Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 34
“Tao còn nhớ lúc trước điện hạ biết tin mày còn sống và đã trốn thoát, người đầu tiên anh ta tìm đến chính là tao. Sắc mặt và mùi tin tức tố lúc đó của anh ta…. tsk tsk.”
An Khả hồi tưởng lại vẫn còn sợ hãi, đưa tay xoa ngực: “Tao có cảm giác anh ta sắp dí súng vào đầu tao luôn rồi… Lúc đó tao tưởng anh ta muốn bắt mày về tra tấn đến chết, sợ đến mức không dám nói một câu…”
An Khả nuốt nước bọt, quay lại đề tài hiện tại, nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy lúc nãy: “Tao nghe Tuấn Hạo nói, điện hạ đã nhốt mày lại, sao tự nhiên lại phát lòng tốt thả mày ra khỏi tầm mắt của anh ta vậy?”
“Nói thật đi, lần này mày lại định trốn nữa đúng không? Ivan bắt mày về có tra tấn mày không… Nếu mày định chạy, nhớ nói trước với tao một tiếng. Tim tao thật sự không chịu nổi nữa rồi.”
Đào Trĩ dùng mu bàn tay lau khóe môi bị trầy, còn chưa kịp hàn huyên với An Khả thì đã ngửi thấy trên người An Khả có một mùi hương nồng nặc khác hẳn trước kia. Cơ thể cậu theo bản năng bài xích mùi hương đó, liền kéo khẩu trang lên cao hơn.
Đào Trĩ mồ hôi lấm tấm trên trán: “Hôm nay mày xịt nước hoa à?”
An Khả ngơ ngác, thấy Đào Trĩ sắc mặt khó coi thì vội đáp: “Không có, sao trông mặt mày xanh xao thế?”
Đào Trĩ nhịn không thoải mái, lắc đầu: “Không sao, dạo gần đây không hiểu sao cứ như vậy.” Cơ thể cậu như gào thét đòi quay về bên cạnh Ivan, giống như một omega đã bị đánh dấu thèm khát alpha của mình. Cậu muốn được mùi tin tức tố của Ivan xoa dịu, nhưng rõ ràng cậu là một beta.
An Khả cau mày nhìn cậu một lúc, nghiêm túc hỏi: “…Tiểu Trĩ, mày nói thật đi, sau khi bị Ivan bắt về, Anh ta có làm gì mày không?”
Đào Trĩ có thể nguyên vẹn quay lại đã là điều khiến An Khả kinh ngạc rồi. Dù sao với tính cách kiêu ngạo của Ivan, lại có thể chịu đựng bị người ta lừa lâu đến thế…
Nghe vậy, Đào Trĩ nhớ lại mấy ngày nay Ivan gần như luôn chiều theo cậu, ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ, không còn ép buộc đánh dấu, ngoại trừ thỉnh thoảng ghen tuông cáu kỉnh thì hầu như không khác gì vị điện hạ đơn thuần, lạnh lùng năm xưa.
“Điện hạ không phải loại người đó.” Đào Trĩ lắc đầu, thấy An Khả đang nhíu mày lo lắng thì trong lòng ấm áp, nói tiếp: “Nếu ngài ấy thật sự muốn làm gì tao, thì tao cũng không thể còn sống quay lại được.”
Trong đầu An Khả hiện lên cảnh Ivan kéo Đào Trĩ hôn ngấu nghiến trong xe lúc nãy, còn liếc về phía mình với ánh mắt hờ hững mà ngầm cảnh cáo. Nghĩ tới đó, cậu liền rùng mình, nghe Đào Trĩ nói xong thì nghẹn lời: “…”
Tên beta chậm tiêu này căn bản không nhận ra trên người mình nồng nặc mùi alpha, nồng đến b**n th**, còn tưởng Ivan đã “bình thường trở lại”.
An Khả bất lực thở dài, nói đầy ẩn ý: “Thôi… nếu thật sự có gì không ổn thì nhớ nói với tao, dù gì tao cũng từng là bác sĩ, ở bệnh viện vẫn còn vài đồng nghiệp cũ có thể giúp mày.”
Thấy Đào Trĩ không khỏe, An Khả dẫn cậu về ký túc xá nghỉ ngơi, dặn dò xong rồi rời đi.
Sau khi An Khả rời đi, Đào Trĩ kéo khẩu trang xuống, lấy từ balo ra bộ quần áo dính đầy mùi hương của Ivan… vo lại thành một chiếc ổ nhỏ. Đống đồ này cậu giấu rất kỹ nên Ivan chưa phát hiện.
Đào Trĩ ngửi mùi của Ivan, không thỏa mãn với việc chỉ ngửi, thậm chí còn mặc luôn chiếc áo sơ mi trắng của anh. Cảm giác trơn mịn của vải và mùi tin tức tố khiến nỗi bất an vừa rồi mới dịu lại phần nào.
