Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 18

254@-

Hôm nay Lộ Trình đến đây đương nhiên không phải là vì để thổi râu trừng mắt với Thương Thời Chu.


 


Chủ yếu vẫn là vì học trò cưng Thư Kiều của ông ấy.


 


Khác với những học sinh khác, Thư Kiều chưa từng học bất cứ lớp học bổ túc nào. Phụ huynh nhà người khác đều chạy ngược chạy xuôi hỏi thăm khắp nơi xem chỗ nào có giáo viên giỏi mở lớp dạy thêm ở bên ngoài, chỉ có một mình cô là hời hợt không thèm quan tâm tí nào.


 


Lộ Trình tìm hiểu tình huống gia đình của cô xong, lập tức dâng lên tình thương của cha. Tuy rằng ông ấy cũng rất có lòng tin vào thành tích thi đại học của cô, nhưng mà nghĩ trước nghĩ sau, ông ấy vẫn cứ tìm quan hệ nhét cô vào trong lớp tập huấn thi đua trong kỳ nghỉ hè.


 


“Không phải vì tham gia thi đấu.” Lộ Trình giải thích như thế: “Chủ yếu là câu hỏi cuối cùng trong đề thi mỗi năm đều sẽ hơi vượt qua những kiến thức được học trong trường một chút, có kiến thức thi đua thì sẽ càng bảo đảm hơn. Với lại thời gian học tập cũng chỉ hơn một tuần, chúng ta chủ yếu là đi tìm hiểu lối suy nghĩ giải đề của các kỳ thi đua thôi, không có ý gì khác.”


 


Nói xong ông ấy lại đi nhìn Thương Thời Chu: “Có đúng không?”


 


Thương Thời Chu nhíu mày: “Sao cái câu này nghe quen tai thế nhỉ? Hình như năm đó thầy cũng lừa em vào lớp thi đua theo kiểu này đúng không? Suốt bao nhiêu năm qua rồi, sao thầy còn chưa bịa được cái cớ nào khác thế?”


 


Lộ Trình cầm tách trà lên, che giấu đi ánh mắt gian xảo của mình: “Ai thèm lừa em chứ, thầy nói như thế, ý cũng chỉ là như thế thôi, chỉ là em quá giỏi, được thầy giáo lớp thi đua ưng ý, cứ nằng nặc muốn em tham dự thi đua, vậy việc này cũng không liên quan gì đến thầy.”


 


Tách trà lại phát ra tiếng lách cách, Lộ Trình tổng kết: “Chủ yếu là dựa vào sự cố gắng của chính em.”


 


Thương Thời Chu: “...”


 


Lộ Trình lại quay đầu cỗ vũ Thư Kiều: “Nói không chừng em cũng là một người có năng khiếu thi đua, đến lúc đó được tuyển chọn trước cũng là chuyện tốt.”


 


Người đàn ông trung niên đã bắt đầu hơi hói đầu, mấy năm qua ông ấy luôn tận tâm tận lực cho học sinh, khóe mắt đều xuất hiện nếp nhăn, trong ánh mắt lại tràn ngập sự chân thành và quan tâm.


 


Thật ra Thư Kiều cũng chẳng có hứng thú gì với thi đua.


 


Nhưng cô cũng không thể nào từ chối lòng tốt của người đáng bậc cha chú.


 


Nhưng mà Thương Thời Chu lại lên tiếng hỏi: “Năm nay tập huấn ở đâu thế?”


 


Lộ Trình đã phát định vị và những điều cần lưu ý đến điện thoại di động của Thư Kiều: “Năm nay khá hào phóng, ở khách sạn quốc tế Bắc Giang, nói là huấn luyện phong kín hoàn toàn, nhưng thật ra quản lý cũng không nghiêm khắc đến thế, chỉ là chương trình học khá dày thôi. Em cũng không cần quá áp lực, chúng ta đến tham dự là được rồi.”


 


Đúng là rất hào phóng.


 


Khách sạn quốc tế Bắc Giang cũng coi như là một kiến trúc tiêu biểu của thành phố Bắc Giang, nghe nói mấy năm nay còn bỏ ra số tiền lớn để trùng tu lại lần nữa, thứ nổi tiếng nhất chính là khu thủy cung pha lê cực lớn cao đến hơn hai mươi mét ở trung tâm khách sạn, mỗi năm đều có không ít khách du lịch đến checkin.


