Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 33

Trong phòng rất tối.

Nghe thấy câu trả lời của Đào Trĩ, tin tức tố mãnh liệt của Ivan thu lại đôi chút. Dưới ánh đèn mờ mờ, Ivan cụp mắt xuống, ngón cái mạnh mẽ mân mê môi của Đào Trĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm không rời, ngũ quan chìm trong bóng tối càng thêm sâu thẳm.

Đào Trĩ bị anh nhìn đến mức lạnh sống lưng, qua đôi mắt xanh sẫm kia mơ hồ cảm nhận được một tia nguy hiểm. Cậu đưa tay định bật đèn, nhưng lại bị một bàn tay lớn giữ chặt.

“Mở miệng ra.” Ivan nói khẽ.

Ngay sau đó là tiếng va chạm của thủy tinh, vài giọt chất lỏng nhỏ xuống mặt cậu.

“?… Ưm.” Đào Trĩ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Ivan hôn mạnh, cùng lúc một loại chất lỏng không mùi theo đó tràn vào miệng. Ivan nhanh chóng dùng ngón cái ấn lên yết hầu cậu, bản năng khiến Đào Trĩ nuốt xuống.

“Khụ khụ khụ…” Đào Trĩ bị sặc đến đỏ hoe khóe mắt. Những ngón tay thon dài mát lạnh vuốt qua giọt nước mắt tràn ra nơi khóe mắt, cậu né tránh, hỏi: “Cái gì vậy?”

Trong bóng tối, Ivan đã ném cái chai rỗng sang một bên. Thứ bên trong chính là loại thuốc giống hệt thứ mà mấy năm trước Đào Trĩ từng lén cho vào nước của anh.

Một loại thuốc có thể khiến Beta đã bị đánh dấu cũng có thể cảm nhận được tin tức tố của anh, cũng có thể phản ứng sinh lý như Omega. Thủ đoạn mà anh từng căm ghét nhất giờ lại dùng chính nó lên Đào Trĩ.

Chỉ cần nghĩ đến việc Đào Trĩ có thể bị tin tức tố của anh làm hưng phấn, thậm chí bài xích tin tức tố của những Omega, Alpha khác, tim anh lại đập nhanh hơn, chẳng còn quan tâm gì đến đạo đức nữa.

“Em ngửi thấy gì không?” Ivan giữ nguyên tư thế áp chế, âm thầm tỏa ra một loại tin tức tố đậm đặc như trong kỳ dịch cảm.

Đào Trĩ mơ hồ không hiểu gì, thử ngửi một chút, ngoài mùi hương nhẹ nhàng thường ngày của Ivan chẳng cảm thấy gì đặc biệt.

“Hôm nay ngài bị sao vậy?”

Ivan ngẩn người một lúc, là do anh quá nôn nóng, thuốc không thể có tác dụng nhanh như vậy với Beta. Anh khôi phục vẻ bình thản, cúi đầu hôn nhẹ: “Không sao.”

Cánh tay dài ôm lấy vòng eo thon gọn của Đào Trĩ, ánh mắt âm u như đang ẩn giấu điều gì. Ivan gác cằm lên hõm cổ cậu: “Mấy năm nay em gầy quá. Trước khi vào học viện quân sự, anh sẽ chăm sóc chế độ ăn uống của em. Ăn gì, uống gì đều phải do anh xem qua.”

Không hiểu sao, Đào Trĩ bị ôm đến mức toàn thân đổ mồ hôi, có một cảm giác bức bối khác thường kèm theo một cơn buồn ngủ mơ hồ.

Về việc Ivan kiểm soát ăn uống, cậu không hề nghi ngờ chút nào. Vì trước giờ Ivan luôn như vậy, đến cả việc ăn cơm cũng phải giám sát cậu ăn từng miếng một.

Ivan thu hết mọi thay đổi của cậu vào trong mắt: “Buồn ngủ thì ngủ đi.” Giọng anh trầm thấp dịu dàng, mang theo chút dụ dỗ, thân hình cao lớn ôm cậu vào lòng.

Sáng hôm sau, khi Đào Trĩ tỉnh lại bên giường đã trống trơn.

Sau khi ý thức tỉnh táo, mùi trong không khí trở nên lạ lẫm. Trên người những người hầu dọn phòng có những mùi mà cậu chưa từng ngửi thấy trước đây, mùi tin tức tố của con người khiến cậu theo bản năng mà bài xích. Đào Trĩ bỗng cảm thấy buồn nôn, chỉ khi vùi mặt vào gối của Ivan mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Hơi thở của Ivan so với trước đây càng nồng đậm hơn. Chỉ mùi tin tức tố còn sót lại trên gối thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy an tâm.

Đầu óc Đào Trĩ có chút choáng váng, cậu nói với người hầu đang ngơ ngác: “Các người ra ngoài trước đi.” Sắc mặt cậu tái nhợt.

Chờ khi chắc chắn mọi người đều đã rời đi, Đào Trĩ mới yên tâm chui ra khỏi chăn của Ivan, ôm cả đống quần áo của anh từ tủ ra quấn lấy toàn thân mình.

