Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 28

Bà nỗi nãy giờ vẫn bình thản, thấy vậy thì lắc đầu, xòa đầu Đào Tiểu Vạn nói: “Tiểu Vạn, ra phòng khách chơi đi.”

Mặc dù Đào Tiểu Vạn không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn bưng đĩa bánh ngọt ra phòng khách.

Đào Trĩ biết bà nội để Đào Tiểu Vạn tránh mặt là có chuyện muốn nói với mình, chưa kịp mở miệng đã thấy bà đưa khăn lên lau khóe mắt, sau đó nắm lấy tay cậu: “Tiểu Vạn còn nhỏ không hiểu chuyện thì bà không nói, nhưng bà lo cho con.”

“Hai đứa có chuyện gì? Tại sao chúng ta không được gặp nhau? Bà hỏi ai cũng không nói, không có tin tức gì của con.”

Mặc dù những ngày này bà không bị đối xử tệ bạc gì, nhưng giống như bị giam lỏng. Rốt cục thì hôm nay cũng có dịp được gặp Đào Trĩ, tảng đá trong lòng được đặt xuống, nhưng khi đến nơi lại thấy lính canh kín mít, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay lọt, một chút tự do cũng không có.

“Con có phải chịu thiệt thòi gì không? Trước đây điện hạ truy nã con lâu như vậy, nghĩ thế nào cũng không thể bỏ qua dễ dàng được. Bây giờ điện hạ dùng đứa nhỏ và bà uy h**p con? Vết thương sau gáy là cái dạng gì…”

Đào Trĩ nghe vậy toát mồ hôi lạnh, thấy hiểu lầm càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, vội vàng lắc đầu, “Bà ơi, con không chịu thiệt thòi gì cả, vết thương là…”

Đào Trĩ im lặng, cậu không thể thấy những vết thương sau gáy của mình mấy ngày nay. Giống như vết thương cũ chồng lên vết thương mới, nhất là ngày đầu tiên hai người gặp lại nhau, Ivan giống như điên cuồng g*m c*n tuyến thể của mình. Chắc chắn không dễ nhìn, nếu không bà nội sẽ không kích động như vậy.

Sắc mặt bà nội không dịu đi mấy, hiển nhiên là không tin.

Đúng lúc, thủ phạm trở lại. Thấy bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc trầm xuồng, thuận miệng hỏi: “Bà nội sao vậy?”

Không mảy may biết hình tượng của mình trong lòng bà nội đã nát bét.

Bà nội không nói gì, Đào Trĩ ném cho Ivan một ánh mắt oán trách.

Đào Trĩ có đôi mắt rất đẹp, Ivan không tại sao cậu lại nhìn mình như vậy. Còn tưởng rằng Đào Trĩ đang liếc mắt đưa tình với mình. Con tim lập tức nhộn nhạo của kẻ được yêu.

Ivan ngơ ngác nhìn, khóe miệng còn cong lên một chút.

Đào Trĩ nhìn thấy anh cười ngây ngô với mình, trong lòng khổ sở mà không nói ra được, ngoảnh mặt đi.

Ivan ưa nhã cầm chiếc dĩa lên, bình tĩnh nói: “Bà nội bây giờ đang ở trong hoàng cung, đi lại khó khăn nhưng có người chăm sóc. Em yên tâm đi.”

‘Tiểu Vạn cũng được giáo viên giỏi dạy bảo, chờ lớn thêm một chút có thể nhập học.”

Anh từ tốn nói ra những sắp xếp của mình dành cho bà nội và con trai.

“Chờ tôi giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta có vui vẻ gặp nhau.”

Ivan nói ra những lời này trước mặt bà nội và Tiểu Vạn là muốn giành công lao. Đào Trĩ không muốn bà nội suy nghĩ lung tung đành phải cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng với anh.

Ivan nhìn thấy cậu cười, đôi mắt xanh đột nhiên sáng lên, như thể cả thế giới đều bừng sáng.

Điều này thực sự khác biệt với hình tượng của Ivan trước mặt người khác. Những thay đổi nhỏ này đã lọt vào mắt bà nội. Trước đó bà còn lo lắng khi Ivan tìm thấy Đào Trĩ, cháu trai bà sẽ phải chịu khổ. Nhất là ngày bọn họ tìm tới hôm đó, sắc mặt như quỷ đến đòi mạng, không ngừng hỏi Đào Trĩ đang ở đâu. Đến giờ nghĩ lại còn thấy sợ.

Nhưng bây giờ bà lại đang do dự, chẳng lẽ là do mình hiểu lầm sao?

Lần này bà nội và Tiểu Vạn vào đây cũng là làm trái quy định nên sau khi ăn cơm xong, hiệp hội cho người đến giục họ nhanh chóng rời đi.

