Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 4
Bệnh viện.
Đào Trĩ nhận hóa đơn viện phí của tháng trước, chi phí đã tăng gấp đôi như dự đoán. Sau khi bệnh tình của bà nội chuyển biến xấu, bắt đầu phải sử dụng nhiều máy móc thiết bị y tế hơn. Thuốc cũng không hề rẻ. Những khoản lẻ tẻ cộng vào cũng thành một khoản tiền lớn.
Cậu nhìn bà nội đang nằm trong phòng bệnh vô trùng qua cửa kính. Y tá bên cạnh đưa cho cậu một chiếc áo đặc thù: “Các chỉ số của bệnh nhân không được ổn định. Thời gian tỉnh táo không dài, sau khi thăm bệnh xin hãy nhanh chóng ra ngoài.”
“Vâng.”
Đào Trĩ nhận lấy chiếc áo, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cậu hoa mắt nhìn tin nhắn trên đó.
Tài khoản ngân hàng của cậu sau khi thanh toán viện phí thì còn lại rất ít tiền, nhưng bây giờ….có thêm rất rất nhiều số 0. Số tiền này không những đủ để thuê điều dưỡng chăm sóc bà nội mà còn đủ thanh toán toàn bộ chi phí phẫu thuật cho bà.
Và người chuyển tiền chính là Ivan Lier.
Đào Trĩ cầm điện thoại ngơ ngác đứng yên một chỗ, suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu tại sao Ivan lại chuyển nhiều tiền cho mình như vậy. Sau khi cân nhắc, cuối cùng vẫn gọi cho anh.
Ivan nghe máy khá nhanh, như thể đang chờ cậu gọi đến.
“Điện hạ, số tiền đó…”
Ivan thẳng thắn nói: “Tôi đã chuyển tiền rồi, tôi chỉ có một câu muốn nói với cậu. Trong vòng một tháng tới phải chuẩn bị thật tốt cho trận đấu chung kết liên bang. Đừng lãng phí thời gian vào mấy thứ vô bổ.”
Mấy thứ vô bổ, chẳng hạn như dụ dỗ anh trầm mê trong d*c v*ng. Anh cho rằng mình đã nhìn thấu mục đích của Đào Trĩ, nên nói chuyện thẳng thừng hơn trước đó nhiều.
Nghe vậy Đào Trĩ cảm thấy bồn chồn bất an, cậu nhìn xung quanh một lượt. Cái gọi là “lãng phí thời gian vào mấy thứ vô bổ”, chắc không phải đang ám chỉ việc cậu hẹn gặp bác sĩ khoa sản vào buổi chiều để tư vấn chuyện mang thai chứ? Làm sao anh biết?
Ivan không nhận được câu trả lời của Đào Trĩ, trong đầu lại hiện lên đôi mắt đáng thương của cậu khi nhìn mình. Hừm… anh nói vậy có thẳng quá không? Đào Trĩ có buồn không?
“Ý tôi là… Tôi hy vọng cậu có thể thi đấu tốt.” Vì thân phận cao quý của mình nên Ivan luôn kiêu ngạo độc đoán, chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác chứ đừng nói là an ủi người ta. Suy cho cùng, Đào Trĩ vẫn là ngoại lệ duy nhất của anh.
Đào Trĩ bên kia nào để ý được nhiều như vậy, cậu đang bận chìm đắm trong sự ân hận cùng chột dạ. Không biết âm điệu của Ivan đã dịu dàng hơn nhiều: “Ừm…cảm ơn điện hạ, tôi có việc tắt máy trước.”
Câu trả lời ngăn ngủi đó không đủ để Ivan phán đoán tâm trạng của Đào Trĩ. Cho dù điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút nhưng anh vẫn ở đó, trong đầu tràn ngập dáng vẻ đáng thương của cậu.
“Ta có nói nặng lời không?” Ivan hỏi người đứng bên cạnh.
Đào Trĩ bị y tá thúc giục nhanh chóng vào thăm bệnh, không biết Ivan đang ngơ ngẩn bất an vì mình.
Cậu ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà nội, tiếng bíp bíp của chiếc máy bên cạnh khiến trái tim cậu rung theo từng nhịp.
Bà nội từ từ mở mắt, mỉm cười yếu ớt với Đào Trĩ.
“Tiểu Trĩ, đừng lúc nào cũng chạy đến đây. Hãy đi chơi với các bạn trong trường nhiều hơn.” Bà nội nắm chặt tay Đào Trĩ, đưa tay còn lại chạm vào đầu cậu, hỏi: “Không biết bộ xương già này có thể sống được bao lâu, làm liên lụy đến con.”
Đào Trĩ từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Sau khi cha mẹ cậu qua đời trên chiến trường cậu đã ở cùng bà nội. Chưa kịp trưởng thành đã bắt đầu đi làm ở chợ đen kiếm tiền. Bà nội luôn nói đứa trẻ hiểu chuyện sẽ không có kẹo ăn, trong lòng bà luôn thấy áy náy với cậu. Nhất là khi bà đổ bệnh, mỗi lần gặp lại thấy Đào Trĩ gầy đi một chút.