Đúng lúc này, thiết bị liên lạc đột nhiên reo lên làm Đào Trĩ giật mình. Thấy màn hình hiển thị cuộc gọi video từ Ivan, lại nhìn đống bừa bộn xung quanh, trong lòng dâng lên cảm giác như bị bắt quả tang.
Đào Trĩ do dự một chút, cuối cùng vẫn bấm nút nhận cuộc gọi.
Gương mặt tuấn mỹ của Ivan hiện lên trên màn hình, anh đang ngồi trong thư phòng.
Ivan nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi trên người Đào Trĩ, ánh mắt dần tối lại: “Lấy khi nào vậy?”
“Áo hơi rộng với em, lộ cả xương quai xanh và vai rồi.”
Ivan dừng một chút, giọng khàn khàn, chậm rãi nói thêm: “Nhưng rất hợp với em.”
Đào Trĩ nghe vậy tai đỏ bừng. Vừa nhìn thấy Ivan, cảm giác bất an mới dịu lại liền trào lên, mùi hương trên áo vẫn quá ít…
“Điện hạ, em cảm thấy người khó chịu lắm.” Đào Trĩ hơi ngượng ngùng, chưa từng thấy bản thân dính người như vậy, rõ ràng chính mình là người chủ động đòi tới quân trường, vậy mà chưa đến nửa ngày đã thấy không chịu nổi. Cậu che mặt nóng ran, nói lí nhí: “Luôn cảm thấy muốn…”
Lời còn lại mơ hồ không rõ, khó mà phân biệt.
Ivan nhìn hết mọi biểu hiện của Đào Trĩ, yết hầu lăn nhẹ, cố giấu đi niềm hưng phấn, hỏi từng bước một: “Muốn gì?”
Giọng lạnh nhưng đầy dụ dỗ: “Nói lớn chút, tôi nghe không rõ.”
Chỉ cần Đào Trĩ nói muốn quay về, anh sẽ lập tức đến đón.
Từng câu truy hỏi, chỉ còn thiếu lời hồi đáp trong mơ ước… đột nhiên, Tiểu Vạn nhảy vào khung hình, gọi ấm ức: “Ba!”
Ivan lập tức đưa máy lên cao, gương mặt hoàn mỹ che lấp nửa đầu lông xù của Tiểu Vạn. Đôi mắt xanh nhìn xuống: “Tiểu Vạn, chưa làm xong bài tập. Thầy giáo sắp kiểm tra rồi.”
Nói xong cửa đóng lại, không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở hơi nặng của Ivan.
“Vừa rồi em nói… muốn gì?”
“Muốn mùi của ngài…”
Đào Trĩ như tỉnh lại, vội bổ sung một câu: “…Còn có Tiểu Vạn.”
“…Chỉ là mùi?” Gương mặt Ivan cứng đờ, hận không thể chui qua màn hình túm người cậu ra, dùng mọi cách bức cậu thốt lên yêu anh, muốn anh, muốn quay lại… đến khi hết hơi mới thôi.
Ivan nhức đầu, gọi video mà bị nói vậy? Có lúc Anh nghi ngờ Đào Trĩ cố ý, từng hành động đều như chạm trúng điểm nhạy cảm của Anh, khiến Anh thấp thỏm không yên, nhưng lại chẳng bao giờ chịu trách nhiệm.
“…Đào Trĩ.” Ivan nghiến răng gọi tên đầy đủ.
Đào Trĩ thấy ánh mắt u oán đó liền giật mình: “Sao vậy?”
Cậu sợ nhất là bị Ivan nhìn như thế. Trước kia mà bị nhìn như vậy, không môi thì tuyến thể sẽ lãnh đủ, may mà giờ cách màn hình, Ivan không thể chạm vào, không thì cậu đã chạy mất dép.
Ivan mím môi, vừa định nói thì tiếng chuông cửa vang lên. Đào Trĩ quay màn hình, hình như là ra mở cửa.
“An Khả…?”
Đào Trĩ vừa nói, vừa thấy bên cạnh An Khả có một người khác, mà An Khả lại có vẻ có chuyện muốn nói. Cậu lo lắng liếc sang thiết bị liên lạc, nhìn thấy sắc mặt trầm xuống của Ivan, liền nói với vẻ chột dạ: “…Điện hạ, em nói với An Khả mấy câu rồi gọi lại ngay.”
Từ xưa đến nay, chỉ có Ivan cúp máy người khác, vậy mà giờ gọi cho người ta mà bị cúp máy trước? Anh nhìn Đào Trĩ, với tính khí ngày trước anh đã lôi người về rồi, sao bây giờ còn “bình tĩnh” thế này.
“…Được.” Ivan giả vờ bình tĩnh, nhắc nhở: “Nhớ ăn cơm, dù ở trường cũng phải như ở nhà, ba bữa tôi đều cho người chuẩn bị, không được kén ăn.”
