Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Chương 25
“Ba năm.” Phụ thân Ivan nhìn cậu, ánh mắt của ông lại quét qua những vết lốm đốm trên cơ thể Đào Trĩ bị lộ ra khỏi quần áo. m thanh như bị thứ gì đó chặn lại, ông nghèn nghẹn nói: “Ivan đã tìm kiếm cậu suốt ba năm ròng rã, nó cực đoan, cố chấp, bướng bỉnh, càng ngày càng mất kiểm soát, chắc cậu cũng đã cảm nhận được.”
“Trừ cậu ra, không ai có thể chạm vào nó.”
Bây giờ Ivan giống như một quả bom hẹn giờ, không ai có thể chạm vào anh, không ai đoán được khi nào thì anh phát nổ.
Đào Trĩ nhớ đến dáng vẻ đêm qua Ivan say rượu, anh lộ ra sự ỷ lại mềm mại hiếm có của mình, giống như một con mèo không có móng vuốt sắc nhọn, lật chiếc bụng tròn ở trên người cậu nũng nịu, cùng với người ba năm trước cứng miệng tâm mềm ba năm trước khác hoàn toàn.
Nếu phụ thân Ivan không nói cho cậu biết điều này, có lễ cậu vẫn mơ mơ màng màng trong bóng tối không thể thoát ra được.
Ivan có lòng tự trọng rất lớn, nhất là trước mặt cậu. Ivan vĩnh viễn tỏ vẻ đoan trang chính trực, không cho phép hình tượng của mình có một chút xấu hổ nào. Ba năm trước, khi ghen tuông cũng chỉ thể vòng vò ám chỉ sự bất mãn của mình.
Hiện tại khi say rượu lại là thái độ nũng nịu ỷ lại…
Là do bị bệnh, càng không muốn để cậu biết.
Trái tim Đào Trĩ như bị ai bóp chặt, cậu biết đây là tính tình của Ivan, nhưng không biết phải làm gì, nếu là ba năm trước, cậu sẽ dụ dỗ Ivan, nhưng bây giờ không giống lúc xưa, cho dù cậu có làm gì thì Ivan cũng sẽ nghĩ cậu là một người xảo quyệt, đang tìm cơ hội để chạy trốn lần nữa.
“Ivan đang ở đâu?” Đào Trĩ bình tĩnh hỏi.
Phụ thân Ivan nghe cậu hỏi vậy, cơ thể căng cứng lập tức thả lòng, ông ra lệnh cho vệ binh bên cạnh: “Đưa hoàng phi đến phòng thẩm vấn.”
Phòng thẩm vấn Alpha cấp S.
Cách một lớp kính trong suốt, Đào Trĩ thấy Ivan đưa lưng về phía mình. Anh đang ngồi dựa lưng vào ghế, đôi chân dài vắt chéo, các ngón tay đan vào nhau đặt lên bài. Anh nói chuyện với máy người đối diện một cách thờ ơ tao nhã, nhưng đôi lông mày của anh vẫn tản ra một tia u ám, không kiên nhẫn xoay chiếc nhẫn trên tay.
Bầu không khí xung quanh anh cực kỳ ngột ngạt. Nhìn không giống là đang bị thẩm vấn, mà giống đang thẩm vấn người khác hơn.
Người phụ trách hỏi ý kiến của người thẩm vấn vừa bước vào phòng thẩm vấn. Đào Trĩ thấy người này có chút quen, nhìn kỹ mới nhận ra người thẩm vấn Ivan là Tuấn Hạo. Ba năm không gặp, Đào Trĩ không ngờ Tuấn Hạo không gia nhập quân đội mà lại vào hiệp hội bảo vệ.
Ánh mắt Ivan rời vào Tuấn Hạo thì hơi khựng lại, vẻ mặt lạnh đi mấy phần.
Lần gặp gỡ cuối cùng giữa hai người không được hòa bình cho lắm. Ba năm trước, khi Đào Trĩ ngửi tuyến thể của Tuấn Hạo ở bệnh viện, tình cờ bị Ivan bắt gặp. Anh vẫn nhớ rõ.