Mũi của Đào Trĩ cảm thấy đau nhức chạm vào đôi tay thô ráp đó: “Bác sĩ nói đây là bệnh nhẹ, phẫu thuật xong sẽ khỏi.”
Bà nội nghe những lời này xong cũng không thấy thoải mái. Dùng sức nhéo chân mình, không có phản ứng nào cả: “Đứa trẻ ngốc, bà còn không biết rõ thân thể của mình như nào? Chỉ sợ sau này không xem được trận đấu chung kết liên bang mà con tham gia. Từ nhỏ con đã thích cơ giáp như vậy, khi đó bà phải bận rộn làm việc, không có thời gian xem con thi đấu, con còn phụng phịu hờn dỗi với bà.”
Đào Trĩ giả vờ không hiểu ý của bà, ngốc ngốc nói: “Ai nói bà không đi được, con đẩy bà ngồi xe lăn.”
Cậu không thích nghe bà nội nói mấy lời này.
Bà nội biết Đào Trĩ đang giả khờ, bất đắc dĩ cười: “Đừng lo, Tiểu Trĩ, bà nội nhất định phải đợi đến ngày nhìn thấy con đứng trên sân khấu trận chung kết.”
“Con nhất định sẽ làm được.” Đào Trĩ không nhìn được bà nội an ủi mình, lúc đầu cậu còn tưởng rằng không có chuyện gì, nhưng vừa được an ủi, cậu không khỏi chua xót trong lòng, lặng lẽ lau khóe mắt.
Bà nội mới tỉnh lại được một lúc cơn buồn ngủ lại bắt đầu ập đến. Với sức khỏe hiện tại, bà không thể nói chuyện lâu được.
Đào Trĩ im lặng nhìn bà nằm trên giường bệnh. May mà đã có cách ở lại với bà nội lâu hơn, may mà có cơ hội để bà nội tiếp tục điều trị bệnh.
Khi Đào Trĩ rời khỏi phòng bệnh, cậu đã dùng số tiền Ivan chuyển cho để trả chi phí phẫu thuật và thuê điều dưỡng, cho dù chỉ có một phần nghìn cơ hội khỏi bệnh, cậu vẫn muốn thử một lần.
Thu xếp ổn thỏa cho bà nội xong, Đào Trĩ đến khoa sản tìm bác sĩ. Khắp nơi trong khoa sản đều là Alpha và Omega, cậu là Beta duy nhất. Trông có vẻ lạc quẻ.
An Khả là thực tập sinh khoa sản của bệnh viện này, bác sĩ cũng là do cậu ta đề cử cho Đào Trĩ. Toàn bộ quá trình tư vấn đều được giữ bí mật, nhưng rõ ràng bác sĩ có chút choáng váng khi chỉ nhìn thấy một nam beta bước vào.
“Xin hỏi, ngài là vợ hay chồng của bệnh nhân?”
Đào Trĩ đỏ mặt: “Tôi là bệnh nhân, tôi muốn hỏi nam beta và alpha cấp S có thể mang thai hay không…”
Bác sĩ đỡ kính, nghiêm túc suy nghĩ về tỉ lệ mang thai của trường hợp này, sau đó trả lời: “Mặc dù khoang sinh sản của beta đã không được phát triển toàn diện, nhưng nếu bạn đời là alpha cấp S thì không phải là không thể mang thai. Chỉ cần duy trì tiêm thuốc progesterone* hàng ngày và l*m t*nh thường xuyên….vẫn sẽ có cơ hội mang thai.”
*Thuốc progesterone: là hormone k*ch th*ch và điều chỉnh các chức năng quan trọng trong sinh sản và sinh dục.
Sau khi tư vấn xong, Đào Trĩ cầm tờ đăng ký và một túi thuốc progesterone, cảm thấy tương lai của mình thật tối tăm. Thái độ của Ivan khi nãy nói chuyện điện thoại của cậu không lạnh lùng thì cũng xa cáhc. Không biết đối phương có nhìn ra chuyện gì không, sau này cậu phải làm sao đây?
An Khả ngồi xổm bên ngoài đợi từ lâu, thấy Đào Trĩ ra ngoài với khuôn mặt tuyệt vọng. Chỉ sợ rèn sắt không thành thép, lắc đầu: “Tiểu Trĩ, mày không được nằm chờ chết như thế. Phải học cách quyến rũ đàn ông!”
“Chả nhẽ tao lại phải dùng lọ thuốc hôm trước?” Nói thật, sau khi trải qua chuyện đó cậu không muốn chạm vào thứ kia thêm một lần nào nữa.
“Đồ đần, sau này bọn mày là chồng chồng hợp pháp rồi! Cần đếch gì dùng thuốc k*ch d*c nữa?” An Khả cười lạnh: “Alpha tuy là sinh vật có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là một đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà thôi, cho nên đối với bạn đời của mình sẽ sinh ra cảm giác muốn bảo vệ.”
“Alpha không thể cưỡng lại một đóa hoa nhỏ thuần khiết yếu đuối đáng thương, thường xuyên đối xử tốt với anh ta, anh ta sẽ có tình cảm sâu sắc với mày.” An Kha càng cười lạnh hơn, cậu lại nghĩ về thằng bồ cũ alpha đã bị cậu lừa.
