Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 3
Nền giáo dục tốt mà Ivan được học từ khi còn nhỏ không cho phép anh vứt bỏ Beta – hoặc nói đúng hơn là Omega mà mình đã đánh dấu tạm thời trong lúc hai người l*m t*nh.
Anh chưa bao giờ nghi ngờ giới tính của Đào Trĩ. Nhưng đêm qua, khi anh cắn vào tuyến thể của Đào Trĩ đã ngửi thấy mùi tin tức tố của Omega thoang thoảng.
Hơn nữa bộ dạng của Đào Trĩ đêm qua không khác gì một omega đang ph*t t*nh. Tuy nhiên, theo lý mà nói thì omega cực kỳ nhạy cảm với sự áp chế của anh. Vậy mà giờ phút này Đào Trĩ chẳng có bất kỳ phản ứng bất thường nào.
“Cậu là omega?” Ivan nhìn Đào Trĩ, hỏi.
Đào Trĩ chột dạ khi bị hỏi vấn đề này, nhưng bát nước đã hất đi thì làm sao hốt lại được nữa, cậu chỉ có thể tiếp tục diễn: “Tôi…gần đây tôi mới phát hiện mình phân hóa thành Omega..”
Ivan xác nhận Đào Trĩ là một Omega, lập tức gạt bỏ nghi ngờ về mối quan hệ giữa Đào Trĩ và Omega hương đào kia, khuôn mặt vừa rồi còn nghiêm nghị nay đã hòa nhã hơn.
Anh đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Đào Trĩ còn đang trong trạng thái mơ màng, thấy anh đứng dậy, hỏi: “Đi đâu?”
Không ngờ đối phương lại ngây ngốc như vậy, Ivan giải thích: “Về hoàng cung chuẩn bị hôn lễ.”
Trước khi Đào Trĩ tỉnh dậy, anh đã vạch ra kế hoạch cho tương lai: “Tôi không muốn cuộc hôn nhân của chúng ta ảnh hưởng đến thi đấu liên bang sắp tới. Hôn lễ sẽ tiến hành sau vài ngày nữa. Chúng ta còn tầm một tháng để luyện tập.”
“Chung kết liên bang?” Đào Trĩ sốc trước hiệu suất công việc của Ivan. Đúng như dự đoán trước đó, Ivan là một cỗ máy máu lạnh. Khoan đã, vấn đề chính không phải chuyện thi đấu!
“Không đúng… kết hôn?!”
Tốc độ này nhanh quá rồi đi??
Ivan không đồng tình với việc Đào Trĩ lơ đãng thi đấu quân sự một chút nào: “Sau khi kết hôn, cậu không cần phải lo lắng về tiền bạc nữa. Còn việc gì khiến cậu không thể thi đấu?”
Đào Trĩ cũng muốn xuống giường, nhưng cả hai chân đều mềm nhũn. Vừa đặt chân xuống sàn nhà liền ngã khụy xuống. Đêm qua cậu đã đánh giá thấp sự hung hãn đáng sợ của Alpha.
Cậu đỏ mặt xấu hổ, ngượng ngùng nhìn Ivan, nói: “Tôi không đi được. Nghỉ ngơi một chút đã nhé?”
Trên người Đào Trĩ đang mặc quần áo của Ivan, chỉ cần cậu cử động nhẹ cũng khiến cổ áo trễ xuống, lộ ra một mảng xương quai xanh cùng nhưng dấu vết mờ ám. Ánh mắt Ivan vừa chạm vào nó thì vành tai đỏ bừng, nhanh chóng dời mắt đi hướng khác.
Sao trước đây anh không nhận ra Đào Trĩ có thể làm ra vẻ vô tình quyến rũ mình như vậy, đúng là một người ti tiện.
Bây giờ còn bày ra bộ dáng đáng thương yếu đuối nói không đi được, đây còn không phải là muốn làm nũng để anh ôm ư?
Đào Trĩ cảm thấy Ivan có chút là lạ, anh ta luôn thất thần nhìn mình với cặp lông mày nhíu chặt lại. Giống như đang suy nghĩ gì đó, cậu hoảng hốt, đừng nói là Ivan đã phát hiện ra điều gì đó vào đêm qua nhé?
Mà cũng chẳng để Đào Trĩ nghĩ nhiều, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Đối phương cúi đầu xuống bế cậu lên nhưu bế công chúa. Đào Trĩ giật mình theo phản xạ vòng tay ôm cổ anh.
Ivan bị Đào Trĩ ôm cổ, mái tóc đen mềm mại của cậu như có như không cọ vào tai anh. Ban đầu muốn tiết kiệm thời gian, không ngờ bị Đào Trĩ cọ ra phản ứng luôn rồi. Đôi môi mỏng của Ivan mấp máy: “Sau này thành thật một chút, đừng có mà nũng nịu.”
Đào Trĩ: “Tôi nũng nịu khi nào?”
