Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 19
192@-
Cửa phòng có chức năng cách âm khá tốt, Thư Kiều hoàn toàn không biết Thương Thời Chu đứng ở bên ngoài nói cái gì.
Lúc nãy cô quá sốt ruột, thậm chí còn không thèm gõ cửa đã trực tiếp quẹt thẻ đi vào.
May mà cô đi vào rồi mới phát hiện trong phòng còn không có bất cứ dấu vết có người thứ hai nào vào ở.
Cô chọn giường sát cửa sổ, đặt đồ đạc của mình xuống, đang định đứng lên.
Cửa phòng lại mở ra.
Thái Nguyệt Nguyệt đi vào, còn khá nhiệt tình chào hỏi với cô, hiển nhiên lúc nãy cô ta không hề nhìn thấy cô: “Chào em, chị là đàn chị khóa trên của em, tên là Thái Nguyệt Nguyệt. Em được phân phòng này cũng may mắn lắm đó, bởi vì chị chỉ ở ba ngày rồi sẽ đi, chín ngày còn lại em có thể hưởng thụ căn phòng này một mình rồi.”
Thư Kiều: “...”
Vậy cô đúng là quá may mắn.
Lúc nãy cô ở hành lang chỉ mới nhìn thoáng qua, hiện tại nhìn kỹ, Thái Nguyệt Nguyệt có gương mặt thiên về đáng yêu hơn, hơi thấp hơn cô một chút, nhưng lại tràn ngập sức sống, làm người ta không khống chế được sẽ bị cô ta ảnh hưởng mà vui lây.
Thư Kiều lễ phép xoay người nói: “Chào đàn chị.”
Cô rất xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy sẽ cảm thấy cô giống như một người đẹp lạnh lùng, lúc mới gặp Thái Nguyệt Nguyệt còn cảm thấy có lẽ cô sẽ rất khó gần và khó tiếp xúc. Kết quả cô lên tiếng chào hỏi, giọng nói dịu dàng lại ngoan ngoãn, trông chẳng có tí tính công kích nào cả.
Thái Nguyệt Nguyệt lập tức yên lòng, trong lòng cảm thấy càng có hảo cảm hơn, buông đồ xách trong tay xuống lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay cô nói: “Em đi ăn trưa với chị không? Chị trùng hợp gặp được một người bạn, bây giờ đang đứng chờ chị ở bên ngoài đó, chúng ta đi chung với nhau đi.”
Thư Kiều không cần nghĩ cũng biết người “bạn” kia là ai.
Nhưng rõ ràng Thái Nguyệt Nguyệt không cho cô từ chối.
Cô ta đã kéo cánh tay cô đi ra ngoài rồi.
Đúng là Thương Thời Chu đang đứng bên ngoài, anh đồng ý quá vội vàng, chưa cầm theo thứ gì, đi vào phòng cũng chỉ rửa tay rồi đi ra ngoài ngay.
Trong chút thời gian lúc nãy, anh cũng coi như đã ngẫm lại mọi chuyện rồi.
Anh vốn dĩ còn lo lắng có khi nào cô không thèm ra ngoài luôn hay không, anh lười biếng dựa vào tường, lấy di động ra định nhắn tin cho cô.
Sau đó anh đã nhìn thấy cánh cửa phòng kia đột nhiên mở ra.
Anh cười nhẹ ngẩng đầu lên nhìn.
Đối diện với gương mặt tràn ngập tươi cười của Thái Nguyệt Nguyệt và gương mặt có chút mờ mịt vì đột nhiên bị đối xử nhiệt tình như thế của Thư Kiều.
Thái Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Thương Thời Chu cười lập tức hơi ngẩn ngơ, không ngờ lại còn cảm thấy có chút sợ hãi.
Bạn học cũ của cô ta đã trải qua những gì trong cuộc sống thời đại học thế?
Anh đã nhổ hết đống gai nhọn trên người mình rồi sao?
Cô ta cẩn thận tính toán, lần này, hình như lần này chính là lần đầu tiên Thương Thời Chu cười với cô ta đúng không?
Thư Kiều uể oải rũ mắt xuống, chỉ coi như không nhìn thấy.
Cô đến đây làm gì, cô đến đây quấy rầy cuộc gặp mặt xa cách từ lâu mới gặp lại của bọn họ sao.
Quả nhiên ánh mắt kia của Thương Thời Chu khi nhìn ai cũng đều tràn ngập vẻ thâm tình.
