Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 26

Đào Trĩ bị cảm giác nóng bức đánh thức, trên trán toát mồ hôi. Vừa mở mắt đập vào mắt cậu là lồng ngực săn chắc của Ivan, anh đã ôm cậu như vậy cả đêm. Chả nhẽ anh không thấy nóng à?

Đào Trĩ không nhịn được, khẽ giãy giụa một chút, Ivan lập tức mở mắt, đôi mắt xanh trong veo, giống như đã tỉnh từ lâu.  

Thật hiếm khi Ivan ngoan ngoãn như bây giờ. Đào Trĩ tưởng thuốc đêm qua anh uống có tác dụng, nhưng trong mắt anh có chút tơ máu, cậu đưa tay lên chạm vào mắt anh: “Điện hạ, vết thương còn đau không? Đêm qua uống thuốc giờ cảm thấy sao? Có thấy khỏe hơn không…”

Đào Trĩ hỏi rất nhiều, Ivan hơi nheo mắt lại vì bị chạm vào mắt. Nửa câu cũng không nghe lọt tai, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi của Đào Trĩ. Muốn hôn quá.

Nghĩ xong liền làm, anh đem môi mình lấp lại môi Đào Trĩ, chặn lại mọi lời nói của cậu lại. 

“Đau.” Ivan khàn giọng trả lời: “Tay còn đau.”

Cánh môi của Đào Trĩ bị anh cắn nhẹ, mặt đỏ bừng, trong lòng lẩm bẩm, người đàn ông này sao cứ đột nhiên hôn mình thế này, còn không đợi mình chuẩn bị tâm lý gì cả.

“Em, em đi tắm, sau đó sẽ thay băng cho ngài.”

Động tác của Ivan đầy ẩn ý, mặt Đào Trĩ vào đến phòng tắm vẫn nóng bừng. Lập tức tắm nước lạnh. 

Đợi đến khi cậu ra ngoài thì Ivan đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trước bàn ăn. Tay trái còn cầm một tập công văn, tay phải hình như vừa được người hầu thay băng xong rồi.

Ivan thấy cậu ra ngoài thì đóng công văn lại, nói: “Ăn trước.”

Đào Trĩ ngồi ở bên cạnh, cầm thìa lên ăn mấy miếng, thấy Ivan không động đậy liền hỏi. “Điện hạ, ngài không muốn ăn à?”

Ivan nhìn bàn tay phải đang băng bó của mình với ánh mắt sắc bén.

Không nói đau, nhưng hành động như vậy đủ để Đào Trĩ hiểu. Vết thương chỉ còn lại mấy vết thương nhàn nhạt, không quá hai ngày sẽ lành.

Đào Trĩ im lặng liếc một cái, biết anh đang giả vờ đau, đành phối hợp diễn cùng anh. Giống như dỗ dành một đứa trẻ: “Ai nha, em quên mất. Tay ngài vừa mới thay băng xong, để em giúp ngài nhé.”

Ivan dè dặt gật đầu, đồng ý với lời đề nghị của cậu, sau đó hắng giọng nói: “Không cầm được, đau.”

Người hầu đứng bên cạnh đưa mắt nhìn chằm chằm vào chóp mũi của bản thân. Phong thái này khác một trời một vực so với Ivan của ngày xưa, sau khi mang hết đồ ăn lên, bọn họ liền ra ngoài.

Đào Trĩ không làm gì được, thuận theo Ivan, cầm thìa của anh lên xúc một thìa đưa đến miệng anh. Ivan được lợi sinh kiêu, há miệng ăn một miếng.

Đúng lúc này, có người bước vào, Đào Trĩ quay người lại thì thấy phụ thân của Ivan và Tuấn Hạo. Hình như muốn bàn bạc gì đó. Động tác xúc đồ ă của Đào Trĩ cứng đờ dưới mí mắt của phụ thân Ivan, còn Ivan thì vẫn bình thường, nhưng trên trán lại lấm tấm mấy giọt mồ hôi.

Tuấn Hạo im lặng nhìn đi chỗ khác coi như không thấy gì, phụ thân Ivan hắng giọng: “Ivan”

Lúc này Ivan mới chú ý đến hai người, thản nhiên nói: “Phụ thân.”

“Vậy mọi người nói chuyện đi.” Đào Trĩ cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, đặt thìa xuống chuẩn bị ra ngoài tránh mặt. Nhưng Ivan giữ tay cậu lại.

Ivan hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau khi Đào Trĩ hiểu được ý của anh, mới nhớ hai người Tuấn Hạo vẫn đang ở đây, muốn tìm cái lỗ nào chui xuống quá huhu: “Em ở trong phòng ngủ, không đi đâu cả.”

Ivan vẫn ngẩng đầu dùng đôi mắt xanh nhìn chằm chằm cậu. Đào Trĩ không còn cách nào khác, nhanh chóng hôn lên má anh một cái. Ivan mới buông lỏng tay. Cậu lập tức chạy.