Đào Trĩ được Ivan bế ra khỏi ký túc xá, may là biệt thự của thái tử tách biệt với những người khác. Trong phạm vi vài dặm sẽ không có ai, nếu không Đào Trĩ không biết giấu mặt đi đâu nữa.
Sự cai trị của gia tộc Lier đối với Đế quốc Snow kéo dài từ hàng trăm năm trước, từ khi hình thành đế quốc đã bắt đầu xây dựng cung điện rộng lớn theo phong cách cổ xưa với những mái vòm cao ngất ngưởng vô cùng trang trọng, bên trong còn khắc họa bản đồ sao rực rỡ của dải ngân hà phát ra quầng sáng nhàn nhạt.
Cung điện gần biển, nhìn về phía tây chính là đại dương rộng lớn. Tuy khung cảnh rất thơ mộng nhưng Đào Trĩ không có thời gian để thưởng thức nó.
Không ngờ người đầu tiên Đào Trĩ gặp khi theo Ivan vào cung chính là lão hoàng đế trước mặt này. Giờ đây, ông ta đang ngồi trên ngai vàng của mình, cầm quyền trượng trong tay từ từ đứng dậy bước xuống cầu thang.
Đào Trĩ quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Lão hoàng đế cúi đầu nhìn Đào Trĩ, lại nhìn Ivan, bộ râu rung lên vì tức giận.
Con trai duy nhất của ông mỗi năm về cung không được mấy lần, kết quả lần này trở về còn mang theo một Beta phân hóa lần hai đã bị đánh dấu, không những thế còn thề thốt trước mặt ông muốn kết hôn với đối phương.
Beta phân hóa lần hai thành Omega, là loại Omega kém chất lượng nhất, tỷ lệ mang thai thấp và rất khó sinh con.
Lão hoàng đế thấy tức ngực khó thở, nhìn Đào Trĩ đang quỳ trên mặt đất không dám cử động. Hai bên thái dương giật giật liên tục.
Từ trước đến nay hoàng thất không cho phép tự do yêu đương, ông đang tìm đối tượng kết hôn tương lai cho Ivan. Đứa nhỏ đấy không phải là thành viên của hoàng tộc, là con trai Omega của một vị tướng, vậy mà bây giờ lại xuất hiện một tên dân thường vô danh tiểu tốt cản đường.
“Đem nó đi cưỡng chế xóa dấu ký.” Lão hoàng đế không thể nhịn được nữa, cuối cùng nói một câu.
Ivan cau mày.
Đôi chân đang quỳ của Đào Trĩ mềm nhũn, việc bị cưỡng ép xóa dấu ký giống như lột một lớp da, vô cùng đau đớn. Nhưng cậu không sợ đau, điều cậu sợ là sẽ bị phát hiện mình là một Beta. Bởi vì điều kiện đầu tiên trước khi xóa dấu ký là phải kiểm tra xác định giới tính thứ hai.
Cậu nơm nớp lo sợ nhìn Ivan.
Ivan bị ánh mắt của cậu làm cho mềm lòng, lần đầu tiên làm trái ý của phụ thân, nói: “Không được.”
Hoàng đế sửng sốt: “Con vì nó mà muốn đối nghịch với ta?”
“Phụ thân, Đào Trĩ không phải là chó mèo mà tùy ý xử lý.”
Hoàng đế bình tĩnh lại, nhớ ra hai người đã đánh dấu tạm thời. Nếu Ivan rơi vào kỳ dịch cảm mà không có bạn đời bên cạnh sẽ rất đau đớn. Chỉ cần đợi một năm nữa dấu ký tan đi, khi đó Ivan không cần phụ thuộc vào Omega kém cỏi này nữa.
“Nhưng Ivan, con phải biết, gia tộc Lier từ xưa đến nay đều phải chịu trách nhiệm sinh ra những Alpha cấp S bảo vệ đế quốc. Gia tộc có quy định nếu trong vòng một năm không thể mang thai, cuộc hôn nhân sẽ bị hủy bỏ.”
“Con biết, thưa phụ thân.” Mặc dù Ivan không để ý đến hôn nhân của mình, nhưng sự chán ghét về những quy định của gia tộc thì vẫn có. Hôn nhân của gia tộc Lier vĩnh viễn là phục tùng trước quyền lực. Anh không thích bị kiểm soát.
Đào Trĩ ở một bên lắng nghe, cảm thán tương lai của mình thật là mờ mịt. Cậu là Beta, khoang sinh sản không được phát triển toàn diện nên rất khó mang thai. Nếu như nói tỷ lệ mang thai của Omega rất thấp, thì tỷ lệ mang thai của Beta còn thấp hơn gấp nhiều lần.
Ivan có thể không quan tâm đến vấn đề này. Nhưng cậu lại rất quan tâm, nếu như cuộc hôn nhân này bị hủy bỏ, cậu sẽ phải tiếp tục đối mặt với ba năm nghĩa vụ quân sự.
Sau khi hoàng đế rời đi, Đào Trĩ vẫn còn hoảng hốt, để có thể mang thai quả thực rất khó khăn.
