Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 31

Sau khi bị giày vò đến nửa đêm mới được thả ra, Đào Trĩ ngủ thẳng đến ba giờ chiều. Ngược lại, Ivan tinh thần sảng khoái rời giường, khoác hờ chiếc áo ngủ trên người để lộ cơ bắp cuồn cuộn cùng những vết cào cấu khắp nơi..

Ivan đừng nhìn kiệt tác của mình, trước khi đi còn quấy rối Đào Trĩ một phen. Đào Trĩ mơ màng bị anh hết hôn lại s* s**ng lung tung thì buồn bực khó chịu. Cậu chỉ là một Beta, sao có thể chịu đựng được một alpha cường tráng cơ chứ. Cậu chui vào trong chăn: “Ngài bắt nạt….em không làm nữa. Em hối hận rồi. Em muốn dọn ra ngoài. Nếu ngài còn làm nữa em sẽ hét lên đấy!”

Giọng nói khàn đặc, không hề có tính uy h**p chút nào. Ivan sợ mình làm đối phương sợ hãi, lo lắng đến mức một miếng thịt cũng không dám cắn. Sau khi đắp chăn lên người Đào Trĩ thì cúi đầu hôn lên má cậu, nhẹ giọng: “Hối hận?”

Đầu óc Đào Trĩ lập tức tỉnh táo lại, sợ lời nói của mình sẽ khiến Ivan suy nghĩ linh tinh. Vội vàng nhìn anh, thấy anh đang nhàn nhạt cười nhìn mình thì thở phào nhẹ nhõm. Áp má vào gối yên tâm đi ngủ: “Lừa ngài đó, nhưng em không chịu được nữa đâu. Để em ngủ một lát nhé?”

Ivan xoa tay cậu, hài lòng mở cửa phòng ngủ đi ra. Đêm qua anh để Đào Tiểu Vạn ngủ ở phòng bên cạnh. Vừa tỉnh dậy đã không thấy ai liền gào lớn gọi baba, không có ai đáp lại thì sợ hãi chạy chân trần ra ngoài. Nhưng vừa mới ra thì đã thấy Ivan đi đến.

Đào Tiểu Vạn nhớ rõ đêm qua Ivan dọa bé, cúi đầu phụng phịu. Không muốn nhìn thấy Ivan, đôi chân nhỏ mềm mại chạy vào phòng ngủ. Nhưng chưa kịp làm gì đã bị Ivan bế bổng lên từ phía sau.

“Thả ra! Con muốn tìm baba! Cha là người xấu! Đêm qua ôm con ra ngoài!”

Đào Tiểu Vạn khua tay khua chân loạn xạ, khuôn mặt phình ra vì tức giận. Hận không thể cắn Ivan một cái.

“Ngoan nào, đừng làm phiền baba ngủ.” Ivan nhẹ nhàng nói.

Anh ôm chặt hai cánh tay nhỏ đang khua loạn xạ đặt bé lên ghế sofa. Khi Ivan không cười thì khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm người bé một lúc lâu. Giống như một con sói đầu đàn sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, nhưng Đào Tiểu Vạn cũng chỉ bị dọa một chút, sau đó rất nhanh không chịu bỏ cuộc nhảy xuống khỏi ghế sofa: “Không được dọa con!”

Ivan giữ bé lại, im lặng nhìn bé như con cá mắc cạn vùng vẫy, chờ đến khi Đào Tiểu Vạn mệt rồi mới dùng bàn tay to lớn lên bóp hai bên má mềm mại của bé, giống như miệng cá. Ép bé quay đầu ra cửa nhìn mấy lính gác bên ngoài. Giọng điệu thản nhiên như đang phân phó công việc, nhưng lời nói cực kỳ trẻ con: “Tiểu Vạn, thấy mấy người kia không? Biết họ nghe lệnh của ai không?”

Câu trả lời tất nhiên là rất dễ, nhưng Đào Tiểu Vạn vừa sợ vừa tức liếc nhìn Ivan, ngữ điệu rõ ràng không còn kiêu ngạo nữa, ủy khuất nói: “…Con sẽ mách baba cha bắt nạt con.”

“Vậy ta sẽ cho người đưa con về lớp học ngay lập tức.” Ivan bình tĩnh nói, buông tay khỏi đôi má mềm mại: “Ngoan đi.”

Nói xong đứng dậy sửa sang lại quần áo đi vào bếp, rót cho mình một cốc cafe. Trước khi vào phòng làm việc vẫn không quên nhắc nhở con cá nóc nhỏ đang phồng mang trợn má: “Nhớ chưa?”

Lần đầu tiên từ khi baba sinh ra đến nay, bé mới hiểu sâu sắc câu nói lòng người hiểm ác là như thế nào. Bé yếu ớt nói: “…Nhớ.”

