Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 21

Nếu nói là hôn, thà nói là một dạng tra tấn thì đúng hơn. Bởi vì nó rất đau, Đào Trĩ rên lên một tiếng, muốn đẩy Ivan ra nhưng hành động này lại k*ch th*ch đối phương càng tấn công mãnh liệt hơn.

Đào Trĩ từng nghĩ không biết sau này hai người sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh nào, bị tống vào tù hay đày đi biên giới, dù sao cũng là một cái kết cục không có hậu, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị nụ hôn của Ivan làm ngạt đến chết.

Mọi thứ trở nên mất kiểm soát sau nụ hôn cưỡng ép này, giống như mở cửa để xả lũ. Mùi tin tức tố mãnh liệt phóng ra từ cơ thể Ivan, Đào Trĩ ngửi thấy mùi hương mình nhung nhớ suốt ba năm thì cả cơ thể nóng bừng mềm nhũn, đôi mắt không ngừng chảy ra nước mắt. 

Ba năm. 

Suốt ba năm ròng rã cậu luôn khao khát mùi hương này, rốt cục thì bây giờ cậu đã được thỏa mãn.

Nhưng lại không biết làm thế nào, cậu muốn chạy trốn, nhưng bản năng lại muốn đến gần anh.

Ivan đè cậu dưới thân dễ như trở bàn tay, anh lật cậu lại, sau đó dùng một bộ còng tay lạnh lẽo trói cậu. Nguy hiểm thì thầm vào tai cậu: “Em nhớ những gì tôi đã nói trước đây không? Nếu em phản bội tôi, tôi sẽ làm gì?”

Toàn thân Đào Trĩ cứng đờ, cậu rùng mình khi bàn tay mạnh mẽ của Ivan đang chạm đến chiếc bụng phẳng lì mềm mại của mình: “Ngày đó, bởi vì ngăn cản tôi phát hiện ra vé tàu bay, em đã nắm tay tôi đặt ở đây, nói muốn một đứa con, thì ra lúc đó em đã có ý định bỏ trốn, Đào Trĩ…”

“Lúc đó tôi đã tin em.” Ivan cười lạnh tự giễu cợt bản thân: “Tôi là người duy nhất tin vào những lời ngon ngọt đó của em.”

Đầu óc Đào Trĩ ong ong, không biết mở miệng giải thích như nào, gieo gió gặt bão, việc duy nhất cậu có thể làm bây giờ chỉ có thể tiếp nhận những oán hận tích tụ ba năm qua của Ivan. Cậu nghẹn ngào chỉ nói được ba chữ: “Thật xin lỗi…”

Cậu biết mình không có tư cách thương lượng với Ivan, nhưng bà nội và con trai đang trong tay anh. Đào Trĩ không thể không nhỏ giọng cầu xin: “Ngài muốn làm gì em cũng được, nhưng đừng làm hại gia đình em, em xin ngài, Ivan…”

Nhưng Ivan không nghe lọt tai một chữ nào, anh xé rách bộ đồ mỏng manh trên người Đào Trĩ thành từng mảnh nhỏ, cơ thể cậu run rẩy, tuyến thể sau gáy bắt đầu đau nhói khiến Đào Trĩ bật khóc nghẹn ngào.

Ivan dùng sức cắn mạnh xuống tuyến thể, đánh dấu cậu, cánh tay thon dài bóp mạnh thắt lưng người dưới thân, kiên trì rót tin tức tố của mình vào cơ thể Đào Trĩ. 

Beta không thể liên tục bị đánh dấu như vậy, cậu đau đến mức nghẹt thở, nức nở chống cự yếu ớt: “Đau..Ivan… em đau quá, ngài nhẹ một chút được không…”

Nếu là trước kia, khi nghe thấy Đào Trĩ cầu xin mình Ivan sẽ dừng lại, sau đó nhẹ nhàng hôn cậu cầu hòa.

Nhưng bây giờ động tác của anh không hề dừng lại, anh sẽ hôn cậu cho đến khi không thở nổi sau đó lại tiếp tục đánh dấu. Thẳng đến khi toàn thân từ trong ra ngoài cậu đều là mùi hương của mình mới an tâm.

Đào Trĩ đau đớn khóc nấc lên từng tiếng, khi nói chuyện đều nghẹn ngào, nhưng Ivan không có dấu hiệu dịu đi. Lúc này, ngoài cửa có tiếng đập cửa.

“Baba!” Đào Tiểu Vạn dùng sức đập cửa uỳnh uỳnh, giọng nói non nớt đầy lo lắng kêu lên.

