Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 5
Đào Trĩ nhìn anh ngoan ngoãn uống thuốc bổ. Trong lòng trộm tính toán một hồi, cứ duy trì vài ba ngày như này thì kể cả trâu già cũng có thể cày đất!
Uống xong vừa lúc đến giờ đi ngủ, Đào Trĩ mượn nước đẩy thuyền muốn đến phòng Ivan nhưng bị người hầu ngăn lại: “Hoàng đế điện hạ đã dặn dò, trước khi cử hành hôn lễ cần phải ngủ riêng. Xin ngài đi nghỉ sớm, mai còn phải tiếp khách.”
Lão hoàng đế đang cảnh giác với ai? Còn sai người hầu để mắt đến cậu.
Đào Trĩ biết lão hoàng đế rất muốn đá mình ra ngoài, càng muốn cản cậu càng không thèm nghe theo! Xoay người lại hướng đôi mắt ngấn lệ nhìn Ivan: “Điện hạ, em sợ tối. Không ngủ một mình đâu.”
Người hầu thấy Đào Trĩ không nghe theo chỉ thị của hoàng đế, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Hắn sợ Ivan không cưỡng lại được nước mắt mỹ nhân mà gật đầu đồng ý, vội vàng nói: “Thần sẽ để đèn trong phòng ngủ cho ngài.”
Còn lâu Đào Trĩ mới để bọn họ toại nguyện. Cậu kéo khóe miệng xuống giả vờ khó chịu, giọng nói mang theo chút nũng nịu: “Điện hạ, em có bệnh, không ai ngủ cùng sẽ phát bệnh!”
“Bệnh gì?” Ivan muốn xem cậu còn có thể vẽ đến đâu.
“Mộng du…giả dụ nửa đêm em xông vào phòng của người khác, không cẩn thận trèo lên giường họ…”
“…” Nếu Đào Trĩ không bị bắt thì đúng là một kỳ tích.
Ivan đen mặt, không nói gì nhìn Đào Trĩ rồi vô tình bước đi.
Kế hoạch của Đào Trĩ thất bại, cậu ngoan ngoãn trở về phòng của mình nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ, nghĩ đợi đến khi tất cả người hầu đều đi nghỉ thì sẽ lẻn ra ngoài. Tuy nhiên, đệm trong tẩm cung quá mềm, sau khi nheo mắt, lại nheo mắt,…đột nhiên… ngủ quên.
Ban đầu Ivan cho rằng người xảo quyệt như Đào Trĩ sẽ không bỏ lỡ cơ hội đánh úp vào ban đêm, anh đã nằm trên giường ôm cây đợi thỏ suốt một đêm.
Đào Trĩ không đến. Khi anh tỉnh lại và đi vào phòng ngủ của Đào Trĩ, anh nhìn người đàn ông đêm qua còn mếu máo nói mình sợ tối đang say giấc nồng, quay người bỏ đi không biết phát tiết ở đâu.
Không phải nói không có người ngủ bên cạnh sẽ phát bệnh à?
Không phải sẽ bị mộng du à? Không phải nói sẽ bò lên giường à?
Anh đúng là bị điên mới tin tên nhóc lừa đảo này nói nhăng nói cuội.
Đào Trĩ được người hầu gọi tỉnh, mở mắt nhìn bên ngoài trời đã sáng choang. Móa, cơ hội tốt vậy mà ngủ quên, đúng là đồ đần! Sau đó Đào Trĩ nói bóng nói gió hỏi tung tích của Ivan, biết anh đang thử lễ phục với tâm trạng không tốt lắm.
Còn có đứa thiểu năng nào gan to bằng trời đi chọc điên Ivan hả? Đúng là hiếm thấy ha.
Đào Trĩ nhớ khi mình và Ivan còn là đồng đội, mặc dù biểu cảm trên mặt Ivan thể hiện ra rất ít nhưng cũng chưa bao giờ thấy anh tức giận.
“Điện hạ ăn sáng chưa? Có uống thuốc bổ nhà bếp đưa không?” Đào Trĩ vội vàng kéo người hầu lại, tiếp tục hỏi.
“Điện hạ đã uống rồi.” Người hầu lấy lễ phục của Đào Trĩ ra: “Hoàng phi mau thử lễ phục đi, buổi chiều ngài phải tiếp khách nữa.”
