Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 29

Đào Trĩ bị ép vào gương, Ivan dễ như trở bàn tay chiếm thế chủ động. Ánh mắt nóng rực khiến cậu không dám nhìn thẳng, sợ chút nữa sẽ cọ ra lửa mất. Cậu yếu ớt nói: “Đừng kích động như thế…A.”

Nói được vài chữ đã bị Ivan cắn một cái vào cổ. Haiz, ngay cả một vị trí bình thường cũng không được để xót.

“Sao em không nói sớm.” Ivan khàn giọng chất vấn. Trong lòng đã bay lên chín tầng mây vui sướng, anh vùi đầu vào hõm cổ Đào Trĩ ngửi ngửi, thấy đều là mùi của mình mới an tâm.

“Ngài cho em cơ hội nói à?” Đào Trĩ ủy khuất nói: “Em nói cho ngài biết, ngài có tin không? Hay ngài sẽ hết lần này đến lần khác hành hạ em, cũng may mà cơ thể của em tốt…”

“Ai bảo em suốt ngày nói dối.” Ivan nhớ lại dáng vẻ láu cá của Đào Trĩ ba năm trước. Trong ánh mắt toàn là hình ảnh của anh, chơi đùa anh quay mòng mòng. Khiến anh đánh mất cả thể xác lẫn tinh thần vào tay cậu, cuối cùng cậu lại vỗ mông bỏ đi.

Ivan nghiến răng nói: “Sau khi em đi, tôi đã nghĩ nếu tìm được em sẽ đánh gãy chân em, xem em còn có thể chạy không.” Nói đến đây anh thả nhẹ âm thanh, có chút bất đắc dĩ: “Nhưng khi gặp em tôi lại không nỡ làm như vậy, Đào Trĩ, em đúng là một tên khốn!”

Hai chân Đào Trĩ siết chặt lấy hông anh vì bị dọa sợ. Khuôn mặt lấp l**m cười tươi, cậu dùng mặt mình cọ vào mặt Ivan: “Điện hạ, ngài không thể nhẫn tâm như vậy, ngay cả nghĩ cũng không được.”

Ivan không thể cưỡng lại mỗi khi Đào Trĩ làm nũng, gật đầu nói: “Ừm.”

Anh bị Đào Trị cọ đến mức từng centimet da thịt đều nóng bừng, càng nhìn Đào Trĩ càng si mê. Anh v**t v* lưng Đào Trĩ một cách ám chỉ: “Có thể không?”

Tất cả máu trong người Đào Trĩ đều dồn l*n đ*nh đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng. Không biết khi nãy đã bật phải cái công tắc nào của Ivan. Thầm nghĩ anh điên rồi, Đào Tiểu Vạn còn đang ở ngoài cửa kia kìa! Cậu chống hay tay lên ngực Ivan cố gắng đẩy anh ra xa một chút, ngửa người ra phía sau: “Không được! Điện hạ, ngài nhịn một chút đi!”

“Nhịn không được.” Ivan thẳng thừng phản đối. Đào Trĩ càng chống cự anh càng hưng phấn. Thân hình anh cao lớn hơn so với Đào TRĩ rất nhiều, việc khống chế một Beta là điều dễ dàng như trở bàn tay.

“A…ngài! Ivan, ngài còn như vậy thì em sẽ kêu lên đấy!”Đào Trĩ lo lắng hết lớn, trong đầu không ngừng suy nghĩ có cách nào để ngăn chặn hành động của anh lại hay không: “Để đám lính canh bên ngoài nghe thấy, vị điện hạ của bọn họ trước mặt người khác thì lạnh lùng thờ ơ, nhưng thật ra lại là một người hoang dâm vô độ, suốt ngày muốn cắn em, em hét lên thật đó!”

Ivan bị những phản ứng của cậu chọc cho bật cười, ngón tay thoăn thoắt l*t s*ch đồ trên người cậu: “Em hét đi.”

Đào Trĩ rùng mình một cái vì lạnh, run rẩy nhìn trong mắt Ivan tràn ngập ý cười. Thẹn quá hóa giận, không biết cái sở thích xấu xa gì, rốt cuộc có miếng nào buồn cười không? Nghiến răng chửi đổng: “Đồ khốn!”

“Ừm, tôi là tên khốn.” Ivan thản nhiên chấp nhận danh hiệu này, ôm lấy mông Đào Trĩ để cậu quấn chặt chân vào lưng mình, đem người bế lên.

Cúi đầu chặn miệng Đào Trĩ lại, không để cậu có cơ hội hét lên.

Vừa hôn được một cái đã nghe thấy tiếng đập cửa ở bên ngoài: “Baba! Con muốn đi vệ sinh!” Đào Tiểu Vạn một tay túm đ*ng q**n mình, một tay đập lên cửa.

Ivan dừng lại, đau đầu tặc lưỡi. Ngẩng đầu lại thấy Đào Trĩ cười hả hê nhìn mình.

