Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 8
“Miệng lưỡi trơn tru.” Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng mắt thường cũng có thể thấy vành tai của Ivan đang đỏ lên, khóe miệng còn hơi mím lại thẹn thùng.
Đào Trĩ bị thái độ của anh làm cho sửng sốt, tim hụt một nhịp. Cậu đưa tay đặt lên ngực, sao tim lại đập nhanh như thế này.
Từ nhỏ đến lớn, xung quanh cậu toàn những người đàn ông thô kệch. Chưa từng thấy ai có khuôn mặt tuấn tú như vậy, còn mang theo chút xấu hổ và tức giận, cho dù là một omega như An Khả cũng đừng hòng bắt chước được dáng vẻ này của Ivan.
Đào Trĩ không nhịn được nhìn thêm một chút, cố ý xấu xa nói: “Em không lừa ngài, điện hạ tuổi còn trẻ danh tiếng truyền từ hệ chiến đấu đến bộ chỉ huy từ lâu rồi…”
Ivan không đợi cậu nói xong, nghiêm túc đứng dậy nhìn Đào Trĩ: “Nếu đã là như thế… cậy chúng ta ra ngoài huấn luyện thể lực thôi.”
“?” Đào Trĩ nháy mắt im bặt, trong lòng thầm nghĩ, hướng đi này tại hạ chưa kịp nghĩ đến: “…ra ngoài luyện tập.”
Ivan gật đầu, nghiêm túc khích lệ: “Để có thể giành chiến thắng trong giải đấu, không thể tách rời với thể chất S+ mà tôi đã đạt được trong quá trình luyện tập lâu dài, tôi có thể, cậu cũng có thể.”
Đào Trĩ quá gầy, trận chung kết cần điều khiển cơ giáp tốc độ cao, anh sợ thể lực của Đào Trĩ không theo kịp sẽ mệt mỏi.
Đào Trĩ im lặng. Vốn dĩ chỉ muốn vuốt mông ngựa một cái, kết quả chẳng mò được cái gì, lại còn thêm một huấn luyện thể chất.
Ngày huấn luyện đầu tiên của Đào Trĩ bị cưỡng ép bắt đầu.
Ivan tỏ lòng từ bi, không lấy tiêu chuẩn alpha cấp S của mình ra làm mục tiêu. Tuy nhiên, sau khi chạy mấy vòng quanh núi, Đào Trĩ gần như bị mất hết cảm giác vì kiệt sức. Ivan vẫn bình ổn chạy chậm ở phía trước, thái độ bình thản như ‘từ từ sẽ đến’, như thể anh đang thong dong đi dạo trong hoa viên nhà mình.
Hai người mặc bộ đồ thể thao bó sát, Đào Trĩ thở hổn hển phía sau, nhìn bóng lưng rộng và cái eo thon gọn của Ivan, cơ bắp như ẩn như hiện theo từng chuyển động của anh.
Nhưng lúc này Đào Trĩ không có tâm trạng thưởng thức, còn không nhận ra sự phấn khích đột ngột của Ivan, bộ đồ thể thao được cố ý chọn để phù hợp với dáng người của anh, giống như một con công đang xòe đuôi.
Cậu chỉ muốn nghỉ ngơi.
Đào Trĩ bắt đầu giảm tốc độ chạy, sau đó đi bộ.
Ivan thấy người phía sau đang tụt lại khá xa, quay lại muốn tiếp tục giám sát Đào Trĩ hoàn thành huấn luyện, nhưng Đào Trĩ đã chơi xấu, nằm xuống bãi cỏ cạnh lối đi.
“Điện hạ… em mệt quá.”
Đào Trĩ ai oán ngước mắt nhìn anh, không thèm suy nghĩ nằm ỳ trên mặt đất. Hệ chỉ huy của bọn họ không cần thể lực b**n th** như vậy, chỉ cần chỉ luyện tập nhẹ nhàng vào buổi sáng một chút thôi, chạy hai vòng quanh núi đã là giới hạn cực điểm của cậu rồi.