Lúc này Đào Trĩ mới yên tâm đi thử lễ phục cưới, sau đó tung tăng đi tìm Ivan. Vừa đẩy cửa vào phòng thì đã thấy chồng sắp cưới của mình đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Lễ phục của Ivan là một bộ âu phục trắng, mái tóc vàng mềm mại được buộc gọn gàng bằng một dải lụa. Đôi chân thon dài tùy ý gác nhẹ. Tuy đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng đôi lông mày nhíu chặt, dưới mắt còn có một quầng thâm màu xám nhẹ, rõ ràng đêm qua ngủ không ngon.
Đào Trĩ không muốn phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ này, rón rén đi đến bên cạnh anh. Trừ bỏ tính cách buồn vui thất thường như thiếu nữ mới lớn ra thì với khuôn mặt tuấn tú này cậu vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận hầu hạ.
Cậu cúi đầu nhìn ngón trỏ có một vết hằn nhỏ do đeo nhẫn một thời gian dài để lại. Cách đây không lâu đó là chỗ của chiếc nhẫn gia truyền của gia tộc Lier.
Đào Trĩ nghĩ bức tranh phong cảnh đẹp đẽ này nếu đeo chiếc nhẫn vào thì sẽ hoàn hảo hơn nhiều.
Ivan đã tỉnh từ lâu, anh biết Đào Trĩ đang đến gần mình. Trong lòng vẫn còn tức giận chuyện khi sáng nên anh tiếp tục giả vờ ngủ không thèm để ý đến Đào Trĩ.
Ngón trỏ đột nhiên có cảm giác lành lạnh, Ivan mở mắt ra. Đập vào mắt anh là Đào Trĩ ở trước mặt mình quỳ gối đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình. Giống như đang cầu hôn.
Bên ngoài cửa sổ có một cơn gió thổi qua, Đào Trĩ ngẩng đầu nhìn Ivan đã tỉnh, đôi mắt xanh nhạt nhìn chằm chằm vào mình. Nhận ra tư thế của mình giống như đang cầu hôn Ivan, vì vậy ngại ngùng rụt tay lại cười ngô nghê.
Khi Đào Trĩ cười, đôi mắt của cậu cong cong, đồng tử màu nâu sáng lấp lánh như mặt nước. Ivan không chỉ bị đôi mắt sáng đó làm choáng váng mà nhịp tim cũng loạn nhịp.
Tại sao trời hôm nay nóng vậy? Ivan nới lỏng cà vạt, má và tai nóng bừng.
Thấy da dẻ hồng hào của Ivan, Đào Trĩ còn tưởng thuốc bổ đã có tác dụng. Càng quyết tâm đêm nay phải “test hàng”, vì vụ này mà cậu đã cố tình đi hỏi ý kiến của cao nhân – An Khả.
An Khả dúi một bọc đồ vào người Đào Trĩ và tuyên bố không một người đàn ông nào có thể từ chối thứ này, sự thành bại của đêm nay đều phụ thuộc vào nó.
Cho dù thân phận của Đào Trĩ chỉ là hoàng phi bí mật của Ivan thì hôn lễ vẫn phải được cử hành ở nhà thờ và nhập thông tin vào dữ liệu của hoàng tộc.
Theo lý mà nói chuyện thái tử kết hôn là một tin tức gây chấn động cả đế quốc, nhưng lão hoàng đế không để tin tức này ra ngoài, ngoại trừ những người trong gia tộc Lier và một số thân tín quan trọng, hầu như không ai biết về nó.
Đào Trĩ không phản đối điều này, cậu chỉ muốn lợi dụng việc kết hôn để tiếp tục ở lại tinh cầu Snow, càng ít người biết càng tốt, dù sao nếu như bị người khác phát hiện cậu là Beta lừa hôn hoàng thất, vậy thì cậu cũng tàn đời trai.
Bữa tiệc kéo dài đến tận đêm khuya, Đào Trĩ kiếm cớ trở lại tấm cung trước.
Cậu trốn trong phòng thay đồ lấy những thứ An Khả đưa cho, là một bộ đồ cosplay hầu gái ngắn và bó sát cơ thể, còn có một đôi tất lưới.
Chiều dài của chiếc tất vừa chạm đến đùi Đào Trĩ, kết hợp với chiếc váy ngắn vừa vặn để lộ ra làn ra trắng ngần của cậu. Với bộ dạng này thì…bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ nóng bừng toàn thân. Đào Trĩ cũng không là ngoại lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn cậu đỏ bừng khi mặc nó lên người.