 


Kỳ nghỉ hè là mùa đắt hàng, có thể bao hai tầng và phòng họp ở khách sạn quốc tế Bắc Giang trong mùa đắt hàng này, cũng có thể thấy được các lãnh đạo rất chờ mong vào đợt tập huấn lần này.


 


Thư Kiều nhìn thoáng qua, hơi dở khóc dở cười nói: “Mười giờ rưỡi đã tập hợp, chiều nay bắt đầu tập huấn ngay? Có phải hơi nhanh rồi không.”


 


Lộ Trình thổi râu trừng mắt: “Không lẽ là tại thầy không muốn báo trước với em sao? Chỉ là đến tận bây giờ thầy mới có thể xác định có thể cho em một danh ngạch.”


 


Thương Thời Chu nhìn về phía Thư Kiều nói: “Tôi đưa cô đi.”


 


Có lẽ là vì thời gian thật sự khá sốt ruột, Lộ Trình muốn nói lại thôi một lúc, cuối cùng chỉ dặn dò một câu: “Vậy em lái xe chậm thôi đó, đừng làm con bé sợ.”


 


Thương Thời Chu tràn ngập thâm ý mà “ồ--” một tiếng.


 


Ánh mắt của Thư Kiều đã bay ra ngoài cửa sổ và dính lên trần nhà, cô nhìn trời nhìn đất chứ kiên quyết không nhìn Lộ Trình và Thương Thời Chu.



 


Lộ Trình không phát hiện ra vẻ khác thường của Thư Kiều, liên tục thở dài than thở sao bạn học Tiểu Trình mãi vẫn không chịu nghiêm túc đứng đắn thế này.


 


Thư Kiều chạy chậm về ký túc xá sửa soạn đồ đạc.


 


Hành lý của cô rất đơn giản, cũng chỉ đi mười hai ngày, cô xách một cái túi xách, bỏ vài bộ quần áo để thay đổi, lại cầm thêm vài quyển vở rồi đi xuống lầu.


 


Thương Thời Chu chỉ mới vừa đốt điếu thuốc lên hút chưa được bao lâu.


 


Anh cúi đầu cầm lấy túi xách trong tay cô, ước lượng nói: “Nhẹ thế à?”


 


“Có phải chuyển nhà đâu.”


 


Thương Thời Chu đi theo phía sau cô, nhìn cái đuôi ngựa cao cao lắc lư phía sau đầu cô, cuối cùng cũng nhịn không được giơ tay vuốt nhẹ một lọn tóc ở đuôi tóc, xoay nhẹ ở đầu ngón tay, trước khi Thư Kiều kịp cảm giác được cái gì đã thong thả ung dung buông tay ra.


 


Thật ra trên đường đi, tâm trạng của Thư Kiều rất phức tạp.


 


Cô cảm thấy ít nhiều gì cô cũng đã hơi bị ám ảnh tâm lý với chiếc xe kia của Thương Thời Chu rồi.


 


Kết quả đi đến cổng trường, cô nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn thấy chiếc xe Subaru quen mắt kia.


 


Thương Thời Chu đi đến bên cạnh một chiếc xe màu đen tuyền, mở khóa xe. Thư Kiều hơi sửng sốt, nghĩ thầm sao anh lại lắm xe thế, hơn nữa trên con đường này toàn là xe có ba màu bạc trắng và đen, rõ ràng màu đen là màu ít thu hút nhất, tại sao nhìn lướt qua một lượt, vẫn cứ là chiếc xe của anh bắt mắt nhất vậy.


 


Đúng là rất kỳ lạ.


 


“Sao anh lại đổi xe rồi?”


 


“Chiếc kia đổi lốp rồi.” Thương Thời Chu vòng qua bên kia mở cửa xe ra giúp cô: “Tối hôm qua kịch liệt như thế, cho dù thế nào thì xe cũng có giới hạn chịu đựng riêng của nó.”


 


Thư Kiều: “...”


 


Đang yên đang lành, tại sao cái chuyện đua xe lọt vô miệng anh là lại trở nên quái dị như thế này!


 


“Vậy đúng là hao lốp xe thật đó.” Thư Kiều đáp lại một cách khô khan, sau đó hỏi tiếp: “Có đắt lắm không?”


 


Thương Thời Chu khởi động xe: “Sao nào, cô định trả cho tôi à?”


 


Thư Kiều ấp a ấp úng: “... Cũng được thôi.”