Ha.
Lúc nãy Thương Thời Chu đi vào phòng trước, hoàn toàn không ngờ rằng Thái Nguyệt Nguyệt sẽ được phân cùng phòng với Thư Kiều.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác mình cười với nhầm người rồi.
Vì thế Thái Nguyệt Nguyệt lại nhìn thấy Thương Thời Chu lập tức thu hồi vẻ mặt kia lại, khôi phục lại khí chất lười biếng lại lạnh lùng của mình.
Giống như tích tắc dịu dàng lúc nãy đều chỉ là ảo giác của cô ta thôi.
Thái Nguyệt Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Như vậy mới đúng chứ.
Thái Nguyệt Nguyệt thuận miệng trêu ghẹo: “Anh đang nói chuyện với bạn gái à? Vậy anh đi theo hai cô gái xinh đẹp như chúng tôi ăn cơm, bạn gái của anh có để ý không?”
Nếu không thì tại sao trong nháy mắt kia anh lại cười như thế chứ.
Thương Thời Chu đi theo phía sau hai người, ánh mắt nhìn về phía Thư Kiều: “Tôi còn chưa có bạn gái.”
Thư Kiều chửi thầm ở trong lòng.
Xem kìa, mới vậy thôi mà đã sốt ruột biện mình anh không có bạn gái rồi.
Thái Nguyệt Nguyệt nhanh nhạy bắt được trọng điểm: “Còn chưa có? Vậy là sắp có rồi hả?”
“Còn đang theo đuổi.” Thương Thời Chu nói thẳng không thèm kiêng dè, bên môi tràn ra chút ý cười trầm thấp: “Có để ý hay không thì phải chờ tôi hỏi em ấy thì mới biết được.”
Thư Kiều: “...”
Ồ.
Vậy anh đi hỏi đi.
Trong lòng cô nghĩ như thế, nhưng không hiểu sao cô lại không dám quay đầu lại.
Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cứ có cảm giác hình như có một tầm mắt nóng rực nào đó đang nhìn về phía cô.
Máu nhiều chuyện trong người Thái Nguyệt Nguyệt trỗi dậy, nhưng hiển nhiên cô ta cũng không dám hỏi nhiều, đành thì thầm chia sẻ thông tin với Thư Kiều: “Chắc là em không biết anh ấy đâu, nhưng chị nói em nghe, bắt đầu từ ngày đầu tiên anh ấy đặt chân vào cổng trường Bắc Giang số 1, trên bàn học của anh ấy chưa bao giờ thiếu thư tình. Cái này là chỉ tính lượng thư tình bằng giấy thôi đó. Lời mời kết bạn tài khoản mạng xã hội của anh ấy nhiều đến mức từ chối thôi cũng mệt rồi, còn có số điện thoại nữa, anh ấy đổi ít nhất mười sáu mười bảy số điện thoại khác nhau, bởi vì có quá nhiều người gọi điện thoại đến quấy rầy, cuối cùng em có biết số điện thoại di động của anh ấy có thể bán được bao nhiêu tiền không?”
Thư Kiều lắc đầu.
Thái Nguyệt Nguyệt giơ một bàn tay lên ra dấu con số: “Tám trăm! Tám trăm đó, em tin nổi không!”
“Cây búa trong chương trình đón giao thừa cuối năm còn phải gõ mười lần mới có giá tám trăm đó.” Giọng nói của Thư Kiều bình tĩnh không hề dao động, thay vì nói là kinh ngạc thì còn không bằng nói là đang lèm bèm: “Đắt như vậy à.”
Thương Thời Chu đi ở đằng sau nghe được đầu đuôi mọi câu chuyện: “...”
Thái Nguyệt Nguyệt cũng bật cười trước cách so sánh của cô: “Đàn em, em đáng yêu thật đó.”
“Nhưng mà em nhìn cái mặt của anh ấy xem.” Thái Nguyệt Nguyệt chậc lười nói: “Tám trăm đồng cũng không phải không thể chấp nhận được, bình tĩnh ngẫm lại xem, em cảm thấy anh ấy có đẹp trai không?”
Thư Kiều rơi vào tình thế không thể nào trốn tránh được, đành cắn răng nhắm mắt đáp: “... Đẹp trai.”
Lúc nói ra thì hơi khó khăn một chút, nhưng cũng không coi như là trái lương tâm.”
Đằng sau vang lên tiếng cười khẽ.