Yếu đuối đáng thương, thường xuyên lấy lòng, thể hiện tình yêu sâu đậm, đóa hoa nhỏ thuần khiết…
Đào Trĩ biết mấy chữ này, lại không thấy chữ nào dính dáng đến mình, An Khả có nhiều kinh nghiệm yêu đương hơn cậu, mấy lời cậu ta nói không phải không có lý. Cậu phải thử.
Lại nói, việc mang thai không phải một mình cậu cố gắng là được, nếu chỉ dựa vào mấy lời kia thì không ổn lắm. Mấu chốt là….cơ thể của Ivan cũng phải theo kịp.
Vì vậy, việc Đào Trĩ làm đầu tiên khi trở lại hoàng cung không phải là đi thư phòng tìm Ivan mà là phòng bếp.
Mấy người hầu và đầu bếp ở đó đương nhiên nhận ra Đào Trĩ là hoàng phi tương lai của điện hạ. Mặc dù không hiểu tại sao vị hoàng phi này lại vô duyên vô cớ đến phòng bếp nóng nực ầm ĩ nhưng vẫn vội vàng hành lễ.
Đào Trĩ mỉm cười với bọn họ, đám người trong phòng bếp không hiểu gì, ngượng ngùng đáp lại cậu.
Chào hỏi xong, Đào Trĩ lại bắt đầu giả vờ thở dài một hơi, ra vẻ rất đau đầu. Đám người lại càng hoang mang hơn, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm cậu.
Đào Trĩ thấy thời cơ đã chín muồi, giả vờ lo lắng: “Điện hạ sốt ruột muốn có người thừa kế, nhưng dù sao….có những chuyện đều là lực bất tòng tâm, mặc dù điện hạ không nói ra, tôi vẫn biết ngài ấy không vui…”
Mấy người trong bếp giật mình, bọn họ có nghe nhầm không? Nhìn thế nào cũng không ra Ivan điện hạ không được?
Đào Trĩ nói tiếp: “Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc sẽ làm mất hết mặt mũi của hoàng thất, tôi đang suy nghĩ không biết có thể bồi bổ cho điện hạ hay không. Chăm sóc sức khỏe của ngài ấy thật tốt.”
Đám người không dám hỏi nhiều, chuyện này có liên quan đến tôn nghiêm của điện hạ cho nên bọn họ không dám lơ là. Việc hoàng thất sốt ruột muốn có người thừa kế quả thực là điều mà gia tộc Lier vẫn luôn lo lắng. Dù sao thì Đào Trĩ là hoàng phi của điện hạ, tất nhiên họ phải nghe theo lời phân phó của cậu.
Đầu bếp nhanh chóng đi hầm một bát thuốc bổ đưa cho Đào Trĩ.
Cậu hài lòng bưng bát đi gõ cửa thư phòng của Ivan.
“Vào đi.”
Ivan ngẩng đầu, khi thấy người bước vào là Đào Trĩ thì sửng sốt: “Cậu về khi nào?”
Anh cẩn thận quan sát sắc mặt của Đào Trĩ, thấy cậu không có vẻ thất vọng, đáng thương như anh mong đợi, mà là…. có chút nịnh nọt, mỉm cười với anh.
Tất cả Alpha đều thích bộ dáng yếu đuối đáng thương. Đào Trĩ ghi nhớ lời của An Khả, nói với giọng ngọt ngào như rót mật: “Điện hạ, phòng bếp chuẩn bị một thuốc bổ, giải tỏa căng thẳng, mau uống.”
“Thuốc bổ? Tôi không phân phó bọn họ làm.” Ivan nhìn bát nước đen xì, không đoán ra trong đó là những cái gì, anh không muốn uống nó.
Thấy Ivan không muốn uống, Đào Trĩ bồn chồn lo lắng, nhưng vẫn phải duy trì bộ dáng yếu đuối đáng thương, giả vờ tủi thân bê cái bát len lén thở dài nhìn Ivan: “Là em nói họ làm, nếu điện hạ không muốn uống thì em mang đổ đi.”
Nói xong liền bưng bát canh quay người làm bộ rời đi.
Ivan không thể chịu đựng được ánh mắt của cậu nhìn mình như thế, giống như một con cún nhỏ đáng thương. Mặc dù mới vài tiếng trước anh đã quyết định vạch rõ ranh giới với cậu, vậy mà thấy dáng vẻ này lại không lỡ từ chối. Trong lòng thầm nghĩ đây là lần cuối cùng phá lệ, sau này sẽ không dễ mềm lòng nữa. Anh gọi Đào Trĩ quay lại: “Chờ chút.”
Sau đó tự mình đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên cạnh cậu nhận lấy bát thuốc: “Ai nói tôi không muốn uống.”
Dưới ánh mắt hấp háy đầy mong đợi của đối phương, Ivan cắn răng nuốt bát thuốc bổ xuống bụng, mùi vị rất kỳ lạ, có mùi tanh nhẹ.
Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