Chẳng bao lâu, cửa phòng lại bị mở ra.

“Không sao đâu, bên trong không cần dọn.” Đào Trĩ nói vọng ra từ trong đống chăn.

Nhưng người bước vào không đáp lời, ngược lại còn tiến gần. Chăn trên đầu bị kéo lên, Đào Trĩ bản năng định kéo lại, nhưng trước mắt lại là gương mặt đẹp như tạc tượng của Ivan. Gương mặt cao quý lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt lại mang theo vài phần hứng thú… và vui vẻ.

Đào Trĩ ngửi thấy mùi của Ivan. Cậu chưa bao giờ khao khát như vậy, nuốt nước bọt, chui ra khỏi chăn như một chú chó nhỏ, dính lấy người Ivan, cọ xát ngửi ngửi, mới cảm thấy dễ chịu hơn.

“… Điện hạ, sao em thấy mùi trên người ngài nồng hơn vậy.” Đào Trĩ vừa ngửi vừa nói, hai tay đã vò nhăn bộ quân phục chỉnh tề của Ivan.

Ivan cúi đầu, lông mi rũ xuống như con sư tử đã thỏa mãn. Anh nhìn dáng vẻ dính người của Đào Trĩ, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, bình thản nói: “Vậy sao?”

“Khát rồi đúng không, uống nước đi.” Ivan ôm eo Đào Trĩ, đưa chai nước đến, ánh mắt chăm chú nhìn cậu uống.

Đào Trĩ uống hơi vội, dùng mu bàn tay lau nước ở khóe miệng. Thấy Ivan đứng dậy định rời đi, cậu liền kéo lại lo lắng hỏi: “Anh đi đâu?”

Hỏi xong mới ngẩn người, từ khi nào mình lại không thể rời khỏi Ivan như thế, chỉ rời đi một giây thôi cũng cảm thấy bất an.

Ivan dừng lại, hơi nghiêng mặt, khóe môi bị mái tóc vàng che đi, nhưng Đào Trĩ dường như thấy được nụ cười hiếm hoi kia, nhẹ đến mức cứ ngỡ là ảo giác.

“Đói rồi đúng không? Anh đã bảo người chuẩn bị đồ ăn. Tiểu Vạn đang đợi ở phòng ăn.”

“Ồ…” Đào Trĩ đỏ mặt vì phản ứng quá lố của mình, hôm nay sao lại như bị trúng bùa vậy.

Ivan nắm tay Đào Trĩ, lặng lẽ tỏa ra tin tức tố bao lấy cậu: “Đi thôi.”

Nếu là trước kia, trước mặt người khác Đào Trĩ rất ít khi chủ động thân mật với Ivan. Nhưng lần này lại muốn dính sát vào anh không rời.

Tới phòng ăn, Tiểu Vạn thấy Đào Trĩ thì khựng lại, e dè nhìn Ivan rồi mới gọi khe khẽ: “Ba…”

Đôi mắt tròn xoe nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Bé ngửi thấy tin tức tố nồng nặc của Ivan bao lấy Đào Trĩ, là một Alpha nên bé không dám lại gần.

Đào Trĩ được tin tức tố bao lấy nên cảm thấy dễ chịu hơn, tiến lên xoa đầu Tiểu Vạn, cười nói: “Hôm nay dậy sớm vậy?”

“Sau này ngày nào nó cũng phải dậy sớm. Đi học rồi.” Ivan rót sữa ấm vào cốc trước mặt Đào Trĩ, động tác thong thả tao nhã.

Đào Trĩ gật đầu, nhét một cái bánh mì vào tay Tiểu Vạn: “Sau này ba vào trường quân sự rồi, con cũng phải dậy sớm đi học, ngoan ngoãn nhé.”

Ivan đang rót sữa chợt khựng lại, mặt hơi cứng: “Em vẫn muốn đi học viện quân sự à?” Rõ ràng lúc nãy còn dính lấy quần áo anh không rời, vậy mà vẫn quyết tâm đi.

Đào Trĩ bị hỏi đến ngơ ngác, ngập ngừng: “… Không thể đi nữa sao?”

Ivan cứng mặt vài giây, rồi lại bình tĩnh: “Không… chỉ là tôi thấy sáng nay hình như em không được khỏe.”

Anh đè nén sự không cam lòng, lặng lẽ bổ sung: “Nếu muốn về, tôi có thể đón em bất cứ lúc nào.”

Đào Trĩ không biết mấy chiêu trò của anh, ngoan ngoãn gật đầu: “Nói mới nhớ, em thấy lạ lắm. Sáng nay cứ ngửi thấy mùi kỳ lạ. Em có nên đi khám không?”

Ivan khựng lại khi cầm nĩa, mặt không đổi sắc nói dối: “Có lẽ do bị tôi đánh dấu. Trước kia em cũng ngửi thấy mùi tin tức tố của tôi còn gì?”

