Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 27
Đào Trĩ như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, cậu thấy bất lực nhiều hơn là tức giận. Cậu cho rằng chỉ cần mình thuận theo Ivan thì mọi chuyện sẽ trở lên tốt đẹp, nhưng suy nghĩ của cậu đã quá đơn giản.
Mấy ngày nay cậu đều nơm nớp lo sợ, cố gắng mỗi ngày. Cuối cùng tất cả những công sức của mình đều bị anh ném vào thùng rác. Tâm trạng Đào Trĩ xuống dốc không phanh.
“Ngài…” Đào Trĩ mím môi, nhìn Ivan giống như một đứa trẻ mắc lỗi mà lo lắng sợ hãi lại không dám nói gì.
Người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu đang cúi gầm mặt xuống, nếu sau lưng có cái đuôi thì chỉ cần nói nặng lời một câu sẽ cụp xuống ngay lập tức.
Biết rõ cậu sẽ tức giận nhưng vẫn làm như vậy?
Bây giờ cậu không muốn cãi nhau với Ivan, đối mặt với cậu là một bệnh nhân cực kỳ đa nghi và nhạy cảm, Đào Trĩ muốn đi tắm để bình tĩnh lại.
Ivan thấy cậu nói được một chữ thì ngừng lại, không biết Đào Trĩ đang nghĩ gì, trong lòng càng luống cuống, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay anh chưa phải phán đoán tâm tư của người khác bao giờ, ngoại trừ Đào Trĩ. Anh chưa từng thấy cậu tức giận với mình.
Thấy Đào Trĩ muốn đi, anh vội vàng hối lỗi ôm chặt cậu vào lòng: “Em giận rồi?”
“Điện hạ, sao em lại giận được? Em muốn đi tắm.”
Đào Trĩ nhìn anh, âm điệu bình tĩnh, nhưng từng chữ lại phát ra từ kẽ răng.
Ivan thấy cậu nghiến răng, mím môi: “Vừa nãy nói tắm chung mà?”
Đào Trĩ cười lạnh: “Em có nói vậy sao?”
Hiện tại đổi thành Ivan bị á khẩu, anh biết Đào Trĩ đang cố ý giở trò đồi bại với mình. Đào Trĩ cũng biết anh giở trò với cậu. Cả hai đều biết rõ. Nhưng Ivan không thể phản bác, Đào Trĩ lén lút đâm anh một cái, anh lại không thể phản kháng.
Cửa phòng tắm đóng sầm lại, Ivan áp người vào khe cửa. Giọng nói thường ngày lạnh lùng giờ hoàn toàn ở kèo dưới: “Vậy tôi về giường đợi em.”
Đào Trĩ thấy anh bắt đầu trốn tránh, trong lòng bất bình vô cùng. Cậu biết Ivan từ trước đến nay đều như vậy. Về mặt tình cảm luôn luôn là phía bị động, ba năm trước cũng như vậy, ba năm sau cũng như vậy. Cậu luôn là người chủ động, nếu cậu không mở miệng, Ivan có thể nhẫn nhịn cả đời.
Nhưng lúc này cậu không muốn chủ động nữa!
Tắm xong, Đào Trĩ không về phòng ngủ mà cố ý ngủ trên ghế sofa ở phòng khách. Cậu muốn nhìn xem Ivan nhịn được bao lâu!
Hai người bị ngăn cách bởi một cánh cửa, cửa không đóng. Ivan ở trong đang đợi Đào Trĩ mở ra. Nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy người đâu, anh bồn chồn đứng ngồi không yên, đẩy cửa ra lại thấy Đào Trĩ ngủ ở sofa phòng khách. Chiếc sofa nhỏ tẹo chỉ đủ một người nằm.
Khi Đào Trĩ ngủ say, lông mày của cậu nhíu chặt lại, trên người không đắp chăn. Ivan biết Đào Trĩ đang cố tình chọc giận mình, không giống mấy hôm trước chủ động bám dính lấy mình nữa. Điều này so với lúc trước khi mình phát bệnh còn khó chịu hơn.
Vốn dĩ anh còn tính mình sẽ không khỏi bệnh để Đào Trĩ áy náy mà ở bên cạnh mình cả đời. Nhưng anh tính toán sai rồi, không nghĩ đến lúc Đào Trĩ phát hiện ra sẽ như nào.
Một người tính tình luôn luôn tốt bụng, hóa ra lại có lúc sẽ nổi giận với mình.
Đào Trĩ ngủ say đều không có sự phòng bị, anh bế cậu lên cũng không phát hiện ra. Bị anh bế về giường ngủ.
Nếu Đào Trĩ không ngủ với anh, vậy anh đành phải tự đưa cậu về. Anh không tin Đào Trĩ sẽ giận dỗi với mình cả đời. Rõ ràng mấy ngày trước còn nói yêu anh, nếu Đào Trĩ bỏ rơi anh, thà giết anh đi còn hơn.