 


Hiển nhiên cô đang âm thành tính giá tiền của bốn cái lốp xe, bởi vì cô không có khái niệm rõ ràng nên nhíu mày lại. Bình thường thì cô lên xe rồi sẽ ngoan ngoãn thắt dây an toàn ngay ngắn, chỉ riêng hôm nay là quên mất.


 


Thương Thời Chu nghiêng người sang.


 


Hơi thở của người đàn ông đột nhiên đến gần đánh thức tinh thức của Thư Kiều, cô căng thẳng mở to mắt, nhìn Thương Thời Chu đột nhiên đến gần, lặng lẽ cố gắng rúc người ra phía sau, sắp dán sát người lên chỗ tựa lưng.


 


“Anh... Anh làm cái gì đó?” Giọng nói của cô gần như là nhỏ như tiếng thều thào.


 


Anh đến gần cô quá.


 


Cô có thể nhìn thấy rõ lông mi của anh có màu hổ phách đậm, nhìn thấy bóng dáng của mình được phản xạ bên trong đôi mắt màu xanh xám của anh, nhìn thấy có một tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá rồi trùng hợp rơi xuống nửa gương mặt của anh, phác họa ra những đường nét sắc bén trên mặt anh.



Hơi thở của bọn họ hơi đan chéo vào nhau.


 


Cô muốn dời mắt đi, lại bởi vì khoảng cách quá gần mà bị bắt buộc phải nhìn thẳng vào anh.


 


Ở thời điểm thế này, đôi mắt kia thật sự quá mê người và thâm tình.


 


Có trong một tích tắc nào đó.


 


Cô gần như cho rằng anh muốn hôn cô.


 


Nhưng Thương Thời Chu chỉ là vươn tay kéo dây an toàn của cô sang.


 


Cạch.


 


Lần đầu tiên Thư Kiều cảm thấy mỗi một tiếng động cơ trên xe của Thương Thời Chu đều rất lớn.


 


Đủ để che giấu đi nhịp tim đập hoảng loạn của cô.


 


Lúc đi đến quầy lễ tân chờ đăng ký phòng, có giáo viên hướng dẫn đã đứng ở đó chờ sẵn.


 


Thành quả thi đua của lớp tập huấn thi đua mỗi năm đều cực kỳ nổi bật, dẫn đến các giáo viên ít nhiều gì cũng có chút kiêu ngạo, nhìn thấy loại học sinh đột nhiên chen ngang vào như Thư Kiều, giáo viên Lưu phụ trách dẫn đường cũng không vì thấy cô học giỏi, là học sinh giỏi nhất khối mà hiền hòa thân thiện gì cả.


 


Giáo viên Lưu còn không thèm ngẩng đầu lên, chỉ kiêu ngạo hất cằm nói: “Em đi đăng ký đi.”


 


Thư Kiều đến trễ, trong lòng có chút áy náy, vội chạy chậm đi, lúc xuất trình giấy tờ tùy thân, cô tìm mãi cũng không thấy đâu.


 


Nhân viên lễ tân xử lý thủ tục nhận phòng từ sáng đến giờ, hơi mất kiên nhẫn lèm bèm nói: “Đã biết là mình sẽ vào khách sạn mà còn không biết chuẩn bị sẵn giấy tờ tùy thân à?”


 


Thư Kiều không thèm để ý, cô đột nhiên nhớ ra cô nhét thẻ căn cước trong túi xách mà Thương Thời Chu đang xách, quay lại tìm anh: “Thương Thời Chu, đưa túi xách cho tôi.”


 


“Đồ quan trọng mà còn không chịu mang theo trên người à?” Thương Thời Chu đi đến đưa túi xách cho cô, cười nói.


 


“Sao đến anh cũng nói tôi thế?” Thư Kiều mếu máo.


 


“Còn có ai nói cô nữa?” Thương Thời Chu nhướng mày.


 


Thư Kiều cũng không thể nói là nhân viên lễ tân được, tắt lửa, lấy thẻ căn cước ra đưa cho người ta.


 


Hai người bọn họ nói chuyện không quá lớn, nhưng vẫn bị nhân viên lễ tân nghe được, cô ta cảm giác mình đã bị chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhíu mày, vừa nhập thông tin trên thẻ căn cước vừa mở miệng nói: “Phòng của học sinh thi đua đều là phòng hai người, dẫn theo bạn trai thì...”