Trước khi Đào Trĩ hoàn toàn không thể rời khỏi tin tức tố của mình, Ivan nghĩ mình vẫn nên ngoan một chút.
Đào Trĩ không ngờ Ivan dễ dãi như vậy, có chút ngẩn người: “…Ừm, vậy em cúp máy nhé?”
Cuộc gọi hiển thị đã ngắt.
An Khả thấy Đào Trĩ ngơ ngác nhìn màn hình thì vẫy tay trước mắt cậu: “Tiểu Trĩ, tỉnh lại đi.”
Đào Trĩ hoàn hồn, kéo khẩu trang lên, ánh mắt vô thức nhìn người bên cạnh An Khả, hình như là một beta, trên người không có mùi tin tức tố khiến cậu khó chịu, chỉ có mùi nước sát trùng nhàn nhạt. “Ừm… vị này là?”
“Mày không khỏe mà? Tao thấy mày cứ là lạ, còn nói cái gì mùi nước hoa… đúng lúc bạn cũ của tao đến trường chơi, tao kéo người qua đây. Cậu ấy là bác sĩ chính của khoa tin tức tố.”
Beta kia cao ráo, đeo kính viền vàng, nhã nhặn mỉm cười với Đào Trĩ: “Chào cậu, cứ gọi tôi là Hứa Tân Văn.”
Đào Trĩ gật đầu, lịch sự mỉm cười đáp lễ.
“Có thể cậu không nhớ, nhưng tôi từng thấy cậu tại giải đấu liên bang vài năm trước, beta duy nhất của khoa chỉ huy.” Hứa Tân Văn cười nói.
Hứa Tân Văn mặt mày sắc sảo, cười lên trông rất đào hoa, ánh mắt luôn chăm chú khiến người người hơi khó chịu. Đào Trĩ không quen, chỉ nhìn vài giây đã né đi, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt kia bám chặt vào mình.
An Khả thấy vậy, huých Hứa Tân Văn một cái, nhắc: “Cậu không ngửi được mùi trên người cậu ấy đâu, alpha đánh dấu cậu ấy không phải người cậu có trêu nổi đâu.”
“Làm bạn chắc được chứ?” Hứa Tân Văn đẩy kính, vẫn mỉm cười, dù bị đồng nghiệp vạch trần cũng không giận, xem ra là người giỏi ăn nói, không cưa được thì làm bạn cũng được. Huống chi Đào Trĩ hợp gu anh ta quá mức.
Ánh mắt trong veo, tóc đen mềm mại, da trắng, vóc dáng không tệ, nhất là lúc cười đôi mắt cong cong rất dễ thương.
Hứa Tân Văn cười, ánh mắt lướt qua phòng lộn xộn và chiếc ổ bằng áo quần.
Đào Trĩ để ý, hai má dưới khẩu trang hơi đỏ: “Xin lỗi, phòng hơi lộn xộn.”
Cậu mở cửa, mời hai người vào, rót nước.
Hứa Tân Văn nhìn thấy vết cắn rõ mồn một sau cổ Đào Trĩ, ánh mắt đầy ẩn ý, uống một ngụm nước rồi cười: “Bạn đời alpha của cậu hình như… có hơi tệ đấy.”
Câu sau tất nhiên không nói ra.
Đào Trĩ ngẩn ra: “Gì cơ?”
Hứa Tân Văn lắc đầu: “Không có gì.” Rồi hỏi tiếp: “Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi? Có dùng thuốc ảnh hưởng đến tin tức tố không? Hoặc… bạn đời cậu có cho cậu uống loại thuốc đó không?”
Đào Trĩ hơi ngơ ngẩn, hồi tưởng lại: “Không có.” Trừ ba bữa ăn ra, cậu không uống thêm gì khác.
An Khả nghe vậy toát mồ hôi lạnh, thấy Hứa Tân Văn hỏi vậy là có kết luận rồi. Không ngờ Ivan vì độc chiếm mà dám làm chuyện như thế.
“Tiểu Trĩ…”
Cậu nhìn Đào Trĩ như không hiểu gì, không đành lòng, vừa định nói thì thiết bị liên lạc kêu lên, hiển thị tên cấp trên. Cậu không dám chậm trễ, lập tức nghe máy, vẻ mặt khó xử: “Việc này gấp lắm à? Tôi giờ tạm chưa rảnh…”
Không biết đầu dây kia nói gì, sắc mặt An Khả tối sầm lại. Đào Trĩ thấy vậy biết cậu không yên tâm, liền nói: “Không sao, cứ đi đi, có bác sĩ Hứa ở đây là được.”
Hứa Tân Văn gật đầu: “Có việc thì cứ đi lo trước đi.”