Hai người trong phòng dừng động tác, Đào Trĩ không dám lên tiếng, trên người cậu bây giờ không một mảnh vải che thân, khắp cơ thể đều là vết đỏ và dấu răng, còn đang bị còng tay, cậu sợ Đào Tiểu Vạn thấy cậu trong bộ dạng chật vật này của mình sẽ bị ám ảnh, Ivan đắp một chiếc chăn mềm mại lên người cậu, sau đó đi mở cửa.

Đào Trĩ trốn ở trong chăn, nghe thấy tiếng cửa mở, lập tức nín thở im lặng, không dám để Đào Tiểu Vạn nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ.

“Cháu muốn baba!” Đào Tiểu Vạn lại hét lên, muốn xông vào phòng, lại bị người ngăn lại, một loạt âm thanh giãy giụa vang lên.

“Xin lỗi điện hạ, tiểu hoàng tử chạy ra ngoài, thần lập tức đem ngài ấy trở lại phòng.” Thái dương phụ tá chảy mồ hôi lạnh, vội vàng muốn mang đứa nhỏ đi.

Quần áo của Ivan xộc xệch, trên người nồng nặc mùi tin tức tố. Bất cứ ai nhìn thấy đều biết hai người trong phong đang làm chuyện gì.

“Không cần.”

Ivan lạnh lùng nói, anh đặt tay lên khung cửa để lấy lại sự tỉnh táo, sau đó ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bế Đào Tiểu Vạn lên, nhẹ nhàng nói: “Suỵt – đừng ồn, baba đang ngủ, đêm nay con ngủ cùng bà cố nhé?”

Đào Tiểu Vạn cau mày, giãy giụa: “Chú nói dối, con nghe thấy baba khóc, nhất định là chú đang bắt lại baba con!”

“…” Ivan không nói gì, bầu không khí như bị đóng băng.

Đào Trĩ nghe xong, khuôn mặt nóng bừng.

Sau đó là tiếng cửa đóng lại, thông qua một cánh cửa chỉ có thể nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ của hai người, không biết Ivan đã nói gì nhưng Đào Tiểu Vạn đã dừng làm loạn.

Cánh cửa lại được mở ra, tay Đào Trĩ vẫn bị trói, cậu rụt rè thò đầu ra khỏi chăn, không thấy Đào Tiểu Vạn, chỉ thấy Ivan đang đi từng bước về phía mình, tim cậu đập thình thịch.

Đào Trĩ do dự một lát, cuối cùng vẫn cẩn thận dò hỏi: “Tiểu Vạn đâu?”

Ivan nghe thấy lời này, môi mỏng mím chặt, từ trên cao nhìn xuống cậu, dùng ngón tay thon dài bóp chặt cằm cậu: “Muốn gặp nó?”

Đào Trĩ không biết tâm tư của Ivan, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, cậu biết mình không có tư cách đưa ra yêu cầu, liền cúi đầu xuống, Ivan sẽ không đồng ý với cậu.

Thấy Đào Trĩ không nhìn mình, Ivan lạnh lùng cau mày: “Nhìn tôi.”

Đào Trĩ bị nâng cằm lên, nuốt một ngụm nước bọt, không biết đối phương có ý gì.

Ivan nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, trong mắt dâng trào cảm xúc, cuối cùng nói: “Tôi có thể cho em gặp bọn họ.” Sau đó dừng lại một chút, ánh mắt u ám dần dần sáng lên, anh nói: “Nhưng em phải làm tôi hài lòng thì tôi mới cho các người gặp nhau.”

Đào Trĩ ngây người.

Ivan ngồi dựa vào đầu giường, đôi chân dài duỗi thẳng, quần áo chỉnh tề nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nói lời tục tĩu với Đào Trĩ: “c** q**n áo của tôi ra.”

Sau đó lại nhìn đôi tay đang bị còng của Đào Trĩ, hướng sang đôi môi mềm mại đỏ mọng của cậu, nói: “Dùng miệng.”

Đào Trĩ không tin những gì mình nghe được lại được nói ra từ miệng của Ivan. Cậu do dự một chút, nhưng vẫn chật vật đứng dậy, nơm nớp lo sợ dạng rộng hai chân ra ngồi lên eo Ivan, cẩn thận cúi đầu xuống, dùng miệng cởi từng khuy áo sơ mi của anh.