Thư Kiều cảm thấy da đầu tê rần, cảm thấy ánh mắt kia quá nóng cháy.
Thái Nguyệt Nguyệt lại kề sát lỗ tai cô nói nhỏ: “Chị kể em nghe, lúc anh ấy học cấp ba đã bắt đầu tham gia đua xe Rally gì rồi, là cái loại vận động cực hạn lái xe thiệt là nhanh đó. Đến cả lúc thi đại học thì anh ấy cũng tự lái xe đến trường thi luôn, canh sát giờ chuông làm bài reo mới vào trường. Bởi vì tiếng động cơ quá lớn, có không ít phụ huynh học sinh còn mắng anh ấy nữa. Nhưng mà anh ấy thì giỏi lắm, cứ như chẳng có việc gì xảy ra, cuối cùng còn thi được thành tích trạng nguyên của tỉnh, hơn hạng hai là Hứa Thâm gần hai mươi điểm. Đó là kỳ thi đại học đó! Em nói coi anh ấy có kiêu ngạo không? Cho nên chị rất tò mò, rốt cuộc là em gái như thế nào mới có thể làm một người như anh ấy có thể khom lưng theo đuổi. Lúc trước số lượng người theo đuổi anh ấy có thể xếp hàng từ trường Bắc Giang số 1 đến núi Lê Đài. Không giấu gì em, đến cả chị cũng không chịu nổi sự quyến rũ từ sắc đẹp của anh ấy, còn tỏ tình với anh ấy một lần.”
Thư Kiều đột nhiên không muốn nghe nữa.
Cô dừng chân lại, nhìn thấy Thái Nguyệt Nguyệt lộ ra ánh mắt khó hiểu thì lại lộ ra một nụ cười áy náy nói: “Đàn chị, ngại quá, em đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, hai anh chị đi ăn đi, em không đi nữa.”
Thái Nguyệt Nguyệt hơi do dự, nhưng dù sao thì đây chỉ mới là ngày đầu tiên cô ta quen biết đàn em này, cũng không thể quan tâm quá mức, đành phải buông ta cô ra, lại đưa cho cô số điện thoại của mình: “Nếu như em khó chịu thì nhớ gọi lễ tân, hoặc là gọi điện thoại cho chị cũng được! Không cần khách sáo! Chị ăn cơm xong sẽ quay về thăm em ngay!”
Thư Kiều gật đầu nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua nhau, Thái Nguyệt Nguyệt gặp được người quen khác nên đi chào hỏi.
Thương Thời Chu giơ tay nắm lấy cổ tay của Thư Kiều.
Tay cô rất nhỏ, nhỏ đến mức khi anh siết chặt ngón cái và ngón trỏ lại thì vẫn còn dư một khúc.
“Không đi thật à?” Thương Thời Chu rũ mắt hỏi cô.
Hành lang khách sạn dùng đèn trần, ánh sáng chói mắt từ trên đỉnh đầu chiếu xuống làm cho hốc mắt của người đàn ông đứng ở đằng đó càng sâu hơn, bên trong đôi mắt màu xanh xám kia mang theo vẻ sâu thẳm không thể nào nhìn thấu được, ánh sáng giao hội với nhau tại hàm dưới có đường nét vô cùng xinh đẹp, trông anh có vẻ vừa xa lạ lại xa xôi.
Thư Kiều hỏi lại: “Tôi có đi hay không thì liên quan gì đến anh chứ?”
Hiếm khi cô dùng giọng điệu như thế để nói chuyện.
Lại bởi vì giọng nói quá mềm mại, chẳng có bao nhiêu khí thế.
Càng giống như đang nhõng nhẽo hơn.
Ánh mắt Thương Thời Chu tối đi.
Thư Kiều nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay anh, nghênh ngang rời đi.
Cô nói mình khó chịu cũng không phải nói dối.
Ngày hôm qua cô còn nôn thốc nôn tháo, chẳng khác nào say rượu, sao có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn được. Cô mới ăn sáng được một nửa lại bị quấy rầy, đến bây giờ đúng là cũng chẳng muốn ăn uống gì nữa.
Cô chỉ muốn ngủ, lấy tinh thần để buổi chiều học tập tốt hơn.
Đương nhiên trước khi đi ngủ cô còn phải cho Tô Ninh Phỉ một câu trả lời rõ ràng nữa.