An Khả cúp máy, khó chịu nói: “Sớm không gọi, muộn không gọi… Tiểu Trĩ, có chuyện nhớ gọi cho tao, việc này không thể xử lý trong một sớm một chiều đâu.”
“Được rồi, đi nhanh đi.”
Sau khi An Khả rời đi, Hứa Tân Văn lấy một hộp thuốc trong túi ra đưa cho cậu: “Triệu chứng của cậu đa phần là rối loạn tin tức tố. Trong túi tôi còn một hộp thuốc ức chế của bạn trai cũ, vẫn chưa hết hạn. Nếu không thoải mái thì tạm dùng trước, rảnh thì tới bệnh viện, tôi kê đơn lại cho cậu.”
Đào Trĩ nhận lấy, nghi hoặc: “Rối loạn tin tức tố?” Cậu là beta, sao lại rối loạn?
Hứa Tân Văn thấy vẻ ngây thơ ấy, thử hỏi: “Bạn đời alpha của cậu chắc là rất chiếm hữu nhỉ? Beta không thể bị Alpha đánh dấu, làm sao chịu được? Beta chỉ cần ra ngoài là dính đủ loại mùi tin tức tố rồi.”
“Alpha trời sinh kiêu ngạo, ý thức lãnh thổ lại mạnh. Cậu là beta, chắc chịu không ít khổ rồi.”
Lời này khiến Đào Trĩ nhớ ra Ivan đã lâu không đánh dấu mình nữa, gần như việc gì cũng nhường, ngoan đến độ như biến thành người khác. Cậu không khỏi bênh Ivan: “Vì anh ấy không có cảm giác an toàn.”
Nói xong Đào Trĩ cũng thấy chột dạ. Ivan vốn đã rất chiếm hữu, lại thêm vụ cậu giả chết bỏ trốn, anh chưa nổi điên giết cậu đã là kỳ tích rồi.
“Là do tôi mới đúng, đến một món quà ra hồn cũng chưa từng tặng, chẳng có tí lãng mạn nào.” Đào Trĩ cúi đầu nhìn nhẫn gia Ivan đeo cho mình, v**t v* mặt nhẫn, lòng thấy áy náy. “Ngài ấy thấy đồ tốt quá nhiều rồi, tôi cũng không biết nên chuẩn bị gì cho ngài ấy.”
Nghe vậy, Hứa Tân Văn trong lòng lóe lên ý định.
“Chuyện tạo bất ngờ lãng mạn thì tôi có thể giúp một tay, hay là trao đổi cách liên lạc đi?” Hứa Tân Vận chống cằm, mỉm cười nhìn cậu, “Nếu mai cậu rảnh, tôi có thể dẫn cậu đi khu thương mại của đế quốc xem thử, nhà hàng trên không ở đó chắc sẽ hợp với mong muốn của cậu.”
“Tiền công thì… mời tôi ăn một bữa là được rồi.” Hứa Tân Vận đùa, lấy thiết bị liên lạc ra:“Yêu cầu của tôi đâu có quá đáng nhỉ?”
Đào Trĩ nghe vậy liền suy nghĩ. An Khả đang bận, Tuấn Hạo cũng không hay ở ngoài cung, có Hứa Tân Vận giúp thì đúng là tốt quá rồi.
Cậu vừa thêm liên lạc với Hứa Tân Vận xong, thì Ivan bên kia gọi video đến. Hứa Tân Vận thấy vậy nhướng mày cười: “Vậy nhớ uống thuốc đúng giờ, mai tôi đến đón cậu.”
Trước khi đi, anh ta không lấy chiếc áo khoác treo trên lưng ghế.
Đào Trĩ không để ý đến chuyện đó, sau khi tiễn Hứa Tân Vận liền vội vàng nhận cuộc gọi video.
Cậu uống viên thuốc ức chế Hứa Tân Vận đưa, quả nhiên thấy dễ chịu hơn nhiều. Chẳng lẽ thật sự là do rối loạn tin tức tố?
“Sao lâu vậy mới nghe máy.” Ánh mắt Ivan rơi vào viên thuốc trong tay Đào Trĩ, ánh mắt hơi trầm xuống, hỏi: “Em đang uống thuốc gì?”
Đào Trĩ gật đầu: “Vừa rồi An Khả dẫn bác sĩ Hứa đến khám cho em, nói em bị loạn tin tức tố nên mới ngửi thấy mùi tin tức tố… Chả trách gần đây cứ không muốn rời khỏi ngài, cũng không biết sao tự nhiên lại bị thế này.”
“Bác sĩ Hứa?” Ivan hơi nhíu mày, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo.
“Ừm, bác sĩ Hứa, Hứa Tân Vận. Nhờ anh ấy mà em uống thuốc xong thấy dễ chịu hẳn.” Đào Trĩ ngượng ngùng cười: “Không thì cứ dính lấy ngài cũng kỳ.”