Tiểu Vạn ôm lấy cổ Đào Trĩ, mím môi chực khóc. Bé vẫn ở cái tuổi bám baba, lâu như vậy mới được gặp ba ba vậy mà giờ lại phải rời đi. Trong lòng cực kỳ ủy khuất. Đào Trĩ thấy con như vậy thì mềm lòng, nhìn Ivan: “Tiểu Vạn còn nhỏ, không thể thiếu baba được. Để con ở lại đây đi.”

Ivan thấy Đào Trĩ chủ động cầu xin mình, không thèm suy nghĩ liền đồng ý: “Được.”

Tuấn Hạo ở một bên do dự: “Điện hạ, chuyện này…” 

Nhưng nháy mắt im bặt vì cái liếc rét căm của Ivan, không dám hó hé tiếng nào.

Ivan thu lại ánh mắt, quay ra dịu dàng nói với Đào Trĩ: “Vậy em đi tiễn bà nội đi.”

Anh đón Đào Tiểu Vạn từ tay Đào Trĩ, bế con bằng một tay. Một lớn một nhỏ giống nhau y đúc đứng yên một chỗ hướng mắt nhìn Đào Trĩ.

Đào Trĩ bị Ivan và phiên bản mini limited của anh nhìn chằm chằm, trong lòng áp lực vô cùng: “Chờ chút, em quay lại ngay.”

Đào Trĩ đưa bà nội đến cổng hiệp hội, bà nội nắm lấy tay cậu vỗ nhẹ: “Bà nội không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng bà nhìn ra được Ivan không có ý đồ xấu với con, bà cũng yên tâm hơn.”

“Nhưng Tiểu Vạn còn nhỏ, hai đứa làm cái gì cũng nên chú ý một chút.”

Đào Trĩ biết bà nội đang ám chỉ cái gì, nóng bừng mặt. Mấy chuyện tốt Ivan làm đều quăng cho cậu đi phía sau dọn dẹp. Người xấu hổ lại là cậu! Đào Trĩ âm ừ vâng dạ một tiếng, mặt đỏ bừng muốn bốc khói luôn rồi.

Trong phòng cách ly, Đào Tiểu Vạn thấy Ivan đang cầm con dao gọt hoa quả định gọt táo. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lập tức nhăn lại, kéo mạnh góc áo của Ivan, rầu rĩ nói: “Cha Ivan, con không thích ăn táo. Đừng gọt.”

Ivan vụng về gọt táo, khớp xương đẹp đẽ gọt thịt quả táo thành một đường mấp mô. Anh liếc mắt ra cửa xem Đào Trĩ đã về hay chưa, không hề nể nang thản nhiên nói: “Không, con phải ăn, tốt cho sức khỏe.”

Đào Tiểu Vạn có thích hay không chẳng liên quan đến anh. Anh chỉ làm cho Đào Trĩ xem thôi.

Đào Trĩ hoàn toàn không biết đến vụ này, sau khi nhìn người hầu đưa bà nội đi mới quay lại phòng. Vừa bước vào cửa phòng đã nghe thấy gì đó giống như dao cứa, theo sau là một tiếng “A…”. 

Theo sau đó nữa là tiếng chiếc dao rơi xuống đất.

Đào Trĩ căng thẳng chạy đến: “Sao vậy?” 

Chuyện giận dỗi với Ivan đã bị cậu quẳng ra xuống hồ cho cá ăn rồi. Vội vàng nắm tay Ivan kéo vào nhà vệ sinh xử lý vết thương.

Đào Tiểu Vạn chứng kiến toàn bộ sự việc, rõ ràng là Ivan cố tình cắt lưỡi dao vào ngón tay của mình. Bé đang muốn mở miệng mách ba ba thì Ivan đã nhanh tay lẹ mắt nhét một miếng táo vào miệng bé.

Đào Tiểu Vạn phải đưa cái tay mũm mĩm của mình lên vứt miếng táo ra, miệng không ngừng phi phi phi, sau đó “hừ” một tiếng rõ to.

Đến khi Đào Trĩ ở trong nhà vệ sinh nhìn kỹ vết thương trên tay Ivan, cậu câm nín không biết phải nói gì. Chỉ là một vết thương nhỏ như kiến cắn, qua một lúc nữa có khi đã lành lại rồi. Động tĩnh khi nãy của Ivan khiến cậu giật mình không kịp suy nghĩ gì cả.

Ivan thấy Đào Trĩ cúi đầu không nói gì, liền nói: “Tôi muốn gọt táo cho Tiểu Vạn ăn, đau quá.”

Đào Trĩ hiểu anh đang bán thảm, tiếc là giờ không giống trước đây. Cậu sẽ không thuận theo anh cùng nhau diễn trò nữa. Chuyện sáng nay còn chưa xong đã lại muốn lừa cậu. Đào Trĩ quay mặt đi, lấy bông tẩm cồn lau qua loa vài cái rồi mở cửa đi ra ngoài. 

“Em đi xem Tiểu Vạn.”

Biết quỷ kế của mình đã thất bại, Ivan xoay người giữ tay nắm cửa lại không cho Đào Trĩ ra ngoài: “Hôm nay tôi rất ngoan ngoãn uống thuốc, em có muốn xem không?”