 


Thư Kiều đang định phản bác nói anh không phải bạn trai của cô.


 


Đối phương lại đã ngậm miệng lại.


 


Cô ngước mắt lên nhìn, lại thấy Thương Thời Chu đang lười biếng chống tay lên mặt bàn quầy lễ tân, như cười như không nhìn đối phương hỏi: “Thì cái gì?”


 


Chị gái kia ngẩn ra, lập tức đỏ mặt, câu nói tiếp theo cũng nghẹn lại trong miệng, ngược lại biến thành: “Thẻ căn cước của cô đây.”


 


Thư Kiều yên lặng nhận lấy.


 



 


Kết quả vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cảnh này.


 


Thư Kiều âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.


 


Trêu hoa ghẹo nguyệt.


 


“Thời Chu?” Giáo viên Lưu lúc nãy còn đang hỉnh mũi lên trời với Thư Kiều cũng bị tiếng gọi lúc nãy của Thư Kiều hấp dẫn: “Thầy còn tưởng là trùng tên nữa, quay đầu lại nhìn thì đúng là em thật. Đã hai năm không gặp rồi nhỉ?”


 


Thương Thời Chu thu hồi chút vẻ lười biếng lại, nhưng trông vẫn cứ khá ngông nghênh, lễ phép chào hỏi: “Không ngờ thầy Lưu vẫn còn nhớ em.”


 


“Thầy có quên ai thì cũng không thể quên em được.” Giáo viên Lưu cười đi lên vỗ nhẹ lên cánh tay Thương Thời Chu: “Sao hôm nay em lại đến đây? Không lẽ là đến cùng với...”


 


Ông ấy cũng theo bản năng nghĩ theo chiều hướng bạn gái.


 


Không thể trách ông ấy được.


 


Thư Kiều quá xinh đẹp, khí chất cũng là kiểu ngây thơ của học sinh cấp ba, gương mặt kia lại quá xinh đẹp hấp dẫn, cho dù hiện tại cô đang để mặt mộc thì cũng khó giấu được vẻ đẹp xuất sắc.


 


Cô đứng bên cạnh Thương Thời Chu cũng không hề có cảm giác bị anh lấn át chút nào, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.


 


Lúc nãy Thư Kiều đã bỏ lỡ cơ hội giải thích với nhân viên lễ tân, lần này phản bác cực nhanh: “Em là đàn em của anh ấy, là thầy Lộ nhờ anh ấy đưa em đến đây.”


 


Giáo viên Lưu đúng lúc “à” vài tiếng: “Vậy à.”


 


Ông ấy lại nghĩ đến gì đó, mỉm cười nói: “Vừa lúc em cũng đến đây rồi, dạo gần đây có bận gì không? Có hứng thú đến lớp thi đua chia sẻ kinh nghiệm không?”


 


Thương Thời Chu không đồng ý ngay.


 


Anh chỉ nhìn sang Thư Kiều, thấy cô không quá để ý mà quay mặt đi đánh giá mấy tấm thảm nỉ và tranh treo xinh đẹp trong khách sạn, giống như không hề nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.


 


Lớp tập huấn sẽ huấn luyện khép kín khoảng mười hai ngày.


 


Điều này có nghĩa là anh sẽ không thể nhìn thấy cô trong khoảng thời gian dài như thế.


 


Giáo viên Lưu còn đang xúi giục anh, lại trêu ghẹo nói: “Tính ra thì năm nay thầy còn mời Thái Nguyệt Nguyệt đến nữa đó, hai đứa em cùng khóa với nhau đúng không? Lúc trước không phải em còn nhường danh ngạch của mình cho em ấy sao...”


 


Ông ấy còn chưa nói xong đã nghe Thương Thời Chu lên tiếng nói: “Dạ được, có bao ăn ở không thầy.”


 


Lúc trước giáo viên Lưu đã biết Thương Thời Chu khó chơi đến cỡ nào. Hôm nay ông ấy cũng chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, chẳng hề ôm tí hi vọng nào, không ngờ Thái Nguyệt Nguyệt lại có tác dụng đến thế, lập tức vui vẻ ra mặt: “Bao, đương nhiên là bao rồi.”


 


Ông ấy quay đầu nhìn lễ tân nói: “Lại đăng ký cho tôi thêm một phòng đơn nữa, nhanh lên.”


 


Đây là lần thứ hai Thư Kiều nghe được cái tên Thái Nguyệt Nguyệt này.


