Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 32

Tuấn Hạo rất chắc chắn rằng thái độ “thân thiện” của Ivan lúc này chỉ là đang diễn kịch cho Đào Trĩ xem mà thôi.

“… Không có gì đâu, điện hạ, chỉ là vài câu chuyện phiếm thôi.” Tuấn Hạo cười gượng, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình. Không đến ba giây đã khuất phục trước uy lực của Ivan nên đành nuốt lại lời định nhắc nhở Đào Trĩ ban nãy: “… Tôi chợt nhớ ra còn vài việc chưa xử lý, điện hạ, xin thất lễ.”

Đào Trĩ không ngờ Tuấn Hạo lại rút lui nhanh như vậy, hé môi: “Sao đi nhanh thế…”

Nhưng sự chú ý của cậu cũng không đặt quá lâu lên bóng lưng của Tuấn Hạo, bởi vì đột nhiên cậu cảm thấy một bàn tay to rộng ấm áp đặt lên tuyến thể đã khô héo của mình. Đào Trĩ rùng mình nổi da gà, ngẩng đầu liền thấy Ivan đang cụp mắt nhìn mình. Vốn định né tránh, nhưng lại cứng người dừng động tác, có chút dè dặt nhìn quanh rồi khẽ nói: “Sao vậy?”

“Vừa rồi hai người đang nói chuyện gì vậy? Vừa thấy tôi liền im lặng. Tôi có thể hiểu là đang nói xấu tôi không?” Ivan dùng giọng nửa đùa nửa thật.

“Cậu ấy không nói gì cả.” Đào Trĩ trả lời thật lòng, thấy Ivan bày ra vẻ nghiêm túc không nhịn được bật cười: “Tuấn Hạo vô cớ nói xấu ngài làm gì chứ.”

Ivan ngẩn người nhìn cậu vài giây, xác nhận biểu cảm của cậu không khác thường mới thuận miệng nói: “Đùa thôi mà.”

Anh tiếp tục nói: “Hiệp hội đã thông qua xét nghiệm tin tức tố rồi.”

“Việc em trở lại học viện quân sự cũng đã sắp xếp xong.”

“… Em yên tâm đi, sau khi em đi, tôi sẽ đối xử tốt với Tiểu Vạn.”

Giọng điệu của Ivan bình thản trình bày, đứng từ góc nhìn của Đào Trĩ mà nói, anh đứng thẳng tắp, cúi đầu mím môi mỏng, sắc mặt có phần nghiêm túc, rồi nói: “Cho nên… đêm nay là đêm cuối rồi, có thể ngủ với một mình tôi được không?”

Bất chợt Đào Trĩ nhìn Ivan mà như thấy Tiểu Vạn, Ivan giống như đứa trẻ con đang đòi phần thưởng. Cậu đột nhiên có một loại xúc động, tay nhanh hơn não, đưa tay xoa đầu Ivan, cười dịu dàng: “Ngoan lắm.”

Cả hai đều sững lại một chút.

Đào Trĩ nghĩ rằng, với tư cách một Alpha, Ivan sẽ không thích bị xoa đầu như trẻ con liền cứng đờ tay định rút về. Thế nhưng giây tiếp theo lại thấy Ivan cúi đầu cọ cọ vào tay cậu, cảm giác mềm mại như lông xù.

Cùng lúc đó, bàn tay to của Ivan giữ lấy cổ tay cậu, giọng điệu vẫn bình thản nhưng nghe ra rõ ràng là đang vui: “Định rút tay về làm gì?” Ivan khẽ nói, ánh mắt nhìn Đào Trĩ tối lại, không biết đang nghĩ gì. Vài giây sau, anh tiếp tục hỏi: “Vậy, em thích kiểu ngoan ngoãn à?”

Câu hỏi này thực sự không giống thứ mà Ivan sẽ nói ra, Đào Trĩ hơi sững người, suy nghĩ một chút về hàm ý của câu hỏi này, suy đoán xem Ivan muốn nghe câu trả lời “có” hay “không”.

Xét đến việc mình từng chọc giận Ivan chỉ vì vài lời, lần này Đào Trĩ cẩn trọng hơn, đáp một câu mơ hồ: “… Chỉ cần là ngài, em đều thích.”

Ivan trông có vẻ không mấy hài lòng với câu trả lời đó.

“Trước khi gặp tôi, em thích kiểu ngoan ngoãn à? Ví dụ như Omega chẳng hạn?” Trong đế quốc, Beta kết đôi với Alpha vốn là chuyện hiếm thấy, đối với Beta mà nói, Omega và Beta khác thường được ưa chuộng hơn.

Sự thật này khiến tâm trạng Ivan không vui. Có lẽ xu hướng trước kia của Đào Trĩ không phải là anh, điều đó khiến anh để tâm nên mới truy hỏi tới cùng.