“Điện hạ, chúng ta lại gặp nhau.” Tuấn Hạo cung kính mỉm cười, đặt thiết bị đo lường lên người Ivan. Người ghi chép vẫn nhìn chằm chằm vào thông số dao động tâm trạng và mức độ tin tức tố trên màn hình thiết bị.
Ivan nghe vậy thì nhìn hắn một cái coi như đã nghe thấy, lạnh lùng nói: “Đào Trĩ đang ở cùng ta.”
Động tác tay của Tuấn Hạo dừng lại, cười cười: “Chúc mừng, thần biết điện hạ nhất định có thể tìm thấy Tiểu…Hoàng Phi.”
Lòng bàn tay hắn đổ mô hôi, suýt nữa thì gọi sai tên.
Mặc dù hắn đã quen với điều này, biết từ trước đến nay Ivan sẽ không để ý đến ai khác ngoài Đào Trĩ, cũng biết mấy năm nay Ivan một mực đi tìm Đào Trĩ nhưng không ngờ đã ba năm mà Ivan vẫn còn canh cánh trong lòng sự việc đó, cho nên mới lạnh lùng tuyên bố chủ quyền nói với hắn Đào Trĩ đang ở bên cạnh anh.
Đào Trĩ ở bên ngoài trong nghe được trong đó đang nói gì, nhưng có thể nhận ra bầu không khí bên trong không hài hòa, vô thức tiến lên hai bước, lập tức bị nhân viên ngăn lại.
Bên kia, Tuấn Hạo tình cờ ngẩng đầu lên, hắn thấy Đào Trĩ đang đứng sau lớp kính thì ngây ngẩn cả người.
Ivan thấy sự khác thường cũng quay đầu nhìn, không ngờ cái nhìn này lại khiến máy đo lường tin tức tố trong phòng tăng vọt. Phát ra âm thanh báo động chói tai.
Đầu tiên Ivan giật mình, sau đó khuôn mặt tối sầm lại. Lạnh lùng nhìn Tuấn Hạo trước mặt: “Không phải ta đã nói cuộc thẩm vấn này là bí mật à? Ta cần một lời giải thích.”
Nói xong, anh muốn đứng dậy. Nhìn có chút nôn nóng, ngón tay thon dài đưa vào túi muốn tìm thuốc lá có thuốc ức chế, nhưng khi vừa chạm đến mép áo thì dừng lại.
Động tác giơ tay của anh khiến chiếc còng hơi nâng lên, để lộ một phần cổ tay bị trói lại bằng còng tay điện tử sốc nhiệt. Loại chuyên dùng cho Alpha cấp S.
Tuấn Hạo nhạy bén nhận ra dao động cảm xúc của Ivan, thần kinh căng thẳng tột độ, hắn giữ bình tĩnh nói: “Thần không biết tại sao Hoàng phi lại đến đây…Xin điện hạ đến phòng nghỉ ngơi trước.”
Ivan không nhịn được lại nhìn Đào Trĩ, anh thấy Đào Trĩ đang lo lắng nhìn mình, lập tức khéo tay áo che đi cổ tay bị trói.
Động tác nhỏ lập tức hấp dẫn sự chú ý của lính canh bên ngoài phòng, họ vây lấy anh, cưỡng chế đưa người về phòng cách ly.
Ivan lập tức nhíu mày, liếc họ một cái, không ai dám tiến thêm bước nữa. Anh lạnh lùng nói: “Ta tự đi.”
Ivan bị đưa đến phòng cách ly bên cạnh phòng thẩm vấn.
Đám người vây kính không một kẻ hở, Đào Trĩ chỉ mơ hồ thấy mái tóc vàng của Ivan, cậu muốn đi theo nhưng bị người ngăn lại. Tuấn Hạo bước ra từ phòng thẩm vấn, đi nhanh về phía Đào Trĩ.