 


Lần trước đó là do Lộ Trình nhắc đến, anh còn trêu ghẹo nói sao đến bây giờ mà Lộ Trình còn nhớ rõ chuyện này.


 


Lần này, rõ ràng tháng sau anh còn phải thi đấu, lịch trình cực kỳ dày đặc, kết quả vừa mới nghe được tên của người ta đã sốt ruột vội vàng đồng ý ngay rồi.


 


Cô mím môi, vẫn cứ quay đầu nhìn thoáng qua Thương Thời Chu, anh đang rút một cái thẻ căn cước mỏng trong xấp tiền giấy rồi đưa ra. Nhân viên lễ tân dùng hai tay nhận lấy, giống như thứ anh đưa không phải là căn cước công dân mà là một tấm thẻ đen quý giá có thể quẹt thẻ không giới hạn vậy.



Nhận được thẻ phòng, nói ra cũng khá trùng hợp, hai người bọn họ ở cùng một tầng, thang máy mở cửa, Thư Kiều không thèm quay đầu lại quẹo phải đi ra ngoài, không thèm để ý đến Thương Thời Chu.


 


Thương Thời Chu đứng ở đằng sau cô, nhìn dáng vẻ đột nhiên tràn ngập tức giận của cô, ngập ngừng không biết có nên lên tiếng hay không.


 


Một lúc sau, Thư Kiều lại quay trở về, cướp lấy túi xách của mình mà anh đang cầm, lại quẹo phải lần nữa.


 


Thương Thời Chu nhướng mày, không hiểu sao Thư Kiều lại đột nhiên có thái độ này.


 


Anh không nói không rằng đi theo phía sau cô.


 


Khách sạn trải thảm rất mềm, đế giày lún sâu vào bên trong, khi đi lại phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng nếu phía sau có người đi theo thì vẫn có thể nghe được rất rõ ràng.


 


Thư Kiều hít sâu một hơi, quay đầu lại: “Sao anh còn đi theo tôi nữa?”


 


Không đi tìm Thái Nguyệt Nguyệt của anh sao?


 


Thương Thời Chu giơ thẻ phòng trong tay lên, cách không trung chỉ về phía bảng số phòng kế bên phòng Thư Kiều nói: “Tôi đi về phòng.”


 


Thư Kiều im lặng một giây.


 


“Ủa? Thương Thời Chu?” Một giọng nữ mang theo vui sướng và bất ngờ vang lên, sau đó lại vang lên tiếng chạy chậm, một cô gái có đeo bảng tên trước ngực từ đầu kia của hành lang chạy đến, kéo theo một trận gió lướt qua người Thư Kiều: “Tôi còn tưởng rằng tôi nhìn lầm rồi, là anh thật à? Lần này các thầy còn mời anh đến mở tọa đàm chia sẻ kinh nghiệm thi đua nữa hả?”


 


Thư Kiều nhìn thấy rõ ba chữ to trên bảng trên trước ngực cô ta.


 


Thái Nguyệt Nguyệt.


 


Ồ, không cần hỏi nữa, chẳng phải người ta đã chủ động có qua có lại với anh rồi sao.


 


Thái Nguyệt Nguyệt mang theo ý cười không thể nào che giấu được nói: “Sao anh lại đến đây? Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không bao giờ đến tham dự mấy loại chuyện này nữa!”


 


Mặt Thư Kiều lạnh tanh mở cửa phòng ra, đi vào, đóng cửa lại.


 


Động tác vô cùng liền mạch lưu loát.


 


Hành lang vang lên tiếng cách không lớn không nhỏ.


 


Chờ đến khi Thương Thời Chu ngước mắt lên nhìn lại thì cũng chỉ nhìn thấy cửa phòng đóng chặt.


 


Thái Nguyệt Nguyệt không phát hiện anh đang nhìn nơi nào, nghe được tiếng động cũng không thèm để ý, đang muốn nói thêm cái gì nữa thì đã nghe được Thương Thời Chu mở miệng trả lời.


 


“Ừ, tôi đến đây dỗ một người.”


 


Giọng của anh rất thấp, còn mang theo một chút ý cười.


 


Thái Nguyệt Nguyệt: “...?”


 


Dỗ, dỗ một người?


 


Đến buổi tập huấn lớp thi đua để dỗ một người?


 


Chơi, chơi độc lạ đến thế à?


Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Story Chương 18
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...