hiện tại còn chưa ăn được hạt cơm nào, không ngờ em gái Thư lại vô tình như thế.”
Tay Thư Kiều khựng lại.
Anh gọi cô là “em gái Thư” bằng giọng điệu vô cùng ngả ngớn, cô chậm rãi cuộn tròn đầu ngón tay lại.
“Không phải đàn chị Thái đã mời anh đi ăn rồi sao?” Cô rũ mắt xuống, lui ra sau hai bước ngồi lên mép giường, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, rèm cửa được kéo ra một nửa, cho nên ánh sáng mặt trời tạo thành hai khu vực ánh sáng được phân chia rõ ràng trên mặt đất – anh ở dưới ánh nắng, mà cô thì ở trong bóng tối, cô nói chuyện một cách gượng gạo: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây.”
“Xem ra cô vẫn còn chưa hết giận.” Thương Thời Chu mỉm cười, nói chuyện khá tùy ý: “Không phải tôi không đi rồi sao? Huống chi cô không đi, tôi đi làm gì nữa chứ.”
Cái câu “Anh không đi thì liên quan gì đến tôi” kẹt chết trong miệng của Thư Kiều.
Chút để ý mà cô không muốn thừa nhận trong lòng lại cứ thế mà thật sự biến mất.
Một lúc lâu sau, cô bỏ cuộc thở dài đứng lên nói: “Được rồi, anh muốn ăn cái gì, tôi mời anh.”
*
Cuối cùng thì anh và cô cũng không thể ăn cơm cùng nhau được.
Bọn họ đã đi đến trước cửa thang máy rồi, Thư Kiều vốn dĩ còn đang lo lắng không biết mình có gặp được Thái Nguyệt Nguyệt hay không, dù sao thì mới lúc nãy thôi cô còn nói mình khó chịu, lại ra vẻ như chẳng hề quen biết Thương Thời Chu.
Sau đó mới quay đầu đi hai người bọn họ đã đứng chung một chỗ, nếu hiện tại bị cô ta nhìn thấy, cô chắc chắn sẽ xấu hổ chết mất.
Nhưng sau khi nhấn nút chờ thang máy, thang máy còn chưa đến, Thương Thời Chu đã nhận được một cuộc điện thoại.
Vẻ mặt lười biếng của anh cũng dần trở nên nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên Thư Kiều nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt này.
“Sao thế?” Sau khi anh cúp điện thoại, cô lập tức tiến lên hỏi. Trong giọng nói còn mang theo vẻ lo lắng mà đến cả chính cô cũng không cảm nhận ra được, nói ra rồi mới cảm thấy mình hơi đường đột nói: “Tôi... Có chuyện gì tôi có thể giúp được cho anh không?”
“Kha Dịch phẫu thuật xong không chịu nghỉ ngơi cho khỏe, tối hôm qua đi nhậu, bây giờ lại tái phát nhập viện lại rồi, lại thêm bệnh xuất huyết dạ dày nữa.” Thương Thời Chu cũng không có ý định nói dối cô, ánh mắt nhìn điện thoại cực kỳ lạnh nhạt, rõ ràng là đang rất giận: “Thằng ranh kia cứ luôn như thế, không thèm để ý đến sức khỏe của mình gì cả.”
Thư Kiều nghĩ đến dáng vẻ của Kha Dịch trong phòng bệnh, cảm thấy nếu những chuyện này phát sinh trên người anh ấy cũng rất bình thường, rất là Kha Dịch, nhưng mà cô lại nghĩ đến một sự kiện khác: “Vậy trận thi đấu sau đó...”
Giữa mày Thương Thời Chu lộ rõ vẻ bực bội: “Còn có mười tám ngày nữa, tôi đến bệnh viện xem tình hình thế nào đã. Cô tìm thầy cô xin nghỉ giúp tôi đi, tình hình sau đó như thế nào tôi sẽ nói cho cô nghe sau.
Sau đó anh lại thò tay vào túi lấy thẻ phòng khách sạn của mình đưa cho cô.
Thư Kiều ngơ ngác nhận lấy.
“Đây là thẻ phòng của tôi.” Thương Thời Chu nói: “Nếu cô không quen ở chung với người khác thì cứ đến phòng của tôi ngủ. Tôi lấy cái phòng đó vốn dĩ cũng định cho cô.”
Thư Kiều đang định nói khi cô ở trong ký túc xá trường học thì cũng trọ ở phòng hai người, có cái gì mà không quen chứ.
Nhưng mà lời nói đã đến bên miệng lại bị cô nuốt trở vào.
Thang máy đến, bên trong không có ai, Thương Thời Chu sải bước đi vào, cô theo bản năng đuổi kịp, lại đột nhiên dừng chân hơi lui về phía sau nửa bước nhỏ.
Chắc là anh đang định chạy đến bệnh viện, cô đi theo làm gì chứ.
Thương Thời Chu đang rất bực bội, nhìn thấy động tác đáng yêu này của cô, cuối cùng cũng nở nụ cười nói: “Không tiễn tôi à?”
Cửa thang máy đã sắp đóng lại, Thư Kiều nghe thế, hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ, nhanh chóng bước về phía trước.
Chân cô vừa mới đụng đến kẹt cửa, cửa thang máy đã bắt đầu khép lại.
Một lực kéo cực mạnh kéo mạnh cô vào trong.
Cửa thang máy đóng lại sau lưng cô.
Hương vị quen thuộc từ bốn phương tám hướng ập đến, hơi thở ấm áp phả vào đỉnh đầu của cô, cô bị mất trọng tâm theo bản năng giơ tay chống đỡ, cho nên đôi tay cứ thế mà dán sát lên ngực của đối phương.
Cơ bắp rất cứng rắn, cảm giác ấm áp trực tiếp từ đầu ngón tay chạy dọc đến lỗ tai, sau đó nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ gương mặt.
Vách tường trong thang máy rất sáng, sáng đến mức có thể soi ra bóng người, Thư Kiều nghẹn họng há hốc mồm hai mắt đăm đăm nhìn tư thế hiện tại của bọn họ - cô gần như chui hẳn vào trong lòng ngực anh, còn có vài sợi tóc dài rơi trên cánh tay đang ôm lấy cô của anh.
Cánh tay của anh cũng không phải thật sự chạm vào cô, chỉ là khoác hờ ở bên ngoài, rõ ràng là đang muốn bảo vệ cô, tránh cô đụng phải thứ gì đó.
Tiếng tim đập gần như sắp vang vọng khắp buồng thang máy.
Thư Kiều chợt phản ứng lại, đứng thẳng lên, luống cuống tay chân nói: “Tôi... Tôi không cố ý.”
Giây tiếp theo, cánh tay đang treo hờ của anh đột nhiên hạ xuống, lại đè cô vào trong lòng ngực mình lần nữa.
Nhịp tim đập trầm ổn tràn ngập sức mạnh đan chéo với nhịp tim đập của cô, giây phút này bị kéo dài ra vô hạn, cô đột nhiên trợn to mắt.
“Tôi cố ý đó.” Giọng nói có phần nặng nề của Thương Thời Chu vang lên, mang theo chút ủ rũ, còn có chút cười khẽ khi thực hiện được, có vẻ càng khàn hơn bình thường một chút.
“Có lẽ mấy ngày sau đó cô sẽ không gặp được tôi, cho tôi ôm một tí nào.”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 20
10.0/10 từ 11 lượt.