Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 9

Ngày hôm sau, Đào Trĩ bị Ivan đánh thức.

Cậu không cẩn thận ngủ quên, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường. Cậu còn tưởng người hầu đã đưa mình ra và mặc quần áo giúp mình.

Đào Trĩ cảm thấy toàn thân đau nhức, nếu là căng cơ do huấn luyện ngày hôm qua gây ra thì chỉ là đau ở chân. Cậu còn cảm thấy đau dữ dội ở sau gáy nữa.

Đào Trĩ đưa tay sờ gáy mình, cứ có cảm giác là lạ. Cậu ngẩng đầu nhìn Ivan dang thắt cà vạt nói: “Điện hạ, hình như hôm qua em bị côn trùng cắn ở sau gáy, ngủ dậy có chút đau.”

Nói xong, cậu quay đầu lại cúi xuống, để lộ chiếc cổ trắng nõn. Bên trên vẫn lưu lại vết cắn đêm qua Ivan để lại.

Ivan chột dạ quay mặt đi, mặt không đổi sắc nói dối: “Chắc là cậu bị sái cổ rồi.”

Đào Trĩ lẩm bẩm trong lòng, vị trí sái cổ cũng không phải như này.

Nhưng bây giờ cậu cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến chuyện này. Hôm qua bọn họ được nghỉ, hôm nay sẽ chính thức tham gia huấn luyện của học viện quân sự, các đội chiến thắng trong cuộc thi lần trước đều được tham gia chuẩn bị cho trận chung kết. 

Lần này Đào Trĩ không dám nói đi riêng với Ivan nữa, cậu nhớ rõ hôm qua anh tức giận vì việc này, sau khi dỗ dành xong còn bị hành hạ một trận, cậu nghi ngờ Ivan dùng việc công trả thù riêng!

Hai người ăn sáng xong, cùng nhau ra khỏi nhà, Đào Trĩ cảm thấy cơ thể mình như bị ô tô cán qua, đôi chân dài của Ivan chỉ có thể bước chậm rãi, từ từ đi bên cạnh Đào Trĩ.

Từ trước đến nay Ivan luôn là người ít nói, Đào Trĩ đã quá quen rồi, cậu cúi đầu nhìn mũi chân, suy nghĩ xem hôm nay làm cách nào để rút ngắn khoảng cách với anh, thái độ khẩu thị tâm phi của Ivan hôm qua đã nhen nhóm cho cậu một tia hy vọng. Có thể thấy tảng băng trôi có dấu hiệu tan chảy, cậu mừng như điên.

“Cậu… thích trẻ con không?” Ivan đột nhiên mở miệng.

Đào Trĩ nghe vậy liền sững người, chẳng lẽ… Ivan hỏi như vậy, là vì muốn một đứa con?

Cậu cảm giác được khoảng cách của mình và mục tiêu lại gần thêm một bước, không kìm được hưng phấn xáp lại người Ivan, cười với anh một cái rõ tươi: “Tất nhiên, trẻ con rất đáng yêu, mềm mềm mại mại, ôm trong tay giống như một viên kẹo dẻo vậy.”

Ivan nghe vậy thì nghiêm túc suy nghĩ, anh chỉ cảm thấy trẻ con thật phiền phức và ồn ào, đáng ghét.

Nhưng anh lại nhìn Đào Trĩ đang cười tươi, khi cậu cười, đôi mắt cong lên, lộ ra chiếc răng khểnh trắng sáng, giống như một mặt trời nhỏ ấm áp.

Nếu như….có một bảo bối giống Đào Trĩ, anh cũng không ngại phiền.

“Điện hạ thì sao? Ngài có thích trẻ con không?” Đào Trĩ cũng chớp mắt hỏi hắn.

Anh nhìn vẻ mặt vui mừng nhảy cẫng của Đào Trĩ, giống như có một chiếc đuôi nhỏ sau mông đang điên cuồng vẫy vẫy. Không nhịn được nhếch miệng cười, sau đó lại kéo khóe miệng xuống, không thể để cho Đào Trĩ thấy được, cố ý kiêu ngạo nói: “Miễn cưỡng có thể chấp nhận được.”