Đào Trĩ vẫn đang thở hổn hển, vừa nằm vừa nói, trong miệng như ngậm mật ong, giống như đang làm nũng.
“Mới chạy không được nằm.” Ivan không chịu nổi Đào Trĩ làm nũng, nhưng không thể để Đào Trĩ lúc nào cũng làm nũng được, nên vẫn cố ý nói: “Ngày mai tiếp tục, để cậu làm quen trước một chút.”
Đào Trĩ không không ra nước mắt.
“Chúng ta trở về thôi.”
“Điện hạ, chân em đau, không đứng dậy được.” Đào Trĩ đưa tay về phía Ivan, đáng thương nhìn chằm chằm anh, cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua bất cứ cơ hội nào để được tiếp xúc thân mật với Ivan, kế hoạch mang thai của cậu đã bị chặn lại nhiều lần, đêm nay nhất định phải thành công.
Đôi mắt của Ivan dán chặt vào đôi chân dài của Đào Trĩ đang cong cong, cậu mặc một chiếc chiều đùi bó sát, lộ ra đôi chân trắng nõn, khiến anh nhớ đến cặp đùi trắng nõn nà như ẩn như hiện đung đưa trong đêm tân hôn…
Anh nhanh chóng quay mặt đi, đưa tay kéo Đào Trĩ lên với đôi tai đỏ bừng, nhưng lại bị người có ý đồ xấu nắm được phần chuôi, Đào Trĩ phát hiện ra ánh mắt vừa rồi của anh, nhịn không được cười khúc khích, nhân lúc Ivan không để ý thuận ý bổ nhào vào lòng anh.
“Ánh mắt của điện hạ vừa nãy thật dâm.”
Đào Trĩ gần như ôm đu trên người Ivan, hơi thở ấm áp phả vào tai anh. Cậu cảm thấy những nỗ lực của mình trong mấy ngày qua không vô ích. Đúng như dự đoán, đàn ông đều là động vật yêu bằng mắt.
Ivan bị lời nói này làm cho xấu hổ, mạnh miệng nói: “Tôi chỉ xem cậu mặc quần đùi có bị muỗi cắn hay không thôi.”
“Hừm…thật?” Đào Trĩ cười ranh mãnh, thầm nghĩ đều là đàn ông với nhau, tôi còn không biết anh đang nghĩ cái gì à?
Cậu không tiếp tục trêu chọc đối phương nữa, giả vờ như chân đang rất đau, muốn Ivan đỡ trở về. Đây là lần đầu tiên hai người có tiếp xúc thân mật kể từ đêm đó.
Sau khi chạy xong, Đào Trĩ có khẩu vị hơn so với buổi sáng rất nhiều, nhưng vẫn thấy rất áp lực mỗi khi Ivan đưa đồ ăn cho mình. Cậu máy móc nhét đồ ăn vào miệng, sau đó kiếm cớ muốn đi tắm để chuồn đi.
Đào Trĩ ôm bộ đồ ngủ vào lòng, vẫy vẫy trước mặt Ivan, đầy ẩn ý nhìn anh, cười cười: “Điện hạ, em đi tắm nha.”
Ám chỉ rất rõ ràng.
Ivan giả vờ bình tĩnh hừ một tiếng, giống như không có hứng thú với sự ám chỉ của Đào Trĩ.
Nhưng sau khi Đào Trĩ xoay người đi vào phòng tắm, anh lại đứng dậy, cúi đầu ngửi ngửi người mình, ừm, khi về anh đã tắm qua, mùi thơm thoang thoảng. Không nhịn được lại đi đến bình hoa trên bàn trà có hình ảnh phản quang, chỉnh lại tóc tai.
Đào Trĩ đi vào phòng tắm, người hầu đã chuẩn bị nước nóng. Sau khi tiêm progesterone vào người, cậu ngâm cơ thể trong bồn tắm, nước ấm giúp thư giãn cơ bắp căng cứng sau khi luyện tập rất tốt, thoải mái đến mức không nhìn được nhắm mắt hưởng thụ một hồi.
