Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 7
Đào Trĩ mất hồn bạt vía bò lên xe, Ivan thấy cậu bò lên xe bất thình lình hỏi một câu: “Ăn hết chưa?”
Câu hỏi này khiến Đào Trĩ choáng váng, nhớ đến một núi đồ ăn Ivan nhồi cho mình trước khi rời đi chột dạ nói: “Xong rồi.”
Ivan gật đầu, trong xe yên tĩnh, ngay lúc Đào Trĩ cho rằng Ivan đã bỏ qua việc ăn uống thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Sau này….đừng đến căng tin ăn nữa.”
“Đến ký túc xá của tôi, người hầu sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cậu.”
“…Cảm ơn điện hạ.” Đào Trĩ rưng rưng nước mắt đáp lại, Ivan vẫn không chịu buông tha cho cậu. Vốn tưởng rằng sự khác thường hôm nay chỉ là do điện hạ nhất thời nhiệt huyết dâng trào, không nghĩ nó sẽ là một trận chiến kéo dài.
Đào Trĩ liếc trộm một cái, phát hiện tâm trạng của Ivan đang khá tốt, anh đang lười biếng dựa lưng vào ghế da.
Quên đi, miễn anh vui là được.
Xe đi xuống hầm gửi xe của học viện quân sự, Đào Trĩ đột nhiên chặn Ivan đang định xuống xe lại: “Điện hạ, hay là chúng ta tách nhau ra đi vào trường nhé.”
Nếu đi cùng người của hoàng thất vào học viện quân đội, nhất là thái tử điện hạ Ivan thì chẳng khác treo một chiếc đèn khổng lồ chiếu vào người mình. Đào Trĩ không muốn quá mức rầm rộ, cũng không muốn mọi người biết về cuộc hôn nhân của mình và Ivan.
Ivan dừng động tác, tâm trạng tốt khi nãy nháy mắt bay vèo qua cửa sổ xe như con chim xổng chuồng. Trong đầu đang đoán xem ý của Đào Trĩ là gì, không chú ý ngữ điệu của mình có chút oán thán như người vợ nhỏ bị ruồng bỏ: “Đi cùng tôi khiến cậu mất mặt?”
Ivan buồn bực, anh không biết Đào Trĩ đang nghĩ gì. Rõ ràng vừa nãy còn thổ lộ tình cảm trước mặt anh, bây giờ lại không chịu đi cùng anh, chẳng lẽ lại là chiêu lạt mềm buộc chặt?
Đào Trĩ nghe vậy là biết tỏng Ivan mất hứng, vội vàng phủ nhận: “Không…”
“Vậy cậu đi đi.”
Ivan nói, khoanh tay dựa vào cửa xe, ngoài miệng thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng ánh mắt dán chặt vào Đào Trĩ. Môi mím chặt, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt, có chút dọa người.
Đào Trĩ không biết lời của anh nói là thật hay giả, ngập ngừng một chút: “Vậy em đi nhé?”
Vừa nói vừa giơ chân lên, nhiệt độ xung quanh lập tức xuống âm độ. Toàn thân Đào Trĩ cứng đờ, xem ra Ivan đang thử cậu.
Hai người giằng co một hồi, đột nhiên trong hầm gửi xe có người hô to: “Tiểu Trĩ! Cuối cùng mày cũng đến trường!”
Đào Trĩ quay đầu nhìn người đang đi về phía bọn họ. Là Tuấn Hạo – hàng xóm của cậu. Tuấn Hạo còn là người có điểm sổ đứng đầu hệ chiến đấu.
Cậu và Tuấn Hạo quen nhau gần năm năm. Là bạn học cấp ba và đại học. Ngoài An Khả thì đây là người duy nhất cậu có thể coi là người quen.
Tuấn Hạo đến gần mới thấy bên cạnh Đào Trĩ còn có thái tử điện hạ, hình như tâm trạng của Ivan không tốt, hắn sợ hãi hành lễ: “Điện hạ.”
Ivan mặt không đổi sắc gật đầu, không có ý rời đi.
Tuấn Hạo đành phải cắn răng nói với Đào Trĩ: “Mấy hôm nay mày đi đâu? không về nhà cũng không đến trường. Tao hỏi An Khả, nó cũng chỉ ấp úng mấy câu rồi không chịu nói gì cả, hại tao lo lắng.”
Tất nhiên Đào Trĩ sẽ không nói chuyện mình và Ivan kết hôn, chỉ đành nói dối: “Bà nội nhập viện rồi, mấy ngày nay tao phải ở lại chăm sóc bà…”
Những lời này vừa nói ra, Ivan càng u ám hơn, không khí bây giờ còn lạnh hơn cả lúc trước. Đào Trĩ ngậm chặt miệng không dám nói thêm một chữ nào.
Hình như Ivan giận hơn rồi.