“Ngoan lắm.” Ivan khen ngợi bé một câu cho có rồi đưa tay xoa đầu bé. Mái tóc vàng mềm mại bỗng trở thành một cái ổ quạ. Ivan không để ý đến nó mà vừa đi vào phòng làm việc vừa nhập một ngụm cafe.

Khi Đào Trĩ tỉnh lại đã là buổi chiều, trên người đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ. Cậu ra ngoài thì thấy Đào Tiểu Vạn đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa xem tivi. Cậu đến gần xoa đầu bé một cái, bỗng cảm thấy có chút kỳ lạ. Nếu là bình thường, Đào Tiểu Vạn tỉnh dậy mà phát hiện mình bị đưa đi vào lúc nửa đêm sẽ náo loạn một trận ra trò, sao hôm nay lại ngoan như vậy?

“Baba…” Đào Tiểu Vạn nhìn Đào Trĩ, chớp đôi mắt xanh lam hai lần, giọng điệu cực kỳ ủy khuất.

Mí mắt Đào Trĩ giật giật khi nghe giọng điệu của bé, vội vàng an ủi: “Sao vậy? Sao lại không vui rồi? Đêm nay baba ngủ với con, được không?”

Đào Tiểu Vạn không trả lời, Đào Trĩ kiên nhẫn hỏi nhưng bé vẫn không hé răng nửa lời, đành phải bỏ cuộc. Cậu đi rửa mắt trước, nhưng cậu đi đâu thì Đào Tiểu Vạn sẽ đi theo đó. Một bước không rời.

Đào Tiểu Vạn biến thành cái đuôi nhỏ sau lưng Đào Trĩ, biết Đào Tiểu Vạn đang bám lấy mình, khi cậu đứng trước gương rửa mặt, hình ảnh phản chiếu qua gương có thể thấy khuôn mặt buồn tủi và mái tóc rối tung của bé. Đào Trĩ nghĩ thế nào cũng thấy không ổn, ngồi xổm xuống trước mặt con, hỏi: “Sao vậy? Baba làm con tức giận à?”

Đào Tiểu Vạn lắc đầu, sau đó nhìn ra phía sau, xác định Ivan không có ở đây, sau đó tiến lên nắm lấy quần áo của Đào Trĩ nói: “Baba, chúng ta tìm một alpha khác làm cha con được không?”

” …cái gì?” Đào Trĩ sợ ngây người, suýt chút nữa còn nghĩ mình nghe nhầm, vội vàng bịt miệng Đào Tiểu Vạn lại, con mắt láo lia như kẻ trộm nhìn xung quanh. Vẫn may, Ivan đang ở trong thư phòng làm việc. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Nếu để Ivan nghe thấy mấy lời này, cũng đủ để anh biến tướng nó thành một sự kiện ngoại tình trong hôn nhân. Ivan sẽ ghen ầm lên. Người chịu khổ chắc chắn chỉ có cậu.

Cậu bất lực nhìn Đào Tiểu Vạn ôm trán. Nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đừng nói mấy lời lung tung. Tiểu Vạn, sao con lại nghĩ như vậy.”

“Cha Ivan dọa con, bắt nạt con, còn nói muốn đuổi con đi, không cho con gặp baba nữa.”  Đào Tiểu Vạn ôm cổ Đào Trĩ và nói một cách nũng nịu: “Baba, chúng ta giết người cha này được không? Baba, baba phải bảo vệ con.”

Đào Trĩ run rẩy muốn ngất đi, điều này có chút khó khăn. Nhưng vẫn ôm Đào Tiểu Vạn đi tìm Ivan.

Trong phòng làm việc, Ivan đang ngồi tao nhã trên ghế. Anh ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng gõ cửa, thấy Đào Trĩ đang ôm Đào Tiểu Vạn trong ngực, Đào Tiểu Vạn còn đang làm mặt quỷ đầy kiêu ngạo, rõ ràng là tìm chỗ dựa.

Đào Trĩ ôm bé, khó hiểu hỏi: “Ngài đã làm gì Tiểu Vạn?”

Ivan không để ý đến sự khiêu khích của Đào Tiểu Vạn, nhàn nhạt nói: “Tiểu Vạn đã ba tuổi rồi, phải học cách tự lập. Không thể lúc nào cũng bám lấy em.”

Đào Trĩ sốc tận óc, ba tuổi mà anh nói như ba mươi tuổi á? Mới ba tuổi sao không bám baba được? Nhưng sau lại nghĩ, Ivan là con út trong gia tộc Lier, có gánh nặng Alpha cấp S trên vai, từ nhỏ chắc chắn đã phải chịu đựng sự giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, đúng là không thể so sánh với người thường được.