“Nhanh buông em ra, Tiểu Vạn nhịn không được nữa đâu.” Đào Trĩ cố nhịn cười, vỗ vỗ vai Ivan

Ivan không cam lòng nhưng vẫn phải đặt người xuống. Đào Trĩ vừa chạm chân xuống đất thì giống như một con thỏ nhỏ chạy trốn, nhanh chóng mặc quần áo vào rồi mở cửa.

Chuyện tốt đã bị đá bay, tâm trạng hưng phấn cũng bị đá bay. Cả buổi chiều làm việc đều trưng và vẻ mặt như bị mất sổ gạo. Sau đó lại bắt đầu tính toán đêm nay nhất định không được bỏ qua cho Đào Trĩ.

Đào Trĩ tưởng mình đã trốn qua một kiếp, không biết Ivan đang tính toán cái gì. Cũng không biết Đào Tiểu Vạn lấy đâu ra một tấm ảnh, là ảnh hai người đoạt giải quán quân ba năm trước.

Cậu và Ivan đều mặc trên người đồng phục của Học viện Quân sự Hoàng gia. Ngón tay Đào Trĩ v**t v* tấm ảnh, có chút thất thần. Hóa ra mình đã ba năm rồi không sờ vào cơ giáp.

“Baba này! Còn có cha Ivan nữa!” Ngón tay mũm mĩm của Đào Tiểu Vạn chỉ chỉ vào tấm hình, như vừa khám phá ra được một thế giới mới: “Sao con không thấy baba mặc bộ đồ này nha.”

Đào Trĩ cất tấm ảnh đi, tiện tay lật một trang sách trước mặt Đào Tiểu Vạn: “Bởi vì đây là ba năm trước, khi đó con còn chưa được sinh ra.”

Có một bóng đen che lại ánh sáng phía sau lưng cậu. Đào Trĩ ngửi được mùi tin tức tố nhàn nhạt của Ivan. Sau đó cơ thể rơi vào một lồng ngực ấm áp. Ivan dùng tay cầm tấm ảnh chụp chung lên.

“Em có muốn quay lại học viện không?” Khi Ivan vừa quay lại, anh thấy Đào Trĩ nhìn chằm chằm vào bức ảnh, lông mi rũ xuống, không rõ cảm xúc.

Nếu như không có chuyện ngoại ý muốn, Đào Trĩ và anh sẽ tốt nghiệp sau khi trận chung kết đó. Tương lai tươi sáng vô cùng, không phải ngây ngốc ở một tinh cầu lạc hậu lãng phí ba năm trời.

Đào Trị bị anh làm giật mình, quay đầu nhìn anh. Muốn xem Ivan thăm dò mình hay không, trái lương tâm nói hai chữ: “Không muốn.”

Cậu đưa tay sờ lên khuôn mặt Ivan, dỗ dành: “Nếu quay lại đó sẽ không được ở bên cạnh ngài mỗi ngày.”

Ivan biết Đào Trĩ đang dỗ dành mình, rõ ràng khi nhìn tấm ảnh cậu rất muốn đi.

Ivan vẫn ôm người từ phía sau, trầm ngâm một hồi rồi vùi mặt vào cổ cậu hít một hơi thật sâu. Hai thiên thần và ác quỷ trong đầu đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cuối cùng em lấy hết dũng khí nói: “Em đi đi, hoàn thành nốt việc học. Không cần để ý đến tôi.”

“Tôi không thể nhốt em cả đời được, như vậy thì quá ích kỷ.” Ivan vẫn vùi đầu vào cổ cậu, rầu rĩ nói: “Tôi sẽ từ từ thay đổi, rất khó, nhưng tôi sẽ cố gắng.”

Đào Trĩ tin tin vào những gì mình vừa nghe được, chớp chớp mắt. Đưa tay đặt lên trán Ivan, không sốt. Đây là lời Ivan có thể nói ra à?

“Tôi không sốt, nghiêm túc! Chẳng lẽ trong mặt em tôi là người ngang ngược như thế ư?” Ivan tức giận cắn một cái lên cổ cậu, tủi thân nói: “Tôi ở nhà chăm con, em cứ đi học đi.”

Lời này khiến trái tim Đào Trĩ mềm nhũn, nghĩ có thể quay lại trường học thì nhân đôi niềm vui sướng. Nhìn vẻ mặt đau khổ của Ivan, càng nhìn càng thấy yêu thương. Cũng không thèm để ý Đào Tiểu Vạn vẫn đang ngồi ở bên cạnh, đưa tay ôm mặt Ivan hôn lên một cái rõ kêu: “Sao ngài lại đáng yêu như vậy chứ.”

Ivan thận trọng trước lời tỏ tình của Đào Trĩ, bởi vì anh muốn rèn sắt khi còn nóng: “Nhưng có một điều kiện.”

Đào Trĩ sững người: “Điều kiện gì?”

Đang vắt óc nghĩ xem Ivan muốn gì thì đột nhiên nhớ đến chuyện tốt hôm nay anh làm trong nhà vệ sinh vẫn còn đang dang dở. Đào Trĩ đỏ mặt, không phải lại là cái yêu cầu khó nói kia chứ.