Đào Trĩ không hiểu, thích là thích, không thích thì không thích. Miễn cưỡng có thể chấp nhận là sao? Ivan nói lấp lửng như vậy khiến cậu không thể đoán ra được.

Tâm tư của Ivan đúng là thâm sâu khó đoán.

Đào Trĩ vừa đi vừa chĩa mũi tên uất hận lên người Ivan, hai người nhanh chóng đến căn cứ huấn luyện báo danh.

Căn cứ huấn luyện của Học viện Quân sự Hoàng gia được xây dựng trên một cảng sao bị bỏ hoang. Sau khi xuất trình thẻ căn cước, thang treo mở ra, họ bước vào cửa hầm dẫn đến khu huấn luyện dưới lòng đất. Do hai người ở hai hệ riêng nên cùng nhau tách ra. Cậu đến hệ chỉ huy còn Ivan đến hệ chiến đấu.

Khi đến nơi, Đào Trĩ ngạc nhiên khi thấy Bối Duy – Người đã đụng mặt mình trong hoàng cung hôm qua, cũng đang ở đây. Anh ta mặc bộ đồng phục của huấn luyện viên, đang ghi chép thông tin cũng từng người tham gia thi đấu.

“Lần này nửa thời gian đầu tiên sẽ tách hai hệ chỉ huy và chiến đấu ra huấn luyện riêng. Khu ký túc xá cũng chia làm hai khu – A và B. Các bạn phải tuân theo thời gian huấn luyện hàng ngày, không được đi muộn về sớm, càng không được phép chạy loạn ký túc xá. Mong rằng mọi người sẽ cùng nhau duy trì sự hài hòa giữa hai bên ký túc xá, nếu như bị phát hiện, sẽ bị tước bỏ tư cách huấn luyện.”

Sau khi Bối Duy nói xong các điều cần chú ý, hắn liếc Đào Trĩ với dáng vẻ ám chỉ điều gì đó.

“…”

Đào Trĩ coi như hiểu, lão hoàng đế vì đề phòng cậu đã phải khổ tâm rất nhiều.

Bối Duy đi một đường từ đầu hàng xuống cuối hàng, cuối cùng đứng trước mặt Đào Trĩ, đưa cho cậu thẻ phòng ký túc xa, đi bên cạnh hắn còn có một huấn luyện viên alpha.

“Ký túc xá của bạn ở khu A12. Đây là huấn luyện viên của bạn, Á Luân. Từ giờ trở đi, anh ấy sẽ hướng dẫn bạn điều cần chú ý khi thi đấu của hoa tiêu.”

Á Luân là một alpha đẹp trai, nhưng ấn tượng đầu tiên của Đào Trĩ với anh ta không được tốt. Hai người mới gặp nhau, Á Luân đã đưa tay ra muốn bắt tay với cậu, Đào Trĩ sửng sốt nhưng vẫn lịch sự đưa tay ra.

Kết quả là khi ngón tay cái và lòng bàn tay của Á Luân chạm vào mu bàn tay cậu, Đào Trĩ lập tức thấy toàn thân nổi da gà, lập tức rụt tay lại.

Khi ngẩng đầu lên, cậu thấy Á Luân đang nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt hồ ly rình mồi. Bối Duy đã thay đổi chiến lược, muốn đi đường vòng cứu quốc, đổi sang mỹ nam kế.

Trong lòng Đào Trĩ lắc đầu, cậu là người đã nếm qua thịt rồi, làm sao có thể nuốt trôi rau củ? Bối Duy nếu muốn dùng mỹ nam kế thì ít nhất phải chọn cái người quyến rũ hơn Ivan, cho cái người này đến đây, hắn đang coi thường Ivan ư?