Ánh mắt hắn dừng lại những dấu răng chi chít trên cổ Đào Trĩ, cổ tay ngoài vết răng ra còn có vết còng tay để lại. Cả cơ thể nồng nặc mùi tin tức tố của Ivan.
Hắn nhìn Đào Trĩ muốn nói lại thôi, cuối cùng chọn ra một câu nói: “Bây giờ điện hạ sẽ bị cách ly tạm thời, mất khống chế sẽ làm tổn thương những người xung quanh. Tiểu Trĩ, đừng vào.”
Cửa sổ phòng cách ly bị rèm dày che lại, Ivan ở sau tấm rèm nhìn hai người đứng cạnh nhau qua khe hở, nhưng ngón tay siết chặt khiến khớp xương trắng bệch, nửa cơ thể chìm vào trong bóng tối, biểu cảm mơ hồ, không thể nhìn ra cảm xúc gì.
Đào Trĩ chú ý tới ánh mắt của Tuấn Hạo, ngại ngùng kéo tay áo ra che cổ tay. Như cảm nhận được gì đó, cậu quay đầu nhìn khe hở trên tấm rèm trong phòng cách ly. Cậu biết Ivan đang nhìn họ.
Hai người đã ba năm không gặp, Đào Trĩ không ngờ sẽ gặp lại Tuấn Hạo trong trường hợp này, cậu xấu hổ cười với hắn: “Không nghĩ chúng ta có thể gặp lại nhau…”
Cậu l**m đôi môi khô khốc, còn muốn nói thêm nhưng trong phòng cách ly vang lên một tiếng động lạ, sau đó họ nghe thấy có tiếng kêu thất thanh: “Điện hạ đang chảy máu.”
Đào Trĩ lập tức bị thu hút, lòng đau thắt lại, nhưng cậu chỉ có thể nhìn người ra ra vào vào phòng cách ly.
Tuấn Hạo túm lấy một người lính canh vừa đi ra, hỏi: “Điện hạ có chuyện gì?”
Người lính canh cầm trên tay một đống mảnh thủy tinh dính máu, đưa mắt nhìn vào phòng cách ly. Nói không biết điện hạ làm sao, bóp nát chiếc cốc thủy tinh, bây giờ lại không chịu xử lý vết thương.
Đào Trĩ nghe vậy lập tức hiểu ý của Ivan là gì. Cậu giữ lấy cánh tay Tuấn Hạo, bất đắc dĩ nói: “Để tôi* vào, tôi sẽ xử lý vết thương của ngài ấy.”
*Trước đây xưng mày-tao. Nhưng sau 3 năm, mỗi người đều có thân phận khác nhau, hơn nữa đều là trưởng thành nên mình thay đổi cách xưng hô khách sáo hơn nhé.
Nếu như vết thương không được xử lý sẽ nhiễm trùng, Tuấn Hạo đau đầu, hắn không thể để Ivan xảy ra chuyện ở đây, đành nói: “Nếu có gì bất thường lập tức ra ngoài.”
Đào Trĩ gật đầu, mang theo thuốc khử trùng và đồ băng bó vào phòng cách ly.
Cánh cửa mở ra, Đào Trĩ ngửi thấy mùi tin tức tố của Ivan và còn thoang thoảng mùi máu. Còng tay dùng cho Ivan dùng để cảnh báo mức độ ổn định cảm xúc của Alpha cấp S lập tức vang lên tiếng báo động.
Đợi Đào Trĩ bật đèn lên, cậu thấy Ivan đang ngồi trên ghế, bàn tay buông thõng bên hông, nhỏ từng giọt máu. Rõ ràng tiếng còi báo động rất ồn ào nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh. Nhìn Đào Trĩ từng bước đi về phía mình.
Ivan nhìn cậu, đáy mắt dâng lên cuồn cuộn cảm xúc khác nhau, yết hầu nhấp nhô, nói: “Tuấn Hạo nói gì với em?”
“Không nói gì cả.” Đào Trĩ nhẹ giọng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Điện hạ, đưa tay ra, em giúp ngài xử lý vết thương.”
“Hắn có nói em nhanh chạy đi không?”