Ivan ngửi thấy mùi thơm của mái tóc đen mềm mại, nháy mắt có chút hoảng hốt, khuôn mặt lạnh lùng cũng hòa hoãn hơn, giống như trông thấy hình ảnh đêm đầu tiên của ba năm trước, Đào Trĩ đỏ mặt nói muốn kết hôn với anh. Ánh mắt Ivan lạnh xuống, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Đào Trĩ.

Nhưng khi tay anh chạm vào, Đào Trĩ căng thẳng co rúm người lại.

Thấy sự phản kháng sợ hãi của Đào Trĩ, những ảo tưởng trong lòng Ivan lập tức tiêu tan, anh lạnh mặt cài lại chiếc khuy áo mà Đào Trĩ cố gắng lắm mới cởi ra được: “Bây giờ ngay cả giả vờ một chút em cũng không muốn làm à?”

Đào Trĩ kinh ngạc nhìn anh, trơ mắt nhìn anh đứng lên đi ra khỏi phòng, áp suất xung quanh quỷ dị đến đáng sợ.

Sau khi ra khỏi phòng, Ivan lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá có thuốc ức chế, vẻ mặt u ấm đứng ở ban công châm lửa, nhẫn nại hút một hơi. Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại sự sợ hãi phản kháng của Đào Trĩ, vô thức cắn đầu lọc thuốc.

Phụ tá đi từ trên lầu xuống, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, rón rén đi đến bên cạnh anh: “Điện hạ, tiểu hoàng tử ngủ rồi.”

“Ừ.”

Ivan nhàn nhạt đáp lại.

Anh búng tàn thuốc, dụi đầu thuốc xuống lan can, lại đốt thêm một điếu khác, im lặng một lúc lâu mới nói: “Đi lấy một lọ thuốc mỡ, còn nữa, tìm xem gần đây có bán còng tay độn bông không.”

Phụ tá nghe vậy thì gật đầu, đi vào một căn phòng lấy thuốc mỡ đang đến tay Ivan rồi đi ra ngoài.

Ivan hút được nửa bao thuốc, trời càng lúc càng về đêm, đứng đón gió lạnh mấy tiếng đồng hồ, cơ thể khô nóng cuối cùng cũng dịu xuống.

Anh từ ban công quay lại, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, Đào Trĩ đang cuộn tròn trong chăn ngủ thiếp đi, khuôn mặt trắng nõn vẫn còn lưu lại nước mắt, trên thân còn có chi chít vết bầm tím, nhất là tuyến thể sau gáy, da bị cắn rách và dấu răng ở khắp nơi.

Ivan cầm thuốc mỡ trong tay, chuẩn bị nhân lúc Đào Trĩ đang ngủ thì thoa thuốc cho cậu, động tác của anh rất nhẹ nhàng, ngồi ở mép giường, rất lâu rồi anh mới được nhìn thấy Đào Trĩ, rõ ràng là đang ngủ, nhưng lông mày lại nhíu chặt lại, không biết đang mơ thấy gì, còn ngơ ngác lẩm bẩm.

Khi ngủ là thời điểm Đào Trĩ ngoan ngoãn nhất, so với trước đây ở bên cạnh anh thì gầy hơn một chút. Ivan nhìn cậu, trong lòng yêu hận đan xen, không biết trong lòng muốn gì, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn đang ngủ say này, chiếc mặt nạ lạnh lùng của anh lập tức sụp đổ.

Ivan không kìm được lại gần cậu. Thừa dịp Đào Trĩ ngủ cúi đầu hôn cậu một cái. Lại vòng ra sau ôm cậu, đem mặt vùi vào hõm cổ cậu ngửi mùi hương của mình trên cơ thể cậu. Dần dần những điều này không còn thỏa mãn anh nữa, anh chồm dậy hôn cậu hai cái.

Càng hôn càng nghiện.

Đào Trĩ mơ thấy có thứ gì đó đang quấn chặt lấy cơ thể mình, cố gắng cử động cũng không được. Cậu giật mình mở mắt ra, lại thấy Ivan dang chống hai tay trên người mình.

Ivan hôn trộm bị phát hiện, vội vàng đứng dậy, vứt hộp thuốc mỡ lên giường: “Tự bôi đi.”

“Hả?” Đào Trĩ mới tỉnh ngủ nên đầu óc chưa được tỉnh táo, cậu nhìn hai tay đang bị trói của mình, lại nhìn hộp thuốc mỡ, Ivan bảo cậu làm sao bôi?


Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Truyện Beta Lừa Hôn Rồi Ôm Con Bỏ Trốn Story Chương 21
10.0/10 từ 13 lượt.
loading...