Đào Trĩ nhíu mày, nghĩ không ra lý do khác, thấy Ivan nói cũng có lý: “Chắc vậy.”

Cậu tin lời Ivan. Nhưng vài ngày sau, triệu chứng không những không giảm mà còn nặng hơn. Cậu phát hiện mình ngày càng bài xích tin tức tố của những Alpha khác.

Hơn nữa… cậu bắt đầu có sở thích sưu tầm đồ của Ivan, đặc biệt là áo sơ mi và cà vạt dính nhiều tin tức tố nhất.

Vì thế Đào Trĩ yêu cầu Ivan không được đánh dấu cậu nữa. Điều khiến cậu bất ngờ là Ivan chỉ nhẫn nhịn, mỗi ngày đi tắm nước lạnh, chứ không còn ép buộc cậu như trước. Dù vậy, sự bài xích trong người cậu cũng không giảm.

Ngay cả khi lên đường vào trường quân sự, tình hình vẫn thế.

Chỉ khi đeo khẩu trang mới thấy dễ chịu hơn. Trong đống hành lý của cậu… còn giấu cà vạt và đồ lót của Ivan. Vì xấu hổ, cậu không muốn để anh biết.

Trong xe kín, Ivan ngồi bên cạnh, còn trong lòng Đào Trĩ là balo chứa quần áo của anh mà cậu giấu mang theo.

Xe dừng ở cổng sau học viện quân sự. Đào Trĩ tháo khẩu trang, hôn nhẹ lên má Ivan: “Em xuống xe trước nhé.”

Cậu vừa đặt tay lên cửa xe, Ivan vẫn nặng nề từ lúc ra khỏi nhà bỗng lạnh giọng nói: “Em thà lén mang đồ của tôi đi còn hơn ở lại sao?”

Giọng có chút oán trách.

“Mấy ngày nay rõ ràng bám dính tôi đến vậy.”

“Đào Trĩ.” Ivan nghiến răng gọi tên cậu.

“Ừm?” Đào Trĩ vẫn còn đang ngượng vì bị phát hiện lén lấy đồ: “… Vậy em trả lại ngài nhé?” Nói rồi, ngập ngừng mở balo, không nỡ lấy ra vài cái cà vạt đặt vào tay Ivan.

“…” Ivan nghẹn lời, đè tay Đào Trĩ lại, mặt tái đi: “Ý chí của em thật kiên cường.”

“Em đi đi.” Ivan nói xong thì không chịu nổi nữa, quay mặt đi.

Nhưng ánh mắt vẫn len lén nhìn sang, rồi nghe thấy tiếng cửa xe mở, Đào Trĩ đã xuống xe. Sắc mặt Ivan càng đen hơn.

Ngay sau đó, cửa kính bị gõ. Ivan dịu mặt đôi chút, ngẩng cằm cao quý: “Đổi ý rồi à?”

“Điện hạ…” Khẩu trang lớn che gần hết mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cụp sáng rực, Đào Trĩ nhìn anh chằm chằm.

Ánh mắt ấy làm tim Ivan loạn nhịp, dịu giọng hẳn: “Sao vậy? Muốn về à? Dọn đồ lên xe đi.”

Đào Trĩ hơi ngại, thò đầu vào cửa sổ xe, tháo khẩu trang, hôn nhẹ má Ivan: “… Em lấy lại cà vạt được không?”

“Vừa mới khai giảng mà. Mỗi tuần được nghỉ em sẽ về.”

Ivan bị chọc giận đến đau đầu, thái dương giật giật, tay anh siết chặt cà vạt đến nổi gân xanh lập tức nắm cổ Đào Trĩ kéo vào trong cửa sổ, tháo khẩu trang ra, hôn ngấu nghiến đến khi cậu nghẹt thở mới chịu buông: “Biết rồi, nghỉ thì tôi đến đón em.”

Nói xong, nhét cà vạt vào túi áo ngực của Đào Trĩ, nhìn cậu chằm chằm rồi dặn: “Muốn về thì bất cứ lúc nào cũng được.”

“Đi đi.” Ivan nhắm mắt, cau mày như đang chịu đựng thứ gì đó, ra lệnh cho tài xế.

Đào Trĩ bị hôn đến choáng váng, chưa kịp ổn định thì xe đã rời đi. Còn chưa hiểu Ivan đang giận chuyện gì thì đã thấy An Khả đứng hóa đá trước cổng sau, chắc chắn là chứng kiến hết mọi chuyện vừa rồi.

An Khả giờ là trợ lý giáo vụ ở trường, lần này là người đón cậu nhập học. Bao năm không gặp, Đào Trĩ gầy đi, khí chất càng mềm mại, đẹp đến lạ lẫm.

Nghe tin Đào Trĩ còn sống đã đủ khiến An Khả mừng phát khóc, nhưng cảnh vừa rồi quá sốc. An Khả nhìn vết thương nơi khóe môi cậu, lắc đầu đầy ẩn ý: “Mày với Điện hạ… đúng là nghiệt duyên…”


Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Story Chương 33
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...