Cậu nhìn về phía Ivan đang đứng cách đó không xa, anh cũng đang nhìn về phía này, vẻ mặt không rõ, nhưng giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt lại. Anh đang đi đến chỗ cậu.

Đào Trĩ đang định hỏi ký túc xá của anh ấy ở đâu, nhưng Ivan trực tiếp tóm chặt lấy tay phải của Á Luân, đôi mắt sâu thẳm, ngữ khí bình tĩnh: “Hắn vừa chạm ở chỗ nào?”

Tâm trạng chập chờn của Alpha cấp S rất nguy hiểm, áp lực tinh thần tương đối lớn. Một số huấn luyện viên đã tập trung lại một chỗ, đặt tay lên dùi cui điện, ánh mắt dè chừng nhìn Ivan, đang do dự không biết có nên tiến lên ngăn căn thái tử điện hạ hay không.

Đào Trĩ bối rối trước sự việc bất ngờ này. Trong tay cậu vẫn cầm thẻ phòng ký túc xá, lời còn chưa nói ra.

Cổ tay của Á Luân gần như bóp nghiền nát, còn bị tinh thần của Ivan áp chế đến mức không thở nổi: “Điện hạ, chúng thần chỉ bắt tay bình thường mà thôi.”

Nói xong còn hướng ánh mắt cầu cứu đến Đào Trĩ, Bối Duy cũng sợ sẽ có án mạng xảy ra: “Điện…Đào Trĩ, xin hãy giải thích với điện hạ, đừng để mọi chuyện đi quá xa.”

Đào Trĩ nghe vậy, cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện, lập tức mỉm cười với Ivan, nói: “Chúng em chỉ chào hỏi nhau thôi, anh ta không làm gì em cả.”

Cậu không ngờ ý thức bảo vệ lãnh thổ của alpha lại mạnh mẽ đến vậy, cho dù chỉ là đối tượng đánh dấu tạm thời cũng không cho phép người khác lại gần, đây là lần đầu tiên cậu thấy Ivan có dáng vẻ này.

Đào Trĩ nói xong, muốn chuyển hướng sự chú ý của Ivan, lấy thẻ phòng ký túc xá của mình ra: “Phòng ký túc xá của em ở khu A12, điện hạ, ngài ở đâu?”

Ivan lạnh lùng lườm Á Luân, rốt cục vẫn buông ta, lấy thẻ phòng ký túc xá trong túi đồng phục ra, nhìn một cái nói: “Khu B13.”

Khu A12 và khu B13. Một cái ở chân trời, một cái ở gốc biển, muốn đến cũng rất khó khăn.

“Sau khi nhận thẻ phòng, mọi người bắt đầu tách ra khu huấn luyện riêng biệt, hệ chỉ huy đến khu A, hệ chiến đấu sẽ đến khu B.”

Á Luân vừa xoa cổ tay bị Ivan bóp đến méo mó, vừa nói. Anh ta nhìn cơ thể Đào Trĩ, luôn cảm thấy quan hệ của Beta này với Ivan không hề đơn giản.

Nhận ra ánh mắt như có như không của Ivan vẫn luôn theo dõi mình, anh ta không dám táy máy tay chân nữa, thầm nghĩ kiếm thật thật khó, lúc trước không nên đồng ý với Bối Duy mà đến đây.

Các thí sinh khác của hai hệ chỉ huy và chiến đấu đều đi theo huấn luyện viên của mình vào sân huấn luyện. Khu A và Khu B chỉ cách nhau một bức tường trong suốt. Chỉ cần nhìn một cái có thể thấy được hai bên huấn luyện như nào.

Đào Trĩ có thể không chú ý đến ánh mắt của Ivan, nhưng Aaron chắc chắn cảm nhận được.

Để tránh tay mình bị Ivan bẻ gãy, anh ta bắt đầu giữ khoảng cách cố định với Đào Trĩ. Tuy nhiên khoang buồng lái mô hình không lớn, việc hai người đụng chạm là điều khó tránh được. Mỗi khi vô tình chạm vào nhau, Aaron đều bị dọa muốn nhảy dựng lên, bất ngờ đập đầu vào cửa cabin, gây ra tiếng động rất lớn.