Thư Kiều cảm thấy nếu có thể thì chắc là cô ấy đã chui từ trong điện thoại ra bên ngoài luôn rồi.
Tính múi giờ chênh lệch, bên kia cũng đã gần khuya, Tô Ninh Phỉ vẫn còn đang liên tục nhắn tin hỏi cô, hơn nữa đã bắt đầu thả trí tưởng tượng bay cao bay xa, chạy về phía cốt truyện không thể miêu tả rõ nào đó.
Cô tranh thủ thời gian trả lời tin nhắn.
[Mộc Kiều]: ... Cậu đang suy nghĩ cái gì đó.
[Mộc Kiều]: Tớ chỉ là nghe được một ít câu chuyện về anh ấy lúc anh ấy còn đi học mà thôi.
Tô Ninh Phỉ trả lời lại ngay lập tức
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Chuyện cũ lúc anh ấy còn đi học hả? Hừm? Cậu nói chuyện gì thế?
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Là chuyện đua xe canh sát giờ thi đại học mới đến trường hay là chuyện anh ấy tiện tay tặng danh ngạch tuyển thẳng cho người khác? Hay là chuyện anh ấy bị mười mấy đàn chị đàn em đuổi theo tỏ tình công khai vào lễ tốt nghiệp, cuối cùng anh ấy còn phải trèo tường bỏ chạy? Hoặc là cậu còn có tin nóng sốt gì mới khác?
Thư Kiều: “?”
[Mộc Kiều]: ...? Sao cậu biết được thế?
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: ...? Không phải mấy chuyện này đã trở thành truyền thuyết trong trường từ lâu rồi sao? Chỉ có một mình cậu không thèm để ý đến chuyện bên ngoài mới không biết thì có!? Cậu đi hỏi thăm xem trong cái trường số 1 này có ai mà chưa từng nghe qua những truyền thuyết này!
[Mộc Kiều]: .
Một lúc lâu sau.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Cho nên cậu mắng anh ấy là đồ cặn bã là bởi vì mấy chuyện này đó hả?
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Tiếng cười to nhảy ra liên tục kia quá chói mắt.
Thư Kiều: “...”
Cậu cười lớn quá, tớ thấy ồn ghê.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Cửa phòng có chức năng cách âm khá tốt, Thư Kiều hoàn toàn không biết Thương Thời Chu đứng ở bên ngoài nói cái gì.
Lúc nãy cô quá sốt ruột, thậm chí còn không thèm gõ cửa đã trực tiếp quẹt thẻ đi vào.
May mà cô đi vào rồi mới phát hiện trong phòng còn không có bất cứ dấu vết có người thứ hai nào vào ở.
Cô chọn giường sát cửa sổ, đặt đồ đạc của mình xuống, đang định đứng lên.
Cửa phòng lại mở ra.
Thái Nguyệt Nguyệt đi vào, còn khá nhiệt tình chào hỏi với cô, hiển nhiên lúc nãy cô ta không hề nhìn thấy cô: “Chào em, chị là đàn chị khóa trên của em, tên là Thái Nguyệt Nguyệt. Em được phân phòng này cũng may mắn lắm đó, bởi vì chị chỉ ở ba ngày rồi sẽ đi, chín ngày còn lại em có thể hưởng thụ căn phòng này một mình rồi.”
Thư Kiều: “...”
Vậy cô đúng là quá may mắn.
Lúc nãy cô ở hành lang chỉ mới nhìn thoáng qua, hiện tại nhìn kỹ, Thái Nguyệt Nguyệt có gương mặt thiên về đáng yêu hơn, hơi thấp hơn cô một chút, nhưng lại tràn ngập sức sống, làm người ta không khống chế được sẽ bị cô ta ảnh hưởng mà vui lây.
Thư Kiều lễ phép xoay người nói: “Chào đàn chị.”
Cô rất xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy sẽ cảm thấy cô giống như một người đẹp lạnh lùng, lúc mới gặp Thái Nguyệt Nguyệt còn cảm thấy có lẽ cô sẽ rất khó gần và khó tiếp xúc. Kết quả cô lên tiếng chào hỏi, giọng nói dịu dàng lại ngoan ngoãn, trông chẳng có tí tính công kích nào cả.
Thái Nguyệt Nguyệt lập tức yên lòng, trong lòng cảm thấy càng có hảo cảm hơn, buông đồ xách trong tay xuống lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay cô nói: “Em đi ăn trưa với chị không? Chị trùng hợp gặp được một người bạn, bây giờ đang đứng chờ chị ở bên ngoài đó, chúng ta đi chung với nhau đi.”