Sau khi vào phòng ngủ, trong lòng cậu buồn bực. Không biết Ivan học xấu ở đâu, cứ nhất định phải hôn nhau trước mặt người khác làm quái gì.

Ba người còn lại đi vào thư phòng nhỏ tạm thời trong phòng cách ly*, mặc dù Ivan không lộ diện nhưng vẫn phải xử lý công việc trong phòng cách ly.

*Phòng cách ly này giống như một căn hộ nhỏ, có phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, thư phòng. Nói vậy cho mọi người dễ hình dung nhé.

Ivan cúi đầu xem tài liệu vừa được đưa đến, còn đâu dáng vẻ bị thương đến mức không thể cầm được một cái thìa.

“Phía tòa án thì thẩm phán đã lo liệu rồi, hiện tại chỉ cần vượt qua hiệp hội kiểm tra thì mọi việc sẽ xong.”

“Ừ.” Ivan bình tĩnh đáp lại, không hề tỏ ra vui mừng trước tin tức này.

Phụ thân Ivan liếc anh rồi nói: “Ta đã gọi Đào Trĩ đến đây. Đừng trách ta, không có ta thì con với cậu ta sao có được quãng thời gian đẹp đẽ như vừa rồi?”

“Vượt qua bài kiểm tra càng sớm càng tốt, đừng để người ngoài trông thấy trò cười của gia tộc.”

Ivan không tỏ qua cảm kích, mặc dù miệng vẫn tôn kính gọi phụ thân, nhưng lại nói: “Nếu không có người, con với Đào Trĩ sẽ không bỏ lỡ ba năm.”

Sắc mặt của phụ thân Ivan tối sầm lại, không nói thêm gì nữa.

Nhiệt độ trong phòng hạ xuống, Tuấn Hạo tận dụng thời gian lấy ra báo cáo trắc nghiệm cuối cùng nói: “Bài kiểm tra tiếp theo sẽ diễn ra trong ba ngày nữa, nếu Điện hạ uống thuốc đúng giờ và nồng độ Tin tức tố ổn định, sẽ lập tức được ra ngoài.”

Ivan liếc mắt, đưa tay nhận lấy bản báo cáo.

“Nếu vượt qua khảo nghiệm, ngài sẽ được hoạt động trở lại và ra khỏi phòng cách ly.”

Ivan nghe vậy, mất hứng ném báo cáo sang một bên. Nhớ lại sự chiều chuộng và ngoan ngoãn của Đào Trĩ đối với anh những ngày này, trong lòng không muốn ra ngoài.

“Biết rồi.” Anh bình tĩnh nói. 

Sau khi hai người rời đi, Ivan xử lý hết những việc còn lại rồi đi về phòng ngủ. Đào Trĩ đang đắm chìm trong một cuốn sách, ngay cả khi anh bước vào cũng không nghe thấy.

Ivan đưa tay lấy cuốn sách, là sách khóa học cơ bản của Học viện Quân sự Hoàng gia.

Ivan dừng lại một chút, hỏi: “Có muốn quay lại trường quân sự không?”

Giọng anh nhàn nhạt, nhưng không thể nghĩ đến cảnh sau khi Đào Trĩ trở lại hệ chỉ huy, đồng đội của cậu sẽ không còn là mình nữa. Sẽ phải tiếp xúc với đủ loại người mỗi ngày. Cuộc sống thú vị hơn so với việc phải đối mặt với một bệnh nhân hoang tưởng như mình nhiều.

Nghĩ vậy, ngón tay Ivan siết chặt.

Đào Trĩ thấy vậy thì biết anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, lấy lại cuốn sách bị anh bóp nhàu nhĩ để lại vào chỗ cũ: “Ở chỗ này chán quá nên em mới đọc qua một chút thôi.”

“Em cũng đâu thể quay lại trường nữa, ba năm không đi học, hồ sơ chắc cũng bị bỏ rồi, ở đây cũng rất hạnh phúc.”

Ivan nghe vậy cũng không buông lỏng sự khẩn trương trong lòng. Nếu Đào Trĩ muốn đi, anh vẫn có cách, nhưng anh không có dũng khí để cậu đi.

Đào Trĩ thấy anh không nói gì, cũng hiểu anh đang nghĩ gì, liền lao đến hôn lên khóe miệng anh: “Điện hạ. Đừng nghĩ nữa. Em không muốn xa ngài đâu, mau uống thuốc.”

Nói rồi đem viên thuốc đến miệng anh.

Ivan cố gắng làm ra vẻ thoải mái, ngậm viên thuốc dưới đầu lưỡi, uống một ngụm nước trước mắt Đào Trĩ, hầu kết nhấp nhô làm ra vẻ đã nuốt thuốc xuống. Chờ khi Đào Trĩ vừa xoay người lại liền nhổ ra.

Ivan biết làm như vậy là sai, nhưng không thể đè nén suy nghĩ ích kỷ trong lòng, chỉ muốn Đào Trĩ cảm thấy áy náy mà ở bên cạnh mình cả đời, không có cách nào bỏ rơi mình như ba năm trước.