“Huấn luyện viên?”

Đào Trĩ cũng nhận ra vẻ mặt của anh ta có gì đó không bình thường, lo lắng hỏi: “Anh thấy khó chịu à?”

“Không, không có gì. Chúng ta tiếp tục đi.” Á Luân đỡ trán, thở dài trong lòng, tiếp tục chỉ đạo: “Hoa tiêu lúc nào cũng phải chú ý đến số liệu tinh thần của alpha trong buồng lái, nếu có bất thường phải chuyển sang trạng thái chiến đấu cơ giáp ngay lập tức..”

Huấn luyện ngày đầu tiên rất đơn giản, làm quen với các thao tác trên bảng điều khiển.

Huấn luyện buổi chiều nhanh chóng kết thúc, Đào Trĩ đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, vừa đi vừa nghĩ cách tranh thủ thời gian vun đắp tình cảm với Ivan. Kết quả chưa đến cửa nhà vệ sinh đã nghe thấy có tiếng gọi mình ở phía sau.

“Đào Trĩ.”

Là giọng của Ivan.

Đào Trĩ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Ivan đang đi về phía mình, lập tức mời chào: “Điện hạ, lát nữa có muốn đi căng tin không? Em đi với ngài nhé?”

“Ừm.” Ivan đến gần cậu, gần đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể anh. 

Ivan cúi đầu, mím môi ngửi cơ thể cậu, cau mày bất mãn nói: “Trên người cậu toàn mùi của người khác.”

Rõ ràng đêm qua anh đã bổ sung đánh dấu rồi, sáng nay vẫn là một cơ thể thơm ngát mùi hương của mình, tại sao mới có một buổi chiều đã toàn mùi kinh tởm của tên alpha chướng tai gai mắt kia. 

Đào Trĩ lập tức chột dạ. Bản thân là một beta, tất nhiên cậu không có khả năng giữ được tin tức tố của alpha trên người lâu, ngay cả đánh dấu tạm thời đêm qua cũng nhanh chóng biến mất từ lâu.

Cậu còn đang bận nghĩ cách nên đổi chủ đề như nào để cho Ivan không nghi ngờ thì đã bị anh nắm chặt cổ tay, kéo vào nhà vệ sinh.

Trong không gian nhỏ hẹp, cậu gần như có thể nghe được tiếng thở của Ivan.

Thân hình cao lớn của anh hoàn toàn có thể bao bọc lấy cậu: “Còn mười phút nữa mới đến thời gian huấn luyện tiếp theo.” 

Giọng nói trầm khàn đậm chất đàn ông của Ivan vang lên trên đầu, Đào Trĩ không hiểu anh muốn nói gì, ngẩng đầu lên nhìn.

Cậu nhìn chằm chằm vào hầu kết đang trượt lên trượt xuống của anh. Ivan bị nhìn như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác muốn đánh dấu Đào Trĩ một lần nữa, để cơ thể cậu được bao bọc trong mùi hương của mình.

Nhưng từ trước đến nay anh luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng, tiếp nhận sự cung phụng của người khác, anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ chủ động lấy thứ gì đó từ người khác.

Anh muốn đánh dấu Đào Trĩ.

Nhưng khi lời nói vừa ra khỏi môi, chúng lại biến thành một câu hỏi lúng túng: “Tôi nghe nói Omega bị Alpha đánh dấu tạm thời nếu không được bổ sung ấn ký sẽ cảm thấy bồn chồn lo lắng, tại sao cậu không như vậy?”

Câu hỏi này khiến tim Đào Trĩ suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu trợn tròn mắt. Không phải Ivan đã phát hiện ra cậu có gì đó không ổn chứ? Vậy là cậu đành vội vàng giả vờ như cơ thể không thoải mái, mềm mại ngã vào lòng Ivan cọ cọ: “Khó…khó chịu, em sợ điện hạ không thích, nên mới cố gắng chịu đựng.”