Tâm trạng của Ivan đang vô cùng uất hận, rõ ràng mấy ngày nay Đào Trĩ bận rộn chuẩn bị hôn lễ với anh, nhưng khi đối mặt với một tên alpha không biết chui ra từ đâu lại phải nói dối?
Ban đầu Ivan còn tính im lặng, nhưng sau cùng vẫn lên tiếng: “Hai người quen nhau?”
Tuấn Hạo được thái tử hỏi han, thành thật nói: “Thần và Tiểu Trĩ là hàng xóm, cũng là bạn thân năm, sáu năm rồi.”
Tiểu Trĩ.
Bạn bè thôi mà, có cần phải xưng hô thân mật như thế không?
Ivan mím môi, không nói gì.
Đào Trĩ thấy nhức nhức cái đầu, mặc dù muốn nói chuyện thêm với Tuấn Hạo, nhưng bầu không khí không chiều lòng người, cậu vẫn quyết định đuổi người đi trước: “Tuấn Hạo, tìm tao có chuyện gì không?”
Tuấn Hạo gãi đầu, ngập ngừng nói: “À, định nhờ mày làm hoa tiêu cho tao. Tiểu Trĩ, mày có đội chưa?”
“Có rồi.” Ivan dứt khoát lên tiếng thay Đào Trĩ, nói xong nhìn chằm chằm cậu.
Từ trước đến nay, Ivan không bao giờ thèm cạnh tranh bất cứ thứ gì với một alpha thứ cấp. Anh có tự tin và thực lực. Nếu Đào Trĩ là một người thông minh, muốn giành chiến thắng trong trận đấu thì chắc chắn phải chọn anh, bọn họ có sự ăn ý ngầm với nhau.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thân thiết mập mờ của Đào Trĩ và Alpha kia. Hơn nữa bọn họ còn quen nhau nhiều năm như vậy. Anh và Đào Trĩ mới quen nhau vài tháng, anh hơi thiếu tự tin một chút.
Đào Trĩ vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, tôi và Ivan là một đội.” Nếu cậu còn không biết điều nhanh chóng thừa nhận, Ivan chắc chắn sẽ nổi khùng lên mất.
Tuấn Hạo phát hiện bầu không khí quái lạ giữa hai người, nhưng không tiện mở miệng: “Trừ chuyện này thì còn một chuyện khác nữa.” Nói xong, hắn đưa mắt nhìn Ivan, ý chỉ có người ngoài ở đây không tiện mở lời.
Trong mắt Ivan không có chút nhiệt độ nào, nhàn nhã lườm Tuấn Hạo một cái, lại nhìn Đào Trĩ giống như đang đợi cậu quyết định.
Đào Trĩ đã rất áp lực rồi, nhìn thái độ của Tuấn Hạo thì chắc chắn có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói cho cậu. Thôi vậy, haizz, cậu đành rụt rè dỗ dành Ivan: “Điện hạ, chút nữa em đến tìm ngài nhé.”
Ivan không trả lời, bực bội lới lỏng cà vạt rồi bỏ đi.
Trong mắt Đào Trĩ, người khác đều quan trọng hơn người chồng hợp pháp là anh sao?
Ivan vừa đi vừa như oán phụ nghĩ, đột nhiên khựng lại bên đường, lúc này mới nhận ra cảm xúc và hành động vừa rồi của mình thật buồn cười, anh vừa…. ăn dấm vì Đào Trĩ?
Phát hiện này khiến trái tim Ivan chìm xuống dáy biển. Hình như từ khi nghe những lời thổ lộ của Đào Trĩ, anh thường xuyên nghĩ và chú ý đến cậu nhiều hơn. Bây giờ còn vì sự xuất hiện của một alpha mà nảy sinh sự chiếm hữu.
Đào Trĩ nhìn Ivan đi xa, quyết định tốc chiến tốc thắng hỏi Tuấn Hạo: “Có chuyện gì?”
Tuấn Hạo nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai mới kéo Đào Trĩ vào một góc thần thần bí bí nhỏ giọng nói: “Mấy ngày trước, hộ vệ hoàng cung đột nhiên đến nhà mày rồi lục soát khắp nơi. Có phải mày đã đắc tội với người không nên đắc tội không?”
Đào Trĩ không đoán cũng biết người đó là ai. Còn ai ngoài lão hoàng đế nữa, chắc chắn là ngay khi cậu và Ivan nói muốn kết hôn ông ta đã cho người đi điều tra cậu. Sau đó lại nhớ đến ánh mắt nhạy bén quan sát sáng nay, cậu rùng mình bất an, không biết lão hoàng đế đã điều tra được cái gì.
“Mà nhóm hộ vệ không chỉ lục soát mỗi nhà mày, tao nghĩ bọn họ còn điều tra cả các mối quan hệ quanh mày nữa. Vì hôm sau có người đến tìm tao hỏi tình hình về mày.”