Thư Kiều không cần nghĩ cũng biết người “bạn” kia là ai.
Nhưng rõ ràng Thái Nguyệt Nguyệt không cho cô từ chối.
Cô ta đã kéo cánh tay cô đi ra ngoài rồi.
Đúng là Thương Thời Chu đang đứng bên ngoài, anh đồng ý quá vội vàng, chưa cầm theo thứ gì, đi vào phòng cũng chỉ rửa tay rồi đi ra ngoài ngay.
Trong chút thời gian lúc nãy, anh cũng coi như đã ngẫm lại mọi chuyện rồi.
Anh vốn dĩ còn lo lắng có khi nào cô không thèm ra ngoài luôn hay không, anh lười biếng dựa vào tường, lấy di động ra định nhắn tin cho cô.
Sau đó anh đã nhìn thấy cánh cửa phòng kia đột nhiên mở ra.
Anh cười nhẹ ngẩng đầu lên nhìn.
Đối diện với gương mặt tràn ngập tươi cười của Thái Nguyệt Nguyệt và gương mặt có chút mờ mịt vì đột nhiên bị đối xử nhiệt tình như thế của Thư Kiều.
Thái Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Thương Thời Chu cười lập tức hơi ngẩn ngơ, không ngờ lại còn cảm thấy có chút sợ hãi.
Bạn học cũ của cô ta đã trải qua những gì trong cuộc sống thời đại học thế?
Anh đã nhổ hết đống gai nhọn trên người mình rồi sao?
Cô ta cẩn thận tính toán, lần này, hình như lần này chính là lần đầu tiên Thương Thời Chu cười với cô ta đúng không?
Thư Kiều uể oải rũ mắt xuống, chỉ coi như không nhìn thấy.
Cô đến đây làm gì, cô đến đây quấy rầy cuộc gặp mặt xa cách từ lâu mới gặp lại của bọn họ sao.
Quả nhiên ánh mắt kia của Thương Thời Chu khi nhìn ai cũng đều tràn ngập vẻ thâm tình.
Ha.
Lúc nãy Thương Thời Chu đi vào phòng trước, hoàn toàn không ngờ rằng Thái Nguyệt Nguyệt sẽ được phân cùng phòng với Thư Kiều.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác mình cười với nhầm người rồi.
Vì thế Thái Nguyệt Nguyệt lại nhìn thấy Thương Thời Chu lập tức thu hồi vẻ mặt kia lại, khôi phục lại khí chất lười biếng lại lạnh lùng của mình.
Giống như tích tắc dịu dàng lúc nãy đều chỉ là ảo giác của cô ta thôi.
Thái Nguyệt Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Như vậy mới đúng chứ.
Thái Nguyệt Nguyệt thuận miệng trêu ghẹo: “Anh đang nói chuyện với bạn gái à? Vậy anh đi theo hai cô gái xinh đẹp như chúng tôi ăn cơm, bạn gái của anh có để ý không?”
Nếu không thì tại sao trong nháy mắt kia anh lại cười như thế chứ.
Thương Thời Chu đi theo phía sau hai người, ánh mắt nhìn về phía Thư Kiều: “Tôi còn chưa có bạn gái.”
Thư Kiều chửi thầm ở trong lòng.
Xem kìa, mới vậy thôi mà đã sốt ruột biện mình anh không có bạn gái rồi.
Thái Nguyệt Nguyệt nhanh nhạy bắt được trọng điểm: “Còn chưa có? Vậy là sắp có rồi hả?”
“Còn đang theo đuổi.” Thương Thời Chu nói thẳng không thèm kiêng dè, bên môi tràn ra chút ý cười trầm thấp: “Có để ý hay không thì phải chờ tôi hỏi em ấy thì mới biết được.”
Thư Kiều: “...”
Ồ.
Vậy anh đi hỏi đi.
Trong lòng cô nghĩ như thế, nhưng không hiểu sao cô lại không dám quay đầu lại.
Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cứ có cảm giác hình như có một tầm mắt nóng rực nào đó đang nhìn về phía cô.