Ivan thấy vậy, cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng, nhưng ánh mắt lại lạnh đi. Anh chú ý đến chiếc áo khoác trên ghế bên cạnh Đào Trĩ: “Chiếc áo khoác đó không phải của em đúng không?”
Lúc này Đào Trĩ mới để ý đến chiếc áo đó: “À, là của bác sĩ Hứa, hình như anh ấy quên mang đi. Nhưng mà mai em đi…”
Đào Trĩ vừa định nói ngày mai gặp lại anh ta thì tiện mang trả, suýt nữa thì buột miệng, dù sao cũng muốn dành cho Ivan một bất ngờ, nên không định nói nhiều, liền chuyển hướng: “Em sẽ liên hệ với An Khả, nhờ cậu ấy mang trả cho bác sĩ Hứa.”
“Vậy sao?”
Vừa rồi cái kiểu giấu đầu hở đuôi của Đào Trĩ, Ivan sớm đã nhìn rõ ràng, trong lòng u ám dày đặc, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện gì. Đợi đến khi Đào Trĩ nói chuyện đến mệt rồi cúp máy.
“Hứa… Tân… Vận.” Ivan chậm rãi đọc từng chữ của cái tên này, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn: “Lại là ai từ đâu chui ra thế này.”
Một Tuấn Hạo vừa đi, lại xuất hiện một Hứa Tân Vận, mấy người chướng mắt quanh Đào Trĩ cứ tới liên tục khiến anh bực bội không thôi.
Hôm sau, Đào Trĩ giấu Ivan để ra khỏi trường quân đội, Hứa Tân Vận liền đưa cậu đến tiệm quần áo trước.
“Cậu có dáng người đẹp thế này, suốt ngày mặc áo thun với hoodie thì quá uổng rồi, trước khi tới nhà hàng ăn cơm thì chọn một bộ đồ mới đi.” Hứa Tân Vận vừa lái xe vừa nói.
Đào Trĩ vừa nghe, vốn dĩ lần này ra ngoài là để chuẩn bị bất ngờ cho Ivan, lại sợ bị kiểm tra đột xuất, nếu ở tiệm quần áo quá lâu, đến chiều Ivan gọi video mà cậu vẫn còn ở bên ngoài thì tiêu. “Không cần đâu, ăn xong là tôi về liền.”
Thấy Đào Trĩ không hứng thú, Hứa Tân Vận đổi cách nói: “Gấp gì chứ, chuẩn bị bất ngờ thì ngoài bữa tối, còn cần hoa với quà nữa. Trang phục cũng phải khác ngày thường, mấy cái đó đi nhanh thôi, cậu đừng lo.”
Đào Trĩ nghe vậy, cũng không tiện từ chối nữa. Nói đến quà, thật ra cậu đã tính kỹ rồi — muốn tặng Ivan một cặp nhẫn cưới do chính tay cậu chọn.
Hai người dạo từ đầu đến cuối con phố thương mại, trong suốt quá trình, Đào Trĩ luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cứ như có ai đó đang nhìn chằm chằm. Nhưng quay lại thì chẳng thấy ai khả nghi, đành cho là ảo giác.
Khi thử đồ, Đào Trĩ để áo khoác và thiết bị liên lạc ở bên ngoài, nhờ Hứa Tân Vận trông giúp. Vừa bước vào phòng thử đồ, thiết bị liền báo có cuộc gọi đến: Ivan.
Hứa Tân Vận thấy cái tên trùng khớp với hôm qua trong cuộc gọi video, biết ngay là Alpha đã đánh dấu Đào Trĩ. Anh ta để máy kêu vài giây rồi bấm từ chối.
Ngay sau đó, một loạt tin nhắn hiện lên:
Ivan: ? Ai đang ở cùng em?
Ivan: Sao lại cúp máy?
Rồi cuộc gọi liên tiếp đến. Hứa Tân Vận mặt không đổi sắc, từng lần từng lần từ chối và xóa sạch nhật ký liên lạc, cuối cùng tắt máy rồi để lại như cũ.
Chẳng bao lâu, Đào Trĩ bước ra khỏi phòng thử đồ. Cậu nhìn mình trong gương — áo sơ mi cắt may tinh tế, ôm sát eo, nơ lụa buộc hình cánh bướm lắc nhẹ theo chuyển động như món quà đang chờ được bóc ra.
Ánh mắt Hứa Tân Vận lưu luyến trên người cậu, không thể rời đi nổi.
Đào Trĩ nhìn trái nhìn phải, cảm thấy bộ đồ này… có hơi gợi cảm quá. “Tôi vẫn chưa quen, hay là đổi bộ khác nhé?”
Hứa Tân Vận liền ngăn tay cậu lại: “Không, rất hợp với cậu.”
Đào Trĩ chần chừ một lúc, sờ sờ chất vải, cảm thấy cũng nên nghe lời người khác, bèn quyết định giữ lại.