Vừa nói, vừa không an phận mà cúi đầu, muốn hôn lên môi Đào Trĩ, nhưng cậu đã quay mặt đi hướng khác tránh khỏi nụ hôn đó.

“Không được hôn hả?” Ivan thất vọng hỏi, mím môi nhìn cậu. Hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu. Anh ủy khuất lên tiếng trước: “Trước đây em đều chủ động hôn tôi.”

Vừa nhắc đến chuyện này Đào Trĩ lập tức tức giận nói: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.”

Ivan ôm chặt lấy cậu, cố gắng kiềm chế bản thân. Hai người im lặng giằng co như vậy, cuối cùng vẫn là anh cúi đầu thì thầm: “Tôi sai rồi.”

Tại sao trước đây cậu không nhận ra Ivan dính người như thế nhỉ? Đào Trĩ thấy anh như vậy, trái tim khẽ run lên. Ban đầu là muốn dày vò Ivan một thời gian, không nghĩ nhanh như vậy đã bị anh dỗ xong: “Vậy nói cho em biết, tại sao ngài không uống thuốc?”

Ivan giữ im lặng, anh không muốn nói cho cậu biết. Càng không muốn cậu biết anh là một người ích kỷ, muốn ỷ lại việc mình bị bệnh mà trói buộc Đào Trĩ ở bên cạnh mình cả đời.

Nhưng bây giờ anh đã không có đường lui, càng không thể trốn tránh được nữa, nếu không nói thì Đào Trĩ sẽ tiếp tục không để ý đến anh.

“Bởi vì…nếu tôi bệnh, em sẽ giống như trước đây dỗ dành tôi, chủ động hôn tôi, ôm tôi…”

Anh khẽ nói, không dám nhìn thẳng vào mặt Đào Trĩ. Trong lòng đã hoảng loạn từ lâu rồi, nhưng vẫn cố tỏ ra hung dữ, giả vờ muốn cắn lên tuyến thể của Đào Trĩ. Mạnh miệng nói: “Em nghĩ tôi xấu xa ích kỷ cũng được, dù sao em không không chạy thoát khỏi tay tôi.”

Đào Trĩ không ngờ Ivan lại có thể hoang đường đến mức này. Cảm thấy vừa tức vừa bất lực đón nhận cái cắn đau điếng của anh. Vô thức v**t v* mái tóc vàng mềm mại, cậu tự nhủ không biết Ivan có bị dở hơi hay không, sao cứ phải cắn cậu như vậy.

Đào Trĩ giơ tay nựng má Ivan, để anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình. Ivan còn đang bận tỏ ra hung dữ, thấy hành động của cậu thì ngơ ngác, không biết nói gì thì cậu đã hôn lên môi anh.

“Em phải nói bao nhiêu lần thì ngài mới tin? Ngài bị bệnh, là em chủ động muốn ở bên cạnh ngài.”

“Tôi..” Ivan chưa kịp nói gì đã bị Đào Trĩ dùng môi mình chặn lại.

Đào Trĩ hôn anh một cái, tức giận không biết làm gì mới được: “Ngài có thể nghĩ ra được điều gì tốt đẹp hơn không? Con cũng đã có với nhau rồi, em còn chạy làm gì?”

“Từ từ…”

Đào Trĩ không cho anh có cơ hội mở miệng: “Ngài đừng nói gì hết, để em. Nếu ngài dám ngắt lời em thì em sẽ hôn ngài.”. Nói xong lại hôn chụt lên môi Ivan một cái.

“Ba năm nay, em luôn nghĩ ngài hận em cho nên mới trốn. Ngài không biết lúc phát lệnh truy nã em, khuôn mặt của ngài đáng sợ như nào đâu. Thật sự rất giống muốn giết người, em sợ đau, cũng sợ chết nữa.”

“Còn nữa.” Đào Trĩ nói đến đây thì mặt đỏ bừng, giống như kiếp này không còn gì để hối tiếc, nói:

“Ba năm trước, đúng là động cơ ban đầu của em không thuần khiết. Em tán tỉnh và tiếp cận ngài là có mục đích. Nhưng em không biết chuyện gì đã xảy ra, mỗi lần bên cạnh ngài trái tim em đều đập loạn xạ. Lúc đó không hiểu, sau này đã hiểu rõ. Ivan, ngài lấy tay mình đặt lên trái tim em và cảm nhận thử một chút được không? Mỗi lần bên cạnh ngài nó đều đập mạnh như vậy, em có thể lừa dối ngài sao?”

Tiếp nhận một loạt hành động và lời nói như vậy, cảm xúc sa sút của Ivan đột nhiên bị khuấy động đến đầu óc choáng váng. Từng câu từng chữ mà cậu nói, từng nụ hôn của cậu đều làm cho cơ thể và trái tim Ivan run lên. Anh hưng phấn bế thốc Đào Trĩ đặt lên bồn rửa tay .


Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Story Chương 28
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...