Còn chưa kịp trấn an bản thân thì cửa phòng bên ngoài bị đẩy ra. Chắc chắn là Ivan. Đào Trĩ nhanh tay tiêm một ống thuốc progesterone vào người rồi lặng lẽ mở cửa phòng thay đồ ngó đầu ra ngoài nhìn.
Đèn trong phòng không bật, xuyên qua ánh sáng lờ mờ hắt vào từ ngoài cửa sổ, cậu thấy Ivan cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Đào Chỉ chỉ mặc một chiếc váy nhỏ, lập tức nhảy lên giường chui vào trong chăn. Cậu nhìn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch cho đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại vẫn chưa trở lại bình thường được.
Trạng thái của Ivan cũng không bình tĩnh hơn Đào Trĩ là bao.
Khi ra khỏi phòng tắm đã thấy Đào Trĩ rúc người vào trong chăn, không biết cậu đã ngủ hay chưa. Đây là lần đầu tiên hai người nằm cùng nhau trên một chiếc giường trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Ivan nằm ngay ngắn trên giường, mặc dù nhắm mắt nhưng không thể nào ngủ được. Anh luôn có linh cảm Đào Trĩ sẽ không dễ dàng để đêm nay trôi qua yên ổn như vậy. Đúng như dự đoán, người bên cạnh mới ngoan ngoãn được vài phút đã cọ quậy tạo tiếng loạt xoạt nhỏ.
Đỉnh đầu Đào Trĩ bốc khói nghi ngút, cẩn thận từng li từng tí nhích người áp sát vào Ivan, thấy hai hàng lông mi anh rung nhẹ. Đào Trĩ ghé sát miệng vào tai anh thầm thì: “Ông…xã”
Ivan mở to mắt, hai tai đỏ bừng: “Cậu….gọi tôi là gì?”
Đào Trĩ quay người đưa tay bật đèn bàn lên, chiếc váy ngắn bó sát cơ thể và đôi tất lưới cùng cặp đùi trắng muốt vô cùng gợi cảm xuất hiện trước mắt Ivan.
Thấy Ivan cứng người, cậu nuốt nước bọt, đỏ mặt nắm lấy tay anh đặt lên đùi mình.
Ngay lập tức, có một chất lỏng ấm nóng chảy ra từ mũi anh.
“Điện… điện hạ, ngài sao đấy?” Đào Trĩ thấy Ivan chảy máu mũi thì giật thót tim.
Cậu cuống quýt lấy khăn giấy nhào lên muốn giúp Ivan lau máu, tuy nhiên người hầu ngoài cửa đột nhiên hô to: “Điện hạ, điện hạ! Hoàng đế bệ hạ nói thân thể không khỏe, muốn ngài vào cung ngay lập tức!”
Dứt lời, người hầu đẩy cửa chạy vào. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng Đào Trĩ đang đè lên người Ivan. Còn thái tử điện hạ cao cao tại thượng của hắn tóc tai bù xù thì thôi đi, lại còn đang chảy máu mũi!
“Tôi đi gặp phụ thân.” Ivan thở dài, đường đường là thái tử điện hạ của một đế quốc mà bị k*ch th*ch đến mức chảy máu mũi. Đúng là mất hết mặt mũi.
Ngoại trừ lần đầu tiên dùng thuốc ra thì đây là lần duy nhất Đào Trĩ thành công, cậu biết thừa lão già kia đang dở trò phá bĩnh, trước đó còn sinh long hoạt hổ*, thế mà đêm vừa xuống liền bệnh? Cho dù có bệnh thì tìm bác sĩ, tìm Ivan thì chữa được cái khỉ gì?
*Khỏe mạnh như rồng như hổ, sinh khí dồi dào.
Đào Trĩ lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa…thuốc progesterone đắt tiền cũng vô dụng.
Ivan chạy trối chết ra ngoài, sau khi chỉnh trang quần áo xong mới đẩy cửa thư phòng phụ thân ra. Lão hoàng đế đưa một xấp tài liệu đến trước mặt anh, hiển nhiên nói không khỏe chỉ là cái cớ.