Ivan ôm chặt người trong ngực, trong đầu nghĩ xem làm sao để cạy chiếc miệng cứng rắn như vỏ sò của cậu.
Đào Trĩ ngủ không yên ổn chút nào, luôn cảm thấy có gì đó đè lên ngực mình, mở mắt ra thì thấy mình đang ngủ trên giường, cậu sờ phần đệm trống rỗng bên cạnh, thấy nó vẫn còn lưu lại hơi ấm.
Cậu xoa mặt thở dài, biết Ivan đã bế mình về giường.
Đào Trĩ đoán Ivan đang xử lý công việc, trong lòng lại buồn bực. Ivan có lòng nửa đêm bế cậu về, cũng không chịu mở miệng giải thích với cậu vì sao không chịu ngoan ngoãn uống thuốc.
Trải qua một đêm, tâm trạng của cậu cũng đã giảm đi khá nhiều, Đào Trĩ đứng dậy, quyết định cư xử như một bà vợ đanh đá, mở cửa phòng ngủ ra, cố ý hét lớn: “Ivan, anh phải giải thích chuyện này rõ ràng cho tôi!”
Kết quả lại nghe thấy tiếng trẻ con mềm mại: “Baba!”
Khí thế vừa rồi của Đào Trĩ lập tức bị dội một gáo nước. Cậu ngây ngẩn nhìn Đào Tiểu Vạn chạy lại nhào vào lòng mình, hôn lên má mình chùn chụt: “Con nhớ baba lắm.”
Đào Trĩ kinh hỉ, ôm chặt Đào Tiểu Vạn. Cậu thấy Ivan đang đẩy xe lăn của bà nội đến trước mặt mình. Ngay cả quần áo cũng được Ivan cố tình tỉ mỉ chọn lựa, mái tóc vàng được buộc gọn gàng phía sau. Đôi mắt nhìn cậu chằm chằm, như đang đợi cậu khen ngợi mình.
Ivan suy nghĩ cả đêm, cuối cùng mang bà nội và con trai đến tìm cậu cầu hòa.
Khi mới tìm thấy họ, anh còn hung dữ ngăn cản ba người gặp nhau. Bây giờ lại đưa họ đến để lấy lòng mình.
Cho dù mối quan hệ của hai người có bế tắc đến đâu thì cũng phải hòa hoãn lại khi ở trước mặt bà nội và con trai. Những lời tra hỏi Ivan vừa rồi của Đào Trĩ bị cậu uất nghẹn mà nuốt lại vào bụng.
Ivan thấy cậu không nói đi, đi đến gần, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu một cái, nịnh nọt nói: “Đi ăn cơm trước nhé.”
Anh tỏ ra mình ở thế yếu, nhận cơ hội Đào Trĩ không phòng bị mà thăm dò thái độ của cậu.
Đào Tiểu Vạn đang được Đào Trĩ ôm trong lòng chớp chớp mắt nhìn hai người.
Đào Trĩ bị hành động đột ngột của anh làm sững người. Sau đó lo lắng nhìn Đào Tiểu Vạn, lại liếc bà nội một cái.
“Tôi đã sai phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho bà nội và con.” Ivan cảnh giác với bầu không khí ngột ngạt này, ngó lơ sự chống cự của Đào Trĩ.
Thấy Đào Trĩ thỏa hiệp nghe lời mình mới nụ cười nhàn nhạt.
Ivan đi ra ngoài, Đào Trĩ đặt Đào Tiểu Vạn lên ghế, đắn đo không biết giải thích với con trai về việc mình có một người cha Alpha:
Tiểu vạn, khi nãy…”
Đào Trĩ suy nghĩ xem dùng từ ngữ như nào, nhưng Đào Tiểu Vạn lại bình tĩnh đến kỳ lạ, miệng nhỏ nuốt xuống miếng bánh ngọt: “Con thấy nha, cha Ivan hôn baba.”
Bé nhìn Đào Trĩ với đôi mắt sáng lấp lánh, nói: “Cô giáo dạy con, mỗi khi bạn đời của mình khó chịu, Alpha sẽ hôn hôn, baba trước đây đều khóc khi khó chịu, nhưng bây giờ không có.”
Khuôn mặt của bé tràn ngập sự mong chờ được khen ngợi, giống hệt Ivan khi nãy.
Đào Trĩ không biết nói gì: “Ừ…là….đúng rồi.”.
Cậu che mặt lại, mồ hôi chảy ướt đẫm thái dương vì lời nói của Đào Tiểu Vạn: “Làm sao con biết Ivan là cha?”
“Trên người baba có mùi của cha Ivan.” Đào Tiểu Vạn chỉ chỉ vào Đào Trĩ nói: “Nồng quá.”
Đào Trĩ không nhịn được đỏ bừng mặt, chột dạ sờ lên phần gáy của mình, quả nhiên thấy được chỗ đó có một dấu răng. Chắc chắn là do đêm qua Ivan nhân lúc cậu ngủ say mà cắn, vậy mà cậu không hề phát hiện ra.
Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