Ivan không ngoan ngoãn đưa tay ra mà lại gần Đào Trĩ, tham lam ngửi mùi trên người cậu, gần như đe dọa nói: “Nếu tôi mất khống chế, tôi sẽ làm tổn thương người khác. Giống như sáng nay và đêm qua. Em biết còn đưa người đến cửa, em có sợ tôi không?”
Sau khi tìm thấy Đào Trĩ, Ivan vẫn luôn nghĩ dùng sự kiêng kỵ và e sợ của để trói buộc cậu sẽ dễ dàng hơn tình yêu. Anh đã đe dọa, c**ng b*c, thậm chí là những cách tồi tệ mà trước đây anh khinh thường nhất để giữ cậu lại. Nhưng khi anh thật sự mất khống chế, anh đã rất sợ hãi.
Đào Trĩ ngẩng đầu nhìn Ivan, thấy lông mi anh run nhẹ, đôi mắt u ám như đầm lầy. Anh đưa tay bóp cằm cậu, anh nhìn chằm chằm vào mắt cậu, bất kể sự phản kháng nào xuất hiện đều có thể nhìn thấy.
Nhưng ngoài dự liệu của anh, Đào Trĩ lợi dụng khoảng cách gần của hai người, giơ tay lên ôm anh, thì thầm: “Sợ.”
Ivan choáng váng trước hành động đột ngột này của Đào Trĩ. Sau khi nghe được câu trả lời, anh thất vọng muốn lùi lại.
Nhưng Đào Trĩ không buông ra, ngược lại càng ôm chặt hơn, dụi mặt vào hõm cổ anh. Đào Trĩ lại thì thầm: “Sợ ngài không uống thuốc, sợ bệnh của ngài càng ngày càng nghiêm trọng, sợ ngài tự làm tổn thương chính mình như hôm nay…”
Đôi mắt Ivan sáng lên, trong lòng bị những lời này của Đào Trĩ náo loạn, nhưng anh lại hoảng sợ, sợ hành động của Đào Trĩ chỉ là giả vờ: “Ai biết được lời này là thật hay giả.”
Đào Trĩ áp mặt vào ngực Ivan, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của anh, cười cười. Không có ý vạch trần, cầm lấy bàn tay đang bị thương của anh, anh không phản kháng nữa.
Cậu cúi đầu cẩn thận khử trùng vết thương và băng bó lại cho anh.
Làm xong, cậu ngẩng đầu lên, thấy Ivan đang ngơ ngác nhìn mình.
Ivan thấy mình bị phát hiện thì vội vàng quay đầu đi.
Đào Trĩ biết anh đang xấu hổ, cố gắng nhịn cười, sợ nếu mình cười lớn anh sẽ khóc chịu. Sau đó lấy thuốc đã được bác sĩ kê đơn ra, rót một ly nước: “Điện hạ, uống thuốc nào.”
Phụ thân Ivan đã dặn cậu, phải để Ivan uống thuốc đúng giờ.
Ivan cúi đầu nhìn hộp thuốc ổn định tin tức tố, ngước mắt nhìn Đào Trĩ đang nhìn mình. Hoảng hốt nhớ lại ba năm trước Đào Trĩ cũng nhìn mình như này, bất giác siết chặt tay, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, nếu như anh có thể bệnh mãi mãi thì tốt biết mấy.
Đào Trĩ thấy anh im lặng, không biết đang nghĩ gì, lại tưởng Ivan đang tức giận, liền cúi người hôn lên môi anh: “Điện hạ, đừng nói với em ngài sợ uống thuốc nhé, Tiểu Vạn khi hai tuổi đã có thể tự mình uống thuốc rồi.”
Chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, suy nghĩ của Ivan bị đánh bay, anh mím môi: “Tôi không phải trẻ con.” Vành tai lại đỏ lên.
Rõ ràng đã ba năm trôi qua, nhưng chỉ cần Đào Trĩ dỗ dành như vậy, anh sẽ luôn bối rối không tìm được đường đi.