“Đi dọn dẹp tẩm cung.” Ivan ra lệnh cho người hầu, quay đầu nhìn Đào Trĩ đang ngơ ngác ở một bên: “Cậu đi cùng người hầu về tẩm cung trước, tôi đi thư phòng một chuyến rồi về sau.”
Sau khi định thần, Đào Trĩ vội vàng xua tay nói: “Không, thưa điện hạ, tôi phải về trước.”
Cậu đã không gặp bà nội một ngày rồi. Cậu sợ khi bà nội tỉnh lại không thấy mình sẽ lo lắng, hơn nữa… cậu muốn đến bệnh viện hỏi xem Beta có thể mang thai hay không. Chuyện này nhất định không thể để Ivan biết.
“Về?”
Ivan đứng hình mất năm giây, một sự bứt rứt khó chịu không thể giải thích bao trùm trong lòng anh. Thứ cảm xúc này đã từng xuất hiện ngày hôm qua, khi anh thấy Đào Trĩ bảo vệ Omega kia.
Bọn họ sắp vào nhà thờ và tuyên thế trở thành chồng chồng hợp pháp, nhưng bạn đời của anh không nguyện ý ở lại tẩm cung.
Tại sao đêm qua rất dịu dàng với anh, lúc sau còn bắt đầu khóc lóc muốn kết hôn với anh. Vậy mà khi tỉnh dậy lại tỏ thái độ xa cách như vậy? Khi anh ngỏ lời cầu hôn, đối phương còn không hề tỏ ra vui sướng như anh tưởng tượng.
Ivan càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ có thể là một nguyên nhân duy nhất, chẳng lẽ… là do kỹ thuật đêm qua của anh quá kém cỏi? Cho nên Đào Trĩ lúc đầu còn gào hét muốn gả cho anh, bây giờ lại hối hận?
Nghĩ vậy, trong lòng càng lạnh hơn. Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, thật sự không thể giả vờ như không để ý được!
Đào Trĩ không biết Ivan có suy nghĩ gì về hành động vi lời nói của mình, cậu không có ý định đôi co với anh ấy.
“…Ừ.” Ivan lơ đãng đồng ý, thấy vẻ mặt thở phào như trút được gánh nặng của Đào Trĩ.
Sau khi Đào Trĩ đi, Ivan phải vào thư phòng xem báo cáo do quốc hội gửi đến, đọc một lúc nhưng vẫn không thể tập chung được. Cảm giác khó chịu cứ quanh quẩn trong đầu.
Ivan trầm tư nửa ngày, liếc người phụ tá bên cạnh, không nhịn được nói:
“Ta có một người bạn có vấn đề…”
Đúng là chuyện lạ, không nghĩ đến thái tử điện hạ mắt cao hơn đầu lại có bạn bè…. Mặc dù người phụ tá đã nhìn thấu điều này, nhưng vẫn đáp lại anh bằng một nụ cười.
“Hắn gặp một người, hình như có tình cảm với hắn, sau đó họ phát sinh quan hệ. Nhưng sau khi tỉnh dậy, đối phương đột nhiên trở nên rất lạnh lùng, không muốn ở cùng một chỗ với hắn nữa. Điều này có nghĩa là gì?”
“Có phải là…. biểu hiện của người đó đêm kia khiến đối phương thất vọng không?”
Sau lưng người phụ tá đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, đối với chủ đề liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông – hơn nữa đối phương lại là thái tử. Sao hắn dám gật đầu phụ họa, hắn đành vơ vét hết những kiến thức về tình cảm ít ỏi đến thảm thương của mình trong đầu, cuối cùng tổng kết: “Trong tiểu thuyết, điều này thường được gọi là đam mê trong d*c v*ng.”
“Điện hạ, người kia muốn chiếm được trái tim của ngài…. bạn của ngài, cho nên mới cư xử như vậy.”
Người phụ tá trơ mắt nhìn bầu không khí xung quanh Ivan thay đổi từ âm u đến nắng ấm, cuối cùng nhẹ nhàng thở phào một hơi, lén lút lau mồ hôi trên trán.
Đào Trĩ muốn chiếm được trái tim của anh?
Quả nhiên anh đã đánh giá thấp Đào Trĩ. Nếu phụ tá không giúp anh giải quyết vấn đề, chỉ sợ anh đã bị vẻ ngoài đơn thuần của cậu lừa gạt. Nhưng Đào Trĩ hao tâm tổn trí muốn có được trái tim anh để làm gì? Chỉ vì tiền thôi sao?
Tại sao ý chí và cảm xúc của anh có thể dễ dàng bị dao động vì một Beta?
Điều này sẽ ảnh hưởng đến phán đoán và phản ứng khi điều khiển cơ giáp của anh. Tình cảm đúng là một gánh nặng.
Thôi! Vì Đào Trĩ cần tiền, anh cần hoa tiêu của mình, vậy nên mỗi người đều có được thứ mình muốn. Như vậy thì cả hai đều có lợi.
Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