“Hồi còn ở học viện quân sự, em dường như luôn quan tâm đặc biệt đến Omega. Tôi nhớ có một Omega tên là An gì đó, hai người rất thân. Khi học lớp điều khiển giáp chiến cũng vậy, so với tôi, cách em nói chuyện với Omega khác rõ ràng dịu dàng hơn nhiều.”

Những chuyện cũ kỹ từ thời xa lắc mà Đào Trĩ cũng chẳng nhớ rõ, vậy mà Ivan lại nhớ rõ ràng đến thế. Đào Trĩ bị anh truy hỏi đến đổ mồ hôi sau lưng, đối mặt với kỳ kiểm tra khắt khe nhất của học viện quân sự còn chẳng căng thẳng đến vậy.

“… Có khi ngài nhớ nhầm rồi, em đối xử với bạn học trong trường đều như nhau…”

Nghe vậy, Ivan cười khẩy, bắt lấy từ này: “Ồ, ‘bạn học’.”

Quả thật, khi đó trong lòng Đào Trĩ, anh nhiều lắm cũng chỉ là một “bạn học” khó đối phó mà thôi. Đó là sự thật, anh cũng không thể trẻ con đến mức chất vấn tại sao Đào Trĩ không sớm thích mình, như thế sẽ quá ngây thơ. Nhưng trong lòng anh cứ thấy nghẹn khuất.

Đào Trĩ thấy Ivan im lặng, liền dịu giọng thử hỏi: “Không vui à?”

Ivan cười nhạt, có phần nghiến răng: “Không, tâm trạng tôi bây giờ rất tốt.”

Cuộc trò chuyện kết thúc trong không khí chẳng mấy vui vẻ.

Sự hờn dỗi âm thầm của Ivan kéo dài đến tối, ánh đèn bên bàn làm việc vẫn sáng, Ivan cứ mặt lạnh mà xử lý công việc. Đào Trĩ trơ mắt nhìn Ivan đọc đi đọc lại một tờ công văn mãi không xong.

Đào Trĩ hắng giọng mời gọi: “Ngày mai em phải đi rồi, chẳng phải ngài nói tối nay sẽ ngủ với em sao… em đã dỗ Tiểu Vạn đi ngủ rồi.”

Trên mặt Ivan không biểu lộ gì, nhưng yết hầu anh khẽ động, giọng trầm trầm “Ừ” một tiếng: “Em cứ ngủ trước đi, tôi qua sau.”

“… Vậy em ngủ thật đó nhé…” Đào Trĩ thấy Ivan ngồi bất động như vậy, không ngờ anh có thể nhịn được lâu đến thế, ôm gối đi với vẻ không thể tin nổi.

Sau khi Đào Trĩ đi rồi, các đốt ngón tay Ivan trắng bệch, anh lấy từ ngăn kéo ra một viên thuốc an thần ném vào miệng, động tác cắn thuốc phát ra âm thanh giòn tan. Vị đắng lan trên đầu lưỡi, anh uống một ngụm nước ấm rồi cất thuốc đi.

Ivan cau mày vuốt mặt một cái, đè nén cảm giác muốn kéo Đào Trĩ lại ngay lập tức, giam giữ và ép buộc như trước. Anh bực bội khẽ “chậc” một tiếng: “Giả vờ ngoan đúng là khó thật.”

Nhưng nhớ đến cảnh Đào Trĩ xoa đầu mình ban nãy, anh lại cố kìm nén, vào phòng tắm xả nước lạnh, bình tĩnh một lúc rồi mới bước vào phòng ngủ. Đào Trĩ đã ngủ thật rồi.

Tóc bên trán Ivan vẫn còn ướt, dính vào mặt. Yết hầu anh khẽ chuyển động, thấy Đào Trĩ ngủ say như vậy lại thấy tức không chịu nổi, chen vào nằm cạnh Đào Trĩ, nhẹ nhàng cắn cổ cậu, khẽ hỏi: “Omega có bằng tôi không?”

“… Hửm?” Đào Trĩ mơ mơ màng màng, bị anh đánh thức nửa tỉnh nửa mê, miễn cưỡng trả lời: “Không ai bằng ngài hết…”

Nghe thấy Đào Trĩ trong trạng thái chưa tỉnh táo vẫn dỗ dành mình, Ivan hài lòng nheo mắt lại, nghĩ bụng, tạm tha cho lần này thôi, lần sau thì không tha nữa.

“Đừng để tôi phát hiện trên người em có mùi lạ, dù là Alpha hay Omega đều không được. Nếu tôi phát hiện ra…”

Ivan cắn cậu một cái thật mạnh, đầy ẩn ý.

Đầu Đào Trĩ như muốn nổ tung, nghĩ bụng: Mình đâu phải chó mà ngửi ra được. Đành phải dỗ cho yên trước, miễn cho nửa đêm khổ sở: “Ừ ừ, đều nghe ngài hết.”


Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Story Chương 32
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...