Ivan nhận lấy thuốc, nhìn mấy giây, thay vì lập tức uống, lại nói: “Tôi muốn nước lạnh.”
Đào Trĩ nghe vậy thì ngạc nhiên, nhưng không nghĩ nhiều quay người đi rót một cốc nước lạnh. Ngay khi Đào Trĩ quay người, Ivan đã lấy những viên thuốc ra ném chúng vào thùng rác, sau đó uống một ngụm nước nóng trong cốc.
Đào Trĩ không hề biết gì về việc này. Khi cậu mang cốc nước lạnh quay lại, đã thấy những viên thuốc biến mất, cốc nước ấm trên bàn vơi đi một nửa: “Điện hạ, ngài muốn nước lạnh mà? Ngài uống thuốc rồi sao?.”
Ivan nghe vậy không có trả lời, vẻ mặt bình tĩnh, giống như người vừa ném thuốc không phải là mình: “Tôi uống thuốc rồi.”
Đào Trĩ chỉ ngạc nhiên một chút, tính khí của Ivan trước nay rất thất thường, cho nên cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng vừa nãy anh bị mất bình tĩnh. Mắt đối mắt với Ivan một hồi rồi thôi.
Bây giờ đã là nửa đêm, tinh thần Ivan vẫn phấn chấn như thường, Ánh mắt không rời khỏi cơ thể Đào Trĩ nửa giây. Đào Trĩ cũng có chút buồn bực, hỏi: “Bác sĩ nói loại thuốc này dễ gây buồn ngủ, điện hạ không thấy buồn ngủ à?”
Ivan nghe vậy thì quay mặt đi, nói: “…Có.”
Sau đó anh im lặng một lúc rồi tiếp tục hỏi: “Em có đi không?”
Đào Trĩ thấy Ivan hỏi vậy với vẻ lo lắng, cậu đi đến giường không khách khí mà nằm xuống: “Em ở đây ngủ với ngài, không thì ngài nghĩ ai sẽ ngủ cùng mình?”
Ivan nghe xong thì thả lỏng, cởi khuy áo rồi quỳ xuống giường.
Đào Trĩ chu đáo vén chăn ra, ôm lấy anh, cười cười: “Giường nhỏ quá, nếu đêm nay em rơi xuống thì sao?”
Ivan bị nụ cười của cậu mê hoặc, ngây người, cánh tay anh bị Đào Trĩ điều khiển, đặt ở eo cậu: “Ngài phải ôm chặt em nhé, đừng để em ngã.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ ôm nhau bình yên một đêm như vậy, Ivan không thể nào yên tâm chìm vào giấc ngủ, ôm chặt Đào Trĩ trong lòng, sợ nếu mình nhắm mắt cậu sẽ chạy mất.
Đào Trĩ bị siết chặt đến mức xương sườn có cảm giác sắp gãy. Sau đó lại thấy lòng bàn tay to lớn của Ivan v**t v* gáy mình, ngón tay cọ cọ khiến cậu ngứa ngáy, liền quay người lại đối mặt với anh.
Trong phòng tối om, Đào Trĩ mơ hồ nhìn chiếc cằm nhọn của Ivan, cậu dùng chóp mũi cọ cọ lên cằm anh: “Điện hạ, ngài muốn trói em lại không?”
Ivan thân thể cứng đờ, buông lỏng tay ra.
“Ngài trói đi.” Đào Trĩ nói, trong phòng không có chút ánh sáng nhưng đôi mắt của cậu lại sáng lấp lánh nhìn anh.
Ivan thấy Đào Trĩ như vậy, lồng ngực như bị một bàn tay siết chặt. Anh im lặng, ôm chặt Đào Trĩ: “Không, không cần trói.”
Âm thanh khàn khàn, giống như một sự v**t v* an ủi, lại giống như một giấc mơ. Anh đột nhiên hối hận, đáng nhẽ ngay từ đầu nên nói cho Đào Trĩ biết mình bị bệnh. Đào Trĩ sẽ đau lòng anh, sẽ dỗ dành anh như bây giờ.
Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