Đào Trĩ cọ tới cọ lui trong lòng khiến vành tai Ivan nóng bừng, nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Nếu đã vậy, với tư cách là chồng hợp pháp của cậu, Tôi vẫn phải làm tròn nghĩa vụ của mình.”

Trông có vẻ miễn cưỡng, nhưng thực ra nội tâm đã mong đợi điều này từ lâu.

Đào Trĩ nhẹ nhàng gật đầu, không ngờ Ivan lại tốt bụng đến mức quan tâm đến việc omega bị đánh dấu tạm thời có khó chịu hay không. Nhưng bản thân là một kẻ lừa đảo, căn bản không biết những triệu chứng khó chịu như lời anh nói là gì, lương tâm có chút cắn rứt, tuy không đáng kể.

“Ư… Điện hạ, mau cắn đi, em không chờ được nữa.” Đào Trĩ cứ như một con sâu không xương, uốn éo cọ xát trong ngực Ivan, chủ động giơ cái cổ trắng nõn của mình ra.

Ivan nuốt khan, cúi đầu cắn xuống, răng nanh cắn sâu xuống tuyến thể teo quắt của đối phương.

Ưm, đau quá.

Đào Trĩ r*n r* khe khẽ, cậu là một beta, nếu không có sự trợ giúp của thuốc vào đêm đó, cậu sẽ chỉ cảm thấy đau đớn, không có kh*** c*m, nhưng cậu nhất định phải diễn, bắt chước dáng vẻ đ*ng t*nh của một Omega sau khi bị đánh dấu.

Hơi thở của cậu trở nên nặng nề và gấp gáp, cậu đưa tay ôm chặt thắt lưng rắn rỏi của Ivan, nhỏ giọng lặp đi lặp lại gọi tên anh.

Đào Trĩ sợ nếu Ivan tiếp tục đánh dấu mình, anh sẽ phát hiện tuyến thể của mình không tiết ra tin tức tố của Omega, vì vậy cậu giả vờ như mất kiểm soát, đẩy Ivan vào cửa nhà vệ sinh, đưa tay ôm mặt anh, nhanh chóng dùng môi mình chặn môi anh.

Hô hấp của Ivan trở nên nặng nề hơn, nào còn để ý đến việc đánh dấu nữa, vô thức ôm cứng vòng eo của Đào Trĩ.

Đào Trĩ lặng lẽ mở mắt ra nhìn Ivan, liền dụng phải cặp mắt màu xanh lam tuyệt đẹp cũng đang nhìn mình. Trong mắt Ivan cuồn cuộn nhiệt huyết cùng khao khát. Khiến trái tim cậu đập nhanh, cũng quên luôn động tác đang hôn của mình.

Ivan bất mãn trước sự dừng lại đột ngột của Đào Trĩ, anh cau mày, hai người đổi lại vị trí tấn công cho nhau, trở thành Ivan bóp cằm cậu, mạnh mẽ hôn xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu.

Đào Trĩ cứng người.

Ivan…chủ động hôn cậu?

Trước khi cậu có thể suy nghĩ quá nhiều, tiếng chuông huấn luyện ở căn cứ vang lên, cưỡng chế gián đoạn việc hai người đang làm. Ivan còn chưa thỏa mãn, tay vẫn ôm chặt lấy cậu, cụm trán mình vào trán cậu, th* d*c hỏi: “Em…tốt hơn chưa?”

Đào Trĩ không biết tại sao, khuôn mặt cậu đỏ bừng, lần đầu tiên thể hiện sự luống cuống chân tay trước mặt Ivan, cậu bối rối gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt anh: “Tốt…tốt hơn rồi.”

Mất mặt quá, tại sao cậu lại cà lăm thế này!


Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Story Chương 9
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...