“Đào Trĩ là một đứa trẻ mồ côi. Hắn mất cha mẹ từ năm ba tuổi và được bà nội nuôi dưỡng. Ba tháng trước, bà nội hắn được chuẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo. Bọn họ đang phải đối mặt với những hóa đơn viện phí và khoản nợ khổng lồ. Thời điểm nhạy cảm như này lại trùng hợp bị con đánh dấu? Không thấy lạ sao? Rõ ràng hắn muốn nhăm nhe tài sản của gia tộc Lier!”
Ivan cầm tập tài liệu lên đọc một lượt thông tin của Đào Trĩ, càng đọc càng thấy thái độ của mình ở lớp chọn ngày đó kiêu ngạo đến mức nào. Anh từng coi thường cậu là một kẻ hám tiền thấp kém, bất chấp mọi thứ lừa gạt người khác để đạt được mục đích của mình. Chưa từng nghĩ cậu từ nhỏ đã mất cha mẹ, chưa kịp trưởng thành đã phải lo cơm áo gạo tiền, đi làm những công việc nặng nhọc ở chợ đen.
“Ivan, con là Alpha cấp S, sao có thể dễ dàng bị mất kiểm soát khi đứng trước một Omega phân hóa lần hai thấp kém như thế được?”
“Đây là vấn đề của con.” Ivan cau mày đáp lại.
Đêm đó ở ký túc xá học viện quân sự, anh chỉ cảm thấy cực kỳ hưng phấn, da đầu tê dại, suýt chút nữa đã tạo thành kết trong cơ thể Đào Trĩ.
Ivan không biết tại sao Đào Trĩ luôn khiến anh phá vỡ nguyên tắc của mình, đêm nay cũng vậy.
Lão hoàng đế không ngờ Ivan sẽ nói vậy. Liền đổi chủ đề sang thi đấu cơ giáp mà Ivan quan tâm nhất.
“Ta hi vọng con không bị hắn làm phân tâm quá nhiều. Trận đấu liên bang sắp tới con sẽ phải chiến đấu với những đội ở tinh cầu khác. Con là niềm tự hào của đế quốc Snow. Nếu chỉ dựa vào một hoa tiêu Beta thì thật nực cười, hắn không thể phóng tin tức tố trấn an con. Ta đã tìm được một Omega có độ xứng đôi cao với con, có thể trấn an. Còn gần một tháng nữa là trận dấu bắt đầu, con cùng Omega kia cùng nhau luyện tập đi.”
“Phụ thân, Đào Trĩ là một hoa tiêu ưu tú và chuyên nghiệp, hơn nữa chúng con phối hợp với nhau rất ăn ý.”
Ivan hiểu rõ về khả năng của mình và cả trận thi đấu. Anh có đủ tự tin có thể kiểm soát được tất cả mọi tình huống có thể xảy ra trong tương lai mà không cần phụ thân nhúng tay vào.
“Nhưng hắn tuyệt đối không phải là một ứng cử viên cho ngôi vị Hoàng phi.”
Cuộc nói chuyện dần dần đi vào ngõ cụt, cuối cùng họ tách ra không vui vẻ. Điểm giống nhau giữa hai cha con có lẽ chính là tính cách cực kỳ bướng bỉnh và kiêu ngạo.
Khi Ivan về phòng thì đã là nửa đêm, Đào Trĩ đã sớm chìm vào giấc ngủ. Cậu vẫn đang mặc trên người chiếc váy hầu gái kia.
Nương theo ánh sáng của đèn bàn, anh nhìn những vết chai lớn nhỏ do làm công việc nặng nhọc thời gian dài trên tay Đào Trĩ. Bây giờ mới để ý, cơ thể cậu rất gầy, khẳng định không được ăn uống tử tế.
Trong lần thi đấu trước, anh đã thấy Đào Trĩ chạy đến khu đồ ăn giá đóng gói ở rất xa khuôn viên trường. Đều là những đồ không có chút dinh dưỡng nào. Hóa ra ban ngày cậu bận rộn đi làm như vậy là để kiếm tiền chữa bệnh cho bà nội. Càng nghĩ anh càng thấy hối hận với thái độ ngày đó của mình.
Anh cho rằng mình đã nhìn thấu con người này từ lâu, nhưng lại chẳng hiểu gì về cậu. Anh quá tự phụ, thành kiến đã khiến anh không thể nhìn rõ Đào Trĩ là người như thế nào.
Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