Cuộc gọi thứ năm bị từ chối, Ivan hoàn toàn ngồi không yên. Đúng lúc đó, phụ tá bước vào, liền ngửi thấy mùi tin tức tố giận dữ trong không khí.
Ivan nhìn anh ta, ngón tay nắm thiết bị liên lạc trắng bệch: “Tìm được thông tin người tên Hứa kia chưa?”
Phụ tá nuốt nước bọt, lấy hồ sơ ra và khai hết sạch thông tin của Hứa Tân Vận, kể cả chuyện từ mẫu giáo cũng không sót.
“… Giới tính beta, xu hướng t*nh d*c… thích cả ba giới, tính tình phong lưu, người tình cũ không đếm xuể… còn một điểm nữa…”
Sắc mặt Ivan càng lúc càng đen.
“… Anh đặc biệt thích mấy anh chàng tóc đen, dáng người mảnh mai.”
Rắc — thiết bị liên lạc trong tay Ivan bị bóp gãy làm đôi.
“Hoàng phi ngoài khám bệnh thường ngày, còn…”
“Nói đi.”
“Còn cùng anh ta đi dạo phố thương mại, tiệm quần áo… hoàng phi còn đặt trước phòng ăn cao cấp trên vườn trời cho ngày mốt… còn tới tiệm nhẫn cưới…”
Ở đế quốc Snow, mỗi nam giới chỉ có thể đặt một cặp nhẫn tại đó, ý nghĩa vô cùng to lớn. Trước kia nhẫn cưới của Ivan và Đào Trĩ cũng là từ đó. Vậy mà Đào Trĩ lại đi với người khác?
Gân xanh nổi trên trán Ivan, đã sắp bùng nổ.
Phụ tá run lên, tim đập thình thịch, không dám thở mạnh.
Ivan cố nén cơn giận, mặt mày giông bão, nhìn đống văn kiện chất như núi trên bàn, lạnh giọng: “Dời toàn bộ cuộc họp tuần này lên sớm, để trống ngày mốt cho ta.”
“Vâng…”
Đào Trĩ hoàn toàn không biết tai họa sắp ập tới, vẫn đang bận rộn chuẩn bị buổi hẹn lãng mạn.
Bảo cậu quyến rũ Ivan thì dễ như ăn chè, đôi khi chưa làm gì Ivan đã không chịu nổi mà hành hạ cậu. Nhưng chuẩn bị lãng mạn kiểu này là lần đầu, cậu không chắc Ivan có thích không.
Đặc biệt dạo gần đây Ivan rất bất thường, liên lạc ngày càng ít, gọi video cũng ngắn ngủn, viện cớ họp hành…
Đào Trĩ không biết là thật hay viện cớ. Thấy Ivan bận rộn như vậy, cậu cũng lo liệu anh có chịu ra ngoài không.
Hứa Tân Vận thấy cậu căng thẳng, bèn đề nghị tập duyệt trước buổi hẹn: Từ lúc gặp, ăn tối, đến màn cầu hôn.
Đào Trĩ cũng sợ đến lúc đó mình hồi hộp làm hỏng, nên không nghi ngờ gì, nghĩ rằng Hứa Tân Vận chỉ là người nhiệt tình.
Đúng như đã hẹn, Đào Trĩ đã thay đồ và ngồi chờ trong phòng riêng của nhà hàng, lòng bàn tay rịn mồ hôi, chỉnh lại quần áo trước gương, cẩn thận nhét chiếc hộp nhẫn nhung vào túi áo.
Hoa hồng chớm nở còn vương giọt nước, ánh lên lấp lánh, hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ nến thơm, phục vụ đã vào bày sẵn rượu vang và dụng cụ ăn uống.
Cậu nhìn đồng hồ, giờ này Hứa Tân Vận lẽ ra phải đến rồi, liền lấy thiết bị liên lạc gọi cho anh ta, đầu dây bên kia vang lên giọng yếu ớt của Hứa Tân Vận: “Alo…?”
Đào Trĩ nghe giọng anh không ổn, liền hỏi: “Bác sĩ Hứa, anh sao vậy?”
“Chậc… đừng nhắc nữa, hôm nay ra ngoài không biết nhà ai dắt chó mà không buộc dây, tôi bị cắn vào bắp chân, đang ở bệnh viện.” Gần đây Hứa Tân Vận xui xẻo đủ điều, vốn định tối nay cùng Đào Trĩ ăn tối, uống chút rượu, ai ngờ giữa đường bị chó cắn.
Đào Trĩ nghe xong cũng khá sốc, “Anh bị chó cắn á?!”
“Đau chết đi được… cậu qua xem tôi chút được không, chân tôi què rồi, không lái xe về được…” Hứa Tân Vận nghĩ bị cắn thì cũng đành chịu, nhưng ít ra có thể nhân cơ hội thân thiết hơn với Đào Trĩ.