Máu nhiều chuyện trong người Thái Nguyệt Nguyệt trỗi dậy, nhưng hiển nhiên cô ta cũng không dám hỏi nhiều, đành thì thầm chia sẻ thông tin với Thư Kiều: “Chắc là em không biết anh ấy đâu, nhưng chị nói em nghe, bắt đầu từ ngày đầu tiên anh ấy đặt chân vào cổng trường Bắc Giang số 1, trên bàn học của anh ấy chưa bao giờ thiếu thư tình. Cái này là chỉ tính lượng thư tình bằng giấy thôi đó. Lời mời kết bạn tài khoản mạng xã hội của anh ấy nhiều đến mức từ chối thôi cũng mệt rồi, còn có số điện thoại nữa, anh ấy đổi ít nhất mười sáu mười bảy số điện thoại khác nhau, bởi vì có quá nhiều người gọi điện thoại đến quấy rầy, cuối cùng em có biết số điện thoại di động của anh ấy có thể bán được bao nhiêu tiền không?”
Thư Kiều lắc đầu.
Thái Nguyệt Nguyệt giơ một bàn tay lên ra dấu con số: “Tám trăm! Tám trăm đó, em tin nổi không!”
“Cây búa trong chương trình đón giao thừa cuối năm còn phải gõ mười lần mới có giá tám trăm đó.” Giọng nói của Thư Kiều bình tĩnh không hề dao động, thay vì nói là kinh ngạc thì còn không bằng nói là đang lèm bèm: “Đắt như vậy à.”
Thương Thời Chu đi ở đằng sau nghe được đầu đuôi mọi câu chuyện: “...”
Thái Nguyệt Nguyệt cũng bật cười trước cách so sánh của cô: “Đàn em, em đáng yêu thật đó.”
“Nhưng mà em nhìn cái mặt của anh ấy xem.” Thái Nguyệt Nguyệt chậc lười nói: “Tám trăm đồng cũng không phải không thể chấp nhận được, bình tĩnh ngẫm lại xem, em cảm thấy anh ấy có đẹp trai không?”
Thư Kiều rơi vào tình thế không thể nào trốn tránh được, đành cắn răng nhắm mắt đáp: “... Đẹp trai.”
Lúc nói ra thì hơi khó khăn một chút, nhưng cũng không coi như là trái lương tâm.”
Đằng sau vang lên tiếng cười khẽ.
Thư Kiều cảm thấy da đầu tê rần, cảm thấy ánh mắt kia quá nóng cháy.
Thái Nguyệt Nguyệt lại kề sát lỗ tai cô nói nhỏ: “Chị kể em nghe, lúc anh ấy học cấp ba đã bắt đầu tham gia đua xe Rally gì rồi, là cái loại vận động cực hạn lái xe thiệt là nhanh đó. Đến cả lúc thi đại học thì anh ấy cũng tự lái xe đến trường thi luôn, canh sát giờ chuông làm bài reo mới vào trường. Bởi vì tiếng động cơ quá lớn, có không ít phụ huynh học sinh còn mắng anh ấy nữa. Nhưng mà anh ấy thì giỏi lắm, cứ như chẳng có việc gì xảy ra, cuối cùng còn thi được thành tích trạng nguyên của tỉnh, hơn hạng hai là Hứa Thâm gần hai mươi điểm. Đó là kỳ thi đại học đó! Em nói coi anh ấy có kiêu ngạo không? Cho nên chị rất tò mò, rốt cuộc là em gái như thế nào mới có thể làm một người như anh ấy có thể khom lưng theo đuổi. Lúc trước số lượng người theo đuổi anh ấy có thể xếp hàng từ trường Bắc Giang số 1 đến núi Lê Đài. Không giấu gì em, đến cả chị cũng không chịu nổi sự quyến rũ từ sắc đẹp của anh ấy, còn tỏ tình với anh ấy một lần.”
Thư Kiều đột nhiên không muốn nghe nữa.
Cô dừng chân lại, nhìn thấy Thái Nguyệt Nguyệt lộ ra ánh mắt khó hiểu thì lại lộ ra một nụ cười áy náy nói: “Đàn chị, ngại quá, em đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, hai anh chị đi ăn đi, em không đi nữa.”
Thái Nguyệt Nguyệt hơi do dự, nhưng dù sao thì đây chỉ mới là ngày đầu tiên cô ta quen biết đàn em này, cũng không thể quan tâm quá mức, đành phải buông ta cô ra, lại đưa cho cô số điện thoại của mình: “Nếu như em khó chịu thì nhớ gọi lễ tân, hoặc là gọi điện thoại cho chị cũng được! Không cần khách sáo! Chị ăn cơm xong sẽ quay về thăm em ngay!”