Tuấn Hạo tiếp tục nói, vẻ mặt lo lắng. Bọn họ chỉ là những dân đen bình thường, lần đầu tiên trải qua loại chuyện này. Khó có thể nghĩ tốt được, hơn nữa bầu không khí giữa Đào Trĩ và Ivan rất quỷ dị.
“Ivan điện hạ ép mày làm hoa tiêu à?”
Trong ấn tượng của hắn, Ivan không phải là người dễ gần.
Đào Trĩ nghe vậy thì nhanh chóng phủ nhận: “Ivan điện hạ không ép buộc tao. Ngài ấy rất tốt. Mày khỏi lo.”
Cậu nói cảm ơn với Tuấn Hạo xong thì hai người tách ra. Đào Trĩ chạy đến ký túc xá của Ivan, trên đường đi vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời nhắc nhở của Tuấn Hạo.
Chắc chắn lão hoàng đế không thu hoạch được gì, nếu không sẽ không để yên cho cậu ở bên cạnh Ivan như này.
Đào Trĩ an tâm một chút, khi định thần lại thì đã đến cửa biệt thự, đám vệ binh biết Đào Trĩ. Lần này không ngăn cậu lại, trực tiếp mở cổng để cậu vào.
Đào Trĩ đứng ở cửa do dự, nhớ đến tâm trạng khi rời đi của Ivan không tốt lại nhức đầu. Đôi khi tâm tư của Ivan còn khó đoán hơn cả thiếu nữ mới lớn, một ngày có hơn tám trăm cái tâm tư. Vừa mới tủm tỉm giây trước, giây sau đã đen mặt.
Không đợi cậu gõ cửa, cửa nhà đã mở ra,
Ivan cao lớn nhìn từ trên cao xuống Đào Trĩ: “Cậu muốn đứng ở ngoài đến bao giờ?”
Anh nhìn Đào Trĩ, trong lòng rất khó chịu. Từ khi còn bé mọi thứ đối với anh đều diễn ra thuận buồm suôi gió, anh chưa bao giờ vướng phải bất kỳ vấn đề tình cảm nào. Vậy mà từ khi gặp Đào Trĩ, anh luôn luôn gặp phiền muộn.
Cánh cửa đột ngột mở ra khiến Đào Trĩ giật nảy mình, chột dạ cười lấy lòng: “Điện hạ.”
Lại là bộ dạng này! Cuối cùng Ivan cũng phát hiện ra, mỗi lần anh tức giận là Đào Trĩ lại cười híp mắt với anh làm ra vẻ nịnh nọt. Điều chết tiệt nhất là anh lại hưởng thụ những cảm giác mà nụ cười này mang đến. Người đàn ông này chỉ cần cười một cái, anh thấy mình như đấm mạnh vào bông, những khó chịu và bực tức ban đầu đều bay sạch.
Ivan quay người , liếc Đào Trĩ phía sau một cái, tỏ vẻ không quan tâm thản nhiên nói: “Có phải alpha kia thừa lúc tôi đi để dụ dỗ cậu làm hoa tiêu cho hắn đúng không? Cậu đồng ý rồi?”
Đào Trĩ nhận ra, đôi khi Ivan rất ngây thơ. Rõ ràng không muốn cậu đồng ý, rõ ràng rất tò mò. Nhưng nhất định phải ra vẻ này kia. Suy nghĩ xem làm sao để dỗ dành anh.
“Không nhé.” Đào Trĩ đáp.
Ivan giống như một con mèo lớn kiêu căng. Ngồi trên ghế sofa, giả vờ hờ hững hỏi: “Không phải hai người quen nhau à? Cũng đã quen biết năm sáu năm, tôi còn tưởng cậu sẽ đồng ý chứ.”
Tiểu Trĩ, Tiểu Trĩ, Tiểu Trĩ.
Mở miệng một tiếng Tiểu Trĩ, ngậm miệng một tiếng Tiểu Trĩ.
Còn gọi thân mật như vậy.
Trong lòng Ivan cười khẩy.
Tất nhiên Đào Trĩ không thể hùa theo lời nói của Ivan, cậu bước đến trước mặt Ivan, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. Mặt không đỏ, tim không đập lấy lòng anh: “Từ sức mạnh, sự chuyên nghiệp, ngoại hình của Ivan điện hạ đều là top một sever. Toàn bộ học viện không ai có thể vướt qua được ngài, tại sao em có thể bỏ một người đàn ông tuyệt vời siêu cấp vũ trụ để lập đội với người khác chứ.”
Đám người bên ngoài có thể nghe thấy được không? Có thể phát hiện ra lời tâng bốc sâu sắc đầy tình ý này không?
Không biết, không quan tâm, miễn là Ivan vui vẻ là được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, toàn bộ bực tức và u ám của anh trước đó đã biến mất sau khi nghe mấy lời nịnh bợ của Đào Trĩ, trong lòng còn trộm nghĩ, mình trong lòng Đào Trĩ có thể hoàn hảo như vậy sao?
Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