Đào Trĩ nghe vậy cũng không nỡ, “Vậy tôi qua xem anh, giúp anh gọi xe về…”
Cậu vừa ra đến cửa phòng riêng, đột nhiên phát hiện cửa bị khóa trái từ bên ngoài, Đào Trĩ hơi hoang mang, gõ cửa vài cái mà bên ngoài chẳng ai trả lời, “Hình như tôi không mở được cửa…”
“Cái gì?” Hứa Tân Vận kinh ngạc.
Lúc này, đèn trong phòng bất ngờ tắt, không gian chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh nến leo lét phía xa, ánh sáng mờ nhạt khiến người ta khó phân biệt rõ tình hình trong phòng.
“Cúp cầu dao à?” Đào Trĩ cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho hoảng hốt, liên tục đập cửa: “Có ai không?!”
Bất ngờ, trong căn phòng mờ tối tràn ngập một mùi hương quen thuộc, còn chưa kịp phản ứng, cả người cậu đã bị nhấc bổng lên, đè mạnh xuống bàn ăn, ly thủy tinh vang lên tiếng va chạm, rượu vang sóng sánh đổ ra mặt bàn.
Đào Trĩ bị ép mặt xuống bàn, khó khăn quay đầu nhìn lại, lập tức thấy khuôn mặt tinh xảo của Ivan, môi mím chặt, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
“…Điện hạ?” Đào Trĩ sững sờ, “Không phải ngài đang ở trong cung sao?”
“Alo? Đào Trĩ cậu không sao chứ?!” Giọng Hứa Tân Vận vẫn vang lên từ thiết bị liên lạc.
Ivan nghe vậy thì sắc mặt càng tối, tay siết eo Đào Trĩ càng mạnh hơn, tay còn lại giật lấy thiết bị liên lạc trong tay cậu, ném mạnh sang bên, vỡ tan thành từng mảnh.
Bàn tay to lớn của Ivan dễ dàng siết lấy cổ cậu, thân thể nóng hầm hập như lò lửa, không nói một lời liền cắn mạnh vào tuyến thể của Đào Trĩ, giọng trầm thấp: “Không chỉ Alpha và Omega, giờ đến cả Beta tôi cũng phải đề phòng. Đào Trĩ, đúng là tôi không nên mềm lòng thả em ra ngoài.”
Hành động thô bạo khiến Đào Trĩ đau đến mức nước mắt suýt trào ra.
Ngọn lửa ghen tuông dữ dội khiến Ivan quên mất kiểm soát, cắn đến mức tuyến thể chảy máu.
Giọng nói lạnh lẽo ngày thường giờ mang theo bệnh trạng, truy hỏi không ngừng:
“Bộ đồ này mặc cho ai xem?”
“Sao không bắt máy?”
“Lén lút hẹn hò với ai?”
“Rượu vang ngon lắm sao?” Ivan đè Đào Trĩ lên bàn dài, đổ rượu lên người cậu, xé rách quần áo một cách dễ dàng, để lộ làn da trắng ngần, rồi men theo dòng rượu mà l**m m*t.
“Hức… Điện hạ, đau! Có gì nói đàng hoàng như trước… ưm!”
Ivan thấy phiền, lập tức hôn đến mức Đào Trĩ không thở nổi, “Như trước sao?”
“Tôi đúng là không nên giả vờ ngoan ngoãn, sớm nên biến em thành một Omega.”
“?!” Đào Trĩ suýt tưởng mình nghe nhầm, lần đầu nghe Ivan nói từ ngữ thô lỗ đến vậy, mặt cậu lập tức đỏ bừng, muốn mở miệng giải thích, nhưng vừa phát ra một âm tiết đã bị Ivan cưỡng hôn.
Ivan cười lạnh, nhìn chằm chằm vào bó hoa trên bàn, trong lòng càng thêm ghen tuông sôi sục.
“Hoa tươi, rượu vang, trước kia em chưa từng lãng mạn với tôi như vậy.”
“Còn cùng gã đi xem nhẫn cưới?” Ivan nghiến răng nghiến lợi, móc ra hộp nhẫn nhung trong túi Đào Trĩ, mở ra thấy cặp nhẫn bên trong, tay anh run rẩy, ánh mắt đỏ hoe nhìn Đào Trĩ như thể muốn nuốt sống cậu.
Anh ném mạnh hộp nhẫn lên bàn, vỡ vụn.
Đào Trĩ đau lòng không thôi, một nửa tiền tiết kiệm đều bỏ vào cặp nhẫn đó, thân thể bị hành hạ khó chịu, buổi hẹn hò tốt đẹp biến thành như vậy khiến cậu vừa tức giận vừa uất ức, cắn môi muốn đẩy Ivan ra.
“Ngài nhìn kỹ bên trong vòng nhẫn xem khắc tên ai!” Đào Trĩ hét lên, nước mắt cũng rơi xuống, không biết là vì đau hay vì tủi thân.