Cậu cảm thấy dạo này mình luôn luôn có cơn buồn ngủ ghé thăm, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều về điều đó, cậu đoán có thể do hôm nay mình tập thể dục quá nhiều, tính ngâm mình đến khi nước nguội thì ra ngoài.
Nhưng sau khi ngâm mình như vậy, cậu lại ngủ thiếp đi, gần một giờ sau, Ivan trong phòng khách cảm thấy có gì đó không ổn, đi đến cửa phòng tắm gõ cửa: “Đào Trĩ?”
Người bên trong không phản hồi lại.
Anh gõ cửa thêm vài lần nhưng bên trong vẫn không có tiếng động, Ivan có chút lo lắng, đẩy cửa xông vào, thấy Đào Trĩ đang ngủ say trong bồn tắm, nếu không cẩn thận trượt người xuống có thể sẽ bị ngạt thở trong nước, sẽ rất nguy hiểm.
Anh vội vàng bước tới, không để ý Đào Trĩ không mặc quần áo, vội vàng bế bổng người lên, làm ướt cả quần áo trên người mình, anh lấy một chiếc khăn tắm bên cạnh đắp lên người Đào Trĩ, bỗng nhiên lọ thuốc progesterone rơi xuống đất tạo sự chú ý đến anh.
Đào Trĩ bị ngạt hơi trong phòng tắm quá lâu, bây giờ đầu óc mơ hồ, hai tay cậu ôm ghì lấy cổ Ivan, cảm thấy chóng mặt và khó chịu r*n r* vài tiếng.
Một tay Ivan ôm mông cậu, tay còn lại nhặt lọ thuốc trên mặt đất lên xem, trên đó ghi rõ ràng dòng chữ progesterone.
Đào Trĩ đang dùng progesterone.
Nguyên nhân rất rõ ràng, Đào Trĩ muốn mang thai con của anh.
Đột nhiên anh nhớ lại những gì phụ thân đã nói trước mặt Đào Trĩ, Beta phân hóa lần hai rất khó mang thai. Chẳng nhẽ vì những lời này mà khiến Đào Trĩ lo lắng? Nóng lòng muốn có con với anh như vậy.
Ivan nhất thời cảm xúc lẫn lộn, ném lọ thuốc progesterone vào thùng rác. Anh không ngờ Đào Trĩ yêu mình đến mức tiêm thuốc để có thể mang thai đứa con của mình.
Anh lau sạch sẽ cơ thể Đào Trĩ, bế cậu đặt lên giường, giúp cậu mặc đồ ngủ.
Đào Trĩ ngủ say như chết, cho dù bị động chạm mạnh như vậy cũng không tỉnh.
Ivan thấy vết cắn trên tuyến thể còi cọc sau gáy cậu đã mờ, anh cũng không ngửi thấy mùi tin tức tố của mình nữa. Mới có mấy ngày mà thôi, tại sao mùi lại bay nhanh như vậy? Là bởi vì Đào Trĩ là beta phân hóa lần hai sao?
Anh lại gần ngửi ngửi. Hai cánh môi chạm vào làn da sau gáy Đào Trĩ, cơ thể là một đợt sóng cảm xúc dâng trào, thúc đẩy anh cắn, để toàn thân cậu bao phủ bởi mùi của mình.
Ivan thần xui quỷ khiến hé môi, cắn xuống một cái, mùi tin tức tố của omega không hề xuất hiện như dự đoán, Đào Trĩ đau đến mức nhíu màu, nhỏ giọng r*n r*: “Đau quá..”
Lúc này Ivan mới tỉnh táo lại, vị hành động vừa rồi của mình làm kinh hãi. Anh vừa làm gì vậy? Anh đã thừa lúc Đào Trĩ ngủ để đánh dấu cậu!
Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