Ivan không biết Đào Trĩ đang nghĩ gì, anh nghiêm túc nhìn Đào Trĩ, nói: “Em phải bao cáo với tôi mỗi ngày.””

Đào Trĩ thấy tội lỗi vì mình đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, sao có thể nghĩ Ivan như vậy được chứ, xấu hổ nói: “Ngài không nói em cũng sẽ làm.”

Thấy cậu không ý thức được sự tầm quan trọng của việc này, Ivan nói tiếp: “Cách hai giờ phải báo một lần, phải nói cho tôi biết em đang làm gì, ở với ai, ăn cái gì, đều phải chụp ảnh gửi tôi. Còn nữa, trước khi đi ngủ phải gọi video cho tôi, và…”

Đào Trĩ tặc lưỡi: “Điện hạ, ngài nghiêm túc đấy à?”

“Đương nhiên, đây là những điều cơ bản nhất, còn nhiều điều nữa tôi chưa nói.” Ivan im lặng một lúc rồi hỏi: “Nó rất quá đáng à?”

Đào Trĩ không nhìn nổi dáng vẻ này của Ivan. Vội vàng cầu hòa: “Không phải, không quá đáng chút nào, em sẽ nghe theo ngài.”

Nghe câu trả lời này, áp suất thấp của Ivan biến mất ngay lập tức, anh ôm chặt Đào Trĩ hơn, cọ mặt vào cổ cậu “Vậy thì tốt.”

Chuyển sang chủ đề mà anh quan tâm nhất: “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”

Câu nói này tràn ngập sự ám chỉ, Đào Trĩ biết Ivan đang nghĩ gì, trong lòng không tránh được khẩn trương.

Đào Tiểu Vạn dụi mắt, nghe thấy hai chữ “đi ngủ” cũng thấy buồn ngủ. Đứng dậy ôm cổ Đào Trĩ, chiếm lấy vị trí vừa rồi của Ivan: “Con muốn ngủ với baba”

Ivan nghe vậy liền nói: “Không được.”

Ivan cau mày, anh không thích cười, mỗi khi anh cau mày thì bầu không khí xung xuống sẽ thay đổi. Khiến Đào Tiểu Vạn sợ hãi trốn vào trong ngực Đào Trĩ, méo miệng trực khóc: “Không muốn! Con muốn ngủ cùng baba. Chú đã ngủ với baba lâu như vậy rồi. Không công bằng! Không công bằng!”

Đào Tiểu Vạn gấp gáp đến mức ngay cả “cha” cũng không gọi. Ôm chặt Đào Trĩ, sợ sẽ bị cướp mất baba.

Ivan nhìn Đào Trĩ, ý định rất rõ ràng. Muốn cậu đưa ra lựa chọn một trong hai. Đào Trĩ đau đầu vô cùng, chọn một câu trả lời tốt nhất, yếu ớt nói: “Vậy chúng ta ngủ cùng nhau đi.”

Ivan tái mặt. Anh đau đầu day phần thái dương, hối hận tại sao sáng nay lại đồng ý để đứa nhỏ ở lại. Đúng là tự lấy đá đập chân mình.

Từ khi Đào Trĩ đến đây ở, giường đã được thay một chiếc lớn hơn nên ba người ngủ vẫn rất thoải mái. Chỉ là Đào Trĩ bị kẹt cứng giữa Ivan và Đào Tiểu Vạn. Một trái một phải khiến cậu không thể cử động. Nếu như đẩy Đào Tiểu Vạn ra, bé sẽ xụ mắt muốn khóc, nhưng nếu dám đẩy Ivan ra, vậy thì là cậu ngại mình sống quá lâu rồi, Ivan sẽ dày vò cậu suốt đêm mất.

Đào Trĩ chỉ có thể chịu đựng, cuối cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ

Không biết qua bao lâu, cậu bị một động tác mạnh đánh thức. Đào Trĩ mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Ivan đang chống hai tay trên người mình, thấy cậu tỉnh thì lập tức cúi đầu hôn mãnh liệt.

Đào Trĩ bừng tỉnh, dùng hết sức quay đầu sang một bên. Không thấy Đào Tiểu Vạn đâu vội vàng hỏi: “Tiểu Vạn đâu?”

Ivan nóng lòng như lửa đốt, vừa hôn vừa cắn cậu: “Tôi mang nó ra ngoài rồi.”

“…” Ivan vội vàng như vậy à? Nhất định phải là hôm nay à?

Ivan đã phải nhịn hai lần, lần này không ai có thể ngăn cản anh. Ngay cả cửa phòng ngủ cũng khóa chặt lại, đêm hôm khuya khoắt ai cũng đừng làm phiền anh. Anh khàn giọng thầm thì vào tai Đào Trĩ: “Lần này em không thể trốn được.”

Đào Trĩ dang tay ra, nhìn Ivan giống như sói đói rình mồi. Nuốt nước bọt yếu ớt nói: “….Nhẹ một chút.”


Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Story Chương 29
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...