Để kiểm tra kết quả của thuốc, các chỉ số cơ bản về thể chất cần phải được đo hàng ngày. Đào Trĩ nhìn các thông số trên báo cáo đều không có sự thay đổi thì trở nên sốt ruột, chỉ nghĩ rằng bệnh này khó trị, hoặc là vấn đề do mình. Cậu không bao giờ nghi ngờ Ivan, cậu càng chủ động bám lấy Ivan nhiều hơn, nghĩ như vậy sẽ khiến anh dễ chịu hơn.

Đào Trĩ giám sát Ivan uống thuốc mỗi ngày. Tình trạng của anh ổn định hơn rõ ràng, không còn mất kiểm soát như trước nữa. Nhưng chờ đến kỳ kiểm tra sau ba ngày kết thúc, Tuấn Hạo nói cho cậu biết các số liệu tin tức tố của Ivan vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn, có nghĩa là anh sẽ phải tiếp tục cách ly.

Đào Trĩ đứng ngồi không yên gọi Tuấn Hạo ra ngoài. Cậu nắm chặt bản báo cáo trong tay không biết nói gì, suy tư một hồi mới lên tiếng: “Là bởi vì tôi không thể phóng ra tin tức tố Omega để trấn an đúng không?”

Tuấn Hạo lắc đầu: “Cho dù không có tin tức tố trấn an, alpha vẫn có thể ổn định tin tức tố bằng thuốc ức chế. Nhưng trạng thái của điện hạ rất bất thường, cũng không biết sao.”

Nói xong Tuấn Hão gãi đầu một cái: “Từ trước đến giờ hiệp hội chưa gặp trường hợp nào như vậy, trừ khi…”

Hắn dừng lại, cảm thấy khả năng này rất mong manh: “ …Trừ khi điện hạ không hề uống thuốc.”

“Làm sao có thể? Tôi giám sát ngài ấy uống thuốc hàng ngày.”

Đào Trĩ lập tức bác bỏ ý kiến này, nhưng sau đó trong lòng lại cảm thấy bất an, cậu cũng không thể nghĩ ra được lý do nào khác ngoài lý do này.

Sau khi Đào Trĩ quay lại, cậu nói với Ivan kết quả kiểm tra, nhưng Ivan không nói gì, giống như không quan tâm đến nó, chỉ ôm Đào Trĩ vùi mặt vào người cậu, khịt mũi, hơi thở ấm áp phả vào gáy cậu, nhỏ giọng: “Em đi tìm Tuấn Hạo?”

Âm điệu trầm thấp, có thể biết anh đang không vui, sau đó Ivan há miệng cắn xuống tuyến thể của cậu trả đũa.

Đào Trĩ hơi giãy dụa, sau đó phát hiện Ivan không hề để ý gì đến việc mình có được thả ra hay không, trong lòng nảy sinh nghi ngờ: “Điện hạ, các triệu chứng tin tức tố hỗn loạn của ngài không được cải thiện, hay là chúng ta đi gặp bác sĩ một lần nữa đi?”

Cơ thể Ivan cứng đờ, nói một cách mất tự nhiên: “Không muốn.” Cái ôm cũng nới lỏng ra.

Trực giác nói cho Đào Trĩ biết có điều không ổn, theo thói quen của mình, Ivan sẽ cắn cậu đến khi nào cậu cầu xin mới nhả ra. Bây giờ lại giống như chột dạ. Cậu nhíu mày: “Điện hạ, ngài có giấu em chuyện gì không?”

“Không.” Ivan trả lời, hung hăng hôn Đào Trĩ một cái đến mức không thở nổi, đầu óc cậu vì thiếu oxy mà bỏ qua chuyện này.

Đào Trĩ biết có sự bất thường nhưng không lập tức vạch trần, chỉ giả vờ như mình đã bị lừa. Cơ thể cậu mềm nhũn như người không xương, ôm lấy cổ Ivan, hôn lên miệng anh một cái, nói: “Điện hạ, chúng ta tắm chung nhé? Đổ đầy nước nóng vào bồn tắm..”

Ivan thờ phào nhẹ nhõm, yết hầu nhấp nhô: “Ừm.” Anh trả lời rồi đi vào phòng tắm xả nước.

Ivan vừa đi, Đào Trĩ bắt đầu lục lọi mọi ngóc ngách trong phòng nhưng không thấy gì. Ánh mắt cậu dừng lại chiếc thùng rác trong góc phòng.

Lúc Ivan đi ra, thấy Đào Trĩ đang ngồi xổm dưới đất tìm gì đó, trong lòng vang lên một hồi chuông cảnh báo, bước nhanh đến tóm lấy cánh tay Đào Trĩ kéo cậu đứng lên: “Thùng rác bẩn. Đừng đụng…”

Nói được một nửa thì dừng lại, anh nhìn thấy mấy viên thuốc mình đã vứt đi, Đào Trĩ cũng nhìn thấy.


Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Story Chương 26
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...