Đào Trĩ cảm thấy để hai cha con hòa hợp là một cuộc chiến trường kỳ… Cậu hòa hoãn nói: “Con còn nhỏ, ngài đừng dọa con, thỉnh thoảng dựa con một chút cũng được mà…”

Nhưng Ivan cau mày, đứng dậy ghen tị nói: “Vậy nếu tôi dựa nó thì ai dựa tôi? Đào Trĩ, điều này không công bằng, Tiểu Vạn ở bên cạnh em suốt ba năm, em với  nó mới chỉ không ngủ cùng nhau một đêm mà thôi. Nhưng tôi đã không được ở bên em ba năm ròng rã, em biết ba năm nay tôi sống như nào không?”

Đào Trĩ trợn mắt há mồm, cái này có thể so sánh? Cậu bị mấy lời ngụy biện của Ivan làm cho hồ đồ rồi. Không hiểu sao lại thấy mấy lời này của anh có chút đạo lý, vội vàng nói: “Em dựa ngài, em dựa ngài mà.”

Vừa nói, Đào Trĩ vừa đặt Đào Tiểu Vạn xuống đất. Chạy lên hôn Ivan một cái, dỗ dành: “Không phải em vẫn luôn dựa vào ngài sao? Đừng nói mấy lời như đưa con đi, nhé? Ngài nói vậy con sẽ đau lòng.”

Ivan không thể chịu được mỗi khi Đào Trĩ nũng nịu, hít một hơi thật sâu: “….Quên đi, tôi nghe em.”

Cách này quả nhiên so với nói lý với Ivan tốt hơn nhiều.

Tuy Đào Tiểu Vạn không muốn nhìn thấy Ivan, nhưng tốt xấu gì cũng đã nghe được kết quả mình muốn. Tấm lưng nhỏ bé lập tức cứng đờ, gật đầu như giã tỏi, chỉ vào Ivan nói: “Nếu như cha nuốt lời, con sẽ đi mách baba!” Nói xong chạy té khói ra ngoài.

Đào Trĩ nhìn Đào Tiểu Vạn chạy, cười bất lực. Sau đó đóng chặt cửa thư phòng lại, đẩy mấy văn kiện trên bàn anh sang một bên rồi ngồi lên đó, hắng giọng: “Khi nãy có Tiểu Vạn nên không tiện nói chuyện, ngài đừng vội, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi.”

Ivan thấy Đào Trĩ còn đang mặc đồ ngủ, đôi chân trắng nõn mảnh khảnh vắt vẻo ngồi trên bàn. Tâm trí lơ lửng, không chú tâm vào lời nói của Đào Trĩ. “Ừm.”

Miệng thì đáp đồng ý, nhưng bàn tay không an phận đã đưa đến bắp chân cậu mập mờ v**t v*.

Đào Trĩ cảm thấy nhột, mặt đỏ bừng, hai tay nựng má Ivan: “Ngài nhìn đi đâu đấy!? Em muốn nói chuyện nghiêm túc với ngài!”

Ivan ngẩng đầu hôn lên môi Đào Trĩ một cái: “Em nói đi, tôi đang nghe.”

“Em là beta, vì sinh Tiểu Vạn mà chịu không ít khó khăn.” Đào Trĩ tránh một chút, suýt nữa thì bị anh đánh lạc hướng quên mất chuyện chính: “Mặc dù nhìn Tiểu Vạn có vẻ đang làm ầm ĩ, nhưng trong lòng con rất nhạy cảm. Nếu ba năm này không có con, em sợ mình đã chết từ lâu rồi.”

Bàn tay ôm eo của Ivan cứng đờ, sau đó lại siết chặt hơn. Khiến Đào Trĩ đau đớn giãy giụa: “Đừng kích động, em chưa nói xong.”

“Em yêu con, cũng yêu ngài. Ánh mắt của con rất giống ngài, vô cùng xinh đẹp. Khi ở trong phòng sinh, lần đầu tiên thấy con em đã bật khóc vì nó giống ngài. Cảm thấy đây là bằng chứng duy nhất chứng minh em và ngài từng ở bên nhau.”

Đào Trĩ khẽ nói: “Em không thể sống nếu thiếu hai người, cho nên đừng tức giận, cũng đừng dọa con. Tiểu Vạn không chịu được đâu.”

Lần đầu tiên từ khi gặp lại nhau Đào Trĩ nhắc đến chuyện mình và Đào Tiểu Vạn đã sống như thế nào trong ba năm qua. Ivan mím môi, đặt tay lên chiếc bụng phẳng lì của Đào Trĩ, cơ thể gầy gò yếu đuối này, đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực và dũng khí mới có thể sinh một đứa nhỏ? Ngón tay anh cuộn thành nắm đấm, vùi mặt vào cổ cậu thì thầm: “Xin lỗi.”


Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Story Chương 31
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...