Thư Kiều gật đầu nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua nhau, Thái Nguyệt Nguyệt gặp được người quen khác nên đi chào hỏi.
Thương Thời Chu giơ tay nắm lấy cổ tay của Thư Kiều.
Tay cô rất nhỏ, nhỏ đến mức khi anh siết chặt ngón cái và ngón trỏ lại thì vẫn còn dư một khúc.
“Không đi thật à?” Thương Thời Chu rũ mắt hỏi cô.
Hành lang khách sạn dùng đèn trần, ánh sáng chói mắt từ trên đỉnh đầu chiếu xuống làm cho hốc mắt của người đàn ông đứng ở đằng đó càng sâu hơn, bên trong đôi mắt màu xanh xám kia mang theo vẻ sâu thẳm không thể nào nhìn thấu được, ánh sáng giao hội với nhau tại hàm dưới có đường nét vô cùng xinh đẹp, trông anh có vẻ vừa xa lạ lại xa xôi.
Thư Kiều hỏi lại: “Tôi có đi hay không thì liên quan gì đến anh chứ?”
Hiếm khi cô dùng giọng điệu như thế để nói chuyện.
Lại bởi vì giọng nói quá mềm mại, chẳng có bao nhiêu khí thế.
Càng giống như đang nhõng nhẽo hơn.
Ánh mắt Thương Thời Chu tối đi.
Thư Kiều nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay anh, nghênh ngang rời đi.
Cô nói mình khó chịu cũng không phải nói dối.
Ngày hôm qua cô còn nôn thốc nôn tháo, chẳng khác nào say rượu, sao có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn được. Cô mới ăn sáng được một nửa lại bị quấy rầy, đến bây giờ đúng là cũng chẳng muốn ăn uống gì nữa.
Cô chỉ muốn ngủ, lấy tinh thần để buổi chiều học tập tốt hơn.
Đương nhiên trước khi đi ngủ cô còn phải cho Tô Ninh Phỉ một câu trả lời rõ ràng nữa.
Thư Kiều cảm thấy nếu có thể thì chắc là cô ấy đã chui từ trong điện thoại ra bên ngoài luôn rồi.
Tính múi giờ chênh lệch, bên kia cũng đã gần khuya, Tô Ninh Phỉ vẫn còn đang liên tục nhắn tin hỏi cô, hơn nữa đã bắt đầu thả trí tưởng tượng bay cao bay xa, chạy về phía cốt truyện không thể miêu tả rõ nào đó.
Cô tranh thủ thời gian trả lời tin nhắn.
[Mộc Kiều]: ... Cậu đang suy nghĩ cái gì đó.
[Mộc Kiều]: Tớ chỉ là nghe được một ít câu chuyện về anh ấy lúc anh ấy còn đi học mà thôi.
Tô Ninh Phỉ trả lời lại ngay lập tức
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Chuyện cũ lúc anh ấy còn đi học hả? Hừm? Cậu nói chuyện gì thế?
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Là chuyện đua xe canh sát giờ thi đại học mới đến trường hay là chuyện anh ấy tiện tay tặng danh ngạch tuyển thẳng cho người khác? Hay là chuyện anh ấy bị mười mấy đàn chị đàn em đuổi theo tỏ tình công khai vào lễ tốt nghiệp, cuối cùng anh ấy còn phải trèo tường bỏ chạy? Hoặc là cậu còn có tin nóng sốt gì mới khác?
Thư Kiều: “?”
[Mộc Kiều]: ...? Sao cậu biết được thế?
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: ...? Không phải mấy chuyện này đã trở thành truyền thuyết trong trường từ lâu rồi sao? Chỉ có một mình cậu không thèm để ý đến chuyện bên ngoài mới không biết thì có!? Cậu đi hỏi thăm xem trong cái trường số 1 này có ai mà chưa từng nghe qua những truyền thuyết này!
[Mộc Kiều]: .
Một lúc lâu sau.
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Cho nên cậu mắng anh ấy là đồ cặn bã là bởi vì mấy chuyện này đó hả?
[Thiếu nữ đang ngủ trường số 1]: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Tiếng cười to nhảy ra liên tục kia quá chói mắt.
Thư Kiều: “...”
Cậu cười lớn quá, tớ thấy ồn ghê.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 19
10.0/10 từ 11 lượt.