Ban đầu Ivan còn tức giận, nhưng thấy Đào Trĩ đỏ mắt, đầy uất ức thì cổ họng nghẹn lại, thân thể nóng bừng, lẩm bẩm chửi thề một tiếng, bán tín bán nghi cầm nhẫn lên xem.
Ivan.
Cả người anh sững lại, niềm vui như vỡ òa, thở gấp, nhìn Đào Trĩ xác nhận liên tục: “…Là tặng cho tôi?”
Đào Trĩ bị sự hiểu lầm này làm cho uể oải, rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng để tạo bất ngờ, kết quả lại thành ra thế này: “…Vốn muốn chính thức cầu hôn lại, thôi, hỏng hết rồi.”
Ivan nghe vậy hoảng lên: “Gì mà thôi?”
“…Ngoan, đeo nhẫn cho tôi đi.” Anh nhét nhẫn vào tay Đào Trĩ, ôm lấy cậu như thường lệ, dụi đầu vào cổ làm nũng: “Tôi thật sự không biết…”
Ivan sợ hãi đến mức quên cả sự kiêu ngạo, như đứa trẻ phạm lỗi, ôm Đào Trĩ lặp đi lặp lại:
“Tôi sai rồi…”
“Thiếu hoa à? Bánh ngọt? Hay rượu vang? Tôi gọi người mang lên ngay.”
Ivan nắm tay Đào Trĩ, hít sâu: “Đánh tôi cho hả giận cũng được, đừng mặc kệ tôi.”
“Tôi thật sự muốn…”
“Tôi sai rồi…”
“Không phải do chính tay em đeo thì chẳng có ý nghĩa gì.”
“Ngoan, tôi sai rồi…”
Đào Trĩ bị anh dụi làm ngứa cả cổ, nhìn chiếc nhẫn trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Ivan – Anh đang nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc và đầy mong đợi.
Đào Trĩ thở dài, Ivan lập tức căng thẳng.
Cậu cầm tay Ivan, chuẩn bị đeo nhẫn nhưng lại dừng lại, Ivan sốt ruột muốn nhét ngón tay của mình vào cho xong.
Đào Trĩ dừng lại, quyết định phải nói rõ lập trường: “Điện hạ, trước khi đeo phải lập ba điều ước pháp.”
Ivan sốt ruột: “Ba điều gì?”
“Thứ nhất, có gì nói thẳng, đừng âm thầm giở trò.” Đào Trĩ lần này thật sự bị dọa, mỗi lần ghen là y như mất nửa cái mạng.
“Được.” Ivan đồng ý nhanh gọn, ánh mắt vẫn không rời nhẫn.
“Thứ hai, đừng cử người theo dõi em nữa…”
Gương mặt cao ngạo của Ivan hiếm khi lộ ra chút chột dạ, “…Ừ.”
“Thứ ba… cái này em chưa nghĩ ra, sau này bổ sung.”
“…Được.”
“Rồi… em cầu hôn tôi đi.” Ivan ôm lấy eo Đào Trĩ, giọng mang chút nũng nịu cứng nhắc.
Đào Trĩ bị Anh dụi khiến cổ ngứa ngáy, chợt nhớ ra một chuyện, “Khoan đã, còn một chuyện…”
“Gì cơ?”
“Làm sao Hứa Tân Vận lại bị chó cắn?”
Biểu cảm Ivan cứng lại, miệng cứng nói: “Với một kẻ lăng nhăng như gã thì có người thả chó cắn cũng chẳng có gì lạ.”
Đào Trĩ thấy anh không phủ nhận, liền hiểu chuyện này chắc chắn có phần của anh, nhưng cậu cũng chỉ có thể bất lực nhìn anh, cố làm ra vẻ nghiêm nghị: “Lần sau không được như vậy nữa.” Sao trước đây cậu không thấy Ivan trẻ con như vậy chứ.
Ivan có phần không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, “…Ừ.”
Đào Trĩ dưới ánh mắt nóng bỏng của đối phương, cậu cẩn thận đeo nhẫn vào ngón tay của anh, Ivan nhìn chiếc nhẫn rất lâu, trong đôi mắt xanh là cảm xúc khó tả, như thể thứ chờ đợi từ lâu cuối cùng đã đến tay.
Cậu thấy đuôi mắt Ivan hơi đỏ, còn chưa kịp đứng dậy nhìn rõ thì lại bị đè xuống bàn, Ivan vùi mặt vào cổ cậu, giọng trầm thấp:
“Tôi rất thích.”
“Xin lỗi, tôi đã làm hỏng mọi chuyện…”
“Buổi hẹn thế này sau này còn có không?”
Đào Trĩ mỉm cười, đáp: “Về sau lúc nào cũng có thể.”